sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Cơn mưa vào lúc nửa đêm đánh thức Trà dậy, căn phòng không để đèn, tối om. Trà nằm trong bóng tối lắng nghe tiếng mưa đổ bên ngoài, Trà giật mình vì có một con mắt đỏ nhỏ xíu đang nhìn mình. Con mắt đỏ bất động ấy ở phía đầu tủ sách, nó không đủ sức mạnh xuyên qua bóng tối, chỉ là một đóm nhỏ nhưng cũng đầy vẻ dọa nạt khiến Trà sợ hãi. Cô liên tưởng đến một ngọn đèn ma, rồi lại nghĩ tới con mắt của một loại rắn độc và Trà gần như khiếp đảm trùm kín cái mền dày. Nhưng một lúc sau, Trà sực nhớ ra chiếc máy cassette để trên đầu tủ sách. Thôi rồi, Trà đã quên không tắt máy khi nghe nhạc trước lúc ngủ. Cho nên khi băng nhạc dứt, đèn báo của máy vẫn sáng. Đó là con mắt đỏ của máy cassette.

Trà mỉm cười, tự trách cái tính nhát gan của mình và tung chiếc mền đang đắp, choàng dậy xuống giường tắt chiếc máy hát. Không hiểu giờ này mẹ về chưa? Và Trà cũng sực nhớ cô chưa hề nghe tiếng chuông gọi cổng, nghĩa là bà Loan cũng chưa về. Trà không mở đèn, cô đi loanh quanh trong căn phòng và mở một cánh cửa sổ để nhìn ra bên ngoài. Cơn mưa thật to nhưng không ào ạt, những giọt mưa hiền hòa rơi trên cây lá trong vườn. Những cái cây im sững, thu bóng trong mưa đêm, như những bóng người co ro bất động.

Bây giờ Trà mới thấy đói bụng, cơn đói cồn cào làm Trà thấy khó chịu. Tuy nhiên, cứ nghĩ tới chuyện xuống nhà, mò vào trong bếp để làm thức ăn, Trà thấy ngại ngùng, lười biếng. Chiếc tủ lạnh nhỏ đặt trong góc phòng của Trà cũng đã hết thức ăn, trái cây cũng không còn từ mấy ngày nay mà Trà cũng buồn mua. Cơn mưa dai dẳng này đã đến trong giấc ngủ mệt mỏi của Trà và hình như Trà chỉ chợp mắt chừng khoảng một tiếng đồng hồ trở lại thôi. Trà biết với cơn mưa sụt sùi thế này, và thức dậy lúc nửa đêm, Trà sẽ khó mà dỗ được giấc ngủ trở lại.

Bỗng có tiếng chuông gọi cổng. Tiếng chuông vang lên trong mưa làm Trà giật mình. Người gọi chuông nhấn lại lần thứ hai, vội vã hơn. Trà bật công tắc đèn và mở cửa phòng chạy xuống nhà. Không thấy cây dù đi mưa để chân cầu thang như thường lệ, Trà chạy ra khoảng sân, cảm thấy những giọt mưa lạnh buốt quất vào mặt mình. Chú Phan và mẹ hiện ra, hai người say khướt. Chú Phan ướt ngoi ngóp đang lảo đảo dắt xe vào nhà, còn mẹ gần như đứng không nổi phải vịn vào Trà. Cô nhìn mẹ thở dài, bà Loan cũng ướt ngoi ngóp và lạnh run.

-Cháu dẫn mẹ vào nhà nhanh lên, bị mưa trong lúc say rượu dễ bị cảm lạnh lắm đấy – Chú Phan vừa dựng chiếc Dream vừa lè nhè nói.

Trà làm thinh dìu mẹ lên cầu thang. Vậy là đêm nay chú Phan sẽ ở lại. Trà cảm thấy khó chịu và không muốn nhìn thấy gương mặt đỏ gừ như con gà chọi của người đàn ông đó. Đêm nào cũng vậy, ông ta cứ chở mẹ Trà đi uống rượu, đi nhảy, ít khi về trước nửa đêm và bao giờ hai người cũng ở trong một cơn say ít hay nhiều. Những lúc say lảo đảo chú Phan thường lấy cớ để ngủ lại. Tối nay thì cũng vậy.

Đặt mẹ nằm yên trên giường, Trà mở tủ quần áo của mẹ lấy bộ quần áo ngủ và một chiếc khăn lông mang tới. Trà nói:

-Mẹ thay quần áo đi, không thể để người ướt ngoi ngóp như vậy được đâu.

-Để đó chú lo cho mẹ.

Chú Phan đứng sau lưng Trà, lên tiếng. Trà khẽ liếc nhìn người đàn ông không phải là ba cô đứng trong căn phòng của mẹ tự nhiên Trà thấy bực tức. Trà có cảm tưởng sự xúc phạm ấy không phải chỉ có đối với cô, mà đối với cả ba mình nữa.

Trà nổi nóng:

-Tại sao chú cứ rủ mẹ cháu đi uống rượu hoài vậy, đêm nào cũng say sưa. Cháu chán quá rồi.

Chú Phan cười cười:

- Cũng là bàn chuyện làm ăn mà thôi, người ta ép mẹ cháu uống. Biết làm sao được.

- Chú cũng ép mẹ cháu uống chứ gì?

- Cũng để mẹ cháu vui thôi, bởi vì mẹ cháu luôn luôn than buồn chán, chú biết làm sao hơn được?

- Chú đừng ngụy biện.

Trà giận dữ bỏ xuống nhà ngồi trong ghế xa-lông ở phòng khách, bỏ mặc cho chú Phan chăm sóc mẹ. Trà đã chán ngấy cảnh mẹ say sưa, nằm lăn lóc, người nồng nặc mùi rượu, mùi bia. Tại sao mẹ lại có thể sống buông thả như vậy được nhỉ? Lâu nay có viết thư cho ông Toàn, Trà không bao giờ đề cập tới mối quan hệ của mẹ và chú Phan. Trà không muốn cho ba buồn và thất vọng về mẹ, người đàn bà mà một thơì ba yêu thương, quí trọng. Nhưng hành động bao che giấu diếm này, Trà cũng thấy mình có lỗi với ba rất nhiều.

Ở bộ ghế xa-lông này, hồi chưa đi học tập, ba đã thường ngồi hút thuốc lặng lẽ. Cái tẩu thuốc của ba giống như ống khói của con tàu đi biển, lúc nào cũng phun ra những cụm khói khét lẹt. Trà rất sợ mùi khói thuốc cuả ba, nhưng lại thích mồi thuốc vào tẩu giùm ông, bao giờ cũng vậy, Trà giành công việc nhồi thuốc, sau đó mới đưa tẩu thuốc cho ba hút. Có khi hai cha con ngồi đối diện nhau, ông Toàn ngắm con gái và bảo Trà: Lớn lên con gái của ba sẽ là một cô gái đẹp, nhưng số phận có thể không may.

Trà có hỏi tại sao, ba không giải thích, chỉ cười. Có phải số phận ấy đã đến với Trà đúng như lời ba đã từng nói không?

-Trà nghĩ gì thế? – Chú Phan ngồi ở chiếc ghế của ba và lên tiếng hỏi Trà.

-Cháu đang nghĩ tới ba.

Chú Phan sựng người, nhưng sau đó là một giọng cười cố tạo sự vui vẻ:

- Ông ấy có cho biết khi nào về không?

- Sắp.

- Chắc Trà nhớ ba lắm hả?

- Đúng.

- Trà cũng rất thương ba, phải không?

- Dĩ nhiên.

- Ba Trà về rồi ông ấy sẽ ở đâu?

Câu hỏi chú Phan làm Trà tức giận. Trà nhìn chú bằng cặp mắt căm thù:

- Ba Trà về ở trong ngôi nhà này chứ đâu. Nhưng tại sao chú lại hỏi như vậy?

- Chú buột miệng hỏi thế thôi.

- Tưởng chú biết rõ vấn đề này hơn ai hết chứ – Trà cười mỉa mai.

- Cũng chưa chắc – Chú Phan khinh khỉnh nói.

- Mẹ cháu thế nào?

- Ngủ say rồi.

- Chú không về nhà sao?

- Chú ở lại.

- Vậy chú đi ngủ đây.

Trà đứng lên, cô tỏ thái độ bực dọc bằng cách xô cái ghế thật mạnh. Sau đó Trà đi lên cầu thang để về phòng mình. Chú Phan chỉ nhìn theo buông ra một giọng cười nhạt nhẽo. Người đàn ông này luôn luôn có thái độ dễ ghét. Không bao giờ Trà có cảm tình với ông ta.

Trà nằm vật ra giường, cô ôm chiếc gối dài vào lòng cảm thấy nỗi chán chường đè nặng tâm hồn mình như cả một sức mạnh vô hình chợt xô tới. Cơn mưa vẫn đổ bên ngoài, tiếng mưa đêm nghe buồn thê thảm. Trà cố nhắm mắt dỗ giấc ngủ, nhưng không làm sao ngủ nổi. Có tiếng gõ vào cửa phòng, rồi tiếng của chú Phan:

-Trà ơi, cháu ngủ rồi à?

Trà làm thinh. Chú Phan tiếp tục gõ cửa và nói:

- Chú biết cháu chưa ngủ đâu, cháu làm gì trong phòng vậy?

Trà cáu quá, gắt lên:

- Cháu ngủ chứ làm gì, còn chú, sao cứ phá người ta hoài vậy?

Chú Phan cười:

- Chú muốn nói chuyện với cháu.

- Chú say rồi, đi ngủ đi, có gì sáng hãy nói.

- Sáng mai cháu đi học rồi, làm sao mà nói?

- Cháu sẽ không đi học nữa.

- Tại sao?

- Chú không cần biết.

- Cháu không mở cửa sao?

- Không.

- Cháu giận chú lắm à?

- Không biết. Nhưng chú đừng làm ồn nữa, hãy lịch sự một chút. Cháu ngủ đây.

Và Trà im lặng giả vờ ngủ, nhưng thật ra Trà không tài nào chợp mắt được. Hai mắt cô mở thao láo nhìn lên đỉnh mùng. Trong đêm tối chỉ có tiếng mưa, tiếng đồng hồ để bàn nhích từng phút rời rạc, cô đơn. Thái độ của chú Phan thật kỳ lạ, cứ nghĩ tới gương mặt của người đàn ông này tự nhiên Trà cảm thấy sờ sợ và căm ghét.

Có lẽ biết Trà sẽ chẳng bao giờ mở cửa nên chú Phan bỏ xuống nhà.

Ông ta khùng chăng? Trà tự hỏi như vậy, và vùi mặt vào chiếc gối.

Chú Phan đã đi từ sớm, có lẽ lúc đó Trà hãy còn ngủ. Cơn mưa đêm qua để lại cho buổi sáng khoảng không khí lạnh và bầu trời trong sạch như được lau kỹ bụi bặm. Bà Loan sau một giấc ngủ vùi, sáng ra đã tỉnh hẳn. Bà lên phòng Trà, đứng ở cửa hỏi con gái:

- Sáng nay con không đi học à?

- Con mệt quá.

- Xuống nhà ăn sáng với mẹ.

-Con cũng không thấy đói.

Thật ra Trà rất đói, hồi hôm vì lười biếng Trà đã nhịn đói mà ngủ. Tuy nhiên, Trà ngại phải ngồi đối diện với mẹ. Có thể chú Phan chẳng nói gì với mẹ, nhưng câu chuyện căng thẳng giữa Trà và chú cứ làm Trà ngại ngùng.

- Không đói cũng phải ăn. Dạo này mẹ thấy con thay đổi và gầy lắm rồi. Tại sao vậy?

- Con không biết.

- Hồi hôm mẹ say lắm phải không?

- Gần như mẹ không còn biết gì hết – Trà đáp.

- Bậy thật.

Trà theo mẹ xuống nhà. Bữa ăn sáng đã được bà Loan làm xong từ lúc bà ngủ dậy. Vẫn chỉ có hai mẹ con ngồi đối diện nhau ở bàn ăn. Trà nhai bánh mì mà chẳng thấy ngon.

Trà nhìn mẹ nói:

- Sáng nay mẹ có đi đâu không?

- Phải đi lo chuyện làm ăn chứ, mẹ không ở nhà được đâu. Nhưng con hỏi như vậy để làm gì?

- Và tối về mẹ lại say?

- Đâu phải hễ về nhà là say, hình như con có ác cảm với mẹ. Đúng không?

- Tốt nhất mẹ đừng say sưa như vậy nữa, mẹ hãy nghĩ tới ba con một chút.

- Lúc nào mà mẹ không nghĩ tới ba con, mẹ đã không làm như vậy.

- Con không có quyền trách mẹ – Bà Loan cũng nghiêm giọng.

- Con không còn chịu đựng nổi nữa rồi – Trà hét lên.

- Tôi cũng không còn chịu đựng nổi nữa rồi – Bà Loan cũng hét lên.

Trà buông đũa nói:

- Tốt nhất là mẹ bảo chú Phan đừng bao giờ tới nhà này nữa, còn mẹ có còn nghĩ tới ba con hay không thì tùy mẹ. Con chán nhìn thấy cảnh này quá rồi.

- Cô không phải dạy khôn tôi.

Bà Loan cũng buông đũa, hai mẹ con dìu nhau, gầm gừ. Trà không ngờ mẹ có phản ứng như vậy, mặt bà tái xanh vì tức giận. Trà cũng giận mẹ không kém, nhưng cô không biết nói gì hơn. Trà cứ nhìn sững mẹ, nước mắt trào ra. Trà đứng lên nói một cách dứt khoát:

-Nếu chú Phan còn về trong ngôi nhà này thì con sẽ bỏ đi.

Và Trà bỏ chạy về phòng mình, cô nằm vật trên giường, úp mặt vào gối khóc nức nở. Trà oán giận mẹ vô cùng, đồng thời cũng căm thù người đàn ông đã lợi dụng mẹ cô trong hoàn cảnh khó khăn đã cướp mẹ ra khỏi vòng tay của ba Trà. Người đàn ông ấy là chú Phan, Trà sẽ thù ghét ông ta suốt đời.

-Trà ơi, mở cửa cho mẹ.

Bà Loan vừa gõ cửa vừa gọi con gái, nhưng Trà không muốn mở cửa, không muốn nói chuyện với mẹ trong lúc này. Và Trà làm thinh.

- Mẹ muốn nói chuyện với con.

Trà thét lên:

- Nhưng con không muốn nói chuyện với mẹ. Con muốn được yên.

- Thôi được, tối về mẹ sẽ nói chuyện với con.

Bà Loan bỏ đi, tiếng chân bà xa dần. Trà vẫn khóc trong chiếc gối còn thơm mùi tóc của cô. Nước mắt làm vơi một phần nỗi buồn. Trà nằm ngửa nhìn lên trần nhà mênh mông này nữa, mẹ đã đi.

Tiếng con chim sâu ríu rít trên cành cây mận ngoài cửa sổ, nó đang tìm bắt sâu, không biết con chim đang vui hay đang buồn. Trà xuống nhà rửa mặt, k

hi nhìn vào tấm gương soi gắn trên tường Trà bỗng giật mình khi thấy gương mặt mình tái xanh, tóc tai rũ rượi, đôi mắt có quầng thâm. Trà thấy trong gương mặt mình lạ lẫm, giống như gương mặt của một người con gái nào khác.

Trời ơi…

Trà kêu khẽ và ôm lấy gương mặt lạnh tanh của mình chạy ra phòng khách ngồi xuống chiếc ghế xa-lông rộng. Một cảm giác sợ hãy dâng lên làm Trà thấy bàn tay của mình run lẩy bẩy. Không ngờ chỉ trong vòng một tuần nay mà Trà xuống sắc đến như vậy. Trà dùng hai bàn tay chà xát lên gương mặt mình, chà đến khi gương mặt nóng lên, rồi Trà dùng khăn lau những giọt nước còn bám trên chân tóc ở hai bên thái dương.

Sao ta lại giống một con khùng quá đi.

Trà nghĩ như vậy và thừ người nhìn ra cửa sổ. Trong mắt Trà hiện ra một hoa đỏ rực rỡ, chùm hoa đó đang đong đưa trong ánh nắng. Cây phượng gì sát tường rào nhà Trà đã đơm đầy lá non, chỉ còn sót lại chùm hoa kia, chùm hoa tuyệt đẹp nhưng trông quá lẻ loi, lẻ loi như Trà vậy. Giờ này chắc Bích Quân đang thắc mắc không hiểu tại sao Trà nghỉ học, có thể đến bây giờ Bích Quân vẫn chưa tin quyết định của Trà. Nó còn đang mong ngóng Trà như những hôm Trà bệnh không đi học được. Nhưng Bích quân ạ, lần này khác, Trà đã phải nghỉ học vì không còn lòng dạ nào học được nữa. Bồ sẽ không ngạc nhiên khi ngày mai, ngày mốt và ngày kia nữa, Trà sẽ không trở lại ngồi cùng bồ ở chỗ ngồi cũ nữa. Trà đã bỏ trường, bỏ lớp mà đi.

Có tiếng chuông gọi cổng. Trà ngẩng lên nhìn rồi đi ra khoảng sân. Trà rất ngạc nhiên khi thấy dì Cúc và Trình hiện ra khi cánh cổng xịch mở. Trình dắt chiếc xe đạp sườn ngang vào, dì Cúc theo sau. Dì và nhóc Trình mà cháu tưởng đâu ai? – Dì Cúc hỏi.

- Mẹ cháu đi vắng rồi.

- Bà này đi đâu mà mới sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi. Có thư của ba cháu gửi về đây.

Trà mừng rỡ đón lấy thư từ tay của dì Cúc. Ba người vào phòng khách. Trà lấy nước trong tủ lạnh ra mời dì Cúc và Trình rồi hỏi dì Cúc:

- Ba cháu khỏe không dì?

- Khỏe.

- Ba cháu buồn hay vui?

- Ai mà biết được. Nhưng có lẽ ổng vui vì sắp về mà.

- Ba cháu có hỏi thăm cháu không?

- Có. Ba cháu không hiểu tại sao lâu rồi hai mẹ con không đến thăm ổng mà cứ nhờ dì mang quà lên hoài. Dì cũng nói đỡ đi, chứ biết giải thích sao với ổng bây giờ.

- Nhóc Trình cũng cùng đi với dì à?

- Phải có nó theo để xách phụ đồ đạc chứ, mình dì làm sao nổi.

Trình là con trai lớn của dì Cúc, nó nhỏ hơn Trà bốn tuổi nhưng cao giò, Trình gầy ốm, mang cặp kính cận, cao lêu nghêu nên bị Trà đặt cho cái tên "cò hương".

- Thế nào "cò hương", có gặp được chú Vịnh không?

-Sao không, ba em ngó còn khỏe hơn ba chị nhiều. Nhưng đi thăm hai ông ấy mệt quá, có lúc em tưởng mình sắp xỉu đến nơi.

-Em phải ăn nhiều mỡ vào cho mập thêm một tí, con trai gì mà gầy nhom, gió thổi cũng muốn bay.

Trình cười:

-Em sẽ mập.

- Làm gì mà sẽ mập?

- Em sẽ đi khám bác sĩ và xin thuốc mập uống, bảo đảm trong vòng một tuần lễ chị sẽ thấy em lên mười ký lô.

- Trời ơi, đừng có khùng, thuốc ấy chỉ dùng cho heo uống thôi, để heo mau mập mà người ta cân ký lô đó ông ơi.

- Chết cha, thật vậy sao chị Trà?

- Thật chứ, ai đùa với em làm gì.

- Vậy thì ốm sướng hơn.

Dì Cúc cười bảo Trà:

- Lần sau cố gắng nói mẹ lên thăm ba nhé, hoặc cháu đi cũng được. Không phải dì ngại mang quà giùm đâu, nhưng ba cháu rất mong người thân lên thăm.

- Cháu sẽ cố gắng.

- Thôi, dì về được rồi.

Dì Cúc và Trình vừa lên xe, Trà vội đóg cửa lại và chạy vào phòng khách bóc thư của ba ra xem.

"Gởi Trà, con gái của ba.

Lâu quá không thấy mẹ con và con lên thăm ba, không nói chắc con cũng không biết ba rất mong và nóng ruột. Ở đây không phải chỉ có chuyện ăn uống, vấn đề vật chất. Gởi cho ba bao nhiêu quà cũng không cần thiết bằng thấy được mẹ con và con. Hai mẹ con dạo này làm gì mà bật tâm thế? Mẹ con bận chuyện làm ăn còn con phải lo học phải không? Năm nay con thi rồi, phải cố gắng học. Ba mong con thi đậu. Hy vọng ngày ấy ba cũng được về với gia đình, chia mừng cùng con gái của ba rồi.

Ba của con.

Toàn"

Có lẽ bức thư ba viết vội để kịp gởi cho dì Cúc nên chỉ vắn tắt có bấy nhiêu. Tuy nhiên, Trà hiểu mỗi dòng chữ kia ba đã gởi vào đó với tất cả thương yêu của mình về cho gia đình. Trà ấp bức thư lên ngực, nhắm mắt cố ngăn xúc động nhưng rồi nước mắt vẫn cứ trào ra. Ba đâu biết rằng ngày về của ba sẽ có biết bao thay đổi. Trà không biết có nên viết thư nói rõ mọi chuyện cho ba biết không. Tại sao lại có một hoàn cảnh nghiệt ngã đến như thế đối với Trà.

Ba ơi…

Trà kêu lên. Tiếng kêu thê thiết như nột con chim bị gãy cánh hôm nào xiêu dạt vào phòng Trà.

Đêm nay mẹ về cũng rất khuya nhưng lại không say rượu. Khi mở cửa cho mẹ, Trà chỉ liếc nhìn chú Phan rồi vội quay đi. Trà muốn về phòng mình và không thích nói chuyện với ai.

- Trà vẫn còn thức đấy à? – Chú Phan gợi chuyện.

- Vâng.

- Có đói bụng không, mẹ mua bánh mì Như Lan, món mà Trà rất thích đây.

- Cháu không đói.

- Thôi, đừng làm mặt giận nữa – Chú Phan cười.

Không phải Trà giận, mà chính vì Trà thấy dửng dưng. Mẹ đặt cái túi xách đựng đầy thức ăn lên bàn. Chú Phan thả người trong ghế, ngả đầu lên vai mẹ. Trà quay mặt đi và lặng lẽ về phòng.

-Một chút xuống ăn bánh mì, Trà nhé – Chú Phan gọi với theo.

Trà làm thinh. Cô vào phòng mình và khóa trái cửa lại. Đây là thế giới của cô, nơi Trà làm chủ hoàn toàn và sống với những suy nghĩ của chính mình. Một ngày nghỉ học đã trôi qua, không thấy Bích Quân và mấy nhỏ bạn cùng lớp tới, chắc rồi sự vắng mặt của Trà cũng được mọi người quên đi như quên một chiếc lá rơi bên ngoài cửa lớp. Trà vẫn không mở đèn, cô nằm trên giường và mở máy thu băng nghe nhạc. Tiếng nhạc làm Trà quên đi những âm thanh xao động bên ngoài, đó là tiếng gió đùa trên các tán cây trong vườn.

Bức thư của ba vẫn còn nằm trong ngăn kéo bàn học của Trà, nó vẫn ám ảnh Trà bằng một nỗi khổ tâm vô hạn. Trà có nên đưa bức thư đó cho mẹ coi không? Và có nên thuật lại chuyện dì Cúc gặp ba trong trại cải tạo? Dù sao Trà cũng có được một niềm vui trong những ngày tháng sắp tới, đó là ba sẽ trở về ngôi nhà này, thời gian chắc không lâu đâu, dù rằng trong thư ba không nói. Nhưng biết Trà có chịu đựng nổi tới ngày ba về không, hay lại phải bỏ đi.

Trà nghe tiếng mẹ hát dưới nhà, chắc bà đang ở trong phòng tắm. Bà Loan thường có thói quen hát khi tắm, thói quen ấy trước ngày giải phóng và bao giờ bà cũng hát mỗi một bài mà thôi. Giọng hát của mẹ hãy còn trong trẻo, truyền cảm. Điều này cũng không lấy gì làm lạ vì trước khi lấy ba, mẹ là một ca sĩ phòng trà. Có điều, không phải là một ca sĩ nổi tiếng. Trái lại, mẹ nổi tiếng vì xinh đẹp và nhảy giỏi.

Chú Phan đứng ngoài cửa phòng và hỏi vào:

- Trà làm gì đấy?

- Cháu ngủ.

- Chưa ngủ được đâu, phải xuống nhà ăn bánh mì của mẹ mua, kẻo bà ấy buồn.

- Cháu buồn ngủ quá rồi, cũng không thấy đói.

- Không đói cũng phải ăn.

Trà làm thinh úp mặt vào gối, nhưng chú Phan vẫn không buông tha, chú gõ cửa phòng và giục:

- Mẹ tắm xong rồi kìa, mau xuống nhà đi cháu – Chú Phan cười – Cô cháu ngoan của chú.

Biết không thể nào từ chối, Trà mở cửa phòng và bắt gặp đôi mắt chú Phan nhìn sững mình. Đôi mắt ấy thật khác lạ, nó biểu hiện một điều gì đó khiến tả nhưng đôi mắt rõ ràng làm cho Trà thấy sợ sệt.

- Cuối cùng rồi Trà cũng phải nghe lời chú. Đúng, như vậy mới là một cô cháu ngoan ngoãn.

Chú Phan cười. Trà tránh sang bên và bước vội xuống cầu thang. Chú Phan đi phía sau, chú cũng bước vội và huýt sáo miệng như một con rắn lục. Trà ngồi ở chiếc ghế thường ngày vẫn ngồi, mặt mày buồn bã. Bà Loan tắm xong, xúng xính trong chiếc áo ngủ bằng voan mỏng, mùi xà phòng Camay sực nức vì bà vừa gội tóc xong. Chú Phan pha trò:

- Phải khó lắm mới đánh thức Trà dậy, cô bé thích ngủ ngồi trong ghế.

Bà Loan nhìn con hỏi:

- Bộ con thích ngủ ngồi trong ghế lắm à?

- Đâu có mẹ.

- Sao chú Phan nói đấy.

- Đó là chú ấy đón mò, thế thôi.

- Chính chú bắt gặp cháu vài lần ngủ ngồi trong ghế xa-lông này đây, còn chối? Nhưng ngủ ngồi trên ghế thì cũng như ngủ trên giường đàng hoàng chứ có sao đâu mà đính chính ghê quá vậy.

- Cháu không thích chú đùa kiểu đó.

- Vậy thì thôi, chú không đùa nữa.

Chú Phan hút thuốc, nhả những lượn khói vào tóc Trà khiến cô khó chịu và quay mặt tránh. Bà Loan lấy bánh mì trong giỏ thức ăn ra, chia đều cho mỗi người một khúc. Chú Phan khui lon bia, còn mẹ và Trà có hai lon cô-ca.

- Ăn đi con, kẻo đói đấy, thức khuya thường hay đói. Hồi trước thức học bài con vẫn thường kêu như vậy mà.

- Nhưng bây giờ con đâu còn thức khuya học bài nữa.

- Sao thế?

- Con nghỉ học rồi.

- Nghỉ bệnh hay nghỉ thế nào?

- Con nghỉ luôn.

Bà Loan nhìn con gái bằng con mắt kinh ngạc:

- Con nói thật à?

- Lúc sáng con nói với mẹ rồi. Con nói là làm.

- Con tưởng mẹ sẽ để cho con nghỉ học.

Chú Phan giảng hòa:

- Thôi, hai mẹ con không nên cãi nhau nữa, Trà ăn đi, để chú khui lon cô-ca cho.

Bà Loan tự khui Loan cô-ca của mình, bà rót chất nước màu cánh gián vào ly sẵn đá, rồi dùng ngón tay trỏ quay cục đá chạy vòng miệng ly. Trà cũng nhìn ly nước trước mặt mình, cô không buồn ăn uống, cảm giác tức tối nghẹn lấy cổ, Trà muốn đập phá, la hét. Nhưng cái đau khổ là Trà phải kìm chế.

Và rồi Trà đứng lên, cô chạy về phòng thay quần áo trong bóng tối. Trà bứt rức ném những bước chân của mình quanh căn phòng, Trà mở tung tủ đựng quần áo, vơ vội vài bộ quần áo nhét vào chiếc túi du lịch. Sau đó Trà khóa cửa phòng xuống nhà dắt xe ra cổng. Khi nghe tiếng mở cổng bà Loan mới hay, vội chạy ra hét lên:

- Con đi đâu thế, phải quay vào nhà ngay.

- Con không thể ở nhà được nữa.

- Đi đâu giờ này?

- Tới nhà mấy nhỏ bạn.

- Bộ con điên rồi chắc, giờ này còn tới nhà của người ta ngủ, có vào nhà không?

Trà làm thinh, cô đạp máy xe và phóng đi. Hình như Trà nghe mẹ bật lên tiếng khóc phía sau. Con đường trước mặt trải ra trong đêm tối, nó rộng thênh thang vì giờ này đường vắng xe cộ và hình như chỉ có mình Trà chạy xe mà thôi. Đi đâu bây giờ? Chắc chắn là không thể tới nhà Bích Quân được rồi. Trà làm như vậy đúng hay say? Trà không biết rõ lắm, nhưng chắc chắn một điều Trà phải ra khỏi ngôi nhà ấy vì cô không thể nào chịu đựng được nữa. Trà không muốn nhìn thấy mặt chú Phan, không muốn nhìn mẹ nữa.

Cuối cùng nhớ ra một địa chỉ, đó là nhà của dì Cúc. Tuy không phải là bà con cật ruột nhưng chồng dì Cúc là bạn thân của ba, dì cúc cũng thương mến Trà như con đẻ. Từ trước ngày giải phóng, hai gia đình đã thân thiết với nhau, bây giờ cũng thế. Tạm thời thì hãy tới nhà dì Cúc ở, sáng mai sẽ tính. Và chắc chắn Trà không quay trở về nhà trong lúc này. Khi Trà gọi cổng, thằng Trình hiện ra với cặp kính cận dày cộm của nó. Đôi mắt nó mở to, kinh ngạc nhìn sững Trà.

- Có cho chị vào không thì bảo, làm gì nhìn như chị là người hỏa tinh tới vậy? – Trà gắt.

- Chị đi đâu vào giờ này? – Trình hỏi.

- Tới đây ngủ, được không?

- Được, nhưng mà lý do?

- Buồn, bỏ nhà ra đi. Vậy thôi.

- Bụi đời hả? – Trình cười.

Trà dẫn xe theo Trình vào nhà. Dì Cúc hãy còn thức, dì đang học sách, trên tay dì còn cầm quyển tiểu thuyết, thấy Trà đi vào dì ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại đến đây vào giờ này?

Trình đáp thay Trà:

- Chị Trà bỏ nhà đi… bụi đời.

- Mày nói dóc, làm gì đến nỗi vậy – Dì Cúc quát.

- Thiệt mà, không tin mẹ hỏi Trà coi.

Trà buông người xuống ghế lặng lẽ nhìn dì Cúc gật đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx