CHƯƠNG 18
ĐÀN ÔNG CỦA GIA ĐÌNH
Tiêu Đại boss tuyệt quá…
Bà Tiêu tối nay định ở nhà làm tóc, chuẩn bị làm cho đẹp đẽ rạng rỡ một chút để gặp ông bà sui, kết quả vừa tắm gội xong đã nhận được điện thoại của y tá Tiểu Viện, nói rằng con dâu tương lai của bà đang khóc lóc đưa cha mẹ đến bệnh viện.
Bà Tiêu cúp máy xong vội vàng chạy đến bệnh viện cùng con trai lớn, cảnh tượng Nặc Nặc và Nhiễm Thanh Hà vừa choàng vai nhau lúc nãy, không chỉ Tiêu Dật thấy mà các vị bô lão cũng chứng kiến rõ mồn một. Bà Tiêu không tỏ vẻ gì, phớt lờ sự tồn tại của Nhiễm Thanh Hà, kéo con dâu sang một bên mà ra sức an ủi.
Bà là người kinh nghiệm đầy mình, đắng cay ngọt ngào gì cũng trải qua nhiều so với bọn trẻ con, màn kịch ấy để tâm làm gì? Con gái mà, lúc nào cũng yếu đuối hơn đàn ông, Nặc Nặc lại trưởng thành trong sự yêu thương chiều chuộng, cha mẹ bỗng đột ngột ngã bệnh như thế, tất nhiên sẽ bấn loạn rồi. Trong lúc ấy, cái tên thư sinh mặt trắng kia không biết từ đâu tới lại nắm bắt được cơ hội, lợi dụng người ta trong lúc gặp khó khăn, bà Tiêu biết rõ cả.
Con trai lớn của bà khờ khạo lắm, lúc này mà chỉ biết nghiến răng trợn mắt. Bà là mẹ chồng tương lai nhưng chẳng hề ngốc tí nào. Bà Tiêu kéo tay Nặc Nặc, khẽ khàng an ủi hồi lâu rồi nói, “Được rồi, ở đây có bác rồi, cháu cũng mệt cả ngày, để Tiểu Dật đưa cháu về nghỉ ngơi nhé.”
Nói xong bà vẫy vẫy tay với con trai bà vẫn đang đứng ngẩn ngơ, Tiêu Đại boss khựng lại rồi sa sầm nét mặt bước đến trước Nặc Nặc.
Lúc ấy, Nhiễm Thanh Hà nãy giờ không có cơ hội chen vào cuối cùng cũng nhìn thẳng Tiêu Dật, hỏi: “Nặc Nặc, đây là bạn em?”
Thỏ trắng vuốt trán, bây giờ vừa lo cho bệnh tình của bố, lại vừa sợ Tiêu Đại boss hiểu lầm, tâm trạng rối bời mãi không nói được gì, cảnh tượng như thế trong mắt Tiêu Dật lại càng chẳng ra sao.
Bà Tiêu thấy thế thì cười hề hề tiếp lời, “Bạn bè cái gì, cuối năm nay là hai đứa nó kết hôn rồi…” Vừa nói vừa vuốt tóc thỏ trắng vẻ xót xa, rồi mới quan sát Nhiễm Thanh Hà vẻ ý nhị sâu xa.
Bên này Nhiễm Thanh Hà mắt đã đứng tròng, sững lại rồi cuối cùng mới nhìn Nặc Nặc, lắc đầu vẻ không tin được, “Em… em… thật sự có bạn trai rồi ư?”
Thỏ trắng vì chuyện của bố đã rối loạn lắm rồi, giờ nghe Nhiễm Thanh Hà nói thế thì nhíu mày, định buột miệng chửi cho anh ta một trận, lại nghe anh chàng cực phẩm tỏ vẻ đau thương sâu sắc hét lên, “Em và anh ta… Vậy anh là cái gì?”
Vừa nói dứt, Nặc Nặc đã nổi điên hoàn toàn, “Anh nói bậy gì thế? Tôi có bạn trai chẳng lẽ phải được anh phê chuẩn?”
Thế nào gọi là “Anh là cái gì?”, nói như thể mình đang bắt cá hai tay, lừa gạt tình cảm anh ta vậy. Cho dù Nặc Nặc đã nói vô số lần rằng mình đã có bạn trai rồi, Nhiễm Thanh Hà cũng vẫn cho rằng cô viện cớ, kết quả là cuối cùng, tất cả đều biến thành lỗi của cô.
Nhiễm Thanh Hà như không hiểu Nặc Nặc nói gì, run lẩy bẩy chỉ vào Nặc Nặc la hét, “Hứa Nặc, Hứa Nặc! Cô… cô là tiện nhân, tôi vì cô mà chia tay với bạn gái đã yêu nhau sáu năm, tôi tìm cô khắp nơi, mà cô lại bám lấy thằng đàn ông khác, đồ lăng nhăng! Dâm nữ! Lúc đầu cô còn nói yêu tôi, muốn ở bên tôi mãi mãi…”
Nặc Nặc cắn chặt răng, những lời khó nghe của Nhiễm Thanh Hà cứ đâm vào đầu cô. Cô nhắm mắt, trong lòng như có ngọn lửa không thể nào dập tắt, càng lúc càng cháy bừng bừng. Lúc nào cũng biết tên này không đáng tin, lúc nào cũng biết hắn đểu cáng, nhưng không biết hắn lại buồn nôn đến mức này, vì yêu không được mà dùng những lời lẽ đó để miệt thị cô.
Trong tích tắc, Nặc Nặc đứng trước mặt bà Tiêu và Tiêu Dật, mất mặt hoàn toàn. Nếu phản kích lại thì khác gì mình cũng giống con chó kia, như vậy Tiêu Đại boss càng hiểu lầm cô và anh ta có gì thật, nhưng nếu không phản kích…
Thỏ trắng bất giác quay lại nhìn, ngoài bà Tiêu sắc mặt mỗi lúc một khó coi, thì xung quanh đã có rất nhiều người chú ý, thậm chí còn nhìn chằm chằm nữa. Làm sao đây? Thỏ trắng nắm chặt tay, đang nghĩ kế sách thì tiếng chửi mắng thao thao bất tuyệt kia bỗng im bặt, nhìn kỹ lại, cô không kìm được tiếng kêu kinh ngạc.
Tiêu Đại boss nãy giờ lặng thinh đã tiến lên, ánh mắt sắc nhọn túm chặt lấy tay Nhiễm Thanh Hà. Trong tích tắc, Nhiễm Thanh Hà bị khí thế hừng hực của Tiêu Đại boss làm cho sợ đến cấm khẩu, ngẩn ra một lúc mới nuốt nước bọt bảo: “Anh… định làm gì?”
Tiêu Dật nheo mắt vẻ nguy hiểm, rồi bình thản nói, “Rửa mồm miệng cho sạch sẽ, nếu không tôi sẽ không khách sáo.”
Bà Tiêu thấy thế thì nhướn mày, vẫy tay gọi cô y tá bên cạnh, “Cô đi gọi bảo vệ đến, bệnh nhân cần nghỉ ngơi, cái thứ gì mà cứ sủa mãi thế này.”
Nhiễm Thanh Hà biết bà Tiêu mắng mình là chó, nghiến răng định chửi lại nhưng cánh tay đau quá, quay lại nhìn thì thấy ánh mắt Tiêu Dật như dao, vẻ mặt như sắp ăn thịt người đến nơi, “Đừng nghĩ cậu ở Hoàng Diễm làm những chuyện thần không hay quỷ không biết, nếu còn dám đeo bám Nặc Nặc…” Ngừng lại, Tiêu Đại boss không nói hết, chỉ hừ mũi mấy tiếng.
Nói xong, Nhiễm Thanh Hà sắc mặt thay đổi hoàn toàn, nhũn chân lùi về phía sau, “Anh…” Không thể, làm sao thế được, chuyện đó hắn làm rất bí mật, không thể có ai biết được.
Hắn hoảng sợ bất an, ánh mắt run rẩy, bên kia Tiêu Đại boss đã nóng nảy, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên bước nữa, dằn mạnh một câu, “Cút!” Đột ngột, anh chàng cực phẩm chuồn đi như cún. ╯_╰
Thỏ trắng đứng sau lưng Tiêu Đại boss chớp chớp mắt, nhìn bà Tiêu một cái, cuối cùng nở một nụ cười đầu tiên trong tối nay – rạng rỡ như hoa.
Tiêu Đại boss tuyệt vời quá…
----- Tôi là đường phân cách gia súc chết đi chết đi -----
Vật vã cả buổi tối, thấy mẹ tỉnh lại rồi, Nặc Nặc mới ngoan ngoãn nghe lời về nhà ngủ. Tiêu Đại boss và cô về đến nhà, đập vào mắt là một cảnh tượng thê thảm vô cùng.
Vì bố đột ngột ngất đi nên cả nhà cô sợ muốn chết. Trong lúc lúng túng quáng quàng đưa ông xuống lầu bất cẩn hất đổ bàn ăn, lúc này trên nền nhà vương vãi đầy thức ăn và cơm nát, cả vết máu mà bố cô nôn ra nữa.
Thỏ trắng thấy thế, bất giác giữ lấy trán, khẽ run lên. Khó khăn lắm mới trấn tĩnh, giờ cô lại thấy hoảng loạn, bố… ung thư… chết chóc… mẹ. Rõ ràng phút trước cả nhà còn đang ăn cơm vui vẻ, còn tưởng tượng đến cảnh gặp mặt ngày mai, mà phút sau đó, người già đã gặp nhau trong bệnh viện rồi.
Ha, trò đùa này chẳng buồn cười tí nào cả.
Tiêu Đại boss khẽ vuốt ve thỏ trắng, tâm trạng cũng không tốt hơn gì, nhưng bây giờ không thể, phải đợi chuyện này qua đi rồi hỏi Nặc Nặc sau vậy. Tiêu Dật cắn răng kiềm chế mình, đỡ Nặc Nặc vào phòng ngủ, “Em đi tắm trước đi, anh thu dọn ngoài này đã.”
Nặc Nặc lờ đờ gật đầu, cùng lúc với tâm trạng đau buồn là một nỗi ngọt ngào len lỏi trong trái tim. Cũng may, may mà em còn có anh, nếu không có lẽ em đã suy sụp mất rồi.
Tiêu Đại boss là con cả trong nhà, thực ra thời gian làm việc nhà là rất ít. Tiểu Tuấn từ nhỏ đã là một tên yêu tinh nịnh hót bậc nhất, phát hiện ra “phụ huynh” thật sự trong nhà là ông anh mình nên hết sức lấy lòng. Nấu cơm rửa bát, dọn dẹp, gần như một mình Tiểu Tuấn bao hết. Lợi ích của việc làm đó là có thể xin thêm được ít tiền tiêu vặt từ ông anh trai. Thế nên đột nhiên đối diện với cảnh thê thảm ngoài phòng ăn, anh tổng giám đốc vạn năng cảm thấy lúng túng, bối rối.
Dọn dẹp rồi, Tiêu Dật khó khăn lắm mới đặt được mấy chiếc bát chưa vỡ vào bồn rửa. Anh bắt đầu cố nhớ lại, bình thường Tiểu Tuấn và mẹ rửa bát, không biết là tráng qua nước trước hay là tráng bằng nước rửa bát trước. Đang tập trung tinh thần thì bỗng thấy eo lưng ấm nóng, nhìn xuống, thấy một đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đang ôm eo mình – Nặc Nặc đang ôm anh từ phía sau.
Nặc Nặc cười, “Lần đầu em được nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông của gia đình này của anh, thật tốt.”
Thỏ trắng dựa vào tấm lưng rộng chắc của Tiêu Đại boss, tham lam hít ngửi mùi vị trên người anh. Ừm, yên tâm quá, khi cô bất lực nhất, muốn khóc nhất, Tiêu Đại boss lại đang mặc tạp dề giúp cô rửa bát. Nếu bây giờ có người hỏi khi nào thì đàn ông quyến rũ nhất, Nặc Nặc nhất định sẽ không hề do dự mà trả lời: Lúc làm việc nhà!
Tiêu Dật bóp bóp đôi tay nhỏ của Nặc Nặc. Quay lại thì thấy thỏ trắng vừa tắm xong, đang mặc một bộ váy ngủ màu vàng, tóc còn kẹp một chiếc kẹp nhỏ xinh xắn đáng yêu, đôi mắt đen láy đang long lanh nhìn mình thì tim anh như thót lên tận cổ họng, cay đắng ngọt ngào đan xen. Có phải… trước kia thỏ trắng cũng nhìn Nhiễm Thanh Hà bằng đôi mắt trong sáng như thế? Có phải… cũng hôn hắn ta bằng đôi môi mềm mại ngọt ngào đó?
Trong đầu Tiêu Đại boss hiện lên một cảnh tượng nào đó, trong tích tắc tim anh như bị bóp chặt, không khí ấm áp vừa xuất hiện đã bị phá hủy tan tành.
“Nặc Nặc, em và Nhiễm Thanh Hà…” Dừng lại, rồi Tiêu Đại boss thở dài lắc đầu, “Thôi.” Bây giờ thực sự không phải lúc, vẫn nên đợi bác trai bác gái ổn định lại đã.
“Không có!”
Tiêu Dật đang suy nghĩ thì đã nghe Nặc Nặc lớn tiếng đáp. Đưa mắt nhìn anh, Nặc Nặc lắc đầu vẻ kiên định, “Tiêu Dật, em và anh ta không có gì cả, anh tin không?”
“…” Không còn lời nào nữa, vì đôi môi Tiêu Đại boss đã ập xuống. Không quan trọng nữa, thật sự không còn quan trọng. Cho dù em và hắn ta có gì đó cũng chẳng sao, vì… anh sẽ theo đuổi em, cho đến khi tóm được em quay về bên anh mới thôi.
Tiêu sói xám ôm thỏ trắng mềm mượt của mình trong lòng, cuối cùng đã được hôn cô như ý muốn. Trán chạm trán, lưỡi quấn vào nhau, cho đến khi cả hai cùng thở hổn hển, cùng tham lam hít ngửi mùi vị của đối phương không muốn rời xa. Tiêu Dật cúi xuống, khẽ cắn lên vành tai Nặc Nặc, xem như trừng phạt cô đã bắt anh phải ghen tuông. Thỏ trắng vô cùng nhạy cảm ở vị trí đó, tai nóng đỏ lên như ngọn lửa. Tiêu Đại boss lại không hề dừng động tác, tiếp tục hôn xuống hõm cổ cô, mút mát và hôn rất sâu chỗ đó, thậm chí nhân lúc cô không phòng bị, còn lén lút đưa tay cởi nút áo đầu tiên trên váy ngủ của cô. Nặc Nặc bị sói hôn đến mê man, nhũn người dựa vào vai anh, nhắm nghiền mắt mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nếu có thể tiếp tục như vậy thì hay quá… Nặc Nặc giật bắn mình với suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu ấy, làm sao thế được? Bố và mẹ còn đang ở trong bệnh viện, mà cô vẫn còn tâm trạng cùng Tiêu Đại boss…
Phát hiện ra Nặc Nặc lơ đãng, Tiêu Dật cũng dừng lại, đôi tay to lớn ấp vào gò má đỏ bừng của cô, thở dài: Thời cơ vẫn chưa đến nhỉ? “Vào phòng ngủ đi nhé, ngày mai phải vào bệnh viện đấy!”
Nặc Nặc gật đầu, ngoan ngoãn về giường nằm, nghe bên ngoài Tiêu Đại boss vụng về rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, phòng ăn… Cuối cùng, mọi thứ lại yên tĩnh. Nặc Nặc đã mệt cả ngày, nếu là bình thường thì chắc vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ như chết rồi, nhưng đêm nay, thỏ trắng không thể nào ngủ ngon, rõ ràng rất buồn ngủ, rất mệt, nhưng trong đầu như có một cảm giác nào đó bắt không được, nắm không xong.
Bố, mẹ… và cả Tiêu Dật…
Đang mơ màng thì thỏ trắng nghe như có tiếng khóa cửa vang lên, cô hét toáng một tiếng rồi ngồi bật dậy, miệng gọi lớn tên Tiêu Đại boss.
Phút sau, Tiêu Dật đã lao vào giường Nặc Nặc, xót xa gọi, “Nặc Nặc? Nặc Nặc! Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, mơ mà thôi.”
Nghe tiếng thì thầm của Tiêu Đại boss, thỏ trắng dùng hết sức lực nhào vào lòng anh, nước mắt bắt đầu tuôn trào.
“Đừng đi, ở với em…” Em sợ, thật sự rất sợ, sợ bố ngã bệnh, sợ mẹ đau lòng, sợ anh hiểu lầm em và rời xa em.
Tiêu Dật cũng ôm thật chặt thỏ trắng yếu đuối của anh, “Ừ, anh ở đây với em, không đi đâu hết.”
Hồi lâu sau, hai người đang tựa vào nhau mơ màng…
“Nặc Nặc.”
“Ưm?”
“Hãy nhớ, sau này dù bất kỳ lúc nào, em cũng đừng khóc trong lòng kẻ khác.” Sự yếu đuối của em chỉ có thể bộc lộ cho anh thấy, cũng chỉ có anh, mới bảo vệ em, yêu em.
Anh sẽ ở bên em mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, đầu tiên lọt vào tầm mắt Nặc Nặc là gương mặt nhìn nghiêng rất đẹp trai của Tiêu Đại boss, cô không kìm được mà thấy trên đầu mình như tỏa ra những bong bóng hồng mê mẩn.
Đêm qua… hai người… lại ngủ cùng giường!
o(≧v≦)o
Ngắm Tiêu Dật ngủ say như trẻ con, Nặc Nặc kêu thầm trong lòng, trợn mắt nhìn ai kia, Tiêu Đại boss quá trơ trẽn, dám nhân lúc người ta khó khăn mà trèo lên giường người ta!
Nặc Nặc vừa nghĩ xong bỗng sực nhớ, hình như… đêm qua mình mặc áo ngủ dụ dỗ người ta, là do mình chứ; sau đó còn gào khóc không cho Tiêu Đại boss đi, cuối cùng, hai người nằm ngủ cạnh nhau, người chui rúc vào lòng ai kia, cũng vẫn là mình. >_<
Thỏ trắng lơ đãng, đang định ngồi dậy hoặc cứ nằm ườn ra, thì Tiêu Dật bên cạnh đã thức giấc vì Nặc Nặc cứ xoay đi vặn lại. Thấy Tiêu Đại boss mở mắt, Nặc Nặc xấu hổ đỏ mặt, vội cúi đầu xuống. Làm sao đây? Thông thường hai người lần đầu chung giường, khi tỉnh dậy phải nói gì?
Trong tiểu thuyết đã viết sao nhỉ?
“Chào buổi sáng, anh yêu!” Không được không được, quá tầm thường, quá phổ thông.
“Anh tỉnh rồi ư?” Nhảm nhí! Mở mắt thì tỉnh rồi chứ còn gì nữa!
Nặc Nặc nhìn trời, ôm đầu nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười hỏi, “Tối qua anh ngủ ngon không?”
Ừm… bình thường thì, Tiêu Đại boss sẽ đáp “ngon”, hoặc gật đầu luôn, sau đó hai người sẽ dậy như bình thường, làm vệ sinh, ăn sáng… Nặc Nặc đã tính toán xong, nhìn Tiêu Đại boss với vẻ mặt đầy ắp mong chờ, kết quả, đáp án lại thật là chí mạng.
Tiêu Dật không nghĩ ngợi gì mà thốt ra hai chữ qua hàm răng nghiến chặt, “Không ngon.”
Nặc Nặc: “…”
“Nếu em còn vặn vẹo thế này, sẽ càng không ổn.”
“…” Nặc Nặc cấm khẩu hoàn toàn, nước mắt đầm đìa.
Tuy vẫn còn trinh trắng, nhưng Nặc Nặc hiểu, là một động vật giống đực, suy nghĩ bằng nửa thân dưới bình thường, Tiêu Đại boss tối qua ngủ chung giường với mình mà lại không có gì xảy ra, chắc… hình như… cái đó, khụ khụ… nhịn rất khó chịu. Hơn nữa, hôm qua vì chuyện của bố mà thỏ trắng đã rất mệt mỏi, buổi tối ôm chiếc gối siêu to là Tiêu Dật, cứ rúc vào lòng anh để mong có được chút hơi ấm và sức mạnh, cô thì rất thoải mái, nhưng có lẽ Tiêu Đại boss rất buồn bực nhỉ?
Ngoài ra nghe nói đàn ông buổi sáng cũng sẽ…
Nặc Nặc nghĩ đến đây bỗng thấy đầu óc sáng ra, không đợi Tiêu Đại boss phản ứng đã ném lại một câu, “Em đi vệ sinh đây” rồi chui thẳng vào phòng tắm.
Nghe tiếng đóng cửa, Tiêu Dật trên giường mới cười khổ sở, ngồi dậy: Nặc Nặc, em mắc cỡ rồi.
Thỏ trắng mặc quần áo xong, chải chuốt rồi ra khỏi phòng tắm, Tiêu Đại boss đang bận rộn trong nhà bếp. Nặc Nặc nghiêng đầu, ngắm Tiêu Đại boss đứng ngược sáng, trầm tư trước bếp như một vị thần thì rất tò mò, “Tiêu Đại boss anh đang làm gì thế?”
“Ừm.” Tiêu Dật sờ cằm, lộ vẻ tinh anh mà chỉ khi suy nghĩ quyết sách công ty mới có, nghiêm túc nói, “Nấu cháo.”
Thỏ trắng bàng hoàng, Tiêu Đại boss biết nấu cháo? Chồm lại nhìn kỹ, trong nồi quả nhiên cháo đang sôi lục bục, Nặc Nặc mắt lấp lánh sao, nhìn chăm chú Boss toàn năng nhà mình, không kìm được mỉm cười. Từ đêm qua khi bố xảy ra chuyện đến bây giờ, cô gần như đã vắt kiệt hết sức lực, vì thế giờ mới cảm thấy đói đến mờ mắt.
Cuối cùng khi chính cô cũng chưa nghĩ ra phải giải quyết vấn đề cho cái dạ dày thế nào thì Tiêu Đại boss đã bắt đầu nấu cháo cho cô rồi. Anh đúng là càng lúc càng ngoan! Cô chưa kịp ra tay thì Tiêu Đại boss đã bắt đầu đi vào con đường bà nội trợ đảm đang rồi!
Nặc Nặc hạnh phúc đến mức muốn bay bổng, đang định biểu dương thì thấy Tiêu Dật bình tĩnh khoanh tay trước ngực, “Nhưng Nặc Nặc, em có biết cách nấu cháo không?”
-_-|||
Một đàn quạ bay vù vù trên đầu thỏ trắng, Đại boss anh thật là… vĩ đại quá! Không biết nấu cháo mà tỏ vẻ tự tin kiêu ngạo thế kia!
Tiêu Đại boss vừa thắc mắc nhìn nồi cháo đang trào ra ngoài, vặn nhỏ lửa lại rồi cau mày, “Lạ quá, trước kia Tiểu Tuấn nấu cháo, sao không thấy cháo tràn ra ngoài nhỉ?”
Nặc Nặc bó tay, anh chỉ ăn cháo đã nấu xong, vì vậy không thấy bọt cháo tràn ra ngoài rồi, cô giành lấy thìa và nói, “Để em!”
Kết quả là Nặc Nặc khí thế hừng hực nói xong, cầm thìa rồi ức chế hét lên, “Làm sao đây, Tiêu Đại boss, em cũng không biết nấu.”
……
Rõ ràng đã bàn đến hôn nhân, sắp phải đến ở cùng nhau trong thế giới hai người mà lại đều mù tịt bếp núc, bất lực quá, thỏ trắng và Tiêu Đại boss đành ngồi canh nồi, thấy bọt trào ra ngoài thì tắt lửa, đợi bọt mất hết mới mở lửa to lên lại.
Hai người đang chơi vui thì điện thoại của Tiêu Đại boss reo vang. Tiêu Dật đi nghe máy, còn Nặc Nặc tiếp tục cố thủ nồi cháo. Phòng khách văng vẳng tiếng Tiêu Đại boss, một lúc sau anh mới quay lại, nhưng chỉ đứng ở cửa không nhúc nhích.
Nặc Nặc hơi quay lại, không chú ý thấy vẻ mặt trầm trọng của Tiêu Đại boss, chỉ khuấy cháo trong nồi, “Hình như sắp được rồi đó… Mau giúp em đưa bát lại đây, trong nhà còn ít rau…”
Thỏ trắng đang lảm nhảm thì nghe người phía sau nói, “Nặc Nặc, bác sĩ bảo kết quả xét nghiệm có rồi.”
----- Tôi là đường phân cách nấu cháo -----
@by txiuqw4