sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10: Thiên Thần Hộ Mệnh

Tấm thẻ nhân viên cài trên áo blu trắng của Sandrine ghi chức danh của cô là: chuyên gia chỉnh âm, nhưng đáng lẽ nó phải được ghi là thiên thần hộ mệnh mói đúng. Cô chính là người đã lập bản mã giao tiếp giúp tôi không bị cô lập với thế giới bên ngoài. Vậy đó! Nếu hầu hết bạn bè tôi đều sử dụng được hệ thống này sau khi học thì ở đây, tại bệnh viện, chỉ Sandrine và một bác sĩ tâm lý sử dụng nó. Thường thì tôi chỉ là một thùng chứa nghèo nàn một số vẻ mặt, nhấp nháy mắt và lắc đầu để yêu cầu khép cửa, dội nước, vặn nhỏ tìvi hay đẩy cao gối lên một chút. Nhưng không phải lúc nào người ta cũng hiểu được. Nỗi cô đơn bị cưỡng ép qua nhiều tuần tạo cho tôi một thái độ kiên cường nhất định và hiểu rằng nhân viên bệnh viện chia thành hai kiểu. Phần lớn mọi người sẽ không làm điều gì mà chưa tìm cách hiểu báo hiệu SOS của tôi và những người khác, hoặc họ không ý thức được, hoặc vờ như không thấy các tín hiệu tuyệt vọng của tôi mà đi mất. Như kẻ ngu dại đáng yêu vừa tắt phụt trận bóng đá Bordeaux - Munich khi đang nghỉ giữa hiệp vừa thưởng cho tôi một câu "Chúc ngủ ngon" nhanh gọn. Ngoài những điều mang tính thực dụng như thế, việc không thể giao tiếp cũng khiến tôi thấy nặng nề đôi chút. Tôi có được cảm giác an ủi hai lần trong ngày khi Sandrine gõ cửa, mang tới cho tôi một con sóc bông có vẻ mặt buồn bã và đuổi hết một lượt những ý nghĩ tiêu cực trong đầu tôi. Chiếc áo lặn vô hình luôn xiết chặt tôi dường như đỡ ngột ngạt hơn.

Chỉnh âm là một nghệ thuật cần được biết đến. Các bạn không tưởng tượng được môn thể dục mà lưỡi thực hiện một cách máy móc để phát âm được hết các âm trong tiếng Pháp. Hiện tôi đang vấp ở chữ T, ngài tổng biên tập tội nghiệp không còn biết làm cách nào để phát âm được tên chính tờ báo của mình 1. Những ngày huy hoàng khi giữa hai cơn ho, tôi đã tìm được hơi thở và năng lượng để phát ra được một vài âm vị. Đến sinh nhật tôi, Sandrine đã giúp tôi phát âm thành công toàn bộ bảng chữ cái theo cách người khác có thể hiểu được. Không ai có thể tặng tôi món quà nào tuyệt vòi hơn thế. Tôi đã nghe thấy 26 chữ cái được dứt ra từ hư không bằng một giọng khàn khàn vọng về từ xa xưa. Bài tập mệt lử này cho tôi cảm giác mình là một người tiền sử đang khám phá ngôn ngữ. Đôi khi điện thoại reo cắt ngang công việc của chúng tôi. Tôi tranh thủ có Sandrine để nói chuyện với vài người thân qua điện thoại, chộp lấy vài mảnh vụn của cuộc sống, như thể người ta chộp lấy con bướm vậy. Con gái tôi, Céleste kể các chuyến dạo chơi trên lưng chú ngựa poney của nó. Năm tháng nữa, nó sẽ tròn chín tuổi. Bố tôi giải thích các khó khăn của ông khi nỗ lực để đứng vững được. Ông đã kiên cường đi qua năm thứ 93 của đời mình. Đó là hai mắt xích đầu mút trong sợi xích tình cảm bao quanh và bảo vệ tôi. Tôi tự hỏi những cuộc chuyện trò thế này gây hiệu ứng thế nào cho những người tôi nói chuyện cùng. Còn với tôi, chúng khiến trong tôi xáo động. Tôi biết ơn những cuộc gọi dịu dàng ấy vì tôi không thích phải đối diện với nỗi im lặng một mình. Một số người lại không chịu được kiểu im lặng như thế. Florence dịu dàng sẽ không nói với tôi nếu trước tiên tôi không thở ầm ĩ trong ống nghe mà Sandrine đang áp vào tai tôi. "Jean-Do, anh à?" Florence lo lắng ở đầu dây bên kia.

Cũng phải nói là đôi khi tôi cũng không nhận thức được rõ lắm.

--------------------------------

1 Jean-Dominique Bauby vốn là Tổng biên tập tạp chí thời trang Elle rất nổi tiếng của Pháp.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx