sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

Tối nay Trà uống thật nhiều bia, uống đến nổi Sỹ phải ngăn lại, không cho Trà uống nữa. Cả bàn tiệc ai cũng điều ngạc nhiên trước thái độ của Trà. Tối nay Trà như một người khác, không còn là một cô gái rụt rè như trước đây nữa, cô đã biến thành nột người con gái bạo dạn, từng trải. Mỗi lần tiếng nhạc nổi lên, Trà ra hiệu cho Sỹ và hai người lại bước ra sàn nhảy. Trà nhảy đến độ mệt lả, nhưng bất cứ bản nhạc nào cũng đều có Trà tham dự. Mới đầu Trà rất thích thú trước bạn bè, nhưng rồi sau đó Sỹ nhạc nhiên nhận ra sự khác thường trong tính cách của Trà tối nay. Sau khi bỏ điệu nhảy giữa chừng vì mệt lả, Sỹ dìu Trà về bàn tiệc trong góc, đặt cô ngồi xuống ghế và hỏi khẽ: -Tối nay em sao vậy? -Có sao đâu! - Giọng Trà lè nhè.

- Em làm anh và bạn bè rất ngạc nhiên. Tối nay em giống như một người nào khác chứ không phải là cô Trà mấy hôm nữa.

- Rồi sao?

- Em bắt anh nhảy mệt nghỉ, đúng là một buổi tối điên loạn! - Sỹ cười. Trà nhướng đôi mắt lờ đờ nhìn Sỹ, hỏi:

- Anh không thích em nhảy à?

- Thích chứ, nhưng em đã say quá rồi. Hay là anh đưa em về nhà nghỉ nhé?

- Không, em không muốn về nhà đâu.

- Nhưng em ngồi đã không muốn vững nữa rồi - Sỹ lo ngại nói.

- Em không té và bắt anh phải cõng đâu mà sợ - Trà cười khúc khích.

- Nhưng nhà hàng cũng sắp đóng cửa, không lẽ em cứ ngồi đây hoài sao?

- Anh sợ thì cứ về trước đi, em ngồi hoài ở đây cho tới sáng. Sỹ cười, giọng giỗ dành:

- Em say quá rồi, để anh đưa em về.

- Không, đã bảo tối nay em không thể về nhà, em sẽ đi lang thang ngoài đường suốt đêm cho anh coi. Sỹ lắc đầu. Bạn bè trong bàn tiệc đã bắt đầu đứng lên từ giã ra về. Trà ngồi ngả người trong ghế, đầu óc mơ hồ như trôi trên một con sông đầy sóng. Những bóng người vụt qua trước mặt Trà ngồi mất hút vào một vùng sâu thẳm nào đó. Trong những bóng người vụt qua, những gương mặt thoáng hiện, Trà gặp lại bộ râu quái dị và đôi mắt đỏ ngầu của chú Phan. Trà bổng ôm lấy mặt kêu lên, rồi gục xuống bàn khóc nức nở. Sỹ hốt hoảng lay vai Trà, hỏi:

- Em làm sao vậy? Trà lắc đầu và bây giờ chỉ biết khóc tức tươỉ của Trà trong căn phòng đèn đã bật sáng. Những người khách cuối cùng cũng đã ra về, khiêu vũ trường đã vắng lặng, chỉ còn những người phục vụ nhanh chóng dọn dẹp lại bàn ghế. Sỹ ái ngại nhìn họ và dỗ dành Trà:

- Ngưòi ta sắp đóng cửa, anh đưa em về! Trà ngước đôi mắt mờ lệ nhìn Sỹ:

- Em chán quá, em khổ quá, em không muốn về nhà.

- Nhưng trước mắt phải ra khỏi nhà hàng cái đã, người ta sắp đóng cửa.

- Nhưng anh đừng đưa em về nhà. Tối nay em về em sẽ tự tử. Sỹ cười nhẹ:

- Thôi được rồi, em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đi, đừng có đòi tự tử

nữa, ghê quá! Trà gắt:

- Em không nói đùa đâu, anh đừng có rêu em.

- Thôi, về đi, anh không trêu em đâu! - Sỹ ngọt ngào dỗ Trà.

- Vậy thì được. Trà đứng lên, cô gượng cho khỏi phải ngã. Bây giờ Trà mới hiểu mình đã say. Sỹ dìu Trà đi ra phía thang máy. Sỹ ấn nút gọi thang máy từ dưới tầng trệt, ánh đèn chớp liên tục báo hiệu thang máy đang lên. Khi cánh cửa thang máy bật mở, Sỹ dìu Trà bước vào. Xuống tới đất, nhà hàng vắng hoe, Sỹ đặt Trà ngồi xuống ghế đợi và anh sang đường lấy xe. Lúc dìu Trà ra khỏi nhà hàng, Sỹ hỏi:

- Em ngồi xe nổi không hay phải kêu chiếc xích lô?

- Ngồi nổi, anh cứ chạy thả ga - Trà cười. Đợi cho Trà ngồi lên xe và vòng tay của Trà ôm cứng lấy người mình, Sỹ mới dám cho xe chạy. Chiếc Dream chồm tới, con đường trước mặt đã thưa người. Đêm khuya, gió lạnh từ hướng bờ sông thổi suốt lồng đường trống trải khiến Trà cảm thấy lạnh run. Cô dựa sát vào Sỹ như tìm hơi ấm đồng thời cũng để khỏi té xuống đường. Sỹ không dám phóng xe nhanh, anh chỉ chạy chầm chậm và quả thật không biết đưa Trà về đâu. Ngồi phía sau, Trà lại nhắc bằng cái giọng nhão nhòe:

- Anh Sỹ đừng đưa em về nhà đây nhé, em không thích đâu!

- Sao vậy?

- Đưa về nhà em sẽ tự tử. Sỹ cười:

- Bộ em nói chết dễ lắm sao?

- Em không đùa đâu!

- Nhưng việc gì khiến em tự tử?

- Không biết.

- Hay là về nhà anh?

- Không. Em chỉ thích đi lang thang ngoài đường. Sỹ cười:

- Thôi, đừng có khùng!

- Em chưa khùng đâu - Trà cự nự.

- Chỉ mới điên thôi, phải không?

- Anh nói sao cũng được, nhưng tối nay dứt khoát em không muốn về nhà.

- Nhưng cũng không thể đi lang thanh ngoài đường suốt đêm được!

- Sao không? - Nếu anh sợ thì để em đi một mình.

- Ai lại để em đi một mình vào giờ này?

- Hay là anh sợ xe hết xăng, nếu vậy anh cứ chạy đi, em sẽ đưa tiền

cho anh đổ xăng. Sỹ cười phá lên:

- Giờ này đâu còn ai bán xăng đâu mà đổ?

- Xăng vỉa hè thiếu gì!

- Hôm nay em thật lạ, Trà ạ! Anh hoàn toàn ngạc nhiên không thể hiểu nổi - Sỹ nói.

- Làm sao anh hiểu được, chính em cũng không hiểu nổi mình kia mà!

- Trà cười.

- Em đi thang lang bộ không sợ mẹ đi tìm à?

- Không, đã chắc gì bà ấy tìm. Giờ này có khi bà ấy cũng chưa về nhà. Nhưng anh đừng nói nữa, em thù ghét ngôi nhà ấy, thù ghét mẹ, thù ghét những người đàn ông trên đời này. Trà nói như điên, Sỹ ngạc nhiên quá sức, Trà tiếp:

- Em thù ghét luôn cả anh nữa.

- Anh có làm gì để anh thù ghét đâu? - Sỹ cười.

- Em ghét cái mặt của anh.

- Chúa ơi! - Sỹ kêu lên.

- Cho anh kêu tới Phật em cũng thù ghét cái mặt của anh như thường.

- Nhưng anh vô tội, ngây thơ? - Sỹ đùa.

- Anh ngây thơ… vô số tội thì có! Sỹ kêu trời trong bụng, đúng là hôm nay cô gái ngồi sau lưng anh đã bất bình thường. Sỹ đã không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho Trà, nhưng đầu óc anh cũng không đủ tỉnh táo để tìm ra câu giải đáp hợp lý. Sỹ cũng đang ở trong cơn say là đà, trí óc anh mơ hồ, lãng đãng. Có điều Sỹ biết rằng không thể trở Trà đi thang lang như vầy ngoài đường, mà phải tìm một chỗ nào để đưa Trà về. Trà véo vào lưng Sỹ, gắt:

- Anh đang âm mưu gì đó?

- Trời ơi, anh đâu có âm mưu gì đâu! - Sỹ kêu lên.

- Sao anh lại im lặng đáng sợ như vậy?

- Anh đang suy nghĩ.

- Như vậy là đang âm mưu rồi, còn chối gì nữa? - Trà cự nự.

- Anh thề là không có âm mưu gì đâu.

- Mặc kệ, cho dù anh có đang âm mưu gì để hại em, Nhỏ Thanh Trà này cũng không sợ. Đời em chẳng có gì để sợ. Sỹ dè dặt nói:

- Thôi, hay là cứ về anh ngủ tạm tối nay đi, mai sẽ tính tiếp?

- Không được, em thề sẽ chẳng bước vô bất cứ một ngôi nhà nào, nhà anh lại càng không muốn. Đã bảo em thích đi lang thanh ngoài đường.

- Em khùng quá rồi Trà ơi!

- Anh khùng thì có. Sỹ nhăn nhó:

- Chạy suốt đêm qua hết những con đường trong thành phố này sao?

- Anh không dám à? - Trà hỏi.

- Mình đi như vậy sẽ bị đội dân phòng tuần tra túm cổ lấy! - Sỹ dọa.

- Càng hay!

- Hay nỗi gì? Trà cười ngặt nghẽo:

- Em sẽ khai là anh dụ dỗ em bỏ nhà đi thang lang, ít nhất anh cũng tạm giữ hai bốn tiếng đồng hồ, chắc là vui lắm!

- Em đừng đùa kiểu đó, không hay ho gì đâu! - Sỹ nhăn nhó nói.

- Em bây giờ là người thích đùa, thích những trò chơi quái ác cho đỡ buồn - Trà véo vào lưng Sy, nói. Sỹ không biết cô gái bất bình thường này nói đùa hay nói thật, nhưng anh ta cũng phải kiêng dè trước thái độ khó hiểu trong lúc say của Trà. Sỹ bực dọc hỏi:

- Anh thật chẳng hiểu em muốn gì, bây giờ em muốn đi đâu?

- Em chỉ muốn đi thang lang ngoài đường chứ không muốn về nhà, rất là dễ hiểu, sao anh cứ thắc mắc hoài vậy?

- Nhưng không thể đi lang thanh suốt đêm ngoài đường được. Trà gục đầu vào lưng Sỹ, cơn buồn ngủ nãy giờ bỗng chụp xuống hai mắt Trà khiến cô rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.

- Em làm sao vậy? - Sỹ quay lại hỏi.

- Em buồn ngủ quá!

- Vậy mà đòi đi lang thang suốt đêm ngoài đường - Sỹ cười một cách khoái trá.

- Vậy anh định đưa em đi đâu, nên nhớ là em không muốn về nhà đấy nhé!

- Được rồi cô bé cứ yên chí… Sỹ tăng thêm ga cho chiếc Dream chạy nhanh hơn, nuốt dần con đường đêm đầy gió lạnh. Một lúc sau, Sỹ dừng xe lại trước một ngôi nhà yên tĩnh trong khu cư xá miệt Đa Kao. Trà lảo đảo xuống xe, cô đứng không vững khiến Sỹ phải đỡ bằng một cánh tay, còn tay kia Sỹ vói ấn vào nút chuông điện. Ít phút sau có người từ trong đi ra đứng phía sau cánh cổng sắt, hỏi;

- Ai đó?

- Tôi đây, Sỹ đây. Giọng một người thanh niên càu nhàu:

- Tìm ai mới được chứ Sỹ thì thiếu gì, ai mà biết!

- Chị Năm có nhà không? - Sỹ bực bội.

- Có.

- Làm ơn mở cửa dùm tôi, báo cho chị Năm hay là có Sỹ tới, tôi là người quen của chị Năm. Giọng người thanh niên gắt gỏng:

- Chờ đó! Sỹ chửi thầm trong bụng, gã thanh niên là ai sao nhiều lần tới đây Sỹ không biết hắn và tại sao gã lại có thái độ gắt gỏng đối với khách như vậy? Sỹ bực dọc để Trà dựa lưng vào tường cho đỡ mỏi tay. Trà chập chờn trong một cơn buồn ngủ không thể chống trả nổi, cô cũng chẳng biết mình đang ở đâu và làm gì, chỉ mong muốn một điều duy nhất là được ngả lưng trên giường hay bất cứ chỗ nào để ngủ một giấc, ngoài ra Trà không mơ ước gì hơn.

Ngôi nhà đối với Sỹ không xa lạ, anh đã đây rất nhiều lần với nhiều cô gái khác nhau. Chị Năm là một vũ nữ nổi tiếng trước ngày giải phóng, bây giờ nhan sắc đã tàn phai, sống một mình trong ngôi nhà của người chồng hờ để lại sau khi ông ta vượt biên ra nước ngoài. Ngôi nhà khá yên tĩnh, nằm trong khu cư xá, ít ai để ý. Chị Năm đau khổ khi thất cơ lỡ vận mấy phen ở chợ trời Huỳnh Thúc Kháng, vốn liếng của người chồng hờ để lại hết sạch, không biết làm nghề gì bèn dùng hai căn phòng trống cho thuê giờ lấy tiền. Những người đến đây hầu hết là dân lắm tiền nhiều của và biết chi đẹp. Dĩ nhiên toàn là đàn ông, thanh niên kèm theo một cô gái bao nào đó. Mỗi người đến đây thuê phòng tính tiền giờ, còn mang theo đủ thức ăn, từ thịt nguội, chả lụa, trái cây tới những lon bia, những lon đồ hộp. Họ chỉ ở một hai tiếng đồng hồ, trả cho chị Năm một khoảng tiền, thức ăn thừa đương nhiên để lại, chị để đầy tủ lạnh. Cuộc sống của chị Năm coi bộ nhàn nhã và vui vẻ, nhất là chị quen được nhiều hạng người, đủ mọi thành phần trong xã hội. Coi như để tưởng nhớ lại một thời vang bóng trước đây. Đôi khi có một ông khách sồn sồn nào đó đưa bồ nhí tới làm quen với bà chủ sau đó thì mời bà chủ nhà đi nhảy ở một khiêu vũ trường nào đó, chị Năm vui vẻ nhận lời, không mặc cảm, cốt sao tìm lại không khí của vũ trường ngày nào, dù rằng sau đó trở về đối diện với đêm dài trong căn nhà trống trải quạnh hiu, chị Năm khóc tấm tức, hối tiếc lại tuổi thanh xuân của mình, trách sao thời gian đi quá nhanh. Sỹ cũng là một khách quen của chị Năm. Anh ta đến đây thường xuyên và mỗi lúc đến đều mang theo một cô gái khác nhau đến nỗi chị Năm cũng không buồn thắc mắc, chỉ biết sau đó vài giờ đồng hồ Sỹ dúi vào tay chị Năm một khoản tiền phòng kèm theo tiền thưởng

xứng đáng. Đối với Sỹ là khách sộp nên chị Năm đối đãi tử tế. Nhưng hôm nay tự nhiên nhà này bỗng có thêm một gã thanh niên lạ mặt đáng nguyền rủa đó, Sỹ bực dọc nhổ nước bọt. Cánh cổng xịch mở, chị Năm mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, tươi cười nhìn Sỷ nói:

- Tưởng ai, hóa ra cậu Sỹ! Sao tới khuya vậy?

- Phòng có ai không hả chị? - Sỹ hỏi.

- Không. Sỹ nhếch mép cười:

- Tôi đi với một cô bạn, ấy hơi say, cần nghỉ ngơi.

- Một cô mới tinh à? - Chị Năm nheo mắt hỏi. Sỹ không đáp, anh ta dìu Trà vào phòng, đặt Trà ngồi trên ghế Salông rồi ra dẫn chiếc Dream vào. Gã thanh niên lạ mặt vẫn đứng ở góc phòng nhìn Sỹ: hết nhìn Sỹ, anh ta lại quay nhìn Trà đang ngả đầu lên thành ghế thiu thỉu ngủ. Đưa mắt nhìn gã thanh niên, hỏi chị Năm:

- Ai thế chị Năm?

- Thằng em của tôi đấy, nó tên là Triều. Sỹ tiến tới bắt tay Triều, giọng xởi lởi:

- Chào anh, tôi là Sỹ, khách quen của chị Năm. Triều làm thinh, Sỹ móc thuốc mời Triều hút, anh ta cầm lấy không một tiếng cám ơn. Chị Năm trao cho Sỹ xâu chìa khóa phòng và hỏi:

- Cậu Sỹ ở tới mấy giờ nhỉ?

- Suốt đêm. Vừa nói Sỹ vừa đút xâu chìa khóa vào túi quần. Chị Năm liếc nhìn Trà và kéo tay Sỹ tới góc phòng, hỏi:

- Cậu tìm ở đâu vậy?

- Cái gì? - Sỹ giả vờ.

- Còn giả vờ với chị làm gì cậu em! - Chị Năm cười- Cái con bé đang ngồi trong ghế kia trông xinh đẹp lộng lẫy quá, cậu thiệt là tài!

- Cám ơn. Phòng đã sửa soạn xong trên lầu, cậu có cần thức ăn không?

- Chúng tôi ăn rồi, không đói đâu, chỉ cần nghỉ ngơi thôi -Sỹ nói.

- Nếu cần gì thì cậu cứ nói, tôi có thể bảo thằng em giúp cho. Sỹ liếc Triều hỏi:

- Anh ta là ai mà mặc coi "ngầu" quá vậy chị? -À là thằng em kết nghĩa, coi vậy chứ hiền lắm, không có gì đâu.

- Sao thấy mặt anh ta không có cảm tình?

- Thì còn lạ mà, mai mốt quen nhau thì trở thành bạn bè chớ có gì đâu! - Chị Năm cười.

Triều là một thanh niên dong dỏng cao, da ngăm ngăm, mái tóc dài lười biếng chải gỡ trông rất bụi. Đôi mắt Triều sáng và thoáng nét buồn bã, nhưng phải nói là Triều có đôi mắt rất đẹp, giống như mắt nhung. Triều cao hơn Sỹ một cái đầu, ăn mặc bình thường và có vẻ khắc khổ. Triều rít những hơi khói và lơ đãng trước mọi chuyện. Sỹ nói:

- Thôi, tụi này lên phòng. Mệt quá!

- Được, cậu cứ tự nhiên. Có cần gì cứ bảo với cậu Triều, lúc nào cậu ấy cũng thường trực dưới nhà. Sỹ tới lay vai Trà dỗ dành:

- Bây giờ chúng ta lên hòng nghỉ ngơi, em đi nổi không? Trà cựa mình ú ớ rồi hỏi:

- Đây là đâu?

- Yên chí, không phải nhà em - Sỹ nói.

- Nhà anh à?

- Không phải, nhà của "bà chị", nhưng đảm bảo rất yên tĩnh. Trà nhăn nhó, giọng ngái ngủ:

- Em mệt quá, chắc đi không nổi nữa đâu.

- Anh sẽ dìu em lên cầu thang, đứng lên đi. Khi Sỹ dìu Trà đi lên cầu thang, Triều hỏi chị Năm:

- Thằng đó quen với chị ra sao?

- Nó là khách thường xuyên thuê phòng, chơi sộp lắm!

- Trông cái mặt nó đàng điếm quá, tôi không chịu nổi.

- Nhưng nó có rất nhiều tiền.

- Kệ xác nó. Hôm nay nó dẫn đào ruột của nó tới đây à?

- Không, một cô gái kia bị dụ dỗ rồi, nghi ngờ quá! Chị Năm cười:

- Thôi cậu em ơi, các cô gái bây giờ kể số gì, thấy gã đàn ông nào có tiền là nhào vô, chưa biết ai dụ dỗ ai đâu. Nhưng đó là chuyện của thiên hạ, hơi đâu cậu thắc mắc. Triều nhếch mép cười:

- Tôi cũng có một đứa em gái cũng cỡ tuổi cô này, nó cũng hiền và đẹp lắm. Thấy cô gái lúc nãy, tôi nhớ tới em tôi. Thằng cà chớn đó mà dụ dỗ, hại đời cô gái kia là tôi nhất định can thiệp đấy!

- Chuyện của người ta, cậu xía vô làm gì? Triều cười cười:

- Chị cũng biết tánh tôi rồi mà, chắc chị không quên cái đêm ở vũ trường cách đây một tuần lễ…

Đúng, chị Năm không thể nào quên điều Triều vừa nhắc nhở bởi vì chính nó đã tạo điều kiện cho chị Năm quen biết với thanh niên đang

ngồi trước mặt chị.

Hôm đó đúng là một ngày kinh khủng đối với phụ nữ độc thân đã từng là một cô gái ăn chơi nổ tiếng của Sài Gòn trước đây - Chị Năm hay là vũ nữ Phương Ly - bỗng hồi tưởng lại ánh đèn màu trên sàn nhảy, cô gái đẹp lộng lẫy của hai mươi ba năm về trước đã một mình đến vũ trường Intershop không phải để nhảy mà là để ngắm người khác nhảy và tìm lại kỷ niệm một thời vang bóng của mình. Phương Ly ăn mặc đúng thời trang, chị vận chiếc váy màu xanh dịu, có những đóa hoa cúc trắng lớn, mang đôi giày nhảy màu trắng, gót cao vừa phải so với khổ người của chị. Tóc Phương Ly không còn để dài tự nhiên, cho buông xõa xuống vai nữa mà đã uống ngắn theo thời trang và hợp với lứa tuổi của chị. Phương Ly ngồi một mình trong chiếc bàn trong góc, chị đã uống hai ly rượu và ngồi trầm ngâm thưởng thức những điếu thuốc có mùi thơm bạc hà trong tiếng nhạc và bóng mờ của những cặp tình nhân qua các điệu nhảy. Phương ly đã khóc ngon lành như một đứa trẻ con nhưng không phải là những giọt nước mắt đau xót cho một khoảng đời của một chị đã mất đi mà chính hạnh phúc của một người sống lại phút giây hoài cảm, dù rằng bây giờ Phương Ly của ngày xưa đã trở thành một thiếu phụ, nhan sắc đã lặn chìm vào những tháng ngày cô độc mênh mông. Phương Ly đâu biết rằng lúc ấy ở một góc khác của vũ trường có một ngưòi cô độc khác đang nhìn mình, đó là Triều. Anh ta cũng đang ngất ngưởng trong một cơn say, trên bàn chất đầy những lon bia. Đặc biệt Triều uống bia không cần ăn, anh chỉ lặng lẽ hút thuốc và qua những vòng khói, Triều mỉm cười. Nụ cười của Triều mang vẻ khinh bạc và không dành cho một người nào khác, chỉ dành riêng cho mình. Đặc biệt Triều không bước ra sàn nhảy nhưng anh lại thường xuyên có mặt ở vũ trường này, cũng ngồi trong chiếc bàn góc khuất và thường ngồi một mình. Lúc bấy giờ sàn nhảy đang nghẹt người, bỗng từ chiếc bàn bên cạnh có một người đàn ông béo phị rời ghế đứng lên về phía Phương Ly.Ông ta say khướt, mặt đỏ như gấc. Bằng một cử chỉ hết sức lố lăng, ông ta tỏ ý mời Phương Ly nhảy. Nhưng Phương Ly cảm thấy không hứng thú vì lúc đó chị đang còn trong cơn xúc động, những giọt nước mắt còn lăn trên má. Phương Ly vội lấy khăn chậm những giọt nước mắt nóng hổi của mình và lắc đầu từ chối, lập tức ở bàn bên cạnh những người đàn ông khác cười ồ lên khiến cho gã đàn ông béo phị bị chạm tự ái, ông ta không cần lịch sự nữa mà nắm tay kéo Phương Ly đứng lên với lời lẻ thô bạo, lè nhè: -Cô phải nhảy với tôi bản này! - Người đàn ông nói như truyền lệnh. -Tôi không biết nhảy - Phương Ly sợ hãi nói.

- Biết, cô phải biết.

- Nhưng tôi không thích - Phương Ly nghiêm giọng. Gã đàn ông say rượu móc túi lấy một xắp tiền đặt trên bàn, hất mặt hỏi:

- Bao nhiêu đó đủ chưa?

- Không, tôi không nhảy để lấy tiền, tôi không phải hạng người như ông tưởng đâu!

- Đồ ngu. Kèm theo câu chưởi là một cái tát của người đàn ông giàng thẳng vào mặt Phương Ly, nhưng cô đã kịp đưa tay lên đỡ. Người đàn ông định tát cái thứ hai nhưng cánh tay ông ta bất ngờ bị siết chặt và bẻ ngoặt ra sau. Người can thiệp giúp Phương Ly không ai khác hơn là Triều, anh thanh niên cô độc giữa đám đông ngồi ở chiếc bàn trong góc khuất của vũ trường.

- Mày muốn gì? - Gã đàn ông béo phị hỏi. Muốn ông bỏ cái trò bắt nạt phụ nữ và ngoan ngoãn trở lại bàn ngồi với những người bạn của ông để thưởng thức hết một đêm vui. Đơn giản vậy thôi và… chấm hết! - Triều nghiêm giọng nói.

- Tại sao mày can thiệp vào chuyện này? - Giọng gã đàn ông sặc suạ hơi men.

- Tôi không cần phải giải thích nhưng ông không nghe tôi thì chớ trách. Bạn bè của gã đàn ông béo phị ngạc nhiên há hốc, mất hết phản ứng. Triều vẫn kềm chặt tay người đàn ông và nhìn thẳng vào đôi mắt lờ đờ của ông ta. Đôi mắt đỏ ngầu ấy vội cụp xuống và Triều buông tay cho gã đàn ông lủi thủi đi về bàn hắn.

- Tôi sợ quá! - Phương Ly nói trong tiếng nức nở.

- Chị cứ bình tĩnh, chị ngồi có một mình à? - Triều hỏi.

- Vâng.

- Tôi ngồi chung bàn với chị. Và không cần biết người phụ nữ có đồng ý hay không, Triều thản nhiên ngồi xuống cạnh Phương Ly. Anh đưa cho chị ly rượu và nói:

- Chị uống thêm một chút cho bình tĩnh. Gã đàn ông đó chẳng dám làm gì chị đâu. Phương Ly lắc đầu:

- Tôi uống quá nhiều rồi, có lẽ tôi phải về.

- Chị sợ tên đàn ông ấy à? Triều ngạc nhiên hỏi.

- Không, tôi chán!

- Nhà chị ở đâu, tôi sẽ đưa chị về? Phương Ly nhìn Triều, chị gật đầu:

- Vâng, nếu anh thích.

- Tôi chẳng thích thú gì cả, tôi muốn cho người ta không bắt nạt chị

thôi - Triều nói như gắt. Phương Ly mỉm cười:

- Vâng,thì tùy anh.

- Tôi là Triều - Anh thanh niên tự giới thiệu mình.

- Tôi là… chị Năm.

- Sao?

- Xin lỗi, tôi là Phương Ly, người ta quen gọi là chị Năm - Phương Ly cười nhỏ.

- Tôi thích gọi là chị là… chị Năm hơn! - Triều nói.

- Vâng, tùy anh.

- Không, bậy giờ phải nói là tùy chị chứ?

- Được, anh thích gọi sao thì gọi, tôi cũng vẫn là tôi thôi. Triều không đưa chị Năm về nhà ngay mà hai người đi bộ lang thang qua các con đường lộng gió đêm của thành phố. Cuối cùng Phương Ly nhận ra đó là con đường dẫn ra hướng bờ sông. Và rồi trong lúc cùng ngồi nghỉ chân trên bờ đá nhìn xuống mặt nước đen ngòm phía dưới và lắng nghe tiếng sóng sông vỗ nhịp nhàng vào bờ đá, Triều đã kể cho Phương Ly nghe hoàn cảnh của anh ta.

Triều là con trai của ông Thành, một cán bộ tập kết trở về Sài Gòn sau ngày giải phóng và làm giám đốc của một nhà máy lớn. Khi ông Thành đi tập kết, Triều chỉ mới là cái bào thai trong bụng mẹ là bà Liễu. Khi ông Thành về Sài Gòn tìm gặp lại mẹ con Triều thì lúc này bà Liễu đã có một đời chồng khác. Ông Thành ở riêng trong một biệt thự do nhà nước cấp, còn Triều từ lúc trước giờ vẫn sống với bà Liễu trong ngôi nhà của người cha ghẻ. Khi ông Thành về nhận đứa con trai, bà Liễu khóc hết nước mắt vì nỗi hối hận giày vò, còn Triều sau đó bỏ học vì biết được sự thật mà anh không tài nào chịu đựng nổi, Triều không ở với mẹ trong ngôi nhà đó nữa, cũng không chịu về ở với ông Thành mà bỏ đi bụi đời, sống lang thang với bạn bè. Và tối hôm đó Triều gặp Phương Ly ở vũ trường. Nghe xong Triều kể về mình, Phương Ly cười, hỏi:

- Anh kể cuộc đời anh cho tôi nghe làm gì?

- Nghe cho đỡ buồn - Triều đáp tỉnh bơ.

- Còn cuộc đời của tôi, anh có muốn nghe không? - Phương Ly hỏi.

- Muốn, nhưng không nghe bây giờ.

- Tại sao?

- Vì tôi và chị còn gặp nhau dài dài, thế nào rồi cũng có dịp kể cho tôi nghe.

- Anh thật kỳ cục!

- Tính tôi như vậy đấy, cho nên tôi rất khó chịu với gã đàn ông lúc nãy đối xử thô bạo với chị.

- Cám ơn anh.

- Khỏi. Triều nói và ném một cục đá xuống dòng sông. Tiếng rơi của cục đá chìm mất trong tiếng sóng. Đêm ở bờ sông thật lạnh, gió lộng thổi mang theo vị mặn của biển và mùi hương đồng nội của vùng đất bên kia sông. Phương Ly ngồi lặng lẽ nhìn dòng sông thăm thẳm không biết trôi về đâu. Chị cảm thấy cuộc đời mình giống như dòng sông đêm.

- Chị lạnh không? - Triều hỏi

- Lạnh.

- Nếu vậy thì ngồi đây làm gì, chúng ta đi tìm cái gì ăn, tôi đói quá rồi. Chị có thấy đói không? Phương Ly nhìn Triều, gật đầu. Hai người rời khỏi bờ sông trở lại con đường cũ. Đêm hình như đã khuya, con đường vắng xe cộ nằm thoải mái dưới hai hàng cây đổ bóng dài theo ánh đèn vàng vọt.

- Chị thích ăn gì… chị Năm? - Triều cười.

- Khó mà biết được ý thích của mình trong lúc này - Phương Ly mỉm cười nói.

- Tại sao? - Triều hỏi.

- Tôi không giải thích đâu, anh đừng có thắc mắc. Triều đá một hòn sỏi dưới chân, nói:

- Vậy tôi đưa chị đi ăn cơm "Bà Cả Đọi"nghen?

- Anh cũng biết quán ấy nữa à?

- Chỗ nào mà tôi không biết! - Triều cười dòn. Hai người trở ngược lại đường Nguyễn Huệ. Quán cơm Bà Cả Đọi nằm trong một con hẻm sâu của con đường rộng lớn và có lẽ đẹp nhất thành phố này. Đường vào hẻm như vào một hang động nào đó bởi hai bên dày đặc nhà của những người Tàu sống lâu đời trên đất Sài Gòn này. Cả Triều và Phương Ly điều biết rõ quán ăn này, bởi đó là quán ăn bình dân, nơi quen thuộc của tất cả mọi người, đủ mọi thành phần trong xã hội, đặt biệt là giới văn nghệ sĩ và dân giang hồ.

Quán cơm Bà Cả Đọi nổi tiếng từ ngày trước giải phóng, bậy giờ vẫn nổi tiếng nhưng hình như món ăn không còn ngon như ngày xưa. Tuy nhiên, lúc nào quán cũng vẫn đông khách thập phương. Vừa bước lên những bậc thang, Triều cười nói:

- Không hiểu sao tôi rất thích bước lên những bậc thang của ngôi quán này.

- Bởi anh đã từng bước bên cạnh rất nhiều cô gái để tới đây chứ gì?

- Phương Lu cười, nói.

- Chị nghĩ về tôi như vậy sao?

- Đàn ông con trai cũng vậy thôi. Anh thì nào có khác gì!

- Vậy là chị lầm rồi! Phương Ly cười:

- Còn tôi thì khác anh, tôi rất ghét bước lên những bậc thang lầu, nhất là những bậc thang bước lên quán ăn này, Nếu nó ở dưới nhà thì đỡ mỏi chân hơn.

Giờ này quán vẫn còn đông khách. Nhìn sơ qua những người khách đang ngồi ăn, Triều cũng đoán được rằng họ là những người chuyển từ Bắc vào. Một số khác là những người giàu có sau này giải phóng muốn thưởng thức không khí lạ của một quán cơm bình dân về đêm.

- Chúng ta ngồi bàn này. Triều vừa nói vừa kéo tay Phương Ly ngồi uống chiếc bàn duy nhất còn lại trong góc quán. Một cô gái nhanh nhẩu tiến lại hỏi:

- Anh chị dùng gì? Chị Năm kêu thức ăn đi! - Triều nhìn Phương Ly cười nói.

- Tôi gọi những món anh không thích thì làm sao?

- Yên chí, chị cứ gọi thả ga, tôi là một người rất dễ nuôi, mon gì tôi cũng ăn đựơc - Triều cười. Phương Ly gọi thức ăn. Ở đây thực đơn chỉ mấy món quen thuộc và hình như khách vào đây đều gọi những món bình dân giống nhau. Thức ăn được mang ra ít phút sau đó và hai người cắm cúi ăn trong ánh đèn tù mù, vàng vọt của ngôi quán đêm.

- Chị sống có một mình thật à? - Triều bỗng hỏi Phương Ly.

- Tôi sống một mình từ lâu rồi - Phương Ly đáp.

- Lạ thật!

- Sao lại lạ?

- Vì đàn bà ít có ai sống một mình, nhất là ở vào cái tuổi của chị.

- Thế mà là sự thật đấy! - Phương Ly cười.

- Sống như vậy chị có buồn không? - Triều cười hỏi.

- Đôi khi cũng thấy buồn, nhưng nhiều khi vui hết biết.

- Rồi chị cũng phải lập gia đình chứ?

- Tôi không nghĩ tới điều anh nói đâu.

- Tại sao?

- Tôi già rồi, ai mà thèm lấy! Triều nhìn Phương Ly nói:

- Chị hãy còn trẻ chán, bằng chứng là lúc nãy trong vũ trường vẫn còn người theo đuổi, tán tỉnh chị. -Ôi kể số gì mấy thằng cha say!

- Khi người ta mê gái, tỉnh cũng như say vậy thôi. Phương cười phá lên khiến những người ngồi ăn ở các bàn chung quanh ngạc nhiên nhìn sang. Phương Ly vẫn tỉnh bơ nhìn Triều, hỏi:

- Anh có mê gái bao giờ chưa mà nghe có vẻ đầy kinh nghiệm trận mạc vậy?

- Chưa.

- Ai mà tin được, ông tướng!

- Vậy mà là sự thật đấy.

- Không tin, dứt khoát tôi không tin.

- Rồi chị sẽ tin! - Triều đáp dứt khoát.

- Rồi anh sẽ phải mê gái - Phương Ly cũng nói một cách dứt khoát. Phương Ly giành trả tiền. Triều không phản đối. Trong lúc người đàn bà sành sỏi mở bóp lấy tiền trả cho cô gái, Triều ngồi xỉa răng, nhìn lơ đãng những đám khói mỏng đang chờn vờn trên mặt người đàn bà đang nấu thức ăn gần đó.

- Về thôi. Phương Ly đứng lên và nói, Triều đứng lên theo. Hai người trở xuống những bậc thang lạnh lùng khuất trong ánh đèn. Đêm đã đầy gió lạnh, con hẻm buồn thiu.

- Đêm nay anh về đâu, Triều? - Phương Ly bỗng ngước mắt hỏi.

- Tôi không có nhà để về.

- Vậy anh về nhà tôi nhé? - Phương Ly nói.

- Còn phiền gì chị không?

- Chẳng có gì để phiền, trái lại càng vui hơn nữa là khác.

- Chị không sợ tôi sao? Phương Ly nói:

- Sợ cái gì mới được chứ?

Đêm đó Triều theo Phương Ly về nhà của chị. Người phụ nữ sống một mình trong căn nhà rộng lớn đã mang bia và thức ăn từ trong tủ lạnh ra phòng khách để thết đãi Triều như một người bạn quí. Hai người uống rất nhiều, nhưng không ai say. Phương Ly xúc động nói:

- Anh biết không, ít có khi nào tôi vui được như đêm nay.

- Vì sao?

- Vì tôi có được một người bạn quí như anh.

- Tôi không phải là người tốt đâu, chị lầm rồi. Phương Ly cười:

- Cái mặt của cậu còn non choẹt, làm sao sành đời bằng chị. Tôi ít khi nhìn lầm người, ít ra là từ khi tôi bước chân vào vũ trường.

- Chị yêu nhiều lắm phải không? - Triều hỏi một cách ngây thơ.

- Khỏi phải nói, yêu nhiều và được người ta yêu lại cũng nhiều.

- Hồi đó chị nhảy đầm số một ở Sài Gòn phải không?

- Không, chỉ số hai hoặc số ba mà thôi. Tôi làm gì được số một. Triều uống cạn một ly bia, anh ngả đầu lên thành ghế sa-lông, những

ngón tay Triều liên tục bẻ gãy các que diêm. Triều không buồn, không vui, cảm giác lờ đờ như đang trôi trên một dòng sông. Phương Ly đá chân Triều dưới gầm bàn, hỏi:

- Nhảy không?

- Nhảy "chay" à? - Triều cười.

- Nhà có máy, có băng đàng hoàng cha nội ơi!

- Nhảy thì nhảy sợ gì! - Triều nổi hứng nói. Một lúc Phương Ly mang chiếc máy cassette từ trên lầu xuống, chị cắm điện và nói:

- Đêm nay tôi và Triều "quậy" cho sập cái nhà này luôn.

- Đừng có giỡn bà chị ơi, để cho hàng xóm người ta ngủ, quậy quá họ đi thưa, tôi và chị phải ra phường ngủ thì nguy!

- Anh yên chí, ở cái xóm này vui lắm, chẳng có ai phiền đến ai. Nhà mình đóng kín cửa, có la làng cũng không ai nghe. Phương Ly mở nhạc, điệu Rumba nổi lên. Triều còn đang ngần ngại, Phương Ly đã kéo tay anh đứng lên. Triều cười:

- Tôi nhảy dở lắm, không bằng chị đâu, đừng có cười nhé!

- Yên chí, cứ coi như… ở vũ trường. Nhảy dở bà chị sẽ dạy cho em ơi! - Phương Ly cười như nắc nẻ.

Hai người nhảy đứt bản nhạc, buông nhau ra. Phương Ly ngồi xuống ghế nhìn Triều, cười:

- Kể ra Triều nhảy cũng không tệ lắm.

- Còn chị thì nhảy tuyệt vời!

- Đừng có nịnh đầm, cậu em!

- Tôi không nịnh đâu. Bộ chị không hiểu bản thân mình sao? Phương Ly cụp đôi mắt xuống, giọng buồn rười rượi:

- Nhiều khi mình cũng chẳng hiểu nổi mình ra sao. Đêm đó Triều ngủ say trên ghế sa-lông, còn Phương Ly thì ngủ ngay trên sàn nhà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx