sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 231: Khó Qua Sông

Nhà Minh - năm Hồng Vũ ba mươi mốt. tháng năm ngày mười, Chu Nguyên Chương qua đời, tại vị ba mươi mốt năm, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi.

Năm Hồng Vũ ba mươi mốt, tháng năm ngày mười sáu, Hoàng thái tôn Chu Duẫn Văn chính thức nhậm chức vị hoàng đế, hoàng đế Đại Minh vương triều đời thứ hai.

.. Sớm đêm chăm lo, thượng đế chứng dám. hoàng tố hoàng đế mang mệnh to lớn, công lớn vô ngần, chăm lo dân chúng. Sang năm Kiến Văn nguyên niên. Đại xá thiên hạ. Duy trì thiện đức, dường dân làm gốc, thánh tố nói như vậy, vương triều thịnh thế, trăm bậc khanh sì, vâng mệnh làm theo...”

Chiếu thư tuyên cáo thiên hạ, tiếp đó mới đến văn võ bá quan tống linh ở Hiếu Lăng, chính thức an táng, một tân vương bắt đầu trị vì.

Chức quan của Hạ Tầm không có tư cách tống linh cho tiên đế, nghi thức Cẩm Y vệ tất nhiên là phải có, nhưng Hạ Tầm bây giờ là cẩm Y vệ Đô Chí Huy Sứ ti, quan nhàn chuyên ngồi công đường xử án, ở lại trong nha môn làm việc.

Hôm nay vũ khí san sát ở trên đường, sâm nghiêm dị thường, từ hoàng cung đại nội đến Hiếu Lăng, năm bước một tốp, mười bước một trạm, Hạ Tầm chẳng muốn xuất môn. kính cẩn ngồi ở trong nha môn Cẩm Y vệ, thật ra cùng không có công sự gì cần làm.

Cho tới bây giờ, hắn còn chưa phát hiện ra sau khi mình đến thời đại này có xảy ra hiệu ứng hổ điệp làm thay đổi chuyện gì không, Yến vương phủ Bắc Bình suýt nữa bị nố tung, mặc dù không thành công, cùng là một sự kiện rất lớn, nhưng chuyện ở Bắc Bình các quan viên địa phương cùng nhau giấu điếm thủy chung không truyền ra ngoài,

Hạ Tầm muốn hỏi, có thể là trong lịch sử, chuyện này đã xảy ra hay không, tình huống phát sinh tương tự hay không, bởi vì các loại biến cố mà thất bại. Xuất phát từ lý do giống nhau, cho nên không lan truyền ra? Hoặc là, mấy ngày nay triều đình Đại Minh sẽ xuất hiện quá nhiều đại sự vui buồn lẫn lộn, nhóm sử học căn bản mặc kệ coi như là một sự kiện khủng bố chưa từng công bố?

Còn cả Lý Cảnh Long đến Thiểm Tây luyện binh, đông nam bình tặc khấu, không biết trong lịch sử có việc gì giống vậy đã xảy ra hay không, mặc dù là đã làm, rất hiến nhiên, chuyện này so với việc Chu Nguyên Chương băng hà, Chu Duẫn Văn lên ngôi, lịch sử có thể ghi lại sự kiện quan trọng như vậy cùng không có bao nhiêu ý nghĩa, Lý Cảnh Long chính thức đại phóng dị sắc là lúc Hắn suất lình năm mươi vạn đại quân bị Yến quân chỉ có dăm ba vạn người đánh cho một trận thất bại thảm hại.

Cho nên. Hạ Tầm suy ra được một kết luận: Cả lịch sử, theo hắn biết rõ lịch sử lúc trước, quá trình lịch sử phát triến cho đến hiện tại, tất cả phát sinh sẽ y nguyên, hắn chỉ là một tiểu hổ điệp quá nhỏ, không thể làm toàn bộ thể giới thay đổi bất ngờ. Hắn có khả năng ảnh hưởng, chỉ là vận mệnh mấy người bên cạnh mình, không nấm được vận mệnh mấy người quan trọng trong lịch sử, hắn chỉ cần làm tốt phận sự của mình, chiếu cố tốt những người bên cạnh mình là được rồi.

Tước phiên?

Không liên quan gì đến chuyện của ta.

Tình Nan?

Liên quan gì đến chuyện của ta.

Hạ Tầm kiên định cho rằng, hắn chính là một người xuyên việt bình thường, là một thổ tài chủ, lấy vài mỹ thê xinh đẹp, hạnh phúc sống qua nốt nửa đời sau. Hắn cần trung thành với ai? cần làm nô tài cho ai? Vì thiên hạ bá tánh trăm họ? Mục tiêu rất cao thượng, được rồi, nếu như là vì mấy điều này, Vĩnh Lạc đại đế hiến nhiên chính là một vị hoàng đế tốt. hắn còn cần lao tâm làm gì?

về phần Chu Duẫn Văn rất rõ ràng, mấy năm này hắn tại vị. làm việc thật sự không được tốt lắm, có người nói nếu như Chu Lâm không tạo phản, ngoan ngoãn để chất tử của tước đi toàn bộ quyền thế sai đến Vân Nam làm vương hầu không quyền, có lẽ Chu Duẫn Văn sẽ trở thành một người hoài cổ, cùng đến Nam Dương, có lẽ thành tựu về văn hoá giáo dục hay võ công của hắn so với Chu Lâm càng xuất sắc hơn. có lẽ... có lẽ... tất nhiên hết thảy đều là giả thiết, như vậy tất cả đều có thể, cùng có khả năng tốt hơn. cùng có khả năng tệ hơn. lịch sử đã chứng minh Vĩnh Lạc đại đế có làm hoàng đế, cần gì phải đi tìm vận may?

Hạ Tầm khoái hoạt nghĩ, bộ não bắt đầu chuyển sang người Bành Tử Kỳ, mới mười chín, thật ra không cần phải quá sốt ruột, nhưng cô gái nhỏ này rõ ràng đã bắt đầu sốt ruột, vội vàng cầu y hỏi dược, cầu thần bái phật muốn sinh con, gấp làm gì? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai phu thê làm như vậy lâu, ân ái triền miên cùng không phải một lần hai lần, tại sao còn chưa có chửa? Chăng lẽ do mình xuyên qua thời không, ảnh hưởng tới thân thể?

Suốt một ngày, Hạ Tầm trong lúc miên man suy nghĩ nhàm chán cố gắng vượt qua, đến buổi chiều lúc gần hoàng hôn, hoàng đế bãi giá hồi cung, Hạ Tầm nghĩ La Thiêm Sự cùng sắp trở lại, thu hồi bộ mặt buồn hiu đang làm ra vẻ xem công văn, sau đó liền đi ra khỏi phòng hắn.

Đến tiền viện, Hạ Tầm chợt thấy Lưu Ngọc Quyết đứng ở bên cạnh hành lang, trên cọc gỗ có rất nhiều vết tích luyện đao, hắn đang cùng Tiêu Thiên Nguyệt nói gì đó, Tiêu Thiên Nguyệt chỉ vào mùi Lưu Ngọc Quyết, thần sắc cực kỳ kích động, Lưu Ngọc Quyết thì lúng túng giải thích cái gì đó, Hạ Tầm liền cất bước đi tới.

Họ Lưu. ngươi cẩn thận một chút cho ta!”

“Tiêu Giáo úy, ta... ta thật không có làm cái gì?”

“Không làm chuyện gì? Ngươi còn dám nói”.

Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu Thiên Nguyệt méo mó, hắn vung tay ra tát một cái, kết quả dính vào mặt Lưu Ngọc Quyết. Lưu Ngọc Quyết bị đánh chỉ biết ngây người chịu đỏn, gò má đỏ ửng, mùi sụt sịt mấy cái, nước mắt liền rào rào chảy xuống.

“Khốn kiếp! Ngươi mới đến Cẩm Y vệ vài ngày, dám leo lên đầu lão từ, ngươi đừng tưởng có chỗ bám liền có thể làm phượng hoàng, lão tử theo đại nhân bao nhiêu năm, vào sinh ra tử, đi theo làm tùy tùng, ngươi so với đàn bà còn đàn bà hơn. có tài cán gì lo cho đại nhân, gánh chuyện gì?”

Tiêu Thiên Nguyệt càng nói càng tức khí, nhịn không được liền quyền đánh chân đá, Lưu Ngọc Quyết căn bản không dám hoàn thủ, trốn tránh vài cái, liền dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất, Tiêu Thiên Nguyên giận giữ đá hắn mấy cước, đưa tay lại muốn trói hắn, đột nhiên cánh tay bị một bàn tay chế trụ gắt gao.

Tiêu Thiên Nguyệt quay đầu lại, liền gặp hạ Tầm đứng ở phía sau, cánh tay bị Hạ Tầm nắm chặt. Hạ Tầm lãnh đạm nói: “Tiêu Giáo úy, tất cả mọi người cùng là một nhà, có chuyện gì mà phải động thủ?”

Hạ Tầm hôm nay làm quan to hơn Tiêu Thiên Nguyệt. Tiêu Thiên Nguyệt cùng biết La Khấc Địch không chỉ một lần tỏ ra thưởng thức tính cách và năng lực làm việc của Hạ Tầm, hiển nhiên là có ý tứ tài bồi, nên hắn cùng không dám quá đắc tội, liền phẫn nộ giãy nắm tay nói: “Tống kỳ đại nhân, đây là ân oán cá nhân của ty chức và Lưu lực sì, chúng ta là quân nhân đương nhiên dùng chân tay giải quyết, đại nhân đã ra mặt, ty chức không so đo cùng hắn nữa, cáo từ!”

Dứt lời liền tức giận xoay người bước đi, trước khi đi còn hung hăng nhìn chằm chằm Lưu Ngọc Quyết, tràn đầy sự oán độc, hiến nhiên là không chịu bỏ qua. Hạ Tầm nhíu mày, nâng Lưu Ngọc Quyết dậy, thấy hắn một đại nam nhân, khóc đến mức hoa rơi nước chảy, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

“Ngọc Quyết, tại sao ngươi đắc tội hắn?”.

Lưu Ngọc Quyết cuống quít lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Không sao, Dương đại ca, người không cần lo lắng cho ta”.

Hạ Tầm thấy hắn không nói, cũng không tiếp tục truy hỏi. giúp hắn vỗ vỗ bụi đất trên người, trách cứ nói: “Ngọc Quyết, không phải đại ca đã nói với ngươi, ngươi lúc trước tại sao phải đi theo đại ca đến phủ ứng Thiên, tại sao phải gia nhập cẩm Y vệ? Không phải là muốn thay đổi tính cách của mình, làm một nam tử chính thức sao? Cha ngươi coi ngươi là một nhi từ bảo bối, sớm muộn gì cùng có một ngày, ngươi phải đứng lên thủ hộ Lưu gia, làm một hán tử đinh thiên lập địa, gặp chuyện sao có thể sợ?

Hấn có chân có tay, chẳng lẽ ngươi không có? Đánh không đánh thắng được là một chuyện, có dám hoàn thủ hay không là một chuyện khác, lần sau. nếu như Tiêu Giáo úy lại khi dễ ngươi, đại ca hy vọng ngươi có thể dùng cảm hơn một ít, nếu ngươi còn giống nữ nhi như thể này, chỉ biết khóc lóc sướt mướt, không có một điểm cốt khí. đại ca cùng sẽ xem thường ngươi!”

Lưu Ngọc Quyết bị hắn nói cho mặt mày đỏ bừng, dùng sức cắn chặt răng gật đầu: “Đại ca yên tâm, ta được người đưa tới, ta sẽ không để người mất mặt, nếu như hắn lại khi dễ ta, ta... ta nhất định hoàn thủ!”

Hạ Tầm vui vẻ cười nói: “Vậy mới đúng, loại địa phương này, muốn làm cho người ta tôn kính, phải bằng bản lãnh. Đại ca học qua vài công phu, chuyên môn bất lấy các khớp xương người, cầm địch tất thắng. Khí lực của ngươi so với Tiêu Giáo úy nhỏ hơn một chút, học được công phu này, ở trước mặt Hắn sẽ bị ăn ít thiệt thòi hơn”.

Tiêu Thiên Nguyệt tức giận bất bình rời khỏi luyện võ trường, vừa mới quẹo vào phòng để dụng cụ, liền gặp La Thiêm Sự mặc một thân nhung trang, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt âm lãnh đứng ở đằng kia, Tiêu Thiên Nguyệt khẽ giật mình, vội vàng đi đến hành lễ: “Ty chức Tiêu Thiên

Nguyệt, bái kiến đại nhân”.

La Khắc Địch lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa rồi, làm chuyện gì?”.

Tiêu Thiên Nguyệt cả kinh, ngẩng đầu nhìn sắc mặt La Khắc Địch, ngập ngừng nói: “Đại nhân, ty chức... ty chức..

La Khắc Địch chậm rãi nói: “Từ trước tới nay, Bốn quan hình như sủng ái ngươi hơi quá, không biết thiến thối!”

Thanh âm không lớn. nhưng lại lành lạnh, trong lòng Tiêu Thiên Nguyệt phát lạnh, vội vàng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói: “Đại nhân, ty chức, ty chức biết mình sai rồi”.

Trên mặt La Khắc Địch hiện lên vẻ băng lãnh, âm trầm nói: “Hoàng Thượng hôm nay vừa mới hạ lệnh, Thái tô hoàng đế quy táng ở hiếu lăng, Hiếu Lăng vệ cần gia tăng gia nhân thủ, sáng sớm ngày mai, đi đến Hiếu Lăng vệ báo danh đi”.

Sắc mặt Tiêu Thiên Nguyệt thoáng cái đã trắng bệch không còn chút máu, Hiếu Lăng vệ? Trú đóng ở bên cạnh Hiếu Lăng, ban ngày phơi nắng, buổi tối đi đi lại lại, ngẫu nhiên bắt được vài tên dân thường, mỗi ngày không làm việc không lý tưởng, đó chính là chôn tiền đồ!

Tiêu Thiên Nguyệt hoảng sợ bỏ lên vài bước, quỳ phục dưới chân La Khấc Địch, liên tục dập đầu nói: “Đại nhân, ty chức biết mình sai rồi, xin đại nhân tha cho ta một lần, ty chức cùng không dám nữa. Đại nhân.

Ống tay áo La Khắc Địch phất lên, lạnh nhạt đi qua trước mặt hắn, mắt cùng không thèm nhìn. Tiêu Thiên Nguyệt nói giống như kêu: “Đại nhân..trong mắt đã hiện lên sự tuyệt vọng.

Phủ Hà Gian, bên bờ Ngõa Tế hà, Chu Lệ đầu quấn lụa trắng, quần áo nhàu nhì, hơn trăm thị vệ đi theo cùng đều để tang, binh khí tùy thân đều quấn vải trắng. Mắt Chu Lệ đỏ ngầu, đầu tiên là do khóc, thứ hai là do thức suốt đêm. Vừa mới nhận được báo tang, Chu Lệ đã cảm thấy như ngũ lôi oanh đinh, tuy sớm biết phụ thân mấy năm qua thân thể không tốt, ra đi cùng chỉ là sớm hay muộn, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng đột nhiên nghe tin vẫn cảm thấy rất bất ngờ.

Chu Lệ lập tức rời khỏi Bắc Bình, thúc ngựa chạy nhanh, vội về Kim Lăng chịu tang. Từ xưa con người đã lấy hiếu làm văn gốc rể, giờ đây đại ca của hắn, nhị ca, tam ca đều đã mất, đứa con bên cạnh phụ hoàng, chính là trương tử của Hắn, việc để tang, chịu tang vì phụ thân, đây đã là làm hết nghĩa vụ của hắn.

Dù thân thể hắn cường kiện, đoạn đường này bất kể ngày đêm. dung nhan tiều tụy, tóc tai rối bù, không còn một chút bộ dáng nào của Vương gia, mắt thấy phía trước đã đến bờ Ngõa Tế hà, liền gặp tuần kiếm canh gác cạnh bên. trăm họ xếp hàng đứng chinh tề, nỗi nhớ nhà của Chu Lệ giống như bùng phát, nói với Thiên hộ hộ vệ Chu Năng: “Đi, kêu bọn hắn mở chốt tuần kiếm, bốn vương muốn vào kinh thành chịu tang”.

Chu Năng giật dây cương, tiến thẳng đến, sau một lúc, liền thấy Chu Năng chán nản chạy về, gương mặt đỏ bừng, xấu hổ giận dữ không chịu nổi nói: “Vương gia, chúng ta... chúng ta.. .bị gây khó dễ!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx