sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Boss Trở Thành Chồng - Chương 390

Đôi chân anh có chút mềm yếu, loảng choảng lùi về sau hai bước, thả lòng lúc này, mói phát hiện cả đằng sau lưng đều ướt sũng.

Bác sĩ cởi bỏ khẩu trang và găng tay, “các cậu bây giờ nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện đi, người bệnh vẫn phỉa ở lại trong bệnh viện quan sát một thừi gian.”

Lãnh Mạc bỗng bừng tình trở lại.

Anh đứng thẳng người, “chúng tôi muốn chuyển viện.”

Động tác của bác sĩ sững lại, trừng to mắt lên, “cậu nói cái gì?”

“Chúng tôi muốn chuyển viện, lập tức chuyển” Lãnh Mạc tuyệt đối không thể nhìn Trương Hân ở tại bệnh biện của Mạc Tầm, ở đây ai mà biết được Mạc Tầm sẽ làm hành động nhỏ nào.

Bác sĩ lập tức phản đối, “không được, bệnh viện này không được chuyển.”

Lãnh Mạc ánh mắt băng giá nhìn qua.

Bác sĩ nhìn thấy ánh mắt của anh ấy có sát khí, giật mình, rơn hết tóc gáy lên đứng ở góc độ người bác sĩ ra lời khuyên, “người bệnh ở tình trạng như thế này thật sự không thể chuyển viện, chỉ sự trắc trở trên đường nói không chừng có thể lấy mạng của cô ấy, càng hơn thế... tôi có thể nói thế này với cậu, tại thành phố A, không tìm được bác sĩ nào càng giỏi hơn ở bệnh viện Phục Hoa, cậu mù quáng chuyển viện, thì chỉ sẽ gây cho người bệnh tổn thương thôi. Đương nhiên, cậu là người nhà người bệnh, quyền quyết định ở cậu, nếu như cậu cứ muốn chuyển viện, gây nên hậu quả, thì hẫy suy nghĩ thật kỹ lưỡng.”

Lãnh Mạc ánh mắt tối sầm lại.

Bác sĩ nuốt nước bọt cố nói, “cậu, cậu đừng nhìn tôi như thế, nhìn tôi như thế cũng chẳng ích gì, tôi nói là sự thật, hiện tại chuyển viện đối với người bệnh một chút tốt đẹp cũng không có, ngườ bệnh hiện giờ cần phải được tĩnh dưỡng, chứ không phải di chuyển.”

Khuôn mặt Lãnh Mạc lạnh lùng không nói lời nào.

Tiêu Lăng biết sự lo lắng của Lãnh Mạc, thấy vây vỗ vỗ vai cậu ta, “Trương Hân có thể từ trong phòng phẫu thuật đi ra, cho thấy vị bác sĩ này không nói dối, tạm thời ở lại đây, nếu như cậu thực sự không yên tâm, tớ lập tức kêu người tìm bác sĩ giỏi nhất trong nước, kêu họ nhanh chóng đến đây, hoặc đợi sau khi tình trạng của Trương Hân ổn định một chút, thì nghĩ tiếp chuyển viện. Đừng lấy sức khỏe của Trương Hân ra làm trò đùa.”

Trong lúc nói chuyện, y tá đã đẩy Trương Hân từ trong phòng phẫu thuật ra, Lãnh Mạc thấy vậy lập tức không màng đến điều gì khác, xông đến nhìn tình trạng của Trương Hân.

Trương Hân nhắm mắt nằm ở đó, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi hồng hào trước giờ cũng biến thành màu trắng bệch.

Lãnh Mạc nắm chặt lấy tay của cô ấy, ngón tay của cô lạnh giá, anh nỗ lực xoa xoa ngón tay của cô, dường như như vậy có thể làm ấm cho cô ấy.

“Nhanh chóng làm thủ tục nhập viện đi” bác sĩ lần nữa khuyên một câu.

“Được.”

Lãnh Mạc nhìn thấy dáng vẻ của Trương Hân, nào còn dám di chuyển cô nữa, gọi đi một cú điện thoại, ;ập tức có người bắt đầu đi làm thủ tục nhập viện, tắt điện thoại, Lãnh Mạc ánh mắt băng giá nhìn bác sĩ, “sắp xếp phòng bệnh tốt nhất của các ông, dùng thuốc tốt nhất.”

Bác sĩ giờ mới thở phào, “được rồi, tôi lập tức cho người sắp xếp.”

Đợi sau khi thủ tục nhập viện làm xong, Trương Hân đã ở trong phòng bệnh rồi, vẫn là căn phòng tinh tế trong bệnh viện Phục Hoa, bên trong không có bất kỳ mùi hương kỳ lạ nào, từ sau khi Trương Hân vào ở, Lãnh Mạc chỉ một cuộc điện thoại gọi đi, không đến 20 phút, trước cửa phòng hơn 10 người dáng vẻ đại hán đeo kính đen mặc đồ đen đứng canh gác, hơn 10 mấy người đứng canh gác trước cửa phòng, nghiêm ngặt kiểm tra tất cả những người ra vào.

Bác sĩ chính của Trương Hân nhìn thấy cnahr tượng này, bị sốc có chút chân mềm, “đây, đây...”

“Không có quan hệ với ông, ông chỉ cần khám chữa cho cô ấy tốt là được” Lãnh Mạc ngồi ngay bên cạnh giường, nhìn Trương Hân đang tiếp nước, cau mày hỏi, “cô ấy khi nào mới tỉnh lại?”

“Sau khi thuốc mê không còn thì cũng phải đến nửa đêm 1,2 giờ.”

“Tôi biết rồi, còn có cái gì cần phải chú ý nữa, nói nhanh.”

Trời lạnh, nhưng bác sĩ chỉ cảm thấy trên trán toát hồ môi lạnh, ông nhanh chóng nói, “không có cái gì phải chú ý hết, chỉ là, chú ý đừng động vào vết thương, còn nữa không thể để người bệnh động đến nước, vết thượng bị nhiễm trùng chuyện này tuyệt đối không được phát sinh.”

“tôi biết rồi.”

“nếu như người bệnh có tình trạng như thế nào thì ấn chuông, lập tức sẽ có người đến xem tình trạng của cô ấy” bác sĩ bàn giao xong, không ở lại thêm, quay đi bỏ chạy.

Sau khi đợi bác sĩ rời khỏi, trong phòng bệnh lập tức lại chỉ còn lại Tiêu Lăng Lãnh Mạc và Tô Tố, bao gồm cả Trương Hân đang hôn mê.

Trương Hân bây giờ là đối tượng quan trọng mà Lãnh Mạc bảo vệ, anh không hề do dự nói với Tiêu Lăng, “cậu kêu người tìm bác sĩ đến đây, bác sĩ ở đây tớ không tin tưởng được.”

“Được, tớ đợi chút sẽ thông báo, sáng sớm ngày mai có thể đến được bệnh viện rồi.”

“Ừm” ánh mắt của Lãnh Mạc lướt qua Tô Tố, tuy biết rằng chuyện này không có quan hệ gì tới Tô Tố, nhưng cuối cùng vẫn là trong lòng không vui, tại sao người xảy ra chuyện là Trương Hân mà không phải là Tô Tố, cành hơn thế chuyện hôm nay vốn dĩ phải trách Tô Tố, ai cho cô ta cứ lôi kéo Trương Hân ra ngoài, nếu như Trương Hân ở bên cạnh anh, những người đó muốn ra tay với cô cũng tìm không ra cơ hôi, nếu như Tô Tô không phải là người phụ nữ của Tiêu Lăng, nếu như Tô Tố không phải là bạn của Trương Hân, anh đã sớm... hứ.

Lãnh Mạc thu hồi lại ánh nhìn, “được rồi, ở đây không có chuyện của cậu nữa, các cậu cũng đi đi.”

Tô Tố không yên tâm, “Trương Hân...”

“Trương Hân ở đây có Lãnh Mạc rồi, Tô tố, em bây giờ bắt buộc phải theo anh đi xử lý vết thương” Tiêu Lăng ôm lấy cô, nhìn thấy vét máu ở chân cô ánh mắt thoáng qua đau thương, tức giận nói, “chân của em còn có muốn hay không.”

“Nhưng...”

“Nếu như em không yên tâm, đợi chút anh sẽ mở một căn phòng ngay bên cạnh phòng của Trương Hân, em ở trong đó xử lý xong vết thương, đợi Trương Hân tỉnh lại, anh lập tức thông báo cho em, như vậy được chưa? Tô Tố, em bây giờ buộc phải xử lý vết thương.”

Tô Tố cúi mặt “ừm.”

Tiêu Lăng thở phào, bế bổng Tô Tố lên đi tìm bác sĩ xử lý vết thương.

Đến khu vực băng bó, bac sĩ băng bó nhìn thấy cả chân cô toàn máu giật mình, ông đưa tay ra chạm vào chiếc quần ở bắp chân cô, Tô Tố lập tức rụt chân lại vì đau.

“Động tác của ông nhẹ chút.”

Bác sĩ nói, “vết thương của người bệnh và quần bị dính vào nhau rồi, bây giờ chỉ có thể dùng kéo cắt bỏ chiếc quần ở chân, nếu không thì sẽ càng đau.”

Tiêu Lăng tức giận nhìn bác sĩ, “thế thì ông còn phí lời nhiều như thế làm cái gì, còn không nhanh băng bó cho cô ấy.”

Bác sĩ lần nữa không nói gì, anh ta ít ra cũng phải hỉ xin ý kiến của người bệnh chứ.

Bac sĩ bất lực lấy từ trong ngăn kéo cây kéo ra, quỳ xuống nhìn Tô Tố, “có thể sẽ có chút đau, cô nhẫn nhịn chút.”

“Ừm.”

Động tác của bác sĩ cố gắng nhẹ nhàng cắt bỏ chiếc quần của Tô tố, vết thương của cô ở bắp chân, mặc thì lại mặc quần jean bó sát, chạm phải, phút chốc đau thấu tim.

Tiêu Lăng nhìn thấy vậy vô cùng đau lòng, đưa tay ra trước miệng cô, “đau thì em cắn tay anh đi.”

Tô Tố cắn chặt lấy hàm răng, dùng sức lắc đầu, cô cố nở ra nụ cười, “không đau... ừm...” lời chưa nói hết, bác sĩ lấy sức xe mạnh phần quần dính lên chân cô, cô đau quá ngậm hứ một tiếng.

Tiêu Lăng nhìn bác sĩ với ánh mắt tức giận.

“Đừng nhìn tôi như thế, từ từ xé chỉ sẽ càng thêm đau.” [Thêm '' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Xé rách vải, bắp chân của cô bị cào rách rất tê, vết thương dài bằng ngón giữa, thịt lộn ra ngoài, máu và thịt lẫn lộn không rõ, nhìn vô cùng đáng sợ.

Tiêu Lăng hít sâu một hơi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx