sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss đen tối, đừng chạy! - Chương 18 - Phần 2

Trong điện thoại, bà Tiêu không nói cụ thể kết quả thế nào đã cúp máy, Nặc Nặc và Tiêu Đại boss tất nhiên chẳng còn tâm trạng nào mà ăn uống nữa, cả hai chạy như bay đến bệnh viện, vừa đến văn phòng bà Tiêu đã nghe bà mắng người bên trong.

Thấy thế, thỏ trắng hít một hơi thật sâu, tim nhảy lên tận cổ họng.

Liệu có khi nào… là kết quả xấu, nên…

Đang suy nghĩ lung tung thì Nặc Nặc cảm thấy tay mình nóng ấm hẳn, cúi xuống, cô thấy Tiêu Đại boss đã nắm tay mình, một luồng hơi ấm toát ra từ lòng bàn tay, chạy suốt toàn thân. Hai người nhìn nhau cười. Thỏ trắng mỉm cười gật đầu, không cần lời nói nào cũng hiểu được tâm ý của đối phương.

Cố lấy hết can đảm, rụt rè gõ cửa, “Bác gái.”

Bà Tiêu thấy con dâu tương lai vào thì lườm bác sĩ bên cạnh một cái, rồi chỉ Nặc Nặc, “Người nhà bệnh nhân đang ở đây, hôm qua người ta bất an lo lắng cả đêm, tự anh đi mà giải thích!”

“Là sao ạ?” Thỏ trắng nhìn kỹ, nhận ra người bị dạy dỗ chính là vị bác sĩ chẩn đoán cho bố hôm qua, cô hơi nhíu mày, “Có phải là bố… không sao ạ, bác sĩ nói đi!”

Bác sĩ đẩy gọng kính, cười toe toét: “Xin lỗi, hôm qua chúng tôi… chẩn đoán nhầm…”

Thì ra, bóng đen ở phổi ông Hứa và cái bệnh ung thư gì đó cách xa nhau hơn một nghìn tám trăm dặm. Dạo trước ông đi công tác, bị nhiệt vẫn chưa khỏe hẳn, quầng đen ở phổi là vết đờm còn thừa lại, hôm qua ông già hứng chí, uống mấy ly rượu nên nóng trong người mới nôn ra máu. Báo cáo xét nghiệm đã ra kết luận dưới sự nỗ lực điều tra của bà Tiêu và giáo sư Tiêu:

Ít hút thuốc, truyền dịch hai ngày thì có thể nhảy nhót được!

Thỏ trắng kiên nhẫn nghe bác sĩ điều trị nói hết bài diễn văn lê thê, ánh mắt sáng rực, “Nói vậy thì bố tôi không sao chứ ạ?”

Tuy câu này là hỏi bác sĩ điều trị chính, nhưng Nặc Nặc lại hướng ánh nhìn cháy bỏng về phía bà Tiêu. Thấy bà trịnh trọng gật đầu, Nặc Nặc mới cười tươi như được giải phóng, ôm thật chặt Tiêu Đại boss, phóng vù về phía phòng bệnh ông Tiêu.

Ngoài phòng bệnh, từ xa Nặc Nặc đã nghe tiếng bà Hứa la mắng ồn ào, “Lão già chết tiệt, bảo hút thuốc ít thôi mà không nghe, lần này thì hay lắm! Vào bệnh viện rồi đấy, hứ! Không những làm tôi toát cả mồ hôi lạnh vì sợ, lại còn khiến bọn trẻ không đi làm được, làm cả anh chị nhà bên kia cũng cuống lên vì ông!”

Thỏ trắng đứng ngoài nghe mẹ quát tháo thì khóe môi nhướn lên. Ừm, mẹ la mắng như vậy chứng tỏ bố không sao nữa rồi. ^^

“Không sao, chúng tôi có nghĩa vụ chăm sóc bệnh nhân, học trò tôi sơ suất, suýt nữa chẩn đoán sai, anh chị cứ yên tâm!” Nặc Nặc mới nghe đã biết bác trai ở trong đó, vội vàng vào chào hỏi bố mẹ xong, lập tức vẫy đuôi ngoan ngoãn với ông Tiêu:

“Cháu chào bác Tiêu.”

Giáo sư Tiêu vừa kiểm tra sức khỏe cho ông Hứa xong, quay lại cười với Nặc Nặc, “Yên tâm chưa? Không khóc nữa chứ?”

Thỏ trắng biết ngay ông đang đùa mình nên đỏ bừng mặt, cũng may Tiêu Đại boss xuất hiện kịp thời, giải vây cho cô, “Bác Hứa khỏe chưa ạ?”

Ông Hứa nãy giờ rụt đầu nghe giáo huấn lúc này mới ngẩng lên, nói một câu bất ngờ, “Tôi muốn nói chuyện riêng với Tiểu Dật.”

“Ủa?” Nặc Nặc và mẹ nhìn nhau, “Nói chuyện gì?”

Lúc này bà Tiêu cũng vào phòng bệnh, thoáng chốc, hai bên cha mẹ vốn đã hẹn nhau lại gặp gỡ trong căn phòng đầy mùi thuốc này. Thỏ trắng ngần ngừ, chẳng lẽ… tối qua bố nôn ra máu như thế, cảm ngộ được nhân sinh bách thái, muốn nhân cơ hội này trò chuyện với Tiêu Đại boss, chính thức giao mình cho anh ấy?

Bên này, bà Hứa cũng thắc mắc quá rồi, nên chọc chọc vào chồng mình, trách móc, “Anh làm trò quỷ gì thế? Cái gì mà nói chuyện riêng?”

Dù bị thế nhưng ông Hứa vẫn nhắm mắt nằm trên giường vững như núi Thái Sơn, không nói không rằng.

Vợ chồng giáo sư Tiêu nhìn nhau, cuối cùng vẫn biết nể mặt nhà thông gia tương lai mà lui ra. Vốn thế mà, người ta chỉ có một cô con gái quý báu, nâng như trứng hứng như hoa, muốn nói chuyện riêng với con rể tương lai cũng là chuyện thường.

Nhưng bà Hứa tỏ ra không vui, hôm qua sợ đến chết, hôm nay định nghĩ cách xử lý ông chồng, kết quả là ông lại dám qua mặt bà, muốn nói chuyện riêng với con rể. Cho dù muốn nói chuyện thì cũng phải hai người cùng nói chứ! Rốt cuộc ông lão muốn lén mình nói gì với con rể đây? Liệu có phải ông già nhà bà hôm qua thổ huyết, đau buồn nhân sinh quá ngắn ngủi, chuẩn bị quỹ đen để giao hết cho con rể?!

Bà Hứa định nói gì đó thì thỏ trắng đã lắc đầu, “Chúng ta ra ngoài thôi.” Nói xong, Nặc Nặc nhìn Tiêu Đại boss vẻ ý nhị sâu xa rồi ra ngoài với mẹ.

Tiêu Dật vẫn đứng tại chỗ, nuốt nước bọt vẻ căng thẳng.

Ông Hứa định nói gì với anh? Bảo anh đời này kiếp này chăm sóc tốt Nặc Nặc, hay là bắt anh chuẩn bị một hôn lễ hoành tráng cho Nặc Nặc? Đang chần chừ thì ông Hứa đã ho một tiếng, vẫy tay gọi, “Tiểu Dật, lại đây.”

Tiêu Dật định thần lại rồi ngồi cạnh ông Hứa, đang định tìm lời để nói thì ông Hứa đã nhìn quanh vẻ bí ẩn, xác định không ai nghe trộm nhìn lén mới thì thào với con rể, “Bây giờ… cho cháu một cơ hội biểu hiện đấy.”

Tiêu Dật nhíu mày, chăm chú lắng nghe ông nói tiếp.

“Chỉ cần cháu thỏa mãn điều kiện này của bác, bác sẽ đồng ý hôn sự của hai đứa.”

Trong đầu Tiêu Đại boss hiện ra các điều kiện gả con gái mức độ cao cấp kiểu “lên núi đao xuống biển lửa”, “giết ác quỷ cứu công chúa” v.v… nhưng vẫn thành thật gật đầu để tỏ rõ quyết tâm, “Bác trai nói đi ạ!”

Ông Hứa nghe câu đó hài lòng gật gù, càng nói nhỏ hơn, “Bây giờ ra cổng bệnh viện, rẽ trái, mua cho bác một gói “gấu trúc” ở quầy bán thuốc lá, nhanh lên!”

“…”

Cho dù Tiêu Đại boss đã trải qua nhiều tình huống, xưa nay luôn tỏ ra trầm tĩnh, cũng tái xanh cả mặt mày.

Ông Hứa là con ma thuốc lá đã mười mấy năm, trước nay lửa không rời tay, thuốc không rời miệng. Nên sáng nay ông Hứa tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là đưa tay lần mò, đó là thói quen ông duy trì đã hơn mười năm, việc đầu tiên của buổi sáng là: hút điếu thuốc, để tỉnh táo.

Bà Hứa ngồi bên giường chăm sóc ông thấy thế đã tức điên lên, bắt đầu la mắng như tát nước: “Hút hút hút! Lúc này rồi mà còn muốn hút thuốc! Sao không hút đến chết đi? Hại tôi và con gái lo cuống cuồng lên…”

Bà Hứa kêu la như thế khiến thần trí ông Hứa hoàn toàn tỉnh táo. Ông nheo mắt nhìn xung quanh, nhớ ra cảnh trước khi mất đi ý thức tối qua, trong lòng đã có tính toán: Toi rồi, hút thuốc mà phải vào bệnh viện rồi, lần này xong đời!

Ông Hứa đường đường nam tử hán, một không sợ chết, hai không sợ đao, nhưng mà lại sợ bà vợ càm ràm, bình thường ông bệnh vặt cũng đủ khiến vợ ông trách móc ba ngày ba đêm, bây giờ lại còn nằm bệnh viện, thì có mà bị cằn nhằn đến chết còn gì? Vì thế, lúc Nặc Nặc vào phòng định thăm bố thì ông Hứa đã bị vợ cằn nhằn trách móc đến dở sống dở chết rồi. >_<

Cả buổi sáng không có điếu thuốc nào để hút cho tỉnh táo, lại thêm bị bà vợ cằn nhằn trước mặt nhà thông gia, mất mặt hoàn toàn, ông Hứa thấy con gái vào cũng chẳng phản ứng gì, cho đến khi thấy con rể anh minh thần vũ, ma thuốc lá mới có âm mưu.

Trước khi Tiêu Đại boss đi, ông Hứa còn thêm một câu, “Tiểu Dật à, cháu biết đấy, con gái thân nhất với bố, Nặc Nặc lại là đứa con hiếu thảo. Nếu chuyện này làm không tốt, khà khà…”

Ông già cố tình nói nửa chừng rồi nằm xuống nhắm mắt ngân nga, nhưng mục đích uy hiếp đã đạt được rồi. Ông Hứa vắt chân chữ ngũ vẻ đắc ý: Ông là ai, làm việc mấy chục năm trong đơn vị cơ quan đâu phải vô ích, cho dù con rể là “dứa” hay là gì nữa, thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông.

Nhưng hiển nhiên, ông Hứa đã đánh giá thấp khả năng của Tiêu Đại boss.

Mười phút sau, Tiêu Đại boss mất tích vô cớ đã xuất hiện trong phòng bệnh, lúc đó Nặc Nặc và mẹ đang ngồi trong phòng, thấy Tiêu Đại boss quay về, thỏ trắng hí hửng nhảy đến trước mặt anh, cười toe toét, “Lúc nãy anh đi đâu thế?”

Tiêu Đại boss tỏ vẻ bình tĩnh, “Ừ, ra ngoài có chút việc.”

Ông Hứa nghe thế thì biết con rể đã cắn câu, đôi mắt giảo hoạt nheo lại, đang định tìm cớ để con rể đưa mình ra ngoài, sau đó ông có thể vào nhà vệ sinh tha hồ hút thuốc, nhưng Tiêu Dật bỗng sải bước đến bên giường, cực kỳ tự nhiên móc ra một bao thuốc, thản nhiên nói:

“Bác Hứa.”

Trong tích tắc, căn phòng lặng đi đến nỗi có thể nghe rõ mồn một hơi thở của mọi người. Thỏ trắng bàng hoàng, thấy sắc mặt mẹ tái xanh rồi tím ngắt, thay đổi hết các màu như bảy sắc cầu vồng thì vội vàng kéo tay Tiêu Đại boss nói nhỏ, “Anh điên à! Biết rõ bố em vì hút thuốc mới sinh bệnh mà anh còn…”

Chưa nói xong, Tiêu Đại boss đã lắc đầu vẻ thành thật, ngắt lời cô, “Bác Hứa nhờ anh mua giúp, Nặc Nặc à.” Thấy Tiêu Dật lại đưa bao thuốc đến, ông Hứa cuối cùng đã run lẩy bẩy.

Chơi xỏ! Rõ ràng là chơi xỏ nhau!

Cậu con rể này khó đối phó quá, cậu ta tức ông lúc nãy uy hiếp cậu ta nên mới chơi trò này! Phải, tuy uy hiếp Tiêu Dật phải làm cho được, nhưng ông lại không nói là không được nói cho ai biết, nên con rể tương lai mới quang minh chính đại bán đứng ông trước mặt vợ và con gái ông. =_=

Bên này ông Hứa gục đầu, bên kia bà Hứa đã hét lên, “Tốt nhỉ!”, rồi chồm đến như hổ vồ mồi. Đoạt lấy bao thuốc trong tay Tiêu Dật, bà Hứa nghiến răng kèn kẹt, “Tôi đã nói mà, giữ Tiêu Dật ở lại nói chuyện riêng cái gì, phì! Đồ lão già chết tiệt, hút! Hút cho chết đi!”

Bà Hứa tức điên, vừa nói vừa đập bao thuốc vào mặt chồng mình, kết quả là sự việc hay ho đã xảy ra.

Lúc này ông Hứa vì bị lộ nguyên hình nên sợ tới nỗi run lẩy bẩy. Để vợ nguôi giận, bao thuốc ném đến cũng không dám động đậy, nhưng khi bao thuốc đập trúng mặt rồi rơi bịch xuống, chiếc chăn trên giường đã đầy những điếu thuốc… khụ khụ, không đúng, là bánh có hình que.

Thỏ trắng chớp mắt, “Gì thế này?”

Tiêu Đại boss ánh mắt trong sáng, nụ cười ấm áp, “Bác Hứa nói lại lên cơn nghiện thuốc, khó chịu lắm, nên bảo anh mua cho ít món ăn vặt đặt trong bao thuốc, để khi thèm thì lấy ra ăn. Bác Hứa, có đúng không ạ?”

Ông Hứa đờ đẫn ngẩng lên, cuối cùng nước mắt đôi dòng:

Vấp ngã một lần tởn cả đời, đứa con rể này… không đơn giản, quả là không đơn giản!

Kiểu “khẩu Phật tâm xà” này không làm ở cơ quan ông thì đúng là tiếc quá!

Nghĩ đến đó, ông Hứa gật đầu với vẻ tâm phục khẩu phục hoàn toàn, “Đúng, đúng.”

Bên này thỏ trắng và mẹ nhìn nhau, không khí trong phòng bỗng có phần ngượng ngập. Hồi lâu sau, Nặc Nặc không nhịn nổi nữa, cười thành tiếng, đồng chí lão Hứa láu cá à, không ngờ bố cũng có ngày hôm nay!

----- Tôi là đường phân cách tự làm tự chịu -----

Mọi thứ đã bình lặng trở lại, Hứa gia và Tiêu gia cuối cùng cũng đã gặp được nhau. Bốn người già hẹn đợi ông Hứa ra viện thì sẽ ăn cơm để chúc mừng, cũng xem như chính thức tính ngày thành gia thất cho Tiêu Đại boss và Nặc Nặc.

Hôm ấy là ngày ông Hứa ra viện, Nặc Nặc và mẹ về nhà dọn dẹp, chuẩn bị đón bố khỏe mạnh trở về. Bà Hứa kéo Nặc Nặc vào phòng ngủ vẻ bí ẩn, rút từ ngăn kéo tủ ra hai tấm phiếu như kiểu đổi quà thưởng đưa cho thỏ trắng.

Nặc Nặc lật xem, thấy bên trên có dòng chữ “Khách sạn Kim Cầm” và những lời quảng cáo về nó, tỏ vẻ không hiểu cô hỏi, “Cái gì vậy mẹ?”

Bà Hứa ho một tiếng rồi trịnh trọng đưa hai ngón tay hình chữ V, “Ngày hai mươi, con và Tiêu Dật đến ở một đêm ở phòng tình nhân cấp kim cương ở khách sạn Kim Cầm.”

Bà Hứa vừa dứt lời, Nặc Nặc ngã nhào xuống ghế. Lúc nãy… có phải tai mình nghe nhầm không?

Thấy thế, bà Hứa vội vã đỡ con gái dậy, trách móc vài câu rồi mới nói rõ ngọn ngành. Thì ra tháng trước là kỷ niệm đám cưới bạc 25 năm của hai ông bà, Nặc Nặc chúc phúc họ nên đã đến đặt chụp một bộ ảnh cưới, tiện thể… cũng xem luôn áo cưới. >O<

Lúc bố mẹ còn trẻ, kết hôn vội vàng, chỉ có một tấm ảnh lớn đen trắng xem là hình ảnh cưới. Tuy hai ông bà lão xót xa hai nghìn tệ chỉ để chụp vài tấm hình, nhưng vẫn hân hoan đón nhận hảo ý của cô con gái cưng, vui sướng đi chụp ảnh cùng nhau.

Ai ngờ lại may mắn đến thế. Studio đó đang mở đợt khuyến mãi phối hợp cùng khách sạn Kim Cầm. Hai ông bà chụp ảnh xong lại còn rút thăm trúng thưởng được một phòng khách sạn tình nhân kim cương. Thực ra bên khách sạn cũng rất khéo, họ biết đa số các cặp tình nhân đến chụp ảnh đều sắp kết hôn, nên nhân cơ hội này để quảng cáo cho khách sạn, để cho bên họ tổ chức tiệc cưới, nhưng ông bà Hứa già rồi, không thể mặt dày đi ở phòng tình nhân của người ta được.

Nặc Nặc nghe thế thì tròn mắt, “Bố mẹ ngại đi nên bảo con và Tiêu Đại boss đi ư?!”

Bà Hứa phì cười, “Tất nhiên rồi, ôi dào, tưởng mẹ không biết thanh niên bây giờ ư? Toàn hưởng thụ trước hôn nhân, con và Tiêu Dật ngoan mà được à?”

Thỏ trắng đỏ cả mặt, cúi gằm đầu, nói gì cũng không chịu ngẩng lên. Mẹ đúng là… quá thoáng rồi. {{{(>_<)}}}

Bà Hứa vẫn thao thao bất tuyệt, “Yêu cầu của mẹ với hai đứa chính là hãy chú ý an toàn, đừng lên xe rồi mới mua vé là được.” Nói xong dúi phiếu đổi thưởng vào lòng thỏ trắng, cô hất ra như phải bỏng, lắc đầu lia lịa:

“Mẹ nói bậy bạ quá, con và Tiêu Đại boss… khụ, không có đâu!”

Bà Hứa lườm con gái, khóe môi nở nụ cười kỳ quặc, cố sa sầm mặt nói: “Nặc Nặc, đừng có được nước còn làm bộ. Đừng tưởng mẹ đây đêm ấy nằm trong bệnh viện mà không biết Tiêu Dật đã ngủ ở lại nhà chúng ta!”

Nói xong, Nặc Nặc hoàn toàn… mặt đỏ tía tai!

Nếu bây giờ có kẽ nứt nào, thỏ trắng nhất định sẽ rụt cổ chui quách xuống cho xong. Hơn nữa, chuyện khiến cô mắc cỡ không chỉ là lời mẹ nói, mà còn… phòng tình nhân, cô phải mở miệng nói với Tiêu Đại boss thế nào đây.

Buổi tối Nặc Nặc đợi Tiêu Đại boss tan sở, vì trong đầu toàn chuyện về phòng tình nhân nên Tiêu Đại boss gọi cô mấy lần, cô vẫn không nghe thấy.

Tiêu Đại boss thấy lạ quá nên gọi nữa, thỏ trắng mới khẽ “a” lên một tiếng đáp lại, Tiêu Dật nhướn môi, “Nghĩ gì thế?”

“Không…” Thỏ trắng lơ đãng.

“Anh sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Có cần đặt chỗ trước không?” Tiêu Dật vừa nói vừa xử lý mấy email cuối cùng, nghe Nặc Nặc thờ ơ “ừm” một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Ai đó đang thất thần ing~, nhìn lên trời hoàn toàn không nghe Tiêu Đại boss nói gì, Tiêu Dật nhíu mày lặp lại, Nặc Nặc không nghĩ ngợi gì cả mà thốt ra một câu: “Phòng tình nhân.”

Nói xong, nhiệt độ văn phòng đột ngột hạ thấp, Tiêu Đại boss dừng tay đang gõ bàn phím, nheo mắt, “Lúc nãy em nói gì thế?”

Nặc Nặc hít thở thật sâu, vụng về chống chế, “Em nói là… ăn phần ăn tình nhân, phần ăn tình nhân.”

Đầu thỏ trắng rỏ mồ hôi lạnh, thấy Tiêu Đại boss không phản ứng gì, tưởng đã qua loa được nên thở phào một cái, rồi tiến đến trước mặt Tiêu Đại boss, nghiêng đầu nhìn anh trả lời email.

“Ủa?” Nặc Nặc chống cằm chuyển chủ đề, “Nhắc đến em mới nhớ, Tiêu Đại boss hôm ấy anh ở trong bệnh viện cảnh cáo Nhiễm Thanh Hà, nói đừng tưởng chuyện anh ta làm ở Hoàng Diễm là không ai biết, anh ta đã làm gì thế?”

Nghe câu đó, Tiêu Dật cười gian, “Thực ra hôm ấy chỉ là dò la…”

“Dò la?”

“Ừm…” Tiêu Đại boss xưa nay vốn sắc sảo, nhìn người cực chuẩn. Tuy mới tiếp xúc với Nhiễm Thanh Hà một lần, nhưng vì thỏ trắng, Tiêu Dật đã điều tra kỹ càng nhất cử nhất động của hắn. Hôm ấy trong bệnh viện, Tiêu Dật giận quá đã mơ hồ nhận ra, loại người không có nhân cách như hắn tuyệt đối không thể an phận thủ thường chịu làm việc ở Hoàng Diễm, có lẽ có gì đó mà mọi người chưa biết, nên cố ý đào hố để Nhiễm Thanh Hà nhảy xuống.

Anh chàng cực phẩm có tật giật mình không biết nghĩ gì đã dễ dàng rơi vào cạm bẫy của Tiêu Đại boss.

Thỏ trắng nghe xong, không kìm được ngưỡng mộ, Tiêu Đại boss chính là Tiêu Đại boss, lợi hại quá! ^ω^

Nặc Nặc mắt sáng rỡ, cười trên nỗi đau kẻ khác, “Sau đó thì sao? Có phải là điều tra ra anh ta có vấn đề thật?” Nói thế thì, cô là công thần rồi? Nếu không vì cô rơi vào hang cọp thì làm sao bắt được con cọp Nhiễm Thanh Hà?

Nặc Nặc đang đắc ý thì nghe Tiêu Đại boss cười gian tà, “Ừ, trước khi trả lời câu này, thì em nói hết câu của em ra đi đã.”

Nặc Nặc đơ lưỡi, lắp bắp, “Em… em có gì mà nói đâu?”

Tiêu Đại boss: “Anh nhìn thấy rồi.”

Thỏ trắng: “Nhìn thấy gì cơ?”

Tiêu Đại boss: “Từ khi em mới vào, anh đã thấy phiếu trúng thưởng khách sạn.”

Thỏ trắng: …

o(>_<)o Phòng tình nhân gì đó, ghét nhất!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx