Theo lời Della, tôi mường tượng ra Reiner là một gã lực lưỡng với một khẩu súng ngắn và cái mũ cao bồi thường gặp ở những nơi hoang mạc Chicago. Nhưng khác sự mường tượng của tôi, Reiner là một gã cao, gầy, người thẳng đuột như cái que với mái tóc đã điểm bạc chải ngược ra sau và một cái trán bóng, rộng. Hắn có một cái mũi khoằm, lỗ mũi nhỏ, cái miệng nhỏ và đôi mắt sâu lạnh lùng.
Hắn đứng ở ngưỡng cửa, lặng im nhìn Della.
“Chào anh Nik!” cô cười, cất tiếng chào. “Em sẽ giải thích mọi chuyện với anh sau. Bây giờ cứ ra khỏi đây đã.”
Khóe miệng của Reiner động đậy, cố tạo ra một nụ cười lạnh băng nhìn tôi.
“Có phải Rikka không?”
Giọng Reiner thật êm.
“Chính hắn,” tôi từ từ ngồi dậy, đáp.
“Trông anh tệ hại quá. Chuyện gì xảy ra thế này?” Reiner hỏi.
“Chúng ta có thể lên đường được rồi chứ?” tôi hỏi thay cho câu trả lời.
“Tất nhiên,” gã đồng ý.
“Nik, anh giúp anh ấy với,” Della yêu cầu. “Anh ấy bị thương. Bọn em bị cướp và lấy mất chiếc xe Bently.”
“Tệ hại thật!” Reiner nói vẻ thản nhiên. “Xe của tôi đậu cạnh đây thôi.”
Tôi không vội đi qua gã và cảm thấy gã quan sát tôi chăm chú. Della chạy theo, đỡ tay dìu tôi đi. Chiếc xe của Reiner đậu trên một bãi đất trống, cách ngôi nhà gỗ chừng hai mươi mét. Đó là một chiếc Oldsmobil, to gần bằng một chiếc xe tải nặng. Tôi và Della ngồi vào băng sau còn Reiner ngồi sau tay lái.
“Tôi không chờ cô, cô Pol ạ,” Reiner nói rồi nổ máy xe. “Nhưng đây là một sự bất ngờ thú vị.”
“Anh Pol quyết định giải trí ở Paris một mình,” Della cười nói. “Và sau nữa, anh ấy muốn em đi với anh Johnny.”
“Johnny?” Reiner tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Em thích anh gọi anh ấy là Johnny hơn là gọi bằng Jack. Sao, anh không thích à?”
“Pol không hề nói gì về chuyến viếng thăm của cô,” Reiner nói, tỏ vẻ không để ý tới giọng nói khô khan của Della.
“À, đến phút cuối cùng, trước khi lên tàu anh ấy mới quyết và em cũng muốn dành cho anh một sự bất ngờ.”
Có cảm tưởng như Reiner không thèm nghe những lời cuối.
“Vậy, anh chị đã bị cướp thật à? Chuyện đó xảy ra ở đâu vậy?”
“Cũng do lỗi chúng tôi cả thôi. Tự dưng cho một gã đi nhờ xe. Dọc đường, đến đoạn vắng vẻ hắn đập đầu Johnny, bắt tôi dừng xe và tống cả hai chúng tôi ra khỏi xe và ôm chiếc Bently biến mất.”
“Thế cô đã báo cho cảnh sát chưa?”
“Chưa. Tôi muốn trước hết phải đưa Johnny về thành phố đã.”
“Cô có muốn tôi đi báo dùm không? Hem sẽ thu xếp để không có ì xèo gì về chuyện này trên báo.”
“Được thế thì tốt quá.”
“Thế cái gã cướp xe ấy trông thế nào?”
“Khổ người như Johnny đây, có vẻ như vừa đánh nhau với ai đó. Mặc một bộ vest màu sáng. Không có gì đặc biệt cả.”
“Tại sao cô lại cho gã ta đi nhờ?”
“Tại vì tôi thấy hắn dễ thương và có vẻ đang muốn chuồn khỏi Pelotta. Hắn nói hắn đang trên đường đi Miami thì xe hỏng nên xin đi nhờ đến Lincoln Beach.”
“Chuyện đó xảy ra ở đâu?”
“Không xa Pelotta lắm.”
“Được rồi, tôi sẽ cho kiểm tra. Pol sẽ phát điên nếu biết tin mất chiếc Bently đấy.”
Chúng tôi ngồi im một lúc, rồi Reiner lại lên tiếng.
“Anh không phải là kẻ mau miệng đấy chứ Johnny? Biết im lặng chứ?”
“Thử hỏi nếu anh bị choảng một gậy vào đầu anh còn thiết nói năng gì nữa không?”
“Sao, anh cũng vừa phải choảng nhau với ai à?”
“Thế anh nghĩ là anh Johnny dễ dàng để cho gã kia lấy xe chuồn?” Della nói vẻ sôi nổi. “Anh ấy bị hắn đánh vào đầu nhưng vẫn chống cự quyết liệt, cũng cho thằng kia một trận.”
“Tôi thấy người hùng của cô cũng can đảm và biết giữ mồm giữ miệng đấy chứ,” Reiner nhận xét với vẻ giễu cợt. “Khác với chúng ta, cô Pol ạ, chúng ta không bao giờ chịu để cho người khác đánh.”
“Anh nói thế nghĩa là anh cũng muốn tôi xông vào đánh nhau?” Della khích bác.
“Tôi có cảm tưởng trong túi xách của cô lúc nào cũng thủ sẵn một khẩu ba tám ly. Xin hỏi cô, tại sao cô không sử dụng nó khi cần kíp vậy?”
Della xịu mặt, hai tay buông xuôi. Ngón đòn của Reiner rõ ràng đã đánh trúng mục tiêu.
“Hôm nay tôi quên không mang theo.”
“Không lẽ? Theo chỗ tôi biết thì đây là lần đầu tiên cô không mang súng đấy,” Reiner tỏ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Della qua gương chiếu hậu. “Thật chả khác gì Không mang dù thì trời lại mưa.”
Tôi ngồi nghe và bắt đầu có cảm tưởng Reiner nói không phải để nghe chơi. Rõ ràng là hắn đã đánh hơi được một cái gì đó và đang cố tìm hiểu thêm chuyện gì đã xảy ra.
Tôi khẽ véo vào đùi Della, cô quay qua nhìn tôi. Tôi ngầm ra hiệu chỉ cho cô cái túi rồi chỉ vào tôi. Cô hiểu ý, lấy khẩu súng trong túi trao cho tôi và giấu cái túi xuống dưới băng ghế trước. Tôi thận trọng bỏ khẩu súng vào túi áo vest. Bây giờ, lúc đến nơi dù có lục soát, Reiner cũng không thể tìm thấy khẩu súng trong túi Della nữa. Cần phải làm cho hắn tin vào câu chuyện huyền thoại mà chúng tôi vừa kể.
“Thế sao hai người lại dừng lại ở Pelotta?” Reiner đột nhiên hỏi.
Tôi và Della nhìn nhau. Đã đến lúc phải làm cho Reiner biết là hắn không thể cứ hỏi những gì nảy ra trong cái đầu củ chuối của hắn thành thử tôi sẵng giọng:
“Này, anh có im cái miệng đi một lúc cho tôi nhờ không hả? Sau trận quá chén hôm qua đầu tôi đang muốn nổ tung ra đây! Nói thẳng anh im đi cho tôi ngủ một lúc thì tốt hơn là cứ bắt chúng tôi trả lời những câu hỏi ngu xuẩn của anh.”
Im lặng. Một phút sau, Reiner nói:
“Ai bảo anh nốc cho lắm vào! Xưa nay tôi là người hơi lắm lời, nhưng thôi.”
Hắn nhấn ga và chiếc xe lao vút đi như một mũi tên. Chúng tôi phóng trên một con đường bên phải là rừng dừa thấp, bên trái là đại dương. Mấy phút sau, xe chúng tôi leo lên một ngọn đèo và khi đến đỉnh thì xa xa đã hiện lên ánh đèn rực rỡ của thành phố.
Xe phóng nhanh nhưng những gì tôi nhìn thấy cũng đủ chứng minh Lincoln Beach rất khác với những thành phố biển mà tôi đã từng biết. Dù đã hai giờ khuya, thành phố vẫn còn tắm mình trong một biển đèn nhiều màu sặc sỡ.
“Đẹp quá!” tôi thốt lên.
“Kia là casino, anh thấy không, chỗ có nhiều ánh đèn nhấp nháy ấy,” Della sung sướng đưa tay chỉ. “Nó gây ấn tượng mạnh thật đấy Nik ạ.”
“Tôi cũng có thể gây ấn tượng mạnh hơn thế nếu người ta chịu dán lên người tôi một triệu đô la chứ chả nói gì nó,” Reiner nói cho qua chuyện.
Vài phút sau, xe chúng tôi rẽ vào một con đường dốc cắt ngang thành phố dẫn tới casino. Nó được bao bọc bởi hàng rào thép cao tới sáu mét với hai gã lực lưỡng gác ở cổng. Lúc xe chúng tôi chạy qua, chúng giơ tay chào. Từ cổng vào casino là một con đưòng với hai hàng dừa cao hai bên dài phải đến hơn hai kilômét được chiếu sáng bởi những ngọn đèn pha cực mạnh.
“Tôi mới ra lệnh trang bị những bóng đèn này cách đây hai tháng. Lúc này, xung quanh casino đố tìm được chỗ nào có một chút khoảng tối. Tôi không ngờ mấy cái bóng đèn ấy lại sáng đến thế. Sau khi trang bị mấy cái đèn ấy, công việc làm ăn phát đạt hẳn lên,” Reiner nói những lời ấy bằng một giọng vô cảm tựa hồ như đang nói với chính mình. Và vì thế mà khi Della khen hắn việc lắp đèn là một ý tưởng tuyệt vời thì hắn đã cắt ngang như không thèm quan tâm và đưa tay chỉ những bồn hoa tuy luýp rực rỡ dưới ánh đèn màu.
“Mỗi bông hoa được chiếu sáng bởi một bóng đèn riêng,” hắn giảng giải. “Pol đã phải đi gần hết các thành phố dọc bờ biển mới chọn mua đủ đèn và phải nói đó là một việc làm đáng giá. Có nhiều gã tâm thần vượt qua hàng trăm cây số đến đây chơi sau đó vào bar hoặc nhà hàng và ném vào đây hàng trăm đô la.”
Con đường đột nhiên dẫn tới một cái hồ nước lấp lánh phản chiếu toàn bộ cả tòa nhà casino. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một tòa lâu đài lộng lẫy như thế, nó y hệt như trong chuyện cổ Ngàn lẻ một đêm của Ả rập. Một kiến trúc đồ sộ theo kiểu Morơ với sáu tháp tròn cao chọc trời, được chiếu sáng bởi ánh sáng của những ngọn đèn pha cực mạnh đủ màu thay nhau nhấp nháy.
“Ở Los-Angeles các anh làm gì có, phải thế không Rikka?” Reiner hỏi. “Hệ thống đèn chiếu này đã ngốn mất của chúng tôi mười ngàn đô.”
Xe chúng tôi chạy chầm chậm dọc theo những bồn hoa, bỏ lại sau lưng một hồ nước rộng nơi mà mặc dù đã quá nửa đêm vẫn còn người tắm, sau đó chạy qua cánh cổng của lớp hàng rào thứ hai. Ở đây, cũng có hai gã lực lưỡng bồng súng đứng canh. Nhìn thấy xe chúng tôi, hai gã đứng nghiêm giơ tay chào. Chiếc xe chạy qua sân tennis và tôi nhìn thấy một dãy chòi gỗ làm thành hình bán nguyệt, nằm cách bờ đại dương chừng trăm mét. Mỗi chòi được trang trí bởi một phong cách khác nhau với bồn hoa, cây cỏ của vùng nhiệt đới.
Reiner dừng xe trước một cái chòi như thế.
“Thế là chúng ta đã về đến nhà. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn, thưa cô Pol.” Hắn quay qua nói với Della. “Còn Rikka, phải bố trí ở đâu đây thưa cô?”
“Ở chòi bên cạnh, nơi Pol vẫn thường ở ấy,” Della đáp rồi xuống xe.
“Nếu anh muốn tôi sẽ cho gọi bác sĩ xem qua cho anh,” Reiner đề nghị, vẫn ngồi nguyên sau tay lái.
“Không cần đâu,” tôi từ chối và bước theo Della. “Chỉ cần ngủ một giấc là đâu vào đấy cả thôi.”
“Tùy anh,” Reiner đồng tình, thậm chí không thèm giấu sự thờ ơ của mình.
“Không phải chờ chúng tôi đâu, Nik,” Della nói. “Chúng ta sẽ nói chuyện vào sáng mai. Cảm ơn đã đi đón chúng tôi.”
Chờ cho ánh đèn xe của Reiner khuất hẳn, Della mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Thế là ổn. Anh thấy Nik thế nào?”
“Một đối tượng khó chơi đấy.”
Cô mở cửa vào chòi rồi sờ tay bật đèn. Đó là một căn phòng rộng vừa dùng làm phòng khách vừa làm phòng ngủ với một gian bếp nhỏ và một phòng tắm. Người ta đã không tiếc tiền để trang bị cho căn phòng, tất cả đều rất sang trọng và tiện nghi. Cửa sổ, rèm cửa, giường xếp gắn vào tường, tủ – tất cả đều điều khiển bằng hệ thống điện tử.
“Thế nào, Johnny, thích chứ?” Della hỏi rồi thả mình xuống giưòng. “Ở đây có ba chục chòi như thế này dọc bãi tắm. Tất cả đều được trang trí theo những phong cách khác nhau nhưng em vẫn thích chòi này nhất. Anh làm ơn rót cho anh một ly whisky. Chai rượu ở trong tủ ấy.”
“Phải thú thật, mọi cái ở đây thật ấn tượng,” tôi vừa pha whisky với xô đa vừa nói. “Còn casino thì cứ như trong chuyện thần thoại vậy. Chắc phải tiêu tốn cả triệu đô la mới có được cơ ngơi này.”
Della ngả người ra giường, nhìn tôi chăm chú. Cái áo lụa mỏng bó tròn bộ ngực tròn lẳn tuyệt đẹp, mái tóc đen óng ả xoã ra sau để lộ cái cổ nõn nà trắng muốt.
“Nếu không có Reiner thì tất cả cơ ngơi này giờ đây đã thuộc về em.”
“Thế em sẽ làm gì với đống tài sản này nếu đột nhiên nó thành của em?” tôi nói mà không biết mình nói gì nữa. Thân hình tuyệt mỹ của Della đang nằm trên giường như mời gọi đã làm đầu óc tôi choáng váng.
Cô đưa tay đón ly rượu trên tay tôi.
“Thế còn anh, Johnny, anh sẽ làm gì?”
“Anh không biết.”
Tôi cầm cái điều khiển lên bấm vào nút “Rèm cửa” và tất cả các tấm rèm màu xanh lục từ từ chuyển động che lấp ô cửa kính to tướng nhìn ra biển.
“Anh nghĩ là Reiner sẽ không dễ dàng từ bỏ nửa triệu đôla đâu. Della ạ, anh tin chắc là thế.”
“Mặc dù vậy hắn vẫn phải làm việc đó nếu chúng ta biết cách.”
Cô nói rồi cụp mắt xuống đưa tay vuốt lại cái váy bị rách.
“Nhìn em người ta có thể nghĩ em vừa qua một vụ đắm tàu,” cô nói rồi đứng dậy đến trước gương.
Tôi bước tới gần cô. Mặc dù mái tóc rũ rượi buông xõa, mặc cho vết thương trên mũi và mặc cho cái váy bị rách trông cô vẫn thật hấp dẫn. Thậm chí quá hấp dẫn nữa là đằng khác nếu được nhìn cô trong tâm trạng của tôi lúc này.
“Johnny, anh nên đi ngủ đi.”
“Không.”
Tay tôi run lên, hơi thở gấp gấp.
“Sớm muộn gì thì chuyện này cũng xảy ra một khi chúng ta đã đồng ý làm việc cùng nhau. Nhưng không phải lúc này. Em không muốn đâu. Làm thế là không thận trọng chút nào,” cô nói.
Tôi ôm lấy vai cô và cảm thấy toàn thân cô run lên. Tôi xoay người cô lại, kéo vào lòng.
“Từ lúc anh nhìn thấy em anh đã luôn làm theo lệnh của em. Em đã ra lệnh. Bây giờ đến lượt anh.”
Della đưa tay quàng cổ tôi, kéo xuống…
“Em thích anh khi anh chứng tỏ mình là một người đàn ông thực thụ cơ, Johnny ạ…”
@by txiuqw4