sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Hôm sau, Lêa đi khỏi phố Đại Học từ sáng sớm để tránh mặt khi Raphaen Man gọi điện.

Ở mặt tiền khách sạn Luytêxia, biểu ngữ và khẩu hiệu phát xít phấp phới, tạo nên quang cảnh ảm đạm, tang tóc giữa một buổi sáng đẹp trời. Trên tam cấp, nhiều người đứng bàn cãi, vây quanh hai sĩ quan Đức. Trong số họ... Không, không thể như thế... Để nhìn rõ hơn, Lêa bước qua đường và cố đi chậm rãi. Quả nàng đã không nhầm. Quả là Phrăngxoa Tavecniê. Anh ta có vẻ rất thân thiện với hai gã người Đức. Lêa cảm thấy mệt mỏi. hai chân như muốn khuỵu xuống, nước mắt đầm đìa, không sao ngăn nổi. Tủi nhục không gì bằng: khóc lóc trước kẻ khốn nạn kia và những thằng bạn ghê tởm của hắn!

- Kìa, một người đàn bà đẹp ra dáng sầu bi. - Một sĩ quan Đức lên tiếng khi nhìn thấy cô gái.

Phrăngxoa Tavecniê nhìn theo ánh mắt gã kia. Không phải... Nhưng đúng rồi, chính là nàng rồi, người phụ nữ duy nhất vẫn xinh đẹp trong nước mắt mà anh ta biết.

- Xin lỗi các ngài, em gái tôi kia. Chắc con cún của nó bị sổng, trông nó rầu rĩ quá.

- Thôi đi, ông mãnh. - Một người trong bọn nói và vỗ vai anh ta. - Lại một cuộc chinh phục nữa rồi. Hoan hô, ông bạn, ông có con mắt tinh đời lắm. Quả là đào tơ mơn mởn. Giữ lấy độc quyền một người xinh đẹp đến thế mà ông không xấu hổ à! Nhớ đưa cô ta tới một bữa ăn tối đấy.

- Vâng. Thôi, xin lỗi các ngài. Hẹn sớm gặp lại.

Anh ta bước thoăn thoắt xuống tam cấp. Khoác tay Lêa kéo đi.

- Tôi van cô, cô phải lấy vẻ tự nhiên cho, họ đang nhìn theo chúng ta đấy.

Hai người im lặng cất bước, đi ngược đường Atxax.

- Anh bỏ tay tôi ra, tôi có thể đi một mình.

Phrăngxoa nghe theo.

- Vẫn là tính nết đặc biệt như trước. Tôi sung sướng thấy cô không có gì thay đổi và vui mừng nhận thấy đời sống của cô tốt hơn trước. Chiếc áo lộng lẫy này, cô mặc rất đẹp.

Lêa im lặng nhún vai.

- Nhưng không phải là y phục của một cô gái đứng đắn. Chỉ có vợ và tình nhân của một số tay chợ đen, vài bốn cô diễn viên và mấy cô "bồ" của người Đức mới dám mặc thứ đó.

Lêa đỏ mặt và vội vã đáp nhưng ngay sau đó ân hận về lời đáp của mình:

- Không phải áo của tôi đâu, tôi mượn của chị gái tôi đấy.

Phrăngxoa mỉm cười.

- Cô làm gì ở Pari?... Sao cô lại khóc?

- Quan trọng gì cái đó!

Anh ta đứng lại, nắm lấy cánh tay cô gái, buộc nàng phải nhìn mình:

- Cô bé dại dột này, cô không biết là tất cả những gì liên quan tới cô đều quan trọng đối với tôi hay sao?

Vì sao câu nói này làm dịu cơn giận dỗi của nàng? Nàng khẽ rút tay ra và tiếp tục cất bước. Hai người đi tới trước dãy rào sắt ở tiẹm Lucxămbua.

- Chúng ta vào đây, ở đây yên tĩnh, có thể nói chuyện được. - Phrăngxoa bảo.

Xung quanh bể nước, trẻ em đội mũ vải và quàng khăn len đuổi bắt nhau và la hét ầm ĩ; mấy bà trông nom chúng dậm chân và xoa tay cho ấm người.

- Bây giờ cô cho tôi biết cô lên Pari làm gì.

- Phrăngxoa, chị gái tôi không được khỏe...

- Chuyện bình thường đối với chị ấy.

- Dĩ nhiên. Hai bà cô tôi cứ cuống lên nên tôi phải đáp chuyến tàu đầu tiên. Rời khỏi Môngtiac, tôi lo có tình hình gì nghiêm trọng.

- Cô có tin tức gì về Lôrăng đờ Acgila không?

- Không, từ sau vụ hành quyết các con tin ở Xugiơ, ngày 21 tháng Chín.

- Tôi có gặp anh ấy sau đó ít lâu. Anh không tha thứ cho mình đã không cứu thoát được họ. - Tavecniê nói và khoác tay Lêa.

- Anh ấy có thể làm gì được?

- Anh ấy biết rất rõ trại tập trung Môrinhac, nơi bọn Đức đến bắt các con tin.

- Vì sao anh ấy biết chỗ đó?

- Ít lâu sau khi mai táng ông cụ thân sinh cô, anh ấy bị bắt trong một vụ càn, trên đường Xanh-Catơrin, ở Boócđô. Giấy tờ của anh hợp lệ tuy là giả mạo. Không có lý do gì cả, nhưng người ta vẫn giam anh ấy ở trại Môrinhac. Ba ngày sau, anh ấy trốn thoát, mang theo một sơ đồ chính xác của trại và một vài chi tiết có thể bổ ích. Khi biết tin bảy chục người bị bắt giữ một cách hú họa sẽ bị bắn để trả thù những vụ mưu sát ở Pari, anh định cùng mục sư Laxerơ và mấy người bạn trong mạng lưới của mình tổ chức cứu thoát họ. Họ dự tính đón đường camiông chở con tin, hạ sát bọn lính canh và giải thoát tù nhân. Nhưng tới phút cuối cùng họ nhận được lệnh án binh bất động.

- Lệnh của ai?

- Tôi không rõ. Có lẽ của Luân Đôn.

- Vô lý.

- Trong chính trị, thường những điều có vẻ vô lý lại có hiệu lực tuyệt đối.

Tavecniê nhìn vào mắt Lêa và đột ngột bảo:

- Anh muốn hôn em.

- Không, chừng nào tôi chưa biết sự thật về quan hệ của anh và bọn "bạn" anh ở khách sạn Luytêxia.

- Anh không thể nói với em được. Đó là những điều mà vì em và vì tất cả chúng ta, em không nên biết thì hơn.

- Lúc nãy tôi bị choáng khi thấy anh đứng với bọn họ. Chính là lúc tôi đi tìm anh theo địa chỉ anh để lại.

- Ở nhà số 32, đại lộ Clêbe phải không?

- Phải.

- Em hãy cảm ơn những "ông bạn Đức" của anh đi, nếu không có cuộc gặp gỡ này thì em đã rơi vào miệng hùm rồi. Và không chắc gì anh có thể cứu thoát được em dù có quan hệ và tình bạn của Ôttô Abedơ với anh.

- Viên đại sứ Đức phải không?

- Phải, chúng ta đã gặp nhau và cùng nhau nhảy tại nhà ông ta, em còn nhớ chứ? Em không uên buổi nhảy của chúng ta chứ?

Hai người đứng tựa lan can, quay lưng lại kiôt hòa nhạc. Trong ánh sáng mùa đông, tòa nhà Quốc hội, được bảo vệ bằng những bao cát, trông tựa một lâu đài im lìm trong sự canh giữ của những thân cây đen ngòm, cành nhánh khẳng khiu vươn lên bầu trời trong một động tác uy hiếp hoặc nài nỉ. Phía sau họ, một người làm vườn đẩy một cỗ xe cút kít chất đầy cà rốt, củ cải và tỏi. Nghe tiếng bánh xe cót két, họ quay lại.

- Ông ta làm gì ở đây với tất cả số rau xanh kia? - Lêa ngạc nhiên hỏi.

- Em không biết là vườn hoa Lucxămbua biến thành vườn rau rồi hay sao?

- Một suy nghĩ không tồi. - Nàng nói vẻ nghiêm trang tới mức Phrăngxoa bật cười.

- Đúng, suy nghĩ không tồi, mặc dù anh tự hỏi việc trồng rau ấy dùng để làm gì... nhưng em vẫn chưa nói cho anh biết vì sao em tìm gặp anh.

- Thật là cả một mớ bòng bong đối với tôi. Anh là ai? Là người của Đức hay của Pháp? Là bạn của Ôttô Abedơ hay Xara Muynxtanh?

- Trả lời cho em lúc này thì còn sớm quá. Duy chỉ có một điều là: không bao giờ vì anh mà em gặp phải tai nạn. Em có thể nói hết với anh.

- Thế anh có tin tức gì về Xara không?

- Nếu em có biết gì thì cho anh biết. - Anh ta vừa nói vừa cầm tay Lêa - Chị ấy luôn luôn có thể gặp tai nạn.

Ánh mắt cô gái cố sức nắm bắt điều bí ẩn trong cặp mắt Phrăngxoa nhưng vô hiệu. Tuy mặc áo lông, nàng vẫn rùng mình.

Anh ta kéo cô gái áp sát người và hôn lấy hôn để vào khuôn mặt giá lạnh của nàng. Lêa có cảm giác nàng chờ mong giờ phút này từ khi nhìn thấy anh ta trên tam cấp khách sạn Luytêxia. Cuối cùng khi hai cặp môi dính chặt vào nhau, nàng cảm thấy một niềm hạnh phúc cháy bỏng dâng lên trong lòng và cơ thể nàng áp sát vào người Phrăngxoa.

- Cô gái bé bỏng của anh, em vẫn như xưa. Làm sao chúng ta có thể sống xa nhau được?

Một bàn tay luồn vào dưới chiếc áo pun chiếm đoạt bộ ngực nàng...

- Philip! Marian! Các cháu chớ nhìn... Thật là ghê tởm trước mặt trẻ nhỏ... các người không xấu hổ hay sao? - Một bà già trong bộ quần áo bảo mẫu đang đẩy chiếc xe trẻ em lên tiếng bảo hai đứa nhỏ bốn, năm tuổi, rồi cúi đầu và rảo bước bỏ đi.

- Bà ta nói đúng, ở chỗ này không thích hợp. Chúng ta hãy đến ăn trưa ở nhà bà bạn Mactơ Ăngđriơ của anh, ở rất gần đây thôi mà.

- Mactơ Ăngđriơ à?

- Phải, bà chủ cái khách sạn bí mật ở đường Xanh-Giắc ấy mà.

Lêa tỉnh dậy và vừa dang tay, duỗi chân vừa lầm bầm. Nàng cảm thấy hết sức khoan khoái mặc dù đầu nhức buốt. Nàng ngẩng dậy nhìn vòng quanh và kéo tấm chăn bằng lông lạc đà phủ lên đôi vai trần. Khăn trải trên chiếc giường lớn nhàu nát. Nàng hơi mỉm cười trước cảnh lộn xộn này. Một nơi chốn đến là kỳ cục! Nó như một kho lúa, một hang động hay một túp lều của những người trên sa mạc. Những bức tường dày bằng nhung đỏ thẫm treo trên xà nhà, rủ xuống hai bên chiếc giường rộng Lêa chưa từng thấy. Đối diện với chiếc giường hành lạc này, lửa cháy đỏ rực trong lò sưởi. Trên thảm trải nhà bề bộn gối chăn và quần áo. Lửa phát ra những hình bóng nhảy nhót trên xà nhà. Tất cả tối như bưng ngoài vùng sáng này. Tường nhà đen ngòm.

- Mình như lơ lửng trong thời gian và không gian. - Nàng nói to.

Trong không khí lặng như tờ chỉ có tiếng lửa tí tách, giọng nói của Lêa làm nàng kinh ngạc và đưa nàng trở về thực tại.

"Chắc hẳn như thế là tội lỗi" - nàng nghĩ bụng - Ý nghĩ ấy làm nàng bật cười vì khái niệm về tội lỗi hết sức linh hoạt ngay từ thuở ấu thơ, mặc dù hàng ngày mẹ nàng bắt nàng đọc kinh thánh và nàng được nghe những lời giảng đạo của ông bác Ađriêng trong nhà thờ Boócđô.

- Em đẹp quá! - Một giọng nói cất lên từ trong góc phòng tranh tối tranh sáng.

- Phrăngxoa, anh nấp ở đâu? Em không thấy anh đâu hết.

Một cây đèn có tán pha lê lờ mờ bật sáng. Phrăngxoa Tavecniê ngồi sau đèn, trước một cái bàn giấy lớn bề bộn sách vở, giấy tờ. Anh ta đứng dậy và bước lại gần giường, mình bận một chiếc áo ngủ thêu làm nổi bật bộ mặt thô kệch kiểu người Mông Cổ.

Anh ta đến ngồi cạnh Lêa, nhìn nàng với ánh mắt âu yếm, khiến người nàng rạo rực. Bất giác nàng nép vào người anh ta, cà cà mũi vào cổ người yêu.

- Em thích mùi da thịt của anh.

Anh ta âu yếm ôm chặt nàng, thưởng thức lời nói âu yếm đầu tiên của nàng: nó có giá trị như một lời yêu đương. Trong mấy tiếng "em thích mùi da thịt anh" của người đàn bà dâm đãng, Phrăngxoa như nghe câu "em yêu anh" của người đàn bà say mê.

Chuông điện thoại vang lên.

Lêa choàng dậy và thảng thốt kêu to:

- Lạy chúa, tối rồi!... Hai bà cô em sẽ lo lắng đấy.

- Không đâu, anh đã báo cho hai bà là em đi với anh.

- A! Thế thì được. - Nàng nói và đứng dậy, không chú ý tới thân hình của mình. - Sao anh không trả lời điện thoại?...

- Không, hôm nay, anh không trò chuyện với ai hết.

- Có lẽ có việc quan trọng đấy. Anh trả lời đi, em van anh.

Trước giọng nói hãi hùng của Lêa, anh nghe theo nhưng khi nhấc ống nghe thì đầu day đằng kia đã cắt.

- Em xanh quá đấy, em chớ có xúc động như thế.

- Đúng, anh nói đúng, em ngốc thật.

- Để anh đi mở nước cho em tắm, em sẽ tỉnh táo lại.

- Tắm à?...

- Đúng. Lúc này, ít khi có thể mời bạn bè tắm được. Nhưng em chớ tưởng là luôn luôn như thế. Hình như có nước nóng trong vòi. Coi chừng, em bị lạnh đấy.

Lêa cầm lấy khăn choàng casơmia Phrăngxoa trao cho nàng.

- Em ngồi gần lò sưởi, anh đi mở vòi nước và cho chạy lò sưởi điện.

Khi Phrăngxoa trở lại, Lêa đang ngồi, hai cánh tay ôm lấy hai cẳng chân gập lại. Anh ta ngồi trước mặt nàng, tựa lưng vào lò sưởi.

- Anh có điếu thuốc nào không?

Anh ta lục túi áo và rút ta một hộp thuốc lá rất đẹp.

- Thuốc lá Anh đây, em cũng hút được chứ?

Không đáp, Lêa lấy một điếu và châm vào đầu que củi đỏ Phrăngxoa dùng cặp than đưa lên trước mặt nàng.

- Cảm ơn anh. - Nàng vừa nói vừa nuốt khói thuốc, hai mắt lim dim.

Đến lượt mình, Phrăngxoa cũng châm một điếu. Hai người im lặng hút một lúc. Rồi Lêa đứng dậy đi theo Phrăngxoa vào nhà tắm. Nàng bỏ khăn choàng ra và đầm mình vào bồn nước nóng bỏng.

- A! Thích quá...

Nàng lim dim mắt. Phrăngxoa ngắm nhìn nàng không chán, tưởng chừng nàng ngủ, và đưa tay vén một món tóc rủ xuống trán nàng. Nàng mở mắt.

- Đừng nhìn em như thế, tắm cho em đi. Anh còn nhớ hôm anh tắm cho em ở Ooclêăng dưới làn bom không?

- Em đừng nói nữa.

- Vì sao? Em thường nghĩ tới lần đầu tiên ấy. Lúc đầu, em tức tối...

- Thế còn bây giờ?

- Cái đó tùy theo ngày tháng. Anh có xà phòng không?

- Anh sẽ "hiến dâng" cho em bánh xà phòng cuối cùng anh mua ở tiệm Guyeclanh.

Phrăngxoa xát xà phòng lên một miếng bọt biển to và bắt đầu kì cọ đôi vai đẹp.

- Chắc chắn đây là mùi hương của một trong hàng tỉ cô nhân tình của anh. - Lêa nói, giọng bất giác chua chát.

- Lạy Chúa, em ghen tuông như thế thì thật tội nghiệp cho anh chàng nào sẽ làm chồng em.

- Anh chớ lo, sẽ không phải là anh đâu.

- Cái đó, thì em chẳng biết gì hết, cô bạn thân mến ạ...

- Nếu vậy thì thật đáng kinh ngạc, em đâu có yêu anh tới mức đó.

"Ngốc nghếch thật đấy, cái con bé lẳng lơ này làm mình đau khổ biết chừng nào!" - Anh ta nghĩ bụng.

- A! Cẩn thận, anh đến bóc da em mất.

- Xin lỗi, anh đang nghĩ chuyện khác.

- Thú vị thật... Em đang ở trong tay anh thế mà anh lại nghĩ tới chuyện khác.

Giận dỗi, nàng quay lưng lại và đằm mình vào bồn tắm.

Không nghĩ tới chuyện bị ướt, Phrăngxoa nắm lấy Lêa, kéo nàng ra khỏi nước, đưa ra khỏi bồn tắm và thô bạo đặt nàng trên đống gối trước lò sưởi.

- Anh điên đấy à... em bị cảm lạnh mất... đưa cho em chiếc khăn bông.

Im lặng, Phrăngxoa cởi phăng chiếc áo ngủ ra. Anh ta nằm ập xuống người nàng. Lêa không thể kìm một cái rùng mình. Anh ta tựa tên cướp mà nàng mơ màng bắt gặp ở chỗ ngoặt những con đường rừng ở vùng đầm lầy miền nam nước Pháp, lúc nàng còn bé.

Gió lạnh đánh thức hai người dậy. Cả hai người chạy tới rúc vào tấm chăn lông lạc mã và ngủ lại cho tới sáng hôm sau.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx