sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Mọi việc diễn ra quá nhanh đối với Lêa kể từ ngày 14 tháng năm, khi Phrăngxoa Tavecniê báo tin nước Pháp thất trận.

Xara và Lêa theo dõi cuộc xâm lược ghê gớm của Đức qua bản đồ, không sao tin được tình hình đó có thể xảy ra và lo lắng cho Lôrăng. Từ cuộc tấn công ngày 10 tháng năm, Cami không có tin tức gì về anh lúc đó đang đương đầu với các sư đoàn thiết giáp của tướng Guđêrian (Tướng Đức, tổng tham mưu trưởng). Mặc dù báo chí và đài phát thanh bị kiểm duyệt, họ cũng đoán được và hết sức phẫn nộ là hàng chục nghìn binh lính Pháp đã bị giết chết một cách vô ích dọc đường từ sông Mơdơ đến sông Xommơ. Các đoàn người tị nạn đưa đến những tin tức hết sức kinh hoàng: phố phường, làng mạc bị cướp phá, bị ném bom liên tục, binh đoàn 9 do Côrap (Tướng Pháp) và sau đó do Girô (Tướng Pháp) chỉ huy bị đè bẹp; binh đoàn 2 - binh đoàn của Lôrăng - do tướng Hundingiơ (Tướng Pháp) chỉ huy cũng tan tác; khắp nơi nhan nhản bọn mật thám, trẻ em mất tích; người già, người ốm bị bỏ rơi...

Phrăngxoa Tavecniê sốt sắng khuyên Lêa và Xara rời Pari. Xara khước từ và bảo nếu bố và chồng nàng trốn thoát khỏi Đức thì họ chỉ có thể gặp nhau tại Pari. Lêa cũng không thể bỏ đi vì tình hình sức khoẻ Cami, sau khi khá lên chút ít, lại trở nên trầm trọng.

Bà Lida đã đoán đúng thời cuộc. Sau khi tướng Gamơlanh bị huhyền chức và là thống chế Pêtanh trở về làm thủ tướng, dân tình có trở lại yên tĩnh được chút ít, nhưng ngay sau đó, cuộc khủng hoảng trở nên hết sức trầm trọng. Hai ngày sau, hai bà già độc thân đờ Môngplâynet cùng Exten rời khỏi khu phố Đại Học, giao phó Lêa lại cho Xara Muyntanh và Phrăngxoa Tavecniê. Cho tới phút cuối cùng, họ vẫn hy vọng cô cháu gái cùng ra đi vì họ sợ Idaben và Pie Đenmax oán trách.

Pie Đenmax miễn cưỡng cho phép Lêa ở lại nhà Cami tại Pari, chủ yếu để làm yên lòng đờ Acgila, người bạn già ômá đau hiện đang hết sức buồn bã thấy con dâu ông đang ở một mình.

Cuối cùng, ngày 30 tháng năm, hai bức thư của Lôrăng tới một lúc. Giôdet hớn hở mang thư vào phòng khách cho Cami và Lêa lúc đó đang ngồi cạnh cửa sổ.

- Thưa bà, thưa bà, có hai lá thư của ông!

Hai người thiếu phụ đứng vụt dậy, tim đập rộn ràng, không nói được nửa lời. Chị hầu phòng ngơ ngác nhìn họ, cánh tay duỗi thẳng với hai phong thư dày cộm đóng đầy con dấu nhà binh, kinh ngạc không hiểu vì sao tin lành lại không được vui vẻ đón nhận. Cami từ từ ngồi xuống.

- Lêa, tôi không đủ can đảm. Chị có bóc dùm tôi được không?

Im lặng, Lêa giật mạnh hai bức thư, tay run rẩy xé phong bì và vụng về giở những trang giấy xấu có kẻ dòng, đầy những hàng chữ viết khít rịt. Một thư đề ngày 17 tháng năm, một thư ngày 28.

- Tôi van chị, chị đọc đi! - Cami nói, giọng ngạt thở.

"Vợ yêu quý của anh." - Lêa bắt đầu đọc.

Các con chữ nhảy múa trước mắt nàng: "Vợ yêu quý của anh...", thư đâu có gửi cho nàng. Để che giấu xúc động, nàng bước tới cạnh cửa sổ.

- Chị đọc tiếp đi, tôi van chị.

Phải hết sức cố gắng, tuy Cami không đoán được, Lêa đọc tiếp, giọng buồn bã:

"Vợ yêu quý của anh, anh nghĩ nhiều lắm về em. Trong những ngày này, em đang sống một mình, trong tình trạng sức khoẻ của em và không nhận được tin tức gì về anh. Ở Pari, em biết nhiều tình hình hơn là bọn anh ở đây. Mọi cái đều không sao tưởng tượng nổi! Anh cố tìm hiểu mà không sao hiểu được tình hình gì đã xảy ra kể từ khi bọn Đức xâm chiếm Bỉ và Lucxămbua. Anh ra đi là để làm bổn phận, nhưng lại phải rút lui. Là người lính, bọn anh trở thành những kẻ chạy trốn, trong hàng ngũ những người tị nạn. Đâu đâu cũng chỉ thấy n hững chiếc xe hơi đầy ắp, xe mô tô, xe đạp, va li, túi xách dày cộm. Đàn ông, đàn bà sướt mướt, trẻ em gào thét, lê bước trên đường, lang thang dưới trời nắng như thiêu như đốt.

Càng ngày kẻ địch càng tăng cường ném bom. Làng mạc bị tàn phá. Chỉ còn lại các con vật: lợn, bê lang thang, ngựa con hoảng hốt, bò cái rống lên chạy theo sau bọn anh chờ được vắt sữa.

Em thân yêu, chỉ có được biết em an toàn là anh mới yên tâm. Anh không muốn anh nhìn thấy trong hầm hố, trên đồng ruộng, biết bao người tị nạn nằm như những xác chết, kinh hoàng la thét dưới những làn đạn như mưa rào từ máy bay nhả xuống.

Anh căm ghét chiến tranh như em biết đấy, nhưng anh xấu hổ trước sự tan rã của binh sĩ ta, trước sự hoang mang của các tướng lĩnh. Suốt những ngày này, anh nghĩ tới em, tới con chúng ta, tới ba anh, tới Rôsơ-Blăngsơ, tới tất cả những gì là lẽ sống của anh. Và tới danh dự... Đôi khi, anh phát điên lên vì không ở chiến tuyến, không được cầm vũ khí trong tay đẩy lùi kẻ thù. Khi thấy vô số ngựa bị thương, bị đâm thủng ruột, bị giết chết, anh chỉ muốn nôn, muốn khóc. Trong suốt những ngày này, anh ngủ trong rừng, trong kho lúa, gặp gì ăn nấy. Anh mệt lả, kiệt sức, tủi nhục. Biết làm thế nào?.

Lêa trao cho Cami bức thư đầu tiên để cho nàng tự đọc lấy những lời âu yếm cuối thư, những lời ấy làm lòng nàng đau nhói.

- Chị thân mến, chị đọc bức thư thứ hai đi, tôi van chị. Chúng ta yêu anh ấy, tôi muốn chúng ta cùng biết anh ấy làm gì, tình hình gì đã xảy ra đối với anh ấy.

Lêa giật mình, băn khoăn không biết Cami muốn nói gì khi bảo "Chúng ta yêu anh ấy". Chị đoán được tình cảm của nàng đối với Lôrăng chăng? Hay chị vẫn tin cậy một cách dại dột?

Bức thư thứ hai đề ngày 28 tháng năm 1940:

"Em thân yêu, từ khi gửi thư trước đến nay, anh đã đi biết bao đường trường. Em biết không, hiện anh cách Pari không tới năm chục cây số! Biết em gần anh như thế mà không sao gặp được em, anh đến phát điên lên. Tất cả các thư em đều cùng tới một lúc. Anh rất sung sướng và yên tâm được biết Lêa ở cạnh em. Em nói giúp với chị ấy tất cả tấm lòng biết ơn và quý mến của anh.

Anh cũng nhận được tin tức của ba anh, nhưng tiếc thay, không được thật tốt lành. Anh sợ cuộc chiến tranh này mà ông hết sức lo lắng cho nước Pháp, và những thất bại của chúng ta làm sức khoẻ ông tồi tệ thêm. Tinh thần tất cả bọn anh đều rầu rĩ, và đọc báo - mấy lâu nay báo cũng không có nữa - cũng chẳng giải quyết được gì: Hà Lan và Bỉ bị oanh tạc; Amiêng, Abơvin, Bulônhơ, Cale bị chiếm đóng; các sư đoàn quân Đồng minh thực tế bao vây trong vùng Phlăngđrơ; việc huyền chức tướng Gamơlanh và việc thay thế ông ta bằng vị tướng "trẻ" Vâygăng... Danh dự và hy vọng của nước Pháp sẽ được cứu thoát với việc cử thống chế Pêtanh làm phó thủ tướng chăng?...

Anh gửi cho em tập nhật ký của anh trong tất cả những ngày chiến tranh này. Nếu có can đảm thì em cứ đọc. Có lẽ em sẽ hiểu rõ hơn. Em tha lỗi cho anh đã làm phiền lòng em với những chuyện tiếp tế, nhưngc buổi chạy qua rừng núi. Đó là những biến đôngnj thật nhỏ nhặt, nhưng từ ngày 10 tháng năm, cuộc sống hằng ngày của anh là như vậy. Như ah đã nói với em, anh vui mừng không phải đánh nhau, không phải vì hèn nhát - Anh van em hãy tin anh - mà vì kinh hãi thấy máu phải đổ. Thế nhưng, như anh đã viết trong những thư trước, thắng lợi của quân Đức, sự thua kém của quân ta, ít nhất cũng rõ rệt trong quân khu anh, là một nỗi nhục nhã, một nỗi đau xót thường xuyên.

Cami của anh, anh phải dừng bút, ngài đại tá gọi anh lên gặp. Anh hãy gìn giữ sức khoẻ, anh yêu em".

Lê trao tập nhật ký cho Cami. Cami đặt lên đầu gối và ra sức tập trung sự chú ý vào mấy trang đầu, nhắc đi nhắc lại như thể nói cho chính mình nghe:

- Anh ấy khoẻ mạnh, anh ấy còn sống.

- Tất nhiên anh ấy còn sống,nếu không thì làm sao viết thư được. - Lêa khó chịu nói.

Im lặng, Cami tiếp tục đọc những trang nhật ký, đề từ ngày 10 đến ngày 27 tháng năm 1940. Nét mặt sững sờ và kinh hãi, nàng đọc những lời kể, theo từng ngỳa một, tình trnạng quân đội tan rã, thỉnh thoảng lại cao giọng.

"Phectê-xuya-Chie, Bôpho... Anh lại đi hỏi tin tức... Ông đại tá đi vắng và nhiều người cho là ông ta mất tích... Đi tìm thức ăn, tìm cỏ khô... Một anh lính của anh vừa giẫm phải mìn. Một viên đội trưởng bị một tên lính say rượu giết chết. Nỗi ám ảnh duy nhất của anh, cùng với Indemxky, là tổ chức việc tiếp tế. Cuối cùng bạn anh đã vắt được sữa của những con bò lang thang cho trẻ con... Buổi tối, máy bay quay trở lại, kèm theo tiếng ráit kinh khủng và tiếng nổ.Nằm sát mặt đất, lần đầu tiên, bọn anh làm vật thí nghiệm cho loại ngư lôi có còi... Trên bờ hầm, một viên quản ngồi khóc một mình... Bọn anh ngủ trong kho lúa".

- Tội nghiệp Lôrăng. - Cami lầm bầm - Anh ấy vốn chỉ có thể ngủ trên giường.

Lêa nhìn chị với một ánh mắt hận thù.

- Lêa, chị nghe này, - Cami hớn hở nói - ngày 24 tháng năm, anh ấy dừng chân ở Salông.

"Ấn tượng không thể quên được khi lại gặp một thành phố lớn với những người dân thường, cửa hiệu, quán cà phê. Bữa ăn tối ngon lành, rượu mạnh và xì gà: thỉnh thoảng chiến tranh cũng có cái tốt. Cảm giác tuyệt diệu được nằm trong chăn nệm sau khi tắm rửa kỹ lưỡng".

Cực kỳ giận dữ, Lêa nhìn Cami đọc xong nhật ký.

- Tôi muốn được như anh ấy, anh ấy không bắt buộc phải ngồi ru rú một chỗ.

- Sao chị có thể nói như vậy? - Cami lên tiếng phản đối - Lôrăng cũng có nguy cơ hy sinh tính mạng có khác gì bè bạn!

- Có thể, nhưng anh ấy không có thì giờ để rầu rĩ.

Cami buồn bã nhìn bạn.

- Vậy ra chị rầu rĩ đến thế bên cạnh tôi? Tôi biết rõ là đóng vai trò trông nom người chẳng hay ho gì. Giá không có tôi thì chị đã về vớic bố mẹ rồi. Ồ! Chị phải giận tôi biết chừng nào! - Cami vừa nói vừa khóc nức nở.

- Cô đừng có khóc nữa, nếu không lại bị ngất đấy, và bà Lơbrơtông lại sẽ bảo là do lỗi tại tôi.

- Xin lỗi chị, chị nói phải. Vì sao chị không đi dạo chơi nhiều hơn? Xara Muynxtanh và Phrăngxoa Tavecniê thường mời chị luôn kia mà. Sao chị lại từ chối?

- Chiều nay cùng gặp họ ở đây cả, thế là đủ rồi.

- Nhưng có phải chiều nào họ cũng tới đâu!...

- Có thể, nhưng như thế cũng đã quá rồi.

Cami buồn bã cúi đầu xuống.

- Tôi rất yêu mến họ. Phrăngxoa thật tốt bụng, thật vui tính...

- Tôi đang tự hỏi không biết cô tìm thấy gì ở cái kẻ trốn chui ấy.

- Lêa! Chị biết rõ là không phải như vậy, anh ấy có những trọng trách ở đây và được Chính phủ thường xuyên hỏi ý kiến.

- Hắn kể những chuyện ấy với cô ư? Cô quá ngây thơ, cô bạn tội nghiệp ạ! Chẳng khác nào Xara, nếu bà ta là một tay gián điệp thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên.

- Chị cường điệu đấy thôi, chị đọc qúa nhiều tiểu thuyết xấu và xem quá nhiều phim bậy bạ rồi...

- Tôi muốn giết thì giờ thế nào thì tuỳ ý tôi.

- Chị Lêa thân mến, tôi van chị, chúng ta đừng cãi vã nhau. Chúng ta hãy cùng nhau vui mừng vì Lôrăng mạnh khoẻ.

- Lúc này, quan trọng hơn cả là sức khoẻ của cô. Cô có nghĩ là bác sĩ sẽ cho phép cô ra đi không?

- Tôi không rõ. - Cami đáp trong tiếng thở dài - Tôi muốn được ở Rôsơ-Blăngsơ, bên cạnh ông bố chồng. Tôi sợ cho đứa bé trong bụng lắm!

Có tiếng gõ cửa và Giôdet bước vào:

- Bà Muynxtanh và ông Tavecniê đến thăm bà.

- Mời họ vào. - Cami vội vã đáp, khuôn mặt xanh xao bỗng ửng hồng vì vui mừng.

- Lại vẫn họ! - Lêa thốt lên, khó chịu.

Một bó hồng trên tay, Xara Muynxtanh chạy tới ôm hôn Cami. Nàng mỉm cười khi thấy những trang thư của Lôrăng ngổn ngang trên tấm mền xa tanh màu mỡ gà.

- Cô vừa nhận được thư của Lôrăng, chắc hẳn là những tin tốt lành vì sắc mặt cô tươi tỉnh hơn và ánh mắt cô hầu như vui vẻ.

- Vâng, tôi cảm thấy dễ chịu lắm. Ôi! Những bông hồng của chị đẹp quá! Chị tốt với tôi quá. Cảm ơn chị Xara.

- Chào Lêa. Sao âu sầu thế? Có việc gì vậy?

- Không gì hết, tôi buồn thôi. - Lêa đáp và nhận nụ hôn của Xara.

- Để cho tôi ngắm nghía sắc mặt bà. - Phrăngxoa Tavecniê vừa nói vừa nghiêng mình hôn tay Cami - Tôi nói rất thành thực là bà tươi tắn chẳng kém những bông hồng này.

- Ông hơi cường điệu đấy. - Người thiếu phụ cười nói - Còn chị Xara có tin tức gì về anh ấy không?

Trước khi trả lời, Xara Muynxtanh bỏ chiếc mũ phớt đen kỳ cục, có cắm một cái lông chim dài màu đỏ ra. Nàng ngồi xuống chiếc ghế bành thấp, cạnh giường và bất giác kéo thấp váy xuống.

- Có, tôi vừa nhận được hôm qua...

- Tôi rất mừng cho chị...

-... Chúng đưa anh vào một trại tập trung ở Ba Lan. - Xara nói tiếp.

- Ồ! Sao lại thế! - Cami thốt lên phản đối.

Lêa, từ nãy đứng riêng một chỗ, bước tới cạnh Phrăngxoa Tavecniê và hỏi, giọng khinh thị.

- Tôi cứ tưởng ông đã đưa được anh ấy ra khỏi nước Đức rồi?

- Công việc thất bại.

- Phrăngxoa đã làm hết sức mình. - Xara nói, giọng mệt mỏi.

- Sao chị có thể tin chắc như thế được? - Lêa sôi nổi hỏi.

- Lêa!...

- Cami, chị mặc cô ta. Chị biết rõ là cô bạn gái xinh đẹp của chúng ta cho tôi là một tên do thám, một thằng khốn nạn, nhưng tôi bỏ qua, chẳng chú ý. - Hắn nói với vẻ thực sự ung dung.

- Phrăngxoa, để tôi trả lời cô ấy. Ba tôi gọi điện cho tôi từ Lyông, cho tôi biết trường hợp nhà tôi bị bắt. Bọn Đức quốc xã trả thù anh vì chúng không giữ lại được một nghệ sĩ cả thế giới biết tiếng. Nếu không có sự can thiệp của Phrăngxoa thì không phải chỉ có một mình nhà tôi bị lưu đày... Mai, ba tôi sẽ về tới Pari.

Một bầu không khí nặng nề. Lêa lên tiếng:

- Phrăngxoa, xin ông thứ lỗi, và cả chị nữa, chị Xara.

- Như tôi đã từng nói với cô, cô Lêa. - Xara bảo - Cô còn trẻ quá! Cô nói năng vội vàng quá mà không biết. Cô phải tập thận trọng hơn từ nay về sau. Đâu đâu cô cũng thấy bọn do thám, chính cô phải coi chừng đội quân gián điệp.

Lêa quay đi để giấu vẻ mặt khó chịu, rồi nhìn đồng hồ.

- Tôi quên khuấy là tôi có buổi hẹn gặp. Cami, tối nay, tôi trở lại, xin để cô ở lại vui vẻ với các bạn.

Phrăngxoa Tavecniê bước theo sau và ra tới cửa thì bắt kịp. Đứng trước tấm gương lớn, nàng đang đội mũ.

- Chiếc mũ này không hợp với cô, nó làm cô già đi đấy. Nếu không kể tới màu mũ thì nó hoàn toàn hợp với bà cô Lida của cô...

Lêa giận dữ quay lại.

- Ông chẳng hiểu gì hết. Đây là chiếc mũ kiểu Anhex (Nữ nhân vật trong vở hài kịch "Trường học các bà" của nhà viết kịch Pháp Môlie) cực kỳ thanh lịch.

- Cô bạn tội nghiệp, cô đừng chơi trò các cô gái Pari làm gì. Cô hấp dẫn hết chỗ nói trong vai cô gái hoang dã bé bỏng của Môngtiac rồi, nhất là khi mặt cô đỏ bừng như lúc này.

- Mặt tôi không đỏ và tôi không đếm xỉa tới ý kiến của ông. Ông để tôi yên.

- Không, tôi cần nói chuyện với cô. Chúng ta đi vào phòng cô.

- Ông đừng hòng!

- Thôi cô đừng nhõng nhẽo nữa. Cả cái đó cũng không hợp với cô đâu. Đi thôi.

Hắn cầm cánh tay lôi nàng về phía cửa.

- Bỏ tôi ra, không tôi kêu lên bây giờ.

- Cô cứ việc kêu nếu cô thích. Cô không muốn bước à? Thế để tôi bế cô vậy.

Hắn nâng bổng Lêa lên. Trái với lời đe dọa, cô gái không cất tiếng kêu nhưng tìm cách thoát ra khỏi cánh tay hắn bằng cách nện những quả đấm thình thịch.

- Đúng đây là khuê phòng phải không? - Hắn vừa nói vừa lấy tay ẩy một cánh cửa hé mở.

- Bỏ tôi ra! Ông có bỏ tôi ra không?

- Xin tuân lệnh, cô bạn thân mến.

Bằng một cử chỉ hững hờ, Tavecniê ném cô gái lên giường.

Lêa ngồi bật dậy với một tiếng thét bất lực giận dữ, tóc tai rũ rượi, sẵn sàng nhảy xổ vào. Nhưng Phrăngxoa nhanh hơn, ngồi lên giường và nắm chặt hai cổ tay nàng.

- Con vật, đồ khốn nạn...

- Như tôi đã nhiều lần bảo cô, từ ngữ chủi rủa của cô hết sức hạn chế. Cô không đọc nhiều sách. Thôi, đùa thế đủ rồi, tôi cần nói chuyện với cô. Cô có chịu nghe tôi nói không?

- Ông là...

- Cô lại sắp quá lời rồi đấy. Nếu cô không chịu ngồi yên, thì tôi sẽ hôn cô đấy.

Ngay lập tức Lêa thôi giãy giụa.

- Ông muốn nói chuyện gì với tôi? Có việc gì vậy? - Nàng nghiêm trang hỏi.

- Có việc về cô và về Cami. Các cô phải ra đi thôi. Ở Pari không yên ổn đâu.

- Tôi biết lắm. - Lêa vừa nói vừa xoa xoa hai cổ tay - Đâu phải lỗi tại tôi nếu thầy thuốc bảo cô ấy không thể đi đường được?

- Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy. Chỉ vài ngày nữa, bọn Đức sẽ có mặt ở Pari, và bản thân tôi, tôi cũng sẽ ra mặt trận...

- Kìa! Ý nghĩ kỳ cục thật! Thế mà tôi cứ nghĩ ông không thích bị thất bại.

- Quả là tôi không thích. Nhưng đây là chuyện khác.

- Có lẽ là chuyện danh dự. - Lêa nói, giọng hết sức giễu cợt.

Trước ánh mắt dữ dằn của Phrăngxoa, Lêa co quắp người lại trên giường, đinh ninh sẽ bị đánh. Không thấy gì cả, nàng mở mắt và thẹn chín người khi thấy nét mặt anh ta sững sờ. Nàng muốn sà vào lòng anh ta, xin lỗi anh ta. Có thể nàng đã làm như vậy nếu như lúc đó anh ta không bật lên cười.

- Danh dự!... Có thể... nhưng đấy là một ý thức mà tôi không xứng đáng! Chắc hẳn phải mang danh Lôrăng đờ Acgila mới biết được nó là cái gì.

- Thôi đừng nhắc tới Lôrăng và danh dự của anh ấy nữa. Chúng ta hãy trở lại việc ra đi nay mai.

- Cô có biết lái không?

- Có, tôi đã thi lấy bằng ở Boócđô, đúng trước khi tới Pari.

- Tôi sẽ cố trưng dụng, hỏi thuê, hỏi mua hoặc lấy trộm một chiếc xe cứu thương hay một chiếc xe lớn để Cami có thể nằm được. Cô sẽ mang theo bà Lơbrơtông và Giôdet.

- Sao? Ông để chúng tôi ra đi một mình ư?

- Không có cách nào khác! Tất cả đàn ông mạnh khoẻ phải ở mặt trận. Vả lại, cô có đủ sức để tự lo liệu lấy.

Lêa cúi đầu, im lặng. Phrăngxoa Tavecniê xúc động trước thái độ bất lực ấy. Anh ta cầm lấy bằng cả hai tay mái tóc dày của cô gái, nâng khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên. Những giọt lệ to tướng lăn trên má còn đượm vẻ ấu thơ. Anh ta nhẹ nhàng hôn đôi mắt rồi lướt xuống môi. Lêa thụ động nhận nụ hôn. Anh ta ngồi lên giường, bỏ mái tóc ra và đặt nàng nằm xuống bên cạnh.

- Cô bạn bé bỏng, cô cứ khóc đi nếu nước mắt an ủi cô.

Nghe giọng nói trầm và dịu dàng giống giọng ông bố, Lêa oà khóc nức nở và ép sát vào Phrăngxoa.

- Tôi muốn trở về gia đình... nhưng tôi sợ Cami để mất đứa bé... lúc đó Lôrăng sẽ nói thế nào?... Vì sao ba tôi không đến tìm tôi?... Có phải là bọn Đức cưỡng hiếp tất cả mọi phụ nữ không?...

- Em sẽ trở về, em thân yêu ạ, em đừng băn khoăn, anh sẽ lo liệu mọi việc.

-... Nhưng anh bảo là anh sẽ đi.

- Anh sẽ sắp xếp mọi chuyện trước khi ra đi.

Phrăngxoa có phần giận mình đã lợi dụng tình hình, môi anh ta mỗi lúc một thêm nồng nhiệt, hai tay một thêm táo bạo, nhưng như thế có tác dụng làm Lêa bình tĩnh trở lại và dần dà, nàng hôn trả.

Những tiếng nói ngoài cửa rứt họ ra khỏi khoảnh khắc khoái lạc. Lêa khẽ ẩy Phrăngxoa ra. Anh ta đứng dậy, sửa lại quần áo bị nhàu nát.

- Đừng đứng nhìn tôi tựa trời trồng như thế. Anh lau miệng đi, môi anh đầy son, và anh chải tóc đi. - Nàng vừa nói vừa chỉ bàn chải đặt trên bàn trang điểm.

Anh ta mỉm cười làm theo.

- Hình như ông bác sĩ và bà Lơbrơtông cãi nhau. - Lêa nói trong lúc vểnh tai nghe.

Có tiếng gõ cửa.

- Tiểu thư Lêa, Giôdet đây. Bác sĩ muốn nói chuyện với tiểu thư.

- Được, bảo ông ấy là tôi đến bây giờ. Ông ấy có việc gì muốn nói với tôi nhỉ? - Nàng quay sang hỏi Tavecniê.

Anh ta dang tay ra tỏ vẻ không biết.

- Tôi sắp phải chia tay cô. Tôi phải chuẩn bị buổi họp ngày mai ở Pari với Sơcsin (Thủ tướng Anh) và ba người cộng sự gần gũi nhất của ông ta.

- Anh mong chờ gì ở cuộc họp ấy?

- Không mong chờ gì nhiều đâu, Râynô muốn nhận những máy bay mới của R.A.F (Royal Air Force: Không quân Hoàng gia Anh). Nhưng ông ta sẽ không có đâu. Và quân Pháp bị bao vây ở Đoongkec cũng không được giải toả cùng một lúc với quân Anh đâu.

- Vậy họp để làm gì?

- Để khỏi cắt đứt sự tiếp xúc để tìm cách nắm được vị trí chính xác của Đồng minh và biết rõ thái độ của họ trong trường hợp đình chiến riêng rẽ.

- Đình chiến riêng rẽ?

- Người ta đang nói tới cái đó. Nhưng cô thì hãy nghĩ tới cái khác. Một cô gái đẹp không nên quan tâm đến cái đó làm gì. Đó là việc của đàn ông. - Anh ta vừa nói một cách kiểu cách vừa kéo cô gái vào người.

Lêa không cưỡng lại và nhìn anh ta một cách khác thường.

- Cô bé ạ, tôi không muốn có việc gì xảy ra đối với cô.

Lêa thất vọng vì không thấy mình được hôn. Vẻ mặt hờn dỗi của nàng làm anh ta nở một nụ cười.

- Hôm nay thế là đủ. Tôi đi lo kiếm xe cho cô. Trong hai ngày, tôi sẽ báo tin. Cô đi gặp bác sĩ Đuyboa xem ông cần gì.

Im lặng, Lêa bước ra khỏi phòng.

- A! Sao muộn thế? Cô Đenmax, cô nghĩ là tôi không có việc gì phải làm ngoài việc chờ cô hay sao? - Bác sĩ Đuyboa kêu lên khi Lêa bước vào phòng khách nhỏ.

- Xin bác sĩ thứ lỗi cho, tôi ngỡ bác sĩ đang chăm sóc cho bà đờ Acgila.

- Bà đờ Acgila sức khoẻ tốt lắm. Không có gì phải nói về bà ấy.

- Vậy chúng tôi có thể khởi hành phải không? - Lêa vui vẻ hỏi.

- Có thể khởi hành được nếu bà Lơbrơtông không xin thôi việc vì những lý do không chính đáng.

- Lý do không chính đáng! - Người nữ y tá mà từ nãy giờ Lêa không để ý kêu lên - Tôi được tin con rể tôi đang bị thương nặng đang ở Brơtanhơ và con gái tôi cùng hai đứa bé nhất thiết đòi đi gặp chồng. Ông gọi thế là lý do không chính đáng à?

- Con gái bà đủ sức để đi một mình, không cần có mẹ đi theo. - Bác sĩ Đuyboa đáp, thái độ khó chịu.

- Với hai đứa bé lên ba và lên năm. Thưa bác sĩ, rõ ràng là ông chưa bao giờ có con.

- Trong thời buổi này, tôi thấy thế là cũng được rồi.

- Bà Lơbrơtông, bà không thể để mặc tôi một mình với Cami, tôi không thể chăm sóc, tiêm thuốc cho cô ấy đâu.

- Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi phải nghĩ tới gia đình mình. Cô nên cho bà ấy vào bệnh viện.

- Bà Lơbrơtông, bà biết rõ là hiện nay không có một chỗ trống nào trong bệnh viện. - Bác sĩ Đuyboa nói - Một vài bệnh viện đã bị sơ tán.

- Tôi không thể làm gì được. - Bà y tá lạnh lùng đáp - Tối nay, tôi đáp xe lửa đi Renơ. Cô Đenmax, đã đến giờ tiêm cho bà đờ Acgila. Nếu cô muốn, tôi xin chỉ cho cô cách làm. Không có gì phức tạp lắm đâu.

Xara Muynxtanh vẫn ở trong phòng Cami khi bà y tá và Lêa bước vào cùng với bác sĩ Đuyboa. Ông cố lấy giọng vui vẻ báo tin cho Cami:

- Bà Lơbrơtông phải chia tay chúng ta vì những lý do gia đình. Bà ấy sẽ chỉ vẽ cho cô Đenmax cách tiêm thuốc cho bà.

Cami nở một nụ cười tội nghiệp trên khuôn mặt xanh xao và nói:

- Thưa bà, tôi mong không có gì thật nghiêm trọng. Tôi cảm ơn bà đã chăm sóc tôi. Chị Lêa tội nghiệp, tôi làm phiền chị nhiều quá.

- Bà trở mình đi. - Bà y tá lầm bầm sau khi chuẩn bị xong kim tiêm.

Xara và ông bác sĩ lùi ra xa một ít, trong lúc bà Lơbrơtông bảo Lêa:

- Cô nhìn xem, không khó lắm đâu: cô chọc thẳng mũi kim... rồi từ từ ấn vào...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx