sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 230: Phân Tích

Hạ Tầm vội vàng nâng bản chép tay lên. bắt đầu xem xét, nhưng đây lại một phần thánh chi, sử dụng loại chữ nhỏ tình tế nghiêm cấn chép lại thánh chi, một số câu bên trong, ở bên cạnh còn có giải thích, hiên nhiên là đã nghiên cứu đọc qua nhiều lần.

Đây là di chiếu của Chu Nguyên Chương.

“Phụng thiên thừa vận. hoàng đế chiếu viết: Trẫm nhận mệnh hoàng thiên. ưng thiên mệnh xuất thể, định họa an binh, cho dân chúng yên ồn. cần phủ ưng thiên mệnh, qua ba mươi mốt năm. Trong lòng lo nghi. Ngày ngày chăm chú, lo lắng cho dân chúng. Làm gì được nghi ngơi, cố nhân chí lớn, thiện thiện ác ác, không kịp làm nhiều việc. Năm nay bảy mươi lẻ

một, gân cốt suy yếu, sớm chiều lo sợ, chỉ e không được, nay có vạn vật

tất nhiên không để ý, vẫn còn nhiều điều lo lắng?

Hoàng thái tôn là người hiếu nghĩa. Thiên hạ quy tâm. đăng cơ đại vị, lấy cần dân làm chính, văn võ bá quan trong ngoài đồng tâm phụ tá, ban phúc cho dân, phàm là vật mai táng, giống như vật thời Hán. Bố cáo thiên hạ, biết rồ ý trẫm. Có thiên địa làm chứng, không có chỗ sửa.”.

Đoạn văn thuật qua cuộc đời Chu Nguyên Chương, kế tiếp chính là việc truyền ngôi vinh viễn không thay đổi, không có chuyện gì ở phần đầu. trọng điểm là ở mặt dưới, hiến nhiên đây là câu chữ La Khắc Địch xuống tay viết, hắn viết mấy lời giải thích cùng ở ngay dưới nội dung mấy câu đó.

“Một, thần dân thiên hạ họp đến, để tang ba ngày, mặc tang phục, nhưng cưới gả uống rượu đều không cấm.

Hai. không khóc lóc trong cung điện, đương lâm giả đều dùng bô sáng, tất cả mười năm thanh âm, khóc tang xong, nghi. Không phải sáng bô lâm, không được tự ý khóc.

Ba, lúc cho quan tài nhập thố, khóc lâm giả, đều vô tiến, quan tài không quá ba tấc, không dùng xe binh khí.

Bốn. tất cả chư vương tại bốn quốc khóc thương, không cần vào kinh thành. quan quân quan viên phòng thủ trong ngoài, không được tự ý đưa thư, sai người đến kinh đô.

Năm, văn võ nha môn quân sĩ trong vương quốc, sau này nghe triều đình tiết chế.

Hộ vệ quan quân tự xử phạt.

Sáu, những ai không có lệnh ở trong người, đều theo lệnh này để làm việc.

Chiếu đã nói rõ, tất cả đều biết”.

Một đoạn này, ngoại trừ an bài thông lệ tang sự, có ba chỗ đặc biệt viết dựng thẳng thành tuyến, Một là Lệnh cho thần dân thiên hạ, ra ngoài ba ngày, mặc thích phục, cưới gả uống rượu đều không cấm... Hai là Tất cả chư vương tại bốn quốc khóc than, không cần vào kinh thành... Ba là Văn võ nha môn quân sì trong Vương quốc, sau này phải nghe triều đình tiết chế.

Hạ Tầm xem xong đoạn này, con mắt chăm chú tự hỏi, phần di chiếu này nếu có vấn đề, vấn đề nhất định nằm ở ba câu này, Chu Nguyên

Chương trước khi lâm chung đã an bài chuyện này, rốt cuộc có ý tứ gì?

Ba ngày để tang, điếm này dễ dàng giải thích. Chu Nguyên Chương sợ làm dân chúng làm khổ, sợ hãi, hận nhất chính là tham quan ô lại, sợ nhất chính là làm quan lại thành cáo mượn oai hùm, quấy rầy dân chúng, chính sách này hắn áp dụng trước sau như một, có thể thấy được, hắn xưa nay làm người tiết kiệm đến kỳ cục, có điều này giao lại chỉ là bình thường, nhưng La Khắc Địch sao chép lại thành một bản, hiển nhiên là có một ý kiến giải thích khác, hàm ý trong chuyện này, cùng không khó phòng đoán.

về phần tất cả chư vương ở đất phong khóc tang, không được vào kinh thành... Chu Nguyên Chương sao phải cẩn thận như vậy? Vào kinh thành khóc tang có thể mang mấy người đến? Đến địa bàn Hoàng thái tôn, sao phải sợ bọn hắn làm loạn?

Ngoài ra, một khi có người tới chỗ hoàng tử làm loạn, cùng sẽ bị Chu Nguyên Chương dùng tội ly gián hoàng thân xử tử, người hoàng đế xuất thân từ nông dân gần đây rất coi trọng thân tình, cùng cực kỳ cố chấp tín nhiệm con mình, không để cho bất luận kẻ nào nói ba thành bốn, ngay cả chư vương vào kinh thành khóc tang cùng không chịu, đây là tính cách làm người của Chu Nguyên Chương.

Chậm đã!

Trong nội tâm Hạ Tầm khẽ động, đột nhiên nhớ tới kiếp trước hắn xem qua tiểu thuyết nói về chuyện xuyên việt, sau khi Chính Đức hoàng đế kế vị, vài vị Đại học sì soạn thảo di chiếu tiên đế, người Chính Đức hoàng đế tín nhiệm nhất là cấm Vệ thị vệ Thống lình Dương Lăng, kết quả lại chọc giận Chính Đức hoàng đế, bởi vậy đã làm đại náo linh đường, chăng lẽ... đi chiếu này thật ra là chủ ý của đương kim hoàng thượng?

Hạ Tầm chậm rãi mỡ mắt, nhìn La Khấc Địch, muốn nói lại thôi, thủy chung không dám nói ra cái nhìn của mình.

La Khắc Địch vui vẻ cười nói: “Ha ha, nếu tiên đế muốn làm việc, ngoại trừ an bài tang sự, những cái khác lúc tại vị có thể làm, cần gì an bài trong di chiếu, thật ra từ xưa đến nay, làm di chiếu, chiếu thư truyền ngôi không phải vua an bài, tất cả đều do người kế vị bố sung, chúng ta đóng cửa lại nói, không sao đâu”.

Đây là coi Hạ Tầm trở thành tâm phúc bồi dường, trong lòng Hạ Tầm không khỏi cảm thấy tình cảm ấm áp, liền hạ thấp người nói: “Vâng, ty chức cho rằng, đây là... ý tứ của đương kim hoàng thượng”.

La Khắc Địch nhấc tay, mỉm cười nói: “Tiên đế băng hà, báo tang đã truyền khấp thiên hạ, dùng đưa thư tám trăm dặm khẩn cấp nhất truyền đi, một số thân vương giờ đây chắc hãn đã nhận được tin tức, mà phần tiên đế đi chiếu này, nhưng lại để đến ba ngày sau mới vội vàng truyền đi, có thể thấy Hoàng Thượng cân nhấc từng câu từng chữ, tự cân nhắc bản thân, ngươi xem, ý trong lời nói của hoàng thượng rốt cuộc là muốn nói gì?”

“Còn có thể muốn gì nữa? Muốn tước bỏ phiên vương!”

Hạ Tầm không cần nhìn di chiếu cùng biết dụng tâm của Kiến Văn đế, hắn biết mục đích chính thức, nhưng hắn không thể nói ra được. La Khắc Địch đại khái cùng biết Hạ Tầm vẫn như cũ không dám nói thẳng, nhân tiện nói: “Nguyên nhân bên trong, ý vị sâu xa. Quốc tang chỉ có ba ngày, mặc dù tiên đế có di mệnh để lại, người luôn luôn lấy chữ hiếu làm đầu nay lại không tuân theo di mệnh, hoàn toàn không có vấn đề, vì sao Hoàng Thượng làm như vậy?”

Hấn giảm thấp âm lượng tiếng nói xuống, cúi người về phía trước nói: “Còn nữa, quốc tang chỉ có ba ngày, có thể nói là lo lắng làm nhiễu dân. Nhưng nay nho học phát triền, nặng nhất là cố lễ, theo cổ lễ, thiên tử để bảy tháng mới chôn cất, nhưng Đại Minh Thái tố hoàng đế ta lại chỉ dùng bảy ngày đã muốn vội vàng hạ táng, ngày mai chính là ngày quy táng hiếu lăng, lịch đại đế vương từ trước đến nay, chớ nói là đế vương, ngay cả nhà giàu có, cùng không như vậy vội vàng, cái này sao lại là điều bình thường?”

Ánh mắt Hạ Tầm lóe lên, hỏi: “Ý đại nhân là?”

La Khắc Địch chậm rãi nhổm người lên, nói: “Hoàng Thượng đây là muốn vội vã kết thúc tất cả..

Hạ Tầm trầm mặc thật lâu, nói: “Hoàng Thượng làm Hoàng thái tôn nhiều năm. thiên hạ đều biết tương lai hắn là người đứng đầu Đại Minh, không cần biếu hiện không thể chờ đợi được như thể, cùng không tránh khỏi... quá không tự tin”.

La Khắc Địch nghe xong những lời này cảm thấy rất hài lòng, hắn thành thật như thể, chính là muốn đồi lấy một câu nói thật tình của Hạ Tầm, hôm nay Hạ Tầm dám ở trước mặt Hắn chê đương kim hoàng đế, đây mới thật là tâm phúc của mình, có đôi khi, lôi kéo hay sẵn sàng góp sức, không cần ngôn từ rồ ràng, một cử động, một câu nói, hai bên liền có thể biết rõ ràng.

La Khắc Địch yên lòng với Hạ Tầm, nói tiếp cái nhìn của mình: “Trong di chiếu, còn nói tất cả chư vương và tế tự bốn quốc, không cho phép vào kinh. Năm Hồng Vũ thứ mười lăm, đại sự Hiếu Từ hoàng hậu, chư vương đều vội trở lại kinh đô chịu tang, lúc ấy tại sao không sai tất cả bọn họ phòng thủ bốn quốc, ở trong vương phủ tế tự? Phụ tang tử phải về, vốn là thiên lý nhân tâm, mặc dù là thần tử, thấy song thân qua đời, còn phải đại tang trở về nhà, giữ đạo hiếu ba năm, huống chỉ là hoàng gia? Tiên đế mặc áo tang, sao có thể làm ra chuyện này?”

Hạ Tầm nói: “Nhưng rốt cuộc trong này có ý gì? Lo lắng trong chư vương sẽ có người có hành vi gây rối sao? Bọn họ vội trở lại kinh đô chịu tang, nhiều lắm là mang ít thị vệ thân binh, ở trong đế đô, có thể làm nên sóng gió gì? Hoàng Thượng cần gì phải lo lắng?”

La Khắc Địch cười nói: “Lời ấy sai rồi, Hoàng Thượng an bài như thế, theo ta thấy, có hai nguyên nhân. Thứ nhất, là cho chư vương một màn hạ uy phong, tân hoàng đăng cơ, chuyện thứ nhất chính là làm cho bọn họ, những người làm con không được phép trở về để tang, đến việc vào kinh thành tế tự vong phụ cùng không có tư cách, còn có thể vọng tưởng làm điều hắn nghĩ sao? Thứ hai, các vương gia này tề tụ kinh sư, nhất định là không dám tạo phản, lại khó bảo toàn huynh đệ bọn họ trong lúc đó sẽ không qua lại với nhau, âm thầm nói chuyện, nếu như cứ để bọn họ cát cứ phiên quốc, không thể gặp mặt nhau, không biết thái độ của nhau, người có thái độ mưu đồ làm phản sẽ không dám làm gì, đây cùng là phòng ngừa chu đáo của Hoàng Thượng”.

Hạ Tầm nhíu mày nói: “Ty chức cho rằng, không để chư vương vào

kinh thành để tang, không cao minh lắm. Chư vương có lẽ vốn không có ý tứ làm phản, nhưng vì cử động này của Hoàng Thượng, khó tránh khỏi sinh lòng nghi kị. Làm người ắt phải chết, đến tư cách để tang cho phụ mẫu cùng tước đoạt, đây là nhục nhà rất lớn, bọn họ có thể không sinh lòng uất ức?

Ngoài ra, chính bởi như vậy, hoàng đế rồ ràng tỏ vẻ nghi kỵ chư vương, chư vương há có thể không sinh lòng tự bảo vệ mình?”

Ti Khắc Địch cười ha ha, nói: “Văn Hiên quá lo lắng rồi, chư vương có thể vì vậy mà sinh lòng nghi kị, nhưng bọn họ không kịp cử động, ngươi xem Hoàng Thượng chỗ cuối cùng này, tất cả đều ở đây ‘văn võ tướng sì trong Vương quốc, đều nghe theo triều đình tiết chế, quan quân hộ vệ nghe theo vương’ đây là muốn cướp đoạt quyền lực tiết chế quân đội của chư vương.

Phiên vương thống lình quân đội. đây là quy định của tiên đế, sao lại có thể do chính tiên đế bãi bò? Tiên đế nếu như cảm thấy không ổn. như vậy tiên đế lúc còn sống chỉ cần một tờ chiếu thư, chư vương thân là hoàng tử, ai dám không tuân theo mệnh lệnh phụ hoàng, hơn nữa còn không có một tia oán hờn.

Tiên đế một thời anh minh, sao có thể đợi lúc lâm chung mới vội vàng đem chuyện ‘ác nhân’ này giao cho tân hoàng đế làm sao?

Còn nữa, tháng trước tiên đế còn có ý chi, bởi vì phòng xa, sai hai vị Đô Chỉ Huy Tây Lương Trang Đức,

Trương Văn Kiệt khai binh. Khai Bình Lưu Chân, Tống Thần hai vị Đô đốc, Võ Định hầu Liêu Đông Quách Anh. các tướng lãnh hợp binh một chỗ, tất cả nghe tiết chế của Yến vương, đề phòng người hổ xâm lấn. Tháng này đột nhiên liền biến thành văn võ tướng sì trong vương quốc, đều nghe tiết chế triều đình, quan quân hộ vệ nghe theo vương?”

Ánh mất La Khắc Địch sáng ngời, quả quyết nói:“Ngươi nhìn xem. Hoàng Thượng, rất nhanh sẽ bỏ phiên vương!”.

Hạ Tầm nhìn La Khắc Địch, ánh mắt hơi cố quái. La Khắc Địch chú ý ánh mất của Hắn hơi có phần quỷ dị, nụ cười không khỏi thu vào hỏi: “Sao thể?”

Hạ Tầm chần chờ một chút, thử thăm dò nói: “Đại nhân cho rằng, Hoàng Thượng tước phiên, nhất định thành công sao?”

La Khắc Địch nhịn không được cười lên nói: “Văn Hiên. Bản quan vừa muốn khen ngươi thông minh, không thể tưởng được ngươi lại nói ra lời nói ngu xuẩn đến vậy. Hoàng Thượng trị vì bốn biển, hùng sư dưới trướng lên đến trăm vạn, chư vương chỉ có một thành đất, hộ vệ quan quân không đủ vạn người, thử hỏi, từ Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới bây giờ, thiên hạ nhất thống, bốn biến quy tâm, bắt đầu khai quốc, duy trì triều đại, đã có một vị phiên vương nào từ đất của mình tạo phản thành công chưa?”

Hạ Tầm im lặng một lát, hạ thấp người nói: “Ty chức thụ giáo!”

La Khắc Địch mặt mày hớn hở khoát tay chặn lại. cõi lòng đầy ước mơ nói: “Muốn tước các vương, liệu có thể thiếu được Cẩm Y vệ ta? Văn Hiên, ngày cẩm y vệ ta Đông Sơn tái khởi, sắp tới rồi!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx