Từ Levinsky tôi nhận được một bức điện báo rằng Pol không đến Paris. Dĩ nhiên, Rikka cũng nhận được một bức điện như thế. Để tranh thủ thời gian, chúng tôi đã thảo một bức điện với chữ ký giả của Reiner báo cho Levinsky rằng Pol hiện đang ở London. Nhưng Rikka lại tỏ ra nghi ngờ và đã giải thích một kiểu khác.
Hắn đã xông vào phòng của Reiner nơi hiện giờ tôi đang ngồi. Tôi như bị điện giật và đoán biết ngay đó chính là Rikka mặc dù trông hắn chả có gì giống một tên găng-tơ cả. Hắn không cao lắm nhưng lực lưỡng. Trên khuôn mặt tròn nặng nề của một bợm rượu là đôi mắt thâm quầng của một con rắn độc.
“Tôi là Rikka,” hắn tự giới thiệu. “Nik đâu?” Tôi dùng ngón chân ấn nút liên lạc với Della. Chúng tôi đã giao hẹn với nhau là sẽ chỉ sử dụng nút ấy một khi Rikka xuất hiện.
“Trên bàn thờ ấy,” tôi đáp và đứng dậy. Rikka không thèm nhìn tôi, nụ cười vẫn nguyên trên khuôn mặt vô cảm của hắn.
“Có nghĩa là Reiner đã chết?”
Đành phải thú nhận.
“Thế anh là ai?”
Trong ngăn kéo bàn tôi có một khẩu colt. Đến lúc Rikka xuất hiện thì mọi cái đã ổn thỏa.
“Hiện tôi đang là người điều hành cái quán này,” tôi nói.
“Hay lắm! Ai cử anh làm quản lý vậy?”
“Tôi,” Della xuất hiện ở ngưỡng cửa, đáp.
“Rất hay!” Rikka nói mà không thèm quay lại. “Thế Pol đâu?”
Della bước vào và lại đứng sau bàn bên cạnh tôi.
“Sống thế nào Rikka?” cô hỏi. “Lâu quá rồi không gặp nhau. Ở Los-Angeles có gì mới không?”
Rikka thận trọng ngồi xuống đi-văng. Hắn vẫn cười. Rõ ràng là một gã nguy hiểm. Hắn làm ra vẻ như không để ý đến sự xuất hiện của Della.
“Cảm ơn, tôi vẫn sống bình thường. Đúng là lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Ở Los-Angeles mọi cái vẫn bình thường,” Rikka đáp, nhìn Della chằm chằm. “Pol đâu?”
“Anh ấy chết rồi,” Della đáp.
Rikka vẫn cười.
“Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy? Cảm à? Hay là có ai đó đã giúp anh ấy bước sang thế giới bên kia?”
“Anh ấy đã chết trong một tai nạn xe hơi.”
Rikka đưa một bàn tay lên và chăm chú ngắm nghía móng tay.
“Và cô đã chọn cho mình anh chàng kia và hai người quản lý casino này?”
“Đúng thế,” Della thản nhiên đáp. “Và cái đó không liên can gì tới anh, Rikka ạ.”
Nụ cười của Rikka mở rộng hơn.
“Và anh chàng kia là ai vậy?”
“Đây là Johnny. Để không phức tạp vấn đề, tôi đã giới thiệu anh ấy là Johnny Jack với mọi người ở đây.”
Vẫn không thôi cười, Rikka gật đầu.
“Khá lắm. Từ lâu tôi vẫn xem cô là một người thông minh, Della ạ.”
Cô ngồi lên góc bàn.
“Nghe đây Rikka! Bây giờ chúng ta sẽ đánh bài ngửa. Pol đã chết. Chỉ còn lại chúng ta: anh, Levinsky, Johnny và tôi. Levinsky ở Paris, anh ở Los Angleles còn chúng tôi – tôi và Johnny – ở Lincoln Beach. Thế thì còn quấy rầy nhau làm gì? Mỗi người ai cũng có phần! Phải không?”
“Một ý tưởng tuyệt vời!” Rikka nói. “Nhưng liệu gã kia có xoay xở được không?”
Tôi thò tay vào hộc bàn. Màn kịch đã đến hồi kết thúc, cần phải tính đến một cái kết không có hậu.
“Anh ấy xoay sở tuyệt vời không kém gì Pol. Cứ y hệt như sinh ra là để làm việc đó vậy.”
Rikka gật đầu ra hiệu đồng ý.
“Được thôi. Trong trường hợp này tôi không có gì chống đối. Mặc dù vậy tôi có cảm tưởng hình như cậu kia đang có súng trong tay, phải thế không nào? Biết làm sao được! Tôi thành thật kính phục cô. Cô sẽ không phản đối nếu tôi ở lại đây vài ngày để xem công việc ra sao chứ?”
“Xin mời. Tôi sẽ mời anh đi ăn trưa cùng Johnny, anh sẽ đi cùng với bọn em chứ? Đi anh, ta làm vài ly chơi.”
“Cảm ơn,” tôi từ chối khéo. “Anh còn cả một đống việc phải làm.”
Rikka nhường cho Della đi trước, cả hai đi ra. Lưng tôi ướt mồ hôi, tim đập thình thịch. Gã Rikka đã làm cho tôi có cảm tưởng đang đứng trước một con hổ đói.
Một giờ rưỡi sau, tôi quyết định đến nhà hàng. Della và Rikka đang ngồi sau một cái bàn ở góc và được Lui đích thân phục vụ.
“Anh nghĩ ra vụ trực thăng tắc-xi hay thật.” Rikka nói với tôi. “Tôi đang định cũng sẽ mở một dịch vụ tương tự như thế tại Los-Angeles.”
Della tặng tôi một nụ cười khích lệ tươi rói.
“Thì tôi đã nói với anh mà Jack! Johnny là một doanh nhân bẩm sinh. Khách đến casino cũng rất thích anh ấy.”
“À, nhân tiện,” Rikka nói tiếp, “tôi đã đến chuồng sư tử. Della đã kể cho tôi nghe chuyện xảy ra với Nik. Hy vọng là anh sẽ không lại gần chuồng chúng chứ?”
Tôi cười.
“Một tai nạn với Nik là quá đủ lắm rồi.”
“Tất nhiên. Mà có thật Nik đã thụt két không?”
“Không thường xuyên nhưng thỉnh thoảng cũng có.”
“Ở đây tiền dự phòng rõ ràng là nhiều hơn ở casino Los-Angeles gấp mấy lần.”
Cả ba chúng tôi im lặng.
“Tiền dự phòng là thứ không được đụng đến!” Della nói. “Đó là nguyên tắc.”
“Sao vậy? Chính anh Pol không phải một lần đã chuyển tiền dự phòng từ casino này sang cơ quan khác thì sao? Vì vậy mà cô cũng có quyền chuyển một phần tiền dự phòng của casino Lincoln Beach này vào casino Los-Angeles của tôi và mọi người đều vui vẻ.”
“Không bao giờ!” Della từ chối giọng cương quyết.
“Thôi được rồi. Đó là tôi chỉ để nghị thế thôi. Nếu cô không đồng ý thì cũng chả sao cả.”
Đúng lúc này có tiếng ai đó gọi tôi.
“Ê, anh chàng đẹp trai, sao, không nhận ra tôi à?”
Đó là quả bom sex Virginia Bruan. Cô vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy cổ tôi.
“Anh không nhận ra em sao, đồ chết dẫm!”
“Cô cần gì?”
“Em muốn biết anh đã đi với con bé nào đến nhà hàng Paul khi em ném anh gần bãi tắm. Con nhỏ ấy là ai vậy?”
Tôi sượng sùng. Mọi ánh mắt quay lại nhìn chúng tôi.
“À, đó là em gái của anh ấy đấy,” Rikka nói xen vào. “Cút khỏi đây ngay đồ bợm rượu! Nước mũi cô chảy ròng ròng kìa, nhìn mà phát tởm!”
Có ai đó phì cười.
Virginia xìu xuống như một quả bóng xì hơi rồi chạy thẳng một mạch ra cửa. Tôi quay qua nhìn Rikka.
“Cảm ơn anh, Rikka,” tôi nói. “Cô ấy say quá.”
“Tôi hiểu,” Rikka cười khẩy.
“Cái nhà hàng Paul là nhà hàng nào vậy, anh Johnny?” Della hỏi. “Sao em không hề nghe nói về nó nhỉ!”
Ánh mắt cô rực lửa.
“Nghe gì con mẹ say! Chắc là con mẹ ấy nhìn nhầm anh với ai đó thôi.!”
“Ở Los-Angeles những con mẹ say kiểu đó đầy!” Rikka nói như không có chuyện gì xảy ra. “Để ý tới hạng người đó làm gì!”
Della đứng dậy, không thèm nhìn tôi nói:
“Em và Rikka sang bên làng Florida đây. Hẹn gặp lại!”
Tôi ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ triền miên. Rõ ràng là tôi không thể lừa được Della. Dù sao thì đến cuối ngày hôm đó cô cũng biết hết về Ginni. Bây giờ không cần phải báo cáo về tôi cho đại úy Hem. Della cũng cùng với Rikka tìm cách gạt bỏ tôi ra khỏi cuộc chơi.
Tôi quay lại nhìn cái két. Sau cái cửa két ấy là quyết định vấn đề. Tôi còn có tối đa là ba, bốn tiếng đồng hồ nữa. Không lẽ ngoài Reiner ra cả casino không còn ai biết mật mã của khóa điện tử? Liệu cô thư ký của lão có biết không nhỉ? Tôi gọi điện cho Lui và biết được số điện thoại và địa chỉ nhà cô thư ký của Reiner.
During là một phụ nữ tóc vàng với thân hình thon thả và cái nhìn nhiều hứa hẹn.
“Ồ, anh kiếm được nhà nhanh thật đấy!” cô nói. “Mời anh vào.”
Cô dẫn tôi vào một căn phòng nhỏ, bày trí đơn giản: đi-văng, hai cái ghế tựa, bàn, radio. Chúng tôi ngồi xuống: cô ngồi ở đi-văng còn tôi thì an tọa trên ghế. Chúng tôi nhìn nhau. Tôi có cảm tưởng là dàn xếp với cô không có gì là khó.
“Cô đã tìm được việc làm khác chưa, cô During?”
“Hiện giờ thì chưa. Anh cũng thừa biết tìm việc bây giờ đâu phải đơn giản? Sao, anh có đề nghị gì à?”
Cô bắt chéo chân để lộ cặp đùi thon thả trắng muốt mà trước khi làm quen và yêu Ginni có lẽ tôi đã không tha.
“Tôi cần mật mã khóa két trong phòng Reiner vì vậy mà tôi có mặt ở đây.”
“Anh là người bắt trâu bằng sừng,” cô nói và mỉm cười. “Được rồi tôi sẽ nói cho anh biết mật mã vì anh đã làm cho tôi thực sự thỏa mãn khi tôi biết anh đã xử đẹp thằng cha khốn nạn đó. Tôi không sao chịu được cái lão Reiner đó và cả con đĩ Della nữa. Đáng lẽ phải cho chúng tiêu đời lâu rồi mới phải! Tôi đã không thể trả thù chúng vì những hành hạ mà chúng đã dành cho tôi bao năm qua. Vậy thì anh Rikka ạ, anh cứ lợi dụng thời cơ này đi! Cứ cướp được càng nhiều bao nhiêu tôi càng sung sướng bấy nhiêu!”
Cô mở hộc bàn, lấy ra một mẩu giấy trao cho tôi. Tôi nhìn thấy một dãy số. Tim tôi rộn ràng.
“Cảm ơn cô,” tôi nói và đứng dậy.
“Chỉ có một cách duy nhất có thể mang tiền ra khỏi casino đó là gửi theo xe hành lý. Hàng ngày, cứ đúng sáu giờ tối, một chiếc xe tải từ ga xe lửa sẽ tới casino để lấy hành lý gửi theo tàu. Anh hãy giấu tiền vào va-ly và bảo với tài xế lấy tên anh gửi vào phòng bảo quản tại nhà ga. Người ta sẽ trao cho tài xế một hóa đơn và anh ta sẽ tự làm mọi việc. Đó là cách đảm bảo duy nhất đấy anh chàng đẹp trai ạ bởi vì bảo vệ không bao giờ xem hết mọi thứ trên xe tải đâu. Còn anh cứ tay không muốn đi đâu thì đi, đi khi nào tùy thích.”
Tôi sung sướng vỗ vai cô.
“Cô thật thông minh! Một ý tưởng tuyệt vời!”
Trở về casino, tôi hỏi tay bảo vệ xem Della đã về chưa.
“Chưa,” tay bảo vệ lúng búng trong miệng.
Va-ly nằm dưới băng ghế trong xe. Không thể để cho Della biết sự xuất hiện của tôi cùng với nó. Sau khi cho xe chạy tới khoảng sân dưới cửa sổ gần phòng làm việc, tôi lấy va-ly ra để cạnh tường. Vào phòng làm việc xong, tôi khóa trái cửa lại, mở cửa sổ buộc một cái móc vào sợi dây thòng xuống móc lấy va-ly lôi lên. Sau đó, tôi dùng mật mã mở két ra.
Két đầy tiền toàn tờ một trăm đô la. Tôi đếm đúng hai trăm năm mươi ngàn đô la, xếp vào va-ly. Dùng dây thả va-ly đầy tiền xuống, tôi leo theo dây xuống đất. Giấu sợi dây vào một bụi cây gần đấy, tôi xách va-ly tới phòng hành lý. Tay tài xế xe hàng đã bốc xong hàng đang chuẩn bị lên đường. Ngoài gã ra ở đấy không có ai cả.
“May quá, tôi đến kịp,” tôi nói, thở dốc.
Gã tài xế nhìn tôi lưỡng lự rồi cười.
“Đây là hành lý của ngài đấy à?”
“Anh có tờ nhãn nào đấy không?”
Gã trao cho tôi một mẩu bìa carton, tôi viết lên đó: John Farrar. Ga Miami. Gửi kho bảo quản.
Tôi đưa mẩu bìa carton viết tên mình cho gã tài xế và nhận từ tay gã tờ hoá đơn gửi hàng.
“Xin lỗi vì đã bắt anh phải chờ,” tôi nói và đưa cho gã mười đô la. “Anh cầm lấy, khỏi thối.”
Gã sung sướng muốn ngất luôn.
“Tôi sẽ gửi va-ly cho ngài cẩn thận, thưa ngài. Ngài có thể yên tâm, mọi việc sẽ tốt đẹp, tôi bảo đảm.”
Tôi gấp tờ hoá đơn lại rồi giấu nó vào vành mũ. Tôi nhớ tới khẩu colt trong ngăn kéo bàn làm việc mà tôi đã chuẩn bị trước khi gặp Rikka. Nó còn cần thiết đối với tôi. Tôi chạy lên phòng làm việc nhưng rồi sững người lặng đi trước ngưỡng cửa, Della và Rikka đang ngồi trong phòng. Rikka với khẩu colt lăm lăm trên tay.
@by txiuqw4