sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Tháng Tám

- Năm ngoái, người ta dự đoán Tận thế nhưng rốt cuộc cả thế giới vẫn sống nhăn răng. Chẳng biết ngày Tận thế có thực sự tồn tại không Jan nhỉ? - Tôi nắm hai bên vạt khăn len dài, bước đi trên phố như một con lật đật.

- Nếu cả thế giới cùng chết thì cũng chẳng có gì đáng lo. Sự sống kết thúc ở nơi này, nhất định sẽ bắt đầu ở nơi khác. Tất cả mọi người. Cùng nhau.

Sinh ra và lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm cha mẹ, trong sự chăm sóc hời hợt theo đúng trách nhiệm của ông chú họ, Jan đã phải trải qua rất nhiều khoảnh khắc cô đơn trong cuộc đời mình. Hơn ai hết, Jan thấu hiểu cảm giác đó và sợ hãi nó. Thế mà tôi đã để Jan nằm một mình trong phòng phẫu thuật suốt mấy tiếng dài. Hẳn Jan đã rất lo lắng, đã rất sợ hãi nhưng vẫn phải cố gắng cười để trấn an tôi. Tôi đứng chờ bên ngoài, hai bàn tay nắm chặt, hai hàm răng nghiến chặt.

Tôi đã quyết định che giấu chuyện thằng bé giường bên được đưa về nhà.

- Thằng bé đã đỡ nhiều. Mẹ nó đề nghị bác sĩ cho chuyển xuống khoa nhi để thằng bé có thể vui chơi cùng các bạn khác. Anh cũng thấy nó thường kêu chán mà! - Tôi giải thích đơn giản với Jan, và đã cố để không vô thức thở dài.

***

Thằng bé không ở đây, Jan mệt và yếu nên thường ngủ suốt. Tôi lên mạng và bắt đầu ghét những trang web cung cấp thông tin về các căn bệnh nan y, khó chữa. Mỗi lần đọc chúng, tôi có cảm giác như mình bị đẩy đến bờ vực thẳm, nhìn xuống là một dòng sông chảy xiết với những mỏm đá nhọn hoắt nhô lên. Tôi không đọc thông tin về căn bệnh của Jan nữa. Bởi những nỗi đau đớn hiển hiện trên gương mặt Jan trong khoảng thời gian điều trị đã cho tôi thấy tất cả. Nhưng Jan đã rất mạnh mẽ, thực sự rất mạnh mẽ. Tôi đã không khóc trong nhiều ngày trời, cố gắng để mạnh mẽ như Jan.

Jan vẫn đang ngủ. Tôi không viết nữa mà mang sách ra đọc. Cuốn tiểu thuyết về một thời đại tồn tại cả vương quốc thần tiên và cuộc sống trần tục. Người phàm thường chỉ biết than khổ, kể sở và ước mơ trăm điều trong khi những vị thần trên trời phải tìm cách phân biệt rạch ròi cái đúng cái sai để quyết định điều ước nào có thể trở thành hiện thực. Người ta đã phải đấu tranh giữa sự ích kỉ và lòng vị tha, giữa sự công minh của người cầm quyền và lòng thiên vị của một con người biết yêu biết ghét.

Gấp cuốn sách lại, tôi ngẩn ra một lúc. Nếu thực sự tồn tại một thời đại như thế, những vị thần trên kia có thể đã nghe thấy điều ước của tôi phải không?

Tiếng bước chân rất chậm. Ông bác sĩ già bước vào.

- Tôi nghĩ đã đến lúc Jan có thể trở về nhà!

***

- Anh không xem phim Hàn Quốc đúng không?

- Là sao? - Jan xúc thêm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng tôi.

- Nếu anh xem, chắc chắn anh sẽ bắt chước những nhân vật đó. Xem nào, anh sẽ rời bỏ em, anh sẽ đẩy em cho Jim, anh sẽ... Tóm lại là bây giờ anh sẽ không ở cạnh em!

- Nhưng anh đang ở cạnh em mà!- Thêm một miếng nữa. Jan không ăn nhiều nên thường chỉ xúc cho tôi ăn.

- Thì, ý em là nếu anh xem những bộ phim đó! - Tôi gân cổ.

- Anh có xem, và đã từng nghĩ đến những điều đó! - Chiếc dĩa đứng yên trên đĩa bánh ngọt - Nhưng dù chỉ còn một cơ hội bé nhỏ, anh cũng lựa chọn ở cạnh và yêu em. Anh sẽ không cư xử như mấy gã ngốc nghếch đó, rời bỏ người mình yêu để rồi phải chết một mình.

- Jan sẽ chiến đấu hết mình, Jan sẽ không bao giờ từ bỏ, vì em, vì em phải không? - Miếng bánh ngọt thứ mười trong ngày.

- Em không có câu hỏi nào bớt ngố hơn sao? - Lại nữa rồi. - Anh tất nhiên phải cố gắng kẻo em chạy tới ôm anh chàng Jim Jim gì đó, anh chỉ có nước tức điên!

Con đường phía trước còn quá dài để có thể dự đoán bất cứ điều gì, nhưng cùng với sự lạc quan của Jan, chúng tôi sẽ hi vọng vào những điều kì diệu nhất.

***

Jan tới Cork sớm hơn tôi, gắn bó với thành phố này nhiều hơn tôi. Bởi thế, tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện Jan không biết những cụm từ kì quặc trong tiếng Anh của người dân xứ sở này. Đừng bao giờ tự thỏa mãn với khả năng ngoại ngữ của bản thân mình, bạn có thể đạt điểm cao trong kì thi IELTS, TOEFL nhưng điều đó không có nghĩa bạn có thể giao tiếp thành công với những người dân bản xứ mà không gặp bất cứ khó khăn nào. Tôi đã từng rất bối rối khi lần đầu tiên nghe Patricia bảo chúng tôi nên “do the washing” vào mỗi ngày cuối tuần. Chúng tôi sẽ để bát đũa một tuần rửa một lần sao? Hóa ra không phải, người dân nơi này không dùng “do laundry” mà sử dụng “do the washing” cho nghĩa “giặt quần áo”. Tệ hơn, họ có thể nói “I will yea” (Có chứ!) trong khi nghĩa thực sự mà họ muốn nhắm tới lại là “I definitely won’t” (Chắc chắn là không!). Để kết thúc tình trạng à ồ đáng ngán, tôi tìm những bài báo nói về các cụm từ, câu nói khó hiểu của dân Ireland và học dần. Đơn giản như, người ta có thể sử dụng từ “the toilet” để chỉ nhà vệ sinh ở đây, nhưng phổ biến hơn vẫn là “the jacks”.

Một buổi tối nào đó của tháng Hai, chúng tôi đội tuyết nhẹ ra khỏi nhà, ghé vào một quán bar ấm cúng để uống bia. Lúc người phục vụ đến gần, tôi gọi “Two pints of Gat”. Người phục vụ đi rồi, Jan vẫn ngó tôi không rời.

- Em vừa gọi gì thế?

- Hai Guiness, anh bảo chúng ta đi uống bia mà! - Tôi cười.

- Ừ nhưng “two pints of Gat” là gì?

- Là hai cốc Guiness đó! Hóa ra anh không biết, hehe! - Tôi sung sướng phát hiện ra mình đang “Cork hóa” nhiều hơn Jan.

- Giờ em Cork nhiều hơn anh rồi haha! - Jan nói chính xác những điều tôi đang nghĩ. Thảng hoặc, chúng tôi vẫn sử dụng Cork như một tính từ chỉ những đặc điểm liên quan đến thành phồ này và người dân của nó.

Tuy không ý thức đầy đủ về tiếng địa phương của Cork, nhưng Jan thường dùng một câu nói đặc trưng chết tiệt của đất nước “ngọc lục bảo” này, câu nói đã khiến tôi ngẩn tò te không hiểu trong suốt hai tháng đầu tiên nhưng không dám hỏi bất kì ai.

“Aw sure look it!”

Đừng cố tìm cách giải thích câu nói đó, cho dù bạn có thể nắm chắc nghĩa của tất cả các thành phần của câu. Công dân nước này thường sử dụng bốn chữ đó trong những trường hợp họ chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Như một đoạn hội thoại giữa tôi và Jan những ngày đầu tiên thường diễn ra thế này.

- Thời tiết ngày hôm nay đẹp quá á á á! - Tôi nhảy tưng tưng giữa sân trường.

- Aw sure look it! - Jan so vai, nói.

Hoặc thế này.

- Trời ơi, không thể tin được, em đã xa nhà được gần ba tháng! - Hình như đó là thời điểm gần Giáng sinh và mọi người bắt đầu nhắc nhiều đến chữ “nhà” (home) và “gia đình” (family) - Aw sure look it! - Có lẽ, câu nói này thường đi kèm với hành động so vai. Ít nhất, điều đó đúng với Jan.

Thật không dễ để chấp nhận một câu nói chẳng có ý nghĩa gì, khi mà bạn cứ nằng nặc nghĩ rằng người đó đang “chơi chữ” để... xỏ xiên bạn. Thế nhưng, thực tế thì tôi đã phải làm quen và hài lòng với việc không cần hiểu tất cả mọi thứ, chỉ cần chấp nhận cách nó vốn thế là được.

Lâu dần, tôi nhận ra dân Ireland khá giống người Việt Nam ở khoản thêm tính-từ-cảm-thán để bổ trợ ý nghĩa cho các tính từ chính. Như là, nếu người Việt thường nói “lạnh dã man”, “nóng kinh khủng”, “khô dã man”, “chán kinh khủng”... thì người Ireland cũng có những cụm từ mang nghĩa tương đương “fierce cold”, “fierce hot”, “fierce dry”, “fierce tedious”... Tôi rất thích từ “fierce” vì thấy nó có vẻ na ná tiếng Việt tôi dùng ở nhà. Jan thường lắc đầu phê phán tôi lạm dụng nó.

- Lạnh kinh khủng, nóng kinh khủng, mưa kinh khủng, gió kinh khủng... - Những ngón tay vờ như đang nhẩm tính - Em còn điều gì kinh khủng nữa không hả?

- Em yêu anh kinh khủng! - Tôi nói nhanh điều đã nghĩ từ lâu.

- Về điều này, anh nghĩ mình có thể chấp nhận được! - Jan hôn lên trán tôi và không còn cằn nhằn chuyện dùng từ của tôi nữa.

***

- Jan này, đã bao giờ anh ước mình có thể gặp và nói chuyện với bố mẹ mình, dù chỉ một lần chưa?

Im lặng. Chỉ có ánh mắt là nhìn tôi không rời.

- Ok ok, em sẽ kiếm câu hỏi khác bớt ngớ ngẩn hơn vậy! - Tôi phụng phịu.

- Nhiều chuyện không thể thay đổi được. Như là sự chào đời của anh đã cướp đi mạng sống của cả bố và mẹ. - Jan nhìn lên trời xanh. Tôi thường làm thế mỗi khi không muốn ai phát hiện ra mình đang rơm rớm nước mắt. - Nhưng nếu có duyên, người ta ắt sẽ gặp lại. Anh tin là, sớm thôi!

Hình như có người đang khóc.

***

- Sau khi tốt nghiệp em sẽ trở về Việt Nam chứ? - Jan nâng niu bàn tay của tôi và hỏi.

- Có thể. - Tôi đang mải chỉnh sửa lại bản thảo bài viết để gửi ngay nên trả lời hờ hững cho qua.

- Em không muốn ở đây với anh nữa sao? - Jan cấu nhẹ mu bàn tay khiến tôi giật mình.

- Thì đó, em nói có thể mà! Em sẽ về Việt Nam, nếu anh đồng ý về cùng. Về điều này, em nghĩ anh chẳng bao giờ gật đầu cả. Khả năng dễ xảy ra hơn, nếu anh ở lại Cork, em cũng sẽ cố gắng tìm việc trong thành phố này.

- Sẽ thế nào nếu anh không ở Cork nữa?

- Em chẳng bận tâm đâu. Anh ở đâu, em sẽ ở đó. Em không xin việc nữa mà chỉ ở nhà viết sách, đợi anh đi làm kiếm tiền về nuôi, hehe. - Đôi lúc, tôi cũng lười biếng tưởng tượng ra tương lai của mình như thế. Tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản. Ở đâu cũng được. Sáng sáng thức dậy, chăm sóc những chậu cây trong khu vườn mùa xuân, nghe âm thanh của những lát bánh mì nảy lên từ lò nướng, ngửi mùi thơm ngon béo béo của món mứt dâu mua ở Dunnes Store, cúi đầu hôn tạm biệt Jan trước khi anh lái xe đến cơ quan làm việc, sau đó ngồi viết lách quên thời gian đến tận lúc Jan tan sở, trở về nhà và ôm tôi từ phía sau, đặt lên gáy tôi một nụ hôn mềm ấm. Tôi không muốn giao tiếp với nhiều người, dù bản thân không phải một người vụng về khoản giao tiếp. Chỉ là, thế giới chừng như đã đủ đầy khi tôi có Jan ở cạnh.

Giây phút ấy, tôi đã tự cho phép bản thân hài lòng với viễn cảnh mà mình tưởng tượng. Tôi đã không nhớ trước đây Jan từng nói tôi ở đâu, Jan sẽ ở đó. Tôi cũng đã không chút nghi ngờ điều Jan nói sau đó.

- Anh chỉ sợ có lúc chẳng thể ở bên em được!

***

- Jan, sau này khi tụi mình về già, nếu em chết trước, anh phải hứa không được yêu người khác đó, biết không?

- Không! - Cuốn sách Jan vừa mượn trên thư viện vừa được lật sang trang mới.

- Hứa đi, hứa đi mà!

- Được rồi, anh hứa! - Jan xoa đầu tôi như một đứa trẻ. - Giờ có thể ngồi im và học được chưa? Sắp thi hết môn rồi đấy!

- Em ngồi học đây! - Tôi mở sách đọc được hai dòng thì chợt nhớ ra thêm một chi tiết nữa - Nhưng nếu anh chết trước, em sẽ yêu người khác để trừng phạt anh cái tội bỏ em một mình đó!

- Ừ, chỉ cần em hạnh phúc là được mà!

- Xì, anh chẳng thèm để ý đến những gì em nói!

Giây phút ấy, tôi đã nghĩ Jan mải mê đọc sách mà không quan tâm tôi đang nói điều gì. Tôi đã không biết đó là lời nói rất mực thành thật của Jan. Cái ngày ấy, hình như đã lâu lắm rồi.

***

Tôi mở cửa cho không khí ùa vào phòng. Bầu trời thoáng đãng của một đêm mùa thu thanh vắng. Ngọn gió mát lành chưa phải của mùa thu, hình như mùa hè còn vấn vương thành phố này nhiều lắm. Tôi nghe tiếng nước chảy tí tách từ đường ống nước trong nhà tắm đang bị hỏng nhưng chưa buồn gọi thợ đến thay. Chậu hoa ngoài ban công đã thôi không nở hoa vàng ruộm. Cũng rất lâu rồi, tôi không dành chút thời gian để ngó ngàng mà tưới cho nó vài giọt nước.

Cả ngày, tôi chỉ ngồi nói chuyện với Jan. Tôi kể chuyện tivi hôm nay chiếu gì, cho dù Jan vẫn ngồi cạnh tôi trong suốt thời gian tôi xem tivi. Tôi kể chuyện Jim và Ramona đã chính thức hẹn hò còn Maria hờn dỗi, cãi nhau chán lại quay về với anh chàng bạn trai cũ. Rồi cả chuyện trong tủ lạnh còn chai rượu vang đỏ lần trước hai đứa chưa uống hết. Tiền tiết kiệm từ những bài báo và bản thảo cuốn sách sắp ra, tôi đã gửi cả vào tài khoản thẻ ngân hàng để tiêu dần trong những ngày sắp tới, khi chương trình trợ cấp diện học bổng chính thức chấm dứt.

- Vài bữa nữa, tụi mình đi London nha anh. Gần xịt mà chưa lần nào ghé thăm được. Sau này về Việt Nam, chúng nó hỏi lại được dịp tẽn tò.

- Hay tụi mình về Việt Nam? Bố mẹ em sẽ mừng lắm. Nhưng phải đợi vài bữa nữa. Anh mới phẫu thuật xong, bác sĩ bảo sức khỏe còn yếu, chưa thể ngồi máy bay lâu như thế được. Thế nhé, thống nhất là tụi mình sẽ về Việt Nam nhé!

Gật đầu. Jan vẫn dịu dàng và ân cần với tôi như thế. Chúng tôi đã trải qua những ngày tháng rất đỗi nhẹ nhàng, cuộc sống giản dị như những gì tôi từng mong ước. Chẳng có gì đáng để than phiền.

Thế mà sáng nay, lúc tôi tỉnh giấc, kể chuyện giấc mơ đêm qua và không thấy Jan trả lời bằng một tiếng thở khẽ nữa, tôi lại thấy mình bật khóc ngon lành.

***

Và buồn như thể muốn tan ra...

Hết


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx