Tất cả đèn của trường quay đều tập trung ánh sáng lên sân khấu, trong góc khuất dưới hàng ghế khán giả, ẩn giấu dáng hình của một chàng trai, không ai để ý hắn. So với suy nghĩ của hắn, cô bé thông minh hơn nhiều, Lạc Hi mỉm cười, việc cô bé biến tấu cách hát sang hát nói kiểu R&B tuy hơi khôi hài, nhưng lại rất linh hoạt khiến mọi người thích thú, hơn nữa lại có thể dựa vào những tiếng “hey”, “yoo” để kéo dài thêm thời gian.Lạc Hi đăm đắm nhìn Hạ Mạt.Giữa vô số những que phát sáng huỳnh quang, cô bé mười lăm tuổi với gương mặt có nụ cười rực rỡ nhất, đôi mắt trong sáng, những bước nhảy non nớt nhưng vui nhộn so với cô bé thường ngày luôn lầm lỳ, lạnh lùng, thờ ơ hình như là hai người khác biệt, là hai vật thể cơ bản không tồn tại chung cùng một thế giới.Chỉ có điều, hai người họ cùng muốn thể hiện bài hát này mà thôi.Đột nhiên Lạc Hi có cảm giác.Hình như Hạ Mạt bắt đầu căng thẳng, người đang cứng lại.Dưới sánh sáng đèn tụ quang nóng rát.Bàn tay Hạ Mạt bắt đầu từ từ đổ mồ hôi lạnh.Khi luyện tập, cô bé bảo Tiểu Trừng chỉ phụ trách phần hát nói, còn phần hát theo nhạc để mình tự hát cũng được. Hạ Mạt rất tự tin khi nói vậy với Tiểu Trừng.Cô bé là chị.Chị là để em dựa vào, chị không thể hoang mang hoảng hốt, không thể căng thẳng mất bình tĩnh. Nhưng, nhịp đập trái tim cô bé bắt đầu rối loạn, đầu óc bắt đầu ong ong, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, trước mặt hình như xuất hiện những ngôi sao vàng đang chuyển động, bên tai chỉ nghe thấy những âm thanh vù vù. Tiểu Trừng hát nói đã đến câu cuối cùng của bài hát.Hạ Mạt cắn răng.Cô bé nhắm mắt lại, cố gắng để mình quên đi mọi tạp niệm trong đầu, mở miệng, tiếng hát đã trong cổ họng. Nhưng, cô bé không nghe thấy gì.Âm nhạc đã tắt. Rất đột ngột.Yên tĩnh quá, trường quay phát sóng trực tiếp lúc này trở nên quá yên tĩnh, người phụ trách âm thanh tay chân luống cuống kiểm tra máy móc. Khán giả đưa mắt nhìn nhau, ban giám khảo cũng đưa mắt nhìn nhau.Phòng đọc sách biệt thự họ Âu.“Thiếu gia!”Thẩm quản gia cung kính gõ cửa bước vào, Âu Thần đang kiểm tra tư liệu văn bản máy tính, Thẩm quản gia tới bên Âu Thần nói nhỏ mấy câu. Âu Thần nhíu mày, đứng dậy, vớ chiếc điều khiển ti vi, trên màn hình tinh thể lỏng cực lớn lúc này xuất hiện hình ảnh cô bé thân thương.Trên sân khấu màu hồng nhung hoa lệ, đèn treo thủy tinh rực rỡ, cô bé đứng trơ trọi dưới ánh đèn công suất lớn, tay chân lóng ngóng, hình như cô bé đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng đôi môi lại càng lúc càng nhợt nhạt.Hạ Mạt không nghe thấy tiếng nhạc, cô bé ngây người đứng dưới ánh đèn tụ quang chói mắt, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì, ca từ và thi luật quên hết sạch. Đã tự nhủ mình không được hoảng loạn, cô bé không thể hoảng loạn, nhưng lại càng lúc càng hoảng loạn đến phát sợ. Giống hệt như năm đó, lúc lên bảy, đứng đờ đẫn trên sân khấu nhìn mẹ từ từ ngã xuống, máu trong miệng trong mũi mẹ trào ra, còn toàn thân cô bé cứng đờ lạnh ngắt như một tảng băng.Trên màn hình tinh thể lỏng cuộc thi tại trường quay phát sóng trực tiếp.Con số thời gian vẫn tiếp tục nhảy tăng lên.“52 giây!”“53 giây!”“54 giây!”…Trong trường quay vẫn không có tiếng nhạc, khán giả bắt đầu nhốn nháo, tiếng bàn luận mỗi lúc một to. Một giám khảo nam lắc đầu cầm cái búa đồng nhỏ của mình lên đưa về phía cái la đồng.…Mãi mãi không lớn có lẽ hay hơnMãi mãi trong vòng tay ấm áp của mẹMẹ là ánh mặt trờiCon là hoa hướng dương trên bậu cửa sổMãi mãi trong vòng tay của mẹ…Tiếng hát tràn đầy sức hút, say đắm lòng người, trong sáng, thuần khiết, non nớt, con trẻ.Tiếng hát từ hàng ghế khán giả vọng tới.Ngay sát bên tai từng khán giả, không micro, tiếng hát không nhạc đệm, như tiếng sấm đột ngột trên bầu trời giữa đêm khuya kéo theo chớp giật kinh hãi chạm tới tận đáy tim từng người. Hoa Mĩ Phụng giật lấy chiếc la đồng nhỏ khiến cái búa của vị giám khảo nam kia đập hụt vào khoảng trống.Một chàng trai từ hàng ghế khán giả đứng dậy.Đèn treo tụ quang phía trên đột nhiên phát sáng, trong cột sáng rực rỡ ấy, chàng trai có đôi mắt sáng như sao, làn da đẹp tựa hoa anh đào.Chàng trai vừa hát vừa đi lên sân khấu.Chàng trai mỉm cười cúi xuống xoa đầu Tiểu Trừng đang ngơ ngác ngạc nhiên, rồi đưa tay trái ôm qua vai Hạ Mạt, cô bé ngỡ ngàng quay đầu nhìn chàng trai. Chàng trai đứng chính giữa sân khấu, bên trái nắm tay Hạ Mạt, bên phải nắm tay Tiểu Trừng, cậu cất tiếng hát tuyệt vời.…Mãi mãi không lớn có lẽ hay hơnMãi mãi trong vòng tay ấm áp của mẹMẹ là ánh mặt trờiCon là hoa hướng dương hạnh phúcMỗi ngày mỗi ngày lớn lênMỗi ngày mỗi ngày nở hoaCon là hoa hướng dương trên bậu cửa sổKhông sợ khó khănKhông sợ khô héoMãi mãi không lớn có lẽ hay hơnMãi mãi trong vòng tay ấm áp của mẹ…Lúc này, người phụ trách âm thanh cũng đã điều chỉnh lại được âm thanh, trường quay phát sóng trực tiếp lại tiếp tục những âm thanh vui nhộn. Hạ Mạt hít thở sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, thân người bắt đầu đung đưa theo tiết tấu điệu nhạc.Hey!Hey!Yoo!Yoo!Tiểu Trừng cũng lập tức hiểu ý, cùng chị cất tiếng:Hey!Hey!Yoo!Yoo!Lạc Hi hát điệu nhạc chính của bài hát.Bên cạnh Lạc Hi, Hạ Mạt và Tiểu Trừng vừa nhảy những bước nghịch ngợm ngộ nghĩnh vừa thể hiện những động tác hài hước gây cười, hát nói theo những lời còn lại trong bài hát.…Trong bếp mọi thứ đều rối tungHình như chú mèo đen đụng đổ chiếc nồiHình như sữa làm chú mèo bỏngChú mèo đen gào meo meoNhảy phóc lên mái hiên chuồn đi mấtMẹ tất bật vội vàng như chong chóngLàm lại bữa sáng sợ tôi trễ giờKhông làm lại bữa sáng lại sợ bụng tôi kêu reo réoTôi vùi trong đống gối lười biếng ngủ.Ha haTôi thích nhất là được ngủ nướng…Trong trường quay phát sóng trực tiếp, tiếng vỗ tay ầm ầm như thủy triều dâng, khán giả vui thích reo hò khen hay, hai người dẫn chương trình ngẩn người nhìn, hai giám khảo nam trên hàng ghế giám khảo bắt đầu vỗ tay, ca sĩ Hoa Mĩ Phụng đặt chiếc búa đồng nhỏ xuống rồi tựa lưng vào ghế.Con số trên màn hình tinh thể lỏng không ngừng tăng lên.“136 giây!”“137 giây!”“138 giây!”…Phòng khách nhà họ Doãn.Mẹ đứng ngẩn người trước màn hình ti vi, bố đứng sau lưng mẹ. Trên màn hình ti vi, Lạc Hi cùng Tiểu Mạt và Tiểu Trừng đứng trước ban giám khảo và khán giả cúi người chào, rồi ba đứa cùng nắm chặt micro, nói to:“Mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”Phòng đọc sách biệt thự nhà họ Âu.Âu Thần ngồi trong chiếc ghế da màu đen chăm chăm nhìn Hạ Mạt trên màn hình tinh thể lỏng.Cô bé và Lạc Hi đang nắm tay nhau rất chặt.Mắt Âu Thần cau có, đáy mắt phảng phất ánh xanh âm u, anh đưa điều khiển tắt ti vi
Đêm khuya.Dưới gốc cây anh đào trong vườn, bố mẹ đã về phòng sau khi tham dự bữa tiệc nho nhỏ chúc mừng thành công của ba đứa, Tiểu Trừng vẫn trong trạng thái ngây ngất chiến thắng, nó lại leo lên bậc đá xanh vừa hát vừa nhảy khiến lũ chim đang mệt mỏi buồn ngủ trên cây anh đào phải đập cánh bỏ đi.Đến khi Tiểu Trừng mệt, nằm gối đầu lên chân Hạ Mạt ngủ say thì trời đã rất khuy, rất khuya.Sương đêm nhè nhẹ.Ánh trăng nhàn nhạt.Hai lon bia đột nhiên xuất hiện trong tay Lạc Hi. Hắn bật nắp lon, ngửa cổ uống một hơi, hết bia hắn móc ngón tay bật nắp lon kia đưa ra trước mặt Hạ Mạt.Hắn khiêu khích hỏi:“Uống không?”Hạ Mạt đón lấy. Cô bé bắt đầu uồng, uống hết, cô bé giơ vỏ lon ra lắc lắc, bên trong chỉ còn chút bọt.Cô bé khiêu khích hỏi:“Còn không?”Lạc Hi như một ảo thuật gia nháy mắt xuất hiện trên tay một lon rồi lại một lon như thể đằng sau hắn có máy bán bia tự động. Cô bé không hỏi hắn bia ở đâu ra, hắn cũng chẳng hỏi tại sao cô bé lại biết uống bia. Cô bé không hỏi hắn sao lại xuất hiện ở trường quay phát sóng trực tiếp trong đài truyền hình, hắn cũng chẳng hỏi cô bé tại sao đang hát tự dưng lại căng thẳng, cứng đờ người như thế.Cây anh đào dưới ánh trăng.Hắn và cô bé uống hết không biết đã bao nhiêu lon bia.Hai đứa ngà ngà say.Đôi mắt cô bé càng lúc càng sáng, hai má hắn càng lúc càng đỏ rực, chút men bia xông lên ngà ngà say, cô bé và hắn không hẹn mà cùng cười. Tiếng cười lúc đầu hơi gượng gạo, sau càng cười càng thấy thích thú càng thấy hay hay, hai đứa cười một chập tới khi Tiểu Trừng khó chịu vặn vẹo trong lòng, Hạ Mạt ngày ngà say đưa tay ra dấu yên lặng.Ngón tay cô bé thuần khiết như ánh trăng.Làn môi kiều diễm ướt át.Tự dưng Lạc Hi cảm giác lá trên cây anh đào đang nhốn nháo xào xạc trong gió đêm, những ngôi sao đang lấp lánh trong ánh mắt, làn sương mù đang nhẹ nhàng uốn lượn nhảy múa trước mặt.Cô bé nâng lon bia trong tay, đôi mắt lờ đờ:“Lạc Hi, hoan nghênh anh đã đến sống trong ngôi nhà này.”Lạc Hi ngạc nhiên.Cô bẽ khẽ cụng nhẹ vào lon bia màu xanh trong tay hắn, “cạch”, âm thanh rất nhỏ, vô cùng trong trẻo giữa màn đêm tĩnh mịch.Lạc Hi mỉm cười, “Vì chuyện tối nay mà em quyết định không ghét anh nữa sao?”.Cô bé tiếp tục uống bia, đôi mắt vẫn sáng như sao, “Anh biết không, trước nay em chưa bao giờ thực sự ghét anh… chỉ là, anh lúc nào cũng khiến em phải suy nghĩ đến nó… Em đã cố gắng không muốn nghĩ đến chuyện đó… này… có phải anh cũng ghét em không…?”.Cô bé đã say thực sự.Trong sân, ánh trăng sáng như gương, trái tim Lạc Hi đột nhiên đập mạnh, một cảm giác là lạ không rõ, rất có thể là mùi thơm thanh khiết của lá cây anh đào thoang thoảng khiến hai đứa xích gần nhau hơn. Đôi mắt cô bé say nhập nhòe, cơ thể hắn thẫm đẫm mùi bia thơm, chỉ cần cúi nhẹ đầu môi môi hắn sẽ chạm nhẹ lên môi cô bé.Đầu óc hắn trống rỗng một khoảng không.Lạc Hi hơi cúi đầu.Hơi thở hừng hực, nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng phả trên bờ môi cô bé. Ấm nóng, có mùi của men bia, làn môi cô bé trông sao mềm mại đến thế, như ánh trăng sáng chiếu trên cây hoa anh đào, giống như hình ảnh cỏ cây hoa lá trong vườn. Càng lúc càng gần. Hắn và bờ môi cô bé chỉ còn cách nhau mỏng manh một chiếc lá, có thể nghe thấy nhịp tim thổn thức của nhau đang run bần bật. Hắn cúi thấp đầu. Đôi mắt cô bé đột nhiên trợn to hết sức, tiếp đó là một tiếng “phịch”, không một tín hiệu báo trước, cô bé đổ gục xuống, ngủ luôn trên bệ đá.Khắp trường Thánh Huy chấn động.Học sinh trường Thánh Huy chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện bên cạnh mình sẽ xuất hiện một minh tinh! Cậu học sinh Lạc Hi được mọi người trong trường cực kỳ yêu quý hâm mộ và cô bạn Doãn Hạ Mạt – bạn gái cực kỳ nổi tiếng của Thiếu gia – đã cùng xuất hiện trên ti vi và họ đã chiến thắng trong cuộc thi Super star kỳ đầu tiên! Hơn thế nữa, trên ti vi, báo chí chỗ nào cũng xuất hiện hình ảnh của Lạc Hi, Hạ Mạt và Tiểu Trừng đang nhảy múa ca hát hay ngồi trên bục chiến thắng!Học sinh trường Thánh Huy vô cùng thích thú vây quanh Lạc Hi và Hạ Mạt cổ động, khích lệ họ thêm sức mạnh giữ vững ngôi báu của cuộc thi trong kỳ tiếp theo. Bọn họ đưa ra những ý kiến để ba người kỳ tiếp theo nên hát bài gì mới gọi là đặc sắc, nhất định sẽ cho những thí sinh khác thất bại thảm hại!Nhà trường cũng vui mừng không kém, để nâng cao danh dự tiếng tăm của nhà trường, các thầy cô giáo đã cắt cử hẳn giáo viên dạy ca vũ đạo tới luyện tập cho ba người.Từ đó, thời gian rãnh rỗi không có giờ lên lớp của ba người bọn họ hầu như đều có mặt ở phòng luyện tập.Tiếng hát của Lạc Hi theo tiếng đàn piano tung bay khiến học sinh các lớp gần phòng luyện tập mê mẩn, đắm chìm. Có tiếng hát hoàn mỹ của Lạc Hi, giáo viên thanh nhạc coi Hạ Mạt và Tiểu Trừng gần như là số không, để mặc hai chị em cho giáo viên dạy vũ đạo. Thế là ngày nào Hạ Mạt và Tiểu Trừng cũng phải tập nhảy múa đổ mồ hôi hôi rình còn Lạc Hi lại thoải mái mát mẻ thơm tho. Luyện vũ đạo mệt phờ người, ăn cơm càng ngon miệng ăn càng nhiều hơn, Hạ Mạt và Tiểu Trừng lớn phổng lên trông thấy.Ngày lại ngày trôi vụt qua.Không thể tin nổi!Chiến thắng cuộc thi Super star kỳ thứ hai lại là nhóm anh chị em nhà họ Doãn.Kỳ thứ ba… Kỳ thứ tư… Kỳ thứ năm… liên tiếp kết quả chiến thắng không có gì thay đổi, chiến thắng vẫn luôn thuộc về nhóm anh chị em nhà họ Doãn.Tất cả giới báo chí chấn động! Trên đài truyền hình, trên các báo in, tất cả những tin tức liên quan đến anh chị em nhà họ Doãn càng ngày càng nhiều, rất nhiều phóng viên viết bài đưa tin, vô số các fan hâm mộ bắt đầu thông qua đài truyền hình gửi danh thiếp và quà tới cho ba người bọn họ.Tất cả học sinh trường Thánh Huy cũng ở vào trạng thái cực kỳ phấn khích, kỳ thi cuối năm đã bắt đầu, nhưng hình như họ không để ý đến, học sinh các lớp ngày ngày bàn luận xoay quanh chủ đề cuộc thi Super star. Đám học sinh nữ ngày nào cũng vây quanh Lạc Hi xin chữ ký, xin chụp ảnh chung. Bọn con trai tuy thấy Hạ Mạt trên ti vi rất xinh đẹp đáng yêu nhưng không dám tiếp cận làm quen, chúng thừa biết mối quan hệ giữa Hạ Mạt và Thiếu gia.
“Đang nghĩ gì thế?”Trong căng tin trường, Hạ Mạt hỏi nhỏ Âu Thần đang trầm ngâm.Phản ứng của Âu Thần trước sự kiện Super star hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô bé. Cô bé đã giải thích với Âu Thần, Lạc Hi xuất hiện trên sân khấu là ngẫu nhiên chứ không phải được sắp xếp từ trước. Nếu Âu Thần để bụng, những kỳ tiếp theo chương trình Super star cô bé có thể nghĩ cách từ chối mà không tham gia nữa. Vậy mà mỗi lần cô bé muốn đề cập tới chuyện này, Âu Thần chỉ lạnh lùng cắt ngang, nét mặt Âu Thần thể hiện rõ sự ngạo mạn, hơi thở độc đoán đơn phương quyết định, cứ như bức tường cao ngăn cô bé lại khiến cô ngỡ ngàng.Cô bé không muốn vì chuyện này mà Âu Thần tức tối làm giận.Âu Thần là người rất nguy hiểm.Cho dù là Tiểu Trừng, nếu Âu Thần nhìn thấy cậu bé trong vòng tay âu yếm của chị thì cũng sẽ khó chịu không vui. Có lần trong một nhà hàng Pháp, người phục vụ nam lúc nhận lại thực đơn vô tình chạm vào ngón tay Hạ Mạt lại nhìn cô bé hơi lâu, sau bữa ăn, Âu Thần gọi giám đốc nhà hàng tới yêu cầu sa thải người phục vụ kia. Âu Thần là người có tính thích độc chiếm kinh khủng, nhiều lần chiến tranh lạnh đã xảy ra khi cô bé thử thay đổi tật xấu này để đem lại cảm giác an toàn cho Âu Thần. Nhưng hầu như chẳng có thuốc gì thay đổi được.“Không.”Âu Thần dùng khăn ăn nhẹ lau miệng, không thể hiện thái độ gì trên mặt.“Nếu anh không vui, xin cứ nói cho em biết.” Hạ Mạt chau mày, “Super star không phải là chương trình không thể không tham gia, có thể Tiểu Trừng sẽ thất vọng, nhưng anh sẽ…”.“Mấy hôm nữa anh đi Pháp.”Âu Thần nhìn đám học sinh đi lại bên ngoài cửa sổ kính lạnh lùng cắt ngang lời cô bé.Hạ Mạt trong bụng cảm thấy có gì đó bất an không nói rõ được, cô bé tính một lần nữa giải thích cho Âu Thần nghe: “Anh Thần, Lạc Hi với em không có gì. Anh ấy chỉ là con nuôi của bố, ngoài ra không có bất kỳ…”. Lần này, Âu Thần thay đổi, nét mặt trở nên lạnh lùng tỏ ra rằng nhất định sẽ có chuyện không hay.“Anh không muốn nghe thấy cái tên thằng đó nữa.” Âu Thần lại cắt ngang, nhìn cô bé chằm chằm, đôi mắt xanh u ám, “Việc đó anh sẽ tự giải quyết”.“Giải quyết? Giải quyết thế nào?” Cô bé lạnh người sợ hãi, “Anh muốn giải quyết cái gì?”. “Có lẽ lần này đi Pháp cũng phải khoảng một tháng.” Âu Thần cười với Hạ Mạt, nụ cười đẹp anh tú nhưng lại gượng gạo, “Hạ Mạt, anh sẽ mang quà về cho em”.Vẫn là như thế…Hạ Mạt tự nhiên cảm thấy mệt mỏi không còn hơi sức…
Lạc Hi, Hạ Mạt và Tiểu Trừng bắt đầu cùng nhau đi học, tan học cũng về cùng nhau. Tiểu Trừng sung sướng chạy đằng trước, Lạc Hi và Hạ Mạt sánh bước trên con đường rợp bóng cây. Hạ Mạt cầm cặp hình chuột Mickey của Tiểu Trừng trong tay, Lạc Hi bắt chéo tay sau gáy bước đi nhàn nhã. Hàng cây thủy sam hai bên đường thẳng tắp vươn cao, bầu trời xanh thẳm mây trắng bay. Tiểu Trừng chạy đằng xa, tiếng cười theo gió vọng lại.Thi thoảng Lạc Hi đưa tay cầm đỡ cặp Mickey của Tiểu Trừng trong tay Hạ Mạt.Cô bé ngạc nhiên nhìn hắn.Lạc Hi chậm rãi đưa cặp Mickey lên vai, ngửa mặt nhìn những đám mây bay trên bầu trời cao vời vợi, nụ cười thoáng hiện, đẹp mê hồn.Ăn cơm tối xong.Dưới cây anh đào Lạc Hi dạy Tiểu Trừng hát, Hạ Mạt tưới hoa trong vườn. Thi thoảng bị tiếng hát của Lạc Hi dẫn dụ, cô bé bước qua đó chuyện trò tán gẫu, tiếng cười tràn ngập sân vườn. Đang vui vẻ cười nắc nẻ, Lạc Hi đột nhiên dở trò ảo thuật hô biến, một bộ dụng cụ vẽ mới toanh xuật hiện tặng cho Tiểu Trừng. Tiểu Trừng cảm động rơi nước mắt bổ nhào vào lòng Lạc Hi.Hạ Mạt mỉm cười.Lạc Hi xoa đầu Tiểu Trừng, nháy mắt với Hạ Mạt.Mấy ngày sau.Hạ Mạt và Tiểu Trừng tuyên bố tặng Lạc Hi một món quà đặc biệt, quà được để trong chiếc hộp giấy rất to. Lạc Hi thò tay vào hộp giấy khua khoắng một vòng, giật mình vội rút tay ra. Trong hộp giấy có một con mèo xinh xắn, lông đen tuyền, đôi mắt trong veo màu hổ phách. Hạ Mạt mỉm cười ẵm con mèo ra đặt trước mặt Lạc Hi, cô bé bảo hai chị đã đặt tên cho con mèo là Sữa Bò.Từ đó, nhà họ Doãn có thêm chú mèo Sữa Bò đi khắp nơi sinh sự, gây chuyện.
Thời gian cứ như vậy trôi, như vậy ngày ngày đi qua.Như gió ngày hè thổi.Nhẹ nhàng, ngày ngày trôi qua.“Anh Lạc Hi, kỳ tiếp theo chúng mình vẫn có thể chiến thắng đúng không?!” Đang ăn cơm tối, Tiểu Trừng hỏi, đôi mắt trong sáng long lanh. Đến giờ Tiểu Trừng vẫn còn sung sướng với thành tích chiến thắng kỳ thi Super star lần thứ năm tối hôm qua, chân tay khua khoắng loạn xạ.“Vẫn muốn tiếp tục à?” Lạc Hi đang gắp miếng rau, hỏi.“Vâng!” Tiểu Trừng gật mạnh đầu, “Cảm giác rất tuyệt, giống như vừa đánh thắng một trận chiến, chúng mình là những anh hùng, lần nào chúng mình cũng chiến thắng! Anh Lạc Hi quá đỉnh! Mấy cô ở đài truyền hình nói với em chỉ cần có anh Lạc Hi là chúng mình có thể chiếm ngôi đầu mười kỳ cũng được! Cô ấy bảo anh Lạc Hi có khí chất của một siêu sao lớn, lần nào anh Lạc Hi xuất hiện trên sân khấu trường quay, lần đó chắc chắn các tuyển thủ khác bị áp đảo!...”.Lạc Hi cười tươi.Hạ Mạt ngẩng đầu lên đúng lúc đụng ngay ánh mắt Lạc Hi đang nhìn mình, đôi mắt Lạc Hi sáng như ánh sao băng mang chút khoái chí, đắc thắng của trẻ con. Cô bé muốn cười. Nhưng không hiểu tại sao cái đêm uống bia say đó lại đột ngột vụt hiện ra trong đầu cô bé, cũng vẫn là ánh mắt này, hình như khoảng cách của anh ấy với mình cực sát, gần như cảm nhận được làn môi anh.“Tuyệt, thế thì Tiểu Trừng sẽ không cần vẽ tranh nữa, sau này sẽ là minh tinh được không?” Cô bé tránh ánh mắt Lạc Hi, giả tảng pha trò với Tiểu Trừng, tuy nhiên hai má lại đỏ ửng không giâu nổi sự căng thẳng đang rung động trong lòng.Tiểu Trừng ngơ ngác há hốc mồm, “Vẽ tranh… minh tinh…”, thằng bé căng người suy nghĩ, “nhưng vẫn thích vẽ tranh hơn…! Anh Lạc Hi là minh tinh, Tiểu Trừng vẽ tranh được không?!”. Thằng bé thích thú vỗ tay trước cách giải quyết rất thông minh của mình.“Bố…”
@by txiuqw4