sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

Tôi rú lên:

— Mình đang ăn bọ chét!

Dạ dày tôi trĩu xuống.

Tôi bịt vội hai tay lên miệng đệ khỏi nôn thốc nôn tháo và cảm thấy một con bọ chét bò khỏi tay tôi rồi bò lên má.

— A… a… a! – Tôi phủi nó đi.

— Ôi! Không! Một con bọ chét đang bám trong cổ họng tôi.

Tôi cố khạc con bọ chét ra, nhưng những cái chân của nó cứ bám sâu, mỗi lúc một sâu hơn.

Tôi chạy vội lên tầng trên và lao vào phòng tắm.

Tôi vớ lấy bàn chải đánh răng và điên cuồng chải sâu tận vào trong họng. Tôi chải, chải mãi đến khi không còn cảm thấy những cái chân con bọ chét bâu vào nữa.

Rồi tôi xả nước và nhìn con bọ chét trôi xuống cống.

Khiếp.

Tôi đánh răng. Tôi chải lợi. Chải lưỡi. Chải vòm họng.

Tôi chải mãi cho đến khi cả miệng sưng phồng lên không thể nào chải được nữa.

Mình phải nói với Kevin. Nhất định có chuyện gì đó không ổn ở mình. Kevin sẽ giúp mình nghĩ xem đó là cái gì.

Tôi phải nói với nó về chuyện những con bọ chét. Nhưng tôi biết mình không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi cần sự giúp đỡ. Thật nhanh.

Tôi quay số điện thoại nhà Sullivans. Cô Sylvie trả lời điện thoại:

— A lô.

Tôi nói:

— Cháu là Sam Kinny. Kevin có đấy không ạ?

— A lô? A lô?

— Cháu là Sam Kinny. – Tôi nhắc lại. – Kevin có đấy không ạ?

— A lô, ai đấy? Ta không hiểu gì cả. – Cô Sylvie nói.

Chắc đường dây không tốt lắm, tôi nghĩ. Tôi hét vào điện thoại:

— Cháu là Sam Kinny. Kevin hay Lissa có đấy không ạ?

— Xin lỗi. Ta không hiểu cậu nói cái gì cả. – Cô đáp. – Hãy tập trung tư tưởng đi. Ta sẽ cố đọc xem óc cậu nghĩ gì.

Tôi gác máy.

Tôi lại quay lại số, hy vọng lần này Kevin sẽ nhấc máy.

— A lô? – Lại cô Sylvie.

Có khi cô Sylvie nghễnh ngãng cũng nên, tôi nghĩ.

Tôi gào vào điện thoại:

— Cháu là Sam Kinny. Kevin có đấy không ạ?

Cô Sylvie kêu lên:

— Ôi! Bây giờ cậu làm đau cả tai ta rồi. Thật là hỗn hào. – Cô gác máy.

Thôi được. Thế này. Tôi sẽ gọi lại một lần nữa, sau đó thì thôi. Cô Sylvie nhấc máy trước khi hồi chuông thứ nhất chấm dứt.

Tôi nói:

— Cháu là Sam Kinny. Cháu không muốn làm cô bị đau tai, nhưng không hiểu cháu có thể nói chuyện với Kevin được không? Rất quan trọng ạ.

Cô Sylvie nói:

— Chậm lại! Chậm lại! Làm ơn nào!

Nói chậm lại?

Cô nói thế nghĩa là gì? Chậm lại?

Tôi nhắc lại:

— CháulàSamKinny. Cháumuốnnóichuyệnvới…

À! Cô Sylvie nói đúng. Tôi đang nói rất nhanh. Rất nhanh.

— CháulàSamKinny.

Ôi, không!

Tôi lại thử lần nữa:

— CháuphảinóichuyệnvớiKevin.

Thậm chí bây giờ tôi cũng không hiểu nổi mình đang nói gì.

Cô Sylvie gắt:

— Lúc này tôi không thích đùa đâu, anh bạn trẻ. Đừng có gọi lại lần nữa.

Cô dập máy sầm một cái.

CháulàSamny! CháulàSamny! – Tôi nhắc đi nhắc lại câu đó, cố hết sức nói thật chậm. Nhưng không được.

Tôi nhìn miệng mình. Nhìn lưỡi. Cố gắng điều khiển miệng và lưỡi mình.

CháulàSamKinny.CháumuốnnóichuyệnvớiKevinvàLissa.

Dù có cố gắng thế nào đi nữa tôi cũng không thể nào nói chậm hơn được.

CháulàSamKinny.CháumuốnnóichuyệnvớiKevinvàLissa.CháulàSamKinny.CháumuốnnóichuyệnvớiKevinvàLissa.

Ôi, không! Bây giờ tôi cứ nói liên tục không thể nào dừng lại được!

Tôi vã mồ hôi lạnh.

Mìnhphảilàmgìbâygiờ?Mìnhphảilàmgìbâygiờ?Mìnhphảilàmgìbâygiờ? – Tôi cứ lảm nhảm mãi.

Tôi lấy cả hai tay bưng lấy cằm và giữ cho nó ngậm lại.

Tôi đi vào phòng mình và nhìn vào chiếc gương để trên đầu tủ.

Thật chậm rãi, tôi thả tay ra khỏi cằm.

— Mình…

Không để cho miệng bật ra từ nào nữa, tôi đã vội đưa cả hai tay lên giữ hàm cho miệng ngậm lại.

— Được rồi. Bình tĩnh nào. – Tôi tự nhủ – Như thế là tốt. Mày chỉ nói có mỗi một từ.

Tôi lại thả tay ra.

— Mình…

Tôi lại nói. Rồi lại bưng cằm ngậm miệng lại. Rồi tôi lại buông tay ra.

— Biết…

Ngậm lại. Buông ra.

— Làm…

Lại nữa.

— Gì…

Lại nữa.

— Bây…

Một lần nữa.

— Giờ?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx