sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Tôi nhảy phắt dậy:

— Cái gì? Cái gì đây rồi?

— Ngồi xuống. – Cô ấn tôi xuống.

Cô đặt tay lên đỉnh đầu tôi và bắt đầu đưa ngón tay thành những vòng tròn. Thoạt tiên là một vòng tròn nhỏ, sau đó to dần.

— Ô ô ô ôm. – Cô ngân nga khe khẽ trong khi ấn những ngón tay vào sọ tôi. – Ô ô ô ôm a. Ô ô ô ôm a. Ô ô ô ôm a.

Lissa hỏi:

— Cô nhìn thấy cái gì kia, cô Sylvie? Cô nhìn thấy cái gì trong mắt Sam?

Cô đáp:

— Quá nhiều âm. Không đủ dương.

Kevin hỏi:

— Đó là cái gì?

— Âm là tất cả những gì có bản chất là tối, lạnh và ướt. Dương là tất cả những gì bản chất là sáng, ấm và khô. Ta học được tất cả những cái đó lúc ở Trung Quốc. Sam hơi bị âm quá. Nó bị mất cân bằng. Tuy nhiên không phải lo lắng gì. Ta nghĩ ta đã điều trị cho nó rồi. Ta đã học được thuật này ở một thầy lang phù thủy người Trung Quốc.

— Thầy lang phù thủy? – Tôi giật ra.

Cô Sylvie vòng trên đầu tôi lần cuối cùng.

— Ôi. – Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường. – Ôi, ta bị muộn buổi trượt băng rồi.

Tôi nhìn cô Sylvie đi ra cửa.

Tại sao cô ấy không ghé qua nhà tôi và đưa những con mắt búp bê này cho mẹ tôi?

Tại sao cô lại đến trường đưa cho tôi?

Kỳ quặc, tôi nghĩ. Thật sự là kỳ quặc.

Tôi phải nói ngay cho Kevin và Lissa biết về cô Sylvie.

Tôi bắt đầu nói:

— Có chuyện gì đó không ổn xảy ra với tớ. Một cái gì đó rất khủng khiếp.

Kevin và Lissa nhìn tôi, chờ tôi nói tiếp;

Tôi cầm lọ hồ tiêu trên bàn lên và mở nắp, nói tiếp:

— Các cậu sẽ không tin tớ đâu. Nhưng các cậu phải tin.

Kevin và Lissa gật đầu.

Tôi đổ một ít hạt tiêu vào tay.

— Nó bắt đầu từ cái hôm tớ ăn tối ở nhà các cậu.

— Sam, anh làm gì thế? – Lissa nhìn vào lòng bàn tay tôi.

Tôi đưa tay lên miệng.

Tôi liếm hết chỗ hạt tiêu trong tay tôi.

Lissa hét lên:

— Sam! Kinh quá!

Tôi bê cả lọ tiêu lên và bắt đầu dốc hết vào họng.

Kevin ra lệnh:

— Sam! Thôi đi!

Tôi rất muốn dừng lại.

Tôi cố dừng lại.

Nhưng tôi không thể. Dù có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể nào dừng lại được.

Kevin đưa tay sang và giật lọ tiêu khỏi tay tôi. Tiêu đổ tung tóe khắp nơi.

Tôi phải lấy lại cho được lọ tiêu đó.

Kevin giơ cao khỏi tầm với của tôi.

Tôi cúi đầu xuống và liếm chỗ tiêu đó trên bàn.

Lissa hét lên:

— SAM! THÔI ĐI!

Tôi gào lên:

— Tớ muốn thôi, nhưng không thể thôi được! Đó là cái tớ muốn nói cho các cậu biết.

Lissa hỏi:

— Tại sao cậu lại không thể thôi được?

— Tại vì tớ rất thích.

Tại sao mình lại nói như vậy. Mình có định nói như thế đâu? Mình có định thế đâu?

Tiêu làm họng tôi bỏng rát. Tôi uống một ngụm sữa để chiêu đi.

— Tớ cần các cậu giúp! Các cậu là những người duy nhất có thể giúp được tớ.

Kevin nói:

— Chúng tớ sẽ giúp cậu. Nhưng cậu phải nói cho chúng tớ biết có chuyện gì kia chứ.

— Tớ biết tớ hành động có vẻ điên khùng, và đó là vì tớ đang bị…

Lissa nôn nóng hỏi:

— Bị gì?

Kevin lặp lại:

— Bị gì?

— Tớ bị một con chó Đức lông xù chăn dắt.

— Hả?

Tại sao tôi lại nói như vậy?

Tôi tuyệt đối không hề muốn nói như vậy!

Kevin và Lissa cười.

—Tớ đang bị một con chó Bắc Kinh võ sĩ Lassier chăn dắt.

Ôi, không! Có chuyện gì thế này? Tôi biết tôi muốn nói gì kia mà! Tại sao lại toàn bật ra những lời nhảm nhí như vậy?

Chuông báo hết giờ ăn trưa vang lên.

Kevin và Lissa đứng dậy.

— Sam, chúng mình phải đi thôi.

Hãy nói cho bọn nó biết! Nói cho bọn nó biết chuyện món thức ăn cho chó và những con bọ chét đi.

Tim tôi bắt đầu đập nhanh.

Tôi há miệng.

Tôi cố nói được ra những lời phải nói không?

Tôi cố hết sức tập trung vào những lời muốn nói và hét:

— Rin – Tin – Tin.

Kevin và Lissa cầm sách vở lên.

Tôi hét:

— Những con bò đực tội nghiệp!

Sao tôi lại không thể nói ra những điều muốn nói?

Tôi phải nói cho bọn chúng biết là cô Sylvie đã phù phép tôi bằng những mảnh vỏ màu đen đó ra sao.

Đúng rồi! Tôi thở hổn hển.

Chính vì thế mà bà ta đã đến trường.

Bà ta biết là tôi đã đoán được chuyện bà ta đang làm với tôi.

Và bà ta không muốn tôi nói cho Kevin và Lissa biết!

Vì thế bà ta đã đến trường và hát những câu kỳ quặc đó trên cfâu tôi – để làm cho bùa chú mạnh hơn.

Để chắc chắn là tôi sẽ không bao giờ có thể nói cho ai biết về chuyện đó, mãi mãi!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx