sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Sáng hôm sau, Lêa thức giấc khi nghe tiếng Lôrăng mời nàng cùng đi ăn sángở tiệm Đinh hương. Lêa đinh ninh ngày hôm nay anh sẽ là người yêu của mình. Nàng chọn tỉ mỉ một bộ đồ lót bằng lụa màu hồng nhạt viền đăng ten màu mỡ gà. Trời lạnh, nàng mặc áo dài len màu đen, cổ bằng vải trắng hai lớp may chầm, khiến nàng có dáng dấp một nữ sinh nội trú. Nàng để tóc xoã trên bờ vai, cho rằng mái tóc vàng rực như một vầng hào quang ấy tương phản rất khéo với bộ quần áo trang nghiêm. Nàng khoác thêm chiếc măng tô dạ đen của hiệu may Lănggông, và sau mấy lần thử đi thử lại, nàng quyết định không đội mũ.

Nàng đến trước giờ và đi bộ ngược đại lộ Xanh-Misen. Cuộc dạo chơi càng tôn thêm nhan sắc cô gái, và với vẻ mặt rạng rỡ, nàng bước vào tiệm Đinh hương.

Quán ăn này làm nàng thích thú ngay với những tấm ván lát tường đơn sơ, những chiếc ghế bọc nhung, và tay hầu rượu đang đung đưa một cách tài tình một chiếc bình rượu sáng loáng. Nàng cởi bỏ măng tô giao cho cô gái phục vụ trong buồng thay quần áo, Lôrăng ngồi chờ nàng ở bàn và đang đọc tờ Lơ Phigarô, vẻ lo lắng. Mãi khi Lêa đến ngồi trước mặt, anh mới nhìn thấy nàng.

- Tin tức không tốt hả anh?

- Lêa, anh xin lỗi em. - Anh vừa nói vừa như muốn đứng dậy.

- Anh cứ ngồi yên. Chào anh, gặp anh, em vui sướng lắm.

- Chào em, em uống chút gì chứ?

- Uống như anh thôi.

- Bồi cho một cốc vang mùi.

Lêa đăm đắm nhìn anh, sẵn sàng phục tùng hoàn toàn mọi ham muốn của anh.

Một người hầu bàn bước đến bên cạnh:

- Thưa ngài, bàn ăn đã dọn xong. Bây giờ ngài đã dùng chưa?

- Đã, ở đấy sẽ yên tĩnh hơn. Anh cho mang theo ly rượu của tiểu thư.

Hai người vừa ngồi vào bàn thì một người phục vụ mang ly rượu mùi tới và người hầu bàn đưa thực đơn.

- Thưa ngài, hôm nay là ngày không thịt và cũng không bánh ngọt. - Hắn nói giọng rầu rĩ tới mức Lêa suýt bật cười - Nhưng cá của chúng tôi thì tuyệt vời.

- Rất tốt. Để bắt đầu, em có dùng vài con sò không? Đây là những con cuối cùng, và sò ở đây bao giờ cũng tuyệt.

- Tốt quá! - Lêa vừa đáp vừa đưa ly rượu mùi lên môi.

Theo gợi ý của người hầu bàn, Lôrăng chọn loại rượu Mơcxôn (Tên rượu đặt theo tên địa danh sản xuất), thái độ thờ ơ hiếm thấy ở một người am hiểu nghề rượu vang.

"Anh ấy có vẻ lo âu và mệt mỏi quá", cô gái thầm nghĩ.

- Có gì không ổn phải không anh?

Lôrăng nhìn cô gái như thể muốn ghi nhận từng nét mặt của nàng vào ký ức. Lêa rạng rỡ hẳn lên dưới ánh mắt chăm chú của anh.

- Em đẹp lắm... và cũng khoẻ khoắn lắm.

Lêa nhướn mắt lên, vẻ kinh ngạc.

- Đúng, em khoẻ khoắn lắm. - Em sẵn sàng chạy theo dục vọng, không một chút băn khoăn. Em như một con vật không hề có ý thức đạo lý và cũng không hề nghĩ tới hậu quả cả cho em lẫn cho những người khác.

"Anh muốn đi tới đâu? Thà nói với nàng là anh yêu nàng còn hơn là sa vào những ý nghĩ triết học mông lung", nàng nghĩ bụng.

- Nhưng anh không như em, Lêa ạ. - Anh nói tiếp - Anh muốn gặp em để nói với em ba điều và nhờ em một việc.

Nhà hàng mang rượu vang và sò tới. Tình yêu không làm cho Lêa mất ngon miệng. Nàng ăn ngấu nghiến. Ánh mắt dịu dàng, Lôrăng im lặng và ngồi ngắm nhìn nàng quên cả ăn.

- Anh nói đúng lắm. Sò ngon tuyệt. Anh không ăn ư?

- Anh không đói. Em ăn hết luôn nhé?

- Em có thể ăn hết sao? - Lêa đáp với một vẻ thèm muốn khiến trên khuôn mặt căng thẳng của Lôrăng nở một nnụ cười.

- Thế anh muốn nói gì với em?

- Tối nay anh đi.

- Tối nay!...

- Vào nửa đêm. Anh phải đến trung đoàn trong vùng Acđen.

Lêa đẩy lùi đĩa sò, ánh mắt chợt lo âu.

- Bọn anh có thể phải đương đầu với một đợt tấn công của quân Đức.

- Binh sĩ sẽ đẩy lùi chúng.

- Anh rất muốn tin như em.

- Anh nói chẳng khác nào Phrăngxoa Tavecniê.

- Tavecniê có thể là người nắm rõ nhất tình hình. Tiếc rằng bộ tổng tham mưu của tướng Gamơlanh (Tướng Pháp, tổng tư lệnh lực lượng Đồng minh) không nghe anh ta.

- Cái đó không làm em ngạc nhiên. Ai mà có thể tin cậy một con người như hắn. Thế anh còn điều gì cần nói với em nữa?

Không nhìn cô gái, Lôrăng nói liền một hơi.

- Cami đang chờ một đứa con.

Choáng váng, Lêa nhắm mắt lại. Nàng bíu lấy cạnh bàn. Ân hận về nỗi đau anh gây nên, lo lắng trước vẻ mặt xanh nhợt, và những ngón tay bíu chặt của cô gái, Lôrăng đặt tay lên hai bàn tay lạnh giá của nàng.

- Lêa, em hãy nhìn anh.

Không bao giờ anh có thể quên ánh mắt đau thương ấy. Nỗi đau câm lặng quá sức chịu đựng của anh. Một giọt nước mắt chảy trên làn má dịu dàng của cô gái, rơi vào khoé môi rồi tràn ra, chảy theo cằm xuống cổ.

- Em yêu, em đừng khóc. Anh cũng muốn nói với em là anh yêu em.

Anh ấy nói gì? Nói là anh yêu nàng!... Nếu thế thì chưa mất mát gì hết! Sao nàng lại khóc? Cami chờ đón một đứa con. Chuyện hay đấy, nó sẽ làm cho cô ta xấu xí đi trong nhiều tháng ròng rã, còn nàng thì... Bây giờ không phải lúc làm cho mình xấu đi vì những giọt nước mắt. Anh yêu nàng. Anh vừa nói với nàng. Đời đẹp biết chừng nào!

Đột ngột nàng cười vang và lấy khăn ăn lau nước mắt.

- Anh đã yêu em thì mọi cái khác đều không quan trọng gì hết. Cami chờ một đứa con, điều đó chẳng sao cả đối với em. Em, em chỉ muốn anh mà thôi.

Anh nhìn cô gái với một nụ cười mệt mỏi. Anh không sao có thể làm cho nàng hiểu được là đối với anh, tình yêu của họ không có lối thoát. Giờ đây, anh giận mình là xem như mình đã phản bội vợ.

- Anh nói lại là anh yêu em đi.

- Anh yêu em hay không, cái đó chẳng thay đổi gì quan hệ của chúng ta. Anh là chồng Cami.

- Cái đó chẳng dính dáng gì tới em. Em chỉ biết là em yêu anh và anh yêu em. Anh có vợ, thế thì sao nào? Đâu phải vì vậy mà chúng ta không thể làm tình với nhau.

Cô gái đang thèm muốn biết chừng nào khi nàng thốt ra những lời lẽ khiêu khích đến thế mà chắc hẳn nàng không hiểu hết ý nghĩa. Những điều mà Lêa bảo anh chứng tỏ rằng kẻ ngây thơ, chính là anh.

- Chúng ta có thể đến khách sạn. Ở Môngpacnax có đấy.

Hết sức kinh ngạc, anh đỏ bừng mặt và một lúc sau mới trả lời:

- Đừng nói chuyện ấy làm gì nữa!

Lêa tròn xoe mắt:

- Nhưng sao vậy? Chính em bảo với anh cơ mà!

- Anh muốn quên đi điều anh vừa nghe.

- Anh muốn gì, thậm chí anh cũng không biết nữa. Anh muốn em, thế mà anh cũng không dám thừa nhận điều đó. Anh thật tội nghiệp.

Lôrăng buồn bã nhìn cô gái.

Trước mặt họ, món cá đã nguội lạnh, không ai đụng tới.

- Thưa tiểu thư, tiểu thư không dùng. Tiểu thư có muốn thay món khác không?

- Không, tốt lắm. - Lôrăng cắt ngang lời người hầu bàn - Anh cho tôi hoá đơn.

- Vâng, thưa ngài.

- Anh rót rượu cho em?

Bề ngoài có vẻ thoải mái hơn, tuy thất vọng sâu xa, Lêa uống chậm rãi.

- Anh muốn nhờ gì em?

- Nói làm gì, em sẽ chẳng chấp nhận đâu.

- Chỉ có riêng một mình em quyết định thôi. Anh bảo gì nào?

Vừa thở dài, Lôrăng vừa đáp:

- Anh muốn nhờ em chăm sóc Cami. Thầy thuốc ngại một trường hợp đẻ khó và muốn cô ấy nằm nghỉ cho tới khi sinh nở.

- Cảm ơn anh đã nghĩ tới em. - Lêa nói, giọng châm biếm - Nhưng cô ấy không có ai săn sóc hay sao?

- Không có ai. Trước kia, cô ấy chỉ có anh trai, nay chỉ còn hai bố con anh.

- Vì sao không đưa cô ấy tới Rôsơ-Blăngsơ?

- Thầy thuốc sợ những nỗi vất vả dọc đường.

- Thế mà anh, anh không sợ giao phó người vợ thân yêu đang mang thai vào tay tình địch của cô ấy? Đó là chưa nói tới việc quân Đức có thể nhanh chóng tới Pari nếu em tin lời anh cũng như lời của Tavecniê, bạn anh.

Lôrăng lấy hai tay che mặt. Cử chỉ tuyệt vọng ấy làm Lêa xúc động. Nàng không thể không nở một nụ cười trước thái độ người đàn ông mình yêu thương.

- Đồng ý, em sẽ chăm sóc gia đình anh.

Lôrăng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, không tin.

- Em nhận lời ư?

- Em đã nói với anh rồi. Nhưng anh chớ nghĩ là anh dễ dàng thoát khỏi bối rối đấy. Em yêu anh và em sẽ làm tất cả để anh quên Cami đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx