sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 19

Buổi sáng, tôi và Winn-Dixie đi đến lau dọn tiệm thú cưng, và tôi mang theo một chiếc Littmus Lozenge cho bác Otis.

“Hôm nay là Halloween à?” Otis hỏi khi tôi đưa kẹo cho ông.

“Không ạ,” tôi trả lời. “Tại sao bác lại hỏi thế?”

“Vì cháu vừa cho ta kẹo.”

“Nó chỉ là một món quà thôi ạ, cho ngày hôm nay.”

“Ồ,” Otis bóc chiếc kẹo và đưa lên miệng. Sau một phút, nước mắt bắt đầu lăn trên gò má ông.

“Ta cảm ơn,” ông nói.

“Bác có thích nó không?” tôi hỏi.

Ông gật đầu. “Nó rất ngon, nhưng nó cũng có vị như đang ở trong tù vậy.”

“Gertrude,” con vẹt Gertrude kêu lên oai oái. Nó dùng mỏ nhặt cái vỏ kẹo Littmus Lozenge lên, rồi thả xuống và nhìn xung quanh. “Gertrude!” nó lại hét lên.

“Sẽ không có cái nào cho mày đâu,” tôi nói với nó. “Chim không ăn được kẹo.” Rồi thật nhanh, ngay trước khi tôi lại mất hết can đảm, tôi lên tiếng, “Bác Otis ơi, tại sao bác lại phải vào tù? Có phải bác đã giết người không?”

“Không đâu cháu,” ông nói.

“Có phải bác đã ăn trộm không?”

“Không đâu cháu,” ông lặp lại. Ông ngậm kẹo trong miệng và nhìn chằm chằm xuống đôi giày mũi nhọn của mình.

“Bác không cần phải nói với cháu đâu,” tôi nói. “Cháu chỉ tò mò thế thôi ạ.”

“Ta không phải là người nguy hiểm,” Otis nói, “nếu như đó là những gì cháu đang nghĩ. Ta đơn độc, nhưng không nguy hiểm.”

“Được rồi ạ,” tôi nói, và đi vào phòng phía sau để lấy cây chổi của mình. Khi tôi bước ra, Otis vẫn đứng đó, vẫn chăm chú nhìn xuống đôi giày.

“Đó là bởi vì âm nhạc,” ông nói.

“Sao ạ?”

“Đó là lý do ta vào tù, đó là bởi vì âm nhạc.”

“Chuyện gì đã xảy ra hả bác?”

“Ta không thể ngừng chơi ghi-ta được. Ta đã từng chơi trên đường phố và thỉnh thoảng người ta cho ta tiền, nhưng ta chơi nhạc không phải vì tiền, mà bởi vì âm nhạc sẽ đẹp hơn nếu như có người lắng nghe nó. Rồi cảnh sát đến. Họ yêu cầu ta không được chơi nữa. Họ nói rằng ta đã phạm luật, và trong khi họ nói, ta vẫn cứ tiếp tục chơi. Điều đó khiến họ nổi giận. Họ cố gắng còng tay ta lại.” Ông thở dài. “Ta không thích như thế, ta không thể tiếp tục chơi nhạc với đôi tay bị còng được.”

“Rồi chuyện gì đã xảy ra?”

“Ta đã đánh,” ông thì thầm.

“Bác đánh cảnh sát?”

“Ừm, một trong số họ. Ta hạ đo ván gã, và rồi bị đưa vào tù. Họ nhốt ta lại và không cho ta động đến cây đàn ghi-ta của mình. Cuối cùng thì họ cũng thả ta ra, nhưng ta phải hứa không bao giờ được chơi đàn trên phố nữa.” Ông ngước lên nhìn tôi thật nhanh rồi lại cúi xuống đôi giày của mình. “Và ta không chơi trên phố nữa, ta chỉ chơi ở đây thôi, cho con vẹt Gertrude, cho bà chủ Gertrude - bà cho ta công việc này khi bà đọc tin về ta trên một tờ báo. Bà nói ta có thể chơi ở đây cho loài vật nghe.”

“Bác chơi cho cả cháu, Winn-Dixie và Sweetie Pie nghe nữa,” tôi nói.

“Đúng thế,” ông đồng ý. “Nhưng các cháu không ở trên phố.”

“Cảm ơn vì đã kể cho cháu nghe, bác Otis,” tôi nói.

“Không sao đâu,” ông nói. “Ta không phiền đâu.”

Sweetie Pie bước vào và tôi đưa cho nó một cái Littmus Lozenge, nhưng nó nhổ ra ngay lập tức, nói rằng mùi vị chiếc kẹo quá tệ. Cô bé nói rằng nó có vị như là không được phép nuôi chó vậy.

Tôi quét dọn sàn nhà thật chậm chạp ngày hôm đó. Tôi muốn ở lại làm bạn với Otis. Tôi không muốn ông lại cảm thấy cô đơn. Đôi khi, dường như tất cả mọi người trên thế giới này đều đơn độc. Tôi nghĩ đến mẹ tôi. Nghĩ về việc mẹ đã gây nên một thứ cảm giác không khác gì cảm giác về lỗ hổng mà lưỡi bạn cảm nhận sau khi mất đi một cái răng vậy. Thời gian trôi qua, tâm trí tôi cứ trôi dần về phía khoảng trống đấy, khoảng trống mà đáng ra mẹ tôi phải ở đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx