sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Cao Thủ Học Đường - Chương 13 - 14

Chương 13

- Tớ cá là mấy nhỏ lớp Anh làm chứ không ai nữa đâu. Ngọc Vi vừa giũ màn, miệng làu bàu nói. - Sao cậu biết là họ. Cát Anh xoay nhẹ người ngồi xuống, nhỏ ngước khuôn mặt bình thản lên từ tốn hỏi bạn. Vi cũng ngồi xuống theo, nhỏ đưa hai con mắt phóng tầm nhìn xa sang trại của lớp Anh, giọng nói không giấu nổi sự bực mình: - Thế cậu nghĩ những con chuột béo ấy ở đâu ra, không phải là cái lớp rắc rối ấy tớ không làm người. Cát Anh mỉm cười, kéo bạn nằm xuống hẳn: - Thôi được rồi, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi, đừng để chuyện này phá hỏng giấc ngủ của cậu nữa, ngày mai chúng ta còn phải làm nhiều thứ. Ngọc Vi nén một tiếng thở dài rồi cũng chìm dần vào giấc ngủ. Cát Anh quay sang nhìn bạn khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng như một làn gió, vội đến cũng vội đi, để lại đằng sau những mảng mây đen buồn của màn đêm yên tĩnh. Ò ó o. Tiếng gà gáy vang dội cả một góc trời, vươn vai chào buổi sáng, các học viên nữ của lớp Toán đang săm soi chuẩn bị cho một chuyến du ngoạn. Những hạt sương ban mai đọng lại trên bông lụa nặng trĩu, ngọt ngào và thanh khiết, bản nhạc đồng quê vang lên nhịp nhàng nhưng không ồn ào như trên thành phố. Đứng khuất sau lũy tre đầu đình, nụ cười trên môi mười đứa con gái rạng rỡ hơn bao giờ hết, tụi nó đang được chứng kiến một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, phía xa xa, bầu trời ửng lên những mảng hồng rực rỡ, ánh nắng lấp ló sau rặng cây phi lao. Tiếng chim họa mi cất lên trong veo rộn rã: - Oa! Đẹp quá, bình minh kìa. Hà Mi thích thú reo lên, Ngọc Vi gật gù, nhỏ dang tay ra hít lấy bầu không khí trong lành ấy, ánh mắt hân hoan một niềm vui khó tả: - Ước gì ngày nào cũng được thế này. Cắt một nhành hoa cỏ dại ven bờ ngắm nghía, miệng Cát Anh thoáng qua một nụ cười, nhỏ bước lại gần cây đa to đùng ở cổng đình, chạm nhẹ vào nó. Bóng cây xum xuê tỏa ra một thứ cảm giác lạ, che chở và ôm ấp. Nhỏ dựa hẳn người vào thân cây, chín đứa còn lại cũng đứng thành một vòng tròn, bàn tay siết chặt vào nhau, ấm áp lạ thường. Nhật Nam cùng các bạn đến gần, cậu dừng lại ở một đoạn khá xa dù đã nhìn thấy các bạn nữ đằng trước. Khánh Đăng băn khoăn hỏi vội, cậu đang muốn chiêm ngưỡng cảnh đẹp của chân trời sáng mai - Sao cậu không đi tiếp. Nam lắc đầu, cậu khoan thai ngồi xuống, miệng chậm rãi trả lời: - Đừng làm phiền họ. Anh Kiệt tròn mắt, chỉ là đến để rủ họ đi chơi thôi mà, đâu có làm gì họ đâu. - Sao cậu lại nói vậy chúng ta… - Cho các cậu ấy một khoảng lặng. Nam ném một viên đá ra xa, phá tan mặt hồ phẳng lặng, đôi mắt cậu nhìn xa xăm, trong đôi mắt ấy chứa cả một bầu trời yêu thương. Thái Huy vỗ nhẹ lên vai Kiệt, cậu hơi cười: - Cứ làm như Nam nói đi. Khẽ liếc qua Nam một chút, Khánh Đăng chìm trong suy nghĩ, các học viên lớp Toán đúng là khó hiểu, khi họ vui vẻ cười đùa, khi lại trầm mặc giữa những nỗi buồn mênh mang nào đó không rõ định hình khắc khoải trong vô vọng Đôi mắt đen tuyền của Cát Anh đã nhìn thấy các học viên sau rặng tre ngà, nhỏ mỉm cười rồi gọi các bạn bước lại đó. Thế Bảo nhìn thấy Ngọc Vi liền mỉm cười rạng rỡ, Vi trề môi, ngó lơ Bảo. Huy quay sang nhìn Cát Anh hỏi nhẹ: - Chúng ta đi chứ lớp trưởng. - Ừ. Len lỏi giữa đồi hoa sim, cái nắng gay gắt đã khiến cho những bông hoa bé xíu hé nụ, đang là mùa xuân nên rừng ngập trong màu sắc, đẹp đến mê hồn, Hà Mi chạy nhanh về phía trước, nhỏ bứt một ngọn cỏ may trong tay, đung đưa theo làn gió. - Tớ thích nơi này quá à, lần sau chúng ta lại đến đây nhé. Cát Anh bật cười trước thái độ trẻ con của Mi, nhỏ gật nhẹ đầu với bạn, Hà Mi reo lên trong niềm vui sướng: - Thế thì tuyệt quá. Gò đất trống trải dài một màu xanh thăm thẳm, Hà Mi toan ngồi xuống thì đã bị Thế Bảo đe dọa: - Coi chừng đó, cậu không sợ chuột hả Mi khờ. Hà Mi bật người trở dậy, nhanh như một cái lò xo, nhỏ mếu máo nhìn Bảo. Nhật Nam nhăn mặt, cậu không chần chừ mà phát mạnh lên đầu Thế Bảo: - Ăn nói vớ vẩn, mày muốn chết hả Tiểu Bảo bối. Bảo xoa xoa đầu, cậu cười hi hì nhìn bạn. Cát Anh lắc đầu, nhỏ ngồi xuống, nhẹ nhàng dự lưng vào phiến đá. Nam cũng ngồi xuống cạnh đó, cậu đánh mắt ra nhìn phía trước, lá cây xào xạc, hương hoa dại thoang thoảng bay trong không trung. Khoảnh khắc này sẽ không bao giờ cậu có thể tìm kiếm được ở chốn phồn hoa đô hội, nơi chỉ có những toan tính mưu lợi, giành giật từng thứ nhỏ nhặt nhất. Thế Bảo xoay xoay, cậu chăm chú nhìn vào trong lùm cây cao, Ngọc Vi tò mò, nhỏ đứng ngay sau lưng cậu vỗ nhẹ lên vai: - Ông đang làm cái quái gì vậy. Bảo giật mình, quay ngược người về phía sau: - Bà làm tôi hú hồn. - Tại ông cứ lén la lén lút đó thôi. Chân mày Ngọc Vi cau lại, nhỏ khó chịu nhìn Thế Bảo, Bảo chép miệng, đặt hai tay sau lưng, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc: - Tôi nghe nói, trong rừng hay có hổ, tôi đang tìm xem chúng núp ở nơi nào. Ngọc Vi dung ngay cùi chỏ cho một phát vào bụng Thế Bảo. Miệng không ngừng phân tích: - Cái đồ đầu heo kia, ông có điên không hả, cái rừng hiền như cục đất này làm gì có hổ mà ông tìm. Có điên không vậy. Hà Mi khoát nhẹ vào tay Vi, miệng nhỏ lí nhí yêu cầu: - Đừng đánh Bảo nữa Vi, cho Bảo bắt hổ ra chơi đi. Ngọc Vi quay ngoắt người sang nhìn Hà Mi, mặt nhỏ hiện rõ một chữ tức to đùng, nó nghẹn lại trong cổ hộng không phát ra thành tiếng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ đã biến sắc: - Nguyễn Ngọc Hà Mi, cậu… cậu muốn tớ tức chết phải không. Mỗi lần mà Vi gọi thẳng tên Hà Mi như vậy thì chứng tỏ cô nàng đang bốc hỏa, Cát Anh nghiêng người nhìn các bạn, nhỏ khẽ nhìn qua Khánh Đăng và Anh Kiệt, giọng nói dịu dàng vang lên: - Các cậu đến đây lần nào chưa? Kiệt lắc đầu: - Chưa, mà phải công nhận nơi này đẹp thật. Nhật Nam cười cười, cậu ngửa mặt lên trời, mắt nheo lại vì nắng thu vào tầm mắt. Khánh Đăng ngưng lại, đôi mắt cậu thoáng buồn khi nhìn thấy Nam ngồi cạnh Cát Anh. Chiều… Nhật Nam đang cột lại mấy thanh gỗ nhỏ thì bị Hà Mi làm phiền, nhỏ giậm chân đi vòng xung quanh rồi ngồi sụp xuống nhìn Nam với vẻ hiếu kì: - Cậu đang làm gì đó? Nam chưa trả lời ngay vào câu hỏi của bạn, cậu vẫn chăm chăm cột. - Tớ đang làm diều. Hà Mi nhăn mặt, nhỏ tỏ vẻ khó hiểu: - Sao cậu không mua ở ngoài, mà làm cái này. Nhỏ chỉ tay vào con diều màu trắng khá đẹp mắt do Nam tự làm, Nam phủi tay đứng dậy, cậu mỉm cười nhìn Mi: - Thả diều mình tự làm thích hơn mà. Hà Mi gật gù vẻ hiểu chuyện, nhỏ lăng xăng chạy lại mách Ngọc Vi, Vi đang lụi cụi viết cái gì đó, nhỏ nắn nót từng chữ một, trên môi luôn thường trực một nụ cười. - Xong rồi, chúng ta đi thôi. - Đi đâu vậy? - Thả diều. Thế Bảo cầm chắc trong tay một con diều màu tím, cái đuôi dài gần một mét cậu thích thú đưa qua đưa lại, hồ hởi ra mặt. Vèo… Vì đưa tay quá đà nên con diều bị tuột khỏi tay cậu, mà bây đến một cây cao gần đó. Nhưng quan trọng là cái cây cao đó lại nằm trong vườn của người khác. Thế Bảo nhăn mặt, cậu tụt dần ra sau trách cú đấm của Nhật Nam, Ngọc Vi lại gần cổng, nhìn vào nhà xem xét, đôi chân mày của nhỏ co lại: - Chết rồi, bác chủ nhà đi vắng, cổng khóa chặt đây này. Nhật Nam quay sang nhìn Bảo tóe lửa: - Mày làm cái gì vậy hả? Tự dưng lại vứt con diều ấy đi. Thế Bảo lau trộm mồ hôi, cậu cố nặn ra một nụ cười méo xệch: - Tớ cũng đâu có muốn, tại… tại… - Tại tại cái con khỉ mốc nhà ông á. Ngọc Vi giận dữ lên tiếng, đó là con diều đầu tiên tự tay nhỏ làm, mà lại bị cái tên này “vứt đi” không thương tiếc. Hà Mi lại gần, nhỏ giật giật cánh tay Ngọc Vi nài nỉ: - Thôi mà Vi, Bảo cũng đâu có muốn vậy, không có con diều đó thì lấy con của tớ nè, nha Vi. - Không được, con diều đó còn có cả bức thư lúc nãy tớ viết nữa. Bảo lấm lét nhìn Ngọc Vi, cậu hơi nheo mắt hỏi bạn: - Thế bây giờ tôi làm sao mà lấy được. - Còn làm sao nữa, leo tường lấy xuống cho tôi nhanh lên Anh Thư đan chéo tay vào nhau, nhỏ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, hơi mệt mỏi. Bảo Ngọc đi vào cầm trên tay một đĩa hoa quả, nhỏ cho một quả nho vào miệng, cố tình hỏi kháy Thư: - Mày không đi cùng họ à? - Ai cơ? Anh Thư nheo mắt khó hiểu, nhỏ nhìn Ngọc với chút tò mò. Bảo Ngọc hơi cười, miệng nhỏ mật ngọt lên tiếng: - Thì Khánh Đăng và Anh Kiệt đấy. Bọn họ đang định đi thả diều cùng lớp Toán, hai ngày xuống đây mà họ chỉ ở bên trại của cái lớp đó, chứ có thèm liếc mắt sang chỗ này đâu. Máu Anh Thư sôi sung sục quả thực hai ngày nay nhỏ rất bực mình, Kiệt và Đăng lúc nào cũng kè kè bên lớp Toán, cứ cái đà này thì chỉ có mỗi Trúc Ly vào lớp nhỏ mất thôi. Đập một cái rầm xuống chiếc bàn cạnh đó, nhỏ đứng phắt dậy, mắt nhìn mơ hồ: - Không được, tao không thể để cho cái lớp đó đầu xuôi đuôi lọt như thế. Tối nay chúng ta sẽ hành động. - Mày làm sao mà hành động được. Anh Thư khẽ nở một nụ cười đắc chí, nhỏ rỉ vào tai Bảo Ngọc một kế hoạch nào đó. - Lúc nãy tao nghe con bé Hà Mi nói tối nay bọn họ không ở trại.

Chương 14

Thế Bảo thở ì à ì ạch, cậu đang cố gắng leo lên cái hàng rào cao gần ba mét để lấy lại con diều cho Ngọc Vi, nhưng mà quả thật hàng rào ở đây khác xa với hàng rào trên thành phố, nó trơn hơn và cũng khó trèo hơn nhiều. Hà Mi đứng ở dưới nhỏ nhăn mặt nhìn Bảo, miệng không ngừng động viên. - Cố lên Bảo, sắp được rồi kìa. Ngọc Vi kéo mạnh Hà Mi ra đằng sau, nhỏ lớn giọng: - Cái tên đầu heo, ông có nhanh lên không thì bảo. Hình như là lời đe dọa của Ngọc Vi rất có hiệu lực thì phải, rất nhanh chóng Thế Bảo đã leo lên được, đôi mắt cậu sang bừng lên, nhìn về phía dưới như đang đứng trên bục vinh quang, miệng tự hào phơi phới: - Lên được rồi này. Ngọc Vi ném một tia nhìn giận dữ cho cậu bạn, nhỏ quắc mắt: - Lấy nhanh lên, còn đứng đó mà vịnh thơ nữa à. Nuốt nước miếng ừng ực, Bảo lao vội xuống vườn trèo lên cây ổi và lấy con diều cho Ngọc Vi, nhưng cậu không dừng lại ở đó, Quỳnh Chi sốt ruột lên tiếng: - Xong rồi ông còn đứng trong đấy làm gì nữa vậy. - Đúng đó, ra đi Bảo, bác chủ nhà mà về là chết đấy. Miệng Bảo nhồm nhoàn nhai một thứ gì đó, cậu nói vọng ra: - Hê hê, cây này có nhiều ổi quá, tớ đang thưởng thức một chút. Hà Mi reo lên: - Á, Bảo cho tớ quả với nào. Bảo vứt từ trên cây xuống một nhành ổi lớn, thế là những đứa còn lại cũng nhanh chóng đòi chiến lợi phẩm cho mình. Khánh Đăng tròn mắt, như vậy chẳng phải là trộm sao. Khác hoàn toàn với cậu Anh Kiệt đã tham gia vào cái trò này từ lâu, có vẻ như cậu đã thích nghi với cách sống của lớp Toán rồi thì phải. Cát Anh ngồi xuống một chỗ, nhỏ để mặc cho các bạn làm như vậy, chỉ khẽ mỉm cười, không hề có ý định ngăn cản. Thế Bảo vỗ vỗ vào cái bụng no căng toàn ổi của mình, cậu cười xuề xòa nhìn các bạn: - Ăn ổi trộm đúng là ngon hơn ổi mua ngoài chợ nhỉ? Mấy đứa đứng dưới gật gù, lần đầu tiên chúng nó được ăn thứ “cây nhà lá vừa thế này.” Nhưng… Gâu… gâu… gâu Hình như là có tiếng chó sủa từ đâu đó, Thế Bảo giật mình ngoái đầu lại. Đôi mắt cậu mở to hết cỡ. Một đàn chó từ trong nhà xông ra, ánh mắt nhìn cậu như muốn nhai ngấu nghiến. - Á, chó, chó, chạy nhanh lên. Vứt mấy quả ổi còn cầm trên tay xuống đất Bảo vội vàng leo lên tường và chạy biến ra ngoài, nhưng mà đàn chó nó đâu có chịu buông tha, chúng nó phá cửa chạy ào ra ngoài, ba mươi mấy đứa, bây giờ mới kịp định thần lại, tụi nó kéo tay nhau chạy với vận tốc tối đa nhất có thể. Gâu… gâu… gâu. - Nhanh lên, tớ không muốn bị mấy con chó kia cắn đâu. Ngọc Vi kéo tay Hà Mi chạy tới tấp. - Nhìn mấy chú cún ấy dễ thương quá à! Hà Mi quay mặt lại, đôi mắt long lanh nhìn những sinh vật đang đuổi theo mình, dù mệt đứt hơi nhưng Ngọc Vi vẫn không quên liếc xéo Hà Mi một cái. Có còn ai có tâm hồn thánh thiện như cô bạn này của nhỏ nữa không chứ, một đứa trẻ lên ba, à không mới vừa sinh ra đời nghe thấy chó sủa cũng khóc toáng lên rồi, đằng này… nhỏ thật hết nói nổi. Chạy được một quãng đường khá xa, cả lớp mệt lả đi mới dừng lại, đàn chó hơn mấy chục con cũng không bám theo nữa, ngồi xuống thảm cỏ gần đó, Thái Huy thở hồng hộc, cậu quay sang nhìn Bảo không giấu nổi sự bực mình: - Tại mày cả đấy, đã bảo xuống nhanh lên rồi mà không chịu. Thế Bảo quay ngoắt người sang nhìn Huy chống chế: - Thế lúc nãy mày không ăn ổi sao Huy ấp a ấp úng, giọng cậu lung túng hẳn đi: - Ờ thì tại mày đưa cho thì tao ăn thôi, tại mày dụ dỗ tao đó chứ. - Thôi nào các cậu, chúng ta đi thả diều đi, đừng ngồi đấy mà mà trách nhau nữa. Giọng nói của Cát Anh vang lên lập tức có hiệu lực, Huy và Bảo ngừng khẩu chiến, hai cậu nhanh chóng nhập hội với các bạn. Trời về chiều rải nắng vàng nhạt, ba mươi đứa chạy dài trên triền đê thả những cánh diều cao vút. Hà Mi chăm chú nhìn cánh diều bay trên cao, miệng thích thú: - Woa, cao quá à, chưa bao giờ tớ thấy diều nó cao thế này. Cát Anh đưa mắt lên cao nhìn một chút, nhỏ nghe thấy có tiếng sáo văng vẳng đâu đó, cả chín đứa con gái còn lại đang còn mải mê với cánh diều nên không để ý. Nhỏ đánh mắt sang nhìn xung quanh, rồi chợt mỉm cười. Nhật Nam ngồi đó, với một cây sáo trên tay, ngọn gió đưa tiếng nhạc trong trẻo vang xa, Cát Anh ngồi lại cạnh Nam, nhỏ lấy trong túi áo ra một cái ống tiêu màu kem xinh xắn rồi cùng hòa vào điệu nhạc của cậu bạn. Tiếng nhạc đẹp, trong sáng, một giai điệu cùng mang âm hưởng của đồng quê. Cánh diều cao vút mang theo âm thanh trầm bổng ấy bay lên, hai tâm hồn cùng hòa vào làm một, gửi theo những thông điệp không lời. Hoa bồ công anh lơ lửng giữa không trung tạo nên một bức tranh chiều tà mơ mộng. Hoàng hôn lên trên biển, nhuốm cả bầu trời một màu đỏ rực, tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ cát trắng, cả ba mươi đứa đang chất củi để tối nay đốt lửa trại. Màn đêm nhanh chóng buông xuống đen ngòm, chỉ có những ánh sao lấp ló trên bầu trời, các học viên lớp Toán đang cùng ngồi quanh đống lửa, biển thì thầm rót vào tai những lời ru mượt mà của gió. Ngọn lửa bập bùng cháy. Thái Huy đưa ra một cây đàn ghi ta, miệng nở nụ cười tươi rói: - Hát đi nào. Cả lớp vỗ tay ầm ầm, Ngọc Vi phát biểu ý kiến: - Lớp trưởng hát một bài đi. Cát Anh hơi nheo mắt lại, nhỏ nhìn bâng quơ, lại một lần nữa cả lớp lại ầm ĩ reo lên: - Lớp trưởng hát đi nào. - Để tao. Thế Bảo đưa tay lên xin phép nói, nhưng mà có vẻ chưa có ai cho phép cậu đã nói rồi thì phải, Thái Huy gạt tay Bảo ra, trề môi: - Thôi đi mày, tao không muốn nôn ra giữa một bãi biển đẹp thế này đâu. - Thì thôi - Cát Anh cậu hát đi. Nhật Nam nhìn Cát Anh mỉm cười, nhỏ cũng đáp lại nụ cười đẹp tan trong không gian, xoa dịu những tâm hồn lạnh giá. Giọng hát trong veo cất lên tựa như một cõi mơ hồ nào đó, sóng dập dìu đưa nhau vào bờ, khoảng cách giữa những trái tim sát lại. "Dường như nắng đã làm má em thêm hồng… làn mây bay đã yêu tóc em... trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng... áo trắng em bây giờ tan trường... Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài… lặng thinh anh ngóng trông đã lâu… người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười rồi em xao xuyến chợt nghe vu vơ… Gần lại bên anh em nghe tim em ấm áp… là lần em nghe tim e vu vơ xuyến xao... đợi anh góc phố quen mình em… chỉ mình em và nỗi nhớ mong dù có nhau… đạp xe trên phố tan trường. Thấp thoáng thấy bóng em ngoan hiền... tim anh lặng giữa phố đông người… ngập ngừng trên môi không nói ra… ngày nào nụ cười em bé thơ… bên em bạn bè cùng tới lớp… giờ chờ em đã lớn xinh… Một lần bên em hỡi… nắng gió sân trường vui đùa… ngồi tựa vai nhau anh đưa em qua bao con phố… và anh nói thật dịu dàng rằng đã yêu rất lâu rồi… nụ cười em cho anh ngàn mơ ước… từng chiều nguyện mong ngóng… vẫn đó nơi hàng cây già.. đợi nhau vu vơ anh mang tên e trong giấc mơ... rồi mùa thi chợt đến… bồi hồi nhìn phượng rơi... để chờ một chút mưa cho đôi mình… được đứng bên nhau thật lâu… Giờ trên từng bước chân cuộc đời anh đã có một người để ngóng trông…" (Xe đạp) Khánh Đăng như một pho tượng, cậu ngẩn ngơ ngồi đó, giọng hát ấy đã cuốn hút tâm hồn cậu mất rồi, nhẹ nhàng và thật êm ái. Trời về khuya, gió biển lạnh hơn, người Cát Anh run lên nhè nhẹ. Không chỉ có nhỏ mà ngay cả mấy đứa con gái còn lại cũng như vậy, cảm thấy tình trạng không được ổn của mấy cô nàng, Nhật Nam cùng các bạn đứng lên và bắt đầu sửa soạn để về trại. Lạnh... lại một đêm nữa, đêm cuối cùng cậu phải rời xa nơi này, lại trở về đó, trở về với chốn náo nhiệt ăn chơi thâu đêm suốt sáng, trở về với những con người giả tạo không có lấy một nụ cười tự nhiên. Nam trở mình, cậu không ngủ được, gió luồn qua những kẽ hở của lều phả vào mặt, ngọn gió của cuối ngày hơi lạnh nhưng rất trong lành. Hôm nay các học viên dậy muộn, không hẳn vì đêm qua thức khuya mà vì sáng nay phải về trường nên tụi nó không được đi đâu nữa. Đang định ngủ nướng thêm một chút thì cái giọng oang oang của thầy quản sinh làm Cát Anh thức giấc, nhỏ nhướn mày, dụi dụi hai con mắt, rồi bước ra ngoài. Nhìn thấy nhỏ khuôn mặt của thầy quản sinh tối sầm lại, đôi mắt chòng chọc như muốn thiêu sống người đối diện. - Giờ này mà còn ngủ nữa hả? Cát Anh nghiêng đầu, có chuyện gì mà mới sáng ra thầy lại tức giận vậy. - Các bạn cũng sắp dậy rồi thầy... - Sắp cái gì mà sắp nữa, lôi cổ dậy hết cho tôi, các anh chị giỏi lắm làm ra cái chuyện kinh thiên động địa ấy rồi mà còn thoải mái ăn ngủ thế à. Cái giọng nói có một không hai ấy của thầy quản sinh lập tức đã phát huy tác dụng, cả hai mươi mấy học viên còn lại của lớp Toán đã đồng loạt tỉnh giấc. Thầy quản sinh cầm nguyên một tập giấy trong tay, lượn lờ xung quanh chỗ tụi nó đang đứng, cái khoản này thì thầy quả là rất hợp với thầy giám thị. - Tối qua, các anh chị ở đâu, làm gì? - CHÚNG EM ĐỐT LỬA TRẠI. Ánh mắt dán hẳn vào người thầy quản sinh, giọng nói của tụi nó vang lên đều đặn chậm rãi nhưng chắc nịch. - Đốt lửa trại ư? Đó dường như không phải là một câu hỏi bình thường, nó mang tính chất của một sự nghi ngờ nào đó thì đúng hơn, một lần nữa thầy quản sinh lại nhìn chính diện vào đôi mắt của Cát Anh, đáp lại thầy nhỏ vẫn thản nhiên, không có ý định đáp lại câu hỏi ấy. - Các anh chị đi cắm trại hay đi ăn cắp! Khuôn mặt của hai mươi chín đứa đứng sau lập tức sa sầm xuống, một cảm giác nghẹn ứ đọng lại trên cổ họng... ăn cắp! Thật không thể tin nổi thầy giáo lại có thể trắng trợn dùng cái từ ấy để nói về học viên của mình. Im lặng... không phải là tụi nó sợ thầy nhưng tụi nó đang có định hình xem những gì mình vừa nghe nói có phải là do chính miệng thầy nói ra không? - Thế nào tôi nói đúng rồi phải không? Các anh chị làm điều đó cũng bình thường thôi mà, còn chối nữa không. - Chúng em không làm. Thầy mất cái gì mà lại bảo chúng em, chúng em đã làm gì? Ngọc Vi giận dữ lên tiếng, không quên ném cho thầy một tia nhìn căm phẫn. Miệng thầy quản sinh cong lên: - Nực cười, tôi chưa thấy có tên trộm nào tự nhận mình là trộm, các anh chị không lấy thì mấy cái điện thoại và laptop trong lều của các thầy cô đâu, lợi dụng lúc chúng tôi ra ngoài các anh chị hành động nhanh thật. - Thầy... thầy có bắt được tận tay không? Ngọc Vi lại một lần nữa bất mãn, nhỏ không thể ngờ là thầy quản sinh lại có thể nói như vậy. Cát Anh quay người sang nhìn Vi, nhỏ khẽ chớp mắt: - Cậu - không - cần cãi lại. Từng chữ một nhẹ nhàng nhấn xuống, âm vực thấp nhưng lại chứa cả một mệnh lệnh Nhỏ tiếp tục xoay người, đi thẳng vào vấn đề mà không cần vòng vo tam quốc: - Nếu muốn thầy có thể vào lục soát. Điều đương nhiên rồi, trong kịch bản sẽ là như thế, nhưng thầy quản sinh vẫn còn đang ức chế lắm sáng nay nhận được tin mất đồ thầy đã nghi ngờ cái lớp này, vậy mà lớp trưởng của tụi nó lại còn to gan tuyên bố không cần giải thích, là không cần cơ đấy. Ba phút sau, dẹp đi mọi cái bực tức trong người thầy cùng hai giáo viên nữa bước vào lều của lớp Toán. Anh Thư gấp cuốn sách lại, trên môi nở một nụ cười nhạt thếch, dù không tận mắt nhìn thấy thì nhỏ cũng đã biết được thảm cảnh của trại bên đó. Bảo Ngọc vuốt cằm suy nghĩ một lúc rồi ngước mặt lên hỏi kẻ đang ngồi đối diện mình: - Mày có chắc là tụi nó sập bẫy không? - Không! Câu trả lời thoáng nhẹ qua, nhưng còn đọng lại chút dư vị đểu cáng. Bảo Ngọc thật sự không thể ngồi yên một chỗ nữa, nhỏ đứng phắt dậy lại gần Anh Thư: - Mày nói vậy có nghĩa là sao? Thư hơi cười, khuôn mặt xinh đẹp ẩn giấu cả một kho mưu đồ: - Đương nhiên là chúng nó không ngu đến mức không biết được chuyện gì đã xảy ra kẻ sập bẫy là các giáo viên đáng kính kia kìa Một sự thật hiển nhiên là các thầy cô sẽ tìm được tang chứng trong túi của các học viên lớp Toán, bày la liệt tang vật giữa bàn, miệng thầy giám thị hoạt động tức khắc: - Còn chối nữa không hả? Tôi không ngờ cái lớp này lại hư hỏng đến mức này, các anh chị có ăn chơi trụy lạc thế nào cũng không nên làm những cái việc đáng hổ thẹn này chứ. Phẫn uất. Đó là tâm trạng của các học viên lớp mười Toán bây giờ. Cát Anh khẽ cười, nhỏ đoán không sai, cái thành tích của lớp trong gần một năm qua khiến cho thầy quản sinh phát điên rồi, bây giờ chuyện này dù không có thật thì các thầy cô cũng sẽ ép mình tin. Vì sao ư? Ai mà chẳng muốn đuổi cái lớp mười Toán này ra khỏi học viện. Nhỏ khẽ giấu bàn tay mình sau lưng thầm yêu cầu các bạn im lặng, giải thích bây giờ chỉ gói gọn trong hai từ vô nghĩa. Nhác thấy sự không vừa lòng của các học viên, thầy quản sinh càng bực mình hơn, được rồi, vẫn chưa khuất phục ư? Thầy sẽ cho gọi cả nhân chứng cho tụi nó hết đường chối cãi. Bảo Ngọc bẽn lẽn đứng ra giữa vòng tròn của hai lớp Toán và lớp Anh, nhỏ cúi đầu, bộ dạng sợ hãi. Đạt. Diễn quá đạt rồi còn gì. Ngọc Vi thầm nghĩ trong bụng. Ánh mắt thầy quản sinh nhìn qua Ngọc lập tức dịu dàng hơn, giọng nói cũng nhẹ đi vạn lần: - Em nói đi, hôm qua em thấy gì? - Dạ… dạ… Thái độ ngập ngừng của cô học trò này càng khiến thầy quản sinh nóng lòng. - Không sao đâu, em đừng sợ có các thầy cô ở đây mà. Anh Thư bước ra trước nhỏ dịu giọng: - Thôi thầy à, cho qua đi mà, dù sao thầy cô cũng đã tìm được đồ rồi, cảnh cáo nhẹ các bạn ấy là được. Đểu giả, cách vu oan đúng bản chất thật của lớp Anh, không cho thêm dầu vào lửa, chỉ nhẹ nhàng bỏ thêm xăng từ từ thôi. Thầy quản sinh quơ mắt nhìn nhỏ, cố nén cơn tức giận trong lòng đi nhìn cô học trò ấy không giấu nổi cảm xúc của mình: - Em đừng có hiền lành quá mà để cho người ta ức hiếp. - Tiếp tục quay sang nhìn Cát Anh với một con mắt khác hoàn toàn. - Với loại người như thế này thì nên trừng trị thẳng tay, tôi sẽ không dung túng thêm cho các anh chị một lần nào nữa đâu. Thầy vừa nói gì nhỉ? Dung túng ư? Cát Anh cắn nhẹ môi, câu nói của thầy làm nhỏ khó chịu, chưa bao giờ thầy ưa lớp Toán chứ đừng nói tới chuyện dung túng. - Em nói đi Bảo Ngọc. Sau một hồi ấp a ấp úng, Bảo Ngọc cũng từ từ hạ màn kịch xuống: - Dạ... mình... mình xin lỗi các bạn... mình thực sự không muốn các bạn bị phạt đâu… nhưng mà chuyện này các bạn cũng làm hơi quá, nếu như các bạn lấy đồ của mình như trước đây thì mình đã che giấu nhưng… đằng này… Câu nói lấp lửng của nhỏ cộng thêm vào đôi mắt thầy giám thị một màu đen sẫm: - CÁI GÌ... trước đây các anh chị cũng từng ăn cắp đồ của lớp Anh rồi sao. Ngưng lại một giây, cả lớp Toán như bất động, kịch bản có thêm tình tiết mới?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx