sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cái cười của thánh nhân - Chương 66 - 67 - 68 (Hết)

Phần Sáu Mươi Sáu: Đi Săn

Trang Châu đi chơi ở rừng Điêu Lăng, thấy một con chim tước lạ ở phương Nam lại. Cánh rộng bảy thước, mắt tròn một tấc, đụng ở trán Châu, mà đậu ở bụi cây lật.

Trang Châu nói:

- Chim nầy là chim gì vậy? Cánh to mà không bay, mắt lớn mà không thấy. Bèn dùng dằng dừng bước. Lấy đạn ra mà nhắm bắn. Bỗng thấy một con ve, vừa được bóng mát mà quên cả thân. Một con bọ ngựa, lấy lá che thân, chồm đến muốn bắt mà quên cả thân. Còn phía sau, con tướcđang vồ bắt nó mà quên cả thân mình...

Trang Châu giật mình:

- Ôi giống vật vốn làm lụy nhau... Hai loài như gọi lẫn nhau: Cái mất đi sau cái được.

Rồi bỏ viên đạn mà chạy trở về... Người coi rừng đuổi theo mà mắng nhiếc!

Trang Châu về nhà. Ba tháng không vui.

Lạn Thư theo hỏi:

- Thầy làm gì mà ít lâu nay không vui?

Trang Châu nói:

- Ta giữ hình thể mà quên chân thân. Ta mãi nhìn nướcđục bên trên mà quên nhìn nước trong dưới đáy vực. Vả chăng, ta nghe thầy ta dạy: "Vào chỗ nào, thì theo cái tục chỗ đó." Nay ta sang chơi Điêu Lăng mà quên hẳn thân ta. Con tước lạ bay sát trán mà ta quên cái thân của nó. Người coi rừng đem ta mà sỉ nhục. Nên ta không vui.

Phần Sáu Mươi Bảy: Giàu Sang

Người nước Tề có hai vợ, cùng ở với nhau một nhà.

Anh chồng ngày nào cùng ra đi no say rồi mới về. Người vợ cả hỏi anh uống với ai, thì chồng đáp là ăn toàn với bậc cao sang.

Vợ cả bảo vợ lẻ

- Chồng chúng ta ra đi thì no say rồi mới về, hỏi ăn uống với ai thì đáp là ăn uống toàn với những bậc giàu sang. Vậy mà chưa từng thấy một người giàu sang nào tới chơi nhà cả! Tôi muốn rình xem anh ấy đi đâu.

Hôm sau dậy sớm, vợ cả lẻn theo chồng, đi khắp nơi chẳng thấy ai đứng nói chuyện với chồng mình. Sau cùng thấy người chồng tới đám cúng mả ở ngoại ô phía đông mà xin ăn cơm thừa canh cặn, chưa no lại nghểnh lên đi tìm chỗ khác. Gã được no say là nhờ cách ấy.

Người vợ cả về bảo người vợ lẻ:

- Chồng chúng ta là người cho chị em mình trông cậy suốt đời mà nay như vậy đó.

Vợ cả kể việc xấu của chồng với người vợ lẻ, rồi hai người cùng ôm nhau khóc ở giữa nhà mà người chồng không hay, vẫn hớn hở đi vào, hiu hiu lên mặt với hai vợ như thường lệ.

Cứ như người quân tử xét ra thì những kẻ hầu phú quý danh lợi mà vợ cả, vợ lẻ không cho là đáng thẹn, phải khóc với nhau, thật là ít có vậy.

Phần Sáu Mươi Tám: Pháp Thuật Cao Cường

Ngày xưa Phật cùng các đệ tử đi qua một khu rừng, vừađến một mé sông... thấy có một đạo sĩ du già ngôi ở cội cây...

Phật hỏi:

- Ông ở đây bao lâu và đã tu chứng được gì?

Đạo sĩ nói:

- Tôi tu đã bốn mươi năm và đã có được phép khinh thân, đi qua con sông mà không cần đến ghe xuồng gì cả! [Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Nói xong, đạo sĩ niệm chú, nhún mình bay là là trên mặt nước và vượt qua sông nhẹ như chiếc lá... trước những cặp mắt vô cùng thán phục của các đệ tử Phật.

Phật mỉm cười, nói với đạo sĩ:

- Tưởng gì lạ lùng, chứ để đi qua con sông mà phải tốn công tu luyện đến bốn mươi năm, thật phí công uổng sức vô ích quá! Chỉ với đồng tiền nhỏ bé này, người đưa đò sẽ đưa chúng ta qua sông một cách rất là dễ dàng.

Hết

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên :

Sienna – Du Ca – trangchic

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx