Sau khi nhận được thiệp mời, trong đầu anh bỗng nhiên có một suy nghĩ, rất nhanh chóng mép anh nhếch lên một nụ cười khiến người khác không thể đoán được, sau đó tùy tay vứt thiệp mời lên trên ghế sopha.
Vương Bưu nhìn thấy nụ cười của Lãnh Mạc, da đầu dựng hết lên!
Bởi vì khi lão đại cười như thế, chỉ định không có việc tốt lành gì sắp xảy ra!
“Lão đại, tiệc mừng thọ 80 tuổi của Lão thái gia Tô Gia này, chúng ta thật sự phải đi sao?”
“Đương nhiên phải đi!” Lãnh Mạc lạnh lùng hứ một tiếng, “ở trên đại bàn của ta mời ta, như thế ta không dám đi, về sau còn có ai dám phục ta nữa!”
Tuy rằng thành phố A mới là đại bản doanh của anh ấy, nhưng cả Châu Á cũng đều là địa bàn của anh ấy.
Tô Gia...
Anh cũng vừa hay muốn đi coi xem, lão thái gia của Tô Gia thật ra muốn cái gì!
Lãnh Mạc dặn dò Vương Bưu, “cho người ở phía Kinh Thành dều chuẩn bị chuẩn bị, đến lúc đó đừng xảy ra sự cố!”
“Vâng!”
Lãnh Mạc từ trên ghế sopha đứng dậy, vẫn như cũ là chiếc áo màu đen thêm chiếc quần cũng màu đen, anh ấy âm thầm lặng lẽ cầm chiếc điện thoại lên trên lầu, miệng Vương Bưu giật giật, không cần nhìn cũng biết lão đại khẳng định là lại đi xem máy quay theo dõi phu nhân rồi.
Lãnh Mạc đích thực là đi xem từng hành động từng cử chỉ của Trương Hân.
Anh ấy phát hiện, sau khi lắp đặt máy theo dõi thì đúng phải nói sảng khoái, anh làm cái gì Trương Hân đều không biết, nhưng từng cử chỉ từng động tác của Trương Hân đều trong tầm mắt của anh ấy, khi anh lên lầu, mở màn hình theo dõi trên điện thoại, thì nhìn thấy Trương Hân một mình mặc chiếc áo ngủ, ở trong phòng ngủ không ngừng đi đi lại lại, sắc mặt hoàn toàn không ổn.
Lãnh Mạc nằm trên giường, lông mày giựt giựt.
Chẳng lẽ người phụ nữ phát hiện ra cái gì rồi?
“Không thể! Mình đều đã tiêu hủy tất cả chứng cứ rồi mà.”
Tối hôm qua anh ấy lại đi chỗ Trương Hân rồi, Trương Hân trúng phải thuốc mê, anh liền làm mây lầm gió một trận, nói thật, như thế thật sự không có chút vui vẻ gì, lại còn phải cẩn thận không thể có hành động mạnh, càng thêm cẩn thận không thể để lại trên người cô ấy dấu vết, quả thực bị gò bó.
Nhưng không có cách nào khác, bây giờ không lén lén lút lút như thế, đến cơ hội hôn cũng không có.
Nghĩ đến anh có quyền có thểm thế mà lại gặp trắc trở trong tay của người phụ nữ này, còn cam lòng bị gây khó khăn, bản thân Lãnh Mạc đều không còn gì để nói bản thân nữa.
“Trương Hân à Trương Hân, khoảng cách đến tiệc mừng thọ của lão thái gia Tô Gia còn có hơn một tháng, đến lúc đó... anh sẽ nhất định khiến em ngoan ngoãn quay lại tìm anh không được!”
...
“Hắc xì... “.
Trương Hân trong phòng bỗng hắc hơi thật mạnh, cô day day mũi, toàn cơ thể đau nhức, nằm bất lực trong chăn.
“Chẳng nhẽ thật sự là cảm lạnh rồi sao...”
Trương Hân mấy ngày hôm nay đều muốn đau khổ chết được, cũng không biết là chuyện gì nữa, gần đây hiệu xuất mơ thấy Lãnh Mạc thực sự quá cao rồi, vả lại mỗi lần mơ thấy anh ta... đều không phải giắc mơ bình thường, toàn là mộng xuân!
Vả lại sau mỗi lần tỉnh giắc cô giống như đã làm qua thật vậy, khắp người vừa nhức vừa đau.
Tiền Hiểu mua cho cô thuốc cảm lạnh, uống rồi mà chẳng cảm thấy có hiệu quả.
“Ài...”
Khó chịu nhất vẫn là mơ mộng xuân!
Trương Hân trốn trong chăn, đưa tay lên véo mặt mình, “chẳng lẽ là do lâu rồi không có đàn ông? Có nhu cầu tình dục rồi? Nhưng bản thân mình làm sao lại không có cảm nhận chứ!”
Trương Hân sắp điên lên mất!
Trong đêm hôm qua cô lại mơ mông xuân nữa, sáng hôm nay lại dậy muộn rồi, thời gian trước đây điều chỉnh ổn đồng hồ sinh lý cũng không có tác dụng rồi, bây giờ hàng ngày đều giống như không ngủ đủ vậy, cơ thể cứ chạm đến giường là mệt rã rời, cô bây giờ lượng ăn cơm đến kinh người, là còn nhiều hơn gấp một lần trước đây cô ăn, thật sự là... đều sắp thành lợn rồi.
Trương Hân đưa tay lên nắn nắn mặt bản thân, rồi lại đưa tay xuống xoa xoa bụng mình.
“Hình như thật sự ăn mập lên rồi à...”
Không được không được, cô nhất định phải khống chế thức ăn mới được, nếu không thì ăn thành một người béo, về sau trong giới giải trí còn có đất cho cô dung thân không à!
“Giảm cân! Bắt buộc giảm cân!”
Trương Hân “xoạt” một tiếng hất bỏ tấm chăn, trên sang trải ra một tấm đệm, bắt đầu thao tác yoga, lâu lắm rồi không thực hành yoga, chân tay hình như không còn nhanh nhẹn hoạt bát nữa, Trương Hân tập một tiếng, toát ra cả người đầy mồ hôi, giờ mới thần kinh mới thoải mái, không còn muốn ngủ nữa!
Trương Hân thu tấm thảm lại, đi đến bên cửa sổ!
Cô mở cánh cửa kính nhìn xuống dưới.
Phía bên dưới tòa lầu của cô là một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường hàng này đều có người lớn tuổi dẫn trẻ nhỏ chơi đùa trên quảng trường, thời gian 6 7 giờ tối hàng ngày sẽ có mốt tốp lão bà bà nhảy nhót ở trên quảng trường.
Trên mặt của Trương Hân tràn đầy sự ghen tị.
Cô đếm trên từng đầu ngón tay!
Ngoại trừ lần trước lén lút trốn ra ngoài, đến biệt thự của Tô Tố tìm Tô Tố, cô đều đã có hơn một tháng không có xuống lầu rồi!
Tính cách của cô không phải là người có thể nhẫn nhịn chịu đựng được, cũng không phải là người có thể ở trong nhà ở lâu như thế này, cô thích vui nhộn ồn ào, thích thành phố cũng thích dọa phố mua sắm.
Nhưng bây giờ...
Tất cả mọi thứ đều trở thành ảo tưởng.
Trương Hân thở dài, đóng cánh cửa sổ kính lại!
Những ngày tháng trong nhà như thế này... khi nào thì mới kết thúc à!
Cô thật sự nhẫn nhịn sắp muốn phát điên rồi!
Cảm giác này giống như con dao cùn cắt thịt vậy, vừa giày vò vừa đau đớn, còn không bằng một đao cho cô sảng khoái chút à!
Buổi trưa, khi Tiền Hiểu lại mang cơm đến cho Trương Hân, Trương Hân đặc biệt hỏi cô một số chuyện, “Hiểu Hiểu à, lần trước cô nói người của Lãnh Mạc tìm tôi đã không nhiều như thế nữa, bây giờ tay sai của anh ta đều đã giải tán chưa vậy à?”
Tiền Hiểu sững lại một chút, cúi gặm mặt xuống trả lời, “vẫn còn chưa đâu, làm sao thế?”
Trương Hân lắc lắc đầu, tinh thần thất xọng thở dài.
“Có phải là cảm thấy một mình ở đây đặc biệt khó chịu không?”
“Ừm!” Trương Hân gật gật đầu, “tôi đều đã hơn một tháng không có ra khỏi cửa rồi, thật sự rất phiền à, Hiểu Hiểu, đọi khi nào người của Lãnh Mạc toàn bộ giải tán rồi cô nhất định phải nói với tôi một tiếng, tôi muốn xuống dưới lầu, cho dù là hít thở không khí thôi cũng tốt, ngày ngày chỉ ở trên lầu, ngoài trừ lúc cô mang cơm đến cho tôi, tôi bình thường đến người nói chuyện cũng không có, thật sự là rất nhàm chán vô vị, cũng rất phiền!”
Tiền Hiều nghĩ rồi nghĩ, “nếu không tôi nói với Tô tiểu thư một tiếng, gần đây Tô tiểu thư không có bận việc gì, thì để Tô tiểu thư và An tiểu thư đến gặp cô?”
Ánh mắt của Trương Hân sáng lên, như con cá chép lăn tròn từ trên ghế sopha nhảy dựng lên, “có thể không có thể không? Sẽ không bị phát hiện chứ!”
“Chắc sẽ không đâu, người của Lãnh Mạc đều đã giải tán gần hết rồi, vả lại cũng không có người đi theo dõi Tô tiểu thư, chỉ cần cô không ra khỏi cửa không bị người khác phát hiện ra, thì không có vấn đề gì. Tô tiểu thư và An tiểu thư đến đây cũng sẽ không bị người khác phát hiện.”
Trương Hân gật đầu liê liệ, “được à được à, vậy thì cô để Tố Tố và Tiểu Hy đến đây à, tôi ở đây nhẫn nhịn thêm một thời gian, chắc trên người sẽ mọc lên nấm thôi!”
“Được rồi, Trương Hân cô ăn cơm trước, tôi đợi chút thì đi gọi điện thoại cho Tô tiểu thư, rồi xem chúng tôi sáp xếp một chút.”
“Được được được! Hiểu Hiểu thật sự rất cảm ơn cô.”
Mép của Tiền Hiểu giật giật, trong lòng hổ thẹn quay đầu đi.
Trương Hân ăn xong cơm, Tiền Hiều xuống dưới lầu, cô truyền đạt lại ý muốn của Trương Hân cho Lãnh Mạc nghe, Lãnh Mạc do dự một chút mới gật đầu, “được rồi tôi biết rồi, cô nói với Tô Tố một tiếng, để cô ấy cẩn thận một chút, đừng để bị lộ ra!”
@by txiuqw4