Nàng ngồi trên một cái ghế xếp trước giá vẽ. Tôi chỉ nhìn thấy phần sau của giá vẽ, đằng trước là cái gì tôi không quan tâm lắm. Tất cả sự chú ý của tôi chỉ tập trung vào cô gái mặc áo màu trắng xanh, quần soóc trắng phô bày gần như tất cả với một đôi xăng đan dưới đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xinh. Đầu cô để trần và mái tóc cô như vàng rực lên dưới ánh nắng trời. Trông cô thật dễ thương và quyến rũ. Tôi đứng nhìn trộm cô một hồi lâu và những Reiner, Della bỗng trở nên xa xăm, vô thức. Tựa hồ như trong một giấc mơ.
Thình lình, như cảm thấy có người đang nhìn mình, cô gái quay người lại và nhìn thấy tôi. Cô giật mình đánh rơi cây cọ trên tay.
Tôi dành phải bước ra.
“Mong cô thứ lỗi cho. Chắc là tôi đã làm cô sợ. Nghe tiếng hát hay quá tôi muốn tìm đến xem sao.”
Một lời giải thích không mấy thuyết phục nhưng biết làm sao được một khi tôi không thể nghĩ ra được điều gì hay hơn! Lần đầu tiên sau khi rời căn chòi tai hại kia, tôi không cảm thấy giọng mình giống tiếng kêu của ếch nhái nữa.
Cô gái cúi xuống nhặt cây cọ lên. Rõ ràng những lời giải thích của tôi đã làm cô yên tâm.
Tôi đến gần liếc nhìn bức tranh. Biển, cát, dừa tất cả được thể hiện một cách tinh tế.
“Không đến nỗi tồi. Như thật.”
Cô gái cười thật tươi.
“Đấy mới chỉ là phác thảo thôi.”
“Có thể, nhưng nhiều người muốn có những nét phác thảo thế này lắm mà không sao làm được đấy,” tôi nói và chìa cho cô gói thuốc lá.
“Cảm ơn anh, nhưng em không hút.”
Đành phải hút một mình vậy.
“Casino cách đây xa không em?”
“Chừng bốn cây số. Chỗ này không phải là lãnh địa của casino,” cô nói và đưa tay phủi cát trên cây cọ.
“Sao? Đây không phải là bãi tắm của casino sao?”
"Không. Anh đang đứng trên địa phận nhà em."
“Mong em thứ lỗi. Anh không biết.”
“Chả ai trách cứ anh cả,” cô cười. “Sao, anh đang sống ở casino à?”
Đột nhiên, tôi muốn giả danh Johnny Rikka, một tay chơi chuyên nghiệp và một tên găng-tơ quá chừng.
“Vâng, tôi đã ở đây vài hôm nay. Ở đây thật tuyệt, rất ấn tượng! Còn em thì sao, em sống ở đây à?”
“Em có một căn nhà nằm cách đây không xa. Em đến đây tìm cảnh vẽ để đem về trang trí cửa hàng thôi.”
“Điều đó nghĩa là sao?”
Tôi ngồi xuống cát liếc nhìn cô xem có phản ứng gì không nhưng cô đã không phản ứng gì cả.
“Em đang làm việc cho nhà Keston ở Miami. Đó là một cửa hàng lớn. Có thể anh đã nghe nói về nó. Em đang thực hiện một đơn đặt hàng quảng cáo.”
Tôi nhìn cô và nghĩ rằng đây là lần đầu tiên tôi gặp được một cô gái xinh đẹp và quyến rũ nhất trên đời.
“Thôi, hôm nay thế là đủ,” cô nói và đứng dậy. “Em phải về đây. Còn anh muốn tới casino thì cứ đi dọc theo bãi tắm sẽ đến.”
“Anh là Johnny Farrar,” tôi nói mà không muốn bỏ đi. “Em cho phép anh mang dùm em giá vẽ và mấy thứ lỉnh kỉnh khác chứ? Nếu anh không nhầm thì mấy thứ đó cũng không nhẹ nhàng gì cho lắm mà em thì liễu yếu đào tơ.”
“Hình như anh đang muốn kiếm một bữa ăn thì phải,” cô gái mỉm cười nói. “Em tên là Virginia Laverik. Tuy nhiên nếu anh không còn việc gì làm thì…”
“Anh đang thất nghiệp thật mà! Và buồn nữa. Rất may là gặp được em.”
Khoác cái giá vẽ lên vai, cắp hộp màu vào nách, tay ôm các thứ khác tôi nắm tay cô thả bộ trên cát nóng.
“Chỉ có điều em không dám cho anh vào nhà đâu. Vì em sống một mình.”
“Thế thì buồn quá!” tôi nói và cảm thấy mừng vì được tiễn cô về nhà. “Mong em hiểu cho, tướng mạo của anh trông thế này nhưng lại là kẻ vô hại đối với phụ nữ.”
Virginia phì cười.
“Đàn ông các anh lúc đầu ai mà chả nói thế,” cô cười nói.
Chúng tôi đứng trước căn nhà nằm khuất sau một rừng hoa. Mái nhà sơn màu xanh, cửa sổ đầy hoa, trên ban công rộng kê mấy ghế bố, một cái bàn và một radio.
“Anh ngồi xuống đi,” cô gái nói và chỉ vào chiếc ghế bố. “Cứ tự nhiên như ở nhà. Để em đi làm gì uống.”
Một loáng sau, Virginia bê cái khay đặt lên bàn.
Tôi rót cho mình một ly đầy whisky, cho một tí đá vào còn Virginia thì ngồi vào ghế bố ăn sanwhich.
“Trông anh có vẻ như vừa đánh nhau với ai,” cô gái nhận xét.
“Ừ, anh vừa cãi nhau với một người thật,” tôi nói và đưa tay xoa má.
Cô gái vẫn nhìn tôi chăm chú.
“Cảm ơn em đã quan tâm tới anh,” tôi nói. “Thú thật anh đang chán. Đôi khi một mình thật chán!”
“Anh nói thế chứ ở casino thiếu gì người đẹp!”
“Nhiều thì nhiều thật nhưng không thuộc típ anh thích.”
“Thế anh thích người thế nào?” Virginia cười, hỏi.
“Như em,” tôi nói nhanh.
Câu trả lời của tôi đã làm cho không khí thiếu tự nhiên ban đầu tan biến. Virginia bắt đầu kể cho tôi nghe về công việc của cô còn tôi thì nằm phơi nắng im lặng nghe cô kể và cảm thấy thật ấm cúng. Mấy ly whisky đã làm tròn phận sự của nó. Lần đầu tiên sau khi tai nạn xảy ra, tôi cảm thấy thanh thản. Một lúc sau, Virginia nói:
“Sao em cứ nói về em thế này! Thế anh làm nghề gì?”
Với những câu hỏi kiểu này tôi thường có sẵn câu trả lời.
“Anh làm bảo hiểm. Đại diện cho một công ty bảo hiểm toàn phần ở Pittsburg.”
“Anh thích nghề ấy chứ?”
“Thích. Được đi đây đi đó, cũng như em.”
“Nếu anh đủ tiền nghỉ ở casino thì chắc là lương cũng khá lắm nhỉ?”
“Em biết không, từ lâu lắm rồi anh đã tự hứa với mình là mỗi tuần phải sống một ngày như triệu phú. Thế nhưng thứ tư tới cuộc sống thần thoại ấy kết thúc rồi.”
“Và sao, anh thích cuộc sống của một triệu phú lắm à?”
“Rất ấn tượng!”
“Còn em, em lại chẳng thích thế.”
Giọng cô thật nghiêm trang.
“Anh định sẽ làm gì kiếm được nhiều tiền?”
Câu hỏi làm tôi bối rối.
“Hiện giờ anh cũng chưa biết. Nhưng biết đâu đột nhiên có một người nào đó chết bất đắc kỳ tử và di chúc lại cho anh?!”
Một câu nói đùa vô duyên. Cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng đến nỗi tôi phải chuyển sang nói chuyện khác.
“Chúng ta kiếm chỗ nào ăn tối đi em, được chứ?”
Cô gái không từ chối mặc dù cô có thể không nhận lời.
“Anh đã ăn tối ở nhà hàng Paul lần nào chưa?”
“Chưa, ở đâu vậy?”
“Trên bãi biển gần đây. Rất dễ thương.”
Tôi còn những năm giờ nữa. Ở Paul, trong một nhà hàng Hy Lạp nơi chúng tôi thưởng thức món xúp gà và thịt rùa phi lê, chúng tôi đã có một buổi tối tuyệt vời và khi ngồi uống cà phê chúng tôi đã gọi tên nhau thật thân mật: Ginni và Johnny.
Chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Tôi rùng mình.
“Anh làm sao thế Johnny?” Ginni nhìn tôi hỏi.
Tôi nói với Ginni là tôi có chuyện gấp phải đi.
Ginni tiễn tôi đến tận casino. Khi tôi bước qua cánh cổng casino, hai chân tôi như quíu lại, run lẩy bẩy.
Della nằm trên đi-văng hút thuốc, hai tay gối dưới đầu. Xác Reiner đã biến đâu mất.
“Nó đâu rồi?”
Della hất hàm về phía nhà tắm.
“Trong kia. Anh đã ở đâu vậy?”
“Giết thời gian. Mà sao?”
“Em đã yêu cầu anh đừng để ai bén mảng tới đây cơ mà?” Cô điên lên vì giận dữ. “Thế mà người ta đã ba lần gọi điện và thậm chí Lui đã mò tới. Anh đã lang thang những đâu hả?”
“Anh đi dạo ngoài bãi tắm rồi lạc đường. Phải khó khăn lắm mới tìm được đường về.”
Lúc này tôi có cảm tưởng với tôi Della còn đáng sợ hơn cả lão Reiner.
“Anh nói dối! Anh đã định bỏ trốn! Cũng may là em đã báo với bảo vệ đúng lúc đấy, Johnny ạ, nếu không thì anh đã bị cảnh sát bắt từ lâu rồi. Nhưng thôi, bây giờ anh lo mà đi làm phận sự của anh đi.”
Cố né tránh ánh mắt của Della, tôi rót cho mình một ly whisky, ngửa cổ uống cạn.
“Hãy vác xác ném vào chuồng sư tử đi.”
“Sao, một mình anh ư? Thế còn em thì làm gì?”
“Không làm gì cả, Johnny ạ,” cô đáp với một điệu cười khẩy. “Hôm nay thế là em đã phải làm quá nhiều rồi. Bây giờ đến lượt anh đấy. Anh đừng quên anh là người đã giết lão chứ không phải em!”
Có tiếng gõ cửa.
“Cô Pol, cô có nhà chứ? Tôi, đại úy Hem đây.”
Tôi vội vàng bỏ cái ly không xuống bàn, toàn thân bỗng như hóa đá.
Della đứng bật dậy.
“Xin đại úy chờ em một phút!” cô nói.
Giọng cô rắn rỏi, lạnh lùng nhưng vẻ mặt trở nên bấn loạn.
“Vào nhà tắm và khóa trái cửa lại đi!” cô rỉ thầm vào tai tôi.
Tôi rón rén vào nhà tắm và đóng cửa lại. Tất cả chìm trong bóng tối.
Một lát sau tiếng đại úy Hem lại vang lên.
“Cô Pol, xin lỗi là tôi đã đến mà không báo trước. Reiner không biết đột nhiên biến đâu mất. Cô During rất lo đang cuống cuồng đi tìm. Cô ấy nhờ tôi đến gặp cô…”
“Làm gì phải cuống lên thế! Em dám cá là ông ấy đang ở đâu đấy trong khu vui chơi giải trí Bei.”
“Không ai nhìn thấy ông ấy ra khỏi casino mà.”
“Đại úy ngồi xuống đi. Đại úy muốn uống gì nào?”
“Cảm ơn, tôi đang thi hành công vụ.”
Della phì cười.
“Nik sẽ rất vui khi biết đại úy nóng lòng đi tìm ông ấy theo lời yêu cầu của cô thư ký.”
“Tội sợ là mọi việc không đơn giản như thế đâu. Nếu tôi hiểu không nhầm thì sau bữa trưa Reiner đã ở chỗ cô?”
“Đúng rồi. Ông ấy ngồi đây tới sáu giờ tối mới đi, bảo là đi tắm.”
“Không ai nhìn thấy Reiner ngoài bãi tắm cả. Cô đã làm việc với ông ấy ở phòng này à?”
Im lặng. Tôi hình dung ra vẻ mặt của Della đang đối mặt với gã Hem.
“Đại úy, cho phép em được chia sẻ với đại úy một bí mật nho nhỏ. Đại úy ngồi xuống đi, sao lại cứ đứng thế, em không lấy tiền ghế ngồi của đại úy đâu mà sợ.”
Lại im lặng. Tôi biết Hem đã nhượng bộ. Della đang ở thế thượng phong.
“Xin mời đại úy uống với em một ly. Em không thích uống một mình.”
“Tôi thấy hình như cô cũng vừa uống đấy thôi!” Đại úy nói. “Còn cả ly không trên bàn.”
“Ồ, đúng là Sherlock Holm! Không gì giấu được đại úy! Đại úy nghe đây: em và Rikka được anh Pol cử đến đây. Anh ấy hay tin Reiner đã rút ruột tiền dự phòng của casino để xài việc riêng.”
Trong thâm tâm tôi thực lòng muốn bỏ mũ bái phục Della. Giọng cô chắc nịch.
“Reiner đã lấy tiền để thanh toán một cú thua bạc. Rikka đã được chỉ thị phải tống khứ lão Reiner ra khỏi đây.”
“Thật không thể ngờ!” Đại uý Hem thốt lên. “Và số tiền đó nhiều không?”
“Hiện thời em vẫn chưa biết chính xác nhưng nghe đâu là không dưới mười ngàn đô. Nghe có vẻ lạ nhưng Reiner đã thú nhận và giao tay hòm chìa khóa cho em. Em đã cho ông ấy hai mươi bốn tiếng để sửa soạn hành lý. Không lẽ con mụ thư ký ngu xuẩn của lão chưa biết?”
“Có treo cổ tôi lên tôi cũng không thể tin! Thật không ngờ! Vậy cô có cần tôi giúp đỡ gì không?”
“Không. Cảm ơn đại úy. Đại úy cứ để mặc em dàn xếp mọi chuyện. Em nghĩ không nên làm toáng lên vì Reiner biết nhiều chuyện lắm.”
“Tôi cũng nghĩ thế? Nhưng lão ta có thể đi đâu nhỉ?”
“Em không biết. Có lẽ lão ta đã chuồn. Nhưng nếu thế thì bảo vệ phải biết chứ?”
“Có thể lắm. Có điều lạ là lão ta không hề lấy đồ đạc vật dụng gì cả. Tôi đã đến nhà lão.”
Đúng là một đòn bất ngờ! Tôi nóng lòng chờ xem Della sẽ xoay xở ra sao.
“Lão ấy thiếu gì đồ! Có thể vì vội vàng nên lão ấy đã không kịp lấy gì nhưng đại úy hơi đâu mà lo bò trắng răng! Em và Rikka đã nhận được các chỉ thị rất chi tiết của anh Pol. Em có cảm tưởng là lão Reiner đã không đánh giá đúng đại úy. Pol đã định tăng cổ phần cho đại úy mấy lần nhưng lần nào lão Reiner ấy cũng phản đối. Nhưng từ thời điểm này đại úy sẽ nhận bảy trăm năm mươi đô la tuần thay vì năm trăm như trước đây. Em định sáng mai sẽ chuyển vào tài khoản của đại úy sáu tháng trước. Em muốn dành cho đại úy một bất ngờ ngạc nhiên…”
“Cô Pol, cô thật dễ thương!” Hem sung sướng nói. “Được thế thì còn gì bằng! Thế Rikka đâu?”
“Đi ăn chơi nhảy múa đâu đó em đâu có biết. Đại úy có muốn sáng mai gặp em ta bàn tí việc không?”
“Nhất thiết rồi, cô Pol! Hay để tôi gọi điện cho cô thư ký của Reiner biết nhé? Để họ khỏi chạy nhăng đi tìm nữa.”
“Dĩ nhiên. Có điều đại úy đừng báo chi tiết quá. Hiện tại chỉ nên báo cho cô thư ký là Reiner đang đâu đó trong thành phố.”
“Được rồi, tôi sẽ làm thế. Chúc cô ngủ ngon. Và cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho tôi. Hy vọng là rồi đây chúng ta sẽ cộng tác với nhau tốt hơn nữa.”
“Em cũng nghĩ thế đấy đại úy ạ.”
Cửa phòng đóng lại. Hem đã ra khỏi phòng.
Việc vác xác lão Reiner cho vào xe, chở đến vườn bách thú và quăng lão qua hàng rào chuồng sư tử dễ hơn là tôi tưởng. Trong vườn bách thú tối om. Nik muốn cho các con thú được ngủ ngon giấc nên ban đêm lão thường sai lính đóng cửa không cho ai vào.
Nửa giờ sau tôi đã ngồi với Della trong chòi.
@by txiuqw4