sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Hai bố con tới Pari bằng chuyến tàu tối, trong một nhà ga âm u, nhìn chẳng thấy mặt người. Ngoài trời tối đen như mực. Một vài ngọn đèn đường bị che bớt, ánh sáng không đủ sức xuyên qua bóng đêm. Chờ một lúc lâu, họ mới tìm được một chiếc tắcxi đèn bịt kín. Xe từ từ lăn bánh dọc bến cảng.

Lêa có cảm giác đi trong một thành phố ma, xe cộ và khách bộ hành thưa thớt. Một vài luồng ánh sáng màu xanh càng tô đậm thêm vẻ huyền ảo của cảnh vật.

- Nhà thờ Đức Bà kia. - Pie Đenmax lên tiếng.

Lêa chỉ nhìn thấy một khối âm u hơn cả bầu trời.

- Đây là quảng trường Xanh-Misen.

Thì ra khu phố latinh vốn rất vui vẻ, rất náo nhiệt là thế! Chỉ lác đác vài hình bóng, dáng đi rét mướt và hình như tránh nhau, rảo bước vội vã. Như thể đoán biết ý nghĩ của cô gái, cha nàng bảo:

- Buồn bã quá, thay đổi nhiều quá! Ngày trước, vào giờ này, tất cả các tiệm cà phê trên quảng trường và đại lộ đều còn mở cửa.

Trầm ngâm và âu sầu, hai cha con tới đường Đại Học mà không ai nói nửa lời.

Sự đón tiếp của Lida và Anbectin làm hai cha con vui vẻ trở lại. Một chiếc bàn được sửa soạn cẩn thận chờ họ trong phòng ăn. Trên tường, những bức tranh phong cảnh thể hiện một buổi đáp thuyền ra đảo. Lúc bé, mỗi lần đến thăm hai bà cô, Lêa đều lấy phòng ăn làm vũ trụ của mình. Vừa đẩy cánh cửa hé mở, nàng vội nhảy bổ vào và chúi xuống tấm thảm trải dưới chiếc bàn dài. Từ chỗ ẩn náu này, nàng ngắm nhìn các con tàu biển, những bông hoa đồ sộ màu sắc rực rỡ và biển cả một màu xanh thẫm. Cô bé thuở trước từng tiến hành biết bao cuộc hành trình trên con thuyền buồm huyền diệu tạo nên bằng chiếc bàn và tấm thảm màu xanh sẫm có những sọc dài! Các bức tường miêu tả cả một cuộc đời sóng gió và sôi động, gợi lại cho nàng những truyền thuyết mà Idaben kể cho các con mỗi khi họ muốn nghe bà nói về xứ sở xa xôi của bà mà họ không hề biết.

- Bà Anbectin, hạnh phúc biết chừng nào! Ở đây không hề có gì thay đổi cả.

- Vì sao cháu muốn bà thay đổi hả cháu? Hai bà đã không thay đổi nhiều rồi hay sao?

- Đâu, bà Anbectin, bà có thay đổi gì đâu. Cháu thấy bà từ xưa vẫn thế.

- Nghĩa là cháu thấy bà bao giờ cũng già nua chứ gì.

- Ồ! Không, bà Anbectin! Bà Lida và bà, hai bà sẽ không bao giờ già hết.

Anbectin ôm hôn cháu và bảo nàng ngồi vào bàn. Pie Đenmax ngồi đối diện con gái.

- Hai cha con anh chắc đói rồi. - Anbectin bảo - Pie, Extin đã hầm món thịt bê với nấm mà anh vẫn ưa thích.

- Chính chị ta vẫn nhớ anh là đứa tham ăn đấy. - Lida vui vẻ nói thêm.

- Cháu cảm thấy là ở đây, cháu sẽ nặng thêm vài kilô, và cháu gái hai cô sẽ la rầy cháu thôi.

- Hi! Hi! Hi! Anh ta không thay đổi, lúc nào cũng thích đùa vui. - Cả hai bà già độc thân đồng thanh lên tiếng.

Lêa ăn uống ngon lành, và nhìn thấy nàng ăn ngon miệng đến thế, Pie không thể không nghĩ đến Clôđơ tội nghiệp. Cậu ta bị quên chóng quá.

Trong phòng ngủ của nàng - ngày xưa là của mẹ nàng - Lêa thấy có một bó hồng vàng, ở giữa cài một lá thiếp. Sững sờ trước vẻ đẹp của hoa, nàng cầm lá thiếp và đọc: "Tặng cô gái Pari - tân khách, với tất cả lòng mến thương của Cami và Lôrăng". Niềm vui vẻ của nàng không trọn vẹn: lòng mến thương của Cami thì có dính dáng gì tới nàng! Còn lòng mến thương của Lôrăng, gắn liền với vợ anh ấy, thì anh ấy cứ giữ riêng lấy! Lêa xé tan tấm thiếp va rầu rĩ nằm ngủ.

Sáng hôm sau, mùi sôcôla thơm ngậy và ánh nắng mặt trời chói chang đánh thức Lêa dậy. Nàng rúc sâu vào mền.

- Bỏ riđô xuống...

- Dậy thôi, cô bé lười, có ai lại còn ru rú trên giường vào một buổi đẹp trời như thế này? Cháu có biết mấy giừo rồi không?

Lêa ló mũi ra ngoài chăn.

- Không.

- Mười một giờ đến nơi rồi. Ba cháu đi phố từ lâu và Cami đò Acgila gọi cháu đến hai lần. - Bà Anbetin vừa nói vừa đặt chiếc khay đựng bữa ăn sáng bên cạnh giường.

- Ồ! Chán ngấy! - Lêa đáp và ngồi dậy trong lúc Anbectin trao khay cho nàng.

- Sao cháu lại nói như vậy? Cami hỏi thăm tin tức về cháu như vậy là rất quý chứ?

Lêa không muốn trả lời và thoải mái ngồi xuống.

- Thích quá bà ơi! Bà cho cháu tất cả những gì cháu mong ước. - Nàng vừa nói vừa cắn ngập răng chiếc bánh bơ nóng vàng rực.

- Cháu ăn đi cho thoả thích. Người ta đã thông báo mọi sự hạn chế. Hôm nay là ngày có bánh ngọt nhưng không có thịt; ngày mai thì đóng cửa hiệu bánh ngọt và mở cửa hiệu bán thịt. Đành phải tập cho quen đi thôi.

- Thế nào, cháu dậy rồi đấy à? - Bà Lida nghé qua cánh cửa hé mở và hỏi - Cháu ngủ ngon giấc chứ?

- Cháu chào bà. Cháu ngủ say như chết bà ạ. Căn buồng này đầy rẫy hình ảnh của má cháu, và cháu có cảm giác như má cháu vẫn còn ở đây.

Hai bà cô hôn cô gái và bước ra ngoài.

Lêa lại nhá thêm ba chiếc bánh bơ và uống hai tách sôcôla. No nê, nàng đẩy lùi khay ra và nằm dài lên giường, hai tay chắp lại trên đầu.

Qua một ô cửa sỏ hé mở, mộtlàn gió khẽ lay động những tấm riđô bằng tuyn. Một vệt ánh mặt trời mùa xuân hình như làm sống động các nhân vật trong bức tranh lụa của Giuy màu xanh đã phai nhạt treo trên tường.

Lêa dễ dàng hình dung mẹ nàng trong căn buồng này dịu dàng và bình tĩnh. Cô gái Idaben trẻ trung đã mơ màng những gì trong những buổi sáng mùa xuân? Nàng có nghĩ tới yêu đương, nghĩ tới hôn nhân không? Nàng có ao ước tận hưởng cuộc sống, ao ước siết vào lòng mình một cơ thể yêu đương, ao ước được vuốt ve, được hôn hít không? Không, không thể như thế được. Tất cả những gì ở mẹ nàng đều tỏ ra rất xa lạ với những thứ đó.

Tiếng chuông điện thoại vang lên từ xa trong khu nhà. Mấy giây sau, có tiếng gõ nhẹ vào cửa.

- Mời vào!

Cánh cửa hé mở và một người đàn bà lực lưỡng, khoảng năm mươi, mặc áo blu màu xám nhạt, ngoài mang một tạp dề lớn trắng muốt bước vào.

- Bà Exten! Cháu rất vui mừng được gặp bà. Bà có khoẻ không?

- Khỏe lắm, thưa tiểu thư Lêa.

- Bà Exten, bà đừng khách sáo như vậy, bà hôn cháu đi.

Bà đầu bếp - hầu phòng của hai bà già độc thân đờ Môngplâynet không chờ phải mời đến lần thứ hai. Bà hôn cả hai má cô gái mà bà đã từng bồng bế trên tay khi cô còn là một đứa bé.

- Con ơi! Đau khổ biết chừng nào!... Chồng chưa cưới của con...

- Bà im đi, cháu không muốn nghe nhắc tới đâu.

- Đúng thế, dĩ nhiên đúng thế... Cô thứ lỗi cho tôi, cô bé thân yêu, tôi vụng về quá.

- Không đâu.

- Ô! Tôi quên mất... thưa tiểu thư... Bà đờ Acgila gọi điện thoại cho cô. Bà ấy đã gọi tới lần thứ ba.

- Được rồi. - Lêa đáp, giọng bực bội - Điện thoại vẫn đặt trong phòng khách nhỏ chứ? - Nàng hỏi tiếp trong lúc xỏ tay vào chiếc áo ngủ nằng nhiễu màu thạch lựu, món quà của mẹ nàng trong dịp lễ Nôen.

- Vâng, thưa tiểu thư.

Chân trần, nàng đi theo hành lang và bước vào phòng khách nhỏ, nơi ưa thích của hai chị em bà đờ Môngplâynet.

- Kia. - Lêa nhận xét - Hai bà đã thay giấy dán tường, thế là phải, giấy này trông vui mắt hơn.

Nàng bước tới cạnh chiếc bàn con nơi đặt máy điện thoại.

- Alô, Cami phải không?

- Lêa, chị đấy à?

- Vâng, cô tha lỗi cho tôi đã để cô phải chờ.

- Chẳng sao đâu, chị thân yêu ạ. Chị lên Pari, tôi mừng lắm. Trời đẹp, chị có muốn chiều nay chúng ta cùng đi dạo không?

- Nếu cô muốn.

- Đến hai giờ, tôi ghé đón chị. Thế có được không?

- Rất tốt.

- Tạm biệt. Nếu chị biết tôi sung sướng thế nào khi gặp lại chị.

Lêa bỏ máy xuống không trả lời.

Ngồi trong vườn trước điện Tuylơri (Cung điện nhà vua Pháp), hai thiếu phụ đeo băng tang thưởng thức ánh nắng mặt trời soi sáng trở lại sau một mùa đông đã bao phủ lên nước Pháp một lớp tuyết dày trong suốt nhiều tuần lễ. Cuối cùng, mùa xuân đã tới, tất cả đều báo hiệu mùa xuân: bầu không khí êm dịu, một luồng ánh snág nhẹ tô màu vàng nhạt lên nhà cửa trên đường phố Rivôli và mặt trước điện Lơ Luvrơ (Cung điện nhà vua Pháp), những người làm vườn đang trồng những cây uất kim hương đầu tiên trên những mảnh đất xung quanh có những dãy hoàng dương bao bọc; ánh mắt du khách nhìn cặp chân phụ nữ, cử chỉ có phần uể oải; tiếng kêu chói chang của trẻ em đuổi bắt nhau quanh bể nước; và nhất là cái hương vị khó tả phảng phất ở Pari vào mùa xuân và làm rạo rực cả những người chín chắn nhất.

Cũng như Lêa, Cami thả mình cho niềm khoái cảm xoá đi trong tâm trí nàng nỗi phiền muộn về cái chết của anh trai và nỗi sợ hãi mất đi người chồng thân yêu trong cuộc chiến tranh kỳ cục này. Một quả bóng lăn vào giữa hai chân kéo nàng ra khỏi cơn mơ màng.

- Xin lỗi bà.

Cami mỉm cười với chú bé tóc nâu đứng trước mặt, nhặt bóng và đưa cho nó.

- Cảm ơn bà.

Cami nhìn nó bước đi và thở dài, vẻ xúc động:

- Nó dễ thương quá! Lêa, chị nhìn xem, màu tóc nó giống màu tóc Lôrăng.

- Tôi chẳng thấy. - Nàng lạnh lùng đáp.

- Tôi rất muốn có một đứa con như chú bé này.

- Lúc này mà muốn có một đứa con thì thật kỳ cục. Phải điên hay vô ý thức mới như vậy.

Giọng nói gay gắt khiến Cami ngỡ mình đã xúc phạm bạn vì gợi lên hạnh phúc làm mẹ trong lúc Lêa tội nghiệp vừa mất...

- Chị tha lỗi cho tôi, tôi thật ích kỷ. Chị có thể nghĩ tôi đã quên Clôđơ tội nghiệp trong lúc... trong lúc tôi thấy thiếu anh trai tôi biết chừng nào. - Cami vừa nói vừa nức nở, hai tay ôm mặt.

Hai người phụ nữ chậm rãi đi qua và, vẻ thương xót, nhìn người thiếu phụ mảnh dẻ nức nở trong bộ quần áo màu đen. Ánh mắt họ làm Lêa đến điên tiết.

- Thôi, cô đừng làm trò cho thiên hạ nữa.

Cami cầm lấy mùi xoa của Lêa.

- Tôi xin lỗi, tôi không có lòng dũng cảm và niềm kiêu hãnh của chị.

Lêa muốn nói đây đâu phải là chuyện dũng cảm hay kiêu hãnh, nhưng kìm lại được. Biến mình thành kẻ thù của vợ người mình yêu và ngay tối nay mình sẽ gặp lại, thì có ích lợi gì? Cami đã mời nàng đến ăn tối mà.

- Thôi, ta đi. Hay đi uống trà? Cô có biết quán trà nào gần đây không?

- Hay đấy. Nếu đến quán Ridơ thì rất gần thôi.

- Được, đến Ridơ.

Hai người rời khỏi điện Tuylơri và đi về phía quảng trường Văngđôm.

- Ông không thể ý tứ hơn được sao! - Lêa bỗng kêu lên.

Một người đàn ông vừa từ cung điện chạy ra, chắc hẳn đã hất ngã nàng nếu hai cánh tay lực lưỡng không giữ kịp.

- Xin bà thứ lỗi. Nhưng... Lêa Đenmax xinh đẹp đấy ư? Cô bạn thân, dù cô có ngụy trang chăng nữa, tôi cũng nhận ra cô ngay. Tôi giữ một kỷ niệm không sao quên được về cô.

- Ông có bỏ tôi ra không nào? Ông làm tôi đau.

- Xin lỗi, tôi là một con vật. - Hắn vừa mỉm cười vừa nói.

Phrăngxoa Tavecniê bỏ mũ ra và nghiêng mình chào Cami.

- Chào bà đờ Acgila, bà còn nhận ra tôi không?

- Chào ông Tavecniê. Tôi không quên một ai có mặt hôm báo tin lễ đính hôn của chúng tôi.

- Tôi được biết từ nay ông nhà ở Pari. Nếu không quá tò mò, tôi có thể hỏi bà là bà để tang cho ai không?

- Tôi để tang cho anh trai tôi, thưa ông.

- Thưa bà đờ Acgila, tôi thành thật chia buồn với bà.

- Thế còn tôi, ông không hỏi thăm gì tôi cả? - Lêa hỏi, giận dữ.

- Cô à? - Hắn đáp giọng vui đùa - Tôi cứ nghĩ cô bận đồ đen vì làm duyên làm dáng. Chắc hẳn một chàng trai si tình bảo cô là màu đen hợp với cô và tôn thêm sắc da và màu tóc của cô.

- Ồ! Thưa ông, xin ông im đi! - Cami thốt lên - Sao ông lại có thể nói như vậy?... Clôđơ, anh trai tôi, là chồng chưa cưới của chị ấy.

Giá Lêa quan sát kỹ hơn và bớt giận dỗi hơn thì ắt nàng nhận thấy những biểu hiện khác nhau lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt Phrăngxoa Tavecniê: ngạc nhiên, thông cảm, ngờ vực và cuối cùng là hài hước.

- Thưa cô Đenmax, tôi xin quỳ gối xin lỗi cô. Tôi không được biết cô đã say mê và kết hôn với đờ Acgila. Tôi xin cô nhận cho những lời chia buồn chân thành.

Cami vội lên tiếng:

- Ông Tavecniê, ông chớ giận chị ấy. Chị ấy không còn biết mình nói gì đâu. Cái chết của anh trai tôi làm chị ấy sững sờ. hai anh chị ấy vốn yêu nhau say đắm mà.

- Tôi tin chắc như vậy. - Phrăngxoa Tavecniê vừa đáp vừa liếc mắt về phía Lêa.

Thì ra thằng cha thô lỗ, vô giáo dục, đểu cáng này không quên cảnh tượng ở Rôsơ-Blăngsơ dạo nọ, và hắn táo tợn muốn làm nàng hiểu như vậy. Lêa khoác tay Cami.

- Cami, tôi thấy mệt, chúng ta về thôi.

- Không, không về ngay đâu. Chúng ta đi uống trà đã. Chị sẽ cảm thấy dễ chịu đấy, chị thân yêu ạ.

- Bà đờ Acgila nói phải đấy. Tôi xin giới thiệu quán trà ở Ridơ. Và bánh ngọt ở đó thì tuyệt vời - Phrăngxoa Tavecniê nói, giọng kiểu cách, tương phản với vẻ mặt hắn tới mức mặc dù giận dữ, Lêa cũng suýt bật cười.

Tuy vậy nàng vẫn không kìm được một thoáng cười nụ khiến trong chốc lát bộ mặt cau có của nàng giãn ra.

- Thế là tốt. - Hắn kêu lên - Vì một nụ cười của cô, dù than ôi, chỉ là thoáng qua, tôi sẵn sàng chịu mọi nhục hình.

Bỗng một người mặc đồng phục màu xám, mũ cát két cầm tay, từ đầu buổi nói chuyện vẫn đứng cách một quãng, trước một chiếc xe hơi lớn màu đen, tiến lại.

- Thưa ông, tôi xin lỗi, ông có thể muộn giờ đấy, ngài Bộ trưởng đang chờ ông.

- Cảm ơn Giecmanh. Một ngài Bộ trưởng thì có thể làm gì chống lại một mỹ nhân! Ông ấy cứ việc chờ! Nhưng thưa quý bà, tôi xin tạm biệt. Bà đờ Acgila, bà có cho phép tôi hôm sau đến chào bà không?

- Rất vui lòng, thưa ông Tavecniê. Vợ chồng chúng tôi sẽ rất sung sướng.

- Thưa cô Đenmax, tôi có hân hạnh được gặp lại cô không?

- Thưa ông, tôi thấy ít có cơ hội lắm. Tôi không ở Pari lâu và tôi rất bận thăm viếng bạn bè.

- Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tôi thấy rất có tình cảm với cô.

Phrăngxoa Tavecniê chào lần cuối cùng và bước lên xe. Người lái đóng cửa xe, ngồi vào trước tay lái và từ từ cho xe lăn bánh.

- Thế nào, chúng ta đi uống trà chứ?

- Tôi tưởng chị muốn về nhà.

- Tôi đã thay đổi ý kiến.

- Vậy tuỳ ý chị, chị thân mến.

Trong căn buồng tuyệt vời ở đại lộ Raxpay, những đò gỗ rất đẹp kiểu Lui XIV xen lẫn với đồ đạ hiện đại tạo nên một vẻ sang trọng trang nhã. Cami vừa cắm xong hoa vào lọ đặt chính giữa bàn. Mải mê với niềm vui yên tĩnh của nàng dâu mới trong niềm kiêu hãnh làm chủ ngôi nhà của mình, Cami không nghe tiếng Lôrăng bước vào. Anh hôn vào cổ nàng, phía trên cổ đăng ten màu đen của tấm áo dài bằng nhiễu, khiến nàng giật mình khẽ kêu lên.

- Anh làm em sợ. - Nàng nói âu yếm và quay lại, tay cầm một bó hoa báo xuân màu hồng.

Ngày hôm nay ở bên cạnh Lêa, em thấy thế nào?

- Tốt thôi. Tội nghiệp, chị ấy vẫn bị sốc về cái chết của anh Clôđơ. Chị ấy cứ hết buồn lại vui, lúc chán nản, lúc cứng cỏi, dịu dàng rồi thô bạo. Em chẳng biết làm thế nào để chị ấy vui lòng.

- Cần đưa cô ấy đến những nơi tấp nập.

- Có, em dẫn chị ấy đi uống trà ở Ridơ, chúng em có gặp Phrăngxoa Tavecniê.

- Không có gì là lạ cả, vì anh ta ở tại đấy.

- Anh ta tỏ ra rất dễ thương và thông cảm với em, nhưng rất kỳ cục đối với Lêa.

- Kỳ cục thế nào?

- Có thể nói anh ta không ngừng tìm cách trêu chọc, làm chị ấy phát điên lên, và anh ta đã thành công. Anh có biết anh ta, anh nói cho em biết anh ta là hạng người như thế nào.

Lôrăng suy nghĩ một lát mới trả lời:

- Hơi khó nói đấy. Ở Bộ, có người bảo hắn là đồ khốn nạn, có thể làm mọi việc để kiếm tiền; có người thì cho hắn là một trong những người phân tích tình hình giỏi nhất. Nhưng không một ai nghi ngờ lòng dũng cảm của Tavecniê, những vết thương ở Tây Ban Nha xác nhận điều đó. Cũng không ai nghi ngờ trí thông minh và hiểu biết của hắn... Người ta cũng bảo hắn có nhiều tình nhân và một vài người bạn trung thành.

- Bức chân dung ấy chẳng có sức thuyết phục và cũng chẳng có gì hứa hẹn. Nhưng riêng anh, anh nghĩ như thế nào?

- Thực ra anh không có ý kiến gì cả. Anh thấy hắn vừa dễ thương vừa dễ ghét. Hắn và anh đồng ý về nhiều điểm, nhất là về sự yếu kém trong chỉ huy quân sự và về tính chất ngu ngốc của tình trạng đợi chờ khiến cho tinh thần binh sĩ rã rời. Anh tán thành cách phân tích khủng khiếp của hắn về cuộc chiến tranh Nga - Phần Lan mặc dù những lời lẽ vô liêm sỉ của hắn... Về hắn, anh cảm thấy có điều khó nói: hắn vừa chinh phục anh phút trước thì phút sau hắn đã làm anh cảm thấy phẫn nộ. Có thể nói hắn chẳng có chút ý thức đạo đức nào hợc nếu không nữa thì hắn cố ý ngụy trang cái đó. Biết nói thêm gì với em? Hắn là một cá tính khá phức tạp không thể phân tích được một vài lời.

- Đây là lần đầu tiên em thấy anh bị một kẻ làm cho lạc đường.

- Đúng, đấy là một loại trí tuệ mà anh không hiểu nổi. Ở hắn, có môth cái gì đó mà anh không nắm được. Hắn và anh cùng có chung một nền giáo dục, cùng được đào tạo từ một nhà trường, một môi trường giống nhau, cùng có chung một nền văn hóa, những thị hiếu văn học và âm nhạc giống nhau, cùng nhau đi du lịch, nghiên cứu, suy ngẫm. Tất cả cái đó đãn tới, ở anh, lòng độ lượng đối với loài người, và ý muốn chiến đấu để bảo vệ tự do; còn ở hắn là sự sắt đá thờ ơ đối với tương lai của thế giới.

- Em thấy anh ta không sắt đá cũng không thờ ơ.

Lôrăng âu yếm nhìn cô vợ trẻ.

- Em tốt tới mức không thể hình dung được cái xấu ở bất cứ một ai.

Có tiếng chuông ngân vang.

Khách đã tới đấy. Anh tiếp họ nhé, để em xuống bếp xem mọi cái đã sẵn sàng cả chưa.

"Bữa ăn tối nay chán quá chừng!" Lêa nghĩ bụng. Trong đời mình, chưa bao giờ nàng chán ngán đến thế. Làm sao có thể chịu đựng quá năm phút những câu chuyện gẫu của Cami và hai bà cô đờ Môngplâynet? Họ chỉ than vãn tình hình tiếp phẩm khó khăn của dân Pari, tình hình phòng thủ thụ động và kẻ ăn người ở. May mà Cami chưa có con, nếu không thì còn phải nghe họ so sánh ưu điểm của sữa mẹ và sữa bột, hoặc những cách quấn tã cho trẻ sơ sinh. Và ông bố nàng, vốn không am hiểu gì những việc đó, cũng tham gia bàn luận!

Còn Lôrăng thì chắc không thoả mãn với cuộch hôn nhân. Chắc hẳn anh béo lên và bắt đầu rụng tóc, hàm răng anh chắc sẽ không còn trắng như trước và ánh mắt thì nguội lạnh. Với một người dễ làm người khác ỉu xìu như cô vợ anh, tình hình ắt phải thế. Cho dù có cái hình ảnh tồi tệ ấy, Lêa vẫn không khỏi hồi hộp đến ngạt thở khi bước qua ngưỡng cửa của ngôi nhà. Anh ấy đẹp trai, mảnh dẻ và dĩ nhiên trang nhã biết chừng nào! Ánh mắt long lanh của anh ngắm nhìn nàng với một vẻ ngợi khen không thể che giấu. Và khi anh ôm nàng sát vào lòng, có phần quá lâu - nàng nghĩ bụng - miệng anh lướt trên mái tóc, trên má nàng... Anh đã nói gì? Nói nàng là chị gái anh... Do đâu anh có ý nghĩ kỳ cục ấy?... Chị anh!... Và anh lại còn nói thêm gì nữa? "Clôđơ chắc hẳn mong muốn như vậy". Anh biết gì về những ước mong của người chết? Còn nàng? Nàng không có gì phải nói hay sao? "Ngôi nhà này cũng là nhà chị" - Anh còn nói thêm. Thật dễ thương! Nhưng anh đừng nhấn mạnh quá, nếu không nàng có thể làm theo lời anh đấy. Điều duy nhất nàng mong muốn ở anh là môi anh áp vào môi nàng. Nàng chỉ trả lời:

- Cảm ơn, Lôrăng.

Nàng đinh ninh sẽ vui mừng trong buổi gặp lại hôm nay, thế mà tất cả đều tiêu tan trong một nỗi chán ngán khiến nàng trở nên bất công đối với người nàng yêu thương.

Hai tuần trôi qua, trong khoảng thời gian đó, hầu như ngày nào Lêa cũng gặp Lôrăng. Nhưng khốn nỗi không bao giờ được gặp riêng một mình. Trong những khoảnh khắc ở bên cạnh anh, nàng phải chịu đựng sự có mặt của Cami và thái độ dễ thương của cô ta lại làm nàng cảm thấy mỗi ngày một thêm khó chịu. Thảng hoặc một đôi lúc sáng suốt và vui vẻ, nàng mới thừa nhận Cami ít khó chịu hơn phần lớn phụ nữ khác, vì cô ấy biết chuyện trò về mọi thứ mà không tỏ ra thông thái rởm, và chịu vất vả nhiều để làm cho nàng vui vẻ. Cô ấy vốn rất khắt khe trong cách ứng xử nhưng chẳng đã đưa nàng tới rạp chiếu bóng, đến nhà hát, trong lúc cô ấy đang chịu tang đó sao? Lêa còn thấy trong cái động tác của Cami gỡ từ chiếc mũ đen cái băng tang và gập lại một cách chậm rãi mang nhiều ý nghĩa hơn là những lời nói sầu muộn của cô. Cô đã làm như vậy để làm vui lòng Lêa khi nàng bảo nàng không muốn đi ra ngoài với một người mang băng tang vì cái đó làm nàng chán nản và phát ốm lên được.

Một buổi sáng, Pie Đenmax bước vào phòng Lêa. Cô con gái đang ăn sáng trên giường.

- Ba chào con gái thân yêu, con có hài lòng về những ngày sống ở Pari này không?

- Ồ, có, thưa ba, mặc dù con chưa được làm những cái thật thú vị.

- "Làm những cái thật thú vị" là thế nào? Ngày nào con cũng đi dạo, đến các viện bảo tàng, các cửa hiệu lớn, đi bơi thuyền trong rừng Bôlônhơ. Vậy con còn muốn gì hơn?

- Con muốn đi khiêu vũ ở quán rượu, ở nhà hát nhạc kịch, con muốn vui chơi.

- Con có biết con có nói gì không? Chồng chưa cưới của con mới chết chưa đầy bốn tháng mà con chỉ nghĩ tới chuyện nhảy nhót. Con không có trái tim hay sao?

- Đâu phải lỗi tại con nếu anh ấy chết.

- Lêa, con vượt quá mọi giới hạn rồi. Ba không bao giờ tin là con yêu thằng bé Clôđơ tội nghiệp ấy nhưng bây giờ thì con làm ba thất vọng hoàn toàn.

Giọng nói miệt thị của ông bố làm Lêa đau đớn tựa một cái tát. Bỗng thấy mình khổ sở, bị hiểu nhầm và đồng thời bị bóc trần, nàng oà lên khóc nức nở.

Pie Đenmax có thể chịu đựng tất cả, trừ những giọt nước mắt của cô con gái được cưng chiều.

- Con gái bé bỏng của ba, không có gì đâu, không có gì nghiêm trọng cả đâu. Ba hiểu, ở tuổi con mà không được vui chơi thì quả là gay go. Thôi, chúng ta sẽ về nhà, con sẽ gặp mẹ con và chúng ta lại cùng nhau dạo chơi.

- Con không muốn về Môngtiac.

- Vì sao vậy, khi con âu sầu ở Pari?

Lêa im lặng.

- Con yêu quý, con trả lời ba đi.

Nàng ngẩng lên nhìn bố với một khuôn mặt lã chã nước mắt vì biết rằng nhìn thấy vậy, ông bố sẽ chiều mình đủ điều.

- Con muốn ghi tên ở Xoocbon để theo lớp văn học. - Nàng nói nhỏ nhẹ.

Pie Đenmax ngạc nhiên nhìn con.

- Ý nghĩ kỳ quặc thật! Vào những lúc khác thì ba không nói gì. Thế ra con quên là đang có chiến tranh sao?

- Đâu phải là một ý nghĩ kỳ quặc, hả ba. Cami và nhiều cô bạn đều đến Xoocbon. Còn chiến tranh thì chưa lan tới đây. Ba yêu quý, con van ba, ba bằng lòng đi ba!

- Để ba còn phải nói chuyện với má con và hỏi xem hai bà cô có bằng lòng cho con ở trọ không đã. - Pie Đenmax đáp và tìm cách đẩy lùi Lêa đang ôm chặt lấy ông đến ngạt thở.

- Ba gọi điện thoại cho má con đi, con sẽ lo liệu với hai bà. - Lêa nói và nhảy xuống giường - Vả lại - Nàng nói thêm - Cami bảo con tới ở nhà cô ấy nếu việc ăn ở tại đây gặp khó khăn.

- Ba thấy ba phải đối phó với cả một âm mưu đấy. Thế hôm nay con làm gì?

- Con chưa rõ, con phải chờ Cami gọi điện cho con. Thế còn ba, ba làm gì?

- Ba có một buổi hẹn gặp và một bữa ăn trưa để bàn về công việc làm ăn.

- Ba đừng quên là hôm nay chúng ta ăn tối ở nhà anh Lôrăng. Anh ấy muốn giới thiệu mấy người bạn với cha con ta.

- Ba không quên đâu. Tạm biệt con.

- Tạm biệt ba. Và ba cũng đừng quên gọi điện cho má con!

Cánh cửa vừa đóng lại, Lêa đã bắt đầu nhảy múa, đinh ninh ông bố sẽ chiều theo ý mình. Hôm nay, nàng phải chuyển qua tấn công. Hôm qua, nàng đã bảo Cami là nàng phải đi phố mua sắm một mình; và đã nói với hai bà cô là nàng đến ăn trưa ở nhà Cami. Được tự do, được có một ngày cho riêng mình, thú vị thật! Trời lại đẹp, may mắn làm sao! Nàng sắp được mặc lần đầu tiên bộ đồng phục đẹp đẽ nàng đã mua lén ở cửa hiệu sang trọng ở ngoại ô Xanh-Ônôrê. Với cả chiếc mũ, ví, giày và cả găng tay nữa... Mấy thứ đã ngốn hết số tiền dành dụm bấy lâu nay. Vừa khe khẽ hát, nàng vừa bước vào phòng tắm. Khi nàng bước ra, mình choàng chiếc áo tắm rộng màu trắng sực nức mùi thơm, Anbectin đi ngang qua hỏi nàng có làm đổ lọ nước hoa không.

Gần mười một giờ rồi. Nếu muốn đến Bộ Chiến tranh lúc mười hai giờ thì Lêa phải nhanh chóng lên. Nàng vội vã thay quần áo. Nàng rùng mình khoan khoái khi đụng vào chiếc áo blu bằng lụa hồng làm nét mặt nàng rạng rỡ. Chiếc váy bằng nhiễu màu đen rất thích hợp. Còn áo chẽn thì làm nổi bật thân hình mảnh mai của nàng. Trên mái tóc búi ngược, nàng đội chiếc mũ duyên dáng mà chỉ ở Pari mới có, một thứ mũ rơm hình thuôn màu đen được tô điểm kín đáo bằng mấy đóa hoa hồng và một lớp mạng thưa. Thêm giày khiêu vũ cao gót, đôi găng tay bằng thứ da mịn màng nhất và một mẩu khăn nhỏ cài ở túi trên ăn ý với chiếc mũ, thế là hoàn chỉnh bộ trang phục, tuy có hơi nghiêm trang nhưng vẫn không làm cho Lêa già đi, mặc dù nàng muốn tỏ ra là đàn bà hơn. Nàng ngắm nhìn mình lần cuối cùng trước khi ra đi đôi tất với toàn bộ dáng vẻ của mình: bóng nàng trong tấm gương tủ lớn làm nàng thoả mãn và nàng sung sướng nở một nụ cười.

Bây giờ phải làm sao để hai bà cô và bà hầu Exten không nhìn thấy: họ sẽ không khỏi ngạc nhiên nếu thấy một cô gái còn chịu tang người chồng chưa cưới mà ăn bận màu hồng và cắm hoa trên mũ.

Trên hè phố Đại Học, khi cánh cửa ra vào đóng lại sau lưng, Lêa thở ra khoan khoái. Nàng rùng mình và bước về hướng đại lộ Xanh-Giecmanh để tìm tắcxi. Trời lạnh giá! Ánh mặt trời chỉ để trêu ngươi, mùa đông đã tới. May sao chính phủ cho phép đốt là sưởi đến rằm tháng tư.

Lêa phải đi bộ tới tận Xanh-Giecmanh-đê-Prê để tìm tắcxi trước ánh mắt trầm trồ của đàn ông và vẻ ganh tị của không ít phụ nữ. Ở bến xe, những người lái đứng dựa vào thành xe sưởi nắng, miệng ngậm thuốc lá hoặc chân gõ nhịp cho ấm người. Lêa bước lên chiếc xe đầu tiên. Một người đàn ông còn trẻ, đầu đội mũ cát két kẻ ô vuông hết sức kỳ cục, ngồi vào tay lái.

- Tôi phải đưa cô tới đâu bây giờ?

- Tới Bộ Chiến tranh.

Lêa bước tới cạnh người tuỳ phái.

- Tôi muốn gặp trung uý đờ Acgila.

- Ông ấy hẹn gặp cô phải không?

- Phải - Lêa ấp úng đáp, có phần bối rối trước cảnh binh sĩ đủ mọi binh chủng đi lại tấp nập như trên một sân ga.

- Lêa làm gì ở đây?

- Cô ấy bảo ông hẹn gặp.

Lôrăng nhướn mày lên, nhưng trước vẻ bối rối của Lêa, anh vừa nói vừa dẫn nàng đi:

- Đúng thế. Có việc gì ảy ra vậy? Không có gì nghiêm trọng chứ?

- Không, em chỉ muốn gặp anh thôi. - Nàng đáp và liếc nhìn anh - Và ăn trưa với anh - Nàng vội nói thêm.

- Một ý nghĩ thú vị thật! May sao tôi rảnh. Cô đến văn phòng tôi đi, tôi đi gọi Cami cùng đi với chúng ta.

- Ồ! Không! - Lêa vội kêu lên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Lôrăng, Lêa dịu dàng nói:

- Hôm nay, Cami không có thì giờ đi ăn trưa: cô ấy lo đi mua sắm để chuẩn bị cho buổi tối nay.

- Đúng thế, tôi quên bẵng buổi tiếp khách tối nay! Cô muốn chúng ta đi ăn trưa ở đâu?

- Một tiệm ăn nào thật sang trọng.

- Đồng ý. - Anh cười và đáp - Cô thấy tiệm Macxim thế nào?

- Tuyệt vời!

Người lái xe của Bộ đỗ xe cho họ xuống ở đường phố Hoàng gia, Anbe, người đầu bếp, đón tiếp họ với vẻ lịch thiệp quen thuộc:

- Bày bàn cho ngài đờ Acgila!

Nhiều người ngoảnh đầu lại khi Lêa bước vào. Tim nàng đập rộn ràng dưới lớp áo lụa hồng. Ngồi xuống ghế, nàng nhìn quanh và không tìm cách che giấu vẻ tò mò và niềm hứng thú được tới khách sạn nổi tiếng nhất thế giới. Nàng thấy không thể quên được gì hết: những bông hoa trong bình bạc, đồ sứ, đồ pha lê, thái độ phục vụ lặng lẽ và nhanh chóng của những người bồi bàn, những tấm gương phản chiếu đến vô tận ánh sáng màu hồng của tán đèn, đồ nữ trang và mũ của phụ nữ, lớp đăng ten ở diềm cửa, màu nhung đỏ trên ván lát tường màu sẫm. Tất cả đều toát ra cảnh giàu sang, không một chút hơi hướng chiến tranh.

- Hình như là Môrixơ Sơvahê (Ca sĩ và diễn viên điện ảnh người Pháp). - Nàng thì thầm vào tai Lôrăng.

- Đúng ông ta. Và kia, ở cuối phòng là Xasa Ghitry (Nhà soạn kịch và diễn viên người Pháp). Ở bên cạnh là Mari Macket (Nữ nghệ sĩ người Pháp) xinh đẹp...

Một người hầu bàn đưa thực đơn tới.

- Cô định ăn gì?

- Gì cũng được, em tin chắc cái gì ở đây cũng tốt cả. Anh chọn cho em.

Họ chọn xong món ăn, người bồi rượu bước tới.

- Thưa, ngài uống gì ạ?

- Sămpa. - Lêa bảo.

- Anh đã nghe chưa? Bà muốn dùng sămpa.

Rượu được mang tới rất nhanh.

- Chúng ta hãy nâng cốc để chúc mừng cúng ta. - Lêa vừa nói vừa nâng cốc.

- Chúc mừng chúng ta và cả những người chúng ta yêu mến. - Lôrăng nói thêm.

Họ im lặng uống và nhìn nhau.

Nét mặt của Lêa rạng rỡ trước mắt người đàn ông mà nàng yêu mến. Những nét lấm chấm ở tấm voan khiến khuôn mặt tươi mát của nàng có phần bí ẩn, đôi môi ươn ướt của nàng đượm vẻ nhục cảm hơn. Nàng cảm thấy ánh mắt Lôrăng như vuốt ve trên người mình. Với một vẻ duyên dáng hữu ý, nàng từ từ nâng tấm voan lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt.

- Em đẹp quá!

Nghe giọng nói xúc động, Lêa nở một nụ cười kín đáo. Lôrăng bíu chặt hai tay lên tấm khăn trải bàn. Cử chỉ của anh làm nàng rùng mình, như thể những ngón tay cắm vào da thịt mình. Nàng vội làm một cử chỉ quen thuộc từ ấu thơ nhưng trong lúc này, có một ý nghĩa khiêu khích kỳ lạ: nàng lấy ngón tay cái và ngón tay trỏ xoắn lấy môi dưới của mình.

- Thôi đi!

Hai ngón tay buông ra và Lêa bĩu môi với thái độ giả vờ kinh ngạc. Lôrăng không phải biện hộ gì vì có người mang thức ăn tới. Lêa háu đói ăn ngấu nghiến, chỉ mấy miếng là nuốt gọn con cá hương xông khói.

- Ồ! Ngon quá!

Rồi đột ngột nói thêm:

- Anh tin là chiến tranh sắp bùng nổ hay sao?

Câu hỏi làm anh bất ngờ tới mức suýt đánh đổ ly rượu.

- Đúng thế. Tôi sắp phải trở lại trung đoàn.

Hai mắt bỗng nhiên mở to, tim như ngừng đập, Lêa hỏi:

- Bao giờ?

- Ngày kia.

- Ở đâu?

- Ở gần Xơđăng.

- Anh biết từ lâu?

- Từ ba ngày nay.

- Anh đã nói với Cami chưa?

- Tôi chưa đủ can đảm.

Lêa hầu như không đụng tới món ăn tiếp theo, nhưng uống liền mấy ly sămpa. Hình ảnh Lôrăng bị chết hay bị thương xa dần. Rượu đem lại cho nàng một cảm giác khoan khoái và nàng trở lại vui vẻ.

- Chúng ta nói chuyện khác thôi, anh có muốn thế không? - Nàng vừa hỏi vừa đặt tay lên bàn tay Lôrăng.

- Em nói đúng. Vì sao lại làm cho ảm đạm những giây phút hoà bình và hạnh phúc cuối cùng này? Trong những lúc đen tối nhất, anh sẽ nhớ tới hình ảnh em, hình ảnh cô gái xinh đẹp màu hồng và màu đen.

Lấy lòng bàn tay chống cằm, mắt lim dim, Lêa cúi xuống:

- Anh thấy rõ là anh yêu em chứ!

Một nét ửng hồng trẻ trung rạng rỡ trên khuôn mặt Lôrăng.

- Anh đừng chối, em cảm thấy rõ lắm. Không! Anh cứ để em nói. Anh, anh sẽ nói những điều dại dột thôi. Lôrăng, em yêu anh, em còn yêu anh hơn cả hôm em nói với anh điều đó cơ. Em điính hôn với Clôđơ là để trả thù, để làm anh đau đớn thôi. May sao, anh ấy... Không, em không muốn nói thế. Em muốn nói là bao giờ em cũng tự do.

- Nhưng cô quên là tôi không tự do.

- Đúng thế, nhưng chính anh yêu em cơ.

- Không đúng. Và dù sao đi nữa, cô cũng không nghĩ là tôi hèn nhát tới mức bỏ rơi Cami chứ? Nhất là...

- Nhất là làm sao?

- Kìa, ông đờ Acgila thân mến!

- Ồ! Ông Tavecniê, ông khỏe mạnh chứ?

Hắn có một vẻ lịch sự không sao chịu nổi. "Một kẻ hãnh tiến thật sự", Lêa nghĩ bụng với một ác cảm sâu xa, trước thân hình cao lớn của Tavecniê trong bộ com lê màu xám lông chuột, đường cắt tuyệt mỹ.

- Tiếc rằng không được như ông. Tiểu thư Đenmax, tôi tất vui mừng được gặp lại cô.

Lêa nghiêng đầu với điệu bộ phẫn nộ khiến anh chàng quấy rầy phải mỉm cười.

- Tôi thấy tiểu thư thì có khác. Cho phép tôi tạm biệt, chúng ta sẽ gặp lại nhau lâu hơn tối nay.

Giơ tay phác một cử chỉ, Phrăngxoa Tavecniê bước đi và chào hai ba người trước khi ra khỏi phòng.

- Em không muốn thấy mặt hắn. Có lẽ em hiểu lầm nhưng chắc không phải anh mời hắn tối hôm nay chứ?

- Có đấy, đã nhiều lần anh ta bảo anh là muốn tới chào Cami.

- Thế thì tối nay cô ấy sẽ vui vẻ ra trò.

- Cô bất công đấy, anh ta rất dễ thương và vui nhộn.

- Em khó tin điều đó, hắn là một đứa thô bỉ. Em chán chốn này rồi, chúng ta đi thôi.

Thời tiết bên ngoài đã xấu đi: không còn ánh nắng, mà chỉ có một bầu trời ảm đạm.

- Hình như tuyết sắp rơi. - Lôrăng vừa nói vừa bước về phía cỗ xe của Bộ vừa đỗ dọc hè phố.

- Đúng, chúng ta về thôi, em thấy lạnh.

- Tôi không lấy gì làm ngạc nhiên vì cô không mặc đủ ấm. Cô bước nhanh vào xe đi.

Ngồi vào xe, anh lấy áo mưa của mình khoác cho Lêa và quàng tay lên vai nàng.

Hai người ngồi im lặng một lát.

- Lái giùm về đường phố Đại Học. - Lôrăng nói với người lái.

- Anh ôm lấy em cho em ấm nào. - Lêa vừa nói vừa ngả đầu lên vai chàng trai.

Lim dim đôi mắt, nàng cảm thấy chàng cũng rạo rực như mình. Lát sau, nàng không sao cưỡng nổi:

- Anh hôn em đi nào!

Lôrăng như muốn thờ ơ với cặp môi sẵn sàng hiến dâng kia, nhưng chậm rãi, kiên quyết, Lêa kéo sát anh lại. Anh không chống cự nữa. Lãng quên Cami và cả sự có mặt của người lái xe, đôi môi anh chiếm đoạt môi cô gái. Thời gian như ngưng đọng. Khi anh bỏ được nàng ra thì cỗ xe đang từ từ lăn bánh trên đường phố Đại Học.

- Thưa trung uý, tôi phải dừng xe ở số nhà nào đây? - Người lái xe hỏi giọng ngập ngừng.

- Đây rồi. Anh cho đỗ lại.

- Vâng, thưa trung uý.

Vẻ đắc thắng, Lêa lặng lẽ nhìn Lôrăng. "Chẳng khác một con vật" - Anh thầm nghĩ trong lúc nàng lấy lại vẻ tự nhiên, đưa tay lên vuốt lại mái tóc.

Xe dừng bánh. Không chờ người lái xe mở cửa, Lêa bước xuống, tay cầm mũ. Lôrăng tiễn nàng đến tận cửa nhà.

- Em tha lỗi cho anh về chuyện lúc nãy.

- Sao lại tha lỗi? Thú vị lắm chứ anh! Anh đừng làm bộ phụng phịu thế. Yêu đương thì có chết ai đâu. Hẹn anh tối nay, anh yêu. (Pó tay.com)

Trung uý đờ Acgila đứng sững sờ một lát trước cánh cửa vừa khép lại.

Tuy ông bố đã năn nỉ Lêa sửa soạn đến cho kịp buổi tiếp tân mà Lôrăng và Cami dành riêng cho họ, nàng vẫn đến muộn hai mươi phút. Nàng bận chiếc áo chẽn xa tanh đen mua lúc mới tới Pari. Pie Đenmax thấy với cách ăn mặc ấy, con gái ông chẳng khác nào như bó người lại trong hai lớp da óng ánh, vai và cánh tay trần trụi nhô ra khỏi màu đen của áo làm tăng thêm màu trắng của thịt da. Ông phải kêu lên:

- Con không thể ra phố với bộ quần áo ấy đâu.

- Có sao đâu ba! Mốt ngày nay là như vậy, phụ nữ đều bận áo chẽn cả thôi.

- Có thể thế, nhưng đối với một cô gái thì không ổn. Con hãy bỏ chiếc áo dài ấy ra.

Ánh mắt Lêa tối sầm lại. Hai môi cắn vào nhau.

- Con không có áo dài nào khác. Hoặc con đi với chiếc áo này hoặc con không đi nữa.

Hiểu tính nết con, Pie Đenmax biết không có gì có thể làm cô thay đổi ý kiến được.

- Ít ra con cũng mang thêm một tấm khăn san. - Ông nhân nhượng bảo con gái.

- Con có cái còn hơn khăn san cơ. Ba nhìn xem bà Anbectin cho con mượn cái này: tấm áo choàng bằng da chồn màu đen.

Đôi bông tai kim cương của bà Lida hoàn chỉnh bộ trang phục và làm cái gáy dưới búi tóc chải lật càng thêm mảnh mai.

Một cô hầu phòng dẫn họ vào buồng thay quần áo bề bộn áo quần. Dưới ánh mắt giận dữ của ông bố, Lêa cởi bỏ chiếc áo vét bằng da chồn màu đen. Khi nàng bước vào phòng khách, ung dung khoác tay ông bố, và cầm một cái ví nhỏ làm bằng những viên hạt trai trắng và đen, thì mọi ánh mắt đều quay về phía nàng.

- Lêa, chị đẹp quá. - Cami reo lên.

Người thiếu phụ nền nã trong tấm áo dài đen bằng nhiễu, váy màu sẫm, áo lót kín đáo, phía trên cài một viên đá ngũ sắc, tay áo đến tận khuỷu, quay lại nói thêm:

- Tôi dành cho chị một sự ngạc nhiên. Chị nhìn xem ai kia.

- Raun! Giăng!

Vẻ trẻ thơ, Lêa nhảy vào giữa vòng tay hai anh em Lơphevrơ. Cả hai đều mặc quân phục.

- Hạnh phúc quá! Các cậu làm gì ở Pari?

- Chúng tớ nghỉ phép. - Raun đáp.

- Chúng tớ trên đường trở lại mặt trận. - Giăng nói rõ hơn.

- Sáng mai, đoàn tàu mới khởi hành nên chúng tớ ghé thăm Lôrăng và Cami và được họ mời dự buổi tối nay.

- Bọn tớ định đi thăm cậu nhưng Cami bảo cậu sẽ tới đây và muốn dành cho cậu một sự ngạc nhiên.

- Hay quá! - Lêa nói và nhìn về phía Cami với một nụ cười rạng rỡ.

- Chị tới đây để tôi giới thiệu với bạn bè.

Lêa chào một vị tướng, một ông đại tá, một vị viện sĩ, một nhà văn có danh tiếng, một hoạ sĩ quen thuộc, một thiếu phụ nhan sắc, hai phu nhân luống tuổi và... Phrăngxoa Tavecniê.

- Lại ông!

- Cách tiếp đón kỳ thật, tôi biết rõ tính nết cô là như thế đấy.

Với một thái độ khinh bỉ, Lêa quay lưng lại.

- Mặt trái cũng có giá trị như mặt phải.

Nàng quay ngoắt lại:

- Ông thôi cái trò thô bạo đi!

- Cô bạn thân mến, nếu người đàn bà mặc chiếc áo này hay áo nọ là để cho đàn ông chú ý tới cái khác, chứ đâu phải tới màu sắc của áo. Cô không nghĩ như vậy ư? Cô cứ hỏi anh bạn Lôrăng đờ Acgila xem.

- Phải hỏi gì tôi đấy? - Lôrăng nói và dừng lại cạnh họ.

- Cô Đenmax băn khoăn không biết chiếc áo dài có thích hợp với cô ấy, và cô có làm vui lòng ông không.

- Nhiều lắm. - Lôrăng lầm bầm - Tôi xin lỗi. Chắc hẳn Cami đang rất cần đến tôi - Anh nói thêm và bước đi.

- Đồ vô lại. - Lêa bảo Phrăngxoa.

Hắn cất tiếng cười vang. Một vị tướng bước tới gần hắn.

- Thế nào Tavecniê, anh đã thành công chứ?

- Thưa thiếu tướng, chưa ạ!

Lêa đi về phía buypphê, nơi Raun và Giăng Lơphevrơ đang sôi nổi bàn cãi với ông bố nàng.

- Chúng tớ đang nói chuyện với bác về đất nước. - Raun bảo nàng - Bao giờ cậu về?

- Có lẽ tớ còn ở lại ít lâu nữa. Tớ muốn nghe giảng mấy giáo trình ở Xoocbon. Thế nào, ba, ba đã gọi điện cho má con chưa?

- Rồi.

- Má bằng lòng hở ba?

- Má con bảo về chuyện Xoocbon thì đã quá muộn, nhưng con có thể ở thêm mười lăm ngày nữa nếu hai bà cô đồng ý.

- Chắc chắn là hai bà đồng ý! Con cảm ơn ba. Ba cũng ở lại với con chứ?

- Không được, hai ngày nữa ba sẽ phải về.

Raun đưa cho Lêa một ly sămpa và kéo nàng ra một chỗ.

- Cậu không nên ở lại đây đâu. Chiến tranh lại sắp bùng nổ, có thể nguy hiểm đấy.

- Cậu hình dung bọn Đức có thể đến Pari à? Nhưng các cậu sẽ chặn chúng lại chứ. Không phải là các cậu đông hơn hay sao?

- Cái đó chẳng có quan hệ gì hết. Chúng được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, vũ khí chúng thích hợp hơn và không quân chúng tốt hơn.

- Có thể như thế, nhưng các cậu dũng cảm hơn chứ.

Raun lắc đầu:

- Dũng cảm trước những cỗ pháo của chúng, cậu biết rồi đấy...

- Này, gặp cậu, tớ mừng lắm, cậu đừng làm hỏng buổi gặp tối nay.

- Cậu nói đúng. Chúng ta hãy nâng cốc vì chiến thắng và vì cậu, người đẹp.

Lêa, Raun và Giăng bước sang một căn phòng nhhỏ có cửa lớn mở thông sang phòng khách. Trên tường để đầy sách, lửa đang cháy trong lò sưởi bằng cẩm thạch màu trắng trên đặt một bức tượng đồng đỏ đẹp tuyệt vời thể hiện một kỵ sĩ và một con ngựa bị đàn sói tấn công. Lêa ngồi trong ghế bành bên cạnh lò sưởi. Hai chàng trai ngồi dưới chân nàng.

Ba người ngồi im lặng, mơ màng nhìn ngọn lửa, đê mê trong bầu không khí ấm áp, và lắng nghe tiếng củi tí tách. Đứng dựa vào một cánh cửa, Phrăngxoa Tavecniê ngắm nhìn họ, tay cầm một ly sămpa. Hắn có một mối cảm tình bản năng đối với hai chàng trai nhân hậu và dũng cảm. Hắn thú vị thấy họ say mê đến thế cô bạn gái hay làm duyên làm dáng và nghĩ bụng tình hình sẽ ra sao nếu tình cờ cô gái chọn anh chàng này hay anh chàng kia.

Lêa cử động và duỗi mình, từ cổ họng phát ra những tiếng lầm rầm khoan khoái. Cánh tay, đôi vai và khuôn mặt hướng về ngọn lửa như được bao phủ trong một vầng hào quang. Tấm thân uyển chuyển như ẩn như hiện trong cảnh tranh tối tranh sáng. Nàng nghiêng đầu, để lộ một vùng da thịt phía sau gáy như khêu gợi những nụ hôn.

Phrăngxoa Tavecniê đột ngột đưa ly rượu lên môi, mấy giọt sămpa rơi xuống bộ lễ phục tuyệt vời. Hắn cần chiếm đoạt cô gái này. Hắn chưa bao giờ ham muốn một người đàn bà nào dữ dội hơn. Nàng có gì hơn những người đàn bà khác? Dĩ nhiên, nàng đẹp, thậm chí rất đẹp, nhưng là một đứa trẻ, một cô gái đích thực, quả là như thế. Mà hắn thì kinh hãi những cô gái đích thực, bao giờ cũng đa sầu đa cảm một cách dại dột và tỉ tê khóc lóc một khi mất trinh. Song cô gái này thì hình như có một cá tính khác. Bên tai hắn như còn văng vẳng lời nàng tỏ tình với anh chàng đờ Acgila khờ khạo. Giá được nàng tỏ tình như vậy... Hắn tin chắc nàng thích những cuộng cỏ khô đâm vào làn da màu hung. Sẽ có ngày nàng phải thuộc về hắn.

Lêa ngoảnh mặt ra phía cửa và bắt gặp ánh mắt cuồng nhiệt của hắn dán lên người mình; nàng không hề nhầm lẫn về cái nhìn ấy. Nàng thích những ánh mắt đăm đắm, rõ ràng ấy của đàn ông. Tuy thù ghét con người đang ngắm nhìn mình, nàng bỗng rùng mìh vì khoái cảm. Cử chỉ thoáng qua ấy không lọt khỏi mắt Phrănxoa Tavecniê: hắn mỉm cười với sự thoả mãn. Nụ cười làm Lêa khó chịu, nàng không biết nó ẩn giấu một xúc cảm dữ dội hơn.

- Ông làm gì mà đứng như trời trồng thế?

- Tôi ngắm nhìn cô.

Giọng nói nhấn mạnh trong câu trả lời càng làm Lêa bực bội, nàng đứng dậy với một thái độ chậm rãi cố ý.

- Thôi ta đi! - Nàng nói với hai anh em Lơphevrơ - Ngay cả ở đây cúng không yên ổn được.

Không chờ họ, nàng bước về phía phòng khách. Khi nàng đi qua trước mặt, Phrăngxoa Tavecniê giữ cánh tay nàng lại và nói, giọng gay gắt:

- Tôi không muốn người ta xử sự với tôi như vậy.

- Thế nhưng ông cứ phải tập làm quen với cái đó nếu chẳng may, chúng tôi lại phải gặp ông. Bỏ tôi ra.

- Trước hết, để tôi khuyên cô một lời..., đúng, tôi biết, cô chẳng thèm để ý tới đâu. Cô đừng ở Pari, có thể nguy hiểm đấy.

- Chắc chắn là ông nhầm rồi. Ở đây không có gì nguy hiểm hết vì lẽ ông ở đây, trong lúc đáng lẽ phải ở mặt trận như mọi người đàn ông xứng đáng với cái tên gọi ấy.

Hắn tái mặt trước lời nhục mà, mặt hắn đanh lại và ánh mắt dữ dằn:

- Nếu cô không phải là một con nhóc thì tôi đã cho cô một quả đấm vào mặt...

- Chắc hẳn phụ nữ là kẻ thù duy nhất mà ông biết chống lại. Bỏ tôi ra, ông làm tôi đau.

Không có lý do gì rõ rệt, hắn bỗng cất tiếng cười vang làm át cả tiếng trò chuyện trong phòng khách và bỏ cánh tay cô gái ra với một vệt đỏ lựng do móng tay của hắn để lại.

- Cô nói đúng, chỉ có phụ nữ là địch thủ ngang tầm của tôi, và tôi phải thừa nhận là không phải bao giờ tôi cũng thắng.

- Tôi lấy làm ngạc nhiên là thỉnh thoảng ông có thể thắng.

- Cô sẽ thấy thôi.

- Thế là đủ rồi, thưa ông.

Lêa bước tới Cami đang chuyện vãn với một bà khách.

- Tôi cảm thấy cô bạn trẻ của chúng ta có điều bất bình với Tavecniê. - Người thiếu phụ nhan sắc nói.

Lêa nhìn bà ta với vẻ cao ngạo thỉnh thoảng nàng vẫn bộc lộ khi người ta có điều gì tò mò muốn hỏi nàng. Vẻ cao ngạo ấy, mẹ nàng đã từng tìm cách làm cho nàng từ bỏ nó đi mà không được.

- Tôi không rõ bà muốn nói gì.

- Bà Muyntanh biết rõ ông Tavecniê và hết lời ca ngợi ông ta. - Cami vội vã đáp.

Lêa không đáp, chờ nghe nói tiếp với một vẻ thờ ơ có phần khiếm nhã.

- Thân sinh tôi và nhà tôi hết sức kính yêu ông ta. Ông ta là người duy nhất có thể giúp tôi xin cho họ được phép rời khỏi nước Đức.

- Vì sao họ muốn rời khỏi nước Đức? - Lêa ngạc nhiên và bất giác hỏi.

- Vì họ là người Do Thái.

- Rồi sau đó thế nào?

Xara Muyntanh nhìn cô gái nhan sắc vừa trẻ thơ vừa có vẻ khiêu khích trong tấm áo dài xa tanh đen, và nhớ lại hình ảnh bản thân mình mấy năm về trước khi bước chân vào một quán rượu sang trọng ở Beclin, một bên khoác tay cha, một bên khoác tay chồng: lúc đó bà cũng mang chiếc áo xa tanh mới nhưng màu trắng. Viên chủ quán vội vã chạy tới khi nhận ra Ixraen Ladarơ, người nhạc trưởng nổi tiếng thế giới, và dành cho họ chiếc bàn tốt nhất. Họ đang bước theo chủ quán thì bỗng bị một người đàn ông cao lớn, tóc hung, bộ mặt xung huyết, tay cầm ly cô nhắc, mặc đồng phục S.S, ngáng đường và gọi hỏi:

- Ixraen Ladarơ phải không?

Ông cụ dừng lại, mỉm cười, cúi chào trong lúc tên S.S kêu toáng lên:

- Một tên Do Thái...

Trong gian phòng rộng, mọi câu chuyện ngừng bặt; chỉ có cây dương cầm cất tiếng, còn làm nổi rõ bầu không khí im lìm. Người chủ quán tìm cách can thiệp, nhưng tên sĩ quan lấy tay gạt mạnh, khiến ông ta đụng vào một người hầu bàn và ngã xuống. Mấy người phụ nữ kêu lên. Tên sĩ quan liền nắm ve áo xmôkinh của Ixraen Ladarơ và thét vào mặt ông rằng hắn không thích những người Do Thái. Chồng Xara chạy tới can thiệp nhưng một nắm đấm khiến anh ngã quỵ xuống.

- Anh không hiểu rằng ở xứ sở này người ta không thích bọn Do Thái, người ta xem chúng không bằng những con chó và chỉ có người Do Thái tử tế khi hắn chỉ còn là một xác chết hay sao?

Tiếng đàn dương cầm im bặt. Tất cả mọi cái bắt đầu quay cuồng xung quanh Xara. Xara ngạc nhiên thấy mình kinh hoàng hơn sợ hãi, và chú ý tới những chi tiết xa lạ đối với tình hình xảy ra; tấm áo dài rất hợp với cô gái cao lớn tóc hung kia; chiếc vòng ngọc trai xinh đẹp của người đàn bà có mái tóc hạt tiêu nọ; mấy cô vũ nữ túm tụm cạnh chiếc diềm cửa màu đỏ, với những bộ đùi thật đẹp. Nàng nghe tiếng mình thốt lên:

- Ba!...

Bọn binh lính đi theo tên sĩ quan vây lấy nàng, bảo nhau một cô gái Do Thái như nàng thì không tồi. Một đứa đưa tay nắm lấy chiếc áo dài trắng của nàng. Như trong một cơn ác mộng, nàng ngnhe tiếng vải bị xé. Chồng nàng tỉnh dậy nhảy xổ tới. Một cái chai vỡ tan trên sọ anh. Anh từ từ khuỵu xuống, máu đầm đìa trên mặt.

Những giọt máu in trên tấm áo dài trắng của nàng. Nghi hoặc, nàng cúi xuống mà không tìm cách che giấu cặp vú trần truồng và lấm tấm máu. Nàng nhìn xuống hai bàn tay. Bỗng nàng rú lên:

- Im mồm đi, con Do Thái bẩn thỉu!

Cả một ly cô nhắc dập tắt tiếng kêu của nàng, làm mắt mũi nàng như bị cháy bỏng. Mùi rượu khiến nàng buồn nôn; nàng nghiêng người và nôn thốc nôn tháo. Nàng không nhìn thấy gì hết. Một mũi giày đá mạnh vào chính giữa bụng, nàng nảy bật vào một cây cột.

- Con khốn nạn nôn ra hết cả người tao!

Từ lúc đó, tất cả trở nên mơ hồ: chồng nàng nằm chết ngất trong máu: nàng, trong đống nôn. Cha nàng, mái tóc dài bạc trắng nay nhuộm máu đỏ lòm, bị lôi đi xềnh xệch; tiếng kêu la, tiếng còi; và cánh cửa chiếc xe cứu thương đóng lại sau lưng, nàng chỉ còn nghe mấy tiếng nói cuối cùng:

- Chẳng có gì đâu, bọn Do Thái thôi mà.

- Rồi sau đó thế nào? - Lêa nhắc lại.

- Sau đó - Xara Muyntanh dịu dàng đáp - Chúng đưa họ vào trại tập trung, hành hạ và giết chết.

Lêa nhìn bà ta, không tin, nhưng ánh mắt tối sầm nói lên sự thật.

- Xin lỗi, tôi thất thố quá.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx