sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss đen tối, đừng chạy! - Chương 15

CHƯƠNG 15

TƯƠNG KẾ TỰU KẾ

Loại động vật như đàn ông, đúng là hết cứu nổi rồi.

Buổi chiều đầu tháng Chín không có nắng, bên ngoài đang lác đác mưa.

“Ừm… Bây giờ em xin rút lại những câu nói xấu về ông chú dung tục, Tiêu Đại boss anh mắt nhìn thật thấu đáo, tuy Lan Tuấn Ngạn có nhiều ý kiến em không chấp nhận được, nhưng về game thiếu nữ yêu đương thì ông ta quả thật là có kinh nghiệm, trong một thời gian ngắn mà cho ra đời game rất nhanh.” Nặc Nặc bò lăn trên ghế sô-pha, vừa nhìn Tiêu Đại boss ung dung chơi “Thực vật đại chiến Cương Thi”, vừa lật tạp chí lảm nhảm nói.

Vì trời mưa nên hoạt động đi dạo sau bữa cơm của Nặc Nặc đành hủy bỏ, bị Tiêu Đại boss bắt cóc đến văn phòng làm việc.

Tiêu Dật không phát biểu gì trước những lời Nặc Nặc nói, thỏ trắng lật người lại, tiếp tục lảm nhảm, “Thực ra em thấy game lần này nên thêm chút gì đó để bán, hay là cái gì mờ ám nhỉ. Vừa hay lần này nhân vật nam khá nhiều, nếu giữa nam với nam có gì đó thì nhất định sẽ thu hút thêm một số nữ game thủ nữa…”

Nặc Nặc nói xong, mắt sáng rỡ nhảy lên, “Hiện giờ thị trường hủ nữ (chỉ những cô gái thích mối tình boy x boy) lớn mạnh như thế, nếu Kiêu Dực chiếm được thị trường này thì sau này sẽ làm một game chuyên về hậu cung nam sắc cũng tuyệt! Chắc chắn sẽ được hoan nghênh! Anh bảo có đúng không, Tiêu tổng?”

Thỏ trắng hí hửng báo cáo sáng kiến của mình, mong Tiêu Dật gật đầu là sẽ viết kế hoạch ngay, nhưng Tiêu Dật ngồi trước máy tính không hề động đậy, bóp cằm quan sát tình trạng đánh nhau trong game mình.

Nặc Nặc hơi bực bội, “Anh có nghe em nói gì không đấy?”

“Ừ.” Tiêu Đại boss trồng một cây hoa hướng dương rồi mới hờ hững đáp, “Giờ nghỉ trưa không bàn đến công việc.” -_-|||

“Còn nữa, nếu em có sáng kiến thì nên báo cho Lan Tuấn Ngạn, chứ không phải anh. Hành vi này của em, gọi là báo cáo vượt cấp.”

-_-#

Nặc Nặc gườm gườm, nghiến răng trả thù, “Tốt thôi, nếu bây giờ là giờ nghỉ trưa thì em cũng có quyền tự do nghỉ ngơi phải không? Em đi đây.”

Dứt lời, Nặc Nặc bỏ ra ngoài nhưng lại bị Tiêu Đại boss kéo phắt vào lòng, bắt đầu “gặm nhấm” rất thuần thục… Chiếc ghế không chịu nổi trọng lượng hai người nên kêu ken két, bắt đầu rung lên dữ dội.

Nặc Nặc giật thót mình, sợ cả hai ngã nhào xuống đất nên không dám chống cự, ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh sói, để mặc anh gặm nhấm, nhưng lý trí còn sót lại mách bảo cô: Cửa văn phòng chưa khóa.

Vì câu nhắc nhở của chú Hải: “Hai người trưa nào cũng ở trong văn phòng làm gì”, Nặc Nặc hôm nay khi vào văn phòng đã cố ý không khóa cửa, vì muốn báo cho mọi người biết cô và Tiêu Đại boss rất trong sáng, nhưng…

Theo lệ thường thì chẳng có ai gan tới nỗi không gõ cửa mà xông vào tổ của Tiêu Đại boss, nhưng trái tim bé nhỏ của Nặc Nặc vẫn không chịu đựng nổi, cứ đập thình thịch liên hồi, như muốn nhảy ra ngoài.

Phải mấy phút sau Tiêu Đại boss mới quyến luyến buông thỏ trắng ra, hai tay vẫn ngang ngược vòng quanh eo cô. Hơi thở nóng ấm phả vào hõm cổ Nặc Nặc, ngưa ngứa, thỏ trắng bất giác rúc vào lòng Tiêu Đại boss để trốn, gương mặt càng lúc càng đỏ bừng.

Ưm… Không biết có phải là do ảo giác hay không mà Nặc Nặc gần đây cứ cảm thấy Tiêu Đại boss… ham muốn… cái đó không thỏa mãn. Đưa cô về nhà, trước khi xuống xe phải hôn, xem phim cũng hôn, bây giờ đến giờ nghỉ trưa cũng không buông tha nữa. >_<

Hơn nữa lần nào cũng không chỉ đụng chạm thông thường, mà phải xâm nhập sâu hơn và dai dẳng hơn, phải đến khi tạm thỏa mãn rồi mới chịu buông cô ra một cách tiếc nuối, lần nào hôn xong ánh mắt cũng tỏ vẻ “không đủ”. Khụ khụ… thế mới nói, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà? Ngay cả Tiêu Đại boss anh minh thần vũ cũng… liệu anh có…

Dừng lại, dừng lại!

Nặc Nặc lắc đầu cật lực, đá văng suy nghĩ kinh dị đó ra, đôi môi Tiêu Đại boss lại mềm mại dịu dàng đậu xuống, quấn quýt hồi lâu mới nói, “Mấy hôm nữa là đến sinh nhật anh, em định tặng gì? Hả?”

Thỏ trắng nhìn trời, đúng là câu hỏi khó đầu tiên trong đời.

Ồ, nếu là người khác thì mình đã cắt ngang: “Anh muốn gì” rồi, nhưng đối tượng lại là Tiêu Đại boss, không cần nghĩ cũng biết câu trả lời của anh sẽ là “Em”.

Nặc Nặc bối rối, cuối cùng cố trấn tĩnh, “Đó là bí mật, đến lúc đó anh sẽ biết. =_=”

Tiêu Đại boss nghe câu đó xong ra sức ôm Nặc Nặc chặt hơn, giọng anh trầm trầm vờn quanh tai, vô cùng quyến rũ, “Nhà bên Thủy Nguyệt Uyển sắp sửa xong rồi, Nặc Nặc, hôm sinh nhật anh mời bác trai bác gái cùng đến, sau đó, em dọn đến đó nhé…”

Nặc Nặc mềm nhũn người trong lòng Tiêu Dật, không thể động cựa, trong tích tắc đầu óc chưa phản ứng kịp.

Mời bố mẹ đến, hai bên gia đình gặp mặt;

Sau đó mình dọn đến ở trong căn nhà tân hôn mà Tiêu Đại boss đã chuẩn bị xong;

Từ đó bắt đầu thế giới hai người tương thân tương ái…

Tiêu Đại boss đang cầu hôn theo cách khác ư?

“Hưm…”, Thỏ trắng e thẹn nhìn trời, “Nhưng như thế liệu có nhanh quá không?”

“Nhanh ư?”, Tiêu Đại boss chặn ngang, “Nhưng anh không đợi được nữa…”

o(>﹏<)o

Nặc Nặc cực hiểu lời Tiêu Đại boss chưa nói hết: Anh đã không đợi nổi để ăn em nhanh nhanh…

Loại động vật như đàn ông, đúng là không cứu nổi rồi.

----- Tôi là đường phân cách suy nghĩ bằng nửa thân dưới -----

Nặc Nặc vừa ra khỏi văn phòng của Tiêu Đại boss, thì gặp ngay Mạc Tử Uyên.

Nặc Nặc sững người, suy nghĩ đầu tiên là: Tử Uyên sư huynh đứng ở cửa đã bao lâu rồi? Có nghe thấy… khụ khụ… có nghe thấy những gì không nên nghe không?

Tuy nghĩ thế nhưng Nặc Nặc vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, cười cười, “Tử Uyên sư huynh.”

Mạc sư huynh: “Ừ.”

“Anh đến tìm Tiêu tổng bàn việc ạ?”

“Ừ.”

“Anh đợi lâu lắm rồi phải không?”

“Ừ.”

o(╯□╰)o

Sau khi quan hệ của thỏ trắng và Tiêu Dật được công khai, Mạc Tử Uyên luôn sử dụng phương pháp phi bạo lực – bất hợp tác với cô, Nặc Nặc bắt chuyện một lúc lâu, thấy đối phương thờ ơ thì cũng thấy vô vị, cười cười rồi quay người bỏ đi. Mới đi được vài bước đã nghe Mạc sư huynh phía sau cất tiếng vẻ buồn rầu:

“Anh cứ tưởng em sẽ phản kháng.”

Nặc Nặc thấy mi mắt giật giật, quay lại cười nhẹ, “Phản kháng là tự nhiên, có điều trước khi nghĩ ra kế hoạch em sẽ không manh động.”

“Phản kháng” của Mạc sư huynh có liên quan đến việc xảy ra cách đây hai ngày.

Sau khi trò chuyện với chú Hải xong, quyết tâm không rời Kiêu Dực của Nặc Nặc đã hơi lung lay. Lại thêm Tô Tố bạn thân khuyên nhủ, thỏ trắng gần như đã sắp hạ quyết tâm tìm một công việc mới, lại xảy ra một chuyện.

Hôm ấy, Nặc Nặc đang xem nội dung tuyển người trên trang chủ của “Hoàng Diễm” thì Mạc Tử Uyên bỗng buzz QQ của cô, cô vội nhìn sang thì Mạc sư huynh lại gửi cho cô một tập tin âm thanh.

Bất giác nhận tập tin rồi, Nặc Nặc đang chần chừ xem có nên hỏi là gì không, thì Mạc sư huynh đã gửi đến một câu ngắn gọn, “Tự nghe đi.”

Tập tin gửi xong, Nặc Nặc đeo tai nghe vào, đó là băng ghi âm cuộc họp hạng mục. Cuộc họp công ty thường xuyên thảo luận nhiều vấn đề, nên để tránh biên bản họp bị lộ ra ngoài, thỉnh thoảng cũng ghi âm lại để đề phòng, đó là chuyện rất bình thường, Mạc sư huynh bảo cô nghe cái này để làm gì?

Nặc Nặc thấy lạ kỳ, rõ ràng cô đã không còn ở trong tổ hạng mục “Kỳ Lân Sát” rồi, nghe ghi âm cuộc họp của họ làm gì nữa? Nặc Nặc đang định hỏi Mạc Tử Uyên thì trong đoạn ghi âm đột ngột xuất hiện giọng của Tiêu Đại boss.

“Tốt, cuộc họp kết thúc ở đây. Chú Hải ở lại một chút.”

“Rõ.”

Ngón tay đang gõ phím của Nặc Nặc khựng lại, nghe giọng nói trong đó mỗi lúc một rõ hơn.

“Chú Hải, chuyện ấy thế nào rồi?”

“Đã ngửa bài với cô Hứa Nặc rồi, xem ra hình như cô đã hơi lung lay.”

“Ừm, nếu tháng này cô ấy vẫn không xin nghỉ thì thực hành phương án hai, hiểu chứ ạ?”

“Được, có điều cô Hứa Nặc cũng là người thâm minh đại nghĩa, hôm qua nói tình nói nghĩa với cô ấy, chắc cô cũng đã rõ là ở lại công ty không phải kế lâu dài. Còn về vấn đề sau lời đồn thư tình thì…”

“Chú cứ ngầm nhắc nhở các quản sự phòng là được, để họ nhắc nhân viên của mình, miễn đừng nói bậy bạ là được.”

Nặc Nặc đeo microphone, đôi mày mỗi lúc một nhíu lại, lời đồn trong công ty, chú Hải bỗng làm thế v.v… mọi chuyện đều dính lại với nhau, phải rồi, lúc đầu sao không nghĩ ra, lời đồn truyền kinh dị như thế, Tiêu Đại boss sao lại không biết, biết rồi thì sao lại không nghĩ cách để giải quyết, thì ra…

Đáp án gần như đã nhảy ra, bên kia Mạc Tử Uyên đoán Nặc Nặc chắc đã nghe xong đoạn quan trọng, cũng gửi tin đến.

Mạc Tử Uyên: Họp xong, anh quên đoạn ghi âm, lát sau quay về lấy thì nghe như vậy, có lẽ sẽ hữu dụng với em.

Thực sự… rất hữu dụng, Nặc Nặc nhếch môi, sực tỉnh khỏi hồi ức, lại như sực nhớ đến gì đó mà hỏi Mạc Tử Uyên: “Còn việc này em muốn hỏi Mạc sư huynh, khụ khụ… công ty chúng ta và game “Hoàng Diễm” có phải có quan hệ hợp tác gì đó không?”

Tiêu Đại boss muốn mình nghỉ việc, mà lại không tiện nói, nên hao tâm tổn trí thiết kế bẫy để mình lao vào, mà cùng lúc đó, công ty “Hoàng Diễm” cũng tuyển người, thật trùng hợp, lại liên tưởng đến Tiêu Đại boss chính là đệ nhất đại cao thủ “Phụng Diễm Cửu Thiên” trong “Hoàng Diễm”, Nặc Nặc cứ cảm thấy mọi thứ quá trùng hợp!

Mạc Tử Uyên nghe thế thì lắc đầu, “Không.”

Nặc Nặc đang nghi ngờ thì Mạc sư huynh lại bổ sung, “Có điều Hoàng Diễm cũng là do một sư đệ trong trường bọn anh lập nên, anh nhớ là khi đó, quan hệ giữa anh ta và Tiêu Dật cũng rất tốt.”

Thỏ trắng như thông suốt hẳn ra, ừ… lần này thì hiểu rõ cả rồi. Tiêu Đại boss cũng từng nói, “Hoàng Diễm Cửu Thiên” kia là bạn cùng phòng với anh, liệu có phải sư đệ mà Mạc sư huynh nói là Đại boss của Hoàng Diễm không?

Lần tuyển người này, liệu có phải cũng là bàn cờ Tiêu Đại boss bày ra – cuộc thi tuyển chuẩn bị cho một mình cô? Ừ, rất tốt rất giỏi, nếu mình rơi vào bẫy mà vào công ty sáng chế Hoàng Diễm, Tiêu Đại boss không chỉ giải thoát được cảnh khốn khó hiện nay, mà còn có thể khống chế nhất cử nhất động của mình trong tay anh.

Tiêu Đại boss, anh thật quá đen tối.

Nặc Nặc vừa thầm tính cách xử lý Tiêu Đại boss, vừa nói, “Cám ơn anh, Mạc sư huynh.”

Mạc Tử Uyên nhướn mày, “Không cần, tôi chỉ thấy có người phải được dạy dỗ thêm mà thôi.”

Nặc Nặc cười phì thành tiếng, tốt lắm, tốt lắm, ai kia đúng là phải được dạy dỗ thêm, việc lần này phải xử anh thế nào đây?

Thỏ trắng đảo đảo tròng mắt đen trắng phân minh, bỗng có chủ ý: Lấy răng đổi răng, miệng đổi miệng thì thế nào nhỉ?

Kế hoạch của Nặc Nặc rất đơn giản, lấy gậy của ông đập lưng ông.

Thực ra thì suy nghĩ của Tiêu Đại boss không sai tí nào. Với thân phận của Nặc Nặc hiện giờ, về công hay về tư thì rời Kiêu Dực cũng là tốt nhất. Nặc Nặc tự nhận mình vẫn là đứa trẻ không hiểu biết, Tiêu Đại boss chỉ cần nói chuyện nghiêm túc với cô, chắc cô sẽ không thể không nghe lời.

Nhưng ai kia cứ làm theo ý mình, âm mưu, thủ đoạn, còn thêu dệt với chú Hải để lừa mình. Đã thế thì Nặc Nặc sẽ tương kế tựu kế, Tiêu Đại boss chẳng phải đã sắp xếp hết cho mình rồi hay sao? Ok, anh muốn em đi phỏng vấn ở “Hoàng Diễm” thì em sẽ đi, sau đó sẽ ra vẻ tràn đầy hy vọng, để mọi người ngỡ cô thật sự sẽ bỏ việc, lúc đó cô lại ngồi vững tựa núi Thái Sơn. Hừ hừ, đến lúc đó, Tiêu Đại boss anh làm gì được em?

Trong băng ghi âm chẳng đã nói còn có kế hoạch B đó thôi? Rất tốt, rất giỏi, Nặc Nặc đã nóng ruột muốn xem xem Tiêu Đại boss còn muốn chơi trò gì nữa.

Nhưng Nặc Nặc tính đi tính lại vẫn còn bỏ sót một chiêu. Khi đi phỏng vấn ở “Hoàng Diễm” đã xảy ra một chuyện bất ngờ.

Hôm đó Nặc Nặc đã xin nghỉ phép nửa ngày với lý do bị cảm lạnh, sau đó đường hoàng đến Hoàng Diễm phỏng vấn vị trí kế hoạch kịch bản. Vừa ngồi xuống trước mặt người phỏng vấn, cô đã nghe người chủ khảo bên đó cao giọng gọi, “Nặc Nặc?”

Nặc Nặc nghe có người gọi tên mình thì hơi ngước lên, trong tích tắc một gương mặt đẹp vô cùng lọt vào mắt cô.

Giây sau, Nặc Nặc bất giác đã có vẻ mặt O__O~~~

Đó mới gọi là… oan gia ngõ hẹp!

Cứ ngỡ cái người mà cả đời này sẽ không còn gặp lại nữa, thế mà…

Nặc Nặc đau khổ quá, nhưng ngại còn có hai phó chủ khảo khác cũng có mặt nên cố nhếch mép, “Nhiễm Thanh Hà, lâu quá không gặp.”

Nhiễm Thanh Hà, nhuộm cả dòng sông xanh, thanh lâm vân hà.

Nặc Nặc lần đầu thấy cái tên “thanh lâm vân hà” đó đã không nhịn được mà cười phì, “’Thanh’ là chỉ màu xanh trong bảy sắc cầu vồng, ‘vân hà’ lại có nghĩa là mây rất dày, bao la và che lấp mặt trời như dòng sông vậy. Thời tiết như thế chẳng phải là sắp mưa hay sao? Sao lại có cầu vồng được? Người này chắc chắn học địa lý rất kém, ha ha!”

Phải, Nặc Nặc quen Nhiễm Thanh Hà vì anh ta trông phóng khoáng đẹp trai, và thấy thích cả nickname của anh ta trên mạng. Khụ khụ… hoặc nói chính xác, đó chính là… bạn trai đầu của Nặc Nặc.

Khác với những mối tình đầu non nớt nhưng đẹp đẽ kiểu thanh mai trúc mã, hoặc ngồi cùng bàn… Nặc Nặc và Nhiễm Thanh Hà nói chính xác ra là, yêu nhau qua mạng. =_=

Lúc Nặc Nặc học năm thứ nhất, đang thịnh hành một trò chơi 2D ảo tưởng – “Ma Cô Đảo”. Thỏ trắng nhất thời không chống cự nổi sức hấp dẫn của cảnh đáng yêu trong đó, trở thành thiếu nữ nghiện mạng. Cũng trong quãng thời gian ấy, Nặc Nặc gia nhập vào đội quân game thủ thành phố C như lẽ tất nhiên, rất tự nhiên mà quen biết với Nhiễm Lâm Vân Hà cùng thành phố, vì hai người đều là nam nữ độc thân, thế nên sau một hoạt động phu thê rầm rộ đã kết hôn với nhau như lẽ tất nhiên.

Ban đầu Nặc Nặc cũng không nghĩ nhiều, chỉ là trò chơi thôi mà, có kết hôn hay không cũng chẳng sao, có thêm bạn bè mà thôi. Nhưng theo thế công kích mạnh mẽ với những lời lẽ ngọt ngào của Nhiễm Thanh Hà, Nặc Nặc không lâu sau đã rơi vào bẫy. Mà điều khiến Nặc Nặc mê muội, còn có một nguyên nhân rất quan trọng:

Nhiễm Thanh Hà rất đẹp trai.

Lần đầu khi gặp Nhiễm Thanh Hà trong cuộc liên hoan các game thủ, Nặc Nặc đã định nghĩa chồng mình trong game thế này: đẹp trai, gian tà, hấp dẫn lòng người.

Khi đó, Tiểu Nặc Nặc vẫn còn trong giai đoạn thiếu nữ khờ khạo, chẳng có chút kháng cự nào với những anh chàng đẹp trai, đến các game thủ cùng gia tộc thấy Nhiễm Thanh Hà rồi cũng đùa cợt Nặc Nặc, “Ôi, không ngờ Thanh Lâm Vân Hà lại đẹp trai đến thế, haizzz, biết thế thì tớ đã chọn anh ấy làm chồng rồi.”

Lúc đó, Nặc Nặc đỏ bừng mặt, thầm định sẵn nửa kia trong tương lai của mình.

Nhưng người ta đã nói đàn ông đẹp trai không đáng tin. Những người đàn ông khéo mồm càng chẳng ra gì. Mà ở Nhiễm Thanh Hà lại hội tụ cả hai điểm này vì vậy càng là cực phẩm trong cực phẩm. Mấy tháng sau, khi Nặc Nặc bỗng dưng bị một cô nàng hung thần ác hiểm chặn lại bên đường, mới biết mình đã là kẻ thứ ba vô tội không hay ho gì cho lắm.

Nhiễm Thanh Hà, đã có bạn gái.

Họ đã yêu nhau sáu năm.

Nhớ đến lần đầu khi trò chuyện trong game, Nhiễm Thanh Hà đã ai oán kêu than: “Tại sao các người đều có vợ mà mình tôi cứ độc thân hoài?”

Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Nhiễm Thanh Hà để lộ chiếc răng khểnh dễ thương, cười ranh mãnh hỏi, “Làm bạn gái ngoài đời của anh nhé?”

Lúc đó, Nặc Nặc thấy mình như đang ở trong mơ, mơ thấy một cơn ác mộng.

Đúng là tiểu thuyết đọc nhiều cũng hại lắm. Trong sách nói tình ảo chân thành gì gì đó, thế mà các anh đẹp trai đều là lừa gạt! Nặc Nặc nằm nhà khóc ầm ĩ suốt ba ngày, sau đó lên game xóa ID, đổi số điện thoại, cắt đứt quan hệ với tên lừa đảo “Nhiễm Thanh Hà”.

Xin đừng bao giờ tưởng rằng mối tình đầu cay đắng thê thảm như thế khiến Nặc Nặc khắc cốt ghi tâm. Thực tế, giờ đây khi quay nhìn lại mối tình ấy, cảm giác còn lại của Nặc Nặc chỉ là hai chữ “buồn bực”.

Lúc đầu sao mà ngốc thế, bị tên thiểu tăng lừa gạt cho thê thảm? Ôi, ngoài gương mặt ra, hắn chẳng có chút học hàm, tiền tài cũng không. Amen, thật cảm tạ bạn gái anh ta đã thức tỉnh mình đúng lúc, cho mình một bài học quý báu, nếu không hôm nay mình không biết sẽ còn thảm đến đâu…

Đúng là hiện thực và tiểu thuyết mãi mãi có khoảng cách.

Không hề lạc hồn lạc phách, không sống đi chết lại, thỉnh thoảng bạn bè nhắc đến mối tình đầu bi thảm và đau khổ của mình, thỏ trắng đều viện cớ “ai mà chẳng có quá khứ nhảm nhí” nói qua loa cho xong chuyện.

Chuyện đã qua n năm, thỏ trắng lúc này đây lại gặp Nhiễm Thanh Hà đẹp trai chết người, nhìn cũng thấy kỳ cục. Nhưng hiển nhiên là đối phương không nghĩ thế.

Phỏng vấn kết thúc, Nhiễm Thanh Hà đại chủ khảo đã đích thân đưa Nặc Nặc xuống lầu, rồi lại sốt sắng vẫy xe cho cô, sau đó hỏi thăm tình hình gần đây, tỏ vẻ rất thân mật sau bao năm xa cách. Nặc Nặc tuy trong lòng còn buồn nôn hơn cả ăn phải kiến hôi, nhưng vì ngại nhiều người qua lại nên ậm ừ nói vài ba câu với anh ta.

Khó khăn lắm mới lên được taxi. Xe sắp sửa đi rồi, Nhiễm Thanh Hà đột ngột chồm đến cửa kính xe, cúi đầu nhìn với vẻ tình cảm dào dạt, “Nặc Nặc… mấy năm nay… anh luôn tìm kiếm em…”

Nặc Nặc đơ lưỡi, lần này vẻ mặt cô đã… không còn vẻ gì nữa.

Ông anh à… có cần Quỳnh Dao đến mức đó không?

Mấy năm không gặp, công lực của anh thật lợi hại, chỉ trong vòng nửa giờ trùng phùng mà đã đến mức nắm tay thật chặt – lệ chảy hai hàng rồi.

Thỏ trắng giật mình, bên kia Nhiễm Thanh Hà ngừng lại rồi nhếch môi cười khổ sở, “Thôi, không nói nữa. Dù sao sau này cũng sẽ có cơ hội. Nặc Nặc, chỉ cần em muốn, anh có thể hứa cho em một cơ hội vào Hoàng Diễm.”

“…”, Người không biết nhục, đúng là vô địch thiên hạ.

Nặc Nặc ngồi trên xe taxi, nhìn đối phương vẻ thản nhiên, thốt ra bốn chữ ngắn gọn, “Bác ơi, đi thôi.”

----- Tôi là đường phân cách mối tình đầu nhảm nhí -----

Buổi tối Nặc Nặc đến ăn ké cơm nhà Tiêu Đại boss. Ăn xong, ông bà Tiêu đã biết ý ra ngoài dạo bộ.

Tiêu Dật nhìn xung quanh không có ai thì thói háo sắc trỗi dậy. Với lý do “Ăn xong phải nghỉ ngơi, có ích cho tiêu hóa” nên ôm thỏ trắng về phòng. Nhưng cái việc “nghỉ ngơi” này là “nghỉ ngơi” thẳng lên giường rồi! =_=

Ôm ôm ấp ấp mãi một lúc sau, Tiêu Đại boss mới thở hổn hển buông thỏ trắng ra, “Chuyện anh nói lần trước thế nào rồi?”

Nặc Nặc nhìn trời, làm ra vẻ hoang mang, “Chuyện gì ạ?”

Tiêu Đại boss cắn vành tai Nặc Nặc, nhướn mày, “Em nói xem?”

Là một người đàn ông bình thường, đối diện với người mình yêu, ai lại không muốn quấn quýt ôm ấp. Nhưng quan niệm từ nhỏ đến lớn vẫn trói buộc Tiêu Dật, anh muốn giữ khoảnh khắc tuyệt vời nhất đến đêm tân hôn. Thế nên mới tạo dựng kế hoạch thôi việc, kết hôn, dọn đến nhà mới. Nhưng nếu một em thỏ trắng nào đó không biết điều, lý trí còn lại của anh cũng khó kiềm chế lắm.

Nặc Nặc cũng đỏ mặt thở dốc với Tiêu Đại boss, cố gắng vùng vẫy trong lòng anh, “Anh bảo mời bố mẹ em đến nhà anh chơi mà, phải không? Sao anh không đích thân đến nhà mời, thật là không có thành ý gì cả. Còn nữa, anh chưa bao giờ chính thức…”

Là… chưa bao giờ cầu hôn em chính thức, câu ấy Nặc Nặc mới nói một nửa, mặt đã đỏ bừng. Làm sao đây? Rõ ràng ở nhà đã luyện tập rất nhiều lần, nói nhất định phải xử lý Tiêu Đại boss, vậy mà vừa lâm trận, mình đã chùn chân rồi.

Bên này Nặc Nặc cắn môi chần chừ xem nên tiếp tục thế nào, bên kia Tiêu Đại boss chỉ thấy đôi mắt long lanh của thỏ trắng nhìn mình, đôi môi đào mọng đỏ cứ mấp máy. Nuốt nước bọt, Tiêu Đại boss bất giác gọi một tiếng khe khẽ, “Nặc Nặc” rồi không đợi cô trả lời anh đã cúi người đè xuống.

Những nụ hôn long trời lở đất phủ xuống, Nặc Nặc luống cuống chân tay, đến khi hít thở được không khí trong lành thì bất giác rên lên một tiếng rất đáng yêu. Tiêu Đại boss đang hừng hực khí thế nghe vậy, chỉ thấy đầu óc “ùng” một tiếng, lúc này, mọi lý trí, đạo đức bó buộc, đều biến mất sạch sẽ.

Tiêu Dật chau mày, nhìn thỏ trắng bên dưới vẫn đang do dự. Nên bẻ gãy xương ăn sống, hay nhấm nháp từ từ? Vốn nghĩ sẽ chịu đựng được, nhưng hình như lúc này… anh không thể đợi đến ngày đó.

Tiêu Dật khẽ hôn lên vầng trán của thỏ trắng, như làm nũng và cũng như đang trưng cầu ý kiến, “Nặc Nặc, được không?”

Nặc Nặc không ngốc, tất nhiên hiểu ý Tiêu Dật, cô ngoảnh mặt sang bên, im lặng một lúc rồi nói khe khẽ, “Ngốc!”

Anh bảo thỏ trắng phải trả lời thế nào chứ?

Bảo không được, thì không phải ý của cô. >O<

Mà bảo được, thì có vẻ mặt dày mày dạn quá.

Tình đến lúc nồng thì nước chảy vào mương thôi, anh muốn làm gì thì làm mà, hỏi em làm chi? >O<

Những lời đó Nặc Nặc chưa nói ra, chỉ mỗi nghĩ thôi là đã thấy xấu hổ đến mức quỳ lạy chính mình rồi. Tiêu Dật hiểu ý, cuối cùng yên tâm cúi người xuống, chạm môi vào môi cô. Nhưng đúng lúc đó tiếng nhạc có tiết tấu “da di da da di da” đã vang lên.

o(╯□╰)o

Nặc Nặc hoàn hồn, cuộc điện thoại đó đúng là biết chọn thời điểm thật. Không biết phá hoại chuyện tốt của người khác sẽ bị sét đánh hay sao chứ? Mọi cảm xúc đều bị khuấy đảo, Nặc Nặc chỉnh lại y phục rồi ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra xem rồi thổ huyết!

Trên màn hình hiện rõ ba chữ thật to “Nhiễm Thanh Hà”.

Nặc Nặc vốn dĩ đã cố gắng xóa nhòa sự tồn tại của bạn trai đầu Nhiễm Thanh Hà nên trong điện thoại di động không lưu số của anh ta. Nhưng sau khi bất ngờ gặp lại trong lần phỏng vấn ấy, Nhiễm Thanh Hà đã tích cực đòi số điện thoại của Nặc Nặc, đồng thời giám sát cô lưu lại số điện thoại của anh ta vào máy.

Thỏ trắng cho dù bất đắc dĩ mấy đi chăng nữa, nhưng nghĩ lại thì khi nộp hồ sơ vào công ty Hoàng Diễm, số điện thoại di động đã rõ rành rành trong đó rồi. Là chủ khảo, Nhiễm Thanh Hà muốn lấy số điện thoại của mình thực sự dễ như trở bàn tay, mình hà tất phải giả vờ không có làm gì?

Thế là hai người cùng trao đổi số điện thoại, dù sao có thêm một cái tên cực phẩm như thế cũng không chết được, hơn nữa quan trọng nhất là, nếu có ngày nào đó anh ta gọi điện đến quấy rối thật, thì trước khi Nặc Nặc nghe máy cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Nhưng Nặc Nặc không bao giờ nghĩ rằng, anh chàng cực phẩm đó lại hành động nhanh như thế, mà lại rất biết chọn thời gian.

Phớt lờ ánh mắt ai oán của Tiêu Đại boss, Nặc Nặc chạy đến ban công nghe điện thoại một cách vụng trộm, quả nhiên vừa nghe máy, bên kia đã bắt đầu diễn kịch. =_=

“Bé ngoan ơi, đang làm gì đó?”

Nặc Nặc run lẩy bẩy, toàn thân nổi da gà, muốn ném ngay điện thoại đi, “Anh gọi nhầm rồi.”

Nói xong, Nặc Nặc định tắt máy, bên kia nghe thế thì hoảng lên, “Đừng, đừng cúp. Ôi trời… đùa một tí thôi mà.”

Nặc Nặc lườm, “Có chuyện à?”

“Ừ, em có nhớ anh không?”

Cùng một câu, bạn bè nói ra gọi là đùa bỡn; người yêu nói ra gọi là lãng mạn; anh chàng cực phẩm ấy mà nói thì gọi là giở trò lưu manh! Nặc Nặc tức tối trầm giọng bảo, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chúc mừng em, Nặc Nặc, em đã qua được phần phỏng vấn. Để chúc mừng, ngày mai chúng ta cùng ăn cơm nhé? Anh sẽ hướng dẫn cho em cách thi viết…”

Nặc Nặc không thể dùng từ “buồn nôn” cao thượng ấy để diễn tả tâm trạng mình lúc này, cô cau mày cắt ngang lời Nhiễm Thanh Hà, hậm hực bảo, “Thời gian thi viết?”

“Hưm… hai giờ chiều ngày kia.”

“Có cần mang giấy tờ gì theo không?”

“Không cần, mang bút theo là được. Vậy cơm…”

“Vâng, biết rồi. Tạm biệt.” Không đợi anh chàng cực phẩm đó nói xong, Nặc Nặc đã nhanh nhẹn dứt khoát tắt máy, cùng lúc vào phòng ngủ, cô cũng khóa luôn điện thoại. Thỏ trắng làm thế vì cảm thấy anh ta quá phiền phức, tắt luôn máy để tránh bị quấy rối nữa.

Nhưng đối với Tiêu Đại boss thì động tác ấy đã trở nên biến chất.

Tiêu Đại boss ngồi trên sô-pha hơi nheo mắt lại, “Ai gọi?”

Nặc Nặc sững người, thấy Tiêu Đại boss sa sầm mặt, có vẻ như sắp có mưa đến nơi, mới nhận ra cơn ghen của anh lại nổi lên rồi! Thấy thế, Nặc Nặc cố làm ra vẻ trầm tư ngồi xuống cạnh anh, ngần ngừ, “Ồ, một người bạn, hôm nay gặp nhau trên đường.”

Mắt Tiêu Đại boss càng nheo lại ghê hơn, hỏi với vẻ quái lạ: “Bạn à?” Bạn gọi điện đến có cần phải ra ban công nghe? Có cần nghe xong thì tắt luôn máy?

Thỏ trắng rõ ràng có tật giật mình!

Nặc Nặc thấy Tiêu Đại boss chần chừ, muốn hỏi mà vì sĩ diện không mở miệng được thì cười thầm đến thắt cả ruột, Tiêu Đại boss bình thường anh minh thần vũ, mà đến khi ghen tuông thì phải gọi là đáng yêu bậc nhất! ^^

Nặc Nặc bụm miệng cười trộm, đang định giải thích thì trong đầu bỗng lóe lên suy nghĩ: Ủa? Tiêu Đại boss chẳng phải luôn mong mình đến Hoàng Diễm hay sao? Ôi, đến khi mình đi thật, Tiêu Đại boss mới biết người yêu đầu của mình cũng ở đó, liệu có hối hận chết đi được không nhỉ?

Nặc Nặc đảo đảo mắt, lòng đã quyết. Ngón trỏ cô chỉ lên trời, “Ồ, Tiêu Đại boss, thực ra hôm nay em đến nhà anh là có việc muốn nói.”

“Gì cơ?”

Nặc Nặc mỉm cười, ra vẻ thỏ trắng ngoan hiền, “Em nghĩ anh nói đúng, em ở công ty thực sự là ngại quá, nên em muốn thôi việc.”

Tiêu Đại boss! Trong tương lai không xa, em muốn anh biết được thế nào gọi là “lấy đá tự đập vào chân mình”.

----- Tôi là đường phân cách đấu trí đấu dũng -----

Được Tiêu Đại boss đồng ý, thủ tục xin nghỉ việc của Nặc Nặc được tiến hành nhanh chóng đến kỳ lạ, và bên kia, dưới sự sắp đặt của Tiêu Đại boss, và sự tiếp đãi ân cần của anh chàng cực phẩm ấy, thông báo tuyển dụng của Hoàng Diễm cũng nhanh chóng đến nơi.

Đối với sự ra đi của Nặc Nặc, các đồng nghiệp trong công ty đều tỏ ra rất bình tĩnh.

Thực ra đó cũng là việc có tình có lý. Quan hệ giữa Nặc Nặc và Tiêu Đại boss đã phơi bày trong công ty rồi, thỏ trắng đã có nồi cơm ăn mãi không hết thì cần gì đi làm nữa. Lần này đến Kiêu Dực làm thực ra danh lợi đã thu hoạch đủ cả.

Nhưng phòng Kế hoạch lại có nỗi đau ly biệt.

Phì Long lão đại là Vua Nhiều Chuyện, là người đầu tiên có được thông tin chính xác, thấy thỏ trắng cúi đầu thu xếp đồ đạc thì nước mắt hai hàng, “Tiểu Nặc Nặc, em đi thật à? Nỡ bỏ bọn anh thật sao?”

Câu nói vừa thốt ra, cả văn phòng bỗng dưng vỡ òa.

Trong phòng Kế hoạch, Nặc Nặc khi rảnh rỗi còn giúp các huynh đệ rót trà, lau bàn v.v… ngay cả trưởng phòng nhân sự Từ Mỹ Lệ cũng bảo, từ khi Nặc Nặc dọn lên tầng mười bảy thì bụi bặm trên đó vơi đi rất nhiều.

Hơn nữa sau khi Nặc Nặc trở thành nhân viên chính thức, là bạn gái của Tiêu Đại boss rồi cô vẫn tiếp tục dọn dẹp khiến mọi người đều tăng thêm một mức cảm tình nữa với phu nhân của ông chủ tương lai. Còn nữa, cô bé Nặc Nặc thích ăn vặt, thường xuyên chạy xuống dưới mua ít đồ ăn nhân lúc nghỉ trưa, lúc nào cũng chia cho mọi người. >O<

Dù sao nói đi nói lại thì Tiểu Nặc Nặc vừa tốt bụng lại vừa đáng yêu, mọi người trêu đùa cũng không tức giận như các cô gái khác, bây giờ cô đột ngột rời xa, ai mà không tiếc cơ chứ?

Tin tức vừa truyền ra, cả phòng Kế hoạch bỗng than trời trách đất. Người thì hỏi Đông hỏi Tây, kẻ thì khóc lóc kêu gào, trong tích tắc Nặc Nặc vừa mừng vừa sợ.

“Tiểu Nặc Nặc, đừng thế mà, lần trước em bảo giới thiệu vợ cho anh. Bây giờ chả thấy bóng vợ đâu mà em đã đòi ra đi?”

“Đúng thế, đúng thế, chị dâu rửa bát độc ác quá. Bám được Tiêu Đại boss rồi định rút chân ra, bọn em biết làm sao đây?”

-_-|||

Nặc Nặc toát mồ hôi, có cần khoa trương thế không, lại còn “bám được Tiêu Đại boss”?

Nặc Nặc đang định lên tiếng thì trưởng phòng Kỹ thuật họ Lý đã đột ngột lao đến trước mặt cô, nghiến răng ken két, “Hứa Nặc, anh khinh thường em! Anh khinh thường em sâu sắc!”

“Trưởng phòng Lý?”, Nặc Nặc chớp mắt, không phải chứ, tin này truyền nhanh quá vậy, sao mình vừa nói thôi việc mà đến cả người của phòng Kỹ thuật ở tầng sáu cũng có mặt rồi?

Kết quả là, thỏ trắng thấy trưởng phòng Lý tức giận nhìn mình, “Vô sỉ, thật quá vô sỉ. Tính ra thì anh còn là sư huynh của Tiêu Dật, hai đứa các em đúng là quá vô sỉ.”

Nặc Nặc choáng váng, “Rốt cuộc là sao ạ?”

“Hai đứa biết rõ là vợ anh tháng sau sẽ sinh, tháng sau nữa là làm đầy tháng cho con rồi, thế mà lại đúng lúc này chơi trò hợp thể, còn thôi việc nữa chứ! Tưởng thế là có thể bắt bao lì xì cũng hợp thể luôn hả?”

……

Một đàn quạ vù vù bay qua, cả văn phòng đột nhiên tĩnh lặng.

Nặc Nặc ú ớ, hoàn toàn cấm khẩu.

Hợp… hợp thể…

Trưởng phòng Lý, anh quá ác!

Ba giây sau, cả phòng Kế hoạch nổ bùng…

“Đúng đúng, kiên quyết phản đối bao lì xì của các bạn hợp thể, phải hai phần riêng rẽ.”

“Tốt thế á? Vậy thôi tôi thà để tháng sau sinh nhật mời cả Tiêu ca và Tiểu Nặc Nặc cùng đến ăn vậy.”

“Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn.”

“Hợp thể, tình cảm nồng nàn quá!”

Nặc Nặc muốn khóc quá, đúng lúc này thì Tiêu Đại boss và chú Hải đều đi gặp khách hàng, chẳng ai trấn áp bầy khỉ phòng Kế hoạch này cả, bọn họ mỗi lúc một điên cuồng hơn. Tư duy nhanh nhạy của họ Nặc Nặc đã thấm thía lắm rồi, chỉ sợ họ càng nói càng quá đáng, cô lại không thể ngăn cản.

Và đúng lúc Nặc Nặc khóc ròng sắp hét lên xin cứu mạng, thì “xoạch” một tiếng, cửa văn phòng nhỏ mở ra.

Mạc Tử Uyên như bóng ma từ bên trong bay ra, “Rảnh rỗi quá à?” Nói xong nhếch môi cười kỳ dị rồi nói nhẹ bẫng, “Tiêu tổng gọi điện thoại hỏi tôi, tại sao lại ồn ào như thế…”

“Làm việc đây, làm việc đây.”

“Ối trời ơi, tôi sực nhớ ra còn một phần chưa viết xong.”

“Gì nhỉ, lão đại phòng Kỹ thuật gọi tôi rồi.”

Mạc Tử Uyên chưa nói dứt, mọi người đã tan tác hết. Nặc Nặc nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, nhưng đối phương chẳng thèm liếc mắt mà quay người bỏ vào trong.

Buổi chiều Phì Long lão đại giúp Tiểu Nặc Nặc dọn dẹp đồ đạc, vừa thu dọn vừa than vãn, “Thực ra hai người cùng làm việc ở công ty cũng rất hay, thật không hiểu em nghĩ thế nào nữa.”

Nặc Nặc cười không nói, nhưng lại thấy Phì Long lão đại tiện tay lấy đi mất của mình quyển lịch để bàn rất đẹp công ty cho, hộp bút Pikachu và cả n quyển tạp chí game. Thỏ trắng bĩu môi, đập bàn đứng dậy, “Bỏ lại!”

Biết ngay Phì Long lão đại chẳng tốt lành gì mà, tự dưng lại đến giúp mình dọn đồ.

Phì Long lão đại cười khan hai tiếng, “Tiểu Nặc Nặc đừng nhỏ mọn thế chứ, dù sao em cũng sắp đi rồi, lịch bàn này để đây một mình lẻ bóng, đáng thương lắm… Còn những quyển tạp chí game có đăng bài viết về công ty, rất nhiều quyển anh chưa xem…”

Nặc Nặc không đợi Phì Long lão đại nói xong đã giật lấy chiến lợi phẩm trong tay anh ta, nhét vào tủ rồi khóa lại. Thấy xung quanh không có ai cô mới thì thào với Phì Long lão đại, “Không cho anh, vì… ít nữa em về còn dùng chứ.”

Ừ, không chỉ về lại, mà còn quang minh chính đại nữa!

Phải bắt Tiêu Đại boss cầu khẩn mình, nâng niu mình, mời mình về như mời Bồ Tát, hí hí!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx