sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11

- Anbectin... Exten... Lêa... bọn Đức tới, bọn Đức tới...

Đầu tiên, Exten từ trong nhà bếp bước ra, tay dính bột; rồi đến Anbectin, trong chiếc áo ngủ giản dị bằng len trắng, một cây bút máy cầm ở tay; và cuối cùng là Lêa, đầu tóc rối bù, chiếc áo ngắn bằng da chồn màu đen khoác ra ngoài sơmi.

- Cái gì mà cô gào lên thế? - Anbectin nghiêm khắc hỏi.

- Bọn Đức xâm lược nước Bỉ rồi. - Lida nức nở, mình mặc chiếc áo tắm màu hồng - Chúng vừa tuyên bố trên đài phát thanh.

- Lạy Chúa! - Exten vừa kêu vừa làm dấu chữ thập trước ngực, ngón tay để lại dấu bột trắng trên trán.

- Thế là không phải cháu nằm mơ nữa. - Lêa lầm bầm.

Anbectin đưa tay lên cổ họng mà không nói nửa lời.

Chuông điện thoại reo mãi. Cuối cùng Exten đến cầm máy:

- Alô... đừng bỏ máy ra! Thưa bà... Thưa cô Lêa, điện thoại gọi cô đây.

-... Vâng, tôi đây... Cô gọi bác sĩ đi... Ông ta không có ở nhà à?... Được, đồng ý, cô yên tâm, tôi tới ngay đây.

- Nghe đài phát thanh, Cami bỗng thấy choáng váng, chị hầu phòng hoảng hốt lên, còn thầy thuốc thì đi vắng. - Lêa giải thích - Cháu tới đó bây giờ.

- Cháu có muốn bà cùng đi với cháu không? - Anbectin hỏi.

- Cảm ơn bà, không cần đâu bà ạ. Exten, chị có thể cho tôi một ly cà phê không?

Khi Lêa tới thì Cami đã hồi tỉnh.

- Cô Lêa ơi, tôi sợ quá, tôi tưởng là bà ấy chết mất.

- Thôi, im đi, Giôdet. Chị có để giấy lại cho bác sĩ không?

- Có, hễ ở bệnh viện về là ông ấy tới ngay.

Phòng Cami tối om, chỉ có một cây đèn nhỏ soi lờ mờ một góc giường. Lêa bước lại gần trong lúc chú ý để không vấp phải các thứ đồ gỗ. Một nỗi đau đớn in rõ trên khuôn mặt Cami khiến Lêa xót thương, nàng khẽ cúi xuống và dụ dàng đặt bàn tay lên vầng trán lạnh giá của người thiếu phụ.

Cami mở choàng mắt nhưng không nhận ra nàng.

- Cô đừng nói gì hết, bác sĩ sắp tới. Tôi ngồi đây. Cô ngủ đi.

Người thiếu phụ nở một nụ cười và nhắm mắt lại.

Lêa ngồi im cho tới khi thầy thuốc tới vào đầu chiều. Khi bước ra khỏi phòng, ông có vẻ lo lắng.

- Cô là người thân thuộc duy nhất của bà đờ Acgila hiện có mặt ở Pari phỉa không? - Ông hỏi Lêa.

Lêa suýt nói cho ông rõ về mối quan hệ thân thuộc giữa mình và Cami, nhưng không muốn trình bày tỉ mỉ để khỏi phải giải thích lôi thôi.

- Vâng.

- Tôi không muốn giấu cô là tôi rất lo. Bà ấy cần được nghỉ ngơi hoàn toàn. Tôi trông cậy vào cô để đề phòng mọi bất trắc.

- Tôi thấy khó đấy. Trong tình hình hiện nay. - Lêa đáp, vẻ hài hước.

- Tôi biết lắm. - Người thầy thuốc vừa thở dài vừa viết đơn thuốc - Nhưng phải cố sức đảm bảo cho bà ấy một sự yên tĩnh tối đa.

- Tôi sẽ cố gắng, thưa bác sĩ.

- Tôi muốn có một người túc trực bên cạnh bà ấy. Đây là địa chỉ một người rất có thể tin cậy. Cô hãy nhân danh tôi gọi bà ấy, tôi hy vọng bà ấy rảnh. Mai tôi sẽ trở lại. Từ nay tới lúc đó, xin cô làm theo thật chặt chẽ những điều tôi hướng dẫn trong đơn.

Bà Lơbrơtông, nữ y tá, một bà quả phụ trong chiến tranh 1914, tới lúc sáu giờ tối và bắt tay vào việc với một vẻ quyền uy khiến Lêa không thích nhưng làm nàng yên tâm. Ý nghĩ phải ngủ lại trong phòng Lôrăng cũng khó chịu đối với nàng như phải chứng kiến lần nữa những giọt nước mắt của Cami. Sau khi ghi số điện thoại của Lêa, bà Lơbrơtông bảo nàng ra về một cách hết sức tự nhiên.

Nhà hai bà đờ Môngplâynet cực kỳ lộn xộn. Bà Lida muốn đi ngay Môngtiac nhưng bà chị bảo phải chờ xem tình hình sẽ tiếp diễn thế nào.

Lêa bật cười khi thấy bà cô Lida trong bộ quần áo đi đường, mũ đội ngược, ôm chiếc mặt nạ chống hơi độc và ngồi trên đống va li để chật cả lối ra vào.

- Từ nay đến đêm, tao không rời khỏi nơi này. - Bà giận dữ nói.

Anbectin bảo Lêa vào phòng khách nhỏ.

- Bà không làm sao có thể giảng giải cho bà ấy rõ đâu, và chúng ta sắp phải ra đi thôi. Vả lại bố mẹ cháu đã gọi điện và yêu cầu cháu trở về ngay.

- Cháu không về được đâu. Cami đang ốm và không có một ai chăm sóc cô ấy cả.

- Chúng ta cùng đưa cô ấy đi theo.

- Cô ta tuyệt đối không được động đậy.

- Nhưng bà không thể để cháu ở lại Pari một mình cũng như không thể để mặc bà Lida điên khùng ra đi.

- Bà ơi, tất cả những điều đó đều phi lý, bọn Đức còn ở xa và quân đội ta sẽ cản bước tiến của chúng.

- Chắc hẳn cháu nói có lý, chúng ta hoảng hốt một cách sai lầm. Để bà thử giảng giải cho bà Lida xem sao.

Bà được Phrăngxoa Tavecniê giúp một tay. Hắn vừa tới gặp Lêa để hỏi thăm tin tức về Cami, vì bà y tá không cho vào gặp.

Hắn bảo bà Lida đang ngồi run rẩy là chừng nào hắn còn ở Pari thì bà không phải lo sợ gì hết. Bà chịu ở lại cho tới hôm sau ngày lễ Giáng sinh vì tin chắc Thánh linh sẽ ủng hộ các tướng lĩnh.

- Vả lại, thưa hai bà, chúng ta không được nữ thánh Giơnơvievơ, vị thành hoàng của Pari, phù hộ hay sao? Chiều nay, Xanh-Echiên-đuy-Mông cũng như nhà thờ Đức Bà tấp nập người. Ông Pôn Râynô (Thủ tướng Pháp năm 1940) cùng với các ngài Bộ trưởng cấp tiến và các vị giám mục cùng tới cầu nguyện Đức thánh mẫu phù hộ cho nước Pháp. Dàn nhạc chơi bài Macxâye bằng đại phong cầm. Thượng đế ủng hộ chúng ta, xin hai bà đừng nghi ngại.

Phrăngxoa Tavecniê nói hết sức nghiêm trang tới mức Lêa tưởng là thật nếu hắn không nháy mắt ra hiệu cho nàng.

- Ông nói có lý. - Bà Lida yên tâm bảo - Thượng đế phù hộ chúng ta.

Ngày hôm sau, Cami trở lại bình tĩnh, hai má có chút khí sắc. Theo yêu cầu của nàng, Lêa mua cho Cami một tấm bản đồ nước Pháp vì nàng muốn biết chính xác, theo lời nàng, Lôrăng ở đâu và theo dõi bước tiến của quân đội Pháp ở Bỉ. Một bức tranh lớn của Max Ecxt (Nhà văn và hoạ sĩ Đức) bị gỡ ra và thay thế bằng tấm bản đồ. Bằng những lá cờ nhỏ nhiều màu sắc, Lêa đánh dấu vị trí của quân Pháp và của quân Đức.

- May sao, - Cami bảo - anh ấy không ở trong quân đoàn Girô (Tướng Pháp chỉ huy quân đoàn 7 và 9 năm 1940) mà là ở trong dãy Acđen, gần chiến lũy Maginô.

- Nhưng Phrăngxoa Tavecniê cho đấy là điểm yếu trong hệ thống phòng thủ của Pháp.

- Không đúng! Nếu quả như vậy thì làm gì vừa qua có nhiều binh sĩ được nghỉ phép đến thế! - Cami sôi nổi phản đối.

- Thưa bà đờ Acgila, đã đến giờ bà tiêm thuốc rồi. - Bà Lơbrơtông vừa bước vào phòng vừa nói mà không gõ cửa - Bà cũng cần nghỉ ngơi. Bác sĩ sắp tới đấy và ông sẽ không bằng lòng nếu thấy bà cựa quậy như thế đâu.

Như một cô bé đang phạm lỗi, Cami đỏ bừng mặt và ấp úng:

- Bà nói phải.

- Tôi phải về xem bà Lida có làm những điều dại dột nữa không. - Lêa đứng dậy nói - Bà ấy hoảng hốt tới mức có thể làm bất cứ điều gì.

- Tôi rất ân hận là vì tôi mà chị không trở về quê nhà được.

- Cô đừng nghĩ thế. Lúc này tôi chưa muốn ra đi tí nào đâu. Ở đây thú vị hơn ở Lănggông, và cả ở Boócđô nữa.

- Thú vị, thú vị! - Bà y tá lầm bầm.

Lêa và Cami muốn cười ồ lên nhưng phải kìm lại.

- Mai chị nhớ mang báo cho tôi.

- Mai không có báo đâu vì là ngày lễ Giáng sinh. - Lêa vừa đáp vừa sửa lại chiếc mũ phớt màu đen.

- Đúng thế, tôi quên khuấy mất. Tôi sẽ cầu kinh để bọn Đức khốn nạn bị đẩy lùi. Chị đừng đến quá muộn đấy.

- Đồng ý, hẹn đến mai, cô nằm nghỉ đi.

Trong lúc đi qua đường phố Grơnen, vì đang mải nghĩ, Lêa đụng phải một khách bộ hành. Nàng xin lỗi và đã nhận ra người đàn ông đã khuyên nàng mua cuốn sách của Xêlin. Y cũng nhận ra nàng và ngã mũ chào.

- Cuốn sách có làm bạn cô vui lòng không?

- Tôi không rõ, nhưng tôi có cảm tưởng ông chế giễu tôi trong việc mua bán ấy.

- Cô nghĩ thế ư?

- Đúng thế, nhưng điều đó chẳng có gì quan trọng đâu.

- Thật vậy. Xin lỗi cô, tôi chưa tự giới thiệu: Raphaen Man.

- Tôi biết.

Y nhìn nàng, vừa ngạc nhiên vừa lo ngại.

- Chúng ta cùng quen bạn bè của nhau chăng?

- Tôi không nghĩ như vậy. Tôi phải đi. Xin chào ông.

- Cô đừng ra đi như vậy, tôi muốn được gặp lại cô. Tên cô là gì?

Bất giác, Lêa đáp:

- Lêa Đenmax.

- Ngày nào, lúc một giờ, tôi cũng có mặt ở hiên quán Đơ-Magô. Tôi sẽ rất sung sướng nếu được mời cô một ly.

Lêa không đáp, gật đầu chào và bước đi.

Đường phố Đại Học hết sức im ắng: ngôi nhà trống không. Lo lắng, Lêa nghĩ bụng không biết có phải bà Lida lại cuống cuồng muốn ra đi và kéo theo bà Anbectin và Exten không. Nhưng nàng không phải băn khoăn lâu và ngay sau đó, hai bà cô cùng Exten trở về.

- Giá cháu được nhìn thấy cả khối người ấy! Họ thành tâm biết chừng nào! Thượng đế không thể bỏ rơi chúng ta đâu! - Bà Lida vừa thốt lên vừa thở hổn hển và bỏ chiếc mũ kỳ cục màu hồng cắm một bó viôlet to tướng ra.

- Thật hết sức cảm động. - Bà Anbectin điềm tĩnh nói trong lúc cởi chiếc áo màu xám.

- Chắn hẳn là với tất cả những lời cầu nguyện và lễ hội ấy, thì bọn Đức sẽ không thu được kết quả đâu. - Exten vừa nói thêm vừa bước về phía nhà bếp.

- Thế hai bà đi đâu về? - Lida hỏi.

- Hai bà và Exten đến nhà thờ Đức Bà; người Pari được mời tới đấy để cầu nguyện. - Bà Lida đáp trong lúc chải lại tóc trước một cái gương kiểu Vơnidơ ở cửa ra vào.

Lêa bước vào phòng khách nhỏ thì thấy lù lù một máy thu thanh đồ sộ mới tinh. Trước ánh mắt dò hỏi của nàng, bà Anbectin bảo:

- Bà Lida cháu vừa mua đấy.

- Thế cái máy cũ không dùng được nữa hả bà?

- Vẫn dùng được nhưng bà ấy muốn có một chiếc đặt ngay trong phòng ngủ, cạnh giường, mở suốt ngày đêm. Bà ấy muốn biết tin tức từng giờ một, cả ngày lẫn đêm. Bà ấy nghe cả đài Luân Đôn nữa đấy.

Lêa quay một cái núm đài. Sau một khoảnh khắc im lặng kèm theo mấy tiếng rè rè, họ nghe:

"... Ngày kia, ở ga Bắc, sẽ đón những đoàn tị nạn đầu tiên người Bỉ và người Hà Lan. Tất cả những ai muốn tỏ cảm tình với những con người tội nghiệp ấy, xin mời tới đón tiếp họ và mang quà tặng tới. Hội Chữ thập đỏ Pháp".

- Chúng ta sẽ đi. - Bà Anbectin nói, giọng quả quyết - Lêa, cháu gọi điện bảo người trông coi gara hãy đánh xe tới đây ngay sáng mai. Để bà cùng Exten đi xem chúng ta còn những thực phẩm và quần áo gì.

Đến nhà Cami, Lêa thấy nàng quỳ trước máy vô tuyến điện, mắt đẫm lệ, mặc mọi lời nài nỉ của bà Xara Muyntanh vừa đến thăm và những lời la rầy của bà Lơbrơtông.

- Mặc tôi, các người im đi, tôi muốn nghe tin. - Nàng kêu lên vì bị kích động dữ dội - Ô! Lêa, chị đấy à, chị bảo họ để tôi yên!

- Lát nữa tôi sẽ quay lại. - Xara nói và bước ra ngoài.

Lêa liền kiên quyết đẩy bà y tá ra khỏi phòng.

- Cô nghe này, họ phát lại thông báo của Tổng hành dinh Pháp:

"Từ Namuya đến Mêdierơ, kẻ địch đã lập được hai đầu cầu, một ở Hux, phía bắc Đinăng, một ở Môngtecmê. Một đầu cầu thứ ba, quan trọng hơn, đã được lập trong rừng Macphê, gần Xơđăng...".

- Rừng Macphê, chị nhìn bản đồ xem, nó ở sát chỗ đóng quân của Lôrăng.

Lêa đến đứng trước bản đồ, lấy ngón tay trỏ Xơđăng, rồi Moary, nơi ở của Lôrăng đờ Acgila.

- Không, cách hai chục cây số.

- Hai chục cây số là cái gì đối với một đội quân có chiến xa và máy bay đi ném bom khắp nơi? Chị đã quên tình hình xảy ra ở Ba Lan khi kỵ binh tấn công xe bọc thép của Đức hay sao? Tất cả binh sĩ bị giết hại. Tôi không muốn tình hình đó xảy ra đối với Lôrăng. - Cami thét lên và nằm sóng soài lên tấm thảm trải nhà, trong tiếng nức nở.

Lêa lặng im. Nàng nhìn bản đồ. Lá cờ đỏ nhỏ đánh dấu chỗ đóng quân của đoàn 18 khinh kỵ binh, trông tựa một vệt máu giữa màu xanh núi rừng.

Cami nói đúng. Hai mươi, ba mươi, thậm chí năm mươi kilômet, cũng chẳng là gì hết đối với chiến xa. Chúng sẽ đi qua chỗ nào để giết hại người đàn ông họ mến yêu: qua Mudông chăng? Hay qua Carinhăng? Không còn gì khác nữa ngoài cái làng Moary nhỏ bé: đối với nàng, nó trở thành trung tâm của vũ trụ và điểm trọng yếu của cuộc chiến tranh này. Nàng cần biết chính xác tình hình xảy ra ở đấy. Ai có thể nói cho nàng biết? Phrăngxoa Tavecniê chăng? Chắc hắn phải biết.

- Cô có biết có thể gặp Phrăngxoa Tavecniê ở đâu không?

Cami ngẩng lên, cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt.

- Phrăngxoa Tavecniê hở chị?... Ý nghĩ hay quá! Hôm qua, ông ta tới nói với tôi những điều rất đáng yên tâm: ông ta làm việc tại cơ quan Thông tin ở khách sạn Côngtinăngtan, và có ghi số điện thoại trong cuốn sổ tay của tôi bên cạnh lọ hoa kia kìa.

Lêa mở ngay cuốn sổ tay ở trang viết tên người và số điện thoại bằng một thứ chữ to, đẹp. Lêa gọi điện. Nàng xưng tên. Một giọng nữ đáp và sau đó là một giọng đàn ông.

- Ông Tavecniê phải không?...

- Không, tôi là Lôriô. Chúng ta vừa gặp nhau mấy hôm trước thôi mà.

- Xin lỗi, tôi không nhớ.

- Hôm ấy, trong một tiệm ăn Nga mà.

- Ồ!...

- Tiểu thư Đenmax, tôi có thể làm gì cho cô? Ông Tavecniê hiện đi vắng.

- Bao giờ ông ấy về?

- Tôi không rõ, ông ấy ra mặt trận theo yêu cầu của ngài Bộ trưởng.

- Mặt trận nào?

- Thưa tiểu thư, tôi lấy làm tiếc không thể nói được. Bí mật quân sự. Hễ ông ấy trở về, tôi sẽ nói lại là có cô gọi điện. Xin cô tin ở tôi.

- Cảm ơn ông, chào ông.

Lêa quay lại cùng Cami với một cử chỉ bất lực. "Cô ta yêu anh ấy biết chừng nào!" - Nàng thầm nghĩ khi nhìn thấy những nét mặt tàn tạ của người thiếu phụ quằn quại trên mặt đất.

- Cô đứng dậy đi! - Nàng nghiêm khắc bảo Cami.

- Vâng, chị tha lỗi cho tôi, tôi đã xử sự một cách lố bịch. Lôrăng ắt hẳn phải xấu hổ về tôi nếu anh thấy tôi trong tình trạng này.

Cami tựa tay vào ghế bành, vất vả đứng dậy. Nàng lảo đảo, cuối cùng lấy lại được thăng bằng, và dưới con mắt lạnh lùng và khinh miệt của Lêa, cố sức ngồi xuống, hai môi mím chặt để kìm giữ một tiếng rên đau đớn.b Hai bàn tay với những ngón tay tím ngắt đưa lên ngực trong lúc đôi môi hé mở mà không thốt được thành lời. Vào lúc đó, người thầy thuốc bước vào.

- Trời đất!

Ông chạy vội đến người bệnh, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống.

- Cô gọi giúp y tá. - Ông bảo Lêa trong lúc mở cặp da.

Khi Lêa và bà Lơbrơtông trở vào thì ông đã tiêm xong một mũi cho Cami.

- Tôi đã bảo bà không được rời khỏi bà ấy. Suýt nữa thì bà đờ Acgila chết, và cô này, - Ông vừa nói vừa chỉ vào Lêa - cứ nhìn bà ta mà không nhúc nhích!

Lêa sắp sửa giận dữ trả lời thì Giôdet bước vào bảo bà Muyntanh hỏi thăm tin tức người bệnh.

- Để tôi tiếp bà ấy.

Khi Lêa bước vào phòng khách, Xara Muyntanh nửa ngồi nửa nằm trên tràng kỷ. Bà ta chống tay nhổm dậy, nhưng nhận ra cô gái, lại uể oải nằm xuống.

- Lêa, tôi xin lỗi không sao ngồi dậy được. Cami ra sao rồi?

- Tình hình không tốt.

- Chúng ta có thể làm gì?

- Không thể làm gì hết. - Ông bác sĩ lúc đó vừa bước vào, đáp - Bà ấy cần được nghỉ ngơi hoàn toàn. Cô Đenmax, cô có thể đến gặp chồng bà ấy được không?

- Nhưng thưa bác sĩ, anh ấy đang ở mặt trận! - Lêa kêu lên.

- Đúng thế, đúng thế, cuộc chiến tranh này làm tôi lú lẫn. Tôi không ngừng nghĩ tới những cái khủng khiếp của cuộc chiến tranh trước, tới tất cả những người đã chết vô ích vì cái đó lại tái diễn. Lúc này, bà ấy đã ngủ được. - Ông vừa lấy chiếc khăn bỏ túi nhàu nát nói tiếp vừa lau đôi kính bị mờ hơi nước - Cơn khủng hoảng đã qua đi. Tuyệt đối bà ấy phải nhận thức được rằng nếu không tự kiềm chế thì bà ấy đe doạ đến tính mạng đứa bé trong bụng. Tôi đã cấm bà ấy đọc báo và nghe đài. Nhưng tôi không tin là bà ấy hoàn toàn nghe lời. Tôi phải về, tôi đã căn dặn bà Lơbrơtông. Mai tôi sẽ trở lại. Xin chào quý bà.

Xara và Lêa lặng im một lát.

- Cami tội nghiệp, cô ấy đã chọn không đúng lúc để cho một đứa trẻ ra đời. - Lêa nói trong tiếng thở dài.

- Cô nghĩ thế sao? - Xara hỏi và ngồi dậy - Tối nay cô làm gì? Cô có muốn chúng ta cùng đi ăn tối không?

- Rất vui lòng. Nhưng tôi phải về thay quần áo và báo cho hai bà cô tôi biết.

- Ăn mặc như thế, cô đẹp lắm rồi. Cô sẽ tắm ở nhà tôi. Cô cứ gọi điện cho hai bà cô, bảo là cô sẽ về nhà trước mười giờ.

Lêa nghe lời. Chỉ một mình Exten ở nhà, còn hai bà già đờ Môngplâynet thì chưa về. Exten năn nỉ Lêa về nhà đúng giờ hẹn.

Ở tiệm Ami-Lui, phòng ăn nhỏ đã đầy khách. Chủ hiệu cho kê một chiếc bàn tròn trước cửa ra vào "vì họ là bạn của ngài Tavecniê", và anh chàng hầu bàn treo một cái biển "hết chỗ", kéo tấm màn bằng nhung cáu bẩn, che khuất tiệm ăn.

Lêa tò mò nhìn quanh. Đây là lần đầu tiên nàng tới một chỗ như thế này, nó không ăn khớp tí nào với ý nghĩ của nàng về một hiệu ăn sang trọng.

- Tôi sẽ dẫn cô tới một tiệm giải khát hiện rất phát đạt. - Trước đó Xara bảo nàng.

Những bức tường màu vàng nhợt nhạt phản chiếu một thứ ánh sáng khiến khách khứa có vẻ như những người mắc bệnh đau gan. Mùn cưa rải trên nền gạch nứt nẻ, tạo thành những đống ẩm ướt, bẩn thỉu dưới chân: ghế gỗ thì cứng, không một chút êm ái, tiếng ồn ào và khói thuốc làm bầu không khí khó chịu.

Anh chàng hầu bàn khéo léo dọn bày bát đĩa trắng tinh, sạch bóng. Lêa có phần yên tâm. Nàng ghé hỏi cô bạn:

- Chị thường tới đây phải không?

- Vâng. Như tôi đã nói với cô, chính Phrăngxoa Tavecniê đã cho tôi biết nơi này: gan ngỗng béo, thịt thú và vang ở đây đều tuyệt. Khung cảnh thì không được vui mắt lắm, nhưng khách dễ quên điều đó nhờ chất lượng món ăn và thái độ dễ thương của người hầu bàn.

- Bà dùng vang gì thưa bà?

- Tôi không còn nhớ tên thứ vang ông Tavecniê đã dùng. Vang ấy, tôi thấy rất ngon.

- Thưa bà, quả nó rất ngon. Đó là vang Laguyn.

- Rất tốt, chúng ta uống chúc sức khoẻ ông ấy.

Lêa nếm rượu vang một cách sành sỏi.

Từ ngày tới Pari, Xara ở tại khách sạn Luytêchia để, theo lời nàng, khỏi phải bận rộn công việc hằng ngày. Hai tiếng trước, khi cùng Lêa về phòng mình, nàng đá giày vào một góc và ném áo măng tô lên chiếc giường đôi trải vải hoa.

- Cô cứ tự nhiên, tôi đi mở nước.

Nàng ra khỏi buồng tắm, mình khoác áo choàng vải bông màu xanh nước biển.

- Bồn tắm đầy nước rất nhanh. Xà phòng ở trên giá. Cô có muốn chút gì không? Tôi sẽ gọi một ly rượu mùi, anh chàng hầu rượu ở khách sạn này pha rất giỏi.

- Vâng, xin uống một ly rượu mùi. - Lêa đáp, có phần bối rối trước vẻ thoải mái của người thiếu phụ nàng vừa quen biết này.

Mười lăm phút sau, đến lượt nàng ra khỏi phòng tắm, mặt hồng tươi, tóc búi ngược, khoác một chiếc áo tắm màu hoa cà.

- Cô trẻ trung quá! - Xara thốt lên - Tôi chưa bao giờ thấy một sắc da như sắc da cô, cũng chưa từng thấy một ánh mắt như vậy, một cặp môi xinh đẹp đến thế. Tôi hiểu vì sao người ta say mê cô.

Lêa đỏ mặt và cảm thấy bối rối trước những lời khen ngợi dồn dập ấy.

- Kìa, cô uống đi chứ! Tôi đã giữ chỗ trong một tiệm ăn mà tôi rất ưa thích. Tôi mong cô cũng sẽ vui lòng.

Vừa nói, Xara lục lọi một trong nhiều chiếc va li mở tơng giữa căn buồng, lấy ra đồ lót màu xanh nhạt và đôi tất màu xám đậm. Từ một va li khác, nàng lôi ra một tấm áo dài len đỏ hơi bị nhàu.

- Tôi ra ngay thôi. - Nàng nói và lại biến vào buồng tắm.

"Lộn xộn quá chừng" - Lêa nghĩ bụng - "Thế mà má cứ bảo mình luộm thuộm! Bà sẽ bảo sao nếu bà có một cô con gái như Xara"... Nàng kinh ngạc nhận thấy đã mấy ngày nay nàng không nghĩ tới mẹ. Nàng tự hứa với mình sẽ viết cho bà một lá thư dài.

- Cô mở đài đi! - Xara nói vọng sang qua tường buồng tắm.

Lêa nhìn ngó xung quanh, lật giở áo dài, măng tô, báo chí: không hề có cái gì tương tự máy thu thanh cả. Xara đã trở ra trong bộ quần áo lót ngắn, tay cầm khăn bông đập đập lên mớ tóc ướt.

- Sao cô không bật đài lên? Đã đến giờ phát các bản thông báo rồi.

- Tôi không tìm thấy.

- A! Đúng rồi, tôi quên khuấy, họ đã mang đi chữa. Thế cô chưa thay quần áo ư?

Lêa lấy tay ra hiệu quần áo nàng còn ở trong phòng tắm.

- Đầu óc tôi tối nay để đâu mất? Tôi mệt quá chừng.

Khi quay trở vào phòng, Lêa thấy Xara đang chui nửa người xuống gầm giường để tìm giày, nhưng rốt cuộc giày nằm gọn trong sọt giấy!

Anh chàng hầu bàn mang tới một đĩa gan ngỗng béo vùng Bayon, trong lúc người bồi rượu rót vang.

- Tiếp theo sẽ có sườn bò, thịt hầm như kiểu Prôvăngx, một góc cừu và bồ câu non nấu đậu.

- Cô ăn bồ câu non đi, ngon tuyệt. - Xara khuyên.

Lêa nghiêng đầu, cười nụ.

- Và bây giờ, chúng ta hãy uống chúc sức khoẻ Phrăngxoa Tavecniê, bạn chúng ta. - Xara vừa nói vừa nâng cốc.

- Ý nghĩ đó làm tôi xúc động quá. - Giọng nói Tavecniê bỗng cất lên sau lưng họ. Hắn có vẻ trẻ trung hơn, với mái tóc chải có phần trễ nải, chiếc áo pun cổ lật ngược và áo ngắn bằng vải xứ Ecôx.

- Phrăngxoa! - Xara thốt lên - May quá! Tôi cứ nghĩ ông đã vùi xác dưới bom Đức rồi!

- Suýt nữa thôi. - Hắn vừa nói vừa nghiêng mình hôn bàn tay đeo một viên kim cương lóng lánh - Chào Lêa, bà cô của cô đã hết sợ chưa?

- Chào ông. Lúc này thì ổn rồi.

- Người ta bảo tôi là cô gọi điện thoại. Tôi mong không có gì nghiêm trọng chứ.

- Cami muốn gặp ông. Tôi tưởng ông đang ngoài mặt trận.

- Tôi từ ngoài ấy về cuối buổi chiều. Như cô thấy đấy, tôi không kịp về thay quần áo, cô thứ lỗi cho chứ? Bàn có hơi hẹp đấy, nhưng các bạn có cho phép tôi cùng ngồi không?

- Ông hỏi lạ thật! Chúng ta cùng ngồi chật thôi. - Xara đáp.

- Bồi, cho thêm một chiếc ghế.

- Thưa ông Tavecniê, ông sẽ không được thoải mái lắm đâu.

- Chẳng sao.

- Ông dùng gì thưa ông?

- Một sườn bò thật to.

Người bồi bàn lại rót thêm rượu. Phrăngxoa Tavecniê im lặng uống cốc vang, vẻ mơ màng. Lêa rất muốn hỏi hắn đã thấy những gì ngoài mặt trận nhưng không dám hỏi.

- Ông đừng sầu não như vậy. - Xara kêu lên - Ngoài đó, tình hình ra sao?

Một thoáng khó chịu trong ánh mắt buồn bã của Tavecniê. Hắn nhìn lần lượt hai người đàn bà trẻ, mỗi người một vẻ đẹp rất khác nhau: một nàng thì tóc nâu, đôi mắt huyền mênh mông, sắc da trắng nhạt, mũi cong, miệng rộng nhô ra hai hàm răng tuyệt vời; và một nàng thì hoang dã với mái tóc bờm xờm vàng óng với vầng trán bướng bỉnh, cái miệng nhục cảm, ánh mắt kỳ lạ làm người ta đắm đuối. Và cả tư thế của cái đầu khi nàng chăm chú...

- Chúng ta hãy nói những chuyện khác thôi. Tôi khôngmuốn làm vẩn đục những ý nghĩ tươi đẹp của các bạn. Tất cả những chuyện kia, mai chúng ta hẵng nói.

- Không, không để đến mai, ngay bây giờ cơ. - Xara Muyntanh vừa sôi nổi nói vừa cầm cánh tay Tavecniê - Tôi có quyền biết - Nàng nói tiếp với giọng trầm - Bọn Đức quốc xã có chiến thắng trong cuộc chiến tranh này không. Tôi không còn bao giờ được gặp mặt cha và chồng tôi nữa.

- Tôi biết, Xara, tôi biết.

- Không, ông không biết đâu. Ông không biết chúng có thể làm gì đâu.

- Bà Xara, bà bình tĩnh lại, tôi biết tất cả những cái đó cũng như bà. Mặc dù tình hình xảy ra dồn dập, tôi vẫn có quan hệ tiếp xúc ở Đức và những tin tức tôi nắm được không phải là những tin tức xấu. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên thế nào?

- Tôi băn khoăn không biết những người Do Thái có thể được yên ổn hơn ở Pháp không?

- Sao ông lại có thể nghi ngờ được? Nước Pháp là một quốc gia tự do, một mảnh đất hiếu khách, xứ sở của bản Tuyên ngôn quyền con người. Không bao giờ nước Pháp giam cầm người Do Thái chỉ vì lý do duy nhất họ là người Do Thái.

- Tôi khâm phục lòng tin cậy của bà ở công lý của đất nước chúng tôi. Tôi cầu mong chân lý thuộc về bà.

- Nhưng chúng ta sẽ chiến thắng. - Lêa từ nãy đến giờ im lặng, lúc này lên tiếng.

Phrăngxoa Tavecniê không phải trả lời: người ta mang thức ăn tới.

Cả ba người đều thèm ăn. Lúc đầu họ im lặng nhưng dần dà, nhờ rượu vang và thức ăn ngon, họ say sưa nói đủ mọi chuyện. Bữa ăn tối kết thúc trong tiếng cười và hai cô gái hơi chuếnh choáng, nhất là Lêa vì đã uống nhiều.

- Ồ! Đã mười rưỡi rồi! Hai bà cô tôi sẽ lo lắng. - Nàng vừa nói vừa đứng dậy.

- Tôi tiễn các bạn về. - Phrăngxoa Tavecniê đáp rồi quay lại boả nhà hàng: "Ghi vào sổ nợ của tôi", và đặt tiền puôcboa lên bàn.

Khi Lêa về tới nhà, hai bà cô đã quá mệt mỏi nên không nói nửa lời về việc nàng về muộn. Họ lơ đãng chào Muyntanh và Phrăngxoa Tavecniê vì chỉ nghĩ tới một điều là: lên giường.

- Ông cho tôi biết tin tức về Cami! - Xara bảo Tavecniê sau khi hôn hai má Lêa.

- Tôi sẽ gọi điện cho bà ngày mai. - Phrăngxoa đáp và tránh chỗ cho Xara bước qua.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx