sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Ngôi nhà hai chị em bà đờ Môngplâynet đã thay đổi nhiều từ sau những ngày cuối cùng Lêa ở Pari. Hai căn buồng xưa kia tràn trề sức sống, giờ đây hết sức lạnh lẽo. Hai chị em bà và bà vú già chỉ ở trong những phòng họ còn có thể đốt chút lò sưởi.

- Cháu hiểu cho hai bà, hai bà không thể để nó đau ốm một mình trong khách sạn được; không bao giờ mẹ cháu có thể tha thứ cho hai bà nếu làm như vậy. - Lida đờ Môngplâynet vừa nói vừa lấy khăn mùi xoa ướt chấm nước mắt.

- Thôi, không nói lại chuyện đó làm gì nữa, hai bà đã làm bổn phận của những người thân và những tín đồ công giáo. - Anbectin lạnh lùng nói thêm.

Đứng trong phòng khách nhà hai bà cô ở Pari, Lêa khó kìm nổi cơn giận trong lòng.

Nhận được thư với những lời lẽ hoảng hốt khác thường của Anbectin, Lêa nhảy lên chuyến tàu đầu tiên đi Pari sau nửa ngày chờ đợi trong cảnh chen lấn trong nhà ga Xanh-Giăng ở Boócđô. Khi nàng đến ngôi nhà này trên đường phố Đại Học, Exten, vừa là người quản gia vừa là người hầu làm đủ mọi việc của hai chị em bà đờ Môngplâynet, ôm choàng lấy nàng với một vẻ khoan khoái rõ rệt.

- Cuối cùng cô, cô Lêa, cuối cùng cô...

- Có tình hình gì xảy ra thế, bà Exten? Hai bà cô của tôi đâu? Hai bà bị ốm hả?

- Cô Lêa, giá cô biết...

- Lêa, cháu đã đến đấy à! - Bà Lida, măng tô lông thú khoác ngoài áo ngủ, kêu lên.

Lát sau, bà Anbectin cũng xuất hiện, theo sau là một người đàn ông mang túi đồ nghề thầy thuốc. Bà cô tiễn ông ta ra cửa và nói:

- Tạm biệt bác sĩ, hẹn ngày mai.

Lêa kinh ngạc nhìn ba người đàn bà.

- Thế nào, hai bà cho cháu biết ai bị ốm thế?

- Phrăngxoadơ, chị gái cháu.

Câu trả lời làm Lêa sửng sốt. Và sau sự ngạc nhiên là cơn giận dữ. Những lời nói dữ dằn của nàng khiến bà Lida đa sầu đa cảm khóc nức nở.

- Lêa, Lêa, em đến à! - Một giọng yếu ớt cất lên phía sau cánh cửa đang từ từ hé mở.

Phrăngxoadơ đứng trong khung cửa, lớp mền che không kín cái bụng tròn xoe.

Anbectin chạy nhào tới.

- Sao cháu lại đứng dậy thế? Bác sĩ đã cấm kia mà!

Không nghe bà cô nói, Phrăngxoadơ dang hai tay bước về phía cô em gái. Cái mền tuột xuống để lộ cái bụng đã to tướng lại càng to thêm vì áo sơ mi quá chật và khuôn mặt gầy gò.

Hai chị em ôm choàng lấy nhau.

- Ô! Lêa... Chị cảm ơn em đã tới.

Lêa dắt chị vào buồng cũng chỉ hơi ấm hơn phòng khách. Vừa nằm lên giường, Phrăngxoadơ nắm lấy tay em gái và thì thầm:

- Em đã tới...

- Cháu hãy bình tĩnh - Anbectin vừa bảo vừa sắp xếp lại chăn gối - không thì ốm đấy.

- Không, thưa bà, hạnh phúc không thể làm cháu ốm được đâu. Lêa, em hãy kể hết cho chị nghe đi. Tất cả những chuyện xảy ra ở Môngtiac ấy mà.

Hai tiếng đồng hồ sau, hai chị em vẫn tiếp tục trò chuyện.

Lêa không sao rời khỏi chiếc giường ấm áp mà nàng cảm thấy khoan khoái sau khi tỉnh giấc. Nàng không sao chịu nổi cái ý nghĩ phải dậy và thay quần áo trong giá lạnh. A! Giá cứ nằm trên chiếc giường thật êm ái này cho hết mùa đông... cho hết chiến tranh...

Nàng ngạc nhiên nhớ lại tối qua mình đã khoái trá ra trò khi cùng Phrăngxoadơ hồi tưởng những giờ phút hạnh phúc trong ấu thơ. Cả hai chị em cùng cố tránh không nói tới vấn đề đang làm họ quan tâm: sự ra đời của đứa bé và tương lai của Phrăngxoadơ.

Có tiếng gõ cửa: Exten mang bữa sáng vào.

- Sao! Trà à, đường chính cống à! Lêa thốt lên và đứng vụt dậy - Làm sao có những thứ ấy?

- Đã ba tháng nay, đây là lần đầu tiên. Để thết đãi cô đấy mà! Chúng tôi có được là nhờ một người bạn của bà Muynxtanh, hình như là một nhà văn hay sao ấy.

- Raphaen Man à?...

- Vâng, đúng thế. Một cái ông có vẻ bất hảo lắm. Hôm nọ, tôi thấy ông ta ở một tiệm cà phê, tay ôm ngang lưng và thì thầm với một sĩ quan Đức trẻ tuổi. Ai nấy đều thẹn thùng quay mặt đi.

Lêa giấu một nụ cười mà chắc hẳn bà vú già không sao hiểu nổi.

- Tôi đã kẻ lại cảnh tượng đó với hai bà và xin hai bà đừng có tiếp cái ông đó nữa. - Exten nói tiếp- Bà Lida bảo chỗ nào tôi cũng thấy cái xấu cả, còn ông Man là một người hào hoa tuyệt vời, nhờ ông ta mà chúng tôi không chết đói đấy. Còn bà Anbectin thì bảo tôi dừng xét đoán theo bề ngoài. Cô nghĩ thế nào, cô?

- Tôi biết rất ít về ông Man, bà Exten ạ. Nhưng tôi sẽ nói với hai bà cô tôi phải thận trọng đối với ông ta.

- Tôi đã để một ấm nước nóng trong bồn tắm và cắm lò sưởi điện. Nó không sưởi ấm lắm đâu, nhưng cũng làm cho không khí bớt giá đi chút ít.

- Cảm ơn bà Exten, giá tắm được một cái...

- Tắm à!... Đã mấy tháng nay, bồn tắm không có nước. Hàng tuần, hai bà đến nhà tắm công cộng.

- Ôi! Giá mà được nhìn thấy hai bà ở đấy, chắc hai bà không dám cởi bỏ quần áo để xuống nước đâu.

- Nhạo báng như thế là không hay đâu, cô Lêa ạ. Cuộc sống ở đây gay go lắm. Chúng tôi rét, chúng tôi đói. Chúng tôi cũng sợ nữa.

- Sợ cái gì thế? Ở đây có gì đáng sợ lắm đâu.

- Biết đâu đấy, cô? Cô có còn nhớ cái bà ở trên tầng hai thỉnh thoảng vẫn uống trà với hai bà cô của cô không?

- Bà Lêvy ấy à?

- Vâng. Bọn Đức đã đến bắt bà ấy. Bà đang ốm, bọn chúng lôi bà ra khỏi giường và đưa đi trong khi vẫn mặc áo ngủ. Bà Anbectin có báo tin cho ông Tavecniê...

- Tavecniê à?

-... Để nhờ ông ấy hỏi xem đầu đuôi ra sao.

- Rồi sao nữa?...

- Mấy hôm sau, khi tới đây, ông ta tái xanh tái mét trông đến dễ sợ.

- Ông ta nói những gì?

- Ông ta bảo bà ấy bị đưa đến Đrăngxy và từ Đrăngxy đến một trại tập trung ở Đức cùng với hàng nghìn người khác, hầu hết là phụ nữ và trẻ em. Sau khi bà Lêvy ra đi, đến ở nhà bà là một nữ diễn viên có cuộc sống rất sang trọng và thường tiếp bọn sĩ quan Đức. Họ làm huyên náo cả lên. Nhưng không ai dám phàn nàn vì sợ bị trả thù.

- Ông Tavecniê tới đây lần cuối cùng vào hôm nào?

- Trước đây khoảng ba tuần. Cũng chính ông ta can thiệp với hai bà cô của cô để đưa Phrăngxoadơ tới đây.

Lêa cảm thấy tim đập dồn dập. Phrăngxoa quan tâm đến hai bà cô và chị gái của nàng...

- Xin chia tay cô. Hình như trưa nay có bán cá ở phố Buyxi. Tôi phải tới sớm nếu không thì chỉ còn xương cá thôi.

Lêa tắm rửa qua loa, mặc ra ngoài áo dài len một chiếc săng đay đen và áo ngắn, đi tất dày và bước sang buồng cô chị.

Đang ngồi trên giường trong bộ quần áo và khăn choàng màu hồng làm nổi sắc da, đầu tóc chải kỹ lưỡng, gương mặt điềm tĩnh, Phrăngxoadơ nở một nụ cười khi nhìn thấy Lêa...

- Chào Lêa, em ngủ ngon chứ? Đã mấy tháng nay, chưa bao giờ chị ngủ ngon đến thế. Nhờ em đấy.

Lêa ôm hôn chị.

- Em có mặt ở đây, quý hóa quá... Chị sẽ mau chóng bình phục thôi. Chị không muốn bỏ lỡ buổi diễn đầu tiên vở kịch Hoàng hậu qua đời của Hăngri đơ Môngteclăng.

- Bao giờ thì diễn?

- Mồng 8 tháng Chạp, ở nhà hát Ca kịch.

- Mồng 8 tháng Chạp! ngày kia rồi.

- Thế thì sao? Còn một tháng nữa chị mới sinh và hiện chị cảm thấy rất khỏe mạnh. Chờ đợi một đứa bé ra đời, đâu phải là bệnh tật. Em sẽ thấy khi đến lượt em.

- Em mong không bao giờ như thế cả.

- Vì sao? Mong chờ một đứa con của người đàn ông mình yêu thương là điều kì diệu lắm chứ!

Trước vẻ mặt lạnh lùng của Lêa, Phrăngxoadơ biết mình lỡ lời. Chị đỏ mặt và cúi xuống. Rồi cố lấy hết lòng dũng cảm, ngẩng đầu lên và nói, giọng run run:

- Chị biết em nghĩ gì. Chị tìm cách thuyết phục mình là chị có lỗi khi yêu Ôttô, nhưng không được. Tất cả mọi cái ở anh ấy đều làm chị ưa thích: tính tình nhân hậu, lòng yêu âm nhạc, tài năng, dũng khí, dù anh ấy là người Đức. Điều duy nhất chị cầu mong là chấm dứt chiến tranh. Em hiểu chứ? Em cố mà hiểu.

Lêa không sao có thể nghĩ tới tình huống ấy một cách bình tĩnh và rành mạch. Trong con người nàng, có một cái gì sâu kín chống lại mối tình làm nàng khó chịu ấy. Đồng thời, nàng hiểu rất rõ tất cả những gì Ôttô và Phrăngxoadơ cùng nhau chia sẻ. Nếu không phải là người Đức thì anh ta là một ông anh rể thực sự dễ thương.

- Thế chị định thế nào? - Nàng hỏi.

- Kết hôn với anh ấy khi anh ấy từ Beclin trở về và được phép cấp trên. Em hứa với chị là sẽ dự lễ kết hôn nhé. Chị van em, em hứa với chị đi.

- Tất cả sẽ tùy thuộc vào thời gian. Nếu là mùa thu hoạch nho hoặc mùa xuân thì em không tới được.

- Em sẽ thu xếp nhé. - Phrăngxoadơ nói và mỉm cười, sung sướng vì không bị khước từ một cách dứt khoát - Ôttô tuyệt lắm, ngày nào cũng biên thư cho chị, lo lắng thực sự cho chị và cháu bé. Anh ấy nhờ Phrêđêric Hăngcơ trông nom chị. Em còn nhớ anh ta không, anh ta đã giúp em một tay trong việc đỡ đẻ cho Cami ấy mà.

- Thế thì trong trường hợp rắc rối, anh ta có thể thay thế bà đỡ đấy.

Giọng Lêa có vẻ châm biếm cay độc tới mức Phrăngxoadơ không sao giữ được nước mắt. Nàng xấu hổ về sự thô bạo của mình. Chắc hẳn nàng đã xin lỗi chị gái nếu lúc đó bà cô Anbectin không bước vào.

- Lêa, có người gọi điện... Phrăngxoadơ, cháu sao thế?

- Thưa bà, không sao cả... cháu mệt tí thôi.

- Alô, ai cầm máy đấy?

- Cô là Lêa Đenmax phải không?

- Phải, tôi đây. Còn ai ở đầu dây nói thế?

- Cô không nhận ra tôi sao? Cô không nghe gì hết à.

- Không. Ông cho biết ông là ai, nếu không tôi bỏ máy xuống đây.

- Bao giờ cô cũng hăng máu, tôi biết lắm. Nào cô bạn xinh đẹp, gắng thêm chút xíu.

- Tôi không thích cố gắng gì hết và tôi thấy cái trò đùa này thật ngu ngốc.

- Cô chớ bỏ máy! Cô còn nhớ tiệm Gà sống thiến, nhà thờ Nữ thánh Ơlali và phố Xanh- Giơnex chứ?...

- Raphaen đấy à!...

- Cô chậm nhận ra đấy!

- Xin lỗi, nhưng tôi khiếp hãi những cái trò úp úp mở mở trên điện thoại như thế này. Sao ông biết tôi ở Pari?

- Tôi bao giờ cũng biết rõ tin về những gì liên quan đến bè bạn. Lúc nào thì chúng ta gặp được nhau?

- Tôi không biết nữa. Tôi vừa mới tới thôi mà.

- Năm giờ tôi sẽ đến uống trà. Cô không phải lo gì hết, tôi sẽ mang tới mọi thứ cần thiết. Chỉ xin cô đun nước sôi cho.

- Nhưng...

- Bà chị gái xinh đep và hai bà cô của cô sức khỏe thế nảo?... Phiền cô chuyển dùm lời hỏi thăm tới hai bà. Hẹn lát nữa, cô bạn thân thiết. Được gặp lại cô, tôi rất đỗi vui mừng.

Raphaen bỏ máy xuống, còn Lêa thì đứng sững sờ. "Làm sao hắn biết?". Nàng rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.

- Cháu đừng đứng như thế ở lối đi giá lạnh này, cháu sẽ bị cảm lạnh đấy.

Giọng nói bà Lida làm Lêa giật mình.

- Bà gặp Raphaen Man đã lâu chưa?

- Bà không nhớ rõ... có lẽ cách đây mười lăm hôm.

- Thế ông ta có gặp Phrăngxoadơ không?

- Không, nó đến đây sau hôm ông ta tới thăm hai bà, và từ hôm đến, nó không đi đâu hết. Nhưng vì sao cháu lại hỏi như vậy?

- Raphaen Man vừa gọi điện cho cháu và cháu băn khoăn không biết vì sao ông ta lại biết cháu ở Pari.

- Chắc là tình cờ thôi mà.

- Với một người như ông ta, cháu không tin là có chuyện tình cờ.

Lida nhún vai, tỏ ra không hay biết.

- À! Cháu quên, ông ta sẽ tới uống trà.

- Nhưng chúng ta chẳng có gì hết.

- Ông ta bảo là ngoài nước lã ra, ông ta sẽ mang tới đủ mọi thứ.

Đồng hồ phòng khách vừa điểm năm tiếng thì có chuông reo ngoài cổng. Exten với chiếc tạp dề tuyệt vời có dải mặc ngoài áo blu thường ngày ra mở cửa. Raphaen bước vào, nửa người khuất sau một đống hộp to, hộp nhỏ, có cột dây.

- Nhanh lên, bà Exten, bà giúp tôi một tay, không thì tất cả số bánh kẹo này sẽ rơi xuống thảm nhà mất.

Miệng lầm bầm, Exten đỡ lấy các thứ.

- Raphaen, ông tuyệt quá!

- Lêa!

Hai người nhìn nhau một lúc lâu trước khi bước tới gặp nhau, ánh mắt họ như thể muốn qui tụ trong khoảnh khắc toàn bộ cuộc đời họ.

Tất cả mọi cái đều đối lập họ với nhau - quan niệm về cuộc sống, tình bạn, tình yêu - nhưng một tình cảm bạn bè hút họ lại với nhau và họ không tìm cách cưỡng lại. Trong hai người thì Raphaen tự đặt cho mình nhiều câu hỏi hơn cả về cái gì mà hắn gọi là: "Cái phần của bản thân hắn không bị thối ruỗng". Hắn, đứa lừa gạt, kẻ dối trá, tên trộm cắp, tay chỉ điểm, cộng tác viên của Giextapô, tên Do Thái thỉng thoảng viết tin cho tờ Tôi có mặt khắp nơi, tờ Pilôri, và tờ Thời Mới! Chủ nghĩa bài Do Thái của hắn làm hầu hết các vị chủ nhiệm và chủ bút trứ danh của các tờ báo ấy khó chịu, tuy họ tự nhận là "chống Do Thái"... Đối với Lêa, hắn cảm thấy mình như một người anh cả muốn bảo vệ cô em gái chống lại những cái dơ dáy của cuộc đời.

- Cô bạn thân mến, cô làm thế nào mà mỗi lần gặp cô là cả ánh mắt lẫn tâm hồn tôi đều hoan hỉ?

Nàng cười, tiếng cười hơi ồm ồm khiến cho đàn ông thì rạo rực, đàn bà thì tức tối, rồi hôn lên hai má hắn.

- Tôi biết chắc là tôi sai lầm, nhưng tôi vui mừng được gặp lại ông.

- Vì sao trong cùng một câu nói của cô, lại vừa có một điều rất thú vị và một điều khác ít thú vị như vậy? Thôi nào, tôi là đứa nhu nhược, tôi chỉ thích vui chơi. Lúc tôi vừa vào, cô bảo là tôi thật tuyệt, phải không? Tôi "oách" lắm chứ gì?... Nhưng tôi kiêu hãnh hơn cả là về đôi giày. Không tồi, cô nghĩ thế nào? Tôi phải trả cả một gia tài đấy. Tôi thuê đóng ở hiệu Hecmex mà.

- Ông lấy đâu ra nhiều tiền thế? Tước đoạt của một bà cụ già? Bán mình cho một tên đại úy Đức hồng hào, béo tốt? Hay bắt một tay binh nhì mởn mơ đi đánh đĩ?

- Cô nói không sai mấy đâu. Biết làm thế nào được cô bạn thân mến? Con người ta tự tạo ra hạnh phúc theo khả năng ấy... Không có tiền thì chút hạnh phúc cỏn con cũng chẳng có nên tôi quyết định phải xoay ra tiền. Tất cả đều có thể bán: thể xác và lương tâm. Tùy theo trường hợp, tôi bán một trong hai cái đó, hoặc bán cả hai nếu người mua tỏ ra thật hào phóng.

- Ông thật ghê tởm.

- Nhưng cái thiện có bao giờ trọn vẹn đâu nên tôi chẳng cần quan tâm. Nếu cho con người ta là một thực thể biết lẽ phải thì là một sai lầm lớn đấy, cô bạn xinh đẹp ạ... Không phải cứ biết tư duy là biết lẽ phải đâu. Tôi luôn luôn tin chắc rằng thích thú những điều hợp lẽ là điểm xuất phát của sự tầm thường. Rồi sẽ có ngày tôi phải viết một cuốn Ca ngợi sự tầm thường. Nó sẽ làm xôn xao dư luận giới văn chương. Trong lúc chờ đợi việc biên soạn kiệt tác ấy, xin cô cho phép tôi đến chào hai bà cô và bà chị gái cô.

Đêm đã khuya Raphaen mới ra về. Lêa tiễn chân ra tận cổng.

- Tôi cần gặp cô một mình; mai, chúng ta có thể cùng nhau ăn trưa được không?

- Tôi cũng không biết nữa. Ông làm tôi sợ... tôi không nghĩ ông xấu tới mức như ông nói, thế nhưng một sự hiềm khích kỳ cục lại bảo tôi phải đề phòng đối với ông.

- Ồ! Cô nói có lý lắm, cô bạn thân mến ạ. Cô có đề phòng bao nhiêu đối với tôi cũng chẳng đủ đau... Nhân đây, xin cô cho biết cô có tin tức gì về Xara Muynxtanh, người bạn gái xinh đẹp của tôi không. Đã lâu ngày tôi chẳng có tin gì về cô ấy.

"Thì ra anh ta muốn đi tới đấy" Lêa nghĩ bụng. Nàng rùng mình, miệng lợm giọng. Nàng đáp lạnh lùng gọn lỏn:

- Tôi cũng không có tin.

- Ồ! Cô bị lạnh đấy à! Giữ cô lại ở cái hành lang giá lạnh buốt này, tôi quả là một thằng ngốc. Cô hãy vào sưởi ấm cùng bà chị gái đi. Cô biết người chồng sắp cưới của chị ấy chứ? Một con người có trình độ văn hóa cao, với một triển vọng lớn. Trong thời buổi này, một sự kết thân như vậy thật là bổ ích. Liệu ông bác giáo sĩ dòng Đôminic của cô có tán thành một cuộc hôn nhân như vậy không?

Một nỗi sợ hãi kinh tởm dâng lên trong lòng Lêa.

- Ôi! Cô bạn thân mến, răng cô lại gõ lập cập rồi đấy. Và sắc mặt tái nhợt... lỗi tại tôi, tôi làm cô ốm đến nơi rồi. Chắc cô bị sốt.

Raphaen ân cần nắm lấy cổ tay Lêa.

- Ông chớ có đụng tới tôi, tôi có sao đâu. - Nàng thốt lên và rút mạnh tay ra khỏi tay hắn.

- Hẹn ngày mai, cô bạn xinh đẹp, cuối buổi sáng, tôi sẽ gọi điện cho cô. Từ nay tới đấy, cô phải nghỉ ngơi để khỏi ảnh hưởng đến thần kinh.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx