sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5 - Bức Thư

“Will,” Lyra gọi.

Cô bé gọi thật khẽ nhưng vẫn làm Will giật mình. Lyra đã ngồi trên chiếc ghế băng ngay cạnh Will mà Will không hề hay biết.

“Bạn từ đâu ra vậy?”

“Tôi đã tìm thấy Học giả của tôi! Cô ấy là tiến sĩ Malone. Cô ấy có một cái máy có thể nhìn thấy Bụi và cô ấy sẽ làm cho nó có thể nói—”

“Tôi đã không thấy bạn tới.”

“Bạn có nhìn đâu, chắc là bạn đang nghĩ ngợi điều gì đó. May mà tôi đã tìm ra bạn. Nhìn này, thật dễ dàng lừa người ta. Xem đây.”

Hai cảnh sát đang đi lại phía họ, một nam và một nữ, mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi màu trắng, họ mang theo cả bộ đàm và dùi cui nhìn hai đứa trẻ với con mắt thật tò mò. Trước khi hai cảnh sát đi đến chỗ Will và Lyra ngồi, Lyra chạy chân trần tới phía họ bắt chuyện.

“Hãy chỉ cho cháu viện bảo tàng ở đạ? Cháu và anh trai cháu hẹn gặp lại bố mẹ cháu ở đó nhưng chúng cháu bị lạc.”

Người cảnh sát nhìn Will, và Will, dằn lại cơn tức, nhún vai như thể muốn nói, “Phải đó, chúng cháu đang bị lạc và chẳng có gì hài hước.”

Chú cảnh sát mỉm cười. Cô cảnh sát lại nói:

“Bảo tàng nào vậy? Có phải bảo tàng Ashmolean?”

“Vâng, chính nó đấy ạ,” rồi khi cô cảnh sát chỉ đường cho Lyra tới bảo tàng, cô bé giả vờ lắng nghe thật chăm chú.

Will đứng dậy và nói, “Cảm ơn cô chú,” rồi cả hai đứa trẻ cùng bước đi. Chúng không hề quay lại, nhưng những người cảnh sát không để ý đến chúng nữa.

“Thấy không?” cô bé nói. “Nếu họ đang nhìn bạn, tôi sẽ không làm cho họ để ý đến bạn nữa. Bởi vì họ sẽ không để ý tới ai đi cùng một cô em gái. Tốt hơn hết là từ giờ tôi sẽ đi cùng bạn,” khi đã đi qua góc phố, cô bé gắt gỏng tiếp tục. “Chỉ có một mình thì bạn sẽ không an toàn đâu.”

Will chẳng nói gì. Cậu vẫn còn lo lắng. Họ đi bộ về hướng toà nhà hình tròn có treo mái vòm lớn đặt ở một góc. Bao quanh nó là một toà nhà của trường trung học xây bằng những viên đá màu mật ong, một nhà thờ và những cây có tán lá rộng phía trên tường của khu vườn. Vào buổi chiều, mặt trời chiếu những tia sáng ấm áp, không khí như đậm mùi nắng và có màu vàng như màu rượu mạnh. Tất cả lá cây đều đứng im, thậm chí, trong một góc nhỏ tiếng ồn ào của xe cộ cũng lắng dần.

Cuối cùng cô bé cũng nhận ra tâm sự của Will, cô bé hỏi, “Có việc gì thế?”

“Nếu bạn nói với người ta bạn chỉ thu hút sự chú ý của người ta mà thôi,” Will nói bằng giọng cấm cẳn. “Bạn nên im lặng và ngồi im họ sẽ đi qua bạn. Tôi đã làm như thế suốt từ bé đến giờ rồi. Tôi biết phải làm như thế nào. Cách của bạn, bạn chỉ… làm cho bạn bị lộ mà thôi. Bạn không nên làm như thế. Bạn không nên đùa giỡn vậy. Bạn chẳng nghiêm túc được chút nào cả.”

“Bạn nghĩ vậy ư?” cô bé nói, lóe lên tia giận dữ. “Bạn nghĩ tôi không biết cách nói dối và cách trốn hay sao? Tôi là kẻ nói dối giỏi nhất từ trước tới nay đấy. Nhưng tôi không nói dối bạn và tôi sẽ không bao giờ nói dối bạn, tôi thề đấy. Bạn đang gặp nguy hiểm, và nếu vừa rồi tôi không hành động thì bạn đã bị bắt rồi. Bạn không cảm thấy là họ đang nhìn mình hay sao? Bạn chẳng cẩn thận gì cả. Nếu bạn muốn biết ý kiến của tôi thì, chính bạn, mới là người không nghiêm túc gì hết ấy.”

“Nếu không phải tôi nghiêm túc, thì lý do gì mà tôi cứ phải đi lòng vòng loanh quanh đợi bạn trong khi có thể đi được hàng dặm rồi? Hay là trốn đi đâu đó, an toàn ở thành phố khác? Tôi có việc riêng phải làm nhưng tôi phải đợi ở đây để tôi có thể giúp bạn. Đừng nói với tôi rằng tôi không nghiêm túc.”

“Bạn cần phải vượt qua nó,” cô bé nói, phát cáu lên. Không một ai được phép nói với cô như vậy. Cô là một nhà quý tộc. Cô là Lyra. “Nhất định phải thế, bằng không bạn sẽ không tìm ra bất cứ điều gì về bố bạn đâu. Bạn hãy làm việc đó cho chính bạn chứ không phải cho mình.”

Hai đứa trẻ tranh cãi hăng tiết nhưng với giọng khe khẽ vì sự yên lặng ở góc phố này và vì sợ những người qua lại gần đây nghe thấy. Tuy nhiên, khi nghe cô nói xong, Will ngừng lại. Cậu phải dựa vào tường của ngôi trường bên cạnh. Mặt cậu tái nhợt.

“Bạn biết gì về bố tôi?” cậu bé hỏi rất khẽ khàng.

Cô bé trả lời cùng tông giọng. “Tôi không biết đọi thứ. Tất cả những gì tôi biết là bạn đang tìm bố. Đó là tất cả những gì tôi đã hỏi.”

“Hỏi ai cơ?”

“Dĩ nhiên là Chân-kế rồi.”

Phải mất một lúc cậu nhớ ra thứ cô đang ám chỉ. Trông cậu thật giận dữ và ngờ vực đến nỗi cô bé phải lấy chiếc Chân-kế ra khỏi ba lô và nói, “Được rồi, tôi sẽ cho bạn thấy.”

Lyra ngồi xuống bờ đá quanh thảm cỏ ở góc phố và cúi đầu xuống một dụng cụ bằng vàng, cô bé bắt đầu xoay những cái kim, ngón tay của Lyra di chuyển gần như quá nhanh nên khó mà thấy được, và nó ngưng lại một vài giây trong khi cái kim mảnh khảnh quay quanh mặt la bàn, sau đó lại gõ nhẹ để dừng lại vài chỗ. Rồi cô bé đổi vị trí kim với tốc độ tương tự. Will thận trọng nhìn quanh nhưng không có ai có thể dòm ngó ở gần đó; một nhóm khách du lịch đang nhìn lên toà nhà có mái vòm, một người bán kem đi dọc theo vỉa hè, nhưng tất cả họ đang chú ý đến những nơi khác.

Lyra chớp mắt thở dài như thể cô đang phải đi bộ khi vừa mới ngủ dậy vậy.

“Mẹ cậu bị ốm,” cô nói khẽ. “Nhưng bà được an toàn. Có một bà lão đang chăm sóc mẹ cậu. Bạn đã lấy vài bức thư đi và bỏ trốn. Có một người đàn ông nữa, tôi nghĩ đó là kẻ trộm, bạn đã giết chết hắn ta. Bạn đang tìm kiếm bố mình và …”

“Được rồi, bạn im đi.” Will nói. “Đủ rồi đấy. Bạn không có quyền nhìn vào cuộc đời tôi như thế chứ. Đừng bao giờ lặp lại việc đó nữa. Như thế chẳng khác gì do thám.”

“Tôi biết khi nào thì không nên hỏi nữa,” cô bé nói. “Nhìn này, Chân-kế gần như là con người vậy. Tôi phần nào biết được khi nào nên bỏ qua và khi nào có những thứ mà nó không muốn cho tôi biết. Khi không thấy bạn ngày hôm qua, tôi phải hỏi nó rằng bạn là ai và có phải tôi không an toàn hay không. Tôi phải làm điều đó. Và nó nói rằng…” Cô bé thậm chí còn hạ thấp giọng xuống. “ Nó nói rằng bạn là kẻ giết người, và tôi nghĩ bạn là người tốt, là người mà tôi có thể tin tưởng. Nhưng tôi đã không hỏi nó thêm cho đến tận bây giờ. Tôi hứa là tôi sẽ không làm như vậy nữa. Nếu tôi không làm gì cả ngoại trừ việc dòm ngó người khác, nó sẽ không hoạt động nữa. Tôi biết điều này rõ như tôi biết Oxford của tôi vậy.”

“Bạn có thể hỏi tôi thay vì hỏi thứ đó. Nó có nói là bố tôi còn sống hay đã chết không?”

“Không, bởi vì tôi không hỏi.”

“Được,” cuối cùng cậu bé nói, “ tôi cho rằng chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau.”

“Hoàn toàn đúng. Tôi tin bạn.”

Will nghiêm nghị gật đầu. Cậu đã quá mệt và ở thế giới này thì khó mà hi vọng có thể được ngủ một giấc dù chỉ là mong manh nhất. Lyra không thật sự nhận thức được, nhưng có thứ gì đó trong thái độ của cậu làm cô nghĩ: cậu ta đang sợ, nhưng cậu ấy làm chủ nỗi sợ hãi của mình, giống như Iorek Byrnison đã nói chúng ta phải làm; giống như mình đã làm gần căn nhà chứa cá cạnh hồ băng.

“Và Will,” cô thêm vào, “Tôi sẽ không trao bạn cho ai đâu. Tôi xin hứa.”

“Tốt.”

“Trước đây tôi đã phản bội một người. Đó là điều tồi tệ nhất mà tôi đã làm. Dĩ nhiên là tôi nghĩ rằng tôi đang cứu sống cậu ta, tôi chỉ đưa cậu ta tới đúng nơi nguy hiểm nhất có thể. Tôi ghét mình vì điều này, vì tôi quá ngu ngốc. Vì vậy tôi đã cố gắng hết sức để không bất cẩn hay quên và phản bội bạn.

Cậu bé chẳng nói gì. Cậu hết cụp mắt vào rồi lại chớp chớp mắt để giữ cho mình tỉnh táo.

“Tụi mình không thể trở lại cái cửa sổ cho đến khi trời tối hơn. Hơn nữa, tụi mình không thể đi qua vào ban ngày, không thể liều lĩnh để ai đó nhìn thấy. Giờ phải đợi thêm mấy tiếng nữa…”

“Mình đói.” Lyra kêu.

Will an ủi cô: “Tớ biết rồi! Tụi mình có thể tới rạp chiếu phim.”

“Rạp gì cơ?”

“Tớ sẽ chỉ cho cậu. Chúng ta có thể ăn một ít ở đấy.”

Có một rạp chiếu phim gần trung tâm thành phố chỉ cần đi bộ mười phút là tới. Will trả tiền vào cửa cho cả hai rồi mua xúc xích, bắp rang bơ và cả coca cola nữa, họ mang thức ăn vào trong và ngồi xuống vừa kịp lúc bộ phim bắt đầu.

Lyra như bị mê hoặc. Cô đã được xem dự án biểu đồ ảnh nhưng chẳng có gì ở thế giới của cô sẵn sàng cho rạp chiếu phim. Cô ăn ngấu nghiến xúc xích và bắp rang bơ, hớp từng ngụm coca cola, thở hổn hển rồi cười sung sướng trước những nhân vật trên màn hình. Thật may mắn, khán giả ở đây thật ồn ào, toàn trẻ con, vì thế sự phấn khích của cô không bị để ý. Will nhắm mắt và ngủ ngay lập tức.

Cậu tỉnh dậy khi nghe tiếng động của những hàng ghế và tiếng người bước đi, trong ánh sáng, cậu chớp chớp mắt. Nhìn đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ mười lăm. Lyra miễn cưỡng đi ra.

“Đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng được xem từ trước tới giờ,” cô bé nói. “Tôi không biết tại sao ở thế giới của tôi lại không chế tạo ra được nó nhỉ. Chúng tôi có những thứ còn tốt hơn các nhưng cái này lại tốt hơn những gì chúng tôi có.”

Will thậm chí còn không nhớ nỗi bộ phim đó như thế nào nữa. Ở ngoài đường vẫn tấp nập và vẫn có ánh đèn.

“Bạn có muốn xem bộ phim khác nữa không?”

“Có chứ!”

Hai đứa trẻ lại tới rạp chiếu phim khác, cách góc phố đó khoảng mười thước và lại xem phim. Lyra ngồi co cả hai chân lên ghế, cô bé ôm đầu gối, Will cố gắng để đầu óc mình trống rỗng. Lúc trở ra thì đã gần mười một giờ—tốt hơn nhiều rồi.

Lyra lại cảm thấy đói, họ lại mua bánh hăm-bơ-gơ từ một quầy bán hàng lưu động và vừa đi vừa ăn, một việc mới mẻ khác đối với cô.

“Ở chỗ của mình người ta luôn ngồi ăn. Mình chưa bao giờ nhìn thấy ai vừa đi vừa ăn cả,” cô bé nói với Will. “Nơi này có quá nhiều cách khác biệt. Thứ nhất là giao thông. Mình không thích nó. Tuy vậy, mình lại thích rạp chiếu phim và hăm-bơ-gơ. Cực thích luôn ấy. Và cô Học giả đó, tiến sĩ Malone, cô ấy đang xây dựng cơ chế để nó sử dụng từ ngữ. Mình vừa mới biết cô ấy. Mai mình sẽ quay lại để nhìn xem cô ấy tiến triển tới đâu rồi. Mình cá là mình có thể giúp cô ấy. Có thể mình sẽ làm cho các học giả đưa tiền cho cô ấy nếu cô ấy muốn. Bạn có biết cha mình đã làm như thế nào không? Ngài Asriel? Ông ấy đã chơi họ một vố…”

Khi họ đi tới phố Banbury cô bé nói với Will về cái đêm cô bé trốn trong tủ quần áo, nhìn thấy Ngài Asriel chỉ cho những học giả trường Jordan thấy cái đầu bị cắt lìa của Stanislaus Grumman đựng trong một cái phích. Vì Will là một khán giả chăm chú, cô tiếp tục kể với cậu phần còn lại của câu chuyện từ khi cô trốn thoát khỏi căn phòng của bà Coulter tới khoảnh khắc kinh khủng khi cô nhận ra mình đã dẫn Roger tới cái chết của cậu trên vách núi băn ở Svalbard. Will chỉ nghe mà không bình luận gì cả, nhưng rất tập trung và cả cảm thông nữa. Cô còn kể tới chuyến đi bằng khinh khí cầu, về con gấu mặc áo giáp sắt và những phù thuỷ, về đạo quân báo thù Giáo hội, dường như giống tất cả những mẩu nhỏ trong giấc mơ kì quái của cậu về một thành phố trên biển xinh đẹp, trống trải và an toàn: nhưng nó không thể là sự thật, đơn giản là thế.

Cuối cùng hai đứa trẻ cũng đến được đoạn đường vòng và những cây trăn. Lúc này, có rất ít xe cộ đi lại, cứ khoảng một phút lại có một chiếc ô tô. Và cửa sổ kia rồi. Will thấy mình mỉm cười. Thế là ổn rồi. “Đợi khi nào không có cái ô tô nào đã,” cậu bé nói. “Bây giờ tôi sẽ đi xuyên qua nó.”

Một lúc sau, Will đang đứng trên bãi cỏ dưới những cây thông, chỉ một hay hai giây sau, Lyra cũng đi theo sau.

Họ cảm thấy như được về nhà vậy. Buổi tối ấm cúng, mùi hương hoa và mùi biển, sự im lặng như nhấn người họ vào mặt nước êm ả.

Lyra vươn vai và ngáp, Will thấy gánh nặng được cất khỏi vai. Cậu đã mang nó cả ngày rồi và cậu đã không nhận thấy nó gần như sắp đè bẹp cậu xuống đất. Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy vui vẻ và thoải mái trước sự yên bình này.

Lyra lôi tuột tay cậu đi. Ngay sau đó Will nhận ra điều gì đã làm cô bé cư xử như vậy.

Ở nơi nào đó trong con phố nhỏ phía trước quán cà phê, có cái gì đó đang gào thét.

Will đi về phía có tiếng la, Lyra theo sau cậu. Trong ánh trăng, cậu lao mình xuống ngõ hẻm. Sau một vài chỗ quanh co, họ tới một góc phố phía trước tháp đá mà họ đã nhìn thấy tối hôm đó.

Khoảng hai mươi đứa trẻ hoặc hơn đang quay mặt vào trong nửa vòng tròn ở phía chân tháp, một vài đứa cầm gậy, vài đứa khác thì đang ném đá vào thứ gì đó mà chúng đã bẫy vào chân tường. Thoạt đầu, Lyra nghĩ đó là một đứa trẻ khác. Nhưng từ phía trong nửa vòng tròn một tiếng kêu không phải là của con người vang lên. Những đứa trẻ khác cũng la hét, trong nỗi căm hờn và sợ hãi.

Will nhảy bổ vào lũ trẻ và ẩy lưng một đứa. Đó là một thằng bé trạc tuổi cậu, nó mặc một cái áo thun. Khi nó quay ra, Lyra thấy một đường viền bao quanh đồng tử của nó, và sau đó những đứa trẻ khác cũng nhận thấy điều gì đang xảy ra, chúng dừng lại để quan sát. Cả Angelica và cậu em trai cũng ở trong đám trẻ này, tay cầm đá, trong ánh trăng, tất cả lũ trẻ đều có ánh mắt thật dữ dội.

Chúng lặng im. Chỉ còn tiếng kêu vẫn vang lên, cả Will và Lyra đều nhận ra nó là cái gì: một con mèo khoang, rón rén bên chân tháp, tai của nó bị rách còn đuôi thì cong lại. Đó là con mèo mà Will đã nhìn thấy ở đại lộ Sunderland, con mèo giống hệt Moxie, con mèo đã dẫn cậu đến ô cửa sổ.

Ngay khi nhìn thấy con mèo, Will liền đẩy mạnh đứa con trai mà cậu vẫn còn đang giữ bên mình sang bên cạnh. Thằng này ngã xuống đất rồi lại đứng dậy ngay, trông nó rất giận dữ, nhưng những đứa trẻ khác đã giữ nó lại. Will quỳ xuống bên cạnh con mèo.

Cậu bế nó lên. Nó rúc vào ngực cậu, cậu ôm con mèo rồi đứng dậy đối mặt với bọn trẻ. Trong một giây lát điên rồ, Lyra nghĩ rằng cuối cùng thì nhân tinh của cậu cũng xuất hiện.

“Chúng mày hành hạ con mèo này để làm gì vậy?” cậu hỏi nhưng bọn trẻ không thể trả lời. Trước sự giận dữ của Will, bọn chúng đứng im run rẩy, tay nắm chặt gậy và đá, chúng không thể nói điều gì.

Nhưng rồi Angelica nói rất rõ ràng: “Mày không phải người ở đây! Mày không phải người của Ci’gazze! Mày không biết gì về bọn Spectre, mày cũng không biết gì về mèo cả. Mày không giố chúng tao!”

Thằng bé mặc áo thun mà Will đã đẩy ngã đang muốn lao vào đánh nhau, nhưng nếu không vì con mèo trên tay Will thì nó đã cho cậu nếm đủ nắm đấm, răng và cả chân của nó nữa. Will cũng sẵn sàng nhảy bổ vào cuộc chiến: lúc này lòng căm giận giữa Will và thằng bé đó chỉ có thể giải quyết bằng một cuộc ẩu đả. Nhưng thằng bé lại sợ con mèo.

“Mày ở đâu tới?” nó nói bằng giọng khinh bỉ.

“Tao từ đâu tới cũng chẳng sao. Nếu mày sợ con mèo như vậy, tao sẽ lấy nó khỏi chúng mày. Nếu nó là điểm gở đối với chúng mày thì nó sẽ là vận may đối với bọn tao. Giờ thì tránh ra.”

Trong một lúc Will đã nghĩ rằng lòng căm thù của bọn trẻ này có thể vượt qua nỗi sợ hãi, cậu đã chuẩn bị đặt con mèo xuống để chiến đấu. Nhưng đột nhiên có tiếng gầm vang từ phía sau lũ trẻ, tất cả bọn chúng quay ra nhìn thấy Lyra đang đứng, một tay bám vào vai con báo hoa thật lớn, răng nó nhe ra sáng bóng. Thậm chí cả Will, khi đã nhận ra đó là Pantalaimon vẫn còn cảm thấy sợ. Nó có hiệu quả rất lớn đối với lũ trẻ, chúng quay lưng bỏ chạy. Chỉ một thoáng sau, góc phố đã lại vắng lặng.

Trước khi đi khỏi chỗ này, Lyra quay lại nhìn toà tháp. Pantalaimon gầm gừ giục cô bé đi nhanh nhưng lúc đó cô bé thoáng trông thấy có ai đó ở trên cao đang nhìn xuống, không phải là một đứa trẻ mà là một thanh niên tóc xoăn.

Nửa giờ sau, Will và Lyra đã có mặt trong căn phòng trên quán cà phê. Will kiếm một hộp sữa đặc, con mèo đói nghiến liếm sữa rồi mới liếm láp vết thương của mình. Pantalaimon đã biến hình thành mèo, lúc đầu con mèo dựng đứng lông lên nghi ngờ, nhưng rồi nó nhận ra lúc trước Pantalaimon là con gì, nó biết Pantalaimon không phải là một con mèo thật sự và cũng không phải là một mối đe dọa, nó bắt đầu lờ Pantalaimon đi.

Lyra nhìn Will chăm sóc bị thôi miên. Con vật duy nhất mà cô từng lại gần ở thế giới của cô (ngoại trừ những con gấu mặc áo sắt) là những con thú dùng để làm việc; mèo để bắt chuột ở trường Jordan chứ không phải mèo nuôi làm cảnh.

“Tớ nghĩ là đuôi của nó bị rách rồi,” Will nói. “Tớ chẳng biết làm gì với nó cả. Có thể nó sẽ tự lành. Tớ sẽ bôi chút mật ong vào tai của nó. Tớ đã được đọc ở đâu đó, nó sẽ khử trùng…”

Ghê quá, nhưng ít nhất điều đó cũng giữ cho nó tiếp tục liếm và vết thương sẽ dần sạch hơn.

“Bạn có chắc đó là con mèo mà bạn đã nhìn thấy chứ?” Cô bé hỏi.

“Chắc mà. Nếu tất cả tụi nó căm thù mèo đến thế thì trên thế giới này chắc cũng chẳng còn lại mấy con. Có lẽ nó không tìm được đường về.”

“Bọn đó điên cả rồi,” Lyra nói. “Chúng có thể đã giết chết con mèo này. Mình chưa bao giờ nhìn thấy trẻ con cư xử như thế cả.”

“Còn tớ thì rồi,” Will đáp.

Nhưng cậu lại sa sầm nét mặt; cậu không muốn nói về điều đó và Lyra biết tốt hơn cô không nên hỏi. Ngay cả hỏi Chân-kế cũng không nên.

Cô đã mệt lữ, cho nên chẳng mấy chốc cô đã lên giường và thiếp đi ngay lập tức.

Một lúc sau, khi con mèo cuộn mình nằm ngủ, Will lấy một tách cà phê và lôi cái cặp da màu xanh lá cây, cậu ngồi trên lan can. Ánh sáng chiếu vào qua cửa sổ cũng đủ để cho cậu đọc, bây giờ Will rất muốn xem giấy tờ trong cặp.

Có rất nhiều giấy tờ. Cậu nghĩ rằng đó là những bức thư, được viết trên giấy viết thư và mực màu đen. Đây là những vết tích do tay một người mà cậu vô cùng muốn tìm ra đã để lại; cậu lật qua lật lại những bức thư, đặt chúng trước mặt mình, cố gắng để thật gần để cảm thấy mùi mồ hôi của bố. Rồi cậu bắt đầu đọc.

Will thấy đầu mình đang vang lên.

Bố đã miêu tả chính xác những gì cậu tìm thấy phía dưới những cây trăn. Bố phải đi tìm một cái cửa sổ—và thậm chí bố còn dùng đúng từ đó cho nó! Vậy là mình đã tìm được dấu vết của bố rồi. Và sự hiểu biết này cũng là thứ những gã đàn ông đó đang tìm kiếm… Vì vậy nó cũng rất nguy hiểm.

Khi lá thư này viết ra thì Will mới lên một. Sáu năm sau, vào một buổi sáng, trong siêu thị, cậu nhận ra rằng mẹ của mình đang gặp nguy hiểm và cậu phải bảo vệ mẹ, những năm tháng qu, nhận thức của cậu cũng lớn hơn và cậu bé nhận ra nguy hiểm ở trong chính tâm thức mẹ, và cậu phải bảo vệ mẹ nhiều hơn.

Và rồi, thật tàn nhẫn, khi tiết lộ rằng sau rốt không phải tất cả nguy hiểm đều ở trong đầu mẹ. Thật sự có ai đó bám theo bà. Bám theo những lá thư này, thông tin này.

Nó có ý nghĩa như thế nào thì cậu cũng không biết. Nhưng cậu cảm thấy mình thật hạnh phúc vì mình cũng có điều quan trọng được sẻ chia với bố; rằng John Parry và con trai ông, Will, mỗi người riêng rẽ đã khám phá ra vật dị thường này. Khi gặp nhau hai bố con có thể nói về nó, và bố hẳn sẽ rất vui vì Will đã nối tiếp bước chân của ông.

Đêm thật yên tĩnh còn biển thì phẳng lặng. Will gói những bức thư lại và cậu chìm vào giấc ngủ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx