sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Ngày hôm sau, Lêa ăn mặc hết sức cẩn thận để đến ăn tối ở nhà chị gái... Nàng đáp tàu điện ngầm đến quảng trường Ngôi sao.

Vừa bước chân vào ngôi nhà trên đại lộ Oagrăm, Lêa cảm thấy ngay một sự ghét bỏ. Ôttô Crame và bà chị gái thuê nó của một ông thầy thuốc nổi tiếng: ông ta thích không khí ở bãi biển Aduya hơn là không khí ở Pari.

- Chắc hẳn là một tên Do Thái. - Phrăngxoadơ bảo khi nói về chủ nhà.

Ý nghĩ ấy làm Lêa khó chịu.

- Rõ ràng không giống những căn nhà của giới tư sản Boócđô muốn che giấu của cải. Ở đây thì hoàn toàn trái lại, người ta trưng bày mọi thứ, thậm chí trưng bày hơi quá một chút.

- Ý kiến của tôi cũng như vậy. - Ôttô Crame vừa cười vừa nói - Nhưng chúng tôi quá bận. Cô xinh đẹp và trang nhã biết chừng nào! Mời cô sang phòng trẻ nhỏ, cô sẽ thấy thằng cháu bé của cô thoải mái ở đây biết chừng nào.

Phòng trẻ nhỏ là một căn phòng rộng sáng sủa. Họ thấy Phrêđêric Hăngcơ đang cố ru - có lẽ hơi quá mạnh - đứa con đỡ đầu, cho nó khỏi la hét.

- Thằng bé đói rồi đấy. - Anh ta kêu lên khi thấy mọi người bước vào.

- Cô Lêa, tôi rất vui mừng được gặp lại cô. Cô có muốn thử sử dụng cái uy quyền mẹ đỡ đầu của cô không?

Lêa khẽ đưa tay bế đứa bé và vừa đặt nó lại vào nôi vừa nói:

- Bây giờ cháu ngoan nào và ngủ đi nhé!

Mọi người kinh ngạc thấy thằng bé nín ngay và nhắm mắt lại.

- Hoan hô uy quyền ghê thật! Cô phải tới đây luôn đấy, vì cả mẹ nó lẫn tôi đều không làm cho cháu nín khóc được.

- Rồi nói chuyện đó sau... Khi nào cháu khóc hẵng hay. Giờ đây, tôi cần anh giúp tôi một việc: tôi muốn trở về ngay Môngtiac, nhưng giấy thông hành của tôi để đi Boócđô đã hết hạn.

Lêa đưa ra tờ thông hành có in hình phượng hoàng của chế độ Hítle trùm lên một phần tấm ảnh của nàng.

- Mai tôi sẽ cho mang một giấy phép mới cho cô. Nay mai cô sẽ không cần tới nữa vì đường giới tuyến sẽ bị bãi bỏ do miền nam đã bị chiếm đóng.

- Tôi biết. - Lêa đáp, vẻ rầu rĩ hơn là nàng muốn.

- Ô! Xin lỗi, tôi làm cô buồn. Sẽ có ngày đất nước cô lại được tự do và hai quốc gia chúng ta đoàn kết và giao hảo.

Lêa im lặng nhưng hai viên sĩ quan Đức thấy rõ trong ánh mắt nàng: không bao giờ.

Mọi người bước sang phòng ăn. Bàn tiệc lộng lẫy.

- Chúng ta chỉ có bốn người thôi à?

- Cô không vui hay sao? Chúng tôi nghĩ cô không muốn cùng ngồi với đồng bào chúng tôi chút nào.

- Cảm ơn các anh. Thế này rất tốt.

Lêa rất sợ phải ngồi cùng bàn với các sĩ quan Đức mang quân phục nên giờ đây nàng cảm thấy khoan khoái thật sự và trở lại vui vẻ. Nhất là vì Ôttô và Phrêđêric đều bận thường phục.

- Tôi cho dọn tất cả những món cô thích. - Phrăngxoadơ nói, nụ cười vui vẻ trên môi.

- Những món gì nào? Chị nói nhanh lên.

- Cô sẽ thấy thôi, cô bé háu ăn ạ.

Bữa ăn diễn ra hết sức vui, khi dùng từng món ăn Lêa đều tỏ lòng biết ơn chị gái đã cố sức làm nàng vui lòng.

Trong suốt bữa ăn, không hề nhắc chuyện chiến tranh. Họ chỉ nói tới âm nhạc, văn học, điện ảnh và sân khấu. Họ sang phòng khách có lò sưởi đỏ rực để uống cà phê. Phrăngxoadơ bảo chị hầu nàng sẽ lo việc phục vụ.

Họ uống chậm rãi và im lặng, nhìn ngọn lửa lay động. Ôttô đứng dậy và ngồi vào chiếc đàn dương cầm chiếm hết cả một phần phòng khách.

- Chính vì dương cầm mà chúng ta ngợi khen anh ấy. - Phrăngxoadơ thầm thì bên tai em gái.

Suốt một tiếng đồng hồ, thời gian như ngưng đọng. Không còn người Pháp, người Đức, người chiến thắng, kẻ chiến bại nữa; chỉ còn có âm nhạc đoàn kết họ lại trong một tình hữu nghị không biên giới.

Mãi sau khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, họ vẫn ngồi lặng im, ngại ngùng phải đối mặt trở lại với thực tại. Lêa là người đầu tiên phá tan bầu không khí im lặng mong manh ấy: nàng nói với một giọng trong đó nổi rõ một xúc cảm chân thành.

- Cảm ơn anh Ôttô đã mang lại cho chúng ta những giây phút thanh bình thật sự này.

Cuối cùng thiếu tá Crame đứng dậy và bước lại hôn tay nàng.

- Cảm ơn cô đã tới với chúng tôi.

Bây giờ Lêa có thể hỏi anh ta về những gì anh ta biết về "vụ" Cami.

Lúc đầu Ôttô Crame không trả lời ngay câu hỏi của cô gái. Anh ta có vẻ trầm ngâm một lúc lâu trong những luồng suy nghĩ âm thầm. Cuối cùng, khi quyết định lên tiếng, anh ta hỏi bạn:

- Soll ich him alles sagen? (Tôi có nên nói hết cho cô ấy không?)

- Ja. (Có)

- Tôi không giấu cô là Phrêđêric và tôi, chúng tôi rất lo lắng cho bà đờ Acgila. Như cô đã biết, bà ấy bị bắt vì bị tố giác là làm nhân viên liên lạc giữa chồng bà ấy và ông bác cô là cha Đenmax, cả hai đều ở trong Phong trào Kháng chiến và bị cảnh sát Pháp cũng như Giextapô truy nã. Người ta tìm thấy bà đờ Acgila mang truyền đơn kêu gọi thanh niên lên vùng du kích. Chừng ấy là đủ để bắt bà ta. Hơn nữa Đôdơ lại nghĩ bà ấy ở trong cùng một mạng lưới với Lôrăng đờ Acgila.

- Hoàn toàn ngu ngốc! Cami chỉ quan tâm tới con cô ấy và không hề hiểu gì về tất cả những cái đó hết. Hơn nữa sức khỏe của cô ấy rất tồi và đã mấy tháng nay cô ấy không có tin tức gì của Lôrăng cả.

- Cô Lêa, cô đừng cho chúng tôi là những thằng ngốc. Lúc còn ở Lănggông, tôi nhận được hàng chục lá thư tố giác bà đờ Acgila và cả bản thân cô nữa. Phrêđêric và tôi, chúng tôi đã tiêu hủy nhiều lá, tuy một số nêu rất cụ thể. Chừng nào chỉ là đưa một ít tin tức từ vùng này qua vùng khác thì chúng tôi có thể làm ngơ. Nhưng bây giờ, sự việc nghiêm trọng hơn, và nếu có đầy đủ bằng chứng thì những việc người ta tố giác bà đờ Acgila có thể dẫn tới tử hình. Bà bạn cô là một con bài trong tay Đôdơ và ông ấy muốn sử dụng với hy vọng Lôrăng đờ Acgila và những kẻ trong mạng lưới của ông ta dại dột tìm cách giải thoát cho bà ta. May sao, hình như Đôdơ không tin là bà ta biết thực sự hoạt động của chồng và cũng không biết ông ta ở đâu... Trong điều kiện ấy, Đôdơ tỏ ra thận trọng trong thẩm vấn. Nhất là vì ông ấy biết những mối quan hệ gia đình giữa ông bác Luych Đenmax của cô với đất nước chúng tôi.

Gương mặt bị tra tấn của Xara Muynxtanh lướt qua trước mắt Lêa.

- Tôi biết bạn bè của ông trong tổ chức Giextapô bắt những người họ thẩm vấn phải chịu những gì và tù nhân của họ bị đối xử ra sao.

- Tôi là người đầu tiên phàn nàn điều đó, nhưng cô thì phải như không biết đến. Vì sự an toàn sau này của cô, tôi thiết tha yêu cầu cô quên đi.

Lêa giận dữ đứng dậy.

- Quên!... Ông dám bảo tôi quên những điều mà hàng ngày các ông bắt đàn ông, đàn bà, trẻ em phải chịu đựng. Ông có biết khi bị bắn, Guy Môkê mới mười bảy tuổi, và tháng chin vừa qua, ở Xugiơ, bảy mươi người bị giết hại vì có một cuộc mưu sát ở Pari không? Và cả bà bạn người Do Thái của hai bà cô tôi mà người ta bắt vào trại tập trung của các ông và vừa nói vừa khóc: "Thưa các ông, chắc có sự nhầm lẫn, tôi là người Pháp, chồng tôi bị giết trong chiến tranh 14 và con trai tôi bị bắt làm tù binh vì nó chiến đấu cho nước Pháp".

Phrăngxoadơ, hai mắt đẫm lệ, cầm lấy tay em gái.

- Chị van em, em im đi.

- Chị đừng đụng vào tôi! Bỏ tôi ra!

- Lêa, tôi hiểu cô, nhưng là chuyện chiến tranh, cô lẫn tôi, chúng ta đều không thể làm gì được hết. Tất cả những gì tôi có thể làm mà không trái với danh dự người lính của tôi, tôi hứa với cô sẽ làm vì bà đờ Acgila. Nhưng vì sự an toàn của cô và của người thân cô, tôi xin cô đừng công khai nhắc lại những điều cô vừa nói ở đây.

- Anh có thể thề với tôi là những điều tôi sẽ nói riêng với anh xung quanh việc giam giữ Cami trong thành Hà sẽ không được dùng để chống lại cô ấy không?

Ôttô Crame suy nghĩ một lát trước khi trả lời.

- Tôi xin thề.

- Tôi có thể nói riêng với anh không?

Phrăngxoadơ đứng dậy:

- Lại đây, Phrêđêric, anh thấy là chúng ta làm phiền họ chứ.

Bộ điệu chị ta đến là khó chịu... Lúc còn bé chị ta vốn đã hay hờn dỗi khiến Lêa kinh hãi và ngay cả ông bố cũng thường chế giễu.

- Những điều tôi cần nói không liên quan đến tôi chính vì thế mà tôi nghĩ là...

- Cô không phải thanh minh gì hết. - Cô chị ngắt lời Lêa và bỏ ra, theo sau là Phrêđêric.

- Ông anh tội nghiệp ơi, tôi không hiểu sao anh có thể chịu đựng chị ấy được.

- Thôi hai chị em cô đừng cãi vã nhau như những cô bé nữa. - Ôttô giả vờ mắng mỏ, một nụ cười vui trên môi - Cô hãy ngồi trước mặt tôi.

- Thế này này. - Lêa bắt đầu nói - Tôi có nhận được thư của Cami. Người ta nhốt cô ấy nhiều ngày trong một cái hầm trong đó thậm chí đứng dậy cũng không được. Cô ấy bị Đôdơ thẩm vấn tới ba lần. Không moi được gì hết, ông ta cho quẳng cô ấy vào một cái xà lim hôi thối khiến cô ấy đâm ốm. Lần sau ông ta sẽ làm gì cô ấy? Bọn coi ngục ở Buxca, tiếng tăm chẳng hay ho gì. Ở Boócđô, người ta nói rằng có thể nghe tiếng kêu la xuyên qua các bức tường hầm giam. Tôi thiết tha nhờ anh làm thế nào cho Cami thoát khỏi tay những kẻ ấy.

- Tôi cũng căm giận hành vi của "những kẻ ấy" như cô. Trong quân đội, chúng tôi không ưa bọn Giextapô. Tiếc rằng tổ chức này ngày càng them mạnh và quyền lực cảnh sát của nó cũng mở rộng ra cả đối với chúng tôi nữa. Cô tin lời tôi: Pháp là một trong những nước bị chiếm đóng phải chịu ách của Giextapô ít nhất. Còn về bà đờ Acgila thì tôi không được biết người ta đối xử với bà ấy ra sao. Thì ra họ đã lừa dối tôi khi cam đoan với tôi rằng bà ấy được đối xử tử tế. Chắc hẳn Đôdơ biết rõ bà ấy có tin tức quan trọng nên mới giam giữ trong những điều kiện như vậy. Không dễ gì để ông ta nhả mồi ra đâu.

- Nhưng tôi cam đoan với anh là ông ta nhầm: Cami không hay biết gì về hoạt động của Lôrăng.

- Bà ấy bảo cô như thế?

- Không, nhưng chúng tôi sống với nhau, nếu cô ấy có tin tức Lôrăng thì tôi là người biết đầu tiên.

- Tôi không muốn làm cô phiền lòng, cô Lêa ạ, nhưng khi tham gia một hoạt động bí mật, không ai lại đi kêu toáng lên cho mọi người biết. Trong những người kháng chiến, theo cách gọi của cô, bất cẩn tới mức thường chúng tôi là những người kinh ngạc đầu tiên.

- Tôi không tin. Cami biết rất rõ là cô ấy có thể tin cậy ở tôi và tôi sẵn sàng.

Lêa đột ngột ngừng lời.

- Cô đừng sợ, cô cứ nói tiếp đi, tôi không thể trách cô, tôi biết rằng ở vào địa vị họ, tôi cũng sẽ hành động như ông bác cô và người chồng chị bạn cô, tôi cũng sẽ tiếp tục chiến đấu như họ. Tôi cũng phải nói thêm rằng bổn phận của tôi và của những người lính Đức tham gia cuộc chiến tranh này là ngăn cản họ chiến đấu. Điều đó, cô cũng phải hiểu. Khi chúng tôi bắt giữ và bắn chết những kẻ đặt bom, hành quyết con tin, tống giam những người rải truyền đơn, những người che giấu phi công Anh hay liên lạc với Luân Đôn bằng những điện đài bí mật, thì mặc dù đình chiến, nhưng cuộc chiến tranh vẫn tiếp diễn. Tôi không có gì phải xấu hổ về cái đó cả. Nhưng khi Gietxtapô thẩm vấn thô bạo những người bị nghi là người Kháng chiến và những người phụ nữa, thì tôi hổ thẹn. Mặc dù thông thường nó giao cái công việc tàn bạo đó cho Gietxtapô Pháp. Khi tôi còn ở Lănggông, có hai trăm mật vụ Pháp được trả lương tăng cường cho hàng ngũ Gietxtapô và của những nhóm phụ thuộc, cô có biết không? Từ khi Đôdơ, người đứng đầu Gietxtapô ở Boócđô họp với các quan chức trong lữ đoàn Poanhxô vào tháng tư 41, đồng bào của cô đã làm việc ra trò nếu không muốn nói là mẫn cán.

- Anh im đi.

- Đó chỉ mới là một phần sự thật đáng buồn thôi. Cô tin là chúng tôi buộc các vị tỉnh trưởng, đô trưởng, quan tòa, cảnh sát trưởng Pháp hành động hay sao? Họ tuân theo mệnh lệnh của Quốc trưởng Pháp, thống chế Peetanh người yêu cầu họ cũng như yêu cầu mọi người Pháp cộng tác với chúng tôi. Chính họ ở trong thế hợp pháp. Theo chỗ tôi biết thì ngài Thống chế của cô đâu có lên nắm quyền bằng một cuộc đảo chính.

- Danh dự là ở chỗ tiếp tục cuộc chiến tranh.

- Với cái gì? Cô quên là quân đội Pháp đã hoàn toàn thất bại cách đây mấy ngày hay sao?

Lêa quay mặt đi, cô nhớ lại trên đường Ooclêăng những đám binh lính bẩn thỉu, râu ria, rách rưới, vứt bỏ vũ khí để tháo chạy cho nhanh, cướp phá những ngôi nhà hoang vắng, ném những người dân sự ra ngoài xe.

- Trở lại vấn đề bà đờ Acgila, tôi sẽ tìm cách sử dụng chút quyền lực của mình sao cho có lợi cho bà ấy, tôi chỉ có thể hứa với cô như vậy. Nếu tôi làm cho bà ấy thoát được trại giam ở Hà thì cô phải làm thế nào để bà ấy ngồi yên vì bà ấy sẽ bị theo dõi còn chặt chẽ hơn trước khi bị bắt. Nếu tôi không thành công thì chẳng những tôi sẽ mất hết tín nhiệm, mà chắc chắn, sự can thiệp của tôi sẽ làm tôi bị đẩy ra mặt trận phía Đông. Tôi sợ khả năng ấy, không phải vì tôi, mà vì hai mẹ con Phrăngxoadơ. Tôi không muốn để họ ở lại đây một mình trước khi có thể hợp thức hóa vị trí của họ.

Lêa đứng dậy.

- Cảm ơn.

Nàng bước về phía cửa phòng khách và gọi:

- Phrăngxoadơ! Phrăngxoadơ! Phrêđêric! Vào đây!

Sao cô kêu toáng lên như thế? Cô đánh thức Pie dậy mất!

Ngày hôm sau, Lêa chẳng những có giấy thông hành mới mà còn có cả một chỗ ngồi dành riêng ở hạng nhất trên chuyến xe lửa hai ngày nữa sẽ chuyển bánh đi Boócđô. Nàng dành hai ngày ấy để đi xem điện ảnh và sân khấu cùng với Phrăngxoadơ và để an ủi hai bà cô rầu rĩ vì nàng sẽ ra về. Nàng trao cho Anbectin một bức thu cho Phrăngxoa Tavecniê, phòng khi anh ta quay lại phố Đại Học hỏi thăm tin tức nàng.

Nàng rời Pari không luyến tiếc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx