sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cao Thủ Học Đường - Chương 11 - 12

Chương 11

Chiều tà, ánh mặt trời khuất dần sau rặng núi, đám mây trắng bồng bềnh in những hình thù ngộ nghĩnh trên nền trời xanh biếc, Khánh Đăng và Anh Kiệt đang cùng hai mươi tám học viên lớp Toán vui đùa giữa dòng sông, nói chính xác hơn là họ đang cố gắng bắt cho đầy giỏ cá để chuẩn bị cho một buổi tối ngon lành, mang hương vị đồng quê. Ngọc Vi ngồi chống tay xuống bãi cỏ, đôi chân khua khua dưới nước, nhỏ hỏi kháy Nhật Nam: - Thế nào bí thư, bắt cá ở đây có dễ hơn ở quầy trúng thưởng không vậy? Nam cúi người xuống khoát mạnh nước lên bờ, nhìn nhỏ cười tươi: - Muốn biết thì xuống đây mà thử này, bà ngồi trên đó kiến nó tha đấy. Vi chạy ra xa hơn một chút, nhỏ lườm Nam một cái rõ sắc: - Ông không biết hay cố tình trêu tức tôi vậy hả, nếu mà cao mét bảy mét tám như mấy ông thì tôi không ngồi trên bờ rảnh rỗi thế này đâu. Cũng đúng thôi, bây giờ nước đang rất lớn, với cái chiều cao khiêm tốn của nhỏ thì khó mà sống sót trở về. Nam tiếp tục khoát nước mạnh hơn, người Vi ướt nhẹp, nhỏ la lên ầm ĩ: - Á, ông điên hả, ướt tôi hết rồi này, bạn với bè thế đấy. Vừa nói nhỏ vừa gỡ lại mái tóc rối mù vì nước, Nam cười ranh mãnh le lưỡi chọc tức nhỏ, khiến cho nhỏ điên lên cầm nguyên một đống cỏ khô vứt xuống dưới nước. Nam lách người qua cậu đưa hay ngón tay ra chào chọc tức Vi. Thế Bảo xòe một chú cá con xinh xắn, hớn hở: - Hô hô, con cá đầu tiên nè. Hà Mi vỗ tay đôm đốp, nhỏ nhìn Bảo với một con mắt chín phần ngưỡng mộ, một phần long lanh: - Oa, cậu giỏi quá, giỏi quá à. Ngọc Vi nhìn con cá trên tay Bảo bĩu môi: - Xì, con cá bé tẹo vậy mà cũng khoe, nãy giờ Huy bắt được cả chục con to hơn thế. Được khen, tinh thần của Thái Huy phấn chấn hẳn lên, cậu nháy mắt nhìn Bảo tự hào. Thế Bảo nhăn răng cười hề hề, cậu ngó lơ thái độ của Huy, quay qua Vi hỏi nhỏ: - Vậy thì tôi bắt cho bà một con đẹp mê li nhé. - Thôi đi ông tướng, chờ cá của ông thì sang năm sau cũng không có. Nhật Nam gật gù: - Đúng rồi, cá thấy vẻ đẹp ma chê quỷ hờn của mày cũng phát khiếp chứ đừng nói tới chuyện đứng yên cho mày bắt. Thế Bảo đưa con cá trong tay ra chống trả, cậu đang muốn chứng minh cho mọi người thấy nhan sắc của mình không đến mức như Nam nói, ít ra cậu cũng là con trai lớp Toán, mà đã là con trai lớp Toán thì như miêu tả, ai cũng có vẻ đẹp điêu đứng lòng người, khiến cho bao cô nàng chết lên chết xuống. - Thế làm sao mà tao bắt được con này. Cát Anh gập cuốn truyện lại cậu nhìn bảo một lượt, miệng cười tươi: - Một là vì con cá đó bị thương, hai là tại nó... cũng xấu như cậu. Cả mấy chục học viên khắp khúc sông nhìn Bảo với ánh mắt cảm thông, nhưng đứa nào cũng đồng tình với ý kiến của lớp trưởng bởi vì "sự thực là như vậy.” Bảo quay sang Cát Anh, mặt méo xệch: - Lớp trưởng, sao cậu lại đối xử với tớ như vậy chứ, hic... cậu đúng là nhẫn tâm mà. Nhật Nam và Thái Huy cùng lắc đầu đồng thanh đáp: - Sự thật mất lòng. Cả lớp Anh uể oải đứng dậy, Trúc Ly chau mày nhìn một lượt xung quanh, sau đó nhỏ quay sang nhìn Anh Thư đang ngồi chải tóc giọng bức bối: - Sao bọn họ không chọn chỗ nào đẹp đẹp một chút mà lại tới cái nơi quái quỷ này chứ. Anh Thư dừng tay, nhỏ lắc đầu: - Chịu! Trúc Ly phát điên vì cách trả lời không đầu không cuối của Thư, nhỏ ném mạnh một viên đá ra phía trước, miệng chán nản: - Đúng là ngớ ngẩn, nếu mà biết tới đây có chết tôi cũng không lên xe. Anh Thư cười khẩy: - Vậy cậu tưởng chúng tôi muốn đi cùng cái lớp Toán ấy lắm sao, nếu không vì hình tượng của lớp tôi đã ngồi ở nhà hưởng thụ sung sướng chứ không vác mặt tới cái nơi này mà hủy hoại nhan sắc vậy đâu. - Xem ra các cậu coi trọng cái hình tượng ấy lắm nhỉ? Mà các cậu cũng giỏi thật, khiến cho cả cái học viện này vào bẫy cơ mà. Trúc Ly đưa mắt nhìn Anh Thư nhếch mép. Thư xòe tay ra, coi như đó là một điều đương nhiên. Đối với nhỏ và cả lớp Anh, cái mục đích cuối cùng lấy lòng cả học viện là để trả thù lớp Toán. Cái lớp mà lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ trong sáng, nhỏ muốn lật bỏ cái bộ mặt giả tạo ấy, muốn chia cắt cái thứ tình bạn mà nhỏ coi là rẻ tiền đó. Muốn cho mọi người thấy rằng thầm ngưỡng mộ lớp Toán là một chuyện sai lầm nhất mà họ mắc phải. - Tại chúng ngu ngốc thôi. Trúc Ly giật mình, xem ra con người này không còn có những suy nghĩ của cái tuổi mười sáu nữa rồi, cái đầu ấy đã chứa cả kho âm mưu toan tính đồ sộ. Tuy Trúc Ly có mang nhiều sự ganh ghét đố kị, nhưng ít ra nhỏ cũng không đến mức cay độc như vậy, điều khiển mọi người như một con rối, Anh Thư quả không phải là một tay vừa. Cuối cùng thì thùng cá cũng đầy ắp, bọn con trai lớp Toán thấy vậy mà cũng giỏi ra phết. Tụi con gái đứng trên bờ gật gù thán phục. Hà Mi chỉ tay vào những chú cá con đang ngoe nguẩy trong thùng mỉm cười đáng yêu: - Các cậu đúng là số một nha. Thế Bảo vỗ ngực tự hào: - Đương nhiên rồi, bọn tôi mà lị. Quỳnh Chi nhăn mặt, nhỏ thở dài: - Riêng ông thì không, cả buổi trời bắt được hai con cá mà cũng lên giọng. Thế Bảo cứng họng, cậu cố nở một nụ cười méo mó. Nhật Nam bật cười khanh khách, cái mặt Bảo bây giờ chẳng khác nào một cái bánh bao chiều bị hôi. Cát Anh lắc đầu, nhỏ cũng phải bó tay với mấy cái đứa bạn này. Nhìn xuống dòng nước mát lành kia, nhỏ chợt nảy ra một ý kiến: - Xuống tắm đi! - HẢ! Chín đứa con gái tròn mắt nhìn nữ lớp trưởng xinh đẹp của mình, còn tụi con trai lợi dụng lúc mấy đứa con gai đang đứng đơ ra đó liền chạy lên bờ kéo tay tụi nó xuống. Ngọc Vi nuốt một ngụm nước vào bụng, chân nhỏ quẫy đạp trong không trung, ho sặc sụa: - Á, chết con rồi mẹ... mẹ… ơi. - Tỉnh lại dùm đi mấy bà nội, nước nó rút từ lâu rồi, làm gì mà cuống cả lên vậy. Nghe thấy giọng Nhật Nam đám con gái ngừng khua chân múa tay, ngước khuôn mặt thảng thốt lên nhìn mấy đứa con trai đang đứng cười ngặt nghẽo. Chân chạm xuống đáy sông, nước cũng chỉ ngang tới hông. Túng quá, tụi nó chẳng biết làm gì hơn ngoài việc khoát nước vào người tụi con trai xối xả. Bị "đánh úp" bất ngờ hai mươi thằng con trai cũng hợp thành một đội đánh trả lại. Nước văng tung tóe, làm ồn ã cả một góc trời. Hoàng hôn buông xuống một màu đỏ rực, tiếng cười đùa xôn xao làm bừng lên sức sống của vùng quê thanh bình, yên ả. Gần sáu giờ tối, cả ba mươi đứa mới đi về trại, thầy giám thị nhìn chúng khó chịu: - Các anh chị gỏi nhỉ, vừa mới tới nơi đã làm náo loạn nơi này rồi. Nhật Nam chìa thùng cá ra trước mặt thầy, nhẹ giọng: - Chúng em đi bắt cá thầy ạ. Thầy giám thị quét mắt qua nhìn cả lớp, đứa nào cũng đầu bù tóc rối, quần áo ướt tả tơi, còn có thêm cái chất bùn đen lấm trên tay áo nữa chứ. - Bắt kiểu gì mà ướt nhẹp thế kia. Các anh chị đúng là không gây chuyện không được. Cát Anh bước lên trước nhỏ nhìn thầy vài giây sau đó quay qua nhìn cả lớp: - Hoạt động ngoại khóa mà thầy, bị bẩn một tí có sao đâu. Bị nhỏ nói trúng, thầy giám thị thôi không bới móc tụi nó nữa mà ho khan vài tiếng rồi bước đi luôn. Cả lớp Anh nhìn lớp Toán với ánh mắt khinh khỉnh, mỉa mai. Thôi kệ! Tụi nó không muốn bận tâm, muốn nhìn sao thì nhìn, từ trước tới giờ tụi nó cũng chẳng yêu thương gì cái lớp Anh đó. Nhìn riết rồi chán thôi. Tắm rửa xong xuôi là lúc chuẩn bị cơm tối, trong khi mười lăm nữ sinh của lớp mười Anh đang tất bật chuẩn bị thức ăn, thì mười đứa con gái của lớp Toán lại ngồi yên một chỗ... ngắm sao. Khánh Đăng lân la lại gần, cậu cất giọng trầm ấm: - Các cậu không chuẩn bị cơm sao? Ngọc Vi cho một miếng táo vào miệng, đánh mắt sang nhìn cậu cười khì: - Cậu muốn ăn cơm khét à? Đăng ngớ người, Nhật Nam lắc đầu, cậu nhìn Đăng chép miệng: - Con gái lớp Toán cái gì cũng biết, riêng nội trợ dở ẹc. Ăn cơm mấy bả nấu chắc nghẹn họng mà chết quá. Anh Kiệt há miệng ngạc nhiên, tiện tay Ngọc Vi ném luôn một miếng táo vào miệng cậu: - Không phải phản ứng vậy đâu, cậu làm như lần đầu tiên thấy con gái không biết nấu ăn ý. Khánh Đăng nhìn sang Cát Anh dò xét, nhỏ ngước mặt lên, miệng hơi cười: - Đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chẳng khác gì họ đâu. Đăng muốn cắn lưỡi mà chết quá, đúng là trên đời không có ai hoàn hảo, mười đứa con gái ít ra cũng phải có một đứa biết nữ công gia chánh với chứ, đằng này đứa nào cũng không biết một thứ gì... Đăng còn đang chìm trong suy nghĩ thì Kiệt đã lên tiếng: - Thế bây giờ chúng ta ăn gì? Có vẻ là cậu đang rất đói, cả buổi trời lăn lội ngoài sông, cậu đã mệt lả. Nhật Nam vớ lấy đống tạp dề trên bàn đưa cho mấy thằng con trai còn lại, rồi tiến tới chỗ đựng thực phẩm: - Con gái không làm được thì con trai làm chứ sao. Kiệt gần như bất động, cậu... có nghe lầm không? Khánh Đăng cũng rơi vào tình trạng tương tự cậu đang hóa đá trước câu nói của Nam. Vào bếp ư? Con trai vào bếp? Quỳnh Chi huýt sáo vi vu, nhỏ nở một nụ cười có cánh: - Con trai lớp Toán nấu ăn cực siêu, món này thì tụi nó là số một. Đăng và Kiệt lẽo đẽo bước đến gần Nhật Nam. Con gái lớp Toán tiểu thư thế là cùng.

Chương 12

Ngồi mãi cũng chán, mười đứa con gái ngó ngó nghiêng, thấy xung quanh ai cũng tất bật, trong khi đó tụi nó lại ngồi vắt vẻo làm thơ, thành ra cũng thấy hơi ngại. Bình thường chỉ có mình lớp Toán, thì kêu tụi con trai làm hết cũng được, nhưng đằng này lại có thêm cả cái lớp Anh và ba học viên mới nữa nên... Ngọc Vi tắc lưỡi rồi cùng đám bạn chạy đến chỗ nấu thức ăn. Nhật Nam một tay băm băm thịt, một tay cố rướn lên để lau những giọt mồ hôi trên trán. Cậu quay sang nhìn Vi dò hỏi. - Sao mấy bà không ngồi một chỗ mà lại đây làm gì? Ngọc Vi nhăn răng, nhỏ nở ra một nụ cười duyên dáng: - Đến giúp mấy ông. Thái Huy đang nếm món canh ngọt, nghe thấy nhỏ nói vậy mà suýt sặc ra ngoài, không đùa đấy chứ. Con gái lớp Toán sao đột nhiên ngoan ngoãn thế nhỉ? Còn định phụ một tay nữa, trong đầu cậu đang nghĩ hẳn đây là một âm mưu gì đó. Ngọc Vi giật giật tay Cát Anh, giọng năn nỉ: - Lớp trưởng, cậu nói với bí thư một tiếng đi, tớ muốn thử cảm giác vào bếp lắm á. Nhật Nam lắc đầu: - Nhà bà có bếp sao không thử, tự dưng lại đến đây rồi muốn thử. Vi cười e dè, gãi gãi nơi gò má: - Tại ở nhà mẹ tôi không cho vào bếp, sợ làm cháy nhà đó mà. Anh Kiệt giật mình kinh hãi, nấu kiểu gì mà đến mẹ cũng không cho vào bếp vì sợ làm cháy nhà vậy trời. Đúng thật là! Cậu đánh mắt sang nhìn Trúc Ly và mười lăm học viên nữ của lớp Anh, rất chuyên nghiệp, họ nấu ăn như những bếp trưởng thực sự trong khi đó... cậu nhìn lại Cát Anh và Ngọc Vi. - Đây không phải nấu bếp ga nên các bà không nấu được đâu, nhóm lửa khó lắm. - Ứ! Nam cho bọn tôi thử đi, tôi biết ông là dễ thương nhất mà. Nam vẫn chẳng thèm để ý tới thái độ năn nỉ ỉ ôi của nhỏ, cậu vẫn thái rau đều đều. Thế Bảo lân la lại gần Ngọc Vi, tay gọt đu đủ miệng thì cười tươi: - Hay là bà gọt đu đủ giúp tôi nhé. Vi hí hửng định đưa tay ra đỡ lấy quả đu đủ Bảo đưa cho thì đã bị tiếng thét của Nam và Huy chặn lại: - Không được. - Oái! Sao thế. Bảo lóng nga lóng ngóng quay sang nhìn hai bạn, Nam cốc nhẹ lên đầu cậu, nhăn mặt: - Có điên không mà kêu bả gọt, đứt tay thì làm thế nào. - Nhưng mà bình thường tôi cũng gọt táo gọt xoài ăn mà. Nam chép miệng, sau đó cậu thở dài, con gái lớp Toán lì đòn thế là cùng. Ra tay kí hiệu cho mười đứa con gai đi theo mình. Ngọc Vi mừng rỡ, xém chút nữa là nhỏ đã nhảy lên ôm Nam rồi. Nam dừng lại ở một khu bếp thủ công do các thầy cô tạm dựng. - Mấy bà đun bếp nhé, đừng để lửa lớn quá, cháy khét thì nhịn đói mà ăn mì. Hà Mi gật đầu, nhỏ nghiêng người cảm tạ Nhật Nam, Nam lắc đầu, đúng là hết nói nổi. Cậu bước ra ngoài để lại khuôn mặt hớn hở của tụi nó. Nhưng mà thực tế thì khác hoàn toàn, thấy ngọn lửa đang dần tắt, Ngọc Vi cúi đầu xuống, nhỏ thổi tới tấp, khói xông vào mặt, nhỏ hít phải rồi lăn ra ho sặc sụa, mấy đứa còn lại cũng chẳng khác gì. Đúng là lần đầu vào bếp. Hà Mi lắc đầu, vậy mà trước đây nhỏ còn nghĩ lớn lên sẽ làm siêu đầu bếp cơ đấy. Anh Thư cho một nhành củi khô vào trong, nhìn sang đám con gái lớp Toán cười khẩy: - Đúng là tiểu thư. Nhỏ đã được mẹ dạy nấu ăn từ năm bảy tuổi, nên phải nói trình độ vào bếp của nhỏ thuộc hạng siêu, nhìn cái cách thổi cơm của tụi con gái lớp Toán cũng khiến cho nhỏ thầm chế giễu. Cuối cùng thì cũng có cái mà lớp Toán thua lớp Anh. Ngọc Vi ném một cục than sang bên dãy bếp của lớp Anh, khóe miệng nhếch lên: - Tôi biết bạn là một mẫu con gái tuyệt vời rồi, nhưng mà tốt gỗ hơn tốt nước sơn, bề ngoài và bên trong thì khác nhau một trời một vực. Vi cũng không quên dành tặng cho Anh Thư một cái nhìn trêu tức. Khuôn mặt trắng hồng của Thư biến sắc, nhỏ giận tím mặt, nhưng còn có Kiệt và Đăng ở đây nhỏ không muốn làm lớn chuyện. Rít một ngọn gió qua kẽ răng, Anh Thư dằn từng tiếng một: - Cậu đừng có mà chọc điên tôi, tôi không bỏ qua dễ dàng vậy đâu. Ngọc Vi bật cười lớn, nhỏ đang rất thích thú trước phản ứng của Anh Thư, xem cô nàng kìa, tức điên lên mà cũng chẳng làm được gì. Trúc Ly liếc xéo Vi một cái, nhỏ nói đểu: - Anh Thư nói không đúng à! Các cậu là con gái mà không biết chút gì về nội trợ thì làm con gái làm gì. - Pháp luật nào bắt con gái phải ngồi yên trong bếp vậy. Cát Anh lên tiếng sau một hồi quan sát. Trúc Ly nín bặt, nhỏ mập mờ trả lời, giọng điệu lúng túng: - Đó là một điều đương nhiên mà bất cứ một phụ nữ nào cũng phải biết. Câu nói phát ra cũng là lúc Trúc Ly thấy mình bị hớ. Cát Anh hơi cười, nhỏ biết đối phương cũng đã thấy được sai lầm của mình. - Từ nấc thang con gái... tới phụ nữ... còn xa lắm. Nói xong nhỏ ngoảnh mặt đi, Trúc Ly mím môi, nhỏ đang cố lắm mới không nổi điên lên với Cát Anh. Càng như vậy nhỏ càng thương cho các học viên nam (bó tay). Sao họ lại có thể chịu đựng được những đứa con gái như vậy chứ, bất chợt nhỏ quay sang nhìn dáng điệu vào bếp của con trai lớp Toán, không cầm lòng được mà thốt lên: - Đẹp quá. (Cái này không biết phải bó chỗ nào nữa.) Ngọc Vi chớp chớp con mắt nhìn Cát Anh chăm chú, Cát Anh quay ra sau nheo mắt: - Làm gì mà cậu nhìn tớ kinh thế. Hà Mi nhanh nhảu nhảy xen vào, nhỏ cười híp mắt: - Tại cậu giỏi quá đấy, lúc nào cũng chỉ có cậu mới giải quyết được mâu thuẫn giữa lớp mình với lớp Anh thôi. Cát Anh mỉm cười, cốc nhẹ lên trán Hà Mi: - Mi khờ à! Tớ không giỏi như cậu nghĩ đâu, ai sai thì người đó chịu thua thôi. Hà Mi ngúng nguẩy, miệng phồng ra đáng yêu: - Ứ! Tớ không biết đâu, cậu vẫn giỏi nhất. Cát Anh lắc nhẹ đầu, nhỏ ngồi xuống nếm một ít soup, Mi khờ thì lúc nào cũng trẻ con như vậy. Hai mươi tám thằng con trai bước vào, có vẻ đã chín hết rồi, chuẩn bị cho một buổi tối thịnh soạn thôi. Đám con gái đứng lên chuẩn bị bước ra ngoài cùng mấy thằng con trai thì bất chợt Nam dừng lại, cậu đưa tay ra lau một ít nhọ nồi bám trên trán Cát Anh, rất nhẹ nhàng, mang thông điệp của một thứ tình cảm nào đó. Khánh Đăng đơ người... hành động đó? Cậu cảm thấy trong lòng mình đột nhiên có một chút khó chịu. Cát Anh mỉm cười, nhỏ gật nhẹ nhìn Nam - Cảm ơn cậu. Tim Đăng hẫng đi một nhịp, một hành động nhỏ thôi, tại sao cậu lại cảm thấy như vậy? Ngọc Vi khẽ liếc qua Đăng, nhỏ chớp nhẹ mắt, khuôn mặt cậu bạn ấy rõ ràng là... Ngọc Vi bất giác mỉm cười. Buổi tối diễn ra khá êm đẹp, nhờ ơn của tụi con trai mà mấy đứa con gái được căng bụng. E hèm! Ăn xong là tới tiết mục rửa bát. Ngọc Vi đang lân la lại gần đống chén đĩa thì bị Thái Huy bắt quả tang: - Này, bà định làm gì vậy. - Suỵt! Ông nói nhỏ thôi, Nam ác bá mà biết thì tôi chết bây giờ. Huy gật đầu, thì ra điệu bộ lén lút này là cô nàng đang sợ Nhật Nam. - Thế bà không ngồi chơi xơi nước mà ra đây làm gì? - Rửa bát. Ngọc Vi trả lời, kèm theo một nụ cười dễ thương. Thái Huy nuốt khan, cô nàng nói gì nhỉ? Rửa bát á! Không được, cậu không muốn đống bát đĩa này tan thành cát bụi đâu. Nắm lấy tay Ngọc Vi kéo xềnh xệch vào trong lều, cậu nhấn nhỏ ngồi yên một chỗ rồi sau đó quay sang nói với Cát Anh: - Cậu canh chừng bả cho cẩn thận, nhớ đừng để cho bả ra ngoài nhé. - Có chuyện gì vậy. Cát Anh ngước mặt lên hỏi Huy, giọng nhè nhẹ. Ngọc Vi giãy nảy, nhỏ nhìn Huy trừng trừng: - Ông cứ làm như tôi là tội phạm truy nã ấy, rửa bát có sao đâu. - RỬA BÁT Á. Mười bảy thằng con trai còn lại của lớp Toán thốt lên kinh hãi, cứ như chúng nó vừa nghe thấy một tin giật gân nào đó nguy hiểm lắm, còn hơn bão cấp mười lăm đổ bộ vào đất liền ấy chứ. Nhật Nam đi lòng vòng xung quanh chỗ Vi, cậu đặt hai tay sau lưng, bộ dạng xem xét. - Tôi không ngờ bà lại to gan đến thế. Có nhớ vụ liên hoan hồi tháng mười không, rửa tám mươi lăm cái bát mà làm vỡ tám mươi rồi. Vi đứng phắt dậy, nhỏ phản đối quyết liệt: - Này ông đừng có mà quá đáng nhé, lần đó tôi chỉ làm vỡ bảy mươi chín cái, còn lại bị sứt chứ bộ. Oh my god! Anh Kiệt ngước mặt lên trời cảm thán, cậu có nghe lầm không vậy, tưởng năm cái còn lại được nguyên vẹn ai dè… bớt vỡ một cái còn sứt thêm năm cái, suy cho cùng thì Vi cũng nói sự thật thôi, nhưng mà cái sự thật này nó phũ phàng quá. Cát Anh chớp nhẹ mắt, nhỏ xoay người sang hỏi Hà Mi: - Cậu có muốn rửa bát không. - A, thích lắm chứ, nhưng... Hà Mi đánh mặt lên nhìn Nhật Nam, mặt lấm lét, nhỏ cố gượng cười: - Thôi khỏi tớ... không thích nữa đâu. - Mi khờ! Cậu sao thế, đừng nói với tớ là cậu sợ hắn ta nhé. Ngọc Vi chĩa một ánh mắt căm hận sang nhìn Nam, giọng điệu tức tối, nhưng... đúng một giây sau, ánh mắt đó đã dịu đi nhanh chóng khi bắt gặp cái ánh mắt khác của đối phương. Ngọc Vi giật lùi ra sau, tên bí thư này đúng là ác bá. - Ra ngoài thay đổi không khí đi. Cát Anh dứng dậy bước ra khỏi lều, Ngọc Vi cũng lẽo đẽo chạy theo. Chậm rãi bước trên nền đất, Cát Anh vẫn còn đang suy nghĩ về nhiều chuyện. Ngọc Vi đi ngay bên cạnh, tâm trạng nhỏ cũng chẳng khác gì cô bạn mình. - Đã có kết quả chưa! Bước chân Vi đột nhiên dừng lại khi nghe giọng Cát Anh, nhỏ trầm tư một lát, vẫn không trả lời câu hỏi của bạn. Vi hiểu Cát Anh đang muốn nói tới chuyện gì. - Tớ không muốn lựa chọn. Mắt nhỏ đượm buồn, đau lắm, nhỏ cảm thấy trống trải và bất lực. Một giọt nước tinh khiết lăn dài trên khóe mi, long lanh nhưng mặn và đắng chát. Cát Anh vỗ nhẹ lên vai bạn, nhỏ cúi đầu: - Tớ cũng đã từng như thế. Vi ngước mặt lên, để cho giọt nước mắt ấy chảy ngược vào trong, nhỏ ôm lấy bạn. Một cảm giác ấm áp xâm chiếm trong lòng, nghẹn ngào và nức nở. Cố gượng cười, cố cầm lòng để xua đi tất cả, nhưng trong một phút giây nào đó, nhỏ vẫn không thể... - Tớ và các bạn luôn ở bên cạnh cậu mà. Cát Anh vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của Vi, nhỏ cũng đã trải qua chuyện này, nên nhỏ hiểu, trong chính lúc này, Vi cần những người bạn chia sẻ và cảm thông. Thế Bảo xắn tay áo lên, cho đống bát đĩa mới rửa vào trong giá, trời hôm nay có rất nhiều sao, đẹp lung linh đến kì lạ. Ngó qua Hà Mi một lát, Nhật Nam chau mày khó hiểu, cậu chỉ tay vào chiếc lọ nhỏ trên tay nhỏ, hỏi bằng cái giọng tò mò. - Cậu làm cái gì vậy mi khờ. Hà Mi cười hì hì, nhỏ lấy một chiếc ống hút nhỏ uốn tròn rồi cho vào lọ. - Tớ thổi bong bóng. - Bằng cái này sao! Hà Mi gật đầu, trông nhỏ vô cùng phấn khích với cái trò vừa mới nghĩ ra, Quỳnh Chi ngồi bên cạnh, cho một chiếc ống hút khác vào lọ sau đó đưa ra trước mặt và... thổi. Những chiếc bong bóng trong suốt xuất hiện dưới nền trời đen sẫm mập mờ những ánh sao, tụi con gái thi nhau ra sức thổi, ngọn gió nhè nhẹ đưa bong bóng lên cao. Khẽ chạm nhẹ vào không khí một chiếc bong bóng tan trong hư vô, không để lại gì ngoài một mùi hương phảng phất. Cả lớp Toán và hai học viên mới đang ngồi thành một vòng tròn trên bãi cỏ. Thái Huy ranh mãnh đưa ra ý kiến: - Theo các cậu những lúc thế này chúng ta phải làm gì? - Tao nghĩ là kể chuyện ma. Thế Bảo nhảy xen vào, chen ngang ý tưởng của Huy. Nhật Nam quay sang nhìn Bảo trợn tròn mắt, Bảo cúi mặt chuẩn bị cho một cú đấm dã man tàn bạo vô nhân đạo mà anh bạn bí thư ban cho. Nhưng mà lần này lại ngoài dự kiến của Bảo, Nam đưa tay ra và... xoa đầu cậu, giọng nhẹ nhàng không kém phần rùng rợn: - Tiểu Bảo bối, hôm nay cậu thông minh đột xuất nhỉ. Bảo đang còn há miệng ra vì ngạc nhiên thì Nam đã nhét nguyên một ổ bánh mì vào miệng cậu. - Đúng đó, kể chuyện ma đi. Mấy đứa con gái nhăn mặt sợ hãi. Hà Mi lắc lắc cái đầu, nhỏ chu môi phụng phịu: - Ứ, không chịu đâu, tớ sợ ma lắm, đừng kể chuyện ma nha Nam. Nam lắc đầu dứt khoát. Hà Mi quay sang Cát Anh năn nỉ: - Cát Anh, cậu nói với Nam đừng kể chuyện ma nữa đi, Cát Anh. - Tớ thấy ý kiến này cũng đâu có tồi. Hà Mi quay ngoắt vẻ mặt giận dỗi với Cát Anh, còn Nam và Bảo thì hứng chí ra mặt. Huy e hèm một tiếng rồi sau đó chen chân vào ngồi giữa, cậu bắt đầu lấy lại giọng, từ từ kể: - Ngày xửa ngày xưa, tại một bãi cỏ nọ, mà hiện nay chính là chỗ chúng ta đang ngồi có một người... con gái xinh đẹp vạn phần "hoa cười ngọc thốt đoan trang/ mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da." Kể chuyện ma mà như kể truyện Kiều không bằng, Ngọc Vi bất mãn lên tiếng: - Đó là Thúy Vân mà. Huy bặm môi cảnh cáo ý bảo "đừng xen vào", Ngọc Vi rụt cổ về, nhỏ không muốn bị đánh oan uổng. Huy bắt đầu hít vào thở ra đều đặn, cậu cố tình tạo ra âm khí lạnh hơn: - Một ngày... người con gái đó gặp một chàng trai đẹp vô cùng... như tôi vậy nè. - Ôi, tội nghiệp cho cô gái quá, lại gặp phải một tên thần kinh có vấn đề. Lại là ý kiến của Ngọc Vi, chín đứa còn lại gật đầu tán thưởng. Huy bối rối, cậu thở hắt ra, cố lấy lại giọng điệu u ám hơn: - Và rồi một ngày nọ, cô gái vô tình giết chết một con chuột, linh hồn con chuột trở về và đòi báo oán. - Á, CHUỘT, CHUỘT, Á. Một âm thanh vang lên kinh hãi, và tiếp theo đó là một cảnh tượng có một không hai, Hà Mi nhảy cẫng lên nhỏ ôm lấy vai Anh Kiệt rồi hét lên như cháy nhà. Huy há hốc mồm, cậu cố lấy lại bình tĩnh, chẳng nhẽ Hà Mi lại bị dị ứng với chữ ấy sao. Nhưng không, chưa đầy ba giây sau tất cả học viên nữ của lớp mười Toán đã cùng nhau nhảy múa loạn xạ, miệng thì không ngừng kêu tên chú chuột nào đó. Cũng như Hà Mi mấy cô nàng nhảy réo lên, ôm chặt lấy những cậu con trai đứng gần, một không gian hỗn loạn. Nhật Nam từ từ đưa ánh mắt xuống nhìn bãi cỏ. Hơn mười mấy con chuột béo núc ních, đang bò tự do. Anh Thư đứng từ trại bên kia nhìn sang, nhỏ cười tươi nhìn đám bạn. Bảo Ngọc, chớp nhẹ mắt, khóe miệng hơi cười: - Món quà đó thú vị đấy chứ. Thư ngân nga một bài hát nào đấy, tâm trạng nhỏ đang rất vui, cái lớp ấy đáng bị như vậy. Nhìn lại một con chuột chưa kịp thả đang còn nằm trong cái giỏ tre, nhỏ cười thầm. Điểm yếu của con gái lớp Toán là côn trùng ư? Vậy thì nhỏ đã có sẵn cả một kế hoạch cho những chuỗi ngày đi học tiếp theo. Trúc Ly lại có vẻ khó chịu, nhỏ đưa mắt về trại bên kia, tức giận. Vì sao ư? Là vì mười đứa con gái lớp Toán đang thản nhiên ôm lấy mấy thằng con trai bên ấy. Làm sao mà nhỏ không tức được chứ. Bảo Ngọc đến cạnh Trúc Ly, nhỏ vuốt lại mái tóc, rồi bằng cái giọng mật ngọt hỏi thăm cô bạn hotgirl: - Cậu thấy không vui à! Ly giật mình, nhỏ xoay người sang nhìn Ngọc, Bảo Ngọc đứng đó, nụ cười trên môi nở rộ, ánh mắt biết nói toát lên vẻ ngây thơ thánh thiện vô cùng. - Không liên quan tới cậu. Ngọc sửa lại mấy cái móng tay, miệng vô thức lên tiếng: - Không phải ghen, cái lớp ấy từ xưa tới nay thế rồi. Trúc Ly quay hẳn người ra phía sau, nhìn Bảo Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống: - Ai bảo với cậu tôi ghen. - À! Tôi nhầm, là cậu tức, cũng phải thôi, không riêng gì cậu, chúng tôi cũng đang sôi máu đây này. Trúc Ly hơi nheo mắt, nhỏ nhìn Bảo Ngọc đầy nghi hoặc: - Các cậu bày ra trò này phải không? Các cậu đang muốn làm gì. Bảo Ngọc không trả lời thẳng vào vấn đề chính, nhỏ vuốt ve cây hoa gần đó. Nhưng dù sao như vậy cũng đủ hiểu. Lại có một cuộc chiến nữa sắp xảy ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx