Bố đột ngột cất tiếng nói rất nhỏ.Tiếng nói rất nhỏ, Hạ Mạt nghe không rõ, cô bé quay đầu nhìn sang bố bắt gặp những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt nhợt nhạt, bát cơm trước mặt hình như vẫn chưa đụng tới. Bữa cơm tối nay, bố và mẹ rất trầm ngâm, nãy giờ chỉ ngồi nghe Tiểu Trừng nói chuyện, thế mà cô bé không để ý nhận ra.“Bố có một chuyện…muốn… muốn nói…”Giọng bố khác lạ.Không khí bữa ăn trở nên căng thẳng, mẹ nhìn bố chằm chằm, Tiểu Trừng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng thần sắc trên gương mặt bố làm nó sợ không dám cười nữa, Lạc Hi buông bát đũa xuống, Hạ Mạt căng thẳng, một ý nghĩ thoáng vụt trong đầu, cô bé lo lắng không biết có phải bố bị bệnh hay không.“Bố xin lỗi.”Bố căng thẳng, day dứt đưa tay lau mồ hôi trên trán, hình như bố rất lúng túng không biết nên bắt đầu như thế nào, mồ hôi ra càng lúc càng nhiều trên gương mặt mập mạp của bố.“Bố”, Doãn Hạ Mạt nói khẽ, “bố nói đi, không sao đâu”.Bố bối rối nhìn cô bé, lại hốt hoảng nhìn những người xung quanh, ánh mắt bố dừng lại trên gương mặt Lạc Hi, cổ họng tắc nghẹn lí nhí như tội nhân, bố nói: “Xin tha lỗi… sau này…Tiểu Hi không sống cùng chúng ta nữa… hãy tha lỗi”.Một câu nói này.Sắc đêm nín thở, im lặng như tờ, chiếu qua cửa sổ.Không khí trong phòng ăn như đông cứng lại, không một tiếng động, không ai cử động, tất cả như đang trong một giấc mộng hoag đường, người nào người nấy ngừng thở, cứng đờ như những bức tượng gỗ.Con mèo đen đang ngủ trong ổ trên bậu cửa sổ.Cũng yên lặng không một âm thanh.“Là con đã sai chuyện gì ư?”Sau giây phút yên lặng ngạt thở, Lạc Hi nhếch môi nhìn bố cười khẩy như không đếm xỉa.“Không! Vấn đề không phải tại con… là…”Bố lắp bắp nói không rõ ràng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán lăn xuống.Tiểu Trừng kinh hãi, toàn thân cứng đờ.Chiếc bát trong tay rơi xuống mặt bàn, cơm và thức ăn trong bát văng tung tóe trên mặt bàn. Tiểu Trừng gào lên, giọng đẫm nước mắt: “Tại sao? Sao bố bắt anh Lạc Hi đi chỗ khác? Anh Lạc Hi là người tốt! Anh Lạc Hi không phải là ăn trộm đâu, bố không phải đã biết rồi sao, anh Lạc Hi là người tốt mà, con yêu anh Lạc Hi…”.Hạ Mạt cắn môi.Trái tim cô bé thít chặt, hình như khí lạnh mùa đông đang từ trên đỉnh đầu ập xuống, lạnh buốt, băng giá cứ thế tràn xuống tận gót chân.Cô bé chầm chậm nhìn sang Lạc Hi.Chàng trai này, làn da như men sứ, đôi môi tựa cánh hoa anh đào, anh ta đã ngồi đó không nói như thể đang ở một thế giới xa xôi khác.Ánh mắt Lạc Hi cực kỳ lãnh đạm.Lạc Hi nhìn từng người từng người quanh bàn ăn, ánh mắt dửng dưng lạnh lùng pha chút đờ đẫn tê dại, hình như cái cảnh mộng mị hoang đường này đã lặp đi lặp lại vô số lần trong cuộc đời cậu.Rất lâu sau.Lạc Hi mới bình tĩnh hỏi:“Ông muốn tối nay cháu quay lại cô nhi viện hay ngày mai?”Trong vườn, Hạ Mạt đứng trước mặt bố, hỏi: “Là Âu Thần ư? Có đúng là Âu Thần bắt bố phải đuổi Lạc Hi đi không?!”.Cô bé không thể tha thứ cho mình.Đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng này!Mấy ngày gần đây, bố đi làm về càng ngày càng muộn, tại sao cô bé không để ý đến mà lại cho rằng bố làm thêm ở công ty. Có hôm giúp mẹ thu dọn phòng ngủ, thấy đầu thuốc lá chất như núi trong gạt tàn, nhưng tại sao cô bé vẫn không để ý nhỉ. Nửa đêm thức giấc, qua cửa sổ phòng, cô bé nhìn thấy bố đang ở trong vườn hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác, hình như có cả tiếng thở dài, cô bé tính để bụng ngày hôm sau sẽ hỏi bố có chuyện gì, nhưng bận lên lớp học, bận luyện hát, rồi bận đến đài truyền hình. Quanh đi quẩn lại, cô bé quên béng mất.Toàn thân cô bé ớn lạnh.Là lỗi của mình, lẽ ra mình phải phát hiện ra trước khi mọi chuyện phát sinh để tìm cách cứu vãn! Nhưng mình đã sống trong sự an nhàn quá lâu, đã mụ mị như con ngốc trước mọi việc xảy ra xung quanh.Một đêm không trăng.Nét mặt bố đầy đau khổ, cảm giác thất bại nặng nề, “Rời công ty… chính là thất nghiệp… bố đã thử rồi… rời công ty bố không thể tìm được việc khác để làm…”.Cô bé ngạc nhiên, “Lạc Hi mà không đi, bố chỉ có thể chọn con đường thất nghiệp thôi ư?”.Bố ôm đầu, thân hình bố đồ sộ bất lực từ từ ngồi phịch xuống bệ đá giống như một con gấu lớn già yếu, kiệt sức, vô cùng mệt mỏi.Cô bé nhìn chằm chặp vào người đàn ông đó.Trong ánh mắt có một nỗi đau không thuộc lứa tuổi cô bé.“Xin thứ lỗi… nếu như lúc đầu con không nhờ vả Âu Thần Thiếu gia… bố cũng chẳng có được công việc này… nếu như Âu Thần Thiếu gia không đuổi bố… bố sẽ…”, tiếng bố nghẹn ngào, “hãy thứ lỗi… không có ai nhận bố… thất nghiệp… thật đáng sợ… rất đáng sợ…”.Hạ Mạt cắn chặt môi.Môi cô bé đau nhói.Cổ họng cô bé cũng bỏng rát như lửa thiêu.Sáng sớm hôm sau, Hạ Mạt đứng trước cánh cổng lớn biệt thự nhà họ Âu, người quản gia và cô hầu gái cung kính đáp lễ, họ bảo với cô Thiếu gia đã bay sang Pháp từ chiều hôm qua rồi. Cô bé bấm số di động của Âu Thần, mười mấy lần, điện thoại của cô chỉ trả lời một câu: “Xin lỗi, số quý khách vừa gọi hiện đã khóa máy”.Hạ Mạt gập máy lại.Cô bé ngồi trong lớp học, xung quanh các bạn đang nói cười vui vẻ. Mùa hè đã về không ngừng vẫy gọi trên những cây cao, qua kính cửa, Hạ Mạt nhìn thấy Lạc Hi đang cầm giấy tờ đi ngang qua sân trường tới chỗ lớp học.Chiều, sau khi tan học, Hạ Mạt đưa Tiểu Trừng tới lớp học vẽ trước.Cô bé lại tới biệt thự nhà học Âu.“Xin bác nói lại với Âu Thần”, cô bé nói với người quản gia, “từ giờ tới sáng sớm mai nếu như không điện thoại cho cháu thì sau này xin anh ấy đừng xuất hiện trước mặt cháu nữa”.“Nhưng tôi không liên lạc được với Thiếu gia đâu!” Người quản gia hoang mang, ông ấy chỉ phụ trách dọn dẹp, quản lý ngôi biệt thự, chỉ có Thẩm quản gia mới là người theo sát phục vụ Thiếu gia.Cô bé cười, ánh mắt kiên định, “Bác luôn có cách mà”.Cơm tối, Lạc Hi đã thu dọn hết tất cả đồ dùng để có thể quay lại cô nhi viện bất kỳ lúc nào. Tiểu Trừng u uất ngồi ăn cơm, vừa ăn vừa lau nước mắt rơi lã chã lên mặt bàn, đôi mắt to khóc sưng đỏ. Bố day dứt không yên, bảo: “Không phải vội!”. Lạc Hi bình tĩnh nói ngày mai một mình mình có thể tự bắt xe bus quay về cô nhi viện cũng được, thủ tục nhận nuôi có thể đợi sau này giao lại cũng không muộn.Ngón tay Hạ Mạt cứng đờ cầm chặt đôi đũa.Cô nhi viện…Cô nhi viện, mười mấy đứa trẻ chui rúc ngủ chung trong một phòng; đánh nhau, tranh cướp mỗi lần bữa sáng có phát kẹo. Trong cô nhi viện, bọn trẻ liên tiếp được người ta lựa chọn đem về nuôi, lại liên tiếp bị người ta trả lại. Đứa nào được chọn nuôi thì vênh vang tự đắc, đứa nào bị trả lại đau khổ, ngồi thu mình u uất trước những lời trêu chọc mỉa mai của lũ trẻ cùng sống trong cô nhi viện. Dù gì đi nữa, cô bé không bao giờ muốn quay trở lại cô nhi viện, bất luận phải dùng tới thủ đoạn nào.Thế mà, Lạc Hi lại đang rất bình tĩnh như không, thờ ơ lãnh đạm, nụ cười lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh tanh như thể đã biết trước được kết cục sẽ phải là như vậy.Hạ Mạt gắp chiếc cánh gà vào bát Lạc Hi.“Cảm ơn.”Tiếng Lạc Hi giống như ngày đầu tiên mới về cùng chung sống, lễ phép mà xa lánh, chiếc cánh gà đó vẫn nằm yên trong bát, hắn không đụng đến.Mười giờ tối, nhạc chuông điện thoại của Hạ Mạt đặt trên bàn reo vang. Cô bé cúi đầu nhìn hai chữ “Âu Thần” trên màn hình điện thoại, hít thở chầm chậm để lấy được bình tĩnh trong lòng, cô bé nhận điện.“A lô, tôi là Doãn Hạ Mạt.”Tiếng nói truyền từ đầu dây bên này, rất xa, truyền qua đầu dây bên kia. Trong vườn một trang viên nước Pháp đầy hoa tường vi, Âu Thần đứng trước bức tường kính, màu xanh cây cối trong vườn ẩn hiện dưới ánh trăng như sắc xanh u ám trong đáy mắt anh.
@by txiuqw4