sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Đến ga Xanh-Giăng ở Boócđô, Lêa ngạc nhiên thấy Machiax trên sân ga. Hắn ra đón nàng và mang theo chiếc xe đạp màu xanh cha nàng. Mặc dù gió thổi dữ, nàng đã đạp tới trước những cây cọc trắng đánh dấu khu trang trại Môngtiac. Trong chốc lát, Lêa căng tai ra như thể chờ đón giọng nói của cha nàng...

Cũng như ngày xưa, Lêa nhảy lên ôm cổ bà già Ruýt, và bà Ruýt cũng nhắc lại những lời nói âu yếm xưa kia:

- Vầng dương rực rỡ của tôi, cô gái bé bỏng, hoang dại của tôi... cô trở về, tôi sung sướng biết chừng nào! Vắng cô, Môngtiac không còn là Môngtiac nữa. Cô có còn nhớ ông cụ tội nghiệp đã nói gì không?

Lêa lắc đầu.

- Ông cụ bảo cô là linh hồn của cái nhà này, không có cô thì nó không còn tồn tại như nó vẫn tồn tại, và một hôm nào đó có thể đánh mất linh hồn của nó đi nếu cô vĩnh viến rời bỏ nó.

- Bà Ruýt, điều đó sẽ không xảy ra đâu, và ba tôi biết như vậy. Ở đây trên mảnh đất này, giữa những bức tường này, có một cái gì là máu thịt của tôi, giống như cánh tay tôi, cái đầu tôi hay trái tim tôi, và thiếu những cái đó, tôi không sao sống nổi. Bà thấy không, mỗi lần tôi xa nhà, tôi sợ không bao giờ được trở lại nữa và mỗi khi trở về, dâng lên trong tôi một niềm hạnh phúc và một sức mạnh làm tôi luôn luôn kinh ngạc.

- Đấy chính là tình yêu, cô bé ạ.

Lêa không sao rũ bỏ được hoàn toàn cảm giác khó chịu trong lòng kể từ khi tới sân ga Xanh-Giăng. Nàng không sao tìm thấy lại Môngtiac của mình. Ngôi nhà to lớn lạnh lẽo này không phải thực sự là nhà nàng. Nàng đã chán ngán cảnh đói rét, nàng muốn có mùa hè, mặt trời, trái cây... Lôrơ lớn lắm rồi, giờ đã là một người đàn bà thực sự. Saclơ nhảy nhót khắp nơi - nó giống mẹ, cũng cái miệng ấy, đôi mắt ấy... Lêa có cảm giác tất cả đã dễn ra mà mình không hay biết, hầu như sau lưng nàng. Mặc dù vẫn gặp lại những cử chỉ hàng ngày, những thói quen, Môngtiac vẫn trốn thoát nàng. Người ta đã thay đổi vị trí đồ đạc, bà Ruýt tỏ ra ít lanh lợi hơn xưa, nhăn nheo hơn xưa...

Đúng vào lúc bà vú già bế bé Saclơ đưa đi ngủ thì cánh cửa mở toang.

Một người đàn ông, ria mép xồm xoàm, bêrê sụp xuống tận mắt, mặc áo lông thú, tay xách va li, bước lên thềm nhà.

- Đóng cửa lại nhanh lên. - Becnađet Busactô kêu to - Gió lạnh lắm!

Người đàn ông làm theo.

- Ông là ai? Ông cần gì? - Bà hỏi - Đếm tối rồi, không phải là lúc đến nhà người ta nữa.

Người đàn ông lặng im, nhìn ngó quanh như muốn tìm lại một chốn quen thuộc.

Lêa đứng vụt dậy, tim như ngừng đập.

- Sao, ông nói đi chứ, ông là ai?

- Bà đừng hỏi nữa bà! Chúc mừng anh, Lôrăng!

Một phút giây hoảng loạn. Mọi người đều muốn cùng một lúc chào hỏi Lôrăng, ôm chặt anh vào lòng. Bà Ruýt cố len lỏi trao vào tay anh bé Saclơ. Thằng bé con anh, thét lên sợ hãi trước người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm mà nó không quen biết.

Lôrăng trấn an họ.

- Xin mọi người kín đáo cho. Tôi không muốn đánh động Phaya và Machiax.

Anh ngồi vào bàn, ăn uống chút ít. Ánh mắt anh không ngớt nhìn Lêa lại đến Saclơ. Chú bé được thức thêm một lúc và ngồi chơi dưới đất.

- Tavecniê cho tôi biết tối nay Lêa về đây. Tôi nghĩ là cô trở về với sự ưu ái của nhà chức trách và vì vậy cô có thể đến gặp Cami. Tôi muốn nhắc với cô ấy mấy lời. Tôi có một cuộc hẹn gặp quan trọng về việc cô ấy ngày mai ở Boócđô.

Becnađet Busactô lục chạn tìm thêm ít thức ăn. Lôrăng nói mãi là anh không đói bà mới chịu nghe. Anh bò lổm ngổm trên sàn nhà làm bò cho con cưỡi và Saclơ chấp nhận ngay người bạn mới này. Chú bé còn để cho anh bế lên giường và hẹn mai sẽ chơi trò ú tim...

Cuối cùng, khi ai nấy đều đã đi ngủ, Lêa và Lôrăng ngồi sát cạnh nhau trên chiếc ghế đá nhỏ trước lò sưởi. Lêa cảm thấy hạnh phúc. Nàng vừa vuốt vuốt làn ria mép của Lôrăng vừa cười, sờ tay lên ngực anh. Anh đã trở nên rắn như đá. Nàng đưa ngón tay trỏ lên sờ nếp nhăn ở khóe mắt anh.

- Anh già đi rồi.

- Em cũng vậy. Nhưng em càng thêm đẹp. Bây giờ em có vẻ một thiếu phụ thực sự rồi. Ngay cả Tavecniê cũng thấy như vậy.

Trong mấy tiếng đồng hồ, họ nói về những gì xảy ra trong đời họ từ ngày xa cách...

Lêa khẽ đặt tay lên vai Lôrăng. Anh ngước mắt lên nhìn nàng, ôm ngang lưng nàng và ngả đầu lên bụng nàng. Họ ngồi im lặng một lúc lâu như vậy.

Lêa trấn tĩnh lại.

- Em đi ngủ đây. Bà Ruýt đã dọn giường cho anh trong buồng ngủ bố em. Em hy vọng nó không quá lạnh, bà ấy đã đặt trong đó hai bình nước sôi. Mai anh muốn dậy lúc mấy giờ?

- Không sớm lắm đâu, buổi hẹn gặp của anh vào lúc ba giờ chiều.

- Vậy chúc anh ngủ ngon. Hẹn ngày mai. - Nàng vừa nói vừa hôn anh như một cô em gái.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx