sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tháng Hai

Chị biên tập viên của một tờ tạp chí Việt Nam nơi tôi là cộng tác viên dài hạn vừa gửi email thông báo bài của tôi không được chọn.

- Chị đưa lên nhưng sếp gạt đi, do đã có một loạt bài từa tựa như thế. Liệu em có cảm hứng viết khác không?

Tôi đọc lại những bài viết mình đã gửi và được đăng trong vài tháng qua, nhận ra đó là nhân xét hoàn toàn chính xác. Chất lượng bài tuy ổn nhưng không nhiều đột phá, tất cả những gì người đọc có thể tìm thấy ở bài viết của tôi là tâm trạng của một du học sinh bế tắc, chán nản, hoang mang trên con đường tìm kiếm điều mà chính cô ta cũng chưa thể gọi tên. Đống bài vở đổ bể đồng nghĩa với việc tháng này thẻ ngân hàng của tôi sẽ không nhận thêm chút tiền nào từ Việt Nam. Nhờ học bổng, tôi sẽ không thất học hay chết đói. Nhưng rỗng túi, tôi không thể ngồi cà phê hoặc vào trung tâm thành phố mua sắm.

Sau những giờ học ở trường, tôi lên xe bus ở cổng trường về thẳng nhà. Những hàng rào bao quanh các căn nhà trong thị trấn bắt đầu ra lá mới, báo hiệu mùa xuân đã về. Maria ngạc nhiên khi thấy tôi không háo hức ra ngoài chơi như trước. Trở về từ chuyến du lịch Mexico, Maria đã cãi nhau với bạn trai. Giữa họ xảy ra nhiều bất đồng, ai cũng cứng đầu cho rằng mình đúng. Maria bảo chị buồn nhiều khi không gặp chàng trai ấy, nhưng chị không thể đầu hàng.

- Chị làm lành với người ta đi! Em cũng chỉ ước có người nào đó để yêu đây!

Maria nghĩ chị vừa gợi tôi nhớ đến chuyện tình buồn bã của mình nên đã tế nhị rút về phòng. Minh nhắn tin cho biết anh và bạn gái đã dọn đến ở chung và hỏi tôi học hành tốt cả chứ. Sau kì nghỉ Giáng sinh tệ hại, tôi và Minh quyết định hai đứa chỉ nên là bạn thân của nhau. Dẫu sao, xóa bỏ sự tồn tại của một người đã từng đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình không phải chuyện có thể thực hiện một sớm một chiều. Chi bằng cứ làm bạn thân, kiểu bạn thích thì quan tâm, chẳng quan tâm thì người kia cũng hiểu, hẳn vì đau lòng nên không thể lên tiếng hỏi thăm, hoặc cảm thấy có lỗi nên không thể chạm tới cuộc sống của người kia thêm một lần nào nữa.

Jan chưa bao giờ hỏi tôi về Minh, anh chỉ bất động nhìn tôi khóc, pha cho tôi một tách trà và thấp giọng hỏi.

- Em buồn thế này, người ta có biết không?

Minh dĩ nhiên không biết. Chỉ có Jan ở cạnh, khoác vai tôi đi giữa phố phường những ngày tuyết phủ trắng xóa, giúp tôi xoa xoa bàn tay để tạo hơi ấm và hí hửng ngó tôi, cười toét miệng mỗi khi trêu chọc, giúp tôi quên những khó khăn đang vướng phải. Như tất cả chúng tôi, những du học sinh đến từ khắp nơi trên thế giới, Jan có những rắc rối của riêng mình cần được xử lý, song anh chưa bao giờ nói “Không” trước những lời đề nghị của tôi. Jan dẫn tôi đi chơi, Jan giúp tôi mua bánh ngọt chống đói những ngày phải cắm rễ cả ngày trong thư viện để đọc xong đống tài liệu giáo sư giao, Jan cởi khăn cho tôi mượn vào những ngày gió...

Nhưng Jan cũng “ghê gớm” lắm, “sát thủ” lắm. Jan mắng mỏ tôi không thương tiếc mỗi khi tôi không tự tin vào bản thân mình. Còn nhớ hồi bị Joe phê bình do không viết đủ 50.000 chữ ở chương trình NaNoWriMo, tôi đã không ngừng than vãn mặc cho Jan tìm mọi cách an ủi. Hài hước có, nghiêm túc có. Cuối cùng, Jan cau mày mắng tôi.

- Em biết gì không? Du học sinh vốn dĩ không gặp nhiều khó khăn như người ta vẫn nghĩ. Nếu có, thường là tự mình tạo cho mình mà thôi. Nhiều sinh viên ra nước ngoài cứ nghĩ mình bị giáo viên kì thị, nhưng thực ra lại là mình tự kì thị mình, tự cho rằng mình không bằng người khác. - Jan dùng bút chì tự chỉ vào người mình. - Như anh đây này, anh học tiếng Anh trong suốt hai mươi năm nhưng đã bao giờ viết được một truyện ngắn ra hồn đâu. Cả đống bạn anh, dân gốc Anh thứ thiệt cũng chưa chắc có thể viết nổi một tác phẩm văn học 10.000 chữ, nói gì đến con số 50.000 trong một tháng. Chúa ơi, 50.000 cơ đấy!

Mỗi lần nhớ lại ngày hôm ấy, tôi đều mỉm cười. Cách nói chuyện của Jan khiến tôi nghĩ rằng không thể hoàn thành mục tiêu đó trong một tháng cũng chẳng phải vấn đề gì quá to tát. Nhiều người mất cả đời để viết được một tác phẩm ưng ý cơ mà. Nếu Jan không cương quyết “phủ đầu” tôi bằng một tràng giáo huấn như thế, hẳn giờ này tôi vẫn tiếp tục ca thán về nhiệm vụ không được hoàn thành. Tôi lưu giữ những điều đó trong tim, để mỗi khi ai đó nói tôi được giáo viên thiên vị, tôi đều cố gắng không giận điên lên, cố gắng tặc lưỡi cho qua. Vì tôi biết, chiến thắng người khác rất đơn giản, chiến thắng chính mình mới khó. Muốn người khác khâm phục và ngừng nghi ngờ mình, chính tôi phải học cách không nghi ngờ bản thân.

Thời gian trôi qua, tôi chứng kiến sự tiến bộ của bản thân. Dù ở bước đi nào, buồn hay vui, khó khăn hay thuận lợi tôi đều muốn chia sẻ cùng Jan. Vậy mà khi nghe lời tỏ tình từ chàng trai ấy, tôi đã vội vã bỏ chạy và trốn tránh. Jan không tìm cách liên lạc với tôi. Sự tình cờ kì quặc những lần chúng tôi giáp mặt ở thư viện hoặc nhà văn hóa sinh viên, dù không hẹn trước, cũng đột ngột biến mất. Hình như tôi đã khiến Jan buồn, hình như tôi đã khiến một trong những người duy nhất ở thành phố này quan tâm tới tôi phải buồn. Đột nhiên, tôi muốn nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng mảnh khảnh và làn da trắng xanh của Jan, muốn được nghe tiếng Jan cười sảng khoái, tự nhiên.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, tôi bắt xe bus sang nhà Jan. Tôi đứng ở cửa phòng, gõ cửa hai lần rồi chờ đợi. Điện thoại Jan tắt máy, không biết giờ này anh có ở nhà không. Có tiếng bước chân trở ra, tôi nín thở. Mái tóc rối bù của Jan hiện ra trước mặt. Tôi làm mặt mếu ra vẻ ăn năn, biết lỗi nhưng miệng lại nói lời trêu chọc.

- Những lúc như thế này, nhân vật trong truyện của em thường ôm chầm lấy cô gái của họ chứ không bất động như anh đâu!

Chàng trai đứng trước mặt tôi bất động, thở hắt ra rồi đột ngột ôm ghì tôi vào ngực. Tôi thở nhẹ, biết rằng hạnh phúc mình cần đã ở ngay đây.

Jan mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang đang uống dở rồi hỏi.

- Làm một ly nhé! - Jan có cặp mắt xanh mềm mại nhất mà tôi được biết.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên sofa. Jan nhìn tôi cười.

- Anh có chuyện gì vui sao? - Tôi nhíu mày trước hành động kì lạ của Jan.

- Không, chắc tại mùa xuân... - Jan thì thầm, như muốn nói gì thêm.

Lúc tiễn tôi ra bến xe bus, Jan đã ôm tôi thật lâu. Đôi mắt thẳm sâu nhìn tôi mỉm cười kể.

- Hôm qua, chậu cây ngoài ban công đã ra một lá mới. Anh biết mùa xuân này sẽ mang đến những phép màu...

***

Ngày Chủ nhật thứ hai của tháng, cả trường tham gia “Make a Difference Day”. Chúng tôi được cử đến tham gia những hoạt động cộng đồng trong các khu vực của vùng. Nhóm xuống Kinsale để sửa đường, nhóm sang Shanagarry gom rác trên bãi biển. Khoa của tôi được gửi tới Youghal để giúp làm đĩa CD giới thiệu các tác phẩm văn học cho hội người mù. “Make a Difference Day” được tổ chức hằng năm, thu hút sự tham gia của rất nhiều sinh viên trong trường, cổ vũ mọi người tích cực tham gia vào những hoạt động giúp đỡ những địa phương gặp khó khăn trong khu vực. Ở Youghal, chúng tôi bắt gặp một cửa hàng cà phê rất độc đáo. Không phải ở cách trang trí hay tên các loại đồ uống mà ở chiếc bảng đen ghi vắn tắt giá của một vài loại cà phê.

Cùng một loại cà phê nhưng nếu bạn bước vào quán và gọi “Một cốc cà phê”, bạn sẽ phải trả 7 euro; nếu bạn nói “Làm ơn cho tôi một cốc cà phê”, bạn chỉ phải trả 4,35 euro và giá cốc cà phê tương đương sẽ giảm xuống chỉ còn 1,5 euro nếu bạn nói đầy đủ “Xin chào, làm ơn cho tôi một cốc cà phê”.

- Em mà ngồi uống cà phê ở đó đảm bảo sẽ phải trả 7 euro - Jan nhe rằng cười lúc nghe tôi kể lại.

- Anh nghĩ em bất lịch sự như thế sao? - Tôi lừ mắt - Emchỉ phải trả 1,5 euro thôi đó!

- Tất nhiên! - Jan đồng ý - Cho dù em nói thế nào thì giá của một cà phê vẫn luôn là 1,5 euro mà!

- Sao anh biết? - Một người dân bản địa đã xác nhận với tôi điều đó khi thấy tôi thẫn thờ lẩm bẩm, “Chẳng đời nào người ta chịu bỏ ra 7 euro cho một cốc cà phê. Tốt nhất là tỏ ra lịch sự.” Chiến dịch này của cửa hàng được tạo ra để cổ vũ mọi người trở nên lịch sự ở mọi lúc, mọi nơi.

- Ở Pháp cũng có vài cửa hàng giống như thế. Người ta bán cà phê nhưng tính tiền cả sự lịch sự. Không thể sáng tạo hơn! Dành riêng cho những người quên sử dụng từ ma thuật(1) như em. - Một bên mắt Jan nhướn lên hài hước.

- Từ ma thuật là từ nào?

- Thì, “làm ơn” (Please) đó! Em có bao giờ sử dụng nó với anh đâu!

Thoáng ngạc nhiên, tôi im lặng. Tôi học cách sử dụng “Please” như một biểu hiện của sự lễ phép và lịch sự, nhưng càng quen thân với một người nào đó, tôi càng quên bẵng việc sử dụng chúng mà cứ nghĩ rằng việc nhờ một người làm điều này điều kia là rất đỗi bình thường. Hệt như tôi nghĩ Jan ở cạnh tôi như một lẽ đương nhiên nên chưa bao giờ nói một lời cảm ơn anh vì điều đó.

Chúng tôi tạm biệt nhau ở cửa canteen. Jan cúi xuống, giúp tôi chỉnh lại khăn len. Tôi nhẹ nhàng lên tiếng.

- Anh làm ơn đứng yên đó để em ôm một chút được không?

Jan nhìn thẳng vào mắt tôi, sững sờ.

Chúng tôi đã ôm nhau thật lâu trong một ngày nắng ấm áp của mùa xuân như thế.

***

Bên cạnh những tòa nhà cao tầng hiện đại, UCC có một khu nhà hình chữ U với lối kiến trúc Gothic cổ điển của thế kỉ mười chín. Hình ảnh này xuất hiện trên trang web của trường cũng như tất cả những trang thông tin quảng bá chương trình học của trường tới sinh viên quốc tế. Dãy nhà hai tầng nhìn từ xa khá giống một bức tường thành khổng lồ bằng đá, rêu phong với những khóm cây leo kín cả một mảng tường. Hồi mới nhập học, tôi được dẫn lên tầng hai của tòa nhà này để chụp ảnh và làm thẻ sinh viên. Tôi đã nhẩm tính phải mất ít nhất một tuần để nhận được thẻ, đồng nghĩa với việc phải bỏ tiền mua vé xe bus hằng ngày vì chưa thể làm được vé tháng ưu đãi dành cho sinh viên. Nào ngờ chỉ phải đứng hai giây để chụp ảnh, thêm hai phút nữa để chờ thẻ sinh viên được in ra. Từ đó đến nay, tôi chưa bao giờ bước vào tòa nhà đó thêm một lần nào nữa. Thảng hoặc đi qua, hoặc dừng lại để chụp một bức ảnh thảm cỏ vuông vắn khổng lồ giữa squad hóa thành màu xanh ngọc trong nắng, rồi cũng chỉ đến thế.

Một ngày, Jan hỏi tôi có muốn đi xuyên qua tòa nhà không. Tôi lò dò đi theo anh. Băng qua chiếc cổng ở gần chính giữa tòa nhà, chúng tôi đi dọc hành lang và tới khoảng không gian hoàn toàn khác biệt. Những chiếc xe đạp cột vào những chiếc khóa được gắn dưới mặt đường. Kế bên là khu đỗ xe ô tô dành cho giảng viên và sinh viên trong trường. Chúng tôi xuống dốc, bắt gặp cổng phụ của trường, dẫn ra một nhánh nhỏ của dòng sông Lee chạy ngang thành phố. Theo biển chỉ dẫn, cứ tiếp tục đi đường này, chúng tôi sẽ tới khu học xá của trường, tới cả khu dành riêng cho dân nghiên cứu của các lĩnh vực như Hóa học, Vật lý hay Sinh học. Jan kéo tay tôi sang đường, đột ngột rẽ phải rồi dừng lại. Con đường dẫn vào công viên của trường đại học được tô điểm bởi hai hàng cây dài và cao thẳng tắp. Những chiếc lộc non mới nhú, bé xíu, chưa thể nhìn thấy tô đậm gam màu ảm đạm. Tôi không biết Jan tìm thấy điểm gì thu hút ở hai hàng cây này mà cứ tần ngần đứng ngắm mãi. Một tay nắm tay tôi, tay kia Jan bỏ vào túi áo. Chốc chốc, Jan hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra nhè nhẹ. Chiếc mũi trắng của Jan ửng hồng do lạnh, nhưng anh không có ý định bước tiếp. Tôi dõi theo ánh nhìn của Jan nhưng chỉ thấy những cành cây yếu ớt chưa kịp hồi phục sinh khí sau mùa đông lạnh băng.

- Anh... - Tôi định hỏi Jan đang nhìn gì thế, nhưng đã bị anh cắt lời.

- Thầy giáo anh là người sinh ra và lớn lên ở đây. Thầy bảo nếu nắm tay người yêu đứng dưới hàng cây này, hai người sẽ không bao giờ bị chia cắt! - Jan bắt đầu sến súa từ lúc nào thế nhỉ? - Anh chỉ mong mùa xuân này được nắm tay em, mùa xuân năm sau vẫn có thể ở cạnh và nhìn thấy em cười!

Những lời lạ lẫm nhất tôi từng được nghe từ Jan. Chân thành và sâu sắc.

- Đồ ngốc, mùa xuân năm sau em đang ở Việt Nam rồi! - Tôi vờ hờ hững.

- Ừ thì em ở đâu, anh sẽ ở đó!

Jan nói rồi khoác vai tôi đi vào công viên của trường đại học. Vài đôi bạn trẻ mang tấm vải hoa và đồ ăn ra, tạo thành một buổi picnic nhỏ. Những đứa trẻ ngồi chơi trên những chiếc ghế bập bênh nhiều màu sắc. Chúng tôi đi một vòng quanh công viên, lúc ra về ghé vào siêu thị mini bên đường mua một cốc cà phê lớn để uống chung. Ra đến đoạn đường nhỏ dẫn về trường, Jan bất ngờ bước nhanh về phía trước rồi quay lại, cúi xuống và đặt lên môi tôi một nụ hôn. Ngọt ngào, và ấm áp. Trong lúc hai má tôi còn đang đỏ ửng vì ngượng, Jan đã trở về vị trí, khoác vai kéo tôi lại gần rồi thì thầm.

- Những nhân vật trong truyện của em có bao giờ làm như thế không?

***

Khi bạn không còn viết những điều thê lương, buồn bã, tự nhiên cuộc sống thực của bạn cũng trở nên nhiều màu sắc, rộn ràng và tươi vui hơn. Tôi từ bỏ thói quen ghi lại những chuyện buồn bã ở trường mà tưởng tượng ra những câu chuyện nửa thực nửa mơ về đời sống của một cô gái Việt xa xứ. Rất nhiều chi tiết trong truyện được “chế biến” từ những cuộc đối thoại giữa tôi và Jan. Tiếng Việt dĩ nhiên phong phú và riêng cách xưng hô cũng đủ gọi tên những điều chưa kịp nói, nhưng tôi vẫn tuân theo những lời dặn của cô Nadine, sử dụng cách miêu tả và xây dựng hội thoại để dọn đường cho người đọc đến với nội tâm của nhân vật. Sự chuyển biến tư duy mang đến sự thay đổi cho đợt truyện ngắn mới. Khác biệt và có chiều sâu. Chị biên tập viên trả lời rất nhanh.

- Có nhất thiết phải cưa đổ chị trong một thời gian ngắn như thế không?

Tôi đóng laptop, ngồi trong căn phòng nhỏ của mình ở Bishoptown, nghe tiếng mưa rơi và thầm cảm ơn những điều tốt đẹp đang đến với mình. Và, mùa xuân thì cứ chầm chậm ghé đến.

***

Những đứa con sinh ra ở mảnh đất nhiệt đới như tôi mê đắm màu trắng xóa của tuyết bao nhiêu thì những con người lớn lên ở xứ sở này yêu nắng bấy nhiêu. Mùa xuân, nhiệt độ không tăng nhiều, thi thoảng còn là những cơn mưa và tuyết bất chợt, nhưng nắng nhiều hơn. Những ngày nắng, vỉa hè, ban công các tầng cao của các quán cà phê, đồ ăn đều đông nghịt người. Như thể cả thành phố đang kéo nhau ra tắm nắng. Tôi sẽ không bao giờ quên những ngày ngồi đọc sách trong vườn nhà, nhâm nhi một cốc cà phê nóng tự pha, thấy mùa xuân tràn ngập trong lòng. Người dân Cork hiếm khi ca thán chuyện mưa, tuyết nhưng thường hồ hởi chào hỏi nhau hơn những giờ có nắng ghé thăm. Người ta nắm tay, khoác vai nhau đi trên phố, đổ những chiếc bóng đôi xuống mặt đường. Ra Dunnes Store mua hàng thường bắt gặp những đàn chim bay về, mang theo biết bao tin yêu và phấn khởi.

Jan đùa, chắc tại mùa xuân nên tôi cũng ít than phiền chuyện trường chuyện lớp. Rắc rối không hẳn hoàn toàn biến mất, chỉ là tôi chọn cách không biến chúng thành mối quan tâm duy nhất của ngày. Như một lời chúc may mắn của mùa xuân, tôi chỉ còn duy nhất một học phần cho kì hai, nhưng lại là học phần chiếm tỉ trọng lớn nhất: bốn mươi tín chỉ. Tôi không phải đến trường mỗi ngày nữa mà bắt đầu viết thư, nộp CV đến các tòa soạn báo, các công ty sách, nhà xuất bản trong vùng để xin thực tập, lấy tư liệu viết luận văn.

Để đánh dấu thời điểm kết thúc học kì một và cũng để chào đón mùa xuân đến, chúng tôi xin phép Patricia tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở vườn vào buổi trưa thứ Bảy. Bạn trai Maria đến trước. Chàng trai Galway tên Michael, tóc bạch kim, cao và trắng. Michael mang đến một chai rượu vang trắng, đặt trong một chiếc giỏ mây được đan rất khéo. Một lát, tiếng chuông cổng vang lên. Jan mang theo một giỏ hoa quả. Chúng tôi bắt đầu nướng thịt. Patricia chỉ Jan và Michael tìm bộ bàn ghế cũ trong nhà kho để mang ra đặt giữa vườn. Chiếc bàn gỗ trắng được lau sạch trở nên sáng bóng trong những vạt nắng như mật của mùa xuân. Chúng tôi ngồi đó, ăn thịt nướng và uống rượu vang, chuyện trò vui vẻ. Bầu trời xanh ngắt, điểm xuyết vài đám mây trắng xốp. Ngày trôi qua êm đềm.

- Giáng Sinh vừa rồi, cháu có về nước thăm gia đình không Jan? - Patricia ân cần hỏi.

- Không ạ! Mẹ cháu mất khi sinh cháu, còn bố cháu vì quá đau lòng nên cũng tự tử sau đó ít lâu. Cháu sống cùng ông chú họ. Cháu giành được học bổng toàn phần để sang đây học thạc sĩ, nên phải đi làm thêm để kiếm tiền tiêu xài. Vợ hai của chú không thích cháu lắm nên từ hồi sang đấy, cháu chỉ gửi thư và quà thăm hỏi chứ chưa về thăm họ lần nào! - Jan thản nhiên nói. - Nhiều lúc cháu nghĩ, chẳng có nơi nào chào đón cháu trở về.

Tất cả chúng tôi im lặng. Jan đang ăn đột nhiên ngước mắt lên nhìn mọi người, ngơ ngác.

- Sao mọi người không ăn đi?

Michael tinh ý chuyển đề tài sang kết quả trận đua ngựa của tuần trước. Tôi nhấp môi thêm một chút rượu vang, len lén nhìn sang Jan vẫn ăn uống bình thường. Jan dùng tay phải cầm ly rượu, tay trái buông thõng xuống. Tôi vươn tay phải ra nắm lấy. Jan nhìn tôi, tôi để hớp rượu trong miệng trôi tuột xuống cổ, nghe hơi cay phả lên. Tại sao tôi chưa bao giờ bận tâm đến cuộc sống của Jan, tại sao tôi chỉ biết đến nỗi buồn của mình mà không để ý tới tâm sự của Jan.

- Anh luôn có em ở đây mà! - Tôi nói nhỏ đủ để Jan nghe thấy.

Jan siết tay tôi, khóe miệng chậm rãi vẽ một nụ cười.

***

Thành phố tổ chức giải chạy mùa xuân - Marathon 30km vòng quanh những trục đường chính của thành phố, xuất phát từ phố Western. Maria và bạn trai chị, Michael sẽ tham gia, chị hỏi tôi và Jan có muốn chạy cùng không. Tôi không phải một tín đồ thể thao nhưng cũng muốn tận dụng cơ hội này để ngắm nhìn thành phố bé xíu như lòng bàn tay mà mình đang sống. Jan thì chẳng bao giờ từ chối những lời đề nghị của tôi. Hành trình của giải chạy qua rất nhiều tuyến phố mà tôi yêu thích, nhưng cũng bỏ qua không ít con phố sở hữu những cái tên thú vị. Như phố Magazine(2) nhưng chẳng thể tìm thấy một sạp báo nào; phố Greenville(3) và Evergreen(4) nhưng chỉ thấy thưa thớt vài gốc cây; bến Bachelors(5); phố Cook(6) nằm đối diện phố Academy(7); phố Castle(8) nối dài phố Liberty(9)...

Buổi sáng ngày diễn ra giải chạy, trời lất phất mưa. Nhưng chỉ mười phút sau, trời khô ráo. Đám đông đổ ra đường, reo vui cổ vũ những người tham gia. Maria, Michael, Jan và tôi thống nhất với nhau mặc áo màu da cam, một trong ba gam màu của quốc kì Ireland. Đoạn đường khởi động, tôi không gặp nhiều khó khăn. Jan hướng dẫn tôi cách hít thở sâu để giữ sức. Chúng tôi không nói nhiều, chỉ thi thoảng quay sang làm mặt hề để chọc cho người kia cười. Michael bất ngờ đưa ra gợi ý tăng tốc, thử chạy thi xem ai tới bến Penrose trước. Maria và Michael chạy rất tập trung nên đã bỏ cách chúng tôi một quãng. Jan bảo anh chấp tôi chạy trước một đoạn. Tôi hăm hở chạy, cá chắc Jan không biết hồi cấp hai, tôi từng đại diện trường trung học tham gia giải chạy của huyện nên sức bền không tồi chút nào. Chạy tới gần Maria và Michael, tôi quay người lại xem Jan đã đuổi tới nơi chưa nhưng không thấy anh đâu cả. Tôi giảm tốc độ, chạy lùi. Vẫn không thấy bóng dáng Jan đâu. Tôi chạy quay lại, gọi tên Jan thật to. Nhưng đáp lại chỉ là những âm thanh ồn ào của phố phường và tiếng cười đùa láo nháo của đám đông xung quanh.

- Jan, anh ở đâu?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx