sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cáo Sa Bẫy Cáo - Chương 06 - 07

Chương 6. Trả đũa

Đến góc khuất của con hẻm dẫn vào nhà Uyên, Khoa dừng chân, anh đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình không chút ngạc nhiên.

- Anh là bạn trai của Uyên? - Duy hỏi.

- Anh nghĩ sao?

- Anh là gay!

Khoa bật cười khe khẽ:

- Tôi là gay? Đúng là chỉ có anh mới dễ tin những gì Uyên nói.

- Tôi yêu cô ấy.

- Ừ, vì yêu nên anh không phân biệt được đâu là lời thật, đâu là nói đùa.

- Ý anh là? - Giọng Duy phảng phất vui mừng, đôi mắt anh tràn đầy hi vọng.

- Ý tôi là... - Khoa dừng lại nhìn vào mắt Duy, thật đáng buồn cho anh ta, chỉ tiếc anh không thể giao “con mồi” của mình cho tên đàn ông khác, phải chính tay anh bẫy nó - tôi không phải gay.

Khoa bỏ qua ánh nhìn khó tin của Duy, anh đi thẳng, miệng lẩm nhẩm điệu “Let it go” đầy vui sướng.

Chiều hôm sau.

Uyên vừa vào đến cửa lớp thì nhận được hàng loạt ánh nhìn soi mói tập thể cùng lời bàn tán xì xào vang lên khắp lớp. Cô khó chịu ngồi xuống bàn đầu đối diện với bàn giáo viên. Tùng ngồi bên chạm vào tay Uyên, cô quay đầu, mày nhíu chặt:

- Gì?

- Uyên đừng nghĩ nhiều, nếu mình không có chuyện gì thì đừng quan tâm đến lời bàn tán của người khác.

- Chuyện gì là chuyện gì? Nói gì vậy?

Tùng đưa iPad qua cho Uyên, cô nhìn bức hình quen thuộc chụp cô và Khoa thì che miệng cười:

- Ui chao, ra là chuyện này đó hả?

- Ừ, là nó đấy, với lại từ chuyện này mọi người trong lớp đều cho rằng Uyên được thầy thiên vị mới cho làm lớp trưởng.

Uyên nhe răng cười, đôi mắt lấp lánh, dường như cô đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Lúc làm lớp trưởng, cô chỉ nghĩ đơn giản Khoa đang làm khó, giờ thì cô biết thêm, anh còn cố tình đẩy cô lên làm cây to đón gió.

Miệng lưỡi thiên hạ không bao giờ đụng đến một thầy giáo đạo mạo, nhưng họ sẽ xé nát một cô sinh viên nhỏ bé như Uyên.

- Ông tên gì?

Tùng mở to mắt nhìn Uyên, không phải chứ, cô bạn này vốn rất thông minh mà.

- Tên Tùng.

- À, Tùng, ông đem tai lại đây tui nói cho nghe một chuyện bí mật.

Thế nhưng, ngay khi đầu Tùng vừa đưa qua thì một tiếng ho khan vang lên qua micro khá lớn:

- Lớp trưởng bật máy chiếu cho thầy.

Uyên quay đầu nhếch môi cười với Khoa thật đểu, đôi mắt tràn ngập ý hăm dọa và ghét bỏ. Uyên cười với Tùng, phớt lờ cái mím môi và ánh mắt đầy ý hỏi của Khoa:

- Ông bật giùm, tui không bật tới.

Tùng đảo mắt nhìn Uyên và thầy giáo đứng trên bục giảng, cậu biết, giữa họ không chỉ đơn giản là quan hệ thầy trò.

Học được hai tiết thì Khoa có điện thoại, anh liếc mắt nhìn cô lớp trưởng đang gà gật ở đầu bàn rồi đi ra ngoài. Lúc Khoa trở vào thì Uyên vừa tỉnh ngủ, cô chăm chú nhìn anh, cái nhìn săm soi như muốn lột anh sạch sẽ.

- Xin lỗi cả lớp, hiện giờ thầy có việc bận phải đi công tác vài ngày, buổi học hôm nay chúng ta sẽ nghỉ sớm ba tiết. Có điều, thầy có chuyện nhờ cả lớp và lớp trưởng, thầy cho lớp chúng ta nghỉ sớm ba tiết, nên để không học bù, mọi người ngồi lại trong lớp thêm hai tiết nữa rồi mới đi về. Có được không?

- Dạ được ạ. - Cả lớp đồng thanh.

Khoa cười hài lòng, anh nói riêng với Uyên:

- Lớp trưởng giữ trật tự lớp giúp thầy, chỉ cần thêm một tiết nữa thôi, để thanh tra hỏi thăm thì phiền.

Uyên gật đầu, cô cười đầy ý vị.

Khoa chào cả lớp rồi ra về. Uyên canh đồng hồ mười phút rồi nhảy phắt lên bục giảng, cô đứng giữa lớp cất giọng “oanh vàng”:

- Mọi người, mọi người...

Tiếng ồn ào biến mất trong vài giây rồi lại tiếp tục.

Uyên thiếu kiên nhẫn, cô vỗ tay bôm bốp, gào lên:

- Mọi người im lặng chút coi.

Nhận được sự im lặng, Uyên hài lòng tiếp tục:

- Thầy vừa nhắn tin cho mình bảo mọi người có thể ra về, hôm nay thanh tra không kiểm tra khoa của bọn mình. Thầy dặn thứ sáu mọi người đi học đầy đủ, hôm đó thầy đã về.

Tiếng la hét vui mừng đồng loạt vang lên, Uyên nhếch môi đi xuống bàn lấy cặp rồi theo chân mọi người ra về. Cả quãng đường, đôi mắt Uyên hấp háy đầy gian xảo, Khoa đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa.

Uyên về đến nhà thì lấy điện thoại nhắn tin cho Khoa:

“Thầy, em từ chức lớp trưởng”.

Lúc nhận được tin nhắn của Uyên, Khoa đang ở sân bay chờ mua vé để đi Hà Nội, công ty anh tư vấn luật đang vướng kiện tụng của công ty đối tác, trách nhiệm của một luật sư và của một người bạn khiến anh không thể mặc kệ mọi chuyện. Khoa lên đường gấp rút với hi vọng mọi chuyện không quá muộn.

Hà Nội đón Khoa bằng cơn gió lạnh chuyển mùa, gió hanh heo khô khốc đủ làm rối bù đầu tóc ngắn của anh, chiếc áo sơ mi trên người không đủ ấm làm anh bỗng dưng nhớ tới vòng ôm dịu dàng của Uyên đêm qua.

Điện thoại đổ chuông, Khoa mở điện thoại, anh ngạc nhiên khi trông thấy dãy số từ phòng thanh tra của trường:

- A lô?

- Thầy Khoa à? Lớp Luật chiều nay của thầy không đi học sao?

- Dạ có, vẫn đi bình thường mà chú. - Bỗng dưng Khoa cảm thấy có chuyện gì đó vô cùng không ổn đang đuổi theo anh.

- Có sao? Lúc tiết ba tôi lên kiểm tra có thấy sinh viên nào đâu?

...

Khoa cúp điện thoại mà lòng còn ngơ ngác, anh lắc đầu thất vọng, sinh viên quả nhiên là giống người dễ thay đổi nhất quả đất, chúng “dạ” trước mặt thầy giáo nhưng sẵn sàng phủi bay mọi chuyện khi anh vừa quay lưng.

Qua mười giờ tối Khoa mới có thời gian rảnh, anh về khách sạn rồi trả lời tin nhắn cho Uyên:

“Sao phải từ chức?”

Uyên nhắn lại gần như ngay lập tức:

“=)) Không thích làm nữa. Mà thầy đẹp trai ơi, thanh tra trường gọi điện cho thầy chưa ạ?”

Khoa đọc tin nhắn, anh sững lại vài giây rồi hiểu ra cô đang nói gì:

“Tại sao em lại làm như thế?”

“Trả đũa đấy ạ.”

“Tại sao?”

“Thầy họ Tại đấy à? Tại vì em ghét thầy đấy, thầy đừng tưởng em không biết thầy đưa cho em chức lớp trưởng để làm gì, không phải cây to nào cũng đón gió được đâu. À mà chắc thầy cũng bị cảnh cáo chứ chẳng sao đâu nhỉ. Thầy ngủ ngon.”

Ừ, anh chỉ bị cảnh cáo thôi, chỉ là trừ điểm rèn luyện của giáo viên trong học kì này từ Khá xuống Trung bình, chỉ là trừ của anh lương năm tiết dạy mà thôi. Không nhiều.

Chương 7. Công việc “thú vị”

“TUYỂN NHÂN VIÊN TRÔNG TIỆM INTERNET

Yêu cầu: Nữ từ 20 đến 25 tuổi, có hiểu biết cơ bản về máy tính và mạng Internet.

Giờ làm việc: 19 đến 23 giờ hằng ngày.

Lương: Thỏa thuận.

Địa chỉ: Số 11, đường X, phường Y, quận 7.

Liên hệ: 012... Gặp chị Tâm”.

Uyên giật phăng tờ quảng cáo dán trên cột điện trước nhà mình, nhe răng cười với hình đầu lâu màu trắng rồi nhảy chân sáo vào nhà.

Sau khi săm soi kĩ lưỡng nội dung trên tờ quảng cáo, cô lấy điện thoại gọi cho chị Tâm để xin đi làm và rất nhanh Uyên đã được nhận. Công việc bắt đầu ngay tối hôm nay.

Tối thứ sáu, Sài Gòn hanh hao gió nhẹ, có lẽ cơn mưa buổi chiều đã gột rửa những oi bức, cuốn đi những khó chịu bon chen suốt tuần qua. Uyên mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng quần jeans rồi đeo ba lô gấu Pooh để đi làm, thật may là chỗ làm gần nhà và đường đến không hề có nhiều lối rẽ.

Uyên đến sớm mười lăm phút, cô ngạc nhiên khi biết chị Tâm chủ tiệm net là một phụ nữ khá trẻ, chị ngoài ba mươi tuổi và xinh đẹp đến không thể cưỡng.

- Chào chị, em là Uyên.

Tâm đang chăm chú vào cảnh phim nóng bỏng trên mạng thì giọng nói nhẹ bẫng vang lên bên tai, chị giật mình ngẩng đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy là đôi mắt mí lót cùng khuôn mặt khá xinh, sau đó Tâm mới nhớ ra đây là cô bé mình vừa nhận vào làm lúc chiều:

- Cho chị xem chứng minh nhân dân.

- Dạ? - Uyên ngạc nhiên đến ngây người nhìn Tâm.

- Để chị xem em đã đủ hai tuổi chưa. Được không? - Tâm cười rõ tươi.

Uyên mở ba lô lấy chứng minh đưa cho Tâm, cô cũng cười:

- Hóa ra chị đang khen em trẻ hơn tuổi thật.

- Ừ, tên hay, người cũng dễ thương như tên.

- Chị cũng đẹp lắm ạ.

- Ừ, chị biết.

Uyên ngẩn ra, hai chữ “chị biết” được nói bằng giọng điệu tự tin đến thản nhiên và quen thuộc đến lạ kì.

- Dạ, vậy công việc của em là gì vậy chị?

Tâm trả chứng minh cho Uyên, đôi mắt chị sâu thẳm:

- Rất đơn giản, dẫn khách đến phòng trống, thu tiền, kiểm tiền và khóa cửa tiệm khi hết giờ làm. Em làm được chứ?

Uyên thôi nhìn Tâm, cô đưa mắt quan sát tiệm net, thu tất cả những gì hiển hiện, cô mới hỏi:

- Chị ơi, sao tiệm net nhà mình không có máy tính mà toàn phòng thế kia?

- Em yên tâm, chị không làm gì vi phạm pháp luật đâu. - Tâm bật cười khi thấy ánh nhìn lo sợ toát ra từ mắt Uyên, cô gái trước mặt cô có khuôn mặt với những biểu cảm bình tĩnh nhưng đôi mắt lại không hề biết nói dối - Chỉ là tiệm net của mình hơi không bình thường chút thôi.

- Dạ? - Giọng Uyên cao lên, những ý nghĩ đen tối bắt đầu xuất hiện trong đầu cô.

- Em lại gần đây, - Tâm hạ giọng nói nhỏ vào tai Uyên - thực ra tiệm net của nhà mình là tiệm net dành cho người đồng tính và chủ yếu là dành cho gay.

Uyên mở to mắt nhìn Tâm, cô lấy tay che miệng để ngăn tiếng la phấn khích tràn ra. Ở đất Sài Gòn thì ra còn có một nơi thú vị như vậy. Uyên toét miệng cười:

- Em làm được ạ, vậy lương thì sao hả chị?

- Chị sẽ trả em mười lăm nghìn một giờ, em có quyền xin nghỉ nếu tối hôm ấy có việc bận, nhưng một tháng không được nghỉ quá năm ngày. Ok chứ?

Uyên đảo mắt nhẩm tính, mười lăm nghìn một giờ, vậy một tháng sẽ có hơn một triệu rưỡi, lại còn là việc nhẹ, ngồi không một chỗ, hơn nữa bọn gay thường là trai đẹp...

- Được chị ơi, em nhận việc ngay đây ạ. À, còn khóa cửa thì sao chị? Em cầm chìa về luôn hả? Còn tiền nữa?

- Ừm em, em cầm chìa khóa về, còn tiền em nhớ kiểm, ghi đầy đủ vào sổ rồi bỏ két sắt dưới chân bàn này khóa lại cho chị, vậy thôi. Mật mã két sắt là 159...

Tiếng xe máy vang lên ngay sau lưng làm Uyên quay đầu nhìn, là một người đàn ông khá đẹp trai, mắt cô sáng lên, chưa chi cô đã nhìn thấy gay rồi.

- Chị về đây, chồng chị đến đón rồi, em nhớ làm theo những gì chị dặn, có gì thì a lô cho chị nhé.

Uyên tròn mắt thất vọng, hóa ra là chồng của người đẹp. Nhìn Tâm ra khỏi cửa, như nhớ ra điều gì, Uyên gọi với theo:

- Chị không sợ em ôm tiền chạy mất sao?

- Ha ha, - Tâm phá ra cười, cô nói với chồng - anh nghe con bé nói gì không? Nó đòi ôm tiền của em chạy mất kìa.

- Ừ, từ xưa đến giờ, kẻ lấy được đồ của em mới chỉ có mỗi anh.

Uyên ngẩn ra, cô chẳng hiểu vợ chồng chị Tâm đang nói gì, nhưng cô biết chị đang muốn nói với cô là cô không có cơ hội “bỏ trốn”...

Tiễn vợ chồng Tâm xong, Uyên ngồi vào bàn máy và bắt đầu công cuộc “đi bộ” trên net.

Ánh đèn xe máy chiếu thẳng vào mặt làm Uyên nhíu mày, cô ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông vừa bước vào tiệm. Một béo lùn, râu ria rậm rạp, mặc đồ rất manly. Một cao gầy, da trắng mịn, áo thun hồng và quần skinny xanh nõn chuối ôm sát người. Họ dắt tay nhau vui vẻ đến trước mặt Uyên, tên béo mở miệng:

- Ủa chị xinh đẹp mọi hôm đâu rồi?

Uyên chớp mắt, cô mím môi nhịn cười, hóa ra đằng sau cái sự “men-lì” rất chất của gã gay là một giọng nói “mềm mại” đến lạnh người.

- Chị ấy về nhà rồi.

- Ồ, thế em mới được tuyển sao? - Là tên gay “lộ” mở miệng, giọng hắn trầm và ấm, tương phản hẳn với bộ đồ đang mặc trên người.

- Dạ vâng, hai anh cứ đi thẳng vào đi, hôm nay không phải cuối tuần nên phòng trống khá nhiều.

Uyên cười rõ tươi chào đón hai vị khách “bóng lộn” vào tiệm, cô ngồi xuống bàn mở máy tính cho khách, đầu óc bay tận lên mây khi vào trang web hài hước và trông thấy câu: “Neptune hân hạnh tài trợ chương trình này”.

- Chị Tâm đâu rồi?

Nụ cười bay bổng của Uyên tắt lịm, tâm hồn trên cây của cô bị phũ phàng đẩy mạnh xuống đất, lưng cô cứng đờ, đến cả đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.

- Anh hỏi là chị Tâm đâu? Sao lại có người mới thế này?

Đầu Uyên từ từ ngẩng lên, khóe miệng xinh đẹp dần vẽ nên những đường cong hoàn mỹ, đôi mắt Uyên lúng liếng nhìn Khoa:

- Em chào thầy ạ.

Khoa sửng sốt nhìn nụ cười xinh đẹp trên mặt Uyên, nỗi phẫn nộ dần dâng lên trong lòng, anh thật không ngờ lôi cô ra khỏi quán bar lại tạo cơ hội cho cô tiếp xúc với những thứ “ít lành mạnh”.

- Em đi làm khi nào?

- Dạ mới tối nay thôi ạ.

Uyên trả lời xong thì đứng dậy, cô rướn người nhìn qua vai Khoa để thấy rõ người đàn ông đang đứng quay lưng ở phía cửa.

- Người yêu của thầy hả?

Giọng Uyên khá nhỏ nhưng có vẻ như mọi thứ xung quanh quá im lặng, sự im lặng đủ để người đàn ông quay đầu, anh ta nhìn thẳng vào mặt Uyên, miệng không cười nhưng đôi mắt lại tràn đầy hứng thú. Người đàn ông thôi đứng ngoài cửa, anh đi thẳng vào trong rồi tự nhiên choàng tay lên vai Khoa, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc:

- Em nào đây Khoa? Khá thật đó! - Không chờ Khoa trả lời, anh đã nhìn Uyên - Sao em biết anh là người yêu của hắn?

Uyên vuốt vài sợi tóc trên trán mình, cô cười khe khẽ:

- Anh vừa mới nói đấy thôi.

- Ha ha ha, thú vị thật đấy. Rất vui được làm quen với em, anh tên Nghĩa.

- Hì hì, rất vui được làm quen với anh. - Uyên cười theo rồi nhìn Khoa nói - Còn nhiều phòng lắm đó thầy, hai người muốn chọn phòng nào cũng được.

Khoa lườm Uyên rồi đi thẳng vào trong, Nghĩa theo sát Khoa, trước khi đi còn không quên “liếc mắt đưa tình” với Uyên, trên môi anh vẫn còn nụ cười đầy hứng thú.

Khoa sầm mặt đóng mạnh cánh cửa, anh kéo ghế ngồi xuống trước màn hình máy tính đen ngòm và không hề có ý định mở nó lên.

Nghĩa sờ sờ cằm nhìn Khoa vui vẻ, một thứ gì đó chạy thật nhanh qua đầu làm anh không kịp nắm bắt. Anh ngồi xuống đối diện Khoa:

- Sinh viên của mày đúng không? Và thân quen hơn bình thường đúng không?

Khoa nhíu mày rồi nhếch môi cười, nụ cười hiền hòa gần như vô hại, có điều trên đôi mắt cáo hiện lên những tia tính toán rất rõ ràng.

- Vợ mày có thai hai tháng rồi nhỉ, nếu em ấy biết người chồng mà em ấy nhất mực yêu là gay thì sao nhỉ?

Nghĩa giơ thẳng chân đạp Khoa:

- Tao là gay hồi nào? Mày mới là gay, còn là gay lộ nữa, nếu không mày đã có vợ chứ đâu còn lông bông như bây giờ.

- Ừ, tao không giống bình thường chút thôi.

- Ê mà mày, cô bé đó lọt mắt mày rồi phải không?

- Tên cướp xe mô tô tao đấy, DJ mà chúng mày khen ngon vài ngày trước đấy.

- Cái... cái gì?

Khoa nhìn vẻ mặt sửng sốt cực độ của Nghĩa thì nhếch môi cười đểu:

- Đừng có nhìn vẻ ngoài mà đánh giá nhé con. Mà rốt cuộc mày hẹn tao đến chỗ quái quỷ này để làm gì?

- Quái quỷ gớm, tiệm của bà Tâm mở đấy, chị đại nhà mày đấy, coi chừng bả nghe được thì lột da.

Mặt Khoa sầm xuống, trong nhà, người anh sợ nhất luôn là chị Tâm, chị chưa bao giờ la lớn tiếng hay đánh Khoa nhưng từng lời chị nói thậm chí một cái trừng mắt của chị cũng khiến Khoa nể phục. Đơn giản chỉ vì chị một mình chăm sóc Khoa khôn lớn...

- Mày im đi, bàn chuyện gì thì nói.

Biết là mình đụng đến “giới hạn” của bạn, Nghĩa cười cười:

- Thực ra tao tính mở công ty nhưng hẹn mày ra cà phê thì vợ tao nó sẽ theo, tới đây thì kín cổng cao tường, ẻm thấy cũng chẳng dám vào.

Khoa bĩu môi:

- Nói thẳng vấn đề.

- Tóm lại là mời mày tư vấn cho tao mở công ty, mời mày về công ty tao làm.

...

Bàn xong mọi chuyện với Nghĩa cũng qua mười giờ. Anh để Nghĩa về trước còn mình thì ở lại tiệm net.

Uyên trừng mắt nhìn ông thầy điển trai ngồi bên cạnh mình, cố phớt lờ nhưng không thể:

- Thầy không tiễn người yêu về nhà sao ạ?

- Đàn ông thì nên độc lập.

- Hả? Ủa vậy thầy là “đàn bà” trong mối quan hệ yêu đương sao?

Khoa nhếch môi cười:

- Chiều nay em có đi học không?

- Hehe, em rảnh quá mới đi học đấy. À, mà thầy có bị sinh vên chửi hay bị trừ lương không?

- Không.

Là không nhiều lắm chứ làm gì có chuyện không. Cô gái nhỏ này quả nhiên đáo để.

Uyên nghe chữ “không” chắc nịch của Khoa thì cười thất vọng, cô thu tiền vài người khách rời tiệm rồi chăm chú lướt facebook, bỏ qua sự tồn tại của Khoa. Được một lát tính nhiều chuyện cũng nổi lên, cô lại nhìn Khoa, hôm nay anh mặc sơ mi và quần tây đơn giản, nét nam tính hiện rõ qua mái tóc rối cùng đôi mày cương nghị. Uyên thật không hiểu nổi, một người đẹp trai đầy nam tính như Khoa tại sao lại là gay. Phí hết của trời.

- Thầy có người yêu khi nào đấy ạ? Mà hai người quen nhau như thế nào vậy?

Khoa trừng mắt:

- Em tò mò quá đấy.

- Không nói thì thôi, mà sao thầy không về?

- Chờ em về cùng.

Giọng Khoa rất nhẹ, giữa không gian tĩnh lặng đánh thẳng vào tim Uyên, một thứ gì đó ẩn nấp thật sâu bỗng nhẹ nhàng trườn ra, dịu dàng vỗ về tim Uyên làm cô sợ hãi. Cô bỗng sợ cảm giác mờ ám đến khó hiểu này. Uyên im lặng đọc truyện trên mạng, thế nhưng một dòng cũng không lọt nổi vào mắt.

Hết giờ, Uyên tắt máy, kiểm tiền, cất tiền rồi đóng cửa ra về. Cô cất chìa khóa vào ba lô rồi lặng lẽ đi sau lưng Khoa, đếm từng bước chân và hoàn toàn im lặng.

Mưa, Sài Gòn đổ mưa không hề báo trước. Từng giọt tí tách vang lên rồi trải đều lên tóc làm Uyên nhăn mặt, vốn định tắm mưa trở về nhưng Khoa bỗng kéo tay Uyên vào một mái hiên bên đường.

Mái hiên rất nhỏ, mưa thì cứ lớn dần.

Những cơn mưa đêm bao giờ cũng khiến lòng người cô đơn đến lạ.

Uyên đứng nép vào góc hiên, cô nhìn màn mưa trắng xóa trượt dài trên đường mà lòng khe khẽ thở, nỗi buồn không tên trào lên tận mắt. Cô nhìn bóng mình và Khoa đổ dài trên mặt đất, nhìn anh dùng thân hình cao lớn của mình để che bớt mưa thì bật thốt lên:

- Thầy mà là người yêu em thì tốt rồi...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx