sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 357: Giáo Huấn

Tân hữu vệ môn tay đặt lên đao, đi lại đi qua sân nhỏ phía trước, băn khoăn thật lâu, nhưng có hai hàng vệ binh kinh doanh cao lớn ngăn ở nơi đó, phảng phất giống như tường lấp kín, hắn điểm mũi chân cũng không nhìn thấy tình hình đối diện, đành phải tức giận từ bỏ.

“Quyền Xuyên Quân, ngươi đang ở đây làm chuyện gì?”.

Đảo Tân Quang Phu phát giác chỗ người gác cổng tân hữu vệ vẫn sáng đèn, đẩy cửa xem xét, vài võ sĩ đằng đẳng sát khí ngồi ở đằng kia, lập tức cảnh giác hỏi.

Sau khi hắn trở về, đã đem tình huống nhục nhã trong cung thụ nói cho bọn người tân hữu vệ môn biết, vài võ sĩ tức giận, quả nhiên ban đêm muốn đánh lén chỗ ở của Sơn Hậu quốc, lấy lại mặt mũi.

Đảo Tân Quang Phu sau khi nghe xong ý định của bọn họ, giận tím mặt, khiển trách: “Khốn kiếp! Tuyệt đối không thể! Đại Minh binh hùng tướng mạnh, có cùng Nhật Bản chúng ta buôn bán hay không cũng không cần thiết, không buôn bán cùng Nhật Bản chúng ta, còn có thể buôn bán cùng các nước Nam Dương, nhưng chúng ta không thể tìm được mậu dịch Đại Minh, đối với sự thống trị của tướng quân các hạ thật sự rất bất lợi, cho nên, chúng ta cần chịu nhục, tuyệt đối không thể chọc giận triều đình Đại Minh”.

Nói xong, hắn cười âm trầm, lại nói: “Để cho bọn họ đắc ý nhất thời có tính là chuyện gì, chờ chúng ta trở lại Nhật Bản, có thể phát binh đánh bọn họ, bọn họ sẽ vì sự cuồng ngạo của mình mà phải trả giá thật nhiều”.

Tân hữu vệ môn không phục nói: “Đảo Tân các hạ, ngày xưa ba nước Lưu Cầu công phạt lẫn nhau, hoàng đế Đại Minh liền hạ chỉ không cho phép bọn họ chinh chiến lẫn nhau, hôm nay nước Sơn Hậu đã xưng thần về phía Đại Minh, Đại Minh có cho phép chúng ta xâm phạm nước phụ thuộc vào hắn sao?”.

Đảo Tân Quang Phu giảo hoạt cười nói: “Đại Minh đế quốc cũng đáp ứng để chúng ta khai mở mậu dịch triều cống, chờ chúng ta trở về, tướng quân các hạ có thể chính thức đưa quốc thư về phía Đại Minh, như vậy, chúng ta cũng là nước phụ thuộc Đại Minh. Đều là nước phụ thuộc Đại Minh, hai bên phát sinh tranh chấp, cũng không xâm phạm mặt mũi Đại Minh.

Mấy ngày nay, ta cẩn thận tìm hiểu qua tin tức kinh sư Đại Minh, hôm nay tiến cung yết kiến hoàng đế Đại Minh, lại tận mắt nhìn hoàng đế và các đại thần bọn họ, bằng cách quan sát nét mặt, phát hiện hoàng đế bệ hạ chỉ là một người nói bốc nói phét, không phải người làm việc cụ thể, người như vậy, không phải mãnh hổ như Chu Nguyên Chương, hắn chỉ thích hư danh, rất dễ dàng đối phó!”.

Tân hữu vệ môn hoài nghi nói: “Đảo Tân các hạ nói lời này, có căn cứ không?”.

Đảo Tân Quang Phu nói: “Đương nhiên. Chúng ta một đường từ vịnh Hàng Châu tới, chợt nghe nói Yến vương tọa trấn phương bắc tạo phản, điều rất nhiều binh mã, dịch phu Từ Giang Nam, còn bị thua to, nhưng chúng ta đã đến kinh sư, trông thấy cái gì? Dân gian ca múa mừng cảnh thái bình, triều đình ngồi đó mà nói suông.

Khoa khảo thi Hương Đại Minh quốc năm nay vì chiến tranh phương bắc mới kéo dài, ngày chúng ta đến kinh, ba gã khoa giáp đứng đầu vừa mới dạo phố. Ta đã nghe ngóng, ba gã khoa đầu giáp này, danh đệ nhất vốn là Vương cấn, nhưng cũng bởi vì tướng mạo hắn không đủ anh tuấn, cho nên xuống đến thứ hai, đem Hồ Tĩnh vốn là thứ hai đề bạt đến thứ nhất, đây còn không phải hoàng đế bệ hạ chỉ thích hư danh, không chịu nhìn thực tế sao? Quan trọng nhất là.

Hắn quét mắt ngưng thần nhìn mấy võ sĩ đang lắng nghe nói: “Ta đối với khoa khảo người Trung Nguyên, cực kỳ hiểu rõ. Bọn họ do hoàng đế đích thân phỏng vấn, chỉ do hoàng đế ra mọt sách đề. Hắc hắc, phương bắc đang lúc rối loạn, lúc này ra sách sao, cho dù không hỏi quân sự, cũng nên hỏi một chút giải thích đối với việc tước phiên chứ?

Nhưng vị hoàng đế Đại Minh này ra đề mục là ‘Sự quân, kính kỳ sự nhi hậu kỳ thực. Khổng tử chỉ vị tập đại thành. Tập đại thành dã giả, kim thanh nhi ngọc chấn chỉ dã. Tử vị tử sản hữu quân tử chỉ đạo tử yên: kỳ hành dĩ dã cung, kỳ sự thượng dã kính, kỳ dường dân dã huệ, kỳ sử dân dã nghĩa’”.

Tân hữu vệ môn mờ mịt nói: “Các hạ, đây là ý tứ gì?”.

Đảo Tân Quang Phu nói: “Đây là lời nói bên trong tứ thư, ý tứ tất cả mà nói, các ngươi phải trung với Hoàng Thượng, phải tu dường bản thân. Chuyện này, có coi như là thi sách sao? Toàn dân là thánh hiền, ha ha ha, mộng tưởng xa không thể chạm, cổ hủ! Hoàng đế cổ hủ như thế, đối với việc hoàng đế đưa ra loại sách đề này mà không thể đưa ra ý kiến phản đối thậm chí tán thành, quan chủ khảo Phương đại nhân cũng là người cổ hủ. Bọn họ, không phải người làm được việc!”.

Đảo Tân Quang Phu nói đến đây, ánh mắt quét về phía mọi người bắt đầu sắc bén hơn: “Người Trung Nguyên có câu, gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn. Cho nên, các ngươi không thể xuất đầu lộ diện, làm hỏng đại kế của tướng quân các hạ! Người trong nước Sơn Hậu làm chúng ta nhục nhã, chúng ta sẽ dùng máu bọn họ để rửa sạch, nhưng mà, không phải bây giờ!”.

“Hải y!”.

Mấy võ sĩ vui lòng phục tùng, cúi đầu.

Hạ Tầm một tay đặt ở trên bàn, tay nhẹ nhàng chuyển động trong chén trà nhỏ tinh xảo.

Tương Mộng Hùng, Từ Thạch Lăng, Trương Tuấn, Vương Quan Vũ, bốn người ngồi thẳng tắp ở đẳng kia, hai tay đặt trên gối, mắt xem mũi, lỗ mũi liền tim, vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn khôi phục thói quen trong quân ngũ. Qua hồi lâu, con mắt bọn họ mới thoáng di động, liếc qua Hạ Tầm, sau đó vội trở về vị trí cũ.

Không khí ngưng trọng, khiến cho Từ khương một bên cũng bắt đầu cảm giác không được tự nhiên, tư thế ngồi bất tri bất giác thay đổi.

Ti trúc nhã nhạc, âm thanh dễ nghe bên ngoài không dứt bên tai, mơ hồ còn có thanh âm nam nữ đưa tình cười nói, Hạ Tầm thở dài, ánh mắt chuyển hướng Tương Mộng Hùng: “Ngươi, trong vòng một ngày giải quyết đầu lĩnh lưu manh Song Đầu Giao phụ cận vùng miếu Phu Tử, chiếm địa bàn hắn, đã khống chế rất nhiều kỹ phường thanh lâu ở đây, cửa hàng mua bán, kể cả bến tàu, dưới trướng mấy ngàn lưu manh, rất uy phong!”.

Tương Mộng Hùng nhếch môi nói: “Lão đại khích lệ!”.

Hạ Tầm nhẹ nhàng vỗ bàn, trách mắng: “Ta khen ngươi sao?”.

Tương Mộng Hùng vội ngồi thẳng, lại kéo căng gương mặt.

Hạ Tầm lại chuyển hướng Từ Thạch Lăng: “Ngươi cũng không sai, mua một tòa thanh lâu, oanh oanh yến yến, gái đẹp thành đàn, mỗi ngày nghe chân tường, nghe người ta anh anh em em, ân ân ái ái, ta nói... Động huyền tử ba mươi sáu tuyệt kỹ, đại khái ngươi đều học hết rồi hả?”.

Từ Thạch Lăng nhếch nhếch miệng, xấu hổ nở nụ cười.

Hạ Tầm lại chuyển hướng Trương Tuấn: “Ngươi sao...

Trương Tuấn vội cúi đầu nói: “Ti chức vô năng, hôm nay... hôm nay chỉ mở một cửa hàng lương thực, cái khác... Đều không làm”.

Hạ Tầm hừ một tiếng, lại chuyển hướng Vương Quan Vũ, giống như cười mà không phải cười nói: “Đang lúc thi Hương, ngươi nơi đó, buôn bán chắc không ít?”.

Vương Quan Vũ cười gượng hai tiếng, cầu xin tha thứ nói: “Lão đại, chúng ta... chúng ta trước kia đều là xách đao giết người, làm việc này... Thật sự là không trâu bắt chó đi cày, chúng ta không phải không muốn làm việc, thật sự là... không biết nên làm như thế nào. Vốn, trông cậy vào đại nhân đến Kim Lăng, có thể chỉ điểm chúng ta một hai, ai ngờ đại nhân lại đột nhiên mất tích.

“Ba tháng, các ngươi vẫn là do ta tỉ mỉ chọn lựa ra...

Hạ Tầm thở dài một tiếng, ngẩng đầu tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, Vương Quan Vũ vừa thấy vội câm miệng.

Hạ Tầm dùng tay khẽ gõ mặt bàn, qua nửa ngày, mới chậm rãi mở mắt, ngồi thẳng người, dường như cơn tức trong lòng đã bị hắn đè xuống, vẻ mặt trở nên ôn hòa nói: “Ta nói vài chuyện xưa cho ngươi nghe”.

“A?”. Tương Mộng Hùng hơi ngẩn người.

Hạ Tầm không để ý đến hắn, nói với Từ khương: “Ngươi cũng cùng nghe, sau khi trở về, sẽ đem chuyện xưa này giảng cho bọn thủ hạ của các ngươi nghe. Sư phụ dẫn vào cửa, tu luyện do cá nhân, có thể có bao nhiêu hiểu biết, phải xem lĩnh ngộ của các ngươi”.

“Dạ dạ dạ!”. Từ khương vội đi về phía trước, bốn người Tương Mộng Hùng cũng hơi nghiêng thân về phía trước.

Hạ Tầm ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Đây là vài chuyện xưa của phiên bang nước khác, các ngươi tử tế nghe lấy. Chuyện xưa thứ nhất, uống rượu”.

Mấy người liếc nhau, vội nghiêng tai lắng nghe.

Hạ Tầm nói: “Có một quốc gia, gọi là nước Mỹ, cùng quốc gia khác gọi là Đức đã xảy ra chiến tranh, Đức tỉ mỉ bày ra lần hành động thứ nhất, muốn tại một nơi tên là Verdun mà bắt đầu tiến công, nếu như trận chiến này thành công, bọn họ có thể đạt được thắng lợi cuối cùng. Tham dự kế hoạch này là một đại quan, tham gia một tiệc rượu, a, coi như là hoa tửu đi, ở trong đó có rất nhiều người, có quan viên cũng có thân sĩ còn có thương nhân eo quấn bạc triệu, đại quan kia uống rượu, thuận miệng nói một câu với mọi người: ‘Tất cả mọi người có thể yên tâm, kẻ địch nhất định sẽ thất bại, chúng ta tại Verdun sẽ chung kết tất cả bọn họ!

“Trong đó có một thương nhân, thật ra đến từ nước Mỹ, sau khi hắn nghe được câu này, cảm thấy nhất định là một bí mật lớn, liền lập tức đem tin tức này báo cáo cho quốc gia mình, cuối cùng, bởi vì nước Mỹ có đề phòng, Đức phát động chiến dịch này thất bại, từ đó làm cho bọn họ tan tác toàn diện!”.

Mấy người nghe xong, như có điều suy nghĩ.

Hạ Tầm lại nói: “Chuyện xưa thứ hai, gọi là quét tuyết. Cũng là hai quốc gia, đang phái binh giao chiến, nhưng hai bên không biết binh lực và bố trí lính của nhau. Có một ngày, trời tuyết lớn, một phương tướng quân trong đó đột nhiên nghĩ đến, trong chiến hào tích đầy tuyết, sĩ tốt di động không tiện, nhất định sẽ quét tuyết, mà quét ra tuyết, nhất định sẽ chồng chất đến bên ngoài chiến hào, quét tuyết đọng như vậy, màu sắc khẳng định cùng tuyết rơi xuống bình thường có chỗ bất đồng, thế là lập tức sai người quan sát động tình quân địch. Quả nhiên, bọn họ theo tuyết đọng màu sắc, đoán được quân địch chủ yếu mai phục tại chiến hào đó, mà chỗ màu sắc tuyết đọng không hề biến hóa, thì chỉ là kẻ địch phô trương thanh thế cố tình bày bố nghi trận, do đó đánh thắng một trận”.

Thần sắc mấy người càng thêm trầm tĩnh. Hạ Tầm không vội vã nói thêm gì nữa, hắn uống mấy ngụm trà, để cho bọn họ tiêu hóa hết, lúc này mới nói tiếp: “Chuyện xưa thứ ba, gọi là nuôi con mèo. Các ngươi cũng biết, một số quan lớn thích nuôi con mèo, chó, đại tướng phương bắc còn thích nuôi ưng. Ta nói một quốc gia này, là ưa thích nuôi con mèo. Cũng là hai quân giao chiến, đối chọi trên trận, hai bên đều ẩn tàng vị trí chủ lực và chủ soái mình rồi”.

Hạ Tầm nói là vài ví dụ trong chiến tranh hiện đại, ví dụ như che giấu vị trí chủ soái, chuyện này lúc cỗ đại không thường dùng, bởi vì ba quân tướng sĩ cần nhìn thấy, chính là chỗ chủ soái, nhưng đạo lý tương thông, bọn người Tương Mộng Hùng chỉ là người thô kệch, nếu không phải kẻ ngu dốt, đã rõ ràng ý nghĩa Hạ Tầm muốn nói cho bọn hắn biết, nằm ở một số chi tiết nhỏ nhìn như không có, nếu như cẩn thận cân nhắc, có thể từ đó đoán được ít nhiều tình báo cơ mật vốn hao tổn tâm cơ cũng không nghe được, cho nên không người nào lộ vẻ mặt nghi ngờ, chỉ là kiên nhẫn nghe.

Hạ Tầm nói: “Kết quả có một ngày, ở trận tuyến khác, tại một chỗ khác của trận tuyến khác, chợt phát hiện một mèo con chạy qua, hơn nữa không phải mèo hoang, mà là mèo Ba Tư cực kỳ quý báu. Bọn họ liền phán đoán, chủ tướng quân địch, rất có thể ẩn thân trong này, cho nên tập trung binh lực đánh ở đây, bắt giặc phải bắt vua trước, một lần xử lý chủ soái đối phương, cuộc chiến này, ai thua ai thắng, còn muốn ta nói sao?”.

Nhìn năm người giữ im lặng, Hạ Tầm lại nói: “Một chuyện xưa cuối cùng, là ngọn đèn. Hai quốc gia giao chiến, trong đó một phương phái.

Gian tế, ẩn nấp đến thành thị đối phương, sẽ nấp ở tướng lãnh đối phương, các công sở phụ cận. Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện buổi tối mỗi ngày trong nha môn, đều có vài địa phương cố định có đèn sáng rực rỡ, nhưng đột nhiên có một ngày, hắn phát hiện cả nha môn đều là đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều người là bận rộn ra ra vào vào, hắn cảm thấy, đối phương nhất định phải có hành động rất lớn, thế là lập tức đem tin tình báo đưa trở về. Các ngươi ngẫm lại, một phương có chuẩn bị, một phương khác cho rằng đối phương không chuẩn bị, trận chiến này, ai sẽ gặp thiệt hại?”.

Năm người chậm rãi gật đầu, hơi hiểu được.

Hạ Tầm nói: “Những chuyện này, không chỉ có thể trực tiếp dùng ở trên chiến trường hai quân giao chiến, dùng ở chỗ chúng ta, cũng rất phù hợp. Uống rượu, quét tuyết, nuôi con mèo, ngọn đèn, những chuyện này, người là đối tượng trực tiếp quan hệ đến hành động của quân sự đối phương? Nhưng ngươi đủ thông minh, ngươi có thể từ đó phỏng đoán ra ý đồ đối phương, mà ngươi không cần phải từ trong miệng các vị tai to mặt lớn của đối phương, nghe chính miệng hắn nói ra, đây mới gọi là tình báo!”.

“Rõ!”. Năm người đồng loạt cúi đầu.

Hạ Tầm lại nói: “Mộng Hùng, ngươi lăn lộn trong hắc đạo, cái khác không nói, ngươi đang ở trên bến tàu bao nhiêu tai mắt? Bọn họ mỗi ngày vận đến vận đi, là vận chuyển những thứ gì, vận bao nhiêu, vận đi đâu, từ nơi này vận chuyển, vận cho người nào, chỉ cần làm rõ những chuyện này, ngươi có biết bao nhiêu tình báo hữu dụng?”.

Tương Mộng Hùng hưng phấn mặt đỏ bừng, đến mấy cái mụn trên mặt cũng căng lên: “Dạ dạ dạ, lão đại, huynh đệ đã hiểu”.

Hạ Tầm chuyển hướng Từ Thạch Lăng: ‘Tiệc rượu, cốc chén giao thoa, nói chuyện trời đất, không hề để ý, là nơi dễ dàng tiết lộ cơ mật nhất. Ngươi mua kỹ viện này không sai, vấn đề là, ngươi dùng sai nhiệt tình rồi, cô nam quả nữ, thoát sạch quần áo, có mấy người sẽ ở trên giường đàm luận quốc gia đại sự, hả? Buông tha những nữ nhân kia đi! Cố gắng bắt lấy tiểu nhị của ngươi!”.

Từ Thạch Lăng lau mồ hôi nói: “Dạ dạ dạ, tại sao ta không nghĩ tới. Đúng rồi, tiểu nhị mới là tai mắt thích hợp nhất, ta trước kia thật ngu xuẩn, thầm nghĩ lên giường, là lúc bọn hắn không hề cố kỵ...

Hạ Tầm tức giận liếc nhìn hắn, lại chuyển hướng Trương Tuấn: “Mở cửa hàng, củi gạo mờ muối tương dấm chua trà. Ngươi cho rằng, ta cho ngươi đến kinh doanh cửa hàng lương thực, chỉ là cho ngươi có một thân phận che giấu tung tích? Ngươi muốn tìm hiểu tình báo trực tiếp, nên nghe chỗ nào, hả? Ngươi xem lương thực là lên giá hay hạ giá, người đến mua lương nói những thứ gì bực tức, trong tủi áo là xa xỉ hay túng quẫn, cái này không phải là tình báo sao?”.

Trương Tuấn rụt rè nói: “Ta... Ta vốn là nghĩ, liên lạc một số quan lại hay người làm chủ, tống ít lương đến thăm, là có biện pháp từ tôi tớ hạ nhân bọn họ nơi đó, nghe được rất nhiều tin tức. Chỉ là, bọn họ quen biết phần lớn đều là tiệm cơm tiệm gạo, ta giờ đây... Vẫn còn chưa liên lạc được mấy hộ của người ta”.

Hạ Tầm nói: “Ngươi dùng biện pháp này, đương nhiên là không sai, chỉ là thấy hiệu quả chậm, nhưng mà tính ra... hai người các ngươi so với bọn họ còn thông minh hơn, ta chỉ là nói cho ngươi biết, biện pháp tìm hiểu tình báo, không chỉ có một loại, không chỉ có một”.

“Dạ dạ dạ”.

“Còn có ngươi, Quan Vũ!...”.

Vương Quan Vũ chăm chú lắng nghe, hưng phấn mà nói: “Lão đại, ngươi không cần phải nói, ta nghe rõ toàn bộ, ta biết nên làm như thế nao”.

Hạ Tầm trừng mắt nói: “Các ngươi, đều làm phiền ta, nếu còn phiền đến như vậy, ta sẽ đi, lúc đó... không chỉ là đơn giản biến mất ba tháng như vậy!”.

Như có thần giao cách cảm, Trung Sơn vương phủ, trong khuê phòng tiểu quận chúa, Từ Minh Nhi lúc này đang bịt lỗ tai, nói với Từ Huy Tổ, Từ Tăng Thọ: “Các người, đều làm phiền ta, nếu còn phiền đến như vậy, ta sẽ đi, lúc đó... không chỉ là đơn giản biến mất nửa năm như vậy!”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx