sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 358: Bức Hôn.

“Ta phải hơn một tháng nữa mới vừa mới qua mười bốn, cần gì phải gả sớm như vậy, các người chẳng lẽ không thể chờ đợi được muốn đuổi ta đi sao?”.

Từ Minh Nhi khóc sướt mướt bắt đầu phát huy thế công bằng nước mắt.

“Ai ui, bảo bối của ta, muội đừng khóc!”.

Từ Tăng Thọ đã ba mươi, tiểu muội tử này so với con lớn nhất của hắn còn nhỏ hơn, tuy nói là muội tử, thật ra không khác gì một nữ nhi, nhìn nàng khóc, Từ Tăng Thọ nhất thời luống cuống tay chân, vội cất lời giải thích: “Muội tử, chỉ là kết hôn, chỉ là kết hôn mà thôi, ta không vội thành thân. Có thể lấy tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ ta, đây là phúc khí hắn đã tu luyện mấy đời, còn không phải tất cả đều là nhà chúng ta định đoạt?

Đại ca thật ra chỉ dẫn muội đi xem, muội xem thanh niên nhà ai tài tuấn, chỉ cần lặng lẽ chỉ cho đại ca biết để đến nơi, đại ca tìm người kết hôn với muội, trước trao đỗi hôn thư, thành lập hôn ước. Về phần động phòng hoa chúc, đây còn không phải là tự muội tính sao, ngươi thích khi nào thành thân thì lúc ấy thành thân.

“Lão Tam, sao ngươi sủng ái nàng như vậy? Tiểu muội chính là do ngươi làm cho hư!”.

Từ Huy Tổ bày ra bộ dáng gia chủ, trầm mặt khiển trách: “Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy, khi nào thì đến phiên một nữ nhi tự mình làm chủ?”.

Hắn lại chuyển hướng Từ Minh Nhi, khiển trách: “Còn nói đại ca không thương muội, nếu đại ca không thương muội, trực tiếp chỉ định cho muội một vị hôn phu, muội còn dám không lấy chồng sao? Ta đây không phải muốn dẫn muội đi, bảo muội tự mình xem? Muội đến lúc đó ra vẻ là một đồng tử bên cạnh đại ca, cẩn thận nhìn một chút, nhìn một người thi khoa cử nào hợp tâm ý muội, muội nói cho ta biết, đại ca đính hôn cho muội”.

Chu Duẫn Văn vì tỏ rõ thái bình, hạ chỉ do Lễ bộ chủ trì, triệu tập sĩ tử cao trung thi Hương lần này đi chơi thuyền hồ Mạc Sầu, tổ chức một tiệc rượu thơ long trọng. Từ Huy Tổ liền động tâm tư, muốn mang muội muội cùng đi, nhìn xem những khoa sĩ tử mới, tinh anh quốc gia kia. Khoa cử sĩ tử mới này đương nhiên cũng không phải là đều là thiếu niên, lão nhân năm sáu mươi có, thiếu niên tao nhã đẹp trai cũng có, người nữ nhân quấn đầu gối đã kết hôn cũng có, thanh niên cho tới nay vẫn độc thân cũng có.

Từ Huy Tổ là muốn cho muội tử tận mắt xem, thấy nam tử nào phù hợp, liền thành lập hôn nhân cho nàng, đến sang năm sẽ đem muội tử gả ra ngoài, hắn hiểu rõ lão Tam và muội muội quan hệ tốt nhất, cố ý kéo hắn tới cùng, ai ngờ vì việc này, nhắm trúng lúc tiểu muội tử đang muốn lên giường nghỉ ngơi làm nàng khóc toáng lên, lão Tam ở một bên cũng chẳng có tác dụng gì, tiểu muội còn chưa nói xách điều kiện, hắn đã bắt đầu nhượng bộ từng bước một.

Từ Huy Tổ không để cho nghi vấn nói: “Cứ định như vậy rồi, phụ thân.

Mất sớm, huynh trưởng như cha, chung thân đại sự của ngươi, đương nhiên để ta làm chủ. Ngày mai, tiệc rượu thơ bên hồ Mạc Sầu, muội đi, cũng phải đi. Không đi, cũng phải đi. Nếu muội vẫn không nghe lời như vậy, vi huynh làm chủ cho muội, chờ ta tìm người cho muội, đính hôn, muội còn muốn đỗi ý, đó là tuyệt đối không thể!”.

Dứt lời, tay áo Từ Huy Tổ phất một cái, nói với Từ Tăng Thọ: “Lão Tam, đi thôi”.

“Ha ha ha, đại ca, ngươi đi trước, ta... khuyên nàng”.

“Hừ!”. Từ Huy Tổ tức giận phẩy tay áo một cái, nghênh ngang rời đi.

Từ Minh Nhi vừa thấy đại ca đi rồi, liền từ trên mặt ghế tức giận nhảy dựng lên, chạy đến bên giường, nhấc chăn lên, cả người mặc nguyên quần áo liền chui vào, bởi vì nàng còn đi giầy, chân in đầy bên giường, chăn loạn xì ngầu, cổ và hai chân đều lộ ở bên ngoài, chỉ giấu đầu và mặt mình, điển hình theo kiểu đầu không để ý đít.

Từ Tăng Thọ nhìn muốn cười phá lên, nhưng muội tử đang khóc, hắn cũng không dám cười, nếu không không lại chọc giận tiểu tử kia. Từ Tăng Thọ đi đến bên giường, vỗ vỗ bả vai nàng, Từ Minh Nhi giãy mạnh một cái, không để ý tới hắn. Từ Tăng Thọ tóm lấy tấm chắn, trở tay hung hăng vỗ một cái trên mông đít nàng, nói: “Lùi vào bên trong, để cho Tam ca chút chỗ!”.

Từ Minh Nhi tức giận giãy giãy người, cũng tính để cho hắn một chỗ bằng bàn tay. Từ Tăng Thọ liền đem một cái mông cực lớn hạ xuống bên giường, xem như đang ngồi trên đó, lúc này mới thở dài nói: “Tiểu muội à, muốn nói, ba tỷ tỷ của muội, người gả đều là vương hầu, muội gả cho một tiến sĩ, thật là thiệt thòi cho muội.

Từ Minh Nhi mạnh mẽ từ trong chăn nhô đầu ra, quay đầu lại gắt giọng: “Ai muốn gả vương hầu? Người ta như vậy, ta còn ngại buồn bực!”. Nói xong vèo hạ xuống, đầu càng rút vào trong chắn.

Từ Tăng Thọ liên tục không ngừng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, vương hầu có gì tốt, muội xem nhìn ít phượng tử long tôn, bị Hoàng Thượng sửa trị thành cái dạng gì? Ta không nói ngoa. Tiểu muội à, thơ tiệc rượu hồ Mạc Sầu này, đến hội đều là tài tử các nơi trúng khoa cử, nguyên một đám học thức bất phàm, trong đó càng không thiếu thiếu niên phong độ tuấn mỹ có thừa.

Muội đừng tức giận, nói không chừng đến nơi đó, liếc một người nào trong, sẽ không biết xấu hổ bảo đại ca vội gả muội qua đẩy. Hắc hắc, con gái là con nhà người ta, lưu cũng không thể lưu. Ai không phải gả đâu, Tam tẩu ngươi khi gả đi, khóc đến kêu mẹ kêu cha, ôm mẹ nàng không buông tay đó, mắt đều khóc đến sưng lên. Về sau đại chất tử muội đều sinh ra, nàng mới nói với ta, lúc xuất giá là do nhỏ nước lên trên mắt”.

Từ Minh Nhi giấu ở trong chắn, nghe hắn nói thú vị, nhịn không được phì cười một tiếng, lại vội nhịn xuống.

Từ Tăng Thọ nói: “Đại ca làm như vậy, cũng là muốn tìm lang quân như ý cho muội thôi!”.

“Ta còn nhỏ!”.

Từ Minh Nhi đầu lại là lắc lư liên tục, nói chuyện thì chui ra, không nói lời nào lại giấu vào, đúng là làm cho người buồn cười.

Từ Tăng Thọ vội vàng nói: “Ừm, muội giờ đây không muốn gả, cũng có thể lo liệu. Chuyện này ở trên người Tam ca, muội chỉ phụ trách tuyển người, trúng người nào, Tam ca cho kết hôn muội. Muội nếu ngại mười bốn nhỏ, vậy mười lăm gả, được không? Tam tẩu muội gả đi, chính là mười lăm. Thật ra mười bốn cũng miễn cưỡng được thôi, mấy thiếp của Tam ca, có hai người đều là mười bốn vào cửa đó”.

Xem Từ Minh Nhi không nói gì, Từ Tăng Thọ chỉ nghĩ đã thuyết phục được nàng, lại rèn sắt khi còn nóng nói: “Thế nào? Muội đồng ý? Muội nghĩ đi, anh tuấn trong thiên hạ, tất cả đều ở tại Mạc sầu, còn tìm không ra một người hợp tâm ý muội sao? Đừng xem muội giờ đây mất hứng, nói không chừng, chờ muội chọn trúng lang quân như ý, sau này cảm ơn ca ca cũng không kịp”.

Từ Minh Nhi nhếch chăn lên, đột nhiên ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng thần sắc hết sức nghiêm túc: “Tam ca, ngươi bây giờ không phải là đang vụng trộm đưa tình báo cho Đại tỷ phu?”.

Từ Tăng Thọ giật mình, thấy thần sắc tiểu muội nghiêm túc, vừa rồi đáp: “Ài! Hôm nay Tam ca đã đứng sang bên cạnh, binh quyền bên cạnh, thật muốn nghe, nhưng nhận được tin tức cũng có hạn. Mặt khác, loại sự tình này, ta chỉ có thể sai sử vài gia tướng thân tín, nếu để bọn hắn đuổi theo sau lưng Đại tỷ phu chạy trên chiến trường, muốn tìm Đại tỷ phu thật sự không dễ dàng, cho nên ngẫu nhiên có thể nghe được một chút tin tức, ta cũng là mang đến Bắc Bình giao cho Đại tỷ, có hữu dụng hay không, vậy còn khó nói. Muội hỏi chuyện này để làm gì?”.

Từ Minh Nhi chăm chú nói: “Tam ca, Dương Húc nhờ ta chuyển cho ngươi một lời nói, ngươi còn nhớ rõ không? Mặc kệ ngươi đưa đi tin tức hữu dụng hay không, có dùng nhiều hơn hay không, một khi bại lộ, tất có họa sát thân. Giờ đây đại ca lại bức ta lập gia đình, còn không bằng... chúng ta chạy đi thôi, chúng ta đi Bắc Bình!”.

“Hồ đồ!”.

Từ Tăng Thọ trợn mắt nhìn, khẽ nói: “Người bên ngoài nói muội không nghe, Dương Húc kia nói chuyện, muội ngược lại coi thành khuôn vàng thước ngọc. Ta cũng không phải dụng tâm đi nghe, nghe được chút gì đó thì có là gì, phái người đưa tin cũng là tâm phúc nhà mình, Hoàng Thượng làm sao có thể biết? Cho dù hắn có biết, Từ gia ta có lệnh bài miễn tử, đó là Thái tổ hoàng đế ban thưởng cho, đó là di chiếu của Thái tổ hoàng đế, nếu Thái tổ còn, nói không chừng còn có thể thu hồi lệnh bài chính hắn ban phát. Đương kim hoàng thượng là con cháu của Thái tổ, hắn dám vi phạm di chiếu của Thái tổ sao? Hắn nhiều nhất là bắt ta lại, giam trong đại lao quan cả đời, có Trung Sơn vương phủ ta làm chỗ dựa, ta lại có thể phải chịu khổ gì? Muội tử, Từ gia chúng ta có kim bài miễn tử! Ngoài ra, Tam ca chính là muốn đi cũng không thể đi!”.

Từ Tăng Thọ thở dài nói: “Tam ca vừa đi, đại ca cần phải chịu liên đới. Hắn là Ngụy Quốc Công, là chủ nhân Trung Sơn vương phủ, là đương gia người Từ gia chúng ta. Đại tỷ phu bên kia thắng trận càng nhiều, ca chúng ta lâm vào tình cảnh càng khó xử, tình cảnh đại ca hôm nay vốn không sống khá giả, ta lại vừa đi, hắn chính là đầu sóng ngọn giá, làm sao để như vậy được?”.

Từ Minh Nhi nâng miệng lên: “Vậy... Ta cũng không gả, ta không thích.

Những người đọc sách chỉ thích chỉ hồ giả dã, miệng lưỡi cay độc kia”.

Từ Tăng Thọ cười nói: “Ha ha, không hổ là khuê nữ Trung Sơn vương phủ, chúng ta dùng chiến công mà phong tước, bọn nữ tử chúng ta yêu mến cũng đều là vũ phu oai hùng. Chính là Đại tỷ ta, đọc đủ thứ thi thư, ban đầu ở Kim Lăng có danh xưng là ‘nữ chư sinh’, yêu mến cũng là quân nhân. Bất quá... Trong văn nhân, cũng có người phóng khoáng”.

Từ Minh Nhi vểnh môi lên nói: “Ta không thích, chính là không thích...”.

Vẻ mặt Từ Tăng Thọ đau khổ nói: “Vậy... Ta đi đến chỗ đại ca nói...”.

Từ Minh Nhi mừng rỡ, ôm lẩy cánh tay hắn hoan hô nói: “Ta chỉ biết, Tam ca đối với ta tốt nhất”.

Từ Tăng Thọ trừng mắt nhìn nàng nói: “Muội chỉ biết nịnh Tam ca của ngươi! Vậy muội ngủ đi, ta đi theo đại ca nói chuyện, bằng không, ở trong huân khanh võ tướng, tìm cho muội lang quân như ý. Ừm, lại nói tiếp, trong bộ hạ cũ của ta, có vài người còn chưa lập gia đình, tướng mạo nhân phẩm cũng không kém”.

“A?”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Minh Nhi hạ xuống, gắt giọng nói: “Tam ca, người là thật khờ, vẫn giả ngu, ý ta là, ta không cần phải gả, ta giờ đây không cần phải gả! Những võ tướng miệng đầy thô lỗ kia, làm người làm việc đều lỗ mãng, động đậy hay không động đều một thân toàn mồ hôi thổi...”.

Từ Minh Nhi gạt mũi nói: “Ta ở bên cạnh huynh cũng không phải chưa thấy qua, chỉ mất công huynh đem bọn họ khoa trương thành một đóa hoa”.

Từ Tăng Thọ cả giận nói: “Cao không tới, thấp không xong, hình dáng gì mới hợp tâm ý ngươi? Tam ca chỉ đáp ứng giúp muội thuyết phục đại ca, tìm cho muội gia đình huân thích công thần để làm trượng phu, cũng không nói giúp ngươi thuyết phục đại ca không lấy chồng. Không cho phép được một tấc lại đòi một thước, muội nghỉ ngơi trước, ta đi tìm đại ca”.

“A!”.

Từ Minh Nhi vừa kêu một tiếng, Từ Tăng Thọ đã chạy ra ngoài nhanh như chớp, Từ Minh Nhi oán hận giật cái chắn, lầm bầm nói: “Bức ta gả, ta sẽ đi!”.

“Cọc cọc cọc!”.

Cửa thư phòng vang lên tiếng gõ, không đợi bên trong trả lời, Từ Tăng Thọ liền đẩy cửa phòng đi vào. Hắn vốn đến hậu trạch đi tìm đại ca, kết quả vừa hỏi mới biết được, đại ca còn chưa đi ngủ, liền lại nhớ tới tiền viện, đến thư phòng tìm hắn.

Từ Tăng Thọ vào nhà, đem tâm ý tiểu muội nói cho Từ Huy Tổ, Từ Huy Tổ nghe xong nhất thời mặt kéo dài, không vui nói: “Lão Tam, tiểu muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi tại sao cũng làm rối rắm theo! Hả? Ngươi còn ở chỗ này mò mẫm xen vào, ngươi làm sao lại không rõ đại ca đang khổ tâm một phen?”.

Từ Tăng Thọ ngạc nhiên nói: “Tiểu muội tìm vị hôn phu mà thôi, tuổi nàng xác thực không lớn, muộn hai năm có làm sao, chuyện này có gì khó?”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx