sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

Idaben Đenmax khẩn khoản mời bà con nhà chồng nghỉ đêm lại ở Môngtiac. Người ta xếp đặt giường chiếu trong phòng dành cho bạn hữu, phòng ba chị em và phòng trẻ chỏ ngày trước. Lêa cho Pierô muợn chiếc giường xếp của mình, và cậu anh họ đánh giá cao cử chỉ của nàng.

Suốt buổi tối, đám anh chị em họ ấy quên bẵng chiến tranh, sốt sắng giúp bà Ruýt và Rôdơ, chị hầu phòng, di chuyển và sắp đặt giường ngủ. Tiếng cười nói, la hét, nhảy nhót vang động khắp nhà. Sau khi xong việc, đám nam nữ thanh niên vẫn còn thở hổn hển ngã người xuồng giường, xuống đệm hay xuống sàn nhà. Họ ưa thích căn phòng trẻ nhỏ ngày trước bề bộn đồ đạc, còn phảng phất làn bụi do chổi quét của Rôdơ làm tung lên, hơn là phòng khách, nơi các bậc cha mẹ họ đang tụ tập.

Ngồi trên giường, Lêa chơi bài với Pierô. Vì lơ đãng, nàng để thua liên tục. Bực mình, nàng thôi chơi bài và mơ màng ngồi tựa vào thành giường.

- Cậu nghĩ ngợi gì thế? Chơi nữa chứ?

- Cô ta nghĩ về Phrăngxoa Tavecniê đấy. - Côrin bảo.

- Anh ta chỉ nói chuyện với chị ấy thôi. - Lôrơ nói thêm.

- Các cậu nhầm rồi, không phải nó nghĩ tới Phrăngxoa Tavecniê đâu. - Phrăngxoadơ thầm thì.

- Thế thì nghĩ tới ai? - Côrin hỏi.

Cầm lấy mấy con bài, Lêa cố làm vẻ thờ ơ. Cái cô chị hay mách lẻo sắp nói gì? Khi hai chị em còn nhỏ, Phrăngxoadơ đoán biết trước mọi người cô em gái suy nghĩ những gì, sẽ làm những trò dại dột nào, đi trốn ở đâu. Lêa thường bực tức tới mức đánh cô chị. Bà già Ruýt đã biết bao lần phải can ngăn hai chị em!... Phrăngxoadơ không thể không luôn luôn theo dõi cô em và mách với mẹ những lỗi lầm nhỏ nhặt nhất. Không chấp nhận thói mách lẻo, bà Idaben Đenmax trừng phạt nghiêm khắc Phrăngxoadơ nên sự đối địch giữa hai chị em càng thêm sâu sắc.

- Ừ, nghĩ tới ai? - Côrin và Lôrơ hỏi lại.

Phrăngxoadơ chờ một lát, với một nụ cười vừa hoan hỉ vừa độc ác trên khóe môi.

- Nó nghĩ tới Lôrăng đờ Acgila.

- Nhưng cậu ta đã đính hôn với Cami rồi cơ mà!...

- Không thể thế được!...

- Cậu điên rồi đấy!...

- Tớ tin chắc là cậu nhầm!...

Tất cả những lời tán thán ấy chen lấn trong đầu óc Lêa. Nàng nhìn thấy trước mắt mình bộ mặt băn khoăn của Pierô hầu như to lên một cách qúa cỡ.

- Không nhầm đâu, các cậu cứ tin tớ, nó yêu Lôrăng đờ Acgila đấy. - Phrăngxoadơ khẳng định.

Lêa nhanh nhẹn nhảy xuống giương và Phrăngxoadơ chưa kịp động đậy, nàng đã nắm chặt lấy tóc cô chị. Tuy bất ngờ, Phrăngxoadơ phản ứng nhanh nhẹn, cào móng tay vào má cô em gái. Một chút máu rỉ ra. Nhưng Lêa khỏe hơn, đã thắng và cưỡi lên người Phrăngxoadơ, bíu chặt lấy hai vành tai cô ta và đập đầu xuống đất. Mọi người đổ xô tới để can ngăn. Khi gỡ ra được, cô gái tội nghiệp Phrăngxoadơ đứng sững một lúc.

Tiếng kêu la ồn ào báo động cho bố mẹ hai cô gái.

- Lêa, không sao chịu nổi mày! Sao mày lại đánh chị? - Idaben Đenmax nghiêm khắc hỏi - Ở tuổi chúng mày...

- Thưa má...

- Mày về phòng đi và nhịn ăn tối.

Cơn giận của Lêa bỗng tiêu tan. Nàng những muốn nói với mẹ là nàng đau khổ, nàng rất cần được mẹ an ủi. Trái lại, bà la mắng và đuổi nàng. Có thể Lêa đâ òa lên khóc nếu không bắt gặp ánh mắt đắc thắng của Phrăngxoadơ. Nàng kìm nước mắt và ngẩng cao đàu đi qua trước mặt các bác, các cô. Họ nhìn nàng với vẻ chê trách. Chỉ riêng một mình bác Ađriêng là có một cử chỉ âu yếm kèm theo một nụ cười như muốn nói: chẳng có gì quan trọng đâu. Nàng bỏ chạy.

- Cô Idaben tội nghiệp. - Becnađet Busactô, bà chị dâu bảo - Cô sẽ vất vả với con bé ấy thôi.

Idaben không đáp và bước ra khỏi căn buồng bọn trẻ nhỏ.

Lêa không theo lời mẹ và không trở về phòng mình. Nàng vội vã chạy ra vườn, băng qua sân và xuyên qua những cánh đồng nho đi về phía Benlơvuy. Để tránh đi qua trước nhà bà già Xiđôni, nàng trèo qua bức tường xây quanh khu lâu đài, đi theo con đường lớn đầy bụi bặm rồi con đường mòn dẫn tới khu giá chữ thập. Đến nửa đường, một cơn gió mạnh, ấm và ẩm buộc nàng phải chạy chậm lại rồi dừng hẳn.

Hai tay chắp trước ngực như để kìm bớt tiếng tim đập, nàng ngắm nhìn bầu trời đầy đe dọa trên cánh đồng, lòng mỗi lúc một sợ hãi, xung quanh nàng, thiên nhiên bị cơn cuồng phong quất mạnh tới tấp, vặn mình trong tiếng rên rỉ và phản kháng như thể để thoát khỏi cơn bão tố từ biển cả tràn vào. Từng phút giây một, bầu trời thêm đen kịt với những lớp mây hình thù kỳ dị, khủng khiếp.

Mái tóc bị gió bão đánh tơi bời giống như những con rắn của nữ quái Gôgôn (Nữ quái trong thàn thoại Hy Lạp, mái tóc là những con rắn và ánh mắt có thể giết chết người, biến họ thành tượng đá), Lêa đứng im ngắm nhìn cơn phẫn nộ của đất trời làm dịu cơn phẫn nộ trong lòng. Nàng cảm thấy trong thịt da mình sự run rẩy của mặt đất đang phả ra, dưới những giọt mưa ấm áp bắt đầu rơi, những mùi hương gay gắt xông lên đầu nàng làm nàng ngây ngất hơn cả loại rượu mạnh nhất. Chiếc áo dài dán chặt vào người, ướt đẫm, làm nổi bật đường nét trên thân thể nàng còn tồi tệ hơn cả trần truồng; gió làm hai núm vú của nàng rắn đanh lại. Thiên nhiên cuồng nộ khiến nàng hoàn toàn mất tự chủ. Một tia chớp xanh lè xé tan các lớp mây, tiếp ngay sau một tiếng sấm làm rung chuyển mặt đất. Lêa hét lên. Một niềm vui làm rạng rỡ khuôn mặt đầm đìa những giọt mưa cũng như những giọt lệ. Một tiếng cười man rợ bật lên theo tiếng sấm. Tiếng cười trở thành tiếng kêu, tiếng kêu đắc thắng và hạnh phúc vì được tồn tại. Nàng nằm sóng soài trên mặt đường mà nước mưa dã biến thành bùn lầy. Hai môi nàng bắt gặp lứp bùn còn ấm rực ánh nắng mặt trời, và ấn ssâu vào cái khối mềm nhũn ấy. Lưỡi nàng liếm lớp bùn mà nàng cảm thấy mùi vị của nó mang theo tất cả hương thơm của Môngtiac. Nàng muốn mặt đất mở toang ra rồi khép lại và nuốt trôi mình để cho mình được sống trong cành nho, trong hoa lá, cây cối của xứ sở mà nàng yêu mến này. Cô gái lăn tròn trên mặt đất, giơ khuôn mặt lấm láp ra đón những giọt mưa.

Sáng hôm sau khi thức giấc, người mệt lử, Lêa cố hồi tưởng những gì đã xảy ra tối hôm trước. Bộ quần áo lấm bùn vất bừa bãi quanh giường khiến nàng nhớ lại cơn giông và những gì đã diễn ra trước đó. Nàng buồn bã vô cùng. Lần đầu tiên trong đời, nàng không đạt được điều mong muốn. Nàng kéo chăn trùm đầu như để dập tắt nỗi khổ đau trong lòng. Tiếng chân bước, tiếng gọi nhau xuyên qua lớp chăn đệm. Nàng hất tung và vùng dậy.

Lạy Chúa! Bà già Ruýt sẽ nói gì khi nhìn thấy áo và vải trải giường của nàng lấm láp những bùn? Bỗng có tiếng gõ cửa.

- Lêa, Lêa, dậy đi. Lôrăng và Clôđơ đờ Acgila đến chào tạm biệt đấy.

Nàng vội cởi bỏ sơ mi, chạy vào bồn tắm, cho nước chảy vào bồn và gột rửa hết bùn trên mặt và trên thân mình. Nàng chải mạnh mớ tóc bết lại từng mảng. Nàng vớ lấy chiếc áo dài đầu tiên bắt gặp, một tấm áo dài màu hồng nàng ưa thích đặc biệt nhưng giờ đây đã quá chật và quá ngắn. Nàng đi vội một đôi giày vải cũ và chạy như bay trên thang gác.

Cả nhà đã có mặt đông đủ trong đại sảnh, vây quanh Lôrăng và Clôđơ đờ Acgila. Nét mặt hai chàng trai tươi tỉnh hẳn lên khi thấy xuất hiện người bạn gái, hai má đỏ rực vì cọ xát, rạng rỡ dưới mái tóc sáng rực lòa xòa trứoc trán, bó chặt trong tấm áo dài của cô bé lớn nhanh như thổi.

Lêa muốn nhảy vào giữa vòng tay Lôrăng nhưng kìm lại được. Cố sức bình tĩnh tới mức run rẩy, nàng dịu dàng hỏi:

- Anh đã phải đi rồi hay sao, Lôrăng?

- Tôi phải đến trung đoàn.

- Còn tớ cũng phải đến trung đoàn ở Tua. - Clôđơ nói tiếp.

Nhằm đánh lừa bố, chị gái và Lôrăng, Lêa khoác tay Clôđơ và kéo anh ra một chỗ.

- Cậu hứa với tớ là phải thận trọng nhé!

- Tớ hứa với cậu. Cậu có nhớ tớ tí chút khi tớ ra mặt trận chứ.

- Tớ chỉ nhớ cậu thôi.

Clôđơ không chú ý tới giọng nói mỉa mai của cô gái. Một niềm hạnh phúc trong sáng dâng lên trong lòng anh, khiến anh bối rối:

- Vậy ra cậu... em... yêu anh... tí xíu?

Vào lúc đó, Lêa nghe phía sau giọng nói Lôrăng:

-... Bọn mình sẽ làm lễ cưới khi mình về phép. Cami thiết tha lắm.

Đau đớn nàng cúi đầu xuống. Một giọt lệ lăn trên má. Một lần nữa, Clôđơ lại hiểu lầm:

- Lêa, em khóc à?... Vì anh phải không?... Em yêu anh đến thế cơ à?...

Nàng kìm lại một cử chỉ khó chịu. Làm sao hắn có thể nghĩ là mình chú ý tới hắn được. Hắn, một kẻ nhạt nhẽo đến thế, giống cô em gái hắn thế? A! Trả thù! Trừng phạt Lôrăng về thái độ hèn nhát, trừng phạt Cami về mối tình của cô ta, và Clôđơ về sự ngu ngốc của hắn!

Nàng ngẩng cao đầu và nghiêm trang nhìn chàng trai si tình.

- Đúng là em yêu anh.

- Vậy... em muốn lấy anh?...

- Dĩ nhiên.

- Lúc nào?

- Hễ anh được nghỉ phép.

- Chúng ta hẵng ra ngoài.

Với một thái độ quyền uy không ăn khớp gì với tính cách của mình, Clôđơ nắm lấy tay Lêa và dẫn nàng ra khỏi phòng khách, rồi ra vườn. Đến sau một bụi tú cầu, anh ôm hôn nàng. Cô gái suýt đẩy anh ra nhưng lại nghĩ bụng là phải qua cái cầu này thôi. Trời đất! Cậu ta vụng về biêt chừng nào! Kỷ niệm về nụ hôn của Lôrăng, bị cái hôn thô bạo của Phrăngxoa Tavecniê xua đi, khiến nàng rùng mình, và một lần nữa, cậu anh trai của Cami lại hiểu lầm.

- Em yêu anh chứ!

Lêa suýt bật cười.

- Em có đồng ý không?

- Về cái gì?

- Về việc anh xin phép ba cưới em, có được không?

Lêa cảm thấy toàn bộ tương lai của mình phụ thuộc vào câu trả lời. Lấy chàng trai tội nghiệp này chỉ vì để trừng phạt Lôrăng, việ đó có khó không? Phải chăng người đau khổ đầu tiên, chính là bản thân nàng?

Bóng Phrăngxoadơ đúng vào lúc đó thấp thoáng sau hàng cây.

- Được, anh yêu ạ! - Lêa đáp và ôm quàng lấy Clôđơ.

Trở vào nhà, Clôđơ đờ Acgila xin phép ngay được nói chuyện riêng với Pie Đenmax. Sau một lát gặp nhau, ông bố Lêa trở ra, nét mặt tối sầm lại.

Dưới bầu trời u ám đầy mây, những vũng nước lớn tiếp tục bốc hơi trên các lối đi trong vườn. Thời tiết âm u. Từng đàn ruooì nhặng vo ve cạnh khu chuồng ngựa. Lêa đẩy một cánh cửa kho lúa, tường ván đã đen sạm đi vì thời gian giống như trong những ngày thơ ấu, nàng leo lên chiếc thang áp vào đống cỏ khô và thả mình xuống đống cỏ còn bốc mùi thơm.

Nàng suy nghĩ về những điều vừa xảy ra. Lôrăng và Clôđơ đã ra đi, và nàng vội vã bỏ trốn để tránh ánh mắt đau thương và khắc khoải của ông bố. Miệng nàng bỗng đắng ngắt. Nàng chưa đủ can đảm để bàn cãi với bố. Nàng nhắm mắt lại và tìm kiếm sự lãng quên trong giấc ngủ. Lúc còn ấu thơ, nàng đã từng phải dùng đến cách trốn tránh ấy khi bị mẹ la mắng hoặc khi cảm thấy chán ngán hết thảy, kể cả bản thân mình mà không sao lý giải nổi. Mỗi một lần như vậy, giấc ngủ bình yên lại đến với nàng. Nhưng hôm nay, giấc ngủ không tới. Trằn trọc trên đống cỏ, Lêa cảm thấy dường như bị phản bội.

Một cơ thể bỗng giật nảy lên cạnh người nàng.

- Machiax, cậu làm sao vậy?

Anh bạn thời thơ ấu ôm choàng lấy nàng vừa hôn nàng vừa nói thầm thì:

- Ôi! Cô gái bé bỏng...

- Thôi nào, bỏ tớ ra, cậu làm tớ đau!

- Thế mà lúc nãy cậu không nói như vậy khi được Clôđơ đờ Acgila hôn.

Lêa bật cười và đẩy cậu ta ra.

- A! Ra thế!

- Sao, "ra thế", thế chưa đủ phải không?

- Tớ không thấy cái đó dính dáng tới cậu ở chỗ nào. Tớ muốn hôn ai thì hôn chứ.

- Cậu sẽ không bảo tớ là cậu thích cái thằng nhãi vô tích sự ấy chứ?

- Thế thì sao? Tớ không thấy cậu có gì phải phản đối chứ?

Machiax giận dữ nhìn cô bạn, rồi ánh mắt từ từ trở nên âu yếm:

- Em biết là anh yêu em chứ!

Chàng trai nói hết sức dịu dàng, khiến Lêa xúc động và khoan khoái. Nàng lướt tay vuốt mái tóc dày của anh và nói, giọng âu yếm hơn là nàng mong muốn:

- Machiax, em cũng yêu anh.

Dĩ nhiên, họ ôm nhau vào lòng.

Những mơn trớn của chàng trai an ủi Lêa trong nỗi sầu thảm sâu xa của nàng. Dần dà nàng quên cả Clôđơ lẫn Lôrăng, quên nỗi phiền muộn để chỉ thưởng thức niềm khoái lạc của những nụ hôn. Chắc hẳn nàng đã hiến thân hoàn toàn nếu giọng nói cha nàng không vọng tới qua đám cỏ khô. Nàng thoát ra khỏi cánh tay Machiax và không dùng tới thang, nhảy xuống nền đất nện trong kho lúa.

Đã biết bao lần Lêa nhảy từ đụn rơm xuống như một chú mèo. Nhưng lần này, một mắt cá chân nàng bị trẹo xương. Nàng cất tiếng kêu. Machiax chạy ngay tới bên cạnh.

- Chân em!

Cha nàng nghe tiếng nàng kêu. Thân hình cao lớn của ông choán hết cả khung cửa. Thấy con gái trên nền đất, ông nhảy bổ tới và đẩy chàng trai ra xa.

- Con sao vậy?

- Không có gì đâu ba ơi, con chỉ bị trẹo chân thôi.

- Đưa ba xem.

Pie Đenmax nắm lấy cẳng chân bị thương của Lêa. Nàng kêu thét lên. Mắt cá chân đã sưng lên gấp đôi. Ông thận trọng nâng con dậy.

- Machiax, đi bảo bà già Ruýt gọi thầy thuốc.

Lêa được đạt nằm trên tràng kỷ trong phòng khách, lưng và hai chân kê trên gối. Bác sĩ Blăngsa bước vào. Khám và băng bó xong bàn chân bị đau, ông nói cho bố mẹ cô gái yên tâm.

- Bong gân ra trò, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu. Nghỉ ngơi hoàn toàn tám ngày, sau đó cô bé lại tha hồ chạy nhảy thôi.

- Tám ngày không nhúc nhích! Cháu không thể như thế được đâu, ông bác sĩ ơi.

- Cháu chớ lo, chóng thôi mà.

- Chỉ chóng đối với bác. - Lêa đáp, vẻ nũng nịu.

Để tiệnn việc phục vụ, Idaben Đenmax quyết định để cô gái nằm ngủ ở tâng một, trên tràng kỷ trong văn phòng ông bố. Lêa mỉm cười. Nàng rất thích căn phòng xung quanh tưòng chất đầy tủ sách này, cửa sổ lớn mở ra một khoảng vườn rất đẹp, có thể từ đó phóng tầm mắt ra các cánh đồng nho và các khu rừng.

Cuối buổi chều, hai anh em Lơphevrơ đến chào tạm biệt. Nàng tỏ thái độ hết sức dịu dàng, âu yếm và duyên dáng, khiến mỗi chàng trai khi ra về, đinh ninh mình là người được nàng yêu mến.

- Mày chạy theo Lôrăng, làm hại thanh danh mình với Phrăngxoa Tavecniê, tán tỉnh Clôđơ và Machiax chưa đủ hay sao mà còn mê hoặc hai thằng bé Lơphevrơ ngờ nghệch ấy nữa? - Phrăngxoadơ bảo sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy - Mày chỉ là đứa...

- Hai đứa lại cãi vã nhau nữa đấy à! Phrăngxoadơ, em gái con bị ốm, nó cần được nghỉ ngơi. Con hãy để nó yên. - Bà mẹ nghiêm khắc bảo khi bước vào phòng.

Bà ngồi xuống ghế cạnh Lêa.

- Con còn đau nữa không?

- Chút ít, chân con cứ bị giật giật.

- Thế là bình thường thôi, tối nay con nhớ nhắc má cho con uống thuốc giảm đau.

- Má ơi! Bị đau và được má săn sóc thì thích thật. - Lêa kéo tay mẹ lại và hôn.

- Má ơi! Con yêu má lắm.

Xúc động, Idaben vuốt ve bàn tay con gái. Hai mẹ con im lặng một lúc lâu, gắn bó với nhau trong tình thương.

- Điều ba con nói với má có đúng sự thật không?

Lêa rụt tay về, nét mặt đanh lại.

- Con trả lời má đi. Có đúng là con muốn lấy Clôđơ đờ Acgila không?

- Đúng.

- Con yêu nó?

- Vâng.

- Má thấy mối tình đó khá đột ngột. Đã hơn một năm nay con có gặp nó đâu. Phải chăng đã xảy ra chuyện gì mà má không được biết?

Lêa muốn nói hết, thú nhận hết, muốn được an ủi, vỗ về. Nàng cố chống lại mối xúc cảm trong lòng: cần tránh đau khổ và thất vọng cho mẹ, cần làm mẹ yên tâm.

- Không xảy ra chuyện gì đâu. - Nàng kiên quyết đáp - Con yêu anh ấy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx