sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Sáng sớm hôm sau, ngôi nhà vang lên tiếng nói, tiếng cười, tiếng nhảy nhót của ba cô gái. Bà già Ruýt không còn biết xoay xở thâe nào trước những đòi hỏi của ba "cô bé" của bà nữa. Bà chạy khắp nơi để tìm túi, mũ, giày dép...

- Quáng quàng lên! Các cô, các bà và nah chị em họ hàng đã đến cả rồi.

Quả vậy, ba chiếc xe hơi vừa dừng bánh gần khu nhà phụ. Luych Đenmax, ông anh của Pie, và là luật sư nổi danh ở Boócđô, người chỉ tin có Môrax (Saclơ Môrax - Charles Maurras - nhà văn Pháp thuộc phái thân Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai) đã tới với ba đứa con nhỏ nhất: Philip, Côrin và Pie. Lêa không thích họ vì thấy họ nham hiểm và chạy theo mốt, trừ Pie mà mọi người đều gọi là Pierô để phân biệt với cha đỡ đầu của cậu ta. Năm mười hai tuổi, cậu ta bị đuổi khỏi mọi nhà trường tôn giáo ở Boócđô vì hỗn xược và bất kính, và theo học ở một trường trung học, khiến ông bố hết sức bất bình.

Becnadet Busactô, quả phụ của một viên đại tá, thì dồn tất cả lòng yêu thương cho đứa con trai độc nhất là Luyxiêng, ra đời ít lâu trước khi bà góa bụa. Đến năm mười tám, chàng trai không còn chịu nổi sự săn sóc quá ân cần của mẹ và chờ cơ hội đầu tiên để xa lánh sự săn sóc ấy.

Ađriêng Đenmax, tu sĩ dòng thánh Đôminic, "lương tri của dòng họ", có thói quen trêu chọc ông em Pie. Trong số các chàng trai, cô gái cháu họ của ông, chỉ có Lêa là không khiếp hãi trước ông tu sĩ, một con người khổng lồ mà chiếc áo dài trắng còn làm tăng thêm vẻ oai vệ. Là người truyền giáo xuất sắc, ông giảng đạo trên khắp thế giới và thường xuyên trao đổi thư tín với những nhà chức trách tôn giáo thuộc mọi tín ngưỡng. Biết nhiều thứ tiếng, ông thường đi du lịch ở nước ngoài.

Trong xã hội Boócđô yên tĩnh cũng như trong chính gia đình mình, cha Ađriêng được xem là nhà cách mạng. Ông chẳng đã cho những người tị nạn Tây Ban Nha, những kẻ đã cưỡng hiếp các nữ tu sĩ và xúc phạm các mộ táng, đến ẩn náu sau khi Bacxơlan (Thành phố cảng Tây Ban Nha) thất thủ hay sao? Ông chẳng phải là bạn của nhà văn xã hội chủ nghĩa người Anh Gioocgiơ Oocoén, cựu trung úy trong sư đoàn 29, người từng lang thang, sau khi bị thương, từ quán cà phê này đến buồng tắm công cộng nọ dưới trời nắng như thiêu như đốt, đêm thì ngủ trong bờ bụi hay trong những ngôi nhà đổ nát trước khi chạy sang được đất Pháp và được Ađriêng cưu mang đó sao? Trong mấy anh em thì chỉ một mình ông tố cáo hiệp ước Muynich (Thành phố của Đức, nơi Anh, Pháp, Đức, Ý ký tạm ước1938 chia cắt Tiệp Khắc) là một sự bất công và tiên đoán thái độ hèn nhát ấy vẫn không loại trừ được chiến tranh. Chỉ một mình ông đờ Acgila là đồng tình với ông.

Raymông đờ Acgila và Ađriêng Đenmax là hai người bạn cố tri. Họ yêu thích Sampho, Ruxô và Satôbriăng, nhưng lại đối lập nhau về Zôla, Giđơ, Môriac, và chỉ thống nhất với nhau về Xtăngđan (các nhà văn Pháp) và Sêxpia. Những buổi tranh luận về văn chương của họ có thể kéo dài hàng giờ. Mỗi khi cha Đenmax đến thăm Rôsơ-Blăngsơ là tôi tớ trong nhà lại nói:

- Kìa, ông cha cố tốt bụng lại đến cùng với Zôla của ông, tuy ông biết là ngài chủ chúng ta không thích Zôla.

Trong đám các cô gái hôm ấy, chỉ riêng một mình Lêa là bận quần áo màu sẫm vào cuối buổi sáng mùa hạ này, khiến quan khách phải ngạc nhiên.

Chắc hẳn nàng phải năn nỉ để bà mẹ cho phép mang chiếc áo dài lụa màu đẹ lấm chấm những bông hoa li ti ấy, nó làm nổi bật thân hình thon thả, bộ ngực đầy căng và cặp hông uyển chuyển của nàng. Đôi chân trần của nàng đi đôi dép da cao gót màu đỏ. Nàng đội lệch một cách ngang tàng chiếc mũ rơm màu đen được trang điểm bằng một chùm hoa màu sắc hài hòa với màu dép. Tay nàng cầm một chiếc ví cũng màu đỏ.

Dĩ nhiên hai anh em Lôphevrơ là những người chạy tới trước tiên. Tiếp đấy, Luyxiêng Busactô hôn nàng và thì thầm vào tai Giăng:

- Cô em họ tớ đẹp thật!

Đến lượt Philip Đenmax bước tới và vừa hôn cô gái vừa đỏ mặt. Lêa bỏ ngay cậu ta và quay về phía Pierô, anh chàng ôm cổ nàng, làm lệch cả chiếc mũ sang một bên.

- Anh Pierô, em rất sung sướng được gặp anh. - Nàng nói và hôn trả chàng trai.

Cuối cùng, dùng tay rẽ đám thanh niên ca ngợi Lêa, ông tu sĩ dòng thánh Đôminic bước đến cạnh nàng:

- Nào, cho tôi tới bên con gái đỡ đầu của tôi nào!

- Ồ! Bác Ađriêng, bác đã tới, cháu mừng quá. Nhưng bác làm sao vậy, cháu thấy bác có vẻ rầu rĩ lắm.

- Không sao hết, con yêu ạ, không sao hết. Con lớn quá rồi. Thế mà bác vẫn nhớ hôm làm lễ đỡ đầu cho con! Phải nghĩ tới việc gả chồng cho con thôi. Bác có cảm tưởng con chẳng thiếu những anh chàng cầu hôn!...

- Ồ! Thưa bác. - Cô gái nũng nịu và đội lại mũ cho ngay ngắn.

- Nhanh lên, nhanh lên! - Pie Đenmax kêu to với thái độ vui vẻ miễn cưỡng. - Chúng ta tới Rôsơ-Blăngsơ muộn mất thôi. Mọi người lên xe đi nào.

Người ta bước chậm rãi tới khu nhà phụ, nơi đỗ ô tô. Lêa muốn lên xe với cha đỡ đầu, khiến hai anh em Lơphevrơ thất vọng, họ đã vì nàng mà lau bóng loáng chiếc Xentacat cũ kỹ.

- Các cậu đi trước với chiếc xe cà khổ ấy đi. Chngs ta sẽ gặp nhau ở Rôsơ-Blăngsơ. Thưa bác, cháu có được phép lái không?

- Cháu biết lái ư?

- Cháu biết, nhưng bác đừng nói cho má cháu biết. Thỉnh thoảng ba cháu để cho cháu lái và dạy cho cháu luật đi đường, cái đó khó nhất. Cháu hy vọng sẽ thi lấy bằng nay mai.

- Nhưng cháu còn trẻ quá!

- Ba cháu bảo sẽ thu xếp được thôi.

- Bác lấy làm lạ đấy. Trong lúc chờ đợi, cháu hãy cho bác thấy cháu biết lái thế nào nào.

Luyxiêng, Philip và Pierô cùng lên xe hơi với họ. Vén tấm áo dài trắng, ông tu sĩ bước lên sau cùng sau khi quay maniven cho xe nổ máy.

- Xe khốn kiếp...

Trước đó, Lêa cho mở máy hơi quá đột ngột.

- Cháu xin lỗi bác, cháu không quen xe bác.

Xe lắc lư mấy cái khiến người ngồi ngã dúi dụi; sau đó, Lêa bắt đầu làm chủ được tay lái.

Họ là những người cuối cùng tới Rôsơ-Blăngsơ, khu nhà ở của ông đờ Acgila ở gần Xanh-Emiliông. Một con đường dài hai bên trồng sồi dẫn tới tòa lâu đài mà lối kiến trúc trang nhã cuối thế kỷ 18 tương phản với các lâu đài quanh vùng xây theo phong cách tân-gôtích của nửa sau thế kỷ 19. Hai cha con đờ Acgila rất mực gắn bó với khu nhà mà họ đã cố hết sức để sửa chữa và điểm trang.

Lêa bước xuống xe, chiếc váy xòe rộng, để lộ cặp đùi. Raun và Giăng Lơphevrơ không kìm nổi một tiếng kêu ngợi khen mà ngay sau đó họ lấy làm xấu hổ trước ánh mắt dữ dằn của các bà, các cô.

Một người đầy tớ cho xe đỗ trong sân phía sau nhà.

Trong đám đông lúc này đang chen chúc trước tòa lâu đài, Lêa chỉ tìm có mỗi một người: Lôrăng. Đám tân khách tiến về phía chủ nhà.

- Lêa, rốt cuộc cháu đã tới. Không một vũ hội nào có thể thành công nếu thiếu mất nụ cười và nhan sắc của cháu. - Raymông đờ Acgila vừa nói vừa âu yếm ngắm nhìn cô gái.

- Cháu chào bác. Lôrăng không có ở đây hay sao ạ?

- Chắc chắn là có chứ. Sao lại không được! Nó đang dẫn Cami đi xem những chỗ nhà cửa mới được trùng tu lại.

Lêa rùng mình. Ánh nắng mặt trời trong ngày tháng chín tươi đạp bỗng biến mất. Nhận thấy sự đổi thay trên nét mặt con gái, ông Pie Đenmax liền khoác tay con, kéo riêng ra một chỗ.

- Ba van con, đừng có giận dỗi, khóc lóc. Ba không muốn con gái ba làm trò cười cho thiên hạ đâu.

Lêa kìm nén những tiếng nức nở.

- Không có gì đâu ba, con chỉ hơi mệt, ăn xong, con sẽ lại khỏi ngay.

Bỏ mũ ra, nàng ngẩng cao đầu, bước tới gặp đám các chàng trai. Họ đang ngồi trước một chiếc bàn lớn có đặt các thức uống. Nàng cười đùa với họ và uống một ly vang trong lúc đầu óc vẫn lởn vởn câu nói: "Chàng đang đi với Cami".

Buổi vũ hội chắc hẳn sẽ tưng bừng. Ánh dương lấp lánh trên một bầu trời quang đãng, các thảm cỏ được tưới nước lúc bình minh, một màu xanh ngắt, hoa hồng sực nức hương thơm. Một cái rạp lớn hai màu vải được dựng lên để đạt các tủ đựng đầy thức ăn thức uống. Những người phục vụ đều trang phục màu trắng. Bàn ghế kê dưới bóng những chiếc tàn. Quần áo màu sáng, cử chỉ, tiếng cười nói của các bà, các cô tạo nên một thoáng phù hoa tương phản với dáng điệu âu sầu của một số các ông. Ngay cả Lôrăng đờ Acgila, nhân vật trung tâm của buổi họp mặt này, Lêa cũng thấy anh xanh xao, nét mặt anh căng thẳng khi anh xuất hiện, tay khoác tay một cô gái nét mặt dịu dàng, rạng rỡ hạnh phúc trong tấm áo dài trắng đơn sơ. Khi họ tới, tất cả quan khách đều vỗ tay, riêng Lêa thì sửa lại mái tóc.

Raymông đờ Acgila đưa tay ra hiệu muốn lên tiếng.

- Các bạn thân mến, hôm nay, ngày 1 tháng 9 năm 1939, chúng ta tề tựu ở đây để ăn mừng ngày sinh và lễ đính hôn của Lôrăng, con trai tôi, với cô em họ Cami.

Tiếng vỗ tay vang lên nồng nhiệt.

- Cảm ơn, xin cảm ơn các bạn đã tới đông đủ. Tôi vui mừng được đón tiếp tất cả các bạn hôm nay tại đây. Chúng ta hãy ăn, uống, vui cười trong ngày vui này.

Ông đờ Ạcgila nghẹn ngào, xúc động. Chàng trai liền bước ra, tươi cười:

- Xin bắt đầu buổi lễ!

Lêa ngồi riêng một chỗ cùng với những chàng trai hâm mộ nàng. Ai nấy đều muốn giành lấy niềm vinh dự được hầu hạ cô gái. Chẳng mấy chốc, thức ăn chất đầy trước mặt nàng, dù ăn đến mấy ngày cũng không hết. Nàng cười, nói, liếc mắt, khiến các cô gái khác không được săn đón phải ghen tức. Nàng tỏ ra vui vẻ hơn bao giờ hết. Nhưng mỗi nụ cười dù chỉ thoáng qua cũng làm hai hàm răng nàng đau nhói, đầu ngón tay nàng bấm chặt một cách điên dại vào lòng bàn tay nhơm nhớp, nỗi đau thể xác làm vợi bớt nỗi đau đang nghiền nát trái tim nàng. Nàng tưởng mình có thể chết đi được khi Lôrăng tiến về phía mình, tay vẫn khoác tay Cami, nét mặt rạng rỡ hạnh phúc, theo sau có người anh trai.

- Chào Lêa, tôi chưa kịp tới chào cô. - Lôrăng nghiêng mình nói rồi quay sang người yêu - Em còn nhớ Lêa chứ, Cami?

- Dĩ nhiên là em nhớ. - Cami đáp và rời khỏi tay người yêu - Làm sao em có thể quên được?

Lêa đứng dậy, nhìn kẻ tình địch mà nàng cho là không xứng đáng với mình. Nàng đứng thẳng mình khi Cami hôn lên hai má.

- Lôrăng nói nhiều về cô với tôi. Tôi rất mong được kết bạn với cô.

Hình như Cami không nhận thấy thái độ ít vồn vã của Lêa khi hôn lại mình. Chị đẩy ra trước mặt mình người anh trai dáng vẻ bẽn lẽn.

- Cô có còn nhớ Clôđơ, anh trai tôi không? Anh ấy đang héo hon đi vì muốn được gặp lại cô.

- ChàoLêa.

Anh ta mới giống cô em gái làm sao.

- Đi em, chúng ta chớ bỏ quên các tân khách khác. - Lôrăng vừa nói vừa dẫn người yêu đi.

Lêa nhìn họ bước đi, lòng cảm thấy cô đơn tới mức khó giữ được nước mắt.

- Tôi có thể ngồi với các bạn được không? - Clôđơ hỏi.

- Cậu nhường chỗ cho cậu ấy. - Lêa nói, giọng lạnh lùng và đẩy Raun Lơphevrơ lúc đó đang ngồi bên phải mình.

Kinh ngạc và rầu rĩ, Raun đứng dậy và bước đến cạnh em trai.

- Em có thấy hôm nay Lêa thật kỳ cục không?

Giăng nhún vai không trả lời.

Lêa đưa cho Clôđơ một đĩa đầy thức ăn.

- Đây, tớ không hề đụng tới.

Clôđơ ngồi xuống, cầm lấy đĩa và cảm ơn, mặt đỏ lựng.

- Cậu sẽ ở lại ít lâu ở Rôsơ-Blăngsơ chứ?

- Đâu được, trong tình hình như hiện nay...

Lêa không muốn nghe nữa, một ý nghĩ vừa lóe lên trong óc nàng: "Thậm chí Lôrăng cũng không biết mình yêu anh ấy".

Ý nghĩ ấy khiến nét mặt nàng bỗng trở nên nhẹ nhõm và nàng bật lên một chuỗi cười vui vẻ khiến mọi người ngạc nhiên. Clôđơ đờ Acgila và Giăng Lơphevrơ vội vã bước theo. Cả hai đều bị khước từ không một chút nể nang.

- Các cậu để tớ yên, tớ muốn ngồi một mình.

Thẹn thùng, họ quay về bàn các tân khách.

- Cậu có cho là sắp đánh nhau không? - Raun Lơphevrơ hỏi Alanh đờ Ruxay, người lớn tuổi hơn mà cậu ta nghĩ là có thể trả lời một cách nghiêm túc.

- Không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu đã nghe buổi phát thanh tối qua rồi: Hítle đòi trả lại ngay Đăngdit (Thành phố cảng của Ba Lan) cho Đức, và gửi tối hậu thư cho Ba Lan sau những kiến nghị hình như hắn đã đưa ra với đại sứ đăc mệnh Ba Lan và có giá trị đến tối 30 tháng tám. Hôm nay đã là mồng một tháng chín. Vào lúc này, các cậu có thể tin chắc được là tay khu trưởng Phôxtơ đã tuyên bố sáp nhập Đăngdit vào Reisơ (Đức quốc xã thời Hítle) và Đức đã xâm lược Ba Lan.

- Vậy là chiến tranh ư? - Giăng Lơphevrơ hỏi, giọng bỗng nhiên già đi.

- Đúng, chiến tranh.

- Hay lắm, sẽ đánh nhau. - Luyxiêng Busactô nói, vẻ vênh vang.

- Đúng thế, và chúng ta sẽ thắng. - Raun Lơphevrơ tuyên bố với điệu bộ xăng xái lối trẻ con.

- Tớ thì không tin tưởng như cậu. - Philip Đenmax uể oải nói.

Lêa chạy qua bãi cỏ rộng dẫn tới khu rừng nhỏ. Từ đây, đứng dưới bóng cây, nhìn thấy rõ cơ ngơi nhà đờ Acgila. Một vùng đất phì nhiêu, trải rộng dưới ánh nắng mặt trời, những cánh đồng nho cung cấp một thứ vang ngon hơn so với vang ở Môngtiac. Lêa vẫn luôn luôn yêu mến Rôsơ-Blăngsơ. Nàng ngắm nhìn cánh đồng này, những ruộng nho này, những khu rừng và tòa lâu đài này với ánh mắt của một người chủ.

Không, không một ai có thể yêu mến và hiểu mảnh đất này hơn nàng ngoài ba nàng và ông đờ Acgila... và dĩ nhiên là Lôrăng nữa. Lôrăng... anh yêu nàng, không thể nghi ngờ gì nữa. Nhưng anh không biết là nàng yêu anh... anh có vẻ xem nàng như một con bé thật sự. Thế nhưng nàng chỉ trẻ hơn Cami chút đỉnh. Cami..., anh có thể tìm thấy ở cô gái còm nhom, khô đét, vụng về, ăn mặc chẳng ra sao, chẳng khác nào mới rời khỏi tu viện ấy? Và tóc tai nữa... làm sao ở thời buổi này mà cô ta lại có thể để một mái tóc như vậy? Một mớ những lọn tóc hung hung... chỉ cong thiếu một cái nơ kiểu Andat (Một tỉnh của Pháp trước năm 1918 bị sáp nhập vào Đức)! Có cái nơ đó nữa thì thật là hoàn hảo trong thời buổi cuồng nhiệt lòng yêu nước này!... Và cả cái lối dễ thương giả đò ấy nữa: "Tôi rất mong được kết bạn với cô". Rồi còn gì nữa!... Không, nhất định Lôrăng không yêu cô gái chán ngấy ấy. Là chàng trai thiếu bản lĩnh, anh ấy nghĩ là anh bắt buộc phải tôn trọng một lời hứa từ những ngày còn nằm trong nôi. Nhưng khi biết là mình, Lêa, mình yêu anh, thì anh sẽ cắt đứt những lời hứa hôn lố bịch ấy và sẽ cùng mình bỏ trốn thôi.

Say sưa với những trò mơ mộng trẻ thơ ấy, Lêa không chú ý tới một người đàn ông đứng tựa một gốc cây và đang nhìn nàng, vẻ thích thú.

Ồ! Nàng cảm thấy dễ chịu. Không gì bằng một chút cô đơn và suy tư để đầu óc được tỉnh táo. Giờ đây, mọi cái đã yên ổn như lòng nàng mong ước. Nàng đứng đạy và nắm chặt bàn tay phải đập mạnh vào lòng bàn tay trái, nàng bắt chước ở cha nàng cái cử chỉ này, cử chỉ ông làm mỗi khi ông vừa mới quyết định xong một điều gì.

"Mình sẽ thắng thôi!" - Nàng nghĩ bụng.

Một tiếng cười bỗng làm nàng giật mình.

- Tôi tin chắc như vậy. - Một giọng nói ra vẻ cung kính cất lên.

- Ông làm tôi giật bắn người. Ông là ai?

- Là một người bạn của ông đờ Acgila.

- Lạ nhỉ. Ồ! Xin lỗi ông...

Người lạ mặt lại cất tiếng cười. Khi cười trông anh ta có vẻ điển trai. - Lêa nghĩ thầm.

- Cô đừng xin lỗi, cô chẳng có lỗi gì đâu, giữa gia đình đờ Acgila và kẻ tôi tớ hèn mọn này, không có gì giống nhau đáng kể, trừ phi về một vài quyền lợi. Vả lại, tôi không thích thú gì việc gần gũi họ.

- Sao ông có thể nói như vậy? Họ là những người lịch sự nhất mà và có học vấn nhất trong vùng.

- Tôi chỉ nói đúng sự thật.

- Ồ!...

Lêa ngạc nhiên nhìn người đối thoại. Đây là lần đầu tiên nàng nghe nói về các chủ nhân ông Rôsơ-Blăngsơ với vẻ coi thường như vậy. Người đàn ông đứng trước mặt nàng rất cao lớn, mái tóc hung chải bóng mượt, cặp mắt màu xanh hỗn xược càng nổi bật trên một khuôn mặt màu đồng hun, nhiều nét thô, môi dày, chỉ có hàm răng là đẹp. Y ngậm một điếu xì gà vặn vẹo, phả ra một thứ mùi rất khó chịu. Bộ quần áo xám nhạt có sọc trắng cắt rất khéo, tương phản dữ dội với màu da đen sạm và điếu xì gà khủng khiếp trên môi.

Lêa phát một cử chỉ như để xua tan cái mùi đến buồn nôn ấy.

- Khói thuốc làm cô khó chịu phải không? Tôi nhiễm cái thói xấu này ở Tây Ban Nha. Giờ đây đã sống trong xã hội Boócđô thanh lịch này, tôi phải làm quên trở lại với những điếu hanavơ (Xì gà sản xuất ở La Habana - Cuba) thôi. - Y vừa nói vừa quẳng điếu xì gà và cẩn thận lấy chân dẫm lên - Quả là với chiến tranh, có thể không có hanavơ đâu.

- Chiến tranh... chiến tranh... đàn ông các anh lúc nào cũng "chiến tranh" ở đầu cửa miệng. Vì sao lại chiến tranh? Tôi chẳng thích thú gì cái đó cả.

Gã đàn ông nhìn nàng như người ta nhìn một đứa trẻ tính khí bất thường.

- Cô nói đúng. Tôi quấy rầy một cô gái cực kỳ xinh đẹp với những câu chuyện chẳng đâu vào đâu thì thật là ngốc nghếch. Xin hãy nói về cô thì hơn. Cô đã có vị hôn phu chưa? Chưa? Vậy có người yêu chưa? Cũng chưa? Tôi không tin. Lúc nãy tôi thấy vô số chàng trai dễ thương vây tròn lấy cô kia mà, dĩ nhiên là trừ chú rể hạnh phúc kia...

Lêa đứng bật dậy:

- Thưa ông, ông làm tôi chán ngấy, hãy để tôi đến với các bạn tôi.

Y nghiêng mình với một vẻ cung kính hài hước khiến cô gái hết sức giận dữ.

- Tôi không dám giữ cô và không hề có ý muốn làm cô khó chịu hay tranh giành cô với những chàng trai say mê kia.

Lêa bước qua trước mặt y và không chào lại, ra đi, người thẳng đờ.

Gã đàn ông ngồi xuống ghế, rút từ chiếc túi da màu nâu một điếu xì gà, lấy răng cắn một đàu thuốc nhổ xuống đất, châm lửa và mơ màng nhìn bóng dáng xinh đẹp của cô gái kỳ cục không thích chiến tranh đang xa dần.

Trên sàn lát ván, dưới bóng cây, đám nhạt công bắt đầu xếp đặt nhạc cụ, trước ánh mắt thích thú của đám tân khách trẻ tuổi.

Bạn bè Lêa vui mừng đón chào nàng.

- Cậu ở đâu về thế? Bọn tớ đi tìm khắp nơi.

- Bỏ rơi bọn tớ như thế là không hay đâu nhé.

- Nhưng này - Cô chị họ Côrin của Lêa lên tiếng - Lêa thích gần những người lớn tuổi có phần mờ ám hơn là những chàng trai con nhà tử tế đấy.

Lêa nhíu mày ngạc nhiên.

- Chị muốn nói về ai thế?

- Thế cậu không muốn bảo bọn này là cô không quen biết Phrăngxoa Tavecniê mà cô vừa tỉ tê với hắn trong khu rừng chứ!

Lêa nhún vai và nhìn cô chị với vẻ thương hại.

- Tôi sẵn sàng nhường cho chị làm quen với cái gã tôi mới gặp lần đầu tiên kia và sau này chị mới cho tôi biết tên hắn. Chị muốn gì nào? Nếu đàn ông họ thích tôi hơn chị thì đâu có phải lỗi tại tôi.

- Nhất là loại đàn ông đó.

- Nhưng chị làm tôi ngán lắm rồi! Hắn không đến nỗi tồi tệ như chị nói nghĩ đâu vì được ông đờ Acgila tiếp kia mà.

- Tớ cho là Lêa nói đúng. - Giăng Lơphevrơ đến ủng hộ cô bạn gái - Sở dĩ ông đờ Acgila tiếp ông Tavecniê là vì ông ta xứng đáng được tiếp.

- Trong vùng này, người ta bảo ông ta là một tay buôn vũ khí - Luyxiêng Busactô nói nhỏ - Hắn đã bán hàng tấn cho những người cộng hòa Tây Ban Nha.

- Cho những người Cộng hòa! - Côrin Đenmax trố mắt hỏi.

- Thế thì sao? - Lêa hỏi lại, giọng bực tức - Họ cần có vũ khí để chiến đấu chứ.

Ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt cha Ađriêng, bác nàng. Ông nhìn nàng hình như với một nụ cười đồng tình.

- Sao cậu lại có thể nói như thế! - Côrin kêu lên - Chúng là những con quái vật đã từng cưỡng hiếp các nhà tu hành, đào bới xác chết, chém giết, đọa đày...

- Thế những kẻ khác không chém giết, đày đọa hay sao?...

- Nhưng chúng là những tên cộng sản, những tên chống tôn giáo, những...

- Thế thì sao? Họ có quyền sống chứ!

- Làm sao cô lại có thể nói những điều khủng khiếp như thế, cô, một cô gái nhà Đenmax mà cả gia đình đã từng cầu nguyện cho Phrăngcô thắng lợi.

- Có thể lúc đó chúng tôi đã sai lầm.

- Các cô gái đẹp nói những chuyện quá nghiêm túc đấy - Ađriêng Đenmax bước tới bảo - Các cháu không thấy cần chuẩn bị để nhảy là hay hơn hay sao? Dàn nhạc đã sẵn sàng cả rồi.

Như những cánh chim, hàng chục trai gái đang vây quanh Lêa chạy ùa tới chỗ chỗ các nhạc công dưới cái rạp lớn, bốn góc vén lên. Riêng Lêa vẫn đứng yên tại chỗ.

- Phrăngxoa Tavecniê là ai thế, thưa bác?

Ông giáo sĩ dòng thánh Đôminic có vẻ ngạc nhiên và lúng túng trước câu hỏi.

- Bác không rõ lắm. Ông ta thuộc một gia đình giàu có ở Lyông mà ông ta đã đoạn tuyệt, theo lời người ta nói, thì là vì một người đàn bà và những sự bất đồng về chính trị.

- Còn câu chuyện cung cấp vũ khí thì có đúng không hở bác?

- Bác chẳng rõ, ông ta là một con người kín đáo. Nếu có làm việc đó thì ông ta đã cứu vớt một phần danh dự của nước Pháp vốn đã không ứng xử thật đúng đắn trong cuộc chiến tranh Tây Ban Nha.

- Thế nào thưa bác? Bác, một giáo sĩ, bác có thể nói như thế hay sao? Giáo hoàng đã chẳng ủng hộ Phrăngcô hay sao?

- Có, có... nhưng Giáo hoàng có thể sai lầm.

- Thưa bác, bác cường điệu đấy. - Cháu nghĩ là Giáo hoàng không thể nhầm lẫn được.

Đến lượt Ađriêng Đenmax cười.

- Cháu là một con bé láu lỉnh lắm! Thế mà bác, bác cứ tưởng tất cả những câu chuyện đó, như cháu nói, cháu chẳng lưu tâm gì cả.

Lêa khoác tay ông bác, hai bác cháu từ từ bước về sàn nhảy, nơi phát ra một vũ điệu cuồng nhiệt.

- Đấy là cháu nói với những người khác, vì họ chỉ nói có thế. Và vì họ chỉ nói bậy nói bạ nên cháu không muốn họ nói gì hết. Nhưng với bác thì cháu xin nói thực, cháu quan tâm nhiều đến những chuyện đó. Cháu đọc trộm tất cả các báo, cháu nghe đài, nhất là đài Luân Đôn.

- Sáng nay cháu có nghe đài ấy?

- Không, vì buổi picnic này, cháu không kịp nghe. Về...

- Lêa, thì ra cậu ở đây! - Raun Lơphevrơ bước tới bảo - Cậu quên là cậu đã hứa nhảy với tớ rồi sao?

- Và cả với tớ nữa. - Giăng Lơphevrơ cũng nói.

Lêa tiếc rẻ phải chia tay ông bác để cùng hai chàng trai bước ra sàn nhảy. Ađriêng quay trở lại. Cạnh ông, Phrăngxoa Tavecniê vừa hút điếu xì gà vặn vẹo vừa nhìn Lêa nhảy.

Suốt gần một tiếng đồng hồ, Lêa không bỏ điệu vũ nào trong lúc ánh mắt vẫn tìm kiếm Lôrăng. Anh ấy ở đâu? Nàng thấy một mình Cami bước tới, cùng với Phrăngxoadơ. Phải lợi dụng thời cơ. Nàng nhảy Clôđơ đờ Acgila, chàng trai mỗi lúc một tỏ ra say mê nàng. Đang nhảy điệu bôxtông, cô gái khẽ khuỵu xuống.

- Lêa, cậu làm sao vậy?

- Không có gì đâu, chỉ váng vất một chút thôi. Tớ hơi mệt. Cậu có thể đưa tớ tới một chỗ yên tĩnh và đi kiếm cho tớ một cốc nước lã không?

Clôđơ sốt sắng đưa nàng ra khỏi chỗ ồn ào, đến dưới một bóng cây, ở khoảng giữa ngôi nhà và sàn nhảy. Anh khẽ khàng và âu yếm đặt nàng xuống một chiếc ghế trên thảm cỏ.

- Cậu ngồi nghỉ, đừng nhúc nhích, tớ sẽ quay lại ngay.

Clôđơ vừa bước đi, Lêa vội đứng vụt dậy và chạy vào nhà. Nàng bước vào khu lồng kính, niềm kiêu hãnh của chủ nhân Rôsơ-Blăngsơ. Không khí ẩm ướt như dán chặt vào da thịt. Các hợp âm của dàn nhạc chỉ còn vọng lại mơ hồ. Những thứ cây hết sức kỳ lại bò trên mặt đất, vươn lên tận vòm kính. Một lối đi lát đá ngoằn ngoèo giữa các bụi cây và dẫn tới một cái động nhân tạo, hai bên vách động lủng lẳng những chùm lan. Một cánh cửa mở vào tiền sảnh tòa lâu đài. Lêa đẩy cửa. Từ đại sảnh vẳng ra tiếng của cha nàng, của ông bác Ađriêng, của ông đờ Acgila. Nàng lắng tai: Hình như không có tiếng Lôrăng trong đó. Càng không có anh trong thư viện và phòng khách nhỏ. Nàng quay trở lại khu vườn mùa đông. Một mùi thuốc lá nâu thoang thoảng trong không khí: đúng là mùi thuốc lá của Lôrăng. cạnh một chiếc bình cao, lan tỏa những cành cây dài lấm chấm hoa trắng sực nức hương thơm, trong cảnh tranh tối tranh sáng, lập lòe một chấm đỏ.

- Lêa, cậu đấy à?... Cậu làm gì ở đây?

- Em đi tìm anh.

- Cậu chán các chàng trai si tình rồi hay sao mà bỏ vũ hội ra đây? - Anh vừa bước tới vừa hỏi.

Chàng trai đẹp xiết bao trong quầng ánh sáng mờ đục chiếu lên mặt chàng! Làm sao không yêu chàng cho được? Nàng chìa tay:

- Lôrăng!

Chàng cầm lấy những ngón tay run rẩy mà dường như không nhận thấy nỗi xúc động của nàng.

- Có việc gì vậy?

Lêa đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc. Bàn tay nàng run lên trong tay Lôrăng. Nàng cảm thấy tay chàng cũng run rẩy! Cổ họng nàng như giãn ra, một khoái cảm khiến nàng rùng mình khi nàng lim dim đôi mắt như một con vật rình mồi, và thì thầm:

- Em yêu anh.

Thốt ra mấy từ ấy, nàng cảm thấy lòng hết sức khoan khoái. Nàng hướng khuôn mặt với cặp mắt lim dim về phía chàng trai, chờ đợi một nụ hôn.. Nhưng không thấy một nụ hôn, nàng mở mắt và lùi lại một bước.

Lôrăng có vẻ ngạc nhiên và khó chịu. Giống như cha nàng những ngày nàng còn bé, khi nàng làm một điều dại dột. Nàng có nói gì đáng kinh ngạc đâu? Chàng phải biết rõ chứ, vì chính chàng đã tán tỉnh nàng, và nàng chấp nhận, nàng yêu chàng kia mà! Sao, chàng không biết gì hết? Chàng cười, "một nụ cười giả dối", - nàng nghĩ bụng.

- Lêa bé bỏng của anh, không có gì làm anh vui lòng hơn tình bạn của em.

- Sao, anh nói gì, tình bạn ư?

-... Em sẽ làm các chàng trai say mê em phát ghen lên đấy...

"Anh nói những gì thế nhỉ? Mình bảo mình yêu anh, thế mà anh nói về những kẻ say mê mình..."

- Lôrăng. - Nàng thét lên - Anh đừng trêu chọc em nữa. Em yêu anh, anh biết em yêu anh và anh cũng yêu em.

Một bàn tay phảng phất mùi thuốc lá đặt lên môi nàng.

- Lêa, em đừng nói nữa. Đừng nói những điều mà lát nữa em sẽ hối tiếc đấy.

- Không, không bao giờ. - Nàng quát lên và hất bàn tay đang bịt miệng nàng - Em yêu anh và em ham muốn anh. Anh thèm khát nah cũng như anh thèm khát em. Anh có dám nói ngược lại, có dám nói là anh không yêu em không nào?

Không bao giờ Lêa có thể quên được khuôn mặt sững sờ của Lôrăng. Dường như có một thế giới cùng lúc xuất hiện và biến đi trước mắt anh, niềm vui và nỗi sợ cùng lúc hòa trộn vào nhau để giành giật tâm hồn của chàng traivốn sinh ra để tận hưởng một tình yêu tĩnh lặng, êm đềm.

Nhan sắc Lêa lúc này thật kỳ lạ. Mái tóc rối bù trong cơn giận dữ, khuôn mặt sôi động, cặp mắt long lanh, đôi môi trề ra, tất cả ở con người nàng đều kêu gọi những nụ hôn.

- Anh trả lời em đi. Anh yêu em, có phải thế không?

- Phải, anh yêu em. - Anh thầm thì.

Niềm vui rạng rỡ trên nét mặt Lêa càng tôn thêm vẻ đẹp của nàng.

Hai người ôm nhau, hai cặp môi gắn chặt vào nhau trong một cái hôn say đắm, điên cuồng. Bỗng Lôrăng đẩy nàng ra. Lêa nhìn chàng vừa ngạc nhiên vừa âu yếm, đôi môi ướt mọng vẫn hé mở.

- Lêa, chúng ta điên rồi, chúng ta hãy quên cái đó đi.

- Không, em yêu anh và em muốn lấy anh.

- Anh phải lấy Cami.

Đôi mắt màu tím sững sờ nhìn anh và dần dần chuyển sang màu đen.

- Nhưng chính anh yêu em. Nếu anh khiếp hãi việc cưới xin thì chúng ta sẽ ra đi. Tất cả mong muốn cảu em là được cùng anh chung sống.

- Không thể được. Ba anh đã loan báo việc anh đính hôn với Cami. Nếu cắt đứt sự y ước ấy thì anh sẽ giết chết cả hai người.

Lêa tống cho anh một quả đấm:

- Thế còn em, anh không sợ em chết hay sao?

Câu nói khiến khuôn mặt nhợt nhạt của Lôrăng thoáng nở một nụ cười. Anh nắm lấy vai Lêa, vừa lắc đầu vừa nói:

- Không, em không chết. Em có ý chí, không có gì có thể đụng tới em. Trong con người em có một bản năng sống mà Cami và anh đều không có. Cô ấy và anh thuộc một gia đình cổ kính mà huyết thống và thần kinh đã mòn mỏi, nên cần đến yên tĩnh và các phòng đọc sách... Không, em để anh nói. Cami và anh giống nhau, cùng suy nghĩ như nhau, cùng thích một lối sông giống nhau, lối sống cần mẫn và nghiêm khắc...

- Em cũng vậy, em thích học tập.

- Dĩ nhiên. - Anh nói tiếp, giọnh mệt mỏi - Nhưng rồi chẳng bao lâu em sẽ cảm thấy chán anh thôi, em thích khiêu vũ, thích những trò tán tỉnh yêu đương, sự náo nhiệt, sự giao tiếp... là những thứ anh không ưa...

- Thế anh đã không tán tỉnh em?

- Không, anh nghĩ là không. Lỗi của anh là gặp em qúa nhiều, là thường ở một mình với em quá nhiều...

-... Và làm cho em hiểu là anh yêu em.

- Anh không muốn như thế. Anh rất thích thú được nhìn thấy em sống tự do, kiêu hãnh... thấy em xinh đẹp... Anh yên tâm, anh không nghĩ là em có thể quan tâm đến một kẻ chán ngấy như anh...

- Chưa bao giờ em thấy anh đáng chán...

-... Trước đây anh biết ơn em đã nghe anh nói... tất cả ở em đều ca ngợi cuộc sống trong dáng vẻ tự nhiên của nó...

- Nhưng anh yêu em, anh đã từng bảo em như vậy.

- Anh có lỗi... Làm sao không yêu em như người ta yêu quý một niềm hạnh phúc không thể có được.

- Không có gì là không thể được. Chỉ cần có một chút lòng dũng cảm thôi.

Lôrăng mơ màng ngắm nhìn Lêa như thể không trông thấy nàng.

- Dĩ nhiên là cần một chút dũng khí... Dũng khí đó, anh không có.

Lêa cảm thấy tức bực. Bỗng nhiên, nét mặt căng lên, nàng kêu to:

- Lôrăng đờ Acgila, anh là một kẻ hèn nhát. Anh yêu tôi, anh bảo anh yêu tôi và giờ đây anh làm nhục tôi trước mặt anh... Thay vì tôi, anh chọn một con bé đạo đức giả, xấu xí, luộm thuộm, nó sẽ đẻ cho anh một đàn con xấu xí, vặn vẹo.

- Lêa, cô im đi, cô đừng nói như vậy về Cami.

- Tôi phải sợ ư? Cái con ngốc ấy đã làm gì để khiến anh thích thú? Trừ khi anh yêu những điệu bộ ra vẻ sầu thảm, những ánh mắt gian xảo, những cử chỉ giả dối, những món tóc tẻ nhạt...

- Lêa, tôi van cô...

- Vì sao anh làm tôi tin là anh yêu tôi?

- Nhưng Lêa...

Trong cơn hận thù, nàng không đủ sức thừa nhận là chưa bao giờ Lôrăng vượt qúa giới hạn tình bạn. Cùng với nỗi giận hờn, là niềm tủi nhục bị khước từ. Nàng nhảy vồ tới, tát anh túi bụi.

- Tôi căm thù anh...

Một vệt màu đỏ hiện lên trên mặt nhợt nhạt của chàng trai.

Cử chỉ thô bạo của Lêa làm nàng bớt giận nhưng lại ném nàng vào một nỗi tuyệt vọng cay đắng. Nàng nằm sóng soài trên mặt đất, và tì trán vào vách động, hai bàn tay che mắt và tóc tai rũ rượi, nàng nức nở.

Lôrăng hết sức buồn bã nhìn nàng. Anh bước tới cái thân hình đang run rẩy vì đau khổ, đưa tay lướt khẽ lên mái tóc nàng, rồi từ từ quay mặt và bước ra khỏi căn phòng. Cánh cửa khẽ khàng khép lại.

Nghe tiếng kẹt cửa, Lêa ngừng nức nở. Bây giờ thì không còn gì nữa, nàng đã làm hỏng tất cả, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng cái trò lố bịch ấy, những lời thóa mạ ấy. Đồ khốn kiếp... để nàng phải tủi nhục như thế ấy! Suốt đời không bao giờ nàng có thể quên mối hận thù này.

Nàng đứng dậy một cách khó khăn, mặt đẫm lệ, người ssây sát như sau khi bị ngã.

"Khốn kiếp, khốn kiếp, đồ khốn kiếp...".

Nàng đưa chân đá mạnh vào một chiếc bình trồng một khóm hoa lan mỏng manh. Bình vỡ tan trên nền đá.

- Tấn hài kịch chưa vội kết thúc chứ? - Bỗng có tiếng nói cất lên trong cảnh tranh tối tranh sáng.

Tim Lêa như ngừng đập, cổ họng khô cứng. Nàng quay phắt lại.

Phrăngxoa Tavecniê từ từ bước tới.

Lêa rùng mình và khoanh tay trước ngực.

- Cô có muốn tôi đốt lò sưởi hay đi kiếm cho cô một ly cô nhắc không?

Giọng nói ra vẻ che chở và hài hước làm cô gái tự ái.

- Tôi không cần gì hết. Lúc nãy ông làm gì ở đấy?

- Tôi nghỉ ngơi trong lúc chờ gặp ông đờ Acgila. Điều đó bị cấm chăng?

- Nhẽ ra ông phải báo là ông có mặt.

- Cô bạn thân mến, cô không để cho tôi có đủ thì giờ. Tôi đang ngủ thiếp đi. Tôi chỉ vừa thức tỉnh để kịp nghe những lời say đắm cô nói với chàng trai, quý tử chủ nhân tòa lâu đài. Sôi nổi xiết bao! Nồng nhiệt xiết bao! Chàng đờ Acgila không đáng được hưởng nhiều đến thế...

- Tôi cấm ông không được nói về anh ấy với những lời lẽ như vậy.

- Ồ! Xin lỗi, tôi không muốn xúc phạm cô, nhưng cô phải thừa nhận với tôi là anh chàng hào hoa ấy đã xử sự như một kẻ dại dột khi khước từ những lời đề nghị hấp dẫn và... cụ thể đến thế...

- Ông là một con vật!

- Có thể, nhưng giá cô bày tỏ một chút quan tâm dù rất nhỏ đối với tôi, thì tôi...

- Tôi không thấy một người đàn bà nào có thể mảy may quan tâm đến một kẻ như ông.

- Cô nhầm đấy, cô bé ạ. Phụ nữ, những người phụ nữ thực sự muốn được người ta kích thích.

- Chắc hẳn là những người đàn bà mà ông quen gặp gỡ, chứ không phải những cô gái...

- Có giáo dục. Như cô chứ gì?...

Hai cổ tay của nàng bị nắm chặt trong một bàn tay hộ pháp kéo nàng lại gần. Hai cánh tay bị giữ chặt sau lưng, nàng bị áp sát vào gã đàn ông lúc nãy vừa chứng kiến sự tủi nhục của mình. Mối hậnthù dâng lên trong lòng khiến nàng nhắm mắt lại.

Phrăngxoa Tavecniê nhìn cô gái như thể muốn dò xét tận chiều sâu tâm tưởng nàng. Ánh mắt cười cợt của hắn dịu đi.

- Bỏ tôi ra, tôi khinh ghét ông!

- Giận hờn hợp với cô lắm, cô gái hoang dã ơi!

Môi gã đàn ông lướt nhẹ lên môi cô gái đứng bất động. Nàng giãy giụa với một nỗi điên cuồng thầm lặng. BÀn tay hắn nới ra khiến cô gái khẽ cất một tiếng kêu trong lúc bàn tay kia bíu chặt lấy mái tóc rũ rượi của nàng. Đôi môi phảng phất mùi rượu và mùi thuốc lá của hắn hôn đằm thắm hơn. Lêa như điên như dại... Bỗng nàng nhận thấy mình đã hôn trả gã đàn ông ti tiện này... Vì sao toàn thân mình bỗng nhiên mềm nhũn, vì sao cái cảm giác khoái lạc này...

- Không!

Nàng thét lên và vùng ra.

Nàng làm gì? Nàng như điên như dại! Để cho gã đàn ông mà nàng khinh ghét kia hôn hít! Nàng những mong hắn chết đi trong lúc nàng yêu một người khác! Thế mà nàng lại thích thú với những cái hôn ghê tởm của hắn!

- Đồ khốn nạn!

- Cô thiếu từ ngữ hay sao! Lúc nãy cô cũng đã nói như vậy với anh chàng kia.

- Tôi khinh ghét ông!

- Khinh ghét hôm nay, nhưng còn ngày mai?

- Không bao giờ! Tôi mong cho chiến tranh nổ ra và ông mất xác đi.

- Về chiến tranh thì có thể đồng ý với cô. Nhưng còn về việc tôi mất xác thì cô đừng trông chờ. Tôi không hề có ý định để xác lại tong một cuộc chiến tranh mà tôi biết trước là sẽ thất bại đâu.

- Đồ hèn! Làm sao ông có thể nói như thế được?

- Tôi thấy chẳng có gì là hèn nhát trong sự sáng suốt cả. Vả lại đó là ý kiến của anh chàng Lôrăng đờ Acgila kia đấy.

- Ông đừng có bôi nhọ một con người mà ông không sao hiểu được tâm hồn cao thượng của người ta.

Tiếng cười rộ của gã đàn ông xúc phạm tới Lêa hơn cả một lời phỉ báng.

- Ông làm tôi ghê tởm!

- Lúc nãy tôi không có cảm giác cô ghe tởm.

Dồn hết chút tự trọng còn lại, Lêa bước ra và dập mạnh cánh cửa.

Giữa lối đi rộng lát cẩm thạch trắng, dưới chân cầu thang dẫn lên tầng gác, Lêa đứng ngây người như không còn biết đi đường nào nữa.

Tiếng kêu la, tiếng than vãn từ buồng giấy ông đờ Acgila vọng ra, và cửa phòng mở đột ngột. Lêa vội đứng nấp dưới chân cầu thang. Lôrăng đờ Acgila và Phrăngxoa Tavecniê gặp nhau ở giữa lối đi.

- Tình hình gì xảy ra thế? - Tavecniê hỏi.

- Người ta truyền đi trên vô tuyến điện báo lời kêu gọi của Fôxtơ (Nhà truyền giáo người Đức ở Nurembe) về việc xâm lược Đăngdit cũng như việc "thành phố này chấp nhận sáp nhập việc sáp nhập và Đức quốc xã".

Da mặt Lôrăng đờ Acgila tái mét. Phrăngxoa Tavecniê bất giác hỏi anh một cách hài hước:

- Thế ra trước đây anh chưa biết tin tức?

- Dĩ nhiên là có, nhưng thống nhất với ba tôi, Cami, cha Ađriêng, ông Đenmax và mấy người khác, chúng tôi quyết định giữ kín tin tức này để khỏi ảnh hưởng tới lễ hội hòa bình cuối cùng.

- Ôi dà! Các ông nghĩ như thế là hơn hay sao? Thế còn Ba Lan? Người ta nói về Ba Lan thế nào?

- Từ 5 giờ 45, chiến sự xảy ra trên toàn tuyến mặt trận, và Vacsava bị ném bom.

Raun và Giăng Lơphevrơ chạy vào.

- Vanhxăng Lơroay từ Lănggông tới. Anh ta bảo là có lệnh tổng động viên.

Phía sau lưng họ, khách khứa chen lấn nhau để hỏi thăm tin tức. Một vài phụ nữ bắt đầu khóc.

Ông đờ Acgila từ văn phòng bước ra cùng với cha Ađriêng và ông Đenmax.

- Các bạn, các bạn. - Ông thầm thì, lưng bỗng nhiên còng xuống.

Qua cánh cửa phòng giấy để mở, người ta nghe tiếng đài phát thanh rào rào, rồi giọng nói người Đức, người Ba Lan, và sau cùng là giọng nói mạnh hơn của người phiên dịch.

Có ai đó vặn đài to thêm.

"Hỡi đàn ông và đàn bà Đăngdit, thời điểm các bạn mong ước từ hai mươi năm nay đã đến. Bắt đầu từ hôm nay, Đăngdit trở về với Đại Đức quốc xã. Quốc trưởng Ađônphơ Hítle đã giải phóng chúng ta. Lần đầu tiên, lá cờ chữ thập, lá cờ của Đức quốc xã, tung bay trên các công sở Đăngdit. Cũng từ hôm nay, nó tung bay trên các công sở ngày trước của Ba Lan và khắp nơi trên hải cảng".

Một bầu không khí im lặng đè nặng lên nhóm người trong lúc phát thanh viên bình luận việc Hítle chấp nhận việc Đăngdit trở về với Đức quốc xã và miêu tả các công sở treo cờ, miêu tả niềm hân hoan của dân chúng.

- "Điều 1: Hiến pháp của thành phố tự do bị hủy bỏ với hiệu lực tức thời". - Ađriêng Đenmax đọc lại như nói với chính mình.

"Sáng nay, Đức đã tuyên chiến với Ba Lan". Đài phát thanh tiếp tục đưa tin, giọng tỉnh bơ.

- Thế là chiến tranh. - Becnađet Busactô vừa nói, giọng rầu rĩ, vừa ngồi phịch xuống ghế bành.

- Ô! Lôrăng!

Cami sà vào trong hai cánh tay của người chồng chưa cưới, hai mắt đẫm lệ.

- Đừng khóc, em yêu, sẽ chóng kết thúc thôi.

Đứng sát hai người, Lêa ngắm nhìn họ. Trong nỗi hoang mang chung, không ai chú ý tới nước da xanh mét và mái tóc rối bù của nàng. Nàng quên đi cảnh tượng lúc nãy ngoài khu vườn mùa đông, quên đi mối tình bị phụ của mình để chỉ nghĩ tới cái chết có thể xảy ra đối với Lôrăng.

- Tôi cứ tưởng cô thù ghét hắn. - Giọng nói ấm áp của Tavecniê bỗng thì thầm bên tai nàng.

Lêa đỏ mặt, quay lại và rít lên.

- Người tôi thù ghét, chính là ông. Tôi mong ông sẽ là ngươoì chết đầu tiên trong cuộc chiến tranh này.

- Cô bạn thân mến, tôi lấy làm tiếc là như tôi đã nói với cô, tôi không có ý định làm cô vui lòng về mặt ấy. Cô hãy yêu cầu tôi tất cả những gì cô mong muốn, nữ trang, áo lông, nhà cửa, tôi sẵn sàng dâng dưới chân cô. Nhưng tính mạng tôi, dù có khốn khổ tới đâu, tôi cũng tha thiết giữ gìn.

- Quả thật ông là người duy nhất. Còn như lấy ông...

- Có ai nói chuyện cưới xin đâu! Tôi chỉ muốn là người tình của cô thôi.

- Khốn...

- Đúng, tôi biết, tôi là một đứa khốn nạn.

- Im đi, ông im đi, Hítle đang nói...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx