sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss đen tối, đừng chạy! - Chương 11

CHƯƠNG 11

TỬ UYÊN TIÊN SINH

Tiêu Dật, em hận anh!

Vì lời tỏ tình chân thành của Tiêu Đại boss mà tình cảm hai người mỗi ngày một sâu đậm.

Nặc Nặc không phải cô nữ sinh nhỏ bé chỉ biết hưởng thụ tình yêu. Hiểu rõ Tiêu Đại boss đối xử tốt với mình, cả buổi tối hẹn hò trong lòng cô cứ suy tính xem phải báo đáp thế nào, kết quả là hôm sau, cơ hội biểu hiện đã đến.

Hôm sau, vì phải cố cho kịp tiến độ hạng mục nên Tiêu Đại boss sáng sớm đã đến công ty tiếp tục tăng ca. Lẽ ra có thể thoải mái nằm nướng đến trưa nhưng Nặc Nặc lại dậy rất sớm, sau đó chuồn vào nhà bếp quậy phá, khiến ông Hứa cứ trợn trắng cả mắt, bà Hứa thì la hét, “Nhà bếp nhà ta chưa mua bảo hiểm”.

Ừ, Nặc Nặc nghĩ đi nghĩ lại, thấy những thứ bà Hứa chỉ đạo trước kia cũng có lý chút đỉnh, tuy câu nói “Muốn nắm bắt trái tim đàn ông phải nắm bắt dạ dày họ trước” có độ tin cậy bao nhiêu thì tạm thời chưa khảo chứng được, nhưng Nặc Nặc thấy nếu thật lòng muốn đối xử tốt với một người, thành tâm sống cả đời với người ấy, thì đầu tiên phải sống cho ra ngô ra khoai cái đã.

Thế nên dù từ nhỏ đến chai dầu ăn phải đổ thế nào Nặc Nặc cũng không biết, đã suy nghĩ cả buổi tối, cuối cùng hạ quyết tâm, “Mình phải đích thân nấu cho Tiêu Đại boss ăn!”

Nặc Nặc đứng giữa phòng khách tình cảm tràn trề, sau khi nắm tay tuyên thệ trịnh trọng, cả phòng khách đông cứng lại ba giây, sau đó ông Hứa tiếp tục uống trà đọc báo, bà Hứa tiếp tục xem tivi.

Nặc Nặc ủ rũ, đành nhắc lại, “Bố mẹ, bố mẹ có nghe thấy con nói gì không? Con muốn… học nấu ăn!” Tuy diễn đạt là một ý, nhưng ngữ khí thì lại nhũn đi ba phần, “Hai người đừng phớt lờ con, mẹ mau dạy con đi, trưa nay con muốn đưa cơm cho anh ấy mà.”

Nặc Nặc ôm chân mẹ khóc lóc, bà Hứa thì lại thản nhiên, “Thôi đi, cô đừng nghĩ đủ trò hành hạ cái thân già này nữa, cô nói thử xem, lớn ngần này tuổi đầu rồi mà có biết nhà bếp nhà mình hình thù ra sao không hả? Muối để ở đâu? Dầu hào để đâu?”

Ông Hứa gật đầu đồng tình, “Đúng, Nặc Nặc, con từ nhỏ đã chóng chán, lúc thì bảo muốn học guitar, lúc lại đòi học vẽ, con muốn gì bố cũng mua cho, con xem cây đàn guitar bám bụi trong phòng, rồi cây đàn organ vẫn chưa bóc tem xem, kết quả bây giờ lớn thế này rồi mà chẳng biết tí gì.”

Nặc Nặc cố gắng níu kéo chút sĩ diện của mình, “Con sẽ không bỏ cuộc giữa chừng đâu, lần này là vì Tiêu Đại boss con mới học nấu ăn, con sẽ cố gắng, sẽ say mê, tuyệt đối không bỏ cuộc dễ dàng!”

Thế là, dưới sự phản đối tích cực, Nặc Nặc đã giương tấm bảng Tiêu Đại boss lên, ông bà Hứa bó tay, đành vào bếp hướng dẫn tỉ mỉ cách nấu cơm cho con gái. Mất cả buổi sáng, cuối cùng thỏ trắng đã làm được một bữa cơm tình yêu tự nhận tuy khó coi một tí, nhưng vừa đảm bảo dinh dưỡng lại ngon lành, cho vào hộp cơm rồi lắc mông đến công ty đưa cơm.

Ông bà Hứa thấy con gái nhảy nhót rời đi cùng nhìn bữa cơm tình yêu Nặc Nặc để phần lại cho hai ông bà lão, thì thầm bàn tán:

Ông Hứa: “Em nghĩ mấy món này có vấn đề gì không?”

Bà Hứa: “Yên tâm đi, tuy mùi vị không dám nói là ngon, nhưng chắc chắn đã nấu chín rồi.”

Ông Hứa: “Hình như chín quá mức thì phải? Anh sợ Tiêu Dật ăn rồi thì lòng tự tin của Nặc Nặc sẽ tiêu tan mất!”

Bà Hứa: “Không sợ, không sợ, em thấy cậu bé Tiêu Dật rất hiểu biết, cho dù khó ăn đến mấy cũng sẽ nịnh nọt để Nặc Nặc vui.”

Ông Hứa: “Ừ, vậy thì tốt. Vậy phần Nặc Nặc để lại cho chúng ta, xử lý sao đây?”

Bà Hứa: “Đổ đi thôi!”

Thế là, sau một hồi bàn bạc, ông bà Hứa không mảy may thương xót, đổ hết bữa cơm tình yêu của con gái cưng vào thùng rác, tay nắm tay ra ngoài ăn cơm tiệm. Còn bên kia, Nặc Nặc đang ôm hộp cơm ngồi trên xe buýt, hoang tưởng một cách ngọt ngào rằng Tiêu Đại boss nếu biết những món này là do cô đích thân làm thì sẽ kinh ngạc và vui mừng thế nào.

Ôi ôi ôi… Tiêu Đại boss, tôi sẽ mặc niệm ba giây cho cái dạ dày đáng thương của cậu!

----- Tôi là đường phân cách cơm chín rồi ăn -----

Nặc Nặc hí ha hí hửng đi đưa cơm, không ngờ rằng lại tính toán hụt mất một điểm:

Công ty không chỉ có mình Tiêu Đại boss tăng ca.

Vừa lên tầng mười bảy, Nặc Nặc phát hiện ra rất nhiều sư huynh phòng Kế hoạch cũng ở đó, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, Phì Long lão đại đã nhanh mắt nhìn thấy cô, “Ôi, Tiểu Nặc Nặc, sao em lại đến đây?”

Vừa nói xong, mọi người đang chuyên tâm làm việc đều đổ dồn mắt về phía thỏ trắng đang đứng ở cửa. Nặc Nặc bất giác giấu hộp cơm ra sau lưng, vừa cười lấp liếm, “Em để quên đồ ở công ty.”

Tình cảm với Tiêu Đại boss Nặc Nặc vẫn chưa ngốc đến độ nói cho đồng nghiệp biết, dù sao… cũng ảnh hưởng không tốt, cũng sợ về sau các sếp sẽ khó sắp xếp nhiệm vụ cho mình. Nhưng hiển nhiên, Phì Long lão đại hôm nay không định buông tha cho cô.

“Ồ, đồ gì mà quan trọng đến nỗi phải chạy đến đây vào chủ nhật để lấy?” Biệt hiệu “Vua nhiều chuyện” của Phì Long lão đại quả không hổ danh, thực ra khi thỏ trắng vừa ra khỏi thang máy, anh ta đã nhìn thấy hộp cơm bị giấu kín của cô rồi, lúc ấy đã biết ngay, nhưng cứ vờ tỏ ra ngô nghê để trêu Nặc Nặc.

“Hơn nữa, sao em lại biết chủ nhật bọn anh phải tăng ca gấp?” Nói xong, Phì Long lão đại đã đứng trước mặt Nặc Nặc, vạch mặt cô không hề thương tình. Nặc Nặc lúng túng lùi lại một bước, đang suy nghĩ xem có nên viện cớ gì đó không, thì Phì Long đã nhân lúc cô không phòng bị, cướp lấy hộp cơm trong tay cô.

“Ối cha cha, bữa cơm trưa thịnh soạn, mang đến cho ai đấy?”

Phì Long to giọng, mọi người đang làm việc mệt mỏi lập tức xôn xao, vây quanh trêu thỏ trắng.

“Tiểu Nặc Nặc, có phải em biết bọn anh đói nên cố ý mang cơm đến không?”

“Xùy, cậu tưởng cậu là ai, muốn chị dâu rửa bát tặng cơm à? Chị dâu rửa bát chắc chắn là đến tặng cơm cho anh Tử Uyên rồi…”

Một vị sư huynh nào đó cố ý nhấn mạnh ba chữ “anh Tử Uyên”, Nặc Nặc nổi cả da gà, đầu lắc như đánh trống trận, “Không phải như các anh nghĩ đâu, Phì Long lão đại mau trả hộp cơm cho em.”

Phì Long thấy thỏ trắng cuống lên giậm chân thì càng hứng thú, làm ra vẻ như sắp mở hộp cơm ra nghiên cứu, “Tiểu Nặc Nặc, em xấu hổ cái gì? Tử Uyên vẫn đang hội họp với Tiêu lão đại, em thấy thế này được không, Phì Long sư huynh bình thường xem em như em gái, bữa cơm trưa tình yêu này phần cho anh một tí nhé.” =_=

Nặc Nặc muốn khóc quá. Các sư huynh phòng Kế hoạch đều là đàn ông chín chắn cả, mà cứ hễ cô có mặt là trêu đùa, tại sao lại thế? Mà rõ ràng chỉ một bữa cơm đơn giản, họ lại phát huy trí tưởng tượng, thổi phồng sự việc lên n lần rồi truyền tụng đến các phòng khác.

Tuần trước thậm chí cô còn nhìn thấy một đề tài về cô và Mạc sư huynh trên diễn đàn công ty, bây giờ mọi người lại ngộ nhận cô đến đưa cơm cho Mạc sư hưynh. Cô muốn nói cho rõ nhưng sợ lại lôi Tiêu Đại boss vào. Nhưng nếu họ mở hộp cơm ra thật, tất cả đều nhìn thấy món khoai tây đen sì và món thịt xào dính chặt vào nhau thì thanh danh cả đời của cô xem như đi tong.

Mọi người mắt lấp lánh sao, vây quanh Phì Long lão đại, khi hộp cơm sắp mở ra, Nặc Nặc bỗng nghe thấy âm thanh trầm tĩnh phía sau lưng, “Các cậu làm gì đấy?”

Quay phắt đầu lại, thỏ trắng nước mắt đầm đìa, chỉ muốn nhào vào lòng Tiêu Đại boss than thở, vị cứu tinh cuối cùng đã đến. Phì Long thấy Tiêu Dật và Mạc Tử Uyên cùng ra khỏi văn phòng thì vẫn cười hể hả, “Ồ, Tiểu Nặc Nặc đích thân mang bữa cơm tình yêu đến tặng cho anh Tử Uyên, bọn tôi đang định lấy một phần nếm thử.”

Tuy là tăng ca nhưng không khí làm việc thoải mái hơn bình thường nhiều, lại thêm các đồng nghiệp phòng Kế hoạch vốn nhiều người là sư huynh đệ của Tiêu Dật, thường xuyên tụ tập với nhau, nên lúc này thấy Tiêu Đại boss cũng chẳng có gì to tát, vẫn bàn tán xôn xao.

“Anh Tử Uyên… anh có phúc thật, Tiểu Nặc Nặc vừa giúp anh rửa bát lại giúp anh nấu cơm, khi nào sẽ tạo một ngôi nhà đầm ấm cho anh nhỉ?”

“Đúng đúng, tốt nhất là sinh thêm hai thằng cu cho bọn này chơi đùa.”

Nghe câu đó xong, Mạc Tử Uyên nãy giờ lặng lẽ không nói đã ngẩng lên, khẽ quát, “Nói bậy!”

Mọi người đều im bặt, đúng lúc ngỡ mình đã đùa quá trớn, làm Tử Uyên sư huynh tức giận rồi, thì nghe anh vẫy tay gọi thỏ trắng, “Nặc Nặc, đến đây.”

Ánh mắt dịu dàng, giọng điệu ấm áp, chưa bao giờ mọi người nhìn thấy.

Ồ, xem ra Tử Uyên sư huynh… động lòng rồi.

Nặc Nặc ngớ người một chút, rồi mới chắc chắn Mạc sư huynh gọi mình. Cùng lúc, khóe môi Tiêu Đại boss nở một nụ cười nhẹ, khoanh tay dựa người liếc nhìn cô. Nặc Nặc hiểu ra, ánh mắt như vậy của Tiêu Đại boss có nghĩa là…

Thời khắc quan trọng này, nếu cô vẫn không tỏ rõ tâm ý, sẽ chết chắc!

Khựng lại, rồi thỏ trắng cũng ngoan ngoãn ôm hộp cơm lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, “À ừ… Mọi người hiểu lầm thật rồi, em đến đưa cơm trưa cho Tiêu tổng.”

Im lặng.

Im lặng.

Vẫn im lặng.

Trong tích tắc, ngoài hai đương sự ra, mọi người đều đứng đờ như bị điểm huyệt. Mà cùng lúc đó, nụ cười trên gương mặt Tiêu Đại boss càng tươi rói, ừ, tốt lắm, thỉnh thoảng đả kích bọn họ mới biết được thỏ trắng rốt cuộc là tài sản riêng tư của ai chứ.

Tiêu Đại boss và Nặc Nặc bỏ lại mọi người đã hóa đá, hí ha hí hửng chui vào văn phòng.

Tuy đoạn phim thêm vào lúc nãy rất bất ngờ, nhưng chỉ là được thêm vào thôi, Nặc Nặc vẫn nhanh chóng quên sạch, nhưng điều khiến cô bất mãn là Tiêu Đại boss tỏ ra khá bình thản với chuyện người ta đến tặng cơm, vừa vào văn phòng lại nhìn vào máy tính, gõ bàn phím lách cách.

Nặc Nặc ôm hộp cơm tình yêu có vẻ ức chế, cho dù thế nào đi nữa, Tiêu Đại boss cũng phải biểu dương cô chứ, bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô đến đưa cơm bất chấp gió mưa, có dễ dàng đâu?! Nặc Nặc bực bội ing~, đành lừa mình lừa người mà tự cổ vũ: Không sao, không sao, đến khi Tiêu Đại boss ăn cơm cô làm thì sẽ rõ cô đã khổ sở vất vả đến thế nào.

Nghĩ đến đó, Nặc Nặc cung kính đặt hộp cơm xuống trước mặt Tiêu Đại boss, dùng đũa gắp một miếng thịt đưa thẳng đến bên môi anh, “Thử đi.”

Tiêu Đại boss mắt không rời màn hình, nghiêng đầu sang, há miệng như lẽ tất nhiên.

Thấy đối phương chậm rãi nhai nuốt, tim Nặc Nặc thót lên tận cổ họng, mắt nhìn chằm chằm, cảm giác căng thẳng này… đến cả thi đại học cũng chưa có nữa là…

Nhưng dù sao cũng là lần đầu Nặc Nặc đích thân nấu cơm cho người yêu, cuối cùng thấy ngón tay đang lướt như bay trên bàn phím của Tiêu Đại boss khựng lại, vẻ mặt rất phức tạp, cô không nhịn được, thò cổ ra hỏi, “Thế nào? Có ngon không anh?”

Tiêu Đại boss là người kín đáo, không cần anh tán tụng, chỉ cần anh gật đầu khẽ là được, cô cũng thỏa mãn rồi.

Kết quả, Tiêu Đại boss trầm tư hồi lâu, nhắm mắt nuốt xuống, quay sang hỏi: “Nặc Nặc, ai dạy em nấu ăn?”

“Mẹ.”

“Vậy mẹ có bảo em rằng, nấu xong tốt nhất là mình nên nếm thử trước?”

“…”

Tiêu Đại boss diễn đạt ý mình một cách khéo léo và nhã nhặn rằng: Món này rất khó ăn, không tin em nếm thử mà xem.

/(ㄒoㄒ)/

Tiêu Dật, em hận anh!

Giả vờ rất ngon thì anh sẽ chết hay sao?

Thứ Hai, ngày Nặc Nặc trở thành nhân viên chính thức cuối cùng đã đến.

So với những nhân viên mới cùng vào công ty thì Nặc Nặc trầm tĩnh hơn nhiều. Đừng nói là quan hệ của cô và Tiêu Đại boss, mà mấy tháng nay, việc cô đã tham gia hai tổ hạng mục và rời đến tầng mười bảy đã khiến mọi người hiểu, cô trở thành nhân viên chính thức là điều không thể nghi ngờ.

Dù vậy, Nặc Nặc vẫn có chút thấp thỏm khi đi làm buổi sáng. Nhân viên chính thức, đó là điều cô đã mong ước bấy lâu. Chỉ cần chuyển sang chính thức, lương sẽ tăng thêm một bậc, tiền thưởng hạng mục và cuối năm cũng tăng, bảo hiểm xã hội và các loại cũng đều được đăng ký, mà quan trọng nhất là, cô vẫn ngày ngày đi làm cùng Tiêu Đại boss.

Nghĩ đến sau này ở bên Tiêu Đại boss cả ngày, trái tim Nặc Nặc đã bay ra ngoài cửa sổ, không nghe thấy trưởng phòng Nhân sự đang nói những gì. Thực ra một nhân viên quèn như Nặc Nặc được chuyển sang chính thức căn bản không cần Tiêu Đại boss siêu bận rộn nhúng tay vào, chỉ cần cấp trên của Nặc Nặc là Mạc Tử Uyên gật đầu, trưởng hạng mục gật đầu nữa, là cô có thể ký hợp đồng chính thức ở phòng Nhân sự rồi.

Thế nên đây là việc bắt buộc phải kinh qua của nhân viên mới, đến văn phòng Nhân sự uống chút trà: hoặc ký hợp đồng, hoặc bị đuổi việc. Từ Mỹ Lệ trưởng phòng Nhân sự là một người phụ nữ tài giỏi ngoài ba mươi tuổi, thấy đồng chí Hứa Nặc lại chu du hồn vía tận đẩu tận đâu trong giờ phút quan trọng này thì nở nụ cười bí ẩn, không hề đánh động mà chỉ nhấp một ngụm trà.

Ở vị trí của cô ta, thực ra không cần gì nhiều, quan trọng nhất là cặp mắt biết nhìn người, hiểu tâm tư của sếp. Hứa Nặc này đến chưa bao lâu đã được Đại boss ưu ái, một lần là chuyển thẳng đến tầng mười bảy, lần khác là thay phòng Hành chính lấy cơm cho sếp.

Từ khi Từ Mỹ Lệ nhậm chức đến nay đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy. Nên cô ta hiểu rõ, Nặc Nặc này không đơn giản. Đừng nói là người sáng chế Mạc Tử Uyên và trưởng hạng mục là chú Hải đều gật đầu đồng ý cho cô chuyển chính thức, mà hai vị này có không chấp nhận thì tự cô ta cũng không dám đề ra chủ trương đạp cô nàng ra khỏi cửa Kiêu Dực.

Vì theo báo cáo của người tâm phúc với mình, Nặc Nặc này thậm chí thứ Bảy, Chủ nhật Tiêu lão đại tăng ca cũng đến đưa cơm. Nói thế thì quan hệ hai người đã vượt quá phạm vi họ tưởng tượng rồi.

Từ Mỹ Lệ khẽ ho một tiếng, gọi hồn Nặc Nặc về, “Nặc Nặc, có nghe tôi nói gì không?”

“Hả?” Nặc Nặc đơ lưỡi, ngượng ngùng sờ mũi, “Xin lỗi, lúc nãy tôi bận nghĩ ngợi.”

“Không sao, tôi nói là thông báo…” Từ Mỹ Lệ chưa nói xong, máy điện thoại réo lên rất không đúng lúc, cô ta cười tỏ ý xin lỗi rồi nghe máy.

“Alô? Hả? Khụ… được, được, vâng.”

Nói điện thoại ngắn gọn xong, Từ Mỹ Lệ đưa ánh mắt phức tạp nhìn Nặc Nặc một cái, nuốt vội câu ban nãy vào rồi đờ đẫn bảo, “Hứa Nặc, chuyện chuyển chính thức này tạm gác sang một bên, Tiêu tổng mời cô lên gặp.”

Nghe thế, Nặc Nặc hơi nhíu mày, bất giác thấy căng thẳng.

Trực giác con gái mách bảo cô, có chuyện không ổn. Chẳng phải đã nói… chuyện này không cần Tiêu Đại boss nhúng tay sao? Lúc đầu mình vào công ty bị gọi đến gặp anh, cũng vì nhân viên nữ phòng Kế hoạch hiếm hoi như lá mùa thu, Tiêu Dật lại quản lý trực tiếp phòng này, nên mới bị đưa đến gặp.

Nhưng bây giờ là tình hình gì?

Nặc Nặc cắn môi, dò hỏi vẻ hồi hộp, “Tiêu tổng có nói là việc gì không?”

Từ Mỹ Lệ mím chặt môi, sắc mặt còn khó coi hơn cả Nặc Nặc, “Ừ, Mạc Tử Uyên và Tiêu tổng cãi nhau ở văn phòng rồi.”

----- Tôi là đường phân cách sợ hãi -----

Nặc Nặc lên tầng mười bảy, quả nhiên thấy các huynh đệ đang áp vào cửa văn phòng Tiêu Dật nghe ngóng với vẻ gian tà.

Thấy cô lên, mọi người đều giải tán, chỉ có Phì Long lão đại lừ đừ đến trước mặt cô, mồm há ra, chần chừ rồi cuối cùng thở dài.

Nặc Nặc thấy mọi người đều có vẻ kỳ quặc thì càng sợ hãi, kéo Phì Long lại hỏi han: “Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”

Phì Long vỗ vai thỏ trắng tỏ vẻ an ủi, “Hiện giờ thì không sao, chú Hải đã vào trong giữ hai người lại rồi, cũng may chưa đánh nhau, chỉ hơi to tiếng một tí thôi.”

Phì Long lão đại trước nay luôn khoa trương, nhưng lúc này Nặc Nặc bất đắc dĩ phải tin lời anh ta, hơi rụt cổ lại, “Tóm lại là cãi nhau vì chuyện gì chứ?” Tiêu Đại boss và Mạc sư huynh chẳng phải là sư huynh đệ cùng trường hay sao? Nghe nói lúc đầu khi công ty sáng chế Kiêu Dực vẫn còn là một công ty nhỏ, ngay cả tiền mua bảo hiểm xã hội cho nhân viên còn chưa có, Mạc sư huynh đã cương quyết từ chối lời mời của công ty game online nổi tiếng trong nước để đến giúp Tiêu Đại boss.

Nên hai người thân như huynh đệ, bình thường nếu có mâu thuẫn trong công việc thì sau đó cũng quên ngay, không tỏ ra mất bình tĩnh như hôm nay: cãi nhau ngay trước mặt nhân viên. Nặc Nặc co rúm lại bên người Phì Long lão đại như rùa con, run rẩy nghĩ: Liệu có liên quan đến chuyện đưa cơm hôm trước của mình không?

Được thôi, cô thừa nhận, nghĩ như thế có phần… hoang tưởng.

Nhưng vì thường ngày các sư huynh thích đùa cô với Mạc sư huynh, lại thêm hôm qua sau khi biết sự thật, sắc mặt Mạc sư huynh hơi thiếu tự nhiên, lúc này thỏ trắng đành phải nghĩ theo hướng ấy.

Phì Long rùng mình, “Một hai câu không thể nói rõ được, em vào trước đi, Tiêu lão đại vẫn đang chờ đấy.”

Thỏ trắng nghe thế thì càng không muốn vào, cứ bám chặt vào cửa lùi dần, Tiêu Dật mà tức giận thì không phải là kinh dị bình thường, anh luôn bình thản trầm tĩnh, hôm nay lại gầm lên như sư tử thế kia. Không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sự kinh dị đó.

Lúc nguy hiểm thế này thì Nặc Nặc vào khác gì tìm cái chết. Thỏ trắng đang vật vã đấu tranh thì cửa phòng Tiêu Đại boss đã mở ra đột ngột. Mọi người nín thở, thấy chú Hải đưa Mạc Tử Uyên sắc mặt âm u ra ngoài.

Nặc Nặc cắn răng, lúc Mạc Tử Uyên đi qua, cô gọi khẽ một tiếng, “Tử Uyên sư huynh…”

Mạc Tử Uyên nghe mà như không nghe, đến ánh mắt cũng chẳng chớp, đi lướt qua Nặc Nặc, xem cô là không khí.

>O<

Nặc Nặc đờ người, vô cùng ngượng ngùng, quả nhiên là bị… ghét rồi?

Cũng may chú Hải giải vây, thấy thỏ trắng đứng đó thì đẩy gọng kính cười, “Nặc Nặc lên rồi à? Vào đi, Tiêu tổng đang đợi cô đấy.”

Trong phòng Tiêu Đại boss đang vùi đầu nhìn màn hình máy tính, tóc che nửa gương mặt, không nhìn rõ vẻ mặt.

Nặc Nặc định thần lại, rồi mới mở miệng, “Tiêu tổng, em pha cà phê cho anh.”

Tiêu Dật ngẩng lên, nhướn mày vẻ bình thản, “Chẳng phải em đã không cho phép anh uống cà phê, sợ đau dạ dày à?”

Nặc Nặc thấy Tiêu Đại boss vẫn vui vẻ, không có vẻ đang giận dữ thì hơi thở phào nhẹ nhõm, rồi mới e dè hỏi, “Lúc nãy… có chuyện gì thế?”

Tiêu Dật day day huyệt thái dương, ngần ngừ một lúc mới đáp: “Có khúc mắc ở một số quyết định với Tử Uyên, nên…” Tiêu Đại boss khựng lại, rồi cười vẻ đau khổ: “Quyết định có liên quan đến em.”

Thỏ trắng nghe thế, trái tim bé nhỏ lại dội thình thình, muốn hỏi cũng chẳng dám, đành cúi gằm đầu véo vào tay mình thật mạnh. Chẳng lẽ mình đã đoán trúng? Mạc sư huynh anh ấy…

Nặc Nặc bất giác cắn môi, nghĩ kỹ lại thì Mạc sư huynh gần đây đối với cô đúng là hơi kỳ quặc, chẳng hạn đôi mắt nhìn cô lúc nào cũng lấp lánh nụ cười, rồi vẻ mặt thờ ơ nhắc nhở cô đừng thức đêm vì làm cho kịp kịch bản, rồi lại cứ thích đảo qua đảo lại trước mặt cô, với lý do rất chính đáng là đi lấy nước uống. >O<

Ngô nghê như thỏ trắng cũng phát hiện ra Tử Uyên sư huynh hơi bất bình thường. Nhưng vì thỏ đã có chủ nên Nặc Nặc nhút nhát không dám thừa nhận sự thực ấy mà thôi.

Tiêu Đại boss nhìn cô chằm chằm, rồi chuyển chủ đề, “Thông qua quyết định của các vị lãnh đạo, em đã được duyệt chuyển nhân viên chính thức rồi!”

“A?” Nặc Nặc sáng mắt, ngước lên toét môi cười ngốc nghếch, “Thật ư?”

Tuy không rõ tại sao Tiêu Đại boss lại đột ngột đề cập đến chuyện đó, nhưng thỏ trắng vẫn bắt đầu sung sướng vẫy đuôi, mơ ước thành thật. Năm nay cô thật là quá may mắn, sự nghiệp tình cảm đều đầy đủ. Cô sẽ phải bái tạ Bồ Tát mới được.

Thỏ trắng đang vui sướng ing~, thì Tiêu Đại boss đã nói ra câu thứ hai một cách tàn nhẫn, “Nhưng, anh không phê chuẩn.”

“…”

Nặc Nặc vẫn đang vui mừng hỉ hả, lập tức cúp điện ngay tại chỗ.

Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại một câu cứ xoay vờn: Nhưng anh không phê chuẩn, nhưng anh không phê chuẩn, nhưng anh không phê chuẩn…

Rất nhiều cái… NHƯNG!

Giấc mơ của cô mấy tháng nay biến thành bọt biển, mà lại do chính bạn trai cô tự tay phá tan. Trong tích tắc, Nặc Nặc không hiểu nổi mình cảm thấy thế nào nữa.

Hai câu ấy của Tiêu Đại boss thực sự đã đưa Nặc Nặc lên thiên đường, sau đó chưa đến một giây sau đã đá cô xuống địa ngục. Khoảng cách to như vậy khiến Nặc Nặc không thích ứng được. Chẳng lẽ nhân phẩm của cô thực sự đã thành con số 0 hay sao?

Cách diễn đạt như thế của Tiêu Dật thì có khác gì với kiểu thông báo “Chúc mừng bạn đã trúng giải thưởng năm triệu tệ”, sau đó lại nói “Nhưng vì nguy cơ tài chính nên đơn vị phát thưởng đã phá sản”?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx