Khi tôi kể cho bà Gloria Dump về bác Otis và lý do ông bị bắt, bà cười lớn đến nỗi phải đưa tay giữ chặt hàm răng giả để chúng không bay ra khỏi miệng.
“Ối chà,” bà nói sau khi kết thúc trận cười của mình. “Thật là một tội phạm nguy hiểm đấy nhỉ.”
“Bác ấy là một người cô đơn,” tôi nói với bà. “Bác ấy chỉ muốn chơi nhạc cho ai đó nghe thôi.”
Bà Gloria đưa viền váy của mình lên lau mắt. “Ta biết điều đó, cháu yêu. Nhưng đôi khi mọi chuyện buồn đến mức buồn cười.”
“Bà biết điều gì khác không?” tôi nói, trong đầu vẫn nghĩ về những chuyện buồn. “Bà có nhớ đứa con gái lần trước cháu kể với bà, cái đứa mặt lúc nào cũng cau có ấy? Amanda ấy? Em trai nó chết đuối hồi năm ngoái. Thằng bé mới chỉ năm tuổi, bằng tuổi Sweetie Pie Thomas.”
Gloria thôi không cười nữa. Bà gật đầu. “Ta có nhớ đã từng nghe về nó, về một đứa bé bị chết đuối.”
“Đó là lý do tại sao Amanda luôn cau có,” tôi nói. “Nó nhớ em trai nó.”
“Rất có thể,” bà Gloria đồng ý.
“Bà có nghĩ rằng tất cả mọi người đều nhớ một ai đó không? Như cháu nhớ mẹ vậy?”
“Ừm,” bà nhắm mắt lại. “Ta tin là, đôi khi, cả thế giới này đều có vết thương trong tim.”
Tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ về những nỗi đau không thể cứu chữa thêm nữa, vì thế tôi nói, “Bà có muốn nghe tiếp truyện Cuốn theo chiều gió không?”
“A chắc chắn rồi,” bà Gloria nói. “Ta đã đợi cả ngày để biết quý cô Scarlett đang làm gì.”
Tôi mở cuốn Cuốn theo chiều gió và bắt đầu đọc, nhưng trong khi đọc tôi chỉ nghĩ đến Otis, lo lắng về chuyện ông sẽ không được phép chơi đàn ghi-ta cho người khác nghe. Tôi đang đọc đến đoạn Scarlett đang hết sức trông đợi được tham gia bữa tiệc nướng ngoài trời với âm nhạc và đồ ăn. Tự nhiên tôi nảy ra một ý tưởng.
“Đó chính là cái chúng ta cần phải làm,” tôi nói, đóng sầm quyển sách lại. Winn-Dixie nhổm đầu dậy từ bên dưới ghế của bà Gloria, nhìn xung quanh lo lắng.
“Hả?” bà Gloria Dump ngạc nhiên.
“Tổ chức một bữa tiệc,” tôi nói với bà. “Chúng ta cần tổ chức một bữa tiệc và mời bà Franny Block, ngài mục sư, bác Otis, và bác Otis có thể chơi đàn ghi-ta cho tất cả chúng ta. Sweetie Pie cũng có thể đến. Nó thường chăm chú lắng nghe bác Otis chơi đàn.”
“Chúng ta là ai?” bà Gloria hỏi.
“Bà và cháu. Chúng ta có thể làm một ít đồ ăn và tổ chức một bữa tiệc ngay tại đây, trong khu vườn này.”
“Hừm.”
“Chúng ta có thể làm bánh xăng-uých bơ đậu phộng và cắt chúng thành từng miếng hình tam giác cho đẹp.”
“Chúa ơi,” bà Gloria nói, “ta không chắc rằng ai cũng thích bánh xăng-uých bơ đậu phộng giống như cháu, ta và con chó này đâu.”
“Chúng ta có thể làm cả bánh xăng-uých với xa lát trứng nữa. Người lớn rất thích món đó.”
“Cháu biết làm xa lát trứng sao?”
“Không ạ,” tôi nói. “Cháu không có mẹ để dạy cháu làm những việc như thế. Nhưng cháu cá là bà biết, và bà có thể dạy cho cháu. Đi mà bà.”
“Có thể,” bà Gloria Dump đặt tay lên đầu Winn-Dixie và mỉm cười với tôi. Tôi biết rằng mình vừa có câu trả lời đồng ý.
“Cháu cảm ơn bà,” tôi đứng dậy và ôm bà. Tôi siết chặt tay bà. Winn-Dixie vẫy đuôi và cố gắng chen vào giữa hai chúng tôi. Nó không chịu đựng được việc phải đứng ngoài trong bất cứ việc gì.
“Nó sẽ là bữa tiệc tuyệt vời nhất từ trước đến nay,” tôi nói với bà Gloria.
“Nhưng cháu phải hứa với ta một điều.”
“Được ạ.”
“Cháu phải mời cả những cậu bé nhà Dewberry nữa.”
“Dunlap và Stevie ư?”
“Hừm, sẽ không có bữa tiệc nào hết trừ khi cháu mời cả chúng nữa.”
“Bắt buộc sao ạ?”
“Đúng thế,” bà Gloria nói. “Cháu phải hứa với ta.”
“Cháu hứa,” tôi nói. Tôi không thích ý tưởng đó tí nào, nhưng tôi đã hứa.
Tôi bắt đầu đi mời mọi người ngay lập tức, và ngài mục sư là người đầu tiên.
“Cha?” tôi gọi.
“Opal?” ngài mục sư đáp lại.
“Cha ơi, con, Winn-Dixie và bà Gloria Dump sắp sửa tổ chức một bữa tiệc.”
“Chà,” ngài mục sư nói, “thú vị lắm. Con chơi vui vẻ nhé.”
“Cha, con đang nói với cha bởi vì cha cũng được mời.”
“Ồ,” ngài mục sư nói. Ông bóp nhẹ cái mũi. “Ta hiểu rồi.”
“Cha có thể đến chứ?” tôi hỏi ông.
“Ta không thấy lý do gì để từ chối cả,” ông thở dài.
Bà Franny Block thì đồng ý ngay lập tức. “Một bữa tiệc!” bà vỗ tay reo lên.
“Vâng, nó sẽ giống như bữa tiệc nướng ngoài trời ở Trang trại Mười hai cây sồi trong Cuốn theo chiều gió. Chỉ có điều là sẽ không đông người như thế, và đồ ăn sẽ là xăng-uých xa lát trứng thay vì đồ nướng.”
“Nghe thú vị lắm,” bà Franny nói. Rồi bà chỉ về góc trong thư viện và thì thầm, “Có thể cháu sẽ cần mời cả Amanda nữa đấy.”
“Bạn ý có thể sẽ không muốn đến đâu ạ,” tôi nói. “Bạn ý không thích cháu cho lắm.”
“Cứ đến hỏi xem bạn ấy nói gì,” bà thì thầm.
Tôi đi vào góc trong thư viện và mời Amanda Winkilson đến dự bữa tiệc của tôi với giọng lịch sự nhất có thể. Nó nhìn quanh phòng băn khoăn và căng thẳng.
“Một bữa tiệc?” nó hỏi lại.
“Đúng thế, và tớ sẽ rất vui nếu cậu có thể đến.”
Nó nhìn tôi chằm chằm với cái miệng há hốc. “Được thôi,” nó ngừng lại khoảng một phút. “Ý tớ là, được chứ. Cảm ơn, tớ sẽ đến.”
Và như đã hứa với bà Gloria, tôi đến mời hai đứa nhà Dewberry.
“Tao sẽ không đến bất cứ bữa tiệc nào ở nhà mụ phù thủy đâu,” Stevie nói.
Dunlap huých Stevie bằng khuỷu tay. “Chúng tớ sẽ đến.”
“Không,” Stevie phản đối. “Mụ phù thủy đó sẽ nấu chúng ta trong những cái vạc khổng lồ cũ kỹ.”
“Tao không quan tâm chúng mày có đến hay không,” tôi nói. “Tao mời chỉ bởi vì tao đã hứa như thế.”
“Chúng tớ sẽ đến,” Dunlap gật đầu với tôi và mỉm cười.
Sweetie Pie hết sức hào hứng khi tôi mời cô bé.
“Chủ đề là gì ạ?” cô bé hỏi.
“Ừm, nó không có chủ đề nào cả.”
“Chị phải nghĩ ra một chủ đề nào đó,” cô bé nói với tôi. Nó đút ngón tay vào miệng rồi lại rút ra. “Không có bữa tiệc nào mà lại không có chủ đề cả. Con chó này có đến không?” Nó vòng tay ôm lấy Winn-Dixie và siết chặt đến nỗi suýt làm cho mắt của Winn-Dixie lồi ra ngoài.
“Có chứ.”
“Tuyệt,” cô bé nói. “Chị có thể tạo ra một chủ đề. Đó sẽ là một bữa tiệc về chó.”
“Chị sẽ suy nghĩ về điều đó.”
Người cuối cùng tôi mời là bác Otis. Tôi kể với ông tất cả về bữa tiệc và rằng ông cũng được mời, nhưng ông nói, “Không, cảm ơn.”
“Sao lại không ạ?”
“Ta không thích các bữa tiệc.”
“Làm ơn đi bác,” tôi năn nỉ. “Sẽ không có bữa tiệc nào cả nếu bác không đến. Cháu sẽ khuyến mại cho bác cả một tuần quét dọn và phủi bụi miễn phí nếu bác chịu đến dự tiệc.”
“Một tuần miễn phí cơ à?” Bác Otis ngẩng lên nhìn tôi.
“Vâng ạ,” tôi trả lời.
“Nhưng ta sẽ không phải nói chuyện với mọi người, đúng không?”
“Vâng ạ, bác không phải làm như thế. Nhưng bác nhớ mang đàn đi nhé. Bác có thể chơi đàn cho mọi người nghe.”
“Có thể,” bác Otis liếc nhanh xuống đôi giày của mình, cố gắng giấu một nụ cười.
“Cảm ơn bác,” tôi nói. “Cảm ơn bác vì đã đồng ý đến dự.”
@by txiuqw4