sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss đen tối, đừng chạy! - Chương 14

CHƯƠNG 14

LỜI ĐỒN VỀ THƯ TÌNH

Rốt cuộc là ai đang tung tin đồn bậy?

Tuy chuyện về cẩm nang yêu đương ấy khiến Tiêu Đại boss buồn bực, lấn cấn không ngẩng đầu lên nổi, đau đầu nhức óc, nhưng Nặc Nặc vẫn rất vui sướng, thậm chí còn uy hiếp Tiêu Đại boss rằng phải nói thật với mọi người, tịch thu sách gốc, len lén giấu đi, quyết định sau này để lại cho con trai mình xem.

Thỏ trắng nghĩ rằng, Tiêu Đại boss đã vì mình mà bất chấp thể diện, xem loại sách nhảm nhí đó, còn nghiêm túc làm theo từng điều khoản trong đó. Điểm ấy chứng tỏ tấm chân tình của anh với cô rồi.

Vậy nên Nặc Nặc thấy Tiêu Đại boss nhà mình thật đáng yêu. Thế là cô vừa dỗ dành vừa lừa gạt, vỗ ngực đảm bảo không để lộ chuyện này ra ngoài, cuối cùng là ôm vai Tiêu Đại boss thề thốt rất trang trọng, “Cục cưng ngoan yên tâm, vấn đề còn lại giao cho em giải quyết nhé!”

Tiêu Dật bị đả kích đến độ không nói năng được gì, nghe thấy câu đó, cuối cùng đã chịu ngẩng lên, hồn phách chu du, “Giải quyết thế nào?” Theo anh thấy thì với IQ của Nặc Nặc cộng EQ của anh… chuyện này càng lúc càng tệ hại, hình tượng và danh dự mà anh nuôi dưỡng hai mươi mấy năm sắp bị hủy diệt mất rồi.

Nặc Nặc ngồi cạnh Tiêu Đại boss trầm tư, “Chuyện này bây giờ cả hai bác lẫn Tiểu Tuấn đều nửa hiểu nửa không, vì quyển sách đó mà vô cùng lo cho anh, nếu không nói gì thì cũng không ổn lắm, hay thế này vậy…”, Thỏ trắng chồm đến sát Tiêu Đại boss, thì thào nói lên suy nghĩ của mình.

Ngoài kia ánh nắng càng vàng rực, từng tia nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào phòng, hắt lên những vệt lung linh. Hai người cãi cọ giận hờn nhau vì một quyển cẩm nang yêu đương và một vụ tai nạn xe đã khiến họ làm hòa vui vẻ với nhau.

Sau vụ đó, Nặc Nặc ra mắt, e thẹn giải thích với bố mẹ Tiêu, nói rõ quyển sách ấy chỉ là một quyển sách về kinh tế kinh doanh rất tầm thường, mà thứ quan trọng nhất là một bức thư trong đó.

“Thư?” Bà Tiêu từ Bắc Kinh về đã nhíu mày, “Thư gì?”

Tiêu Đại boss đã gần như hồi phục hoàn toàn ngồi bên giường ho một tiếng, sắc mặt bất giác đỏ lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Nặc Nặc cười thầm trong bụng, thẹn thùng nói, “Thực ra… là một bức thư cháu viết cho Tiêu Đại boss…”

Hai vợ chồng già nhìn nhau, vỡ nhẽ!

Thì ra là thư tình của hai đứa trẻ, ừ, trẻ trung đúng là tốt, ông già, bà già chết tiệt kia chưa bao giờ viết thư tình cho mình.

Ông bà Tiêu biết con trai xấu hổ nên cũng phớt lờ không nhắc đến, chỉ mỗi Tiểu Tuấn ở thủ đô xa xôi sau khi biết sự thật, đau lòng than thở anh trai mình ra tay quá nhanh, lảm nhảm vài câu. Rồi việc này cũng qua đi nhanh như giở sách.

Quan hệ giữa Nặc Nặc và Tiêu Đại boss đã hồi phục lại như thường, thỏ trắng vẫn ở lại Kiêu Dực, vẫn đi làm, nhưng không dám trốn việc tùy tiện nữa. >O<

Thỏ trắng vốn ngây thơ cho rằng chuyện này đã lùi vào dĩ vãng, ai ngờ sự việc càng phát triển theo hướng lạ lùng hơn…

Hôm ấy, Nặc Nặc ăn xong bữa trưa rồi ra vườn hoa nhỏ bên ngoài để đi dạo cho tiêu cơm.

Bình thường Nặc Nặc ăn xong, nếu không lên tầng ba buôn chuyện với các cô nàng phòng Mỹ thuật thì cũng vào game online làm nhiệm vụ phu thê với Tiêu Đại boss. Kết quả chưa đầy tháng nay, Nặc Nặc đã đau khổ nhận ra, chiếc quần cô mới mua năm ngoái đã không kéo lên nổi, vừa trèo lên cân thì giật bắn mình suýt chết, cô đã nặng hơn hai ký!

Nặc Nặc đẩy hết trách nhiệm lên cân của mình cho Tiêu Đại boss: Thứ nhất, thức ăn ở nhà ăn quá ngon; thứ hai, ngày nào ăn cơm xong cũng kéo mình chơi game, ăn xong lại ngồi, không mập mới lạ!

Nên thỏ trắng quyết định sau này ăn cơm xong sẽ ra ngoài tản bộ, thế là cô nghe thấy đoạn đối thoại sau dưới dàn nho trong vườn hoa:

“Thật không? Không phải chứ, cậu nói linh tinh.”

“Tớ lừa cậu làm gì?! Là trưởng phòng kinh doanh đích thân nói cho tớ biết, Hứa Nặc ấy, lúc đầu tớ cứ nghĩ là Tiêu tổng thích cô ta, cảm thấy cô ta có điểm gì đó đặc biệt, ngờ đâu trưởng phòng Lý nói với tớ, là cô ta theo đuổi Tiêu tổng trước.”

“Thôi đi, tớ chả tin đâu, nói như cậu thì những người muốn theo đuổi Tiêu tổng trong công ty quá nhiều, Hứa Nặc kia là một cô gái mới tốt nghiệp chưa bao lâu, có thủ đoạn cao minh nào mà cưa được Tiêu tổng chứ?”

“Hê hê, cậu vẫn chưa hiểu à? Người đẹp Tiểu Thiền phòng kinh doanh sắc tài đủ cả, ông bố cô nàng còn là công chức nhà nước, năm ngoái cô nàng cứ ra ám hiệu với Tiêu tổng. Đến làm việc ở đây cũng là vì anh ấy. Vậy mà Tiêu tổng chẳng thèm để ý đến. Mọi người đều nói mắt anh ấy mọc trên đầu, haizzz… ai mà ngờ chứ? Thực ra yêu cầu của Tiêu tổng quá đơn giản…”

“Ối trời, bà cô tôi ơi, tôi xin cô, đừng vòng vo tam quốc nữa, nói nhanh đi!”

“Suỵt, bé mồm thôi, tớ bảo cho cậu biết… Thực ra, cô ta viết thư tình cho Tiêu Đại boss đấy…”

“Cái phương thức nhà quê ấy… Sở thích của Tiêu Đại boss đúng là… đặc biệt.”

(╯_╰)

Thỏ trắng cứng đờ tại chỗ, đồng nghiệp đi lâu rồi mới giật mình sực tỉnh.

Thư… tình, cô viết thư tình cho Tiêu Đại boss khi nào? Hơn nữa, dựa vào sự thật méo mó nào mà bảo cô theo đuổi Tiêu Đại boss, rõ ràng là… Tiêu Đại boss cứ từng bước từng bước, nuốt trọn mình từng chút từng chút một mà.

Cô oan uổng quá…

Quan trọng nhất là, về chuyện thư tình, rõ ràng là cái cớ để thỏ trắng và Tiêu Dật che mắt gia đình, tại sao người trong công ty ai cũng biết?

Rốt cuộc là ai đã tung tin đồn bậy? (╰_╯)#

----- Tôi là đường phân cách đầu mối tai họa -----

Buổi chiều thỏ trắng suy đi nghĩ lại, khéo léo tìm em Lâm để nghe ngóng tình hình, mới vòng vo tam quốc chưa kịp nói vào ý chính thì em Lâm đã nhảy ngay vào chặn họng cô.

Em Lâm phòng Hành chính: Nặc Nặc, hê hê, dạo này tớ nghe một số chuyện liên quan đến cậu…

Nặc Nặc vô vi: Gì cơ?

Em Lâm phòng Hành chính: Đừng vờ vịt nữa, bây giờ công ty ai mà chả biết, cậu đã viết thư tình cho Tiêu Đại boss.

Nặc Nặc tròn mắt, co chặt nắm đấm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Buổi trưa nay cô mới nghe đồng nghiệp nói chuyện trong vườn hoa, cứ ngỡ lời đồn chỉ lan truyền trong một bộ phận nhỏ, nhưng nghe ý tứ em Lâm thì…

Tuy mấy tháng nay Tiêu Đại boss và thỏ trắng cứ giấu giấu giếm giếm, nhưng cứ lấy cơm hộ này, rồi buổi trưa cùng trốn trong văn phòng chơi game này, tối nào cũng đưa đón nhau, tình yêu của họ cứ thế mà phơi bày.

Nhưng thư tình rồi theo đuổi bạn trai gì đó, cũng quá đáng thật! Hoàn toàn hủy diệt danh dự trong sạch của thỏ trắng cô rồi, sao cô lại mặt dày mày dạn đi viết thư tình cho Tiêu Đại boss chứ? Mà bây giờ còn khiến tất cả mọi người trong văn phòng biết hết không chừa một ai… Chẳng trách mấy hôm nay đến tầng ba chơi, ánh mắt các cô nàng trong phòng Mỹ thuật cứ kỳ quặc thế nào ấy.

Ối trời đất ơi…

Nặc Nặc ngất, đầu đập vào bàn không biết đau, mãi rồi mới trả lời em Lâm một câu.

Nặc Nặc vô vi: Rốt cuộc là ai tung tin!

Em Lâm sững sờ một lúc mới trả lời. Có lẽ bị thỏ trắng đang muốn cắn người làm cho khiếp đảm.

Em Lâm phòng Hành chính: (Toát cả mồ hôi) Là chú Hải.

Nặc Nặc vô vi: HOHO, em Lâm đừng sợ, tớ sẽ không làm gì kẻ gây họa đâu, cậu không cần che giấu cho anh ta (cô ta), mau nói tớ biết rốt cuộc là ai?

Em Lâm phòng Hành chính: Thật là chú Hải mà!

Nặc Nặc vô vi: Lừa đảo! =_=

Chú Hải là trưởng bối, xưa nay không đùa giỡn với mọi người, không buôn chuyện, tóm lại ấn tượng là “ít nói ít cười”. Tuy hơi lầm lỳ một tí nhưng cũng vì “mặt sắt vô tư” nên các huynh đệ mới phục, trong công ty trên dưới đều kính trọng chú Hải, bởi thế có đánh chết Nặc Nặc cũng không tin chú Hải tung tin đồn như thế.

Em Lâm thấy Nặc Nặc không tin mình thì không nhịn nổi nữa, lại nói cho thỏ trắng biết một đại bí mật vũ trụ siêu cấp vô địch, “Nặc Nặc cậu vẫn không biết hả? Chú Hải thực ra là họ hàng xa của Tiêu tổng, nên anh ấy mới yên tâm giao vị trí quan trọng như thế cho chú ấy quản lý.”

“Cậu nghĩ thử xem, chú Hải đã lớn tuổi, chưa bao giờ chơi game, đến RPG là gì cũng không biết mà được vời đến làm trưởng hạng mục, cậu không thấy kỳ quặc à? Ối… Tớ thấy quan hệ của cậu và Tiêu Đại boss đặc biệt nên mới nói cho cậu biết bí mật này đó, đừng có bán đứng tớ trước mặt anh ấy nhé!”

Nặc Nặc chớp mắt, ngón tay thon dài khựng lại rồi gõ một hàng chữ, “Vậy thì có liên quan gì đến chuyện chú Hải tung tin đồn?”

Em Lâm: “Nghe nói chuyện viết thư tình là do bố Tiêu tổng kể cho chú Hải, nên chú Hải mới biết! Hê hê, cậu là người trong cuộc, chắc hiểu rõ hơn tớ chứ nhỉ?”

Thỏ trắng cắn môi, nhìn trời!

Chuyện thư tình thực sự chỉ có ông bà Tiêu biết, hai ông bà sẽ không chạy đến công ty tung hê với nhân viên chuyện này. Còn như em Lâm nói, chú Hải và Tiêu tổng là bà con xa, thế chú ấy chắc chắn quen với bác trai…

Hình như… công ty nếu có dính dáng đến bác Tiêu… thì cũng chẳng mấy ai làm được việc đó thật…

Chẳng lẽ… là chú Hải thật sao?

Thỏ trắng gần đây… rất – là – buồn – bực.

“Tin đồn thư tình” tuy không ảnh hưởng đến công việc, cũng chẳng ai dám lao đến trước mặt phu nhân tổng giám đốc để buôn chuyện, to gan chất vấn, “Bức thư tình đó cô viết thế nào vậy? Chỉ tôi viết với!” Nhưng dù là thế, Nặc Nặc vẫn có phần hoảng loạn.

Ánh mắt kỳ lạ của đồng nghiệp, vẻ mặt ý tứ sâu xa, và cả những giọng điệu e ngại dè dặt… Hơn tuần nay, Nặc Nặc cảm thấy vô cùng… vô cùng thiếu tự nhiên. Muốn tìm Tiêu Đại boss để bàn bạc lại thấy quá ủy mị, còn mình cô thì lại không tài nào ngăn chặn lời đồn được.

Nặc Nặc nghĩ ngợi mãi, cảm thấy muốn cởi nút thắt phải tìm người thắt nút, cách tốt nhất là tìm đầu mối đã tung tin đồn, sau đó bịt đầu mối, như thế tức khắc sẽ không còn ai nói ra nói vào nữa.

Nhưng, cứ nhớ đến chú Hải kiêm nghi phạm, Nặc Nặc lại chùn bước. >O<

Thỏ trắng thừa nhận một cách nhát gan rằng, mình thực sự… hơi sợ chú Hải. Là trưởng bối, ông xưa nay rất kiệm lời, chỉ cần ai đó đụng đến nguyên tắc là ông có thể mặt không biểu cảm tranh luận với đối phương ba ngày ba đêm cũng không biết mệt; là trưởng hạng mục, ông càng mặt sắt vô tư, đến sếp đại nhân gặp tai nạn xe mà ông cũng trừ tiền như thường.

Woa~ Một nguyên lão như thế, ai dám đương đầu?

Thế là, Nặc Nặc tự an ủi mình một cách lừa mình – lừa người rằng: không sao không sao, các đồng nghiệp vốn rảnh rỗi, đợi tìm ra chủ nhân scandal mới là bọn họ sẽ quên mình ngay thôi. >_<

Nhưng đúng lúc Nặc Nặc nhốt mình vào mai rùa tự trị liệu vết thương, thì chú Hải đã tự tìm đến.

Hôm ấy Pink Baby họp xong, thỏ trắng là người ký hợp đồng muộn nhất, theo lệ phải ở lại dọn dẹp tàn cuộc. Đang chỉnh lý tài liệu thì nghe phía sau có tiếng gọi trầm trầm, “Hứa Nặc Nặc.”

Nặc Nặc run tay, suýt nữa làm rơi tài liệu xuống đất. Vào công ty mấy tháng rồi, thỏ trắng hoạt bát phóng khoáng đã thân thuộc với mọi đồng nghiệp tầng mười bảy, mà với cách gọi đùa giỡn của các sư huynh đệ là “Tiểu Nặc Nặc”, không thì cũng là “Hứa Nặc”, người gọi cả tên lẫn họ cô ra, hình như… chỉ có một người…

Nặc Nặc vất vả quay lại, khóe môi nhướn một nụ cười còn thảm hơn là khóc, “Chú Hải, chú vẫn chưa đi ạ?”

Chú Hải gật đầu, vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, “Chúng ta nói chuyện.”

Nghe thế, tim Nặc Nặc “cạch” một tiếng, cả người cô run lên.

Dạo này mình rất ngoan, không đến muộn cũng chẳng về sớm, càng không cúp việc, công việc đều hoàn thành đúng thời hạn, chú Hải muốn nói gì với mình đây? Dù trong lòng đấu tranh rất dữ dội, Nặc Nặc vẫn “ồ” một tiếng đáp lại, mềm nhũn chân ngồi xuống.

Chú Hải đẩy đẩy gọng kính vuông vắn, nói thẳng, “Lúc nãy họp, cháu cứ nhìn chú mãi.”

Nặc Nặc bỗng dưng nghe chú Hải thốt ra một câu như thế thì sững người, gục đầu ủ rũ.

Từ nhỏ cô đã là đứa thẳng ruột ngựa, trong lòng có chuyện gì đều trưng ra trên mặt. Thế nên tuy không có gan tìm chú Hải thẳng thắn hỏi về tin đồn kia, nhưng mấy hôm nay trong lòng vẫn tính toán, nên khi nhìn thấy chú Hải thì vẫn liếc nhìn thêm cái nữa, muốn tìm ra chút dấu vết gì đó…

Đúng là, mình không làm thám tử được, lộ liễu quá!

Chú Hải thấy thế vẫn khoằm mặt xuống, “Không chỉ hôm nay, chú phát hiện đã hơn một tuần nay, cháu cứ bất giác nhìn sang chú, có vấn đề gì không?”

{{{(>_<)}}}

Nặc Nặc à, bây giờ phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ hỏi thẳng: Chú có nói chuyện thư tình của cháu cho người khác biết không?

Nặc Nặc nghiến răng, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú Hải, cô vẫn run rẩy lắc đầu, “Không có gì ạ.”

Đôi mắt sau cặp kính của chú Hải lấp lánh, bình thản, “Có phải là vì lời đồn trong công ty gần đây?”

Nặc Nặc nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên khoát tay liên tục, “Không phải ạ không phải ạ! Tuy gần đây cháu rất khổ sở vì tin đồn trong công ty, cũng có người nói… nói, là do chú Hải tung tin. Nhưng cháu tuyệt đối không tin, chú Hải là người thế nào, cháu biết rõ mà…”

Nặc Nặc vừa nói vừa nổi da gà toàn thân, Hứa Nặc, bạn có thể giả tạo hơn tí nữa không? =_=

Thở một hơi, thỏ trắng tiếp tục, “Chú Hải cứ yên tâm, cháu sẽ không tin lời họ nói…”

Chưa nói dứt, chú Hải đã đánh phủ đầu ngay, trầm tĩnh lắc đầu, “Không, cháu có thể tin. Những chuyện đó thực sự là do chú nói ra đấy.”

“…”

Trong tích tắc, Nặc Nặc cứng đờ người trên ghế, cúp điện!

----- Tôi là đường phân cách tự thú -----

Buổi tối, Tiêu Đại boss tiếp đãi khách hàng, Nặc Nặc ở nhà buồn chán nên cùng cô bạn thân là Tô Tố kết đội lại, chơi “Hoàng Diễm”. Kết quả vì Nặc Nặc sai lầm, đội ngũ các game thủ trung bình cấp sáu mươi suýt bị tiêu diệt bởi phụ bản game cấp sáu.

Hơn nữa bi kịch nhất là, Nặc Nặc còn nhặt nhầm trang bị.

Thì ra, hệ thống game “Hoàng Diễm” quy định, mấy người cùng hợp đồng, nếu nhặt được trang bị hoặc vật liệu cao cấp, hệ thống sẽ tự động sinh ra ba lựa chọn: nhu cầu/phân phối/từ bỏ. “Nhu cầu” tức là bản thân rất có nhu cầu với thứ đó, rất tham lam… “Phân phối” tức là phụ thuộc hệ thống phân phát cho mình thứ gì thì dùng thứ đó, còn “từ bỏ” không nói cũng biết, tức là mình không cần thứ này.

Nặc Nặc và Tô Tố đã qua cấp nhặt những loại trang bị đó từ lâu, nhưng khi hai người rảnh rỗi buồn chán quá, lại tập hợp hai game thủ cấp sáu mươi. Một game thủ nào đó lúc vào phụ bản game đã nói rõ, mình vào đây là vì trang bị. Kết quả bi kịch Nặc Nặc lơ đãng thế nào mà sau khi đánh xong Đại boss, ấn nhầm nút và đã nhặt luôn trang bị. >O<

Đội nhóm Yêu Yêu Trà: ……

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt:.

Đội nhóm Gấu cà phê: Khỉ thật, cậu cấp 85 mà còn đòi trang bị cấp 60 của bọn này?

Đội nhóm Nặc Nặc vô vi: (toát mồ hôi) Xin lỗi, xin lỗi, tớ ấn nhầm nút, tớ chuyển cho cậu được không?

Đội nhóm Yêu Yêu Trà: ……

Đội nhóm Gấu cà phê: Khỉ thật, bà mẹ tôi ơi, cậu chơi tôi đấy hả? Cậu đừng bảo tôi là cấp 80 mà không biết chuyện đồ đã vào túi thì không bao giờ lấy ra được nhé.

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Bạn gì đó ơi, thật ra ngoài gõ dấu ba chấm, có thể nói gì đó mà.

Đội nhóm Gấu cà phê: Tao XX mày XX, mày đi chết đi XX!

Hệ thống: Gấu cà phê đã bị đá ra khỏi đội, Yêu Yêu Trà bị đá ra khỏi đội.

Nặc Nặc hơi chớp mắt, đã thấy trong rừng lá phong tuyệt mỹ, chỉ còn lại mình và Tố Tố, đương nhiên, còn có thi thể tuyệt mỹ của Đại boss.

Đội nhóm Nặc Nặc vô vi: Ủa? Hai người kia đâu?

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Bị tớ đá đi rồi, tớ sợ càng mắng thì càng khó nghe, nhưng Nặc Nặc à, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế hả?

Đội nhóm Nặc Nặc vô vi: Hu hu, xin lỗi mà, tớ có hơi lơ đãng. >_<

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Gì chứ, bây giờ có phải cậu đã quá ỷ lại vào Boss đại nhân nhà cậu rồi không? Anh ấy không online thì cậu hoàn toàn mất hồn!

Nặc Nặc định gõ lời xin lỗi, thấy Tô Tố nói thế thì ngón tay vốn đang lướt như bay trên bàn phím bỗng khựng lại, cô khẽ thở dài.

Không phải thế…

Điều khiến cô mất hồn thực sự, không phải vì Tiêu Đại boss không online, mà tại ban ngày trong phòng họp, những lời chú Hải đã nói…

Nặc Nặc túm tóc, vướng mắc ing~.

Chú Hải thẳng thắn thừa nhận tội lỗi rồi, không đợi Nặc Nặc phản ứng đã nhếch môi, hỏi liên tục, “Như thế đã không chịu nổi rồi à?”

“Ô?” Chú Hải có ý gì?

Chú Hải không hề kiêng kỵ, “Hứa Nặc, nghe nói lúc đầu Tiêu tổng bảo cháu rời công ty, cháu đã lấy việc từ hôn ra làm điều kiện mà cự tuyệt.”

Nặc Nặc cắn môi, trái tim bé nhỏ đập thình thịch. Chuyện mình bị Đại boss đuổi khỏi Kiêu Dực, chắc các lãnh đạo cấp cao đều biết? Nhưng vì ngại thần uy của Tiêu Đại boss nên có lẽ những người dám chất vấn thẳng thắn tại sao chuyện đuổi việc ấy lại qua đi trong thầm lặng cũng chỉ có chú Hải mà thôi.

“Dạ.” Nặc Nặc hít thật sâu, nói, “Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Cháu thích công việc này, có thể vẫn được đảm nhận nó, ở lại đây thì không có gì sai chứ ạ?”

“Đương nhiên không sai, nhưng cháu suy nghĩ quá nông cạn. Hôm nay chỉ một bức thư tình đơn giản thế thôi mà đã khiến công ty bàn tán không ngớt, sau này cháu ở đây, những lời đồn như thế sẽ càng nhiều hơn.”

“Cháu có nghĩ là sau này ở công ty phải sống thế nào với đồng nghiệp không? Cấp trên vì thân phận đặc biệt của cháu mà rất nhiều nhiệm vụ không thể truyền đạt lại, thậm chí khi cháu làm gì sai cũng bắt buộc phải suy xét xem nên khéo léo nói thế nào, như vậy sẽ giảm hiệu suất công việc. Vì cháu là phu nhân tổng giám đốc tương lai, đồng nghiệp sẽ xa cách cháu. Thêm nữa, cháu và Tiêu tổng ngày nào cũng ra vào cùng nhau, chắc chắn sẽ còn bị nói dài dài.”

Dừng một lúc, chú Hải đẩy gọng kính, “Chuyện lần này có phải cháu luôn tự an ủi rằng chỉ cần đồng nghiệp có chủ đề mới sẽ quên cháu ngay? Không, chú có thể nói rằng, họ sẽ mãi mãi nhớ đến cháu, mà chủ đề sau này, chắc cũng chỉ xoay quanh cháu và Tiêu tổng thôi, chẳng hạn… hai người buổi trưa làm gì trong văn phòng, cháu thấy thế nào?”

……

Ngón tay Nặc Nặc bay nhảy, kể tóm tắt lại cho Tô Tố nghe, sau đó đánh câu cuối có ý thăm dò, “Chuyện này cậu nghĩ sao?”

Cái gọi là người trong cuộc thì tối mà kẻ đứng ngoài thì sáng, Nặc Nặc hiện giờ, thực sự đã có phần không phân biệt rõ đúng sai rồi.

Một mặt thật sự không nỡ xa các đồng nghiệp và công việc này, mặt khác thỏ trắng bắt đầu lung lay ý chí, cảm thấy chú Hải nói rất có lý. Thực sự, hình như chỉ cần một ngày mình còn ở đây, công ty sẽ vẫn đồn đại, hơn nữa từ khi bắt đầu quan hệ với Tiêu Đại boss, sắc mặt ông chú dung tục cũng càng ngày càng khó coi.

Trước kia ông ta luôn chỉ trỏ sai khiến mình, cảm thấy chỗ nào sai thì chỉ thẳng ra, nhưng giờ lại ngại, cứ muốn tìm cách diễn đạt khéo léo hơn, lời nói đầu của ông ta Nặc Nặc đã thuộc làu làu, “Suy nghĩ này rất tốt rất có sáng tạo, nhưng…”

Nặc Nặc thừa nhận, ông chú dung tục bị xử lý, cá nhân cô rất khoái trá, nhưng công bằng thì cô cũng hiểu cứ thế này cũng không nên. Lãnh đạo không chỉ huy được thuộc cấp, thì kết quả sẽ là thuộc cấp đắc chí, hiệu suất làm việc giảm hẳn, đồng nghiệp khác cũng sẽ khó chịu vì sự bất công ấy.

Mà quan trọng nhất là, bây giờ chẳng ai buôn chuyện với cô nữa!

Trước kia Nặc Nặc rảnh rỗi hay chạy đến tầng ba “buôn” chuyện với các cô nàng phòng Mỹ thuật, nào là quản sự phòng nào có gì mờ ám với ai đó, rồi ai thích được nịnh nọt, ai vào được công ty nhờ quan hệ, các loại tin đồn v.v… những vấn đề có lợi cho việc tiêu hóa cơm trưa biết bao, bây giờ đã mất hết cả.

Tuy chưa đến mức mọi người phải tránh né cô như trốn dịch bệnh, nhưng cô thực sự cảm nhận được sự thay đổi của họ, thậm chí đang nghe rõ từ xa tiếng cười đùa của phòng Mỹ thuật, nhưng khi cô đến gần thì mọi người đều cấm khẩu. Cảm giác ấy rất không tốt, nên dần dần, Nặc Nặc cũng không mấy khi đến phòng Mỹ thuật nữa.

Nặc Nặc thở dài, than vãn mọi chuyện cho Tô Tố nghe, bên kia im lặng một lúc rồi bắt đầu có ý kiến.

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Cưng, thực sự ấy, tớ luôn thấy cậu không thích hợp với Kiêu Dực lắm.

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Trước kia vì cậu quá kiên trì, thậm chí từ bỏ cơ hội kết hôn để giữ công việc này, tớ cũng không tiện nói. Nếu giờ cậu đã sáng mắt ra rồi thì tớ nói vậy, cậu cũng nên lo nghĩ cho boss đại nhân nhà cậu rồi đấy.

Đội nhóm Nặc Nặc vô vi: Lo nghĩ cho anh ấy? Là sao?

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Haizzz… Cậu đúng là ngốc quá, thử nghĩ đến tớ và ông quỷ nhà tớ đi, chúng tớ chẳng phải là ví dụ tốt nhất à?

Tô Tố và anh chàng lầm lỳ của cô nàng vốn cũng là đồng nghiệp. Khác nhau là, công ty của Tô Tố là một viện thẩm mỹ chuyên phục vụ giới nữ, 90 phần trăm là nhân viên nữ. Hai người sau khi có quan hệ, vì chồng Tô Tố luôn đùa cợt với các đồng nghiệp nữ trong công ty mà hai vợ chồng cứ cãi nhau, ghen tuông suốt ngày.

Cuối cùng, đã đến mức cãi nhau vô cớ, chỉ cần chồng cô nàng nói chuyện với đồng nghiệp nữ là cô về nhà làm ầm lên. Bạn bè đôi bên cũng khuyên nhủ mãi, có điều Tô Tố lại tỏ vẻ: thực ra mình cũng hiểu mình vô lý, nhưng nếu chồng mình nói cười với những cô gái khác trước mặt mình mà mình không có cảm giác, thì chứng tỏ mình không yêu anh ta nữa.

Rốt cuộc, sự việc đã đặt dấu chấm mỹ mãn bằng việc Tô Tố xin nghỉ việc. Bây giờ hai người làm hai nơi, tật ghen tuông của Tô Tố cũng bớt dần, cô tự châm biếm mình là “không thấy thì không phiền”.

Phía bên kia, Tô Tố lại gõ một câu.

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Tình cảm là ích kỷ, nếu là cậu, thấy Tiêu Đại boss cười đùa với nữ đồng nghiệp, cậu cũng sẽ không chịu nổi.

Một câu đã thức tỉnh con người.

Thỏ trắng chợt tỉnh ngộ, Tiêu Đại boss hiện giờ đang ở trong hoàn cảnh đau khổ khó khăn biết bao, giờ phút nào cũng phải chịu đựng cảnh bạn gái làm việc giữa một bầy sói dữ, hơn nữa đôi lúc còn có người đùa bỡn lẫn dạy hư cô. Hừm… nếu đổi lại là cô cũng sẽ không chịu nổi.

Nặc Nặc co nắm tay, nhưng vẫn cố kiên trì.

Đội nhóm Nặc Nặc vô vi: Nhưng, công việc tốt thế mà rồi từ bỏ, tớ vẫn thấy không cam tâm.

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Haizzz, thế mới bảo phụ nữ đang yêu thì không đầu óc mà. Boss đại nhân nhà cậu chỉ nói cậu thôi việc, có bảo không cho cậu tìm việc khác đâu?

Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Tớ thấy anh ấy cũng thoáng đấy chứ, cậu cứ nói với anh ấy, chắc chắn sẽ đồng ý cho cậu tìm việc khác làm mà.

Đội nhóm Nặc Nặc vô vi: Nhưng tìm đâu ra một công việc phúc lợi tốt, tiền lương khá, không khí làm việc thoải mái như thế chứ?

Nặc Nặc vừa nói xong, hệ thống “đing” một tiếng, thông báo:

Hệ thống: Các vị game thủ chú ý, “Hoàng Diễm 2” chuẩn bị đi vào khai thác, hiện giờ chúng tôi rất mong các bạn có tâm huyết hãy gia nhập đội ngũ chúng tôi, cụ thể xin xem trên diễn đàn trang chủ.

Tô Tố cười gian, “Công việc đó chẳng đã đến rồi sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx