sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

Tan học, Kevin và tôi cùng đi bộ về nhà.

— Hôm nay cậu làm sao thế?

— Cậu nói thế nghĩa là thế nào? – Tôi hỏi và cảm thấy không thoải mái.

— Cậu hỏi thế nghĩa là thế nào? Cậu biết thừa là tớ muốn nói gì rồi mà.

— Các anh, chờ em với! – Lissa đang chạy tới phía sau chúng tôi.

Nó vừa nói vừa thở:

— Sam, anh phải ghé qua nhà bọn em đã. Anh phải xem thế karate mới của bọn em mới được. Đúng không Kevin?

Kevin gật đầu:

— Ừ. Cô Sylvie nói là đêm qua đã liên hệ với hồn của Lý Tiểu Long. Cô nói là Lý Tiểu Long đã chỉ cho cô một trong những thế võ tuyệt vời của ông ta. Sau đó cô đã dạy bọn tớ. Cô rất giỏi. Biết đâu cô cũng sẽ dạy cho cậu cũng nên.

— Ơ… ngày mai tớ sẽ xem có được không? Tớ đã hứa với mẹ tớ là tan học sẽ về thẳng nhà để giúp mẹ dọn dẹp tầng hầm. – Tôi nói dối. Hai chân tôi vẫn cảm thấy rất yếu, tôi muốn đi thẳng về nhà và thật sự hôm nay tôi không thích gặp cô Sylvie tí nào.

Lissa nói:

— Được thôi. Nhưng đừng quên đấy. Nhất định anh phải xem thế võ này mới được.

— Nhất định rồi. – Tôi nói và rẽ về phía nhà mình. – Ngày mai nhé.

Vừa bước chân qua cửa nhà tôi đã cảm thấy mình trở lại như xưa. Hai chân tôi có vẻ chắc chắn hơn và tôi lại cảm thấy ngon miệng – ngon miệng một cách bình thường trước những món ăn thật sự.

Tôi gọi:

— Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về rồi này!

Không có tiếng trả lời.

— Mẹ ơi! Con về rồi này! Con đói rồi!

Vẫn không có tiếng trả lời.

Tôi hét lên:

— Mẹ ơi! Cả ngày hôm nay con chưa ăn gì đây này!

Nói cho mẹ chuyện món hồ dán để làm gì, đúng không?

Đúng.

Và dù sao đi nữa thì tôi cũng không thể nói với mẹ được… Mẹ đi vắng.

Tôi bỏ ba lô lên bàn và mở tủ lạnh. Bánh lúa mạch. Thạch nho. Đậu bỏ lò. Tôi nhìn một lượt và lấy hai quả trứng luộc.

Tôi ngồi xuống bàn ăn và bóc trứng. Trên chiếc ghế bên cạnh tôi là con búp bê mới nhất mẹ vừa làm – con búp bê to nhất mẹ làm từ trước đến giờ. Nó còn cao hơn cả tôi, và nó có mái tóc dài màu đỏ, má lấm tấm tàn nhang. Gần xong rồi. Chỉ còn thiếu một thứ duy nhất là hai con mắt.

Tôi cuộc là tôi biết mẹ đi đâu rồi. Đi kiếm mắt cho con búp bê.

Tôi bỏ một mẩu lòng trắng trứng vào miệng rồi nhổ ra. Nó đắng ngắt, và sào sạo. Thậm chí nó còn như cào vào lưỡi tôi.

Chắc là vẫn còn dính vỏ trứng – tôi nghĩ và vứt quả trứng vào sọt rác. Một quả trứng thối còn dính vỏ – khiếp!

Tôi cắn vào quả trứng thứ hai. Eo ôi! Quả này còn kinh hơn cả quả trước. Nó nhầy nhầy và chua chua.

Có chuyện gì thế nhỉ?

Tại sao sữa cũng có vị chua. Món bột ngũ cốc trộn kem cũng chua? Bây giờ cả trứng cũng chua?

Dạ dày tôi sôi lên ùng ục.

Tôi đói quá.

Tôi phải tìm một cái gì để ăn mà không thấy kinh tởm.

Tôi lại lục tủ lạnh – chẳng thấy gì.

Tôi tìm trong chạn. Lon súp. Bánh đa. Bánh đa khô. Sô cô la. Cá ngừ.

Tôi quyết định chờ mẹ về. Tôi sẽ nhờ mẹ làm cho một tô lớn mì ống và phó mát.

Dạ dày tôi lại sôi lên ùng ục.

Để quên đi cơn đói, tôi quyết định tập trung tư tưởng ngồi làm bài tập. Tôi lục túi tìm vở bài tập tiếng Anh. Phải đọc tiếp ba chương của quyển Johnny Tremaine. Ngày mai cô Hartman sẽ vấn đáp về ba chương này.

Tôi mở sách. Câu chuyện xảy ra ở Boston, từ thời Cách mạng Mỹ. Tôi rất thích đọc truyện này và bị hút ngay vào câu chuyện. Khi đọc đến phần thú vị nhất, phần Johnny bị bỏng tay, tôi nghe có tiếng gì sụp soạp.

Tôi nhìn về phía cuối bếp. Fred đang cúi xuống tô của nó, hăm hở chén món ăn của chó.

— Ê, Fred! Mày có thể bỏ xuống được không?

Fred ngẩng đầu khỏi tô thức ăn và nhìn tôi.

Những giọt thức ăn cho chó từ mép nó nhểu cả xuống sàn nhà.

— Fred! Kinh quá! – Tôi bảo nó. Fred vẫy đuôi.

Tôi lại quay lại đọc sách.

Sụp soạp, sụp soạp.

— Fred! Nào!

Fred lại nhìn lên, rồi lại sục đầu vào tô thức ăn.

Soạp. Soạp.

Tiếng lưỡi con Fred liếm vào thức ăn của nó khiến tôi cảm thấy chóng mặt.

Tôi nhảy khỏi ghế và đẩy cái tô của nó đi:

— Đi vào phòng khách! Đi đến cạnh cửa sổ và chờ mẹ về! Tôi chỉ ra cửa.

Fred không nhúc nhích.

— Đi!

Fred nhích đến gần cái tô của nó.

Tôỉ cúi xuống đẩy cái tô ra xa hơn, và hít thấy mùi thức ăn của chó.

Nghe có vẻ ngon lành, thực tế là có vẻ rất tuyệt.

Dạ dày tôi lại sôi lên. Nghe thấy tiếng động đó, tai Fred vểnh lên rồi nó lùi dần khỏi tôi.

Nó nhìn tôi bổ sụp xuống.

Nó nhích tới, cố ủn tôi ra xa đám thức ăn của nó.

Tôi ẩy lại nó, và nó bắt đầu nhe nanh gầm gừ.

Nó lại ủn tôi.

Tôi lại ẩy nó ra.

Tôi cúi đầu, mỗi lúc một sát vào tô thức ăn của Fred hơn, hít lấy hít dể mùi thơm của nó. Một cái mùi thơm ngon không thể nào tin nổi.

Rồi tôi vục đầu vào tô thức ăn. Lưỡi tôi thè ra sẵn sàng liếm lớp mỡ bò.

DỪNG LẠI! – Một tiếng nói bên trong tôi gào lên – MÀY ĐANG LÀM GÌ THẾ?

Tôi nhảy lên và quăng mình ngồi vào ghế.

Không thể nào tin được! Mình gần như đã ăn thức ăn của chó. – Tôi hãi hùng nghĩ. Tôi hình dung cảnh mình đang cúi xuống tô thức ăn của con Fred, và suýt nữa thì ọe. – Mình làm sao thế này? Sao mình lại có thể nghĩ đến chuyện ăn thức ăn cho chó kia chứ?

Sụp soạp. Sụp soạp.

Fred đã trở lại cái tô của nó;

Trong khi nó ăn, mùi thức ăn cho chó bay lên xộc vào mũi tôi.

Cái mùi thật thơm ngon.

Tôi bíu chặt lấy bàn bằng cả hai tay, cố bắt mình ngồi im. Tôi bíu chặt quá đến nỗi những đốt ngón tay trắng bệch cả ra.

Tiếng Fred ăn soàm soạp càng to hơn.

Tôi càng đói điên lên.

Tôi thèm cái món ăn đó biết chừng nào.

Tôi phải ăn cái món ăn đó mới được.

Tôi muốn ăn ngay bây giờ.

Không! Không! Không! – Tôi nhắc đi nhắc lại – Mình sẽ không ăn thức ăn của chó!

Tôi bíu chặt cái bàn cho đến khi Fred ăn xong. Rồi tôi buông ra, hai tay tôi bắt đầu run rẩy. Tôi phải ngồi lên tay một lúc lâu cho chúng thôi run.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra.

Mày đã kiềm chế được. Mày đã không ăn thức ăn cho chó. Bây giờ quay lại đọc sách đi. Mọi việc sẽ ổn.

Tôi bắt mình phải đọc những hàng chữ. Fred nằm duỗi dài trong một góc bếp, gãi những vết bị bọ chét cắn.

Tôi gọi:

— Lại đây, anh bạn. Tớ xin lỗi là đã đẩy anh bạn nhé.

Fred lững thững đi đến và nằm xuống cạnh tôi. Tôi vỗ vỗ nó bằng một tay, tay kia giở sách. Đây cũng là một phần tôi rất thích, đó là phần mà Paul Revere và trận đánh ở đồi Bunker.

Lúc này hoàn toàn chăm chú đọc sách, tôi vẫn tiếp tục vỗ về Fred và nhấm nháp món ăn vặt của mình.

Khoan đã – tôi nghĩ. – Món ăn nào kia? Tôi tìm mấy quả trứng trên bàn. Rồi nhớ ra là tôi đã vứt nó vào sọt rác.

Tôi nhìn xuống thứ đồ ăn trong tay.

Cầu cho đó là bột sô cô la – Tôi lẩm bẩm cầu nguyện và chậm chạp đưa tay lên.

Tôi đưa tay lên gí sát vào tận mắt.

Và nhìn chằm chằm vào bột sô cô la giữa những ngón tay.

Tôi trố mắt nhìn khi chúng ngọ nguậy những cái chân bé tí.

Và rên lên:

— Không! Ôi! Không! Bọ chét!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx