sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cáo Sa Bẫy Cáo - Chương 08 - 09

Chương 8. Em không biết

- Hả? Em nói cái gì?

Uyên gạt nỗi buồn vô cớ sang một bên, cô tủm tỉm cười bởi vì phát hiện ra trêu một gã gay như Khoa là một thú vui.

- Em nói thầy là người yêu của em thì tốt.

- Sao lại tốt?

- Tốt nhiều là đằng khác. Thứ nhất, thầy dạy môn học khó nhất, em sẽ được dịp trốn học và học ít mà vẫn điểm cao. Thứ hai, thầy có rất nhiều tiền, em sẽ không cần phải đi làm mà thầy sẽ nuôi em. Thứ ba, thầy khá đẹp trai, hằng ngày em sẽ được ngắm và bắt nạt thầy. Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.

Mưa không hề có dấu hiệu dừng lại, một bên vai áo sơ mi của Khoa đã ướt đẫm, nước mưa thấm vào người lạnh dần và khó chịu. Những câu những chữ của Uyên làm mặt anh sầm xuống, đôi mày nhíu chặt rồi bất chợt anh cười rộ lên:

- Ồ, hóa ra em là heo cơ đấy, đã lười còn tham ăn rồi thèm sung sướng nữa.

Uyên liếc Khoa một cái thật sắc, cô ghét nhất là bị người khác gọi là heo, đó là con vật chỉ biết ăn, ngủ và đi vệ sinh cùng một chỗ, cô không bao giờ như thế. Uyên là người theo chủ nghĩa xê dịch, cô ghét sự lười biếng, ghét sự chậm chạp cho nên mọi quyết định và việc làm của cô đều nhanh, gọn.

Uyên kéo ba lô ra phía trước rồi lấy từ đó ra cây dù màu bạc quen thuộc. Cô nhích thêm vài bước chân để bung dù rồi che nó lên người mình, cô bước ra khỏi mái hiên, đứng đối diện Khoa. Tiếng mưa trượt dài rồi rơi xuống đất tạo thành một vòng thật tròn, cô toét miệng cười, nụ cười rực lên giữa cơn mưa đêm in sâu vào óc Khoa tạo thành những gợn sóng lăn tăn thật chậm:

- Em về trước đây, thầy ở lại trú mưa vui vẻ nhé.

Uyên nói xong thì vẫy vẫy tay rồi đi thẳng, nước mưa chảy thẳng vào đôi giày búp bê làm nó ướt sũng, chiếc quần jeans dài cũng thấm nước mưa đến ống quyển nhưng không hề làm cô khó chịu, ngược lại Uyên còn cao giọng chế bài “Chờ người nơi ấy” để châm chọc Khoa:

“Thầy hãy đứng đó đi

Có mưa hoài cũng đứng đó nha

Trời lạnh buốt đêm khuya

Ước cho thầy đứng hoài đó luôn...”

Tiếng ca trong trẻo của Uyên theo mưa trôi dần vào tai làm tim Khoa co rút, hai bàn tay anh nắm chặt vào nhau để ngăn mình xông ra khỏi mái hiên đuổi theo Uyên và làm việc gì đó điên rồ. Khoa đưa tay đón lấy những giọt mưa tinh khiết rồi đổ chúng lên cái đầu đang bốc hỏa của mình.

Sống trên đời hai mươi bảy năm nhưng chưa khi nào anh gặp nhiều chuyện “đầu tiên” đến thế, kể từ lúc quen biết Uyên.

Lần đầu bị cướp, lần đầu bị đánh, lần đầu chơi trò xấu với con gái, lần đầu bị xem là gay, lần đầu bị sinh viên qua mặt, lần đầu bị trừ lương và giờ là lần đầu bị bỏ rơi.

Uyên trở về nhà mình, lần đầu tiên cô nghiêm túc biến ông thầy giáo đẹp trai tên Khoa thành một vấn đề để suy xét cặn kẽ. Quyết định cuối cùng của Uyên là tránh xa Khoa, rắn đẹp bao giờ cũng là rắn độc.

Những ngày sau đó, Uyên vẫn đi làm đúng giờ, vẫn đi học đầy đủ, lờ đi tin nhắn trêu chọc của Khoa, giả mù khi vô tình trông thấy anh trên trường và ngoan ngoãn trong những giờ học Khoa dạy. Hành động và thái độ của cô làm Khoa kinh ngạc, anh có cảm giác xa lạ và không thể nắm bắt được Uyên.

Uyên không trốn chạy Khoa, thứ cô trốn chạy là những rắc rối có được do anh mang lại.

Bởi vì quá bận rộn với công việc tư vấn luật và ra đề thi, Khoa mặc cho con mồi của mình chạy trốn. Trốn cho đến tận hai tuần sau.

- Uyên!

Uyên vừa ra khỏi nhà xe thì nghe có tiếng gọi, cô quay đầu tìm kiếm thì bắt gặp Khoa đang đứng đối diện nhìn mình. Cô gật đầu xem như lễ phép rồi quay người rời đi, nhưng Khoa nhanh chân hơn, anh đã bắt kịp bước chân dài của cô sinh viên láu cá.

- Giờ thầy có chút việc bận trên văn phòng, em cầm đề thường kì lên lớp phát cho mọi người, thời gian làm bài là bốn lăm phút và là đề mở. Thầy sẽ lên lớp trễ mười lăm phút. Lần này em phải giữ lớp cẩn thận, thầy không hi vọng kéo em xuống phòng thanh tra cùng mình đâu.

Uyên nhướng mày nhìn Khoa rồi đưa tay ôm lấy tập hồ sơ anh chuyển qua, trong con người sâu thẳm của cô xẹt qua những tia tính toán khó nhận biết.

- Em lên lớp đây.

Uyên lạnh lùng nói rồi quay lưng đi, cô dừng chân trước thùng rác lớn của trường rồi quay người tìm kiếm Khoa.

Sau khi thấy bóng Khoa khuất dần sau cánh cửa văn phòng, Uyên “thuận tay” cho luôn tập hồ sơ vào thùng rác. Động tác của cô nhanh, gọn và đầy dứt khoát. Xong chuyện, Uyên đóng nắp thùng rác, phủi tay, nở nụ cười hài lòng rồi bước vào thang máy để lên lớp.

Khoa vừa đến cửa lớp đã nghe tiếng ồn ào đập thẳng vào màng nhĩ, anh khó chịu mở cửa lớp bước vào, thứ đầu tiên nhìn thấy là cô lớp trưởng đang gục đầu xuống bàn mơ giấc mơ đẹp.

Khoa lặng lẽ mở máy tính, cắm mic rồi ho khan qua mic. Thế nhưng tiếng ho của anh chỉ đủ làm cả lớp yên lặng còn Uyên thì vẫn ngủ say. Khoa đưa mắt nhìn Tùng - cậu bạn ngồi bên cạnh Uyên, Tùng chột dạ lay Uyên thật mạnh:

- Dậy đi Uyên, thầy vào lớp rồi.

Uyên mở mắt, cô cười thật nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn Khoa, đôi mắt anh đang dần sâu thẳm như báo hiệu một cơn giận sắp bùng nổ. Anh đưa mic lên miệng:

- Tại sao lớp không làm bài kiểm tra?

Uyên đứng thẳng lưng chớp mắt nhìn Khoa, giọng nói ngây thơ đến cực điểm:

- Kiểm tra gì ạ?

Khoa nheo mắt, anh nhìn Uyên bằng ánh mắt sắc lạnh của một người từng trải, khóe miệng dần nhếch lên tạo thành một nụ cười hiền hòa, xem ra anh đã quá xem thường cô lớp trưởng đứng trước mặt mình.

- Vậy đề thi thầy gửi em mang lên lớp đâu?

- Em không biết.

- Em không biết vậy ai biết?

Uyên đảo mắt, mặt cô ngơ ngẩn ra điều suy nghĩ, hai phút sau thì hoảng hốt:

- Chết, không lẽ cái tập giấy đó là đề? Em cứ tưởng thầy nhờ em vứt rác giùm.

Tiếng Uyên vừa dứt thì cả lớp vang lên tiếng hít không khí, sau đó là sự im lặng kéo dài đến đáng sợ. Khoa hạ mic, bàn tay anh giấu sau bàn co chặt lại để ngăn mình nổi giận, anh mỉm cười nhìn Uyên:

- Em đi theo thầy xuống dưới tìm đề.

Uyên theo Khoa, cô nhìn bóng lưng đầy giận dữ của anh đi trước mà lòng có chút nể phục, đây là lần đầu tiên Uyên nể phục một người đàn ông không phải ba mình. Anh có thể kiềm chế cơn giận bằng nụ cười mỉm hiền hòa, với lớp anh là một người thầy tốt nhưng với Uyên, nụ cười của anh chứa đầy uy hiếp và nguy hiểm, nụ cười mỉm của một con cáo.

- Mình đi đâu đây thầy?

Khoa quay đầu nhìn Uyên lạnh lùng rồi tiếp tục đi. Anh dừng chân bên cạnh thùng rác trước dãy nhà rồi khoanh tay nhìn Uyên, giọng âm u đến đáng sợ.

- Tìm đi.

Uyên mở to mắt nhìn Khoa, cô chỉ tay vào thùng rác, giọng điệu không thể tin được.

- Thầy bắt em lục thùng rác tìm đề sao?

- Tìm đi.

- Em không tìm.

- Đừng để tôi nói nhiều. Tìm đi.

Lưng Uyên vẫn thẳng nhưng vai thì co dần lại. Áp lực từ Khoa làm lòng Uyên nặng trĩu. Anh đứng trước mặt cô, dáng vẻ thản nhiên, vững chắc hệt như dòng người xung quanh đang bàn tán về hai người chẳng hề liên quan đến anh. Đôi mắt anh tĩnh lặng, âm u và sâu thẳm như muốn cuốn Uyên vào vòng xoáy của cơn giận dữ rồi nhấn chìm cô trong đó.

Uyên cụp mắt rồi bất chợt đưa tay ôm bụng, cô cong người về phía trước, đuôi tóc dài vắt ngang qua trán che đi đôi mày nhíu chặt, giọng cô khe khẽ:

- Thầy ơi em đau bụng quá.

Khoa lùi chân, anh nheo mắt nhìn Uyên nghi ngờ:

- Đứng lên tìm đề đi, tôi không đùa với em.

Uyên cắn răng định đứng thẳng người nhưng một cơn quặn đau ở bụng dưới khiến cô ngồi hẳn xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn Khoa, giọng yếu ớt:

- Bụng em đau quá.

Khoa hoảng hốt nhìn khuôn mặt tái xanh lấm tấm mồ hôi của Uyên, tim anh thắt lại, anh tiến lên trước dìu Uyên đứng dậy:

- Em đau như thế nào?

Uyên lắc đầu, cô nhìn Khoa bằng ánh mắt tội nghiệp:

- Thầy đưa em vào phòng y tế với.

Khoa đỡ Uyên đứng dậy, anh cẩn thận dìu cô đến phòng y tế. Dù đau đớn đến mờ cả mắt Uyên vẫn cố gắng dựa vào Khoa để đi, bước chân cô loạng choạng, cô không muốn Khoa biết mình không nhìn thấy đường, càng không muốn anh bế cô đi.

Uyên biết, chỉ cần qua chiều nay cô sẽ nổi tiếng toàn trường bởi vì người bên cạnh cô không ai khác là thầy Khoa tài giỏi, đẹp trai...

Khoa nhếch môi cười khẽ, đôi mắt anh nhìn cô gái bên cạnh mình, chỉ nhìn cô và phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh, tay anh giữ chặt lấy Uyên. Anh biết, thời gian tới nhất định cô sẽ hứng chịu rất nhiều “gạch đá” từ ngôi trường đại học không hề đông đúc nhưng luôn nhiều chuyện này. Hơn nữa, anh còn muốn biết cô sẽ đối mặt với những chuyện đó như thế nào...

Đến cửa phòng y tế thì tay Khoa nặng trĩu, anh giật mình khi toàn bộ sức nặng của Uyên đổ ập lên cánh tay mình, hơi thở cô nặng nề và mệt mỏi. Khoa cúi đầu nhìn Uyên, đôi mắt cô nhắm nghiền dưới đôi mày nhíu chặt, có vẻ đau đớn đã rút cạn sức Uyên. Khoa lo lắng bế thốc Uyên lên, anh sải những bước chân dài vào phòng khám rồi lớn tiếng gọi bác sĩ.

Bác sĩ của trường là một phụ nữ trung niên khá thân với Khoa, bà nhìn cô gái yếu ớt nằm trên giường, mỉm cười chào Khoa rồi ra hiệu cho anh ra ngoài. Khoa đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói:

- Là học trò của con, dì chăm sóc cô bé giúp con, có chuyện gì thì dì gọi con nhé, giờ con phải đi dạy đã, con cảm ơn dì.

Chưa kịp hiểu hết nụ cười cùng ánh mắt ẩn ý của dì bác sĩ, Khoa đã quay lưng đi mất.

Anh hủy bài kiểm tra thường kì, không nhờ sinh viên mà tự tay giữ cặp rồi đem xuống cho Uyên sau khi hết giờ.

Phòng y tế sau năm giờ chiều vắng tanh, dì bác sĩ đã về nhà và thay bằng một cô y tá trẻ. Uyên vẫn chưa tỉnh. Khoa lo lắng đặt tay lên trán Uyên, hơi thở cô đã đều đặn hơn trước. Anh hỏi y tá:

- Sao cô bé còn chưa tỉnh?

Y tá điều chỉnh mực nước truyền rồi nói với Khoa:

- Có lẽ quá mệt nên đang ngủ.

- Rốt cuộc là bị bệnh gì?

- Anh không biết?

- Tôi biết thì hỏi làm gì.

- À, bệnh hàng tháng của con gái ấy mà, truyền xong bình nước này là khỏe ngay thôi.

Khoa ngẩn ra. Anh gật đầu ra hiệu đã biết để cô y tá rời đi trong yên tĩnh.

Chương 9. Gọt dứa

Tiếng rót nước đánh thức Uyên trong giấc nồng, cô cựa quậy rồi mở choàng mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là bóng lưng cao lớn của một người đàn ông đang quay lưng về phía cô, Uyên khe khẽ gọi:

- Ba ơi...

Khoa giật mình làm nước tràn khỏi ly, anh bưng ly nước về giường rồi nhìn Uyên tủm tỉm, đôi mắt anh thật hiền:

- Ừ, ba đây con.

Uyên hích mặt lên trời rồi hừ lạnh, cô tự nhiên giành lấy ly nước trong tay Khoa đưa lên miệng uống một hơi sạch sẽ.

Trời vừa chuyển tối, có cơn gió làm lay màn cửa để lộ thứ ánh sáng mặt trời yếu ớt cuối ngày, thứ ánh sáng đỏ rực như muốn bùng cháy trước khi lụi tàn.

Uyên thả chân xuống giường, cô mang giày vào rồi đứng lên, giọng vô cùng thản nhiên:

- Mình về thôi thầy, trời tối rồi.

Khoa cười cười rồi cầm cặp theo chân Uyên, bước chân cô chậm rãi, dáng đi trong chiều muộn đầy vẻ cô tịch làm lòng Khoa hoảng hốt. Rốt cuộc, anh vẫn không thể hiểu hết Uyên. Vừa đến nhà xe thì Uyên quay đầu cười với Khoa, nụ cười của cô trong veo:

- Thầy gửi xe lại trường đi ạ.

- Làm chi?

- Em chở thầy về, sẵn mời thầy bữa cơm.

- Cũng được. Nhưng em không đi làm sao?

- Em sẽ xin nghỉ. Chìa khóa xe em, thầy đi lấy xe đi, hàng trong cùng á.

Khoa thản nhiên cầm lấy chìa rồi đi lấy xe, anh chạy xe ra khỏi cổng rồi đưa nón bảo hiểm cho Uyên. Uyên cầm nón đội lên đầu rồi ngồi sau Khoa.

- Mình đi ăn ốc đi thầy.

Mặt Khoa nhăn lại, ốc cũng có thể ăn thay bữa tối được sao.

- Cũng được.

- Thầy thiệt dễ thương.

Khoa chỉ cười trừ, xem như vì cô đau mà cho qua một lần.

...

Ăn xong ốc thì Khoa chở Uyên về. Anh dừng xe cách nhà mình khá xa vì trông thấy một cô gái đứng ngay cổng, Khoa không muốn Uyên biết quá nhiều. Thế nhưng trời không chiều lòng người, ngay khi anh vừa dừng xe thì cô gái kia đã tiến về phía Khoa.

Uyên đảo mắt hít vào một hơi, cô nhìn người đẹp với mái tóc uốn lọn, bộ váy đen ôm sát cơ thể để lộ những đường cong quyến rũ, những bước chân uyển chuyển trên đôi giày cao gót mười phân tiến về phía Khoa thì nhếch môi cười, nụ cười đầy châm chọc:

- Thực ra thầy không phải là gay.

Bàn tay cầm lái của Khoa cứng lại, lưng anh cứng đờ, anh quay đầu nhìn Uyên, đôi môi tạo thành đường cong hoàn hảo.

- Hóa ra em cũng không ngốc như tôi đã tưởng.

- Thường thôi, chẳng có thằng gay nào lại đầy mùi nam tính như thầy cả.

- Mùi nam tính?

- À, ý em là mùi nước hoa dưới cánh tay thầy.

Khoa sầm mặt.

- Đó là mùi Acqua Di Gio mới nhất đấy cô.

- Em biết, rất hiện đại, rất tinh khiết, cũng rất nam tính.

Uyên vừa dứt lời thì một giọng nữ ngọt lịm vang lên:

- Em chờ anh đã lâu. Ơ, đây là ai? - Ngón tay sơn đen của người đẹp dịu dàng chỉ về phía Uyên.

Uyên vuốt ngực ngăn cảm giác muốn ói đang trào lên, cô gằn giọng với Khoa:

- Thầy xuống xe cho em đi về.

Tiếng nói của Uyên mắc kẹt khi Khoa choàng tay qua vai rồi cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật khẽ. Cô trừng mắt nhìn anh mặc kệ tiếng tim vang dội trong lồng ngực. Nhận ra sự phẫn nộ của cô gái trong lòng mình, Khoa đẩy cô ra rồi nhìn về phía người đẹp đang há hốc miệng kinh ngạc, giọng anh rất tỉnh:

- Đã bảo tôi không thích cô, giờ thì biến được rồi đấy.

Uyên nắm chặt hai tay để ngăn cơn giận bùng nổ, để ngăn mình đưa tay đập vỡ sống mũi Khoa. Cô nghiến răng nói bằng giọng mũi:

- Em muốn đi về.

- Ừ, anh đưa em về.

Khoa nói xong thì nổ máy xe chở Uyên về nhà. Anh nhếch môi cười thú vị, môi của cô quả nhiên có vị cam ngon lành.

Về đến nhà Uyên thì cô tống anh xuống xe, không một lời từ biệt, Uyên chạy xe thẳng vào nhà rồi đóng cửa. Cô lao vào phòng tắm rồi vốc nước táp thẳng lên mặt, đôi mắt Uyên nhìn đôi môi mình đầy lạnh lẽo. Nụ hôn đầu bị cướp đi dễ dàng khiến Uyên phẫn nộ, cô nheo mắt nhìn chính mình qua gương, món nợ này Uyên nhất định sẽ đòi.

Khoa cho qua sự vô tình của Uyên, anh huýt sáo dạo bộ về nhà, bước chân như nhún nhảy. Bộ não tinh ranh của Khoa tạm thời quên mất cô gái vừa bị anh cưỡng hôn vô cùng tinh quái.

Ba ngày sau.

Lúc Khoa nghĩ cô sinh viên tên Uyên đã lờ hẳn mình thì điện thoại anh rung lên báo hiệu tin nhắn tới. Là của Uyên:

“Thầy ơi, hôm nay em tổ chức sinh nhật ở khách sạn T, toàn người nhà không à, thầy đến chơi cho vui.”

“Mấy giờ?”

“Dạ bây giờ nè thầy, mà ở phòng 203 lầu hai nhé, em chơi với mọi người đây, thầy nhớ đến á.”

Khoa thay đồ rồi chạy xe đến khách sạn theo lời Uyên nói. Anh lên phòng theo sự chỉ dẫn của cô tiếp tân. Khoa vừa gõ thì cánh cửa đã mở ra, anh bước chân vào phòng, chưa kịp lên tiếng thì một bị chặt một cú thật mạnh vào gáy, thứ cuối cùng nhìn thấy lúc ngã xuống là một chiếc giường to còn căn phòng trống trơn. Không hề có bữa tiệc sinh nhật nào.

Uyên phủi phủi hai tay hài lòng nhìn Khoa nằm ngay đơ dưới đất. Cô khóa cửa phòng rồi kéo anh lên chiếc giường to duy nhất trong phòng. Cô lấy điện thoại chụp lại hình Khoa rồi lục ba lô lấy máy tông đơ ra, chiếc máy chạy bằng pin nhỏ gọn, cô gõ gõ nó vào lòng bàn tay, khóe miệng hiện lên nụ cười vô cùng gian xảo.

Uyên trèo lên giường, cô chăm chú ngắm nghía mặt Khoa rồi bật máy, chiếc máy mini phát ra những tiếng rì rì êm dịu bắt đầu sượt những đường rất mượt lên đầu Khoa.

Chỉ năm phút sau, không cần tốn tiền, Khoa đã có ngay một kiểu tóc mới.

Uyên hài lòng mỉm cười, cô cất máy, chụp lại hình cho Khoa rồi mang ba lô ra về.

Trong cơn mơ, Khoa cảm thấy ai vuốt tóc anh, cái vuốt dịu dàng làm anh nhớ mẹ và an tâm say ngủ. Anh tỉnh lại khi trời sập tối, căn phòng xa lạ cùng sự đau đớn nơi ót làm anh hoảng hốt. Anh bấm điện thoại gọi ngay cho Uyên, giọng cô vang lên đầy vui sướng:

- Thầy tỉnh rồi à?

- Sao tôi lại ngủ?

- Em tiêm cho thầy một mũi thuốc mê sau ót. Hehe!

Giọng Khoa trầm xuống:

- Em đã làm gì?

Giọng Uyên còn vui sướng hơn:

- Em chỉ gọt dứa thôi. À mà thầy dậy rồi thì về đi, căn phòng đó em thuê đến mười chín giờ thôi, bây giờ đã là mười tám giờ năm lăm phút.

Khoa cúp điện thoại, lắc nhẹ đầu cho vơi đi đau đớn rồi vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Anh co tay đấm thẳng vào gương đầy giận dữ, mặt gương nứt dần rồi vỡ nát che đi dòng chữ xinh đẹp được viết bằng son môi cam: “Kiểu trên đầu thầy là mô-đen năm nay đấy ạ, thầy đẹp trai lắm, ^^”

Dòng chữ ngạo nghễ như đấm thẳng vào mặt anh, mái tóc trên đầu được cạo bằng tông đơ loang lổ hệt như một quả dứa, Khoa phẫn nộ. Anh đã hiểu vì sao cô gái tinh quái như Uyên lại chưa trả đũa chuyện anh cưỡng hôn cô, thì ra cô đang nghĩ cách để làm thế nào trả đũa một cách đau đớn nhất.

Bất kể là ai, răng tóc bao giờ cũng là góc con người. Xem ra, lần này anh thua sạch túi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx