Mùi êphi và iốt như nhắc cho tôi biết tôi đang ở trong bệnh viện. Phải khó khăn lắm tôi mới mở được mắt. Trước mặt tôi là môt người đàn ông gầy, mặc áo choàng trắng – sau ông là cô hộ lý mập. Cô có vẻ ủ rũ và mệt mỏi.
“Anh cảm thấy thế nào?” Vị bác sĩ cúi xuống hỏi. Ông tỏ vẻ lo lắng đến nỗi tôi không dám nói toẹt ra là tôi cảm thấy tệ hại lắm. Tôi gượng cười rồi nhắm mắt lại.
Mắt tôi hoa lên. Sau đó tôi như bơi bồng bềnh trên chín tầng mây. Tôi quyết định cứ để như thế. Lo làm gì. Có ai chết hai lần đâu!
Có cảm tưởng như tôi đã phải ở trong sương mù từ lâu và lúc này khi ánh đèn bật sáng tôi lại bắt đầu vũ điệu của mình. Tôi đã phân biệt được những tấm bình phong trắng quây quanh giường và cái đó làm tôi đâm hoảng. Tôi nhớ là người ta chỉ che bình phong khi người bệnh sắp chết.
Sau đó, tôi để ý thấy người đàn ông lực lưỡng ngồi cạnh giường với cái mũ hất ra sau gáy, khuôn mặt lâu ngày không cạo tỏ vẻ buồn bực và mệt mỏi. Có đứng xa cả cây số cũng biết hắn là chó săn nòi.
Cô hộ lý từ sau bình phong hiện ra. Nhưng đó không còn là bà già mập thù lù lúc nãy mà là một nàng tóc vàng xinh đẹp.
“Chào cô,” tôi nói.
Có cảm tưởng như tiếng nói của tôi vọng lại từ đâu đó rất xa.
“Nói là có hại cho sức khỏe của anh đấy,” cô nói giọng nghiêm khắc. “Đừng cựa quậy và hãy cố ngủ đi một lúc.”
“Ngủ đi… Ôi, Chúa ơi!” Tên chó săn than thở. “Phải làm sao để hắn mở miệng, cô hiểu chưa! Cô cứ làm phận sự của cô đi. Hắn muốn nói, phải thế không anh bạn già?”
“Hay lắm, đồ mật thám!” tôi đáp và nhắm mắt lại.
Lúc tôi mở mắt ra thì đã thấy ông bác sĩ già gầy gò đứng cạnh giường.
“Tình trạng của tôi thế nào, bác sĩ?” tôi hỏi.
“Tình trạng của anh rất tốt,” Ồng ta đáp. “Anh đã qua khỏi như có phép màu.”
“Chúng ta đang ở đâu đây, thưa bác sĩ?” Tôi định nhấc cái đầu nặng trịch lên mà không sao nhấc được.
“Anh bị tai nạn. Có điều anh đừng lo. Anh sẽ bình phục và mọi sự sẽ tốt đẹp.”
Tên chó săn từ sau lưng bác sĩ nhảy bổ lại.
“Thưa bác sĩ tôi có thể nói chuyện với hắn chứ ạ?” hắn hỏi. “Tôi xin hỏi vài câu thôi, không nhiều đâu. Điều đó sẽ không ảnh hưởng đến tình trạng sức khỏe của hắn…”
“Hỏi đi nhưng không được kéo dài đâu đấy,” ông bác sĩ đồng ý. “Anh ta bị thương rất nặng.”
Vị bác sĩ lùi ra nhường chỗ cho gã chó săn với một quyển sổ tay và mẩu bút chì trên tay.
“Tên anh là gì, hả ông bạn già?” hắn hỏi. “Đừng lo. Tôi muốn biết để làm biên bản tai nạn thôi.”
“John Farrar.”
“Địa chỉ?”
“Không có địa chỉ.”
“Nhưng ở đây anh cũng phải ngủ lại đâu đó chứ?”
“Tôi ngủ bụi.”
Hắn trề môi và ngước mặt nhìn trần nhà.
“Thôi được rồi, cứ cho là thế đi. Anh ngủ bụi. Thế anh có bố mẹ, hay người yêu gì không?”
“Không.”
“Thế còn cô gái cùng ngồi xe với anh?”
Hình ảnh cô gái tóc đen huyền với khuôn mặt đẹp như tượng thần vệ nữ hiện lên mờ ảo trước mặt tôi.
“Tôi không biết. Cô ấy nói: “Cứ gọi em là Della, nếu anh muốn”. Cô ấy chỉ nói có thế thôi. Cô ấy làm sao? Cũng bị thương à?”
“Cô ấy không sao,” Vị bác sĩ đáp. “Anh đừng lo.”
“Thế còn chồng cô ta?”
“Chồng nào?” gã chó săn hỏi tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Thì cái gã ngồi ở băng sau ấy. Cô ấy gọi gã là Pol. Gã ấy thế nào?”
“Anh cũng đừng lo cho anh ta,” Bác sĩ nói.
Gã chó săn đưa tay vuốt mặt, tỏ vẻ lo lắng.
“Chuyện xảy ra thế nào? Anh cố nhớ lại xem,” hắn hỏi.
Tôi không muốn đi vào chi tiết vì như thế thì dài dòng lắm. Tôi chỉ muốn nhắm mắt lại và quên hết mọi chuyện nhưng không thể.
“Xe chúng tôi đang chạy thì gặp một chiếc chạy hgược chiều. Người ngồi sau tay lái có thể là một kẻ tâm thần. Có thể nói là hắn đã không thèm để ý đến xe chúng tôi. Della đã bẻ ngoặt tay lái sang phải và hắn đụng vào xe chúng tôi. Hắn có bị sao không?”
Gã chó săn thở dài.
“Bây giờ đến lượt tôi hỏi anh,” hắn nói vẻ ủ dột. “Anh đừng lo cho hắn. Nếu anh nói anh ngủ bụi thì sao anh lại có thể ngồi sau tay lái chiếc Buick thể thao sang trọng đó?”
“Đó không phải chiếc Buick mà là một chiếc Bently và ngồi sau tay lái không phải tôi mà là cô gái tên là Della. Tôi ngồi cạnh cô ta ở ghế trước còn chồng cô ta, Pol ngồi ở băng sau.”
“Quỷ tha ma bắt anh đi!” hắn tức giận, gào lên cởi mũ lau trán. “Chính anh ngồi sau tay lái! Cô gái ngồi băng sau. Và không có chồng chàng nào nữa cả!” hắn cúi xuống đưa tay hăm dọa. “Và đó là một chiếc Buick.”
Tôi bắt đầu điên tiết.
“Ông lầm! Cô gái mới là người lái xe. Và chiếc xe là một chiếc Bently thể thao mui trần bốn chỗ ngồi! Chúng tôi bị một chiếc xe chạy ngược chiều đâm phải. Ông cứ đi mà hỏi tay tài xế, hắn sẽ nói cho ông biết.”
Gã chó săn ấy đứng dậy vẫy vẫy quyển sổ tay ngay trước mũi tôi.
“Không hề có chiếc xe khác! Anh nói dối! Có điều không biết anh nói dối vì mục đích gì thôi?”
“Thôi đủ rồi đấy, trung sĩ!” Vị bác sĩ nói. “Anh ta không đủ sức để chịu đựng sự tra tấn của anh. Hãy để cho bệnh nhân của tôi yên.”
“Tôi không nói dối,” tôi hét và cố gượng dậy.
Điều đó đã làm tôi kiệt sức. Đâu đó, ở xương sườn bỗng có một quả tên lửa nổ tung và tất cả chìm vào bóng tối.
Lúc tôi mở mắt thì một ngày mới đã bắt đầu. Một tấm bình phong phía dưới chân tôi đã biến mất chỉ còn lại hai bức hai bên. Trên đầu giường tôi là một cái giường khác. Rõ ràng là tôi đã được chuyển sang một phòng khác.
Tôi nằm nghĩ về tất cả những điều gã chó săn vừa nói. Điều đó đã làm tôi thực sự lo lắng. Không có chiếc xe chạy ngược chiều, không có gã chồng Della và thay vì chiếc Bently thể thao là chiếc Buick mà tôi là người lái. Tất cả những cái đó có nghĩa là sao? Hay đây chỉ là một giấc mơ? Và cả tên chó săn kia cũng chỉ là một phần trong cái đám sương mù mà tôi vừa bơi ra?
Từ sau bức bình phong vị bác sĩ già xuất hiện. Ông có vẻ không hài lòng.
“Tôi thấy không cần phải hỏi anh cảm thấy thế nào vì điều đó rõ rồi,” ông ta nói.
“Vâng tôi cảm thấy khỏe, cảm ơn bác sĩ. Tôi đã nằm ở đây được bao lâu rồi, thưa bác sĩ?”
Ông bác sĩ già nhìn tấm bảng treo cuối giường tôi, đáp:
“Anh được đưa đến đây lúc mười một giờ tối ngày sáu tháng chín. Hôm nay là ngày mười bốn, vị chi là anh đã nằm được sáu ngày.”
“Bác sĩ nói tháng chín?”
“Tất nhiên.”
“Tháng bảy chứ thưa bác sĩ? Tai nạn đã xảy ra vào ngày hai mươi chín tháng bảy, ngày tôi thắng Kid – nhà vô địch từ Miami trong một trận đấu box…”
“Tôi không biết. Anh đã được người ta đưa đến đây ngày sáu tháng chín.”
“Không thể như thế được! Tôi không thể nằm bất tỉnh cả tháng ở chỗ xảy ra tai nạn!”
Ông bác sĩ già mỉm cười.
“Tất nhiên là không thể. Viên cảnh sát giao thông khai là đã có mặt tại hiện trường năm phút sau khi tai nạn xảy ra và một giờ sau anh được người ta chở đến đây.”
Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình.
“Thưa, bác sĩ không nhầm chứ ạ?”
“Không, tôi không nhầm,” ông ta nói và ngồi xuống cạnh tôi. “Thôi, đừng lo lắng thế. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Đầu anh bị thương rất nặng. Phải nhờ có phép thần nào đó anh mới sống được đến bây giờ. Anh hãy chuẩn bị tư tưởng cho mình trước đi, sắp tới anh sẽ bị mất trí nhớ một thời gian. Trong trạng thái ấy anh sẽ lẫn lộn ngày tháng và những hồi tưởng về những người đã có mặt với anh trên xe, quá khứ sẽ lẫn lộn, mờ nhạt. Nhưng dần dần mọi cái lại đâu vào đấy. Lúc này anh tin chắc rằng tai nạn đã xảy ra hôm hai chín tháng bảy và không tin là nó đã xảy ra hôm mồng sáu tháng chín nhưng một tuần nữa anh sẽ nhớ lại tất cả. Và nữa, anh đừng để cho cảnh sát chán anh. Bọn đó biết rằng, nếu anh nói sai sự thật tức là anh cố ý làm thế. Nhưng anh đừng lo, cứ nghỉ ngơi đi cho lại sức.”
Ông bác sĩ già ấy thật dễ thương, ông ta đã làm tất cả những gì có thể và tôi thành thật biết ơn ông nhưng nỗi lo sợ vẫn không để tôi yên. Tôi biết chắc là trận đấu đã diễn ra hôm hai chín tháng bảy và tai nạn đã xảy ra vào chính tối hôm đó.
“Thưa bác sĩ, bác sĩ có thể giúp tôi một việc không ạ?”
“Xin sẵn lòng. Việc gì vậy?”
“Della… Cô gái đã cùng ngồi xe với tôi… Cô ấy làm sao? Không có ở đây à? Cô ấy có thể xác nhận với bác sĩ là tất cả đã xảy ra vào ngày hai chín tháng bảy. Bác sĩ cứ hỏi chồng cô ấy. Anh ta cũng sẽ xác nhận thế.”
Ông bác sĩ già cau mày.
“Đào đâu ra chồng? Anh nói gì thế? Người ta chỉ phát hiện có hai người trong xe đó là anh và cô ấy.”
“Thôi được rồi, cứ cho là trong xe không có chồng cô ấy đi,” tôi điềm tĩnh nói. “Vậy bác sĩ cứ đi hỏi cô ấy. Cô ấy sẽ xác nhận mọi chuyện. Hay là cô ấy không có ở đây?”
Ông bác sĩ già đưa tay vuốt mái tóc đã điểm bạc.
“Mấy hôm trước chúng tôi chưa dám nói thật,” ông ta nói nhỏ nhẹ. “Nhưng bây giờ thì đã có thể nói mọi điều. Lúc người ta tìm thấy anh thì cô ấy đã chết.”
Sau bữa trưa, thiếu uý cảnh sát Bill Pribkin đến gặp tôi. Nếu không có cô hộ lý báo trước thì tôi không thể tin hắn ta là một tên cớm. Đó là một gã đàn ông tầm thước đã ngoài năm mươi với khuôn mặt đầy nếp nhăn và đôi mắt ti hí nằm sau cặp kính gọng sừng. Hắn cầm cái mũ trên tay, đi đứng rón rén và nói năng rất ư lịch sự.
Bill đẩy chiếc ghế lại gần giường tôi, ngồi xuống, bắt tréo chân lên và hỏi:
“Đầu thế nào, cậu nhóc?”
Đáp lại, tôi nói đầu tôi đã đỡ đau nhưng vẫn trùm mền, mình toát mồ hôi. Tôi cảm thấy không tin lão, không tin mọi thứ trên đời này và cứ nghĩ là đang bị mọi người xem là thằng tâm thần.
“Bác sĩ nói là anh bị sốc nhưng bây giờ thì chẳng có gì phải lo. Anh không phải là ngươi đầu tiên sau khi bị chấn thương mất trí nhớ. Anh đừng lo, tôi chỉ hỏi anh vài điều thôi. Chúng tôi muốn xác minh rõ. Cô gái đi cùng anh đã chết. Sau khi đâm vào xe anh, chiếc xe ấy đã bốc cháy. Nhiệm vụ của chúng tôi là tìm cho ra kẻ đã ngồi sau chiếc xe đó. Hy vọng là anh sẽ giúp chúng tôi. Chắc anh cũng muốn chúng tôi nhanh chóng tìm ra kẻ đã gây ra tai nạn.”
Những suy luận của lão nghe ra có lý nhưng tôi không phải là thằng ngu. Trước khi ngất đi, tôi đã nhìn thấy chiếc xe đâm vào chúng tôi đâm vào một gốc cây. Một khi người ta tìm thấy tôi sau đó năm phút, như lời khẳng định của bác sĩ thì chắc chắn họ phải phát hiện ra kẻ đã lái chiếc xe ấy.
Tôi nói là dĩ nhiên tôi cũng muốn nhanh chóng tìm ra kẻ đã gây ra tai nạn.
Bill ném về phía tôi một cái nhìn sắc lẻm.
“Có thật là anh thường đi nhờ xe không?”
“Thật.”
“Và cô gái đã cho anh đi nhờ là người đã ngồi sau tay lái, khi xảy ra tai nạn?”
Tôi không trả lời. Không hiểu sao cảnh sát cứ cố tình bắt tôi thú nhận tôi là người ngồi sau tay lái khi tai nạn xảy ra. Có thể họ làm thế với mục đích sau khi tôi thú nhận sẽ đổ lỗi cho tôi trong cái chết của Della. Vì thế tôi nói:
“Tôi không lái xe!” tôi hét thẳng vào mặt lão thiếu úy. “Cô ấy lái. Tôi chỉ ngồi bên cạnh, còn chồng cô ta ngồi băng sau. Tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây?”
Bill lắc đầu, đôi mắt lão trở nên buồn rầu hơn.
“Cô ấy đã bốc anh lên xe ở đâu hả nhóc?” lão thiếu úy gầm lên. “Anh đang đi trên đường, cô ấy chạy xe qua, anh vẫy tay?”
“Không phải. Mọi việc diễn ra hoàn toàn khác. Thiếu úy cho phép tôi kể lại mọi chuyện chứ? Kể từ đầu đến cuối, được không?”
“Chính tôi cũng đang muốn anh kể đây,” lão Bill nói và rút ra một quyển sổ.
Tôi đã kể cho lão nghe mọi chuyện. Tôi kể về Pittsburg, quê tôi, về ước mơ kiếm được thật nhiều tiền của tôi, về chuyện tôi đã đến Pelotta thế nào, về cái quai hàm của Makredi và dĩ nhiên là cả về những mánh khoé của Petelli. Tôi kể cho lão nghe chuyện Della đã đề nghị giúp tôi ra sao, chuyện Peny và Benno đã săn đuổi tôi và xe chúng tôi bị đụng thế nào.
“Một câu chuyện thật hấp dẫn,” Bill nghĩ rằng tôi sẽ không kể thêm gì hơn. “Còn bây giờ, nhóc ạ, chúng ta cùng ngủ đi. Trông anh mệt mỏi quá rồi. Anh biết không, tôi cũng cảm thấy uể oải lắm rồi. Nhưng sếp tôi là một gã khó chịu, không bao giờ cho tôi chợp mắt.” Lão đứng dậy. “Thôi, chào nhóc. Chúng ta sẽ còn gặp nhau. Vài ba hôm nữa tôi ghé. Có thể lúc đó cậu đã tỉnh táo hơn và kể thêm một điều gì đó nữa.”
Hai ngày trôi qua. Tôi cũng chẳng khá gì hơn. Ông bác sĩ già rất hài lòng với tôi.
“Tôi muốn nhanh chóng được đi dạo,” tôi nói. “Tôi đã được nghe nhiều về Lincoln Beach mà chưa được một lần chiêm ngưỡng.”
Vẻ mặt ông bác sĩ già ngớ ra.
“Đây đâu phải là Lincoln Beach. Chúng ta đang ở Miami mà.”
“Miami?”
Tôi cũng ngạc nhiên không kém gì ông bác sĩ.
“Nhưng ở Lincoln Beach cũng có bệnh viện cơ mà?”
“Tất nhiên là có. Bệnh viện ở đó cũng chắng kém gì ở đây nếu không muốn nói còn tốt hơn.”
“Thế thì cớ sao người ta lại phải chở tôi đến đây? Từ Lincoln Beach đến đây phải hơn hai trăm dặm chứ ít đâu?”
“Từ chỗ xảy ra tai nạn đến bệnh viện này chỉ có mười dặm thôi. Và vì Miami gần hơn Lincoln Beach nên người ta đã chở anh đến đây.”
Tôi cảm thấy mình bấn loạn.
“Nhưng xe chúng tôi bị tai nạn khi còn cách Lincoln Beach không xa lắm mà? Chiếc xe đã đâm sầm vào chúng tôi chỉ cách Pelotta chừng vài dặm trên đường đi Lincoln Beach.”
“Thôi đừng đau đầu vì chuyện đó nữa,” ông bác sĩ mỉm cười nói. “Mọi việc rồi sẽ rõ cả thôi.”
Lúc bác sĩ đi rồi, tôi cứ nằm nghĩ liệu tôi có mất trí sau tai nạn không? Tôi muốn được gặp lại Bill. Mỗi lần có người xuất hiện trong phòng là tôi lại ngồi dậy nhìn xem có phải Bill không.
Hôm sau, tôi bị người ta chuyển sang phòng khác.
“Có chuyện gì thế? Thế này là nghĩa làm sao? Người ta đang chuyển tôi đi đâu?” tôi hỏi cô hộ lý đang đẩy giường tôi dọc theo một hành lang rộng.
“Bác sĩ cho rằng để anh nằm phòng riêng thì tốt hơn. Ông ta muốn anh được yên tĩnh cho chóng hồi phục.”
Nguyên do đích thực của việc chuyển phòng này rõ ràng là ở chỗ khác, tôi tự nhủ. Rõ ràng là người ta đã đi đến kết luận bệnh nhân bị tâm thần và nếu để nằm chung với những bệnh nhân bình thường sẽ nguy hiểm. Nghĩ thế tôi rùng mình.
“Tôi không muốn nằm phòng riêng! Trả tôi lại chỗ cũ! Ở đấy tôi cảm thấy thoải mái rồi! Tôi không muốn nằm phòng riêng đâu!”
Bất thình lình, bác sĩ xuất hiện.
“Anh đừng lo,” ông ta động viên. “Đến phòng mới anh sẽ thích. Ở đấy có cửa sổ nhìn ra một khung cảnh tuyệt đẹp.”
Nghĩa là nếu cứ chống cự người ta sẽ còn đối xử tệ hại hơn nên tôi đành phải đầu hàng.
Thật vậy, căn phòng mới thật dễ thương, nó nhìn ra một cánh đồng trải dài bát ngát. Rõ ràng là người ta phải giấu tôi vì một mục đích gì đó.
Một lúc sau, cửa mở, Bill bước vào.
“Chào nhóc! Có chuyện gì thế?”
“Sao người ta chuyển tôi đến đây?” Tôi gượng ngồi dậy. “Họ định làm gì tôi?”
Bill đẩy ghế lại gần giường, ngồi xuống.
“Theo tôi nghĩ thì bác sĩ không muốn để các bệnh nhân khác nhìn thấy tôi,” lão nói. “Chắc là vì thế. Tay bác sĩ ấy là một người tốt. Mà cũng có thể ông ta muốn cho anh khỏi ngượng mỗi khi cảnh sát hỏi chuyện. Đấy, một nguyên do nữa nếu anh muốn biết.”
“Ổ, thế mà tôi không nghĩ ra. Thú thật, tôi cứ nghĩ là tôi bị tâm thần nên người ta mới phải cách ly tôi, bắt tôi nằm phòng riêng cơ đấy.”
Bill lấy bao thuốc ra.
“Không nên suy nghĩ lung tung thế.” Lão châm thuốc, chìa cho tôi, rồi rút một điếu hút. “Nếu cô hộ lý còn chích anh nữa thì chắc anh sẽ om sòm lắm.”
Tôi mỉm cười. Lão đã làm cho tôi cảm thấy tự tin hơn.
“Rất tiếc là ông không đến sớm. Tôi đã bắt đầu thấy lo.”
“Cậu biết không, công việc cứ ngập đầu.” Bill ngắm nhìn đầu điếu thuốc đang cháy một lúc, sau đó nhìn tôi chăm chú. “Tôi cần phải nói cho anh biết một điều hệ trọng. Anh có đủ sức chịu được một cú sốc nho nhỏ không?”
Tim tôi như thót lại. Tôi hít một hơi thật sâu.
“Tôi nghĩ là chịu được. Điều gì vậy?”
“Chiếc xe mà chúng ta đang nói không phải hiệu Bently mà là một chiếc Buick màu đen mui trần, ghế đệm da màu đỏ. Người ta đã phát hiện anh ngồi sau tay lái. Cô gái ngồi ở băng sau. Để kéo được cô ấy ra, người ta đã phải cắt nguyên cả băng sau. Ngoài anh và cô gái ra trong xe không còn ai khác. Chính tôi đã xem xét chiếc xe tại nơi xảy ra tai nạn. Và tôi cũng đã trao đổi với viên cảnh sát giao thông, người đã đến hiện trường đầu tiên.”
Tôi ngồi yên nghe Bill nói. Tôi muốn nói một điều để phản đối nhưng không sao nói được. Điếu thuốc rơi xuống sàn. Bill cúi xuống nhặt lên.
“Ô sao thế nhóc? Tôi đã báo trước là sẽ có một cú sốc nho nhỏ rồi mà? Dù sao thì cũng đừng để mất tự chủ.”
Tôi hiểu rằng, Bill đang nói thật nhưng trong thâm tâm tôi vẫn cố tự thuyết phục mình rằng lão nói dối.
“Anh nói tai nạn đã xảy ra hôm hai chín tháng bảy,” Bill tiếp bằng giọng thông cảm. “Nhưng trên thực tế mọi chuyện đã xảy ra đêm mồng năm rạng sáng ngày mồng sáu tháng chín. Quyển sổ tiếp nhận bệnh nhân của bệnh viện đã khẳng định điều đó. Vậy anh có thể rút ra kết luận gì nào?”
“Chả rút ra kết luận gì cả! Tôi chỉ biết rằng, chúng tôi đã đâm vào chiếc xe chạy ngược chiều sau khi tôi thắng trong một trận đấu quyền anh với nhà vô địch hạng nặng đến từ Miami. Chuyện đó đã diễn ra hôm hai chín tháng bảy. Tôi thề đó là sự thật.”
“Tôi tin là anh đang nghĩ thế, nhưng trên thực tế mọi chuyện xảy ra lại hoàn toàn khác. Có thể anh không đồng tình với cách giải thích của tôi, nhưng tôi xin được trình bày tất cả. Bác sĩ cho rằng, phải mất mấy tuần nữa trí nhớ của anh mới hoàn toàn hồi phục. Bởi vì anh đã bị chấn thương sọ não mà một khi sức khoẻ anh chưa phục hồi thì mọi chuyện đều có thể. Thôi thì ta cứ thử cho tất cả mọi chuyện đã xảy ra như tôi vừa nói đi.”
Tôi liếm đôi môi khô khốc.
“Ông cứ nói đi.”
“Tối hai chín tháng bảy, cách Pelotta vài dặm, một tai nạn đã xảy ra thật. Hai chiếc xe chạy ngược chiều với tốc độ cao đã đâm vào nhau và lật. Một trong hai chiếc đó là chiếc Bently màu đen đã cháy rụi. Tài xế của chiếc xe đó – một thanh niên có tên là Johnny Farrar võ sĩ quyền anh đã chết.”
Đến nước này thì tôi không còn chịu được nữa. Tôi tung màn, gượng ngồi dậy.
“Ông có điên không đấy! Vì Farrar chính là tôi! Tôi tên là Johnny Farrar. Sao, ông định biến tôi thành kẻ vẽ chuyện sao?”
Tôi thả mình xuống gối. Toàn thân run rẩy.
“Các báo ở Pelotta đã đăng tải chuyện xảy ra,” Bill tiếp. “Tường thuật rất tỉ mỉ. Tí nữa tôi sẽ cho anh xem báo. Tôi có cảm tưởng là hình như anh cũng đã đọc ở đâu đấy rồi. Và bài báo đã gây cho anh một ấn tượng nhất định. Từ khi anh bị tai nạn cũng đã hơn một tháng rồi còn gì. Nhưng anh đang bị chấn thương sọ não, bị thương nặng ở đầu. Và khi tỉnh lại anh đã nghĩ lầm rằng anh là Farrar, người đã gặp tai nạn trong vụ đâm xe hôm hai chín tháng bảy. Phải cần một thời gian nữa anh mới thoát khỏi ý nghĩ lầm lẫn này. Anh cần phải nghỉ ngơi, thư giãn rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ cả thôi. Song anh cũng đừng tưởng tượng anh chính là Farrar. Không có tai nạn nào xảy ra với anh hôm hai chín tháng bảy cả. Mà anh cũng chưa bao giờ thượng đài với Kid! Hãy vứt bỏ cái ý nghĩ ngông cuồng ấy đi.”
“Ông nghĩ là tôi tin cái câu chuyện thần thoại ngu xuẩn ông vừa kể?” tôi hỏi. “Tôi phải biết tôi là ai chứ? Tôi là Farrar thưa ông! Và tôi đã từng thượng đài với Kid. Tôi có mấy người bạn, họ sẽ xác nhận điều đó. Ở Pelotta có một người biết tôi. Ông cứ mời đến đây người đó sẽ nói cho ông biết tôi là ai. Người đó tên là Tom Rose. Anh ta là chủ một quán bar…”
“Tôi biết.” Bill ngắt lời tôi. “Tôi đã nói chuyện với người đó. Báo chí cũng đã viết về anh ta. Chính anh ta cùng vợ và Brant đã đến nhận dạng. Có lẽ vì nhìn thấy tên họ trên báo nên anh tưởng tượng ra là biết họ. Báo đây anh đọc đi. Anh cứ đọc bài tường thuật vụ tai nạn đi và anh sẽ tin là tôi nói thật.”
Thật vậy, bài báo đã viết đúng như lời Bill kể, chỉ sai một chi tiết. Theo tờ báo thì tôi đã đánh cắp chiếc Bently ấy.
Tôi ném tờ báo xuống và cảm thấy ngạt thở.
“Chúng tôi đã cố xác minh nguồn gốc của chiếc Bently nhưng nó gắn biển số giả. Tuy nhiên, chúng tôi đã xác minh được người chủ của chiếc Buick.”
“Rồi sao? Ai là chủ chiếc Buick đó?” tôi hỏi, giọng nghẹn lại.
“Chính cậu!” Bill đáp nhanh. “Tên cậu là John Rikka. Cậu sống ở thành phố Lincoln Beach, đại lộ Franklin, nhà số ba chín, căn hộ số bốn.”
“Ông nói láo!”
“Yêu cầu bình tĩnh! Tôi đã báo trước là cậu cần có thời gian tiếp thu đúng những gì tôi kể. Danh tính cậu đã được xác minh, người ta cũng đã nhận ra cậu.”
“Trời ơi, lại còn thế nữa! Ai đã nhận ra tôi?” tôi hỏi.
“Anh họ của cậu. Cũng nhờ có cậu ta cậu mới được chuyển sang nằm phòng riêng đấy. Sau khi nhận cậu, ông anh họ ấy đã làm tất cả để cậu được nằm điều trị đầy đủ tiện nghi và được đặc biệt quan tâm.”
“Tôi không có anh họ nào cả và cũng chưa bao giờ người ta gọi tôi bằng cái tên Rikka ngu xuẩn ấy!” tôi hét lên, đấm tay vào màn.
“Thế mà cậu có anh họ đấy. Tối qua, lúc cậu ngủ say, ông anh họ ấy đã vào đây thăm cậu. Anh ta đã nhận ngay ra cậu. Cộng với biển số xe nữa thì chẳng còn gì nghi ngờ.”
“Tôi không tin một lời nào của ông đâu! Tôi không có anh họ, ông hiểu chưa! Tôi đã nói với ông: tôi là Johnny Farrar!”
Bill nhìn tôi, gãi tai. Vẻ mặt ông buồn rầu, thất vọng tựa hồ như đang phải nói chuyện với một kẻ tâm thần.
“Cậu nghe tôi nói đây, hãy bình tĩnh lại đi. Có thể khi nào cậu nhìn thấy anh họ cậu sẽ nhận ra ngay.”
Tim tôi như ngừng đập.
“Nhận ai? ông đang phét lác gì thế? Ông đang nói về ai vậy?”
“Về ông anh họ của cậu, Rikka ạ. Anh họ cậu đang đợi cậu ngoài hành lang ấy.”
@by txiuqw4