sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

- Em có mời Môrix Phiô tới ăn trưa đấy.

Sửng sốt, Lêa đánh rơi xoong sữa đang bưng trên tay.

- Ồ! Sao chị vụng về thế! - Lôrơ thốt lên - Đổ hết sữa rồi.

Hai cái tát làm cô bé giật nảy người. Những giọt lệ long lanh trong đôi mắt màu xanh của cô con gái út nhà Đenmax. Kinh ngạc hơn là giận dữ, cô bé bảo chị gái:

- Chị làm sao thế? Chị điên à! Làm em đau quá!

- Và tao vẫn tiếp tục làm mày đau như thế nếu mày không hủy bỏ lời mời kia đi.

- Tôi muốn mời gì thì tôi có quyền mời chứ?

- Không!

- Vì sao vậy? Chị đâu phải là chủ nhân duy nhất của trang trại Môngtiac này.

- Mày có biết Môrix Phiô là ai không?

- Tôi biết rất rõ là chúng ta tưởng anh ấy theo dõi chúng ta vì những câu chuyện Kháng chiến. Hoàn toàn không phải như vậy.

- Mày muốn nói thế nào?

Lôrơ cúi đầu, nhõng nhẽo, lau nước mắt trên má còn in vết năm ngón tay Lêa.

- Anh ấy theo dõi tôi đấy.

- Mày à?

- Đúng, tôi!... Không phải bọn con trai chỉ thích một mình chị. Tôi không còn là con bé trước chiến tranh nữa. Tôi đã lớn rồi.

- Chúng ta cứ bình tĩnh. Bọn con trai thích mày, tao không nghi ngờ gì hết. Nhưng ít ra mày cũng không tin những điều hắn kể với mày chứ? Mày đã gặp lại hắn à?

- Đúng, gặp sáng nay ở Lănggông. Anh ấy điển trai vui tính, có giáo dục. Anh ấy đang nghỉ hè ở nhà ông bà... Sau lễ Phục sinh, anh ấy sẽ trở về Boócđô làm việc giúp mẹ.

Lêa ngước mắt lên trời.

- Cảm động quá nhỉ?...Thế cái anh chàng thanh niên tốt bụng ấy làm gì?

- Tôi không biết... Tôi không hiểu rõ lắm... Anh ấy kinh doanh.

- Kinh doanh! Một cái từ thật thuận lợi để chỉ bất cứ việc gì. Để tao nói cho mày biết anh chàng công tử của mày làm công việc kinh doanh gì: hắn làm việc cho bọn Giextapô.

- Tôi không tin lời chị.

- Tao cũng vậy, tao không muốn tin... Bác Ađriêng bảo tao như vậy. Hắn đã tra tấn và giết hại nhiều người. Mời hắn tới đây, mày đã bị mắc bẫy và gây cho chúng ta những hiểm họa lớn. Mày có nghĩ tới Luyxiêng không?... Nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng phát hiện ra anh ấy không?

Mặt Lôrơ tái xanh tái mét, những lằn tay trên má càng nổi rõ. Cô gái đứng tựa vào chạn thức ăn, hai cánh tay buông thõng, sững sờ tới mức không biết nước mắt chảy đầm đìa ướt cả chiếc yếm trắng... Lêa thương hại đặt tay lên vai em, khiến cô gái nức nở như một đứa trẻ.

- Em không biết!...

- Lôrơ, Lêa, có việc gì thế - Cami vội hỏi khi vừa bước tới.

- Cái con bé dại đột này mời Môrix Phiô mai tới ăn trưa.

- Ồ! Lạy Chúa!

Trong khoảnh khắc, chỉ nghe tiếng nức nở của Lôrơ và tiếng đồng hồ tích tắc. Cami là người lên tiếng đầu tiên.

- Than vãn cũng chẳng ích lợi gì. Phải tìm cách giải quyết thôi.

- Tôi đã bảo nó hủy bỏ lời mời.

- Rất không nên! Hắn sẽ cho là chúng ta ngờ vực hắn. Trái lại, cứ vẫn phải mời. Chúng ta phải làm thế nào để hắn tin là hắn hiểu nhầm về chúng ta.

- Thế cô quên Luyxiêng à!

- Không, Luyxiêng là người tôi nghĩ tới trước tiên. Cậu ấy phải rời khỏi đây.

- Nhưng anh ấy còn lâu mới khỏi bệnh.

- Tôi biết.

- Vậy thì sao?

- Chị đi theo tôi, tôi nghĩ ra rồi, Lôrơ, mai, em phải làm như thể không có việc gì xảy ra cả, như thể em vẫn tin hắn là một người có thể giao du được. - Cami vừa nói vừa khoác tay Lêa kéo đi.

- Vâng. - Cô gái ấp úng.

Hai người thiếu phụ bước ra khỏi nhà về hướng bắc.

- Chúng ta đi ra phía ruộng nho. Ở ngoài ấy chắc chắn không có ai nghe chúng ta nói cả.

Họ bước đi, im lặng, Cami dựa vào cánh tay Lêa.

Ánh nắng mặt trời tháng Tư trải rộng trên đồng ruộng, làm nổi rõ cánh đồng nho, ngôi nhà bà cụ Xiđôni và hàng cây xanh nhạt trên khu Giá chữ thập, người ta có cảm giác chỉ cần dang tay ra là sờ nắm được.

- Vì sao một cảnh thanh bình dâng lên từ mặt đất như thế này mà lại không truyền sang cho con người? - Cami bước chậm lại và lên tiếng.

- Cô định như thế nào?

- Giấu Luyxiêng vào kho lúa bà Xiđôni.

- Vào kho lúa bà Xiđôni!?

- Phải. Có thể tin cậy bà cụ, bà ghét cay ghét đắng bọn Đức.

- Nhưng gần Môngtiac quá!

- Chính vì thế. Không bao giờ chúng lại nghĩ là người ta dám giấu một người ở gần như vậy.

Lêa nghĩ ngợi.

- Có lẽ cô nói đúng. Nếu là một người khác chứ không phải là bà Xiđôni, thì tôi nghĩ lòng hận thù bọn Đức chưa phải là một lý do đầy đủ để ta tin cậy. Nhưng đây là bà Xiđôni.

- Chúng ta đến thăm bà cụ đi. Cụ có nhà đấy, thấy có khói trên ống khói lò.

Từ ngôi nhà bà Xiđôni, có thể nhìn bao quát cả vùng, và một số ngày - theo lời bà cụ - có thể nhìn ra tận biển.

Như thường lệ, bà vui mừng đón khách, mời họ uống món rượu hắc bồn tử tự tay cụ cất, và cụ không để cho ai chối từ cả.

- Kìa, bà Cami. Thấy bà mạnh khỏe, già mừng quá. Còn Lêa, cháu có vẻ âu sầu. Cháu vừa bị ốm và già nhìn thấy bác sĩ Blăngsa tới Môngtiac hai lần kia đấy.

Đứng ở mái hiên nhà mình, không có việc gì xảy ra ở ngôi nhà bà đã từng phục vụ nhiều năm ở Môngtiac có thể lọt qua mắt bà.

- Không đâu, bà Xiđôni ạ, bác sĩ đến là vì Luyxiêng đấy.

- Tội nghiệp thằng bé! Nhưng già tưởng là nó ở trong khu du kích chứ?

- Anh ấy bị thương rất nặng. Tình hình đã khá hơn, nhưng anh ấy không thể ở lại Môngtiac, nguy hiểm lắm. Anh ấy còn rất yếu không thể vào lại khu du kích ngay được Chúng cháu đến hỏi bà xem bà có thể giấu anh ấy trong kho lúa vài hôm được không.

- Có thế mà cũng phải hỏi?...

- Nhưng nếu bọn Đức biết được thì nguy hiểm cho bà lắm đấy.

- Không sao. Bao giờ các cô đưa nó tới?

- Đêm nay.

- Tốt lắm! Những ai sẽ biết nó ở đây?

- Nếu không buộc phải nói với mẹ anh ấy thì chỉ có ba chúng ta biết thôi.

- Nó đi được chứ?

- Có lẽ, nhưng phải đi dọc cây bách, mà đường thì không được tốt lắm.

- Già sẽ ra đón ở luống nho thứ ba kể từ vườn hoa.

Lêa uống hết cốc rượu hắc bồn tử và ôm hôn bà Xiđôni.

- Cảm ơn bà.

- Có gì đâu, cô bé... Cháu nghĩ bà có thể để cho bọn Đức khốn nạn bắt một đứa bé trong gia tộc ông Pie hay sao?

Trên đường về, Lêa và Cami chỉ nói với nhau một vài lời. Về gần tới nhà, Cami bảo:

- Đừng nói gì hết với Lôrơ về buổi thăm viếng của chúng ta.

- Làm sao cô có thể nghĩ Lôrơ tiết lộ chỗ Luyxiêng ẩn náu!

- Tôi nghi ngại một cô gái đang yêu lắm.

Lêa nhìn chị không hiểu.

- Cô không nghĩ là?...

- Phải dự kiến hết mọi việc. Lôrơ đang âu sầu. Bạn bè nó đều ở Boócđô, ở đây chúng ta lại không giao du với ai cả. Vì vậy nó nhạy cảm với việc tán tỉnh của chàng trai kia là chuyện bình thường.

- Nhưng gã kia sẽ lợi dụng nó?

- Có thể. Chúng ta phải thuyết phục cô bé... Để tôi nói chuyện với nó.

Đêm tối om, một ngọn gió ấm áp thổi từ biển vào. Ba bóng đen tiến dọc theo con đường trồng bách.

- Ổn chứ? Con không sao cả phải không, con thân yêu của mẹ? - Một giọng nói lo âu thì thầm.

- Không mẹ ạ... Ổn thôi.

- Suỵt! Im lặng! Hình như có người đấy.

Mọi người không nhúc nhích.

Nghe có tiếng chân vấp phải đá và đạp trên các cành khô trên con đường mòn bao quanh cánh đồng nho, phía dưới con đường trồng bách.

- Nhanh lên, cúi người xuống!

Tiếng chân bước xa dần, đều đặn và yên tĩnh.

- Luyxiêng, Lêa, ai thế?

- Phaya. Thỉnh thoảng lão đi tuần để xem mọi việc có yên ổn không. Nhưng cháu không thích như vậy.

- Vì sao không thấy con chó đi theo lão? - Luyxiêng hỏi nhỏ.

- Phải, đúng thế thật... Kỳ lạ đấy. Có thể lão sợ chó làm huyên náo khi tìm thấy con mồi.

- Chớ làm ồn! Lão có thể nghe đấy.

Họ đứng im chốc lát rồi bước vào ruộng nho.

- A! Bác con đã tới! Già bắt đầu lo. Bà Becnađet! Nhẽ ra bà không nên đến.

- Cụ khỏi lo gì hết, tôi biết giữ mồm giữ miệng.

- Tôi hiểu, thưa bà Becnađet, tôi hiểu...

- Nhanh chân lên, tôi mệt rồi. - Luyxiêng lên tiếng trong lúc anh được mẹ và cô em họ dìu hai bên.

Họ im lặng bước đi một lúc.

- Cụ Xiđôni, tôi cảm ơn cụ vui lòng che giấu cháu.

- Chuyện bình thường, thưa bà Becnađet. Tôi đã báo cho bác sĩ Blăngsa là Luyxiêng hiện đang ở Benlơvuy. Sáng mai, ông ấy sẽ tới chữa thấp khớp cho tôi.

- Ồ! Lạy Chúa!... - Bà Becnađet Busactô thảng thốt kêu lên.

Luyxiêng suýt ngã.

- Con bị đau hả?

- Không, mẹ ạ, không đâu... Hai bàn tay con đau một chút thôi, không sao đâu.

- Sắp tới nơi rồi.

Trên bàn kê trong căn phòng ăn giản dị, bà Xiđôni đã dọn bữa ăn khuya. Mọi người ngồi ăn dưới ánh sáng lò sưởi và một cây nến. Lại sức được ít nhiều nhờ cốc rượu nho, Luyxiêng đứng dậy.

- Mẹ, bây giờ mẹ phải về đi và hứa với con không trở lại đây chừng nào bà Xiđôni hay bác sĩ Blăngsa chưa báo tin cho mẹ.

- Nhưng, con bé bỏng của mẹ!...

- Mẹ, nếu bắt được con, chúng sẽ tra tấn và con sẽ tố giác bè bạn của con... Con đã đau đớn quá nhiều và hiện vẫn còn đau đớn lắm, con không thể chịu nổi những nỗi đau đớn mới đâu. Mẹ hiểu chứ?

Becnađet Busactô khóc, đầu cúi thấp, tay xoắn chiếc mùi soa ướt đẫm.

- Mẹ sẽ làm theo ý con.

- Cảm ơn mẹ. Con biết là con có thể trông cậy vào mẹ. - Luyxiêng vừa nói vừa ôm hôn mẹ với đôi cánh tay bó trong những cuộn băng trắng muốt.

- Xin bà chớ lo, bà Becnađet. Tôi sẽ trông nom cậu ấy như thể con trai tôi.

- Anh có cần chúng tôi giúp anh để lên kho lúa không? - Lêa hỏi.

- Không, cảm ơn. Tạm biệt Lêa, cô phải giữ gìn cẩn thận.

- Tạm biệt Luyxiêng. - Nàng đáp và ôm hôn anh.

Ngoài trời, mưa phùn bắt đầu rơi. Đêm tối mịt mùng và hai người đàn bà bị trẹo chân vì những ổ gà trên đường. Cho tới Môngtiac, họ không nói với nhau nửa lời.

Đến chân cầu thang dẫn lên buồng ngủ, họ ôm hôn nhau nhưng vẫn lặng im. Becnađet Busactô nặng nề bước lên từng bậc thang như thể có một gánh nặng trên vai.

Lêa khóa cửa và đẩy chốt. Nàng kiểm tra xem cửa sổ phòng khách đã đóng kín cả chưa. Những cử chỉ hàng ngày, làm trong đêm tối ấy, khiến nàng nở một nụ cười "Mỗi tối, mình làm những việc giống y như bố: kiểm tra xem cửa lớn, cửa sổ có được đóng kín không". Không cần vào phòng giấy nữa, nàng đã vào trong đó trước khi đi Benlưvuy. Nhưng!... "Chết chưa, mình quên tắt đèn!"

- Ồ?

Ngồi thoải mái, mỗi người ở một phía lò sưởi vừa tàn hết, Cami và Phrăngxoa Tavecniê đang chuyện trò một cách điềm tĩnh.

Lêa đứng sững người trong khung cửa.

Phrăngxoa nhảy bổ ra, ôm ghì lấy nàng làm nàng đau. Anh ấy ở đây. Anh ấy đã tới... Nàng không sợ hãi nữa, anh che chở cho nàng...

- Thôi, tôi xin cáo từ. Anh thấy đấy, Lêa rất sung sướng được gặp anh. - Cami lên tiếng và đứng dậy.

Vẫn ôm Lêa vào lòng, Phrăngxoa hôn tay nàng.

- Cảm ơn, bà đờ Acgila đã tiếp chuyện tôi mặc dù bà bị mệt.

- Bà Ruyt đã bố trí căn phòng có chuồng chim cho ông. Lêa sẽ dẫn ông tới đó. Chúc ông ngủ ngon.

Phrăngxoa và Lêa đăm đắm nhìn nhau như thể không tin vào mắt mình và không sao nói hết nỗi vui mừng. Anh ta dùng bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt, ngấn cổ và đôi môi cô gái. Lêa để yên, thưởng thức niềm khoái cảm dưới bàn tay vuốt ve ấy. Cuối cùng hai cái miệng áp sát vào nhau. Nụ hôn say đắm làm họ rùng mình. Chậm rãi, đôi bàn tay đẹp và khéo léo cởi bỏ quần áo cho nàng... Nàng vuốt ve cái gáy đang cúi xuống trong lúc anh ta cởi tất cho mình. Nàng tựa vào vai anh ta và chìa chân ra. Dưới những tia sáng cuối cùng trong lò sưởi thân hình nàng, trông mảnh dẻ, vẫn gây ấn tượng về một sức mạnh hoang dã, một cường lực vừa mong manh vừa bất diệt. Ngồi dưới chân cô gái, anh ta ngẩng mặt Lêa ngắm nhìn nàng như thể bị thôi miên. Lêa nâng người yêu dậy và đến lượt mình cởi bỏ quần áo cho anh. Nhưng những ngón tay vội vã tỏ ra vụng về. Mỉm cười, anh ta khẽ đẩy tay nàng ra, và chỉ một thoáng anh đã trút bỏ hết quần áo. Anh ta bế nàng lên đặt nằm trên chiếc tràng kỷ cũ kỹ, nơi cha nàng vẫn thường an ủi cô gái bé bỏng ngày nào, những khi cô sầu não. Mùi da thuộc nơi tràng kỷ đưa nàng trở về những ngày thơ ấu. Hình ảnh ông bố xuất hiện với đôi mày nhíu lại. Nàng mở với mắt. Cúi xuống trên người cô gái, Phrăngxoa thầm thì tên nàng.

- Nào anh! - Nàng lên tiếng.

Hai người làm tình với nhau mãi vì vẫn không ngừng ham muốn. Rạng sáng, kiệt sức, họ ngủ thiếp đi.

Những tia sáng mặt trời đầu tiên đánh thức họ dậy. Chuệnh choạng, cười rũ ra như điên, họ mặc quần áo.

Lêa đẩy Phrăngxoa vào căn buồng nuôi chim vẫn dành cho bè bạn và đóng cửa lại. Họ cởi phăng quần áo và rúc vội vào dưới lớp chăn đệm bằng xa tanh màu vàng nhạt ôm chặt nhau, họ ngủ lại ngay lập tức.

- Lêa, Lêa, chị dậy đi... Nhưng chị ấy ở đâu?

Lôrơ gõ cửa.

- Chào chị Cami, xin lỗi chị, chị có thấy chị Lêa đâu không? Gần mười hai giờ trưa rồi, Môrix sắp đến thăm rồi. - Chào Lôrơ. Không, tôi chưa gặp chị ấy. Chắc chị đang ở ngoài vườn sau hay vườn cây ăn quả.

- Không, em ra đấy rồi. Chắc chị ấy không đi xa, xe đạp chị ấy ở kia... Có thể chị ấy ở trong phòng anh bạn mới tới tối hôm qua... Chị thấy những kẻ đến trong đêm khuya mà không báo trước gì hết, có lạ không?

- Ông Tavecniê vốn luôn luôn là một con người độc đáo!...

- Ồ! Xin lỗi! Em quên món trứng sữa trong lò...

Lôrơ vừa quay đi, Cami đến gõ cửa căn buồng nuôi chim.

- Ông Tavecniê, dậy thôi, mười hai giờ trưa rồi.

- Cảm ơn, bà đờ Acgila, tôi dậy đây... Em yêu quý dậy thôi.

Lêa khẽ mở mắt và duỗi chân tay.

- Em buồn ngủ...

- Phải dậy thôi, em thân yêu. Mười hai giờ trưa rồi.

- Mười hai giờ trưa!

Nàng nhảy phắt dậy.

- Nhanh, nhanh lên, không còn phút giây nào bỏ phí nữa. Khách mời của Lôrơ sắp đến rồi.

- Thì hắn cứ chờ một lát.

- Ồ? Không đâu, em không muốn hắn phải chờ. Nhưng còn anh!.... Anh không thể đến đấy đâu nhé!

- Nhưng vì sao? Cô xấu hổ vì tôi hay sao? - Phrăngxoa hỏi và nằm phịch xuống giường.

- Thôi, anh đừng làm trò ngốc ấy nữa. Rất quan trọng đấy. Váy em đâu rồi.... Em chỉ thấy có một chiếc tất... và giày của em nữa... Anh giúp em với.

- Này, anh tìm thấy cái này đây.

Nàng giật bộ quần áo lót từ tay người yêu.

- Anh mặc nhanh lên, em đi thay quần áo và sẽ trở ra ngay.

Anh ta định nắm tay nàng nhưng nhanh hơn, nàng thoát ra được.

Khi nàng trở về phòng trong tấm áo dài len xanh xưa kia của bà mẹ và được bà Ruyt khâu sửa lại, tóc búi lên để lộ gáy, Phrăngxoa đã cạo xong mặt và thắt cà vạt.

- Em đẹp quá!

Anh ta xỏ tay vào áo ngoài.

- Anh diện quá!... Như thể quần áo cắt may ở Luân Đôn ấy.

- Anh không cầu kỳ đến mức ấy đâu. Nhưng ở Pari vẫn còn những hiệu may tuyệt vời, chỉ cần bỏ tiền ra thôi. Em cho anh biết về vị khách mà vì ông ta tới đây em đâm ra hoảng hốt đến thế.

Lêa vắn tắt kể lại những điều ông bác cho nàng biết và những điều nàng nghe nói về bè lũ Môrix Phiô. Nàng cũng nói với anh ta về Machiax và về việc Raphaen Man đến thăm.

- Hắn vẫn còn sống à - Phrăngxoa cắt ngang lời nàng.

- Hắn còn sống nhăn ra đấy chứ sao... Nhưng Môrix Phiô, khách mời của Lôrơ, là đứa tồi tệ hơn hết. Vì vậy em nghĩ là hắn không gặp anh thì hơn. Anh hiểu chứ?

Nghe tiếng chân chạy trên cầu thang, hai người buông nhau ra. Lêa hé cửa.

- Chị đến ngay đây.

- Em bảo cô ấy cho thêm một suất ăn.

- Nhưng...

- Em cứ làm theo lời anh...

- Lôrơ đấy phải không?...

- Phải!

- Em có nghĩ tới chuyện thêm một suất cho ông Tavecniê không đây?

- Dĩ nhiên!

Lêa khép cửa lại.

- Nhưng anh điên à?... Nếu hắn đoán ra...

- Đoán ra cái gì?

- Là anh theo kháng chiến.

- Thì đã sao!

Lêa dậm chân.

- Anh làm tôi đến nổi cáu lên thôi? Thế phải giới thiệu anh thế nào nào?

- Em cứ bảo anh là một nhà kinh doanh ở Pari đến thăm một bạn đồng nghiệp ở Boócđô và nhân dịp đến chào mừng em.

- Nhưng rồi sau này khi hắn gặp lại Raphaen...

- Em đừng lo về phía Raphaen, hắn chỉ nguy hiểm với chính bản thân hắn mà thôi. Thôi, ta đi, em, anh nóng lòng muốn biết một thằng Giextapô Pháp ở Boócđô hình thù ra sao.

Xuống tới chân cầu thang, hai người gặp Lôrơ.

- Anh ấy vừa mới tới?... Lêa, em không sao hiểu nổi những điều chị nói với em.

- Em gái của chị, sự thật là như thế. Em chớ quên là sinh mệnh của tất cả bọn chị và cả của em nữa tùy thuộc vào thái độ của em.

- Vâng. - Lôrơ thở dài đáp - Luyxiêng đâu? Chị Cami bảo em là anh ấy đã ra đi tối qua.

- Chị không rõ. Bạn bè anh ấy tới đưa anh đi. Chúng ta đến gặp ông khách của em nào... A! Chị giới thiệu với em một người bạn ở Pari: Phrăngxoa Tavecniê.

- Chào cô.

- Chào ông.

Họ cùng bước vào phòng khách. Becnađet Busactô, Cami và bà Ruyt đã có mặt. Bà Ruyt rót những cốc vang trắng và ngọt của Môngtiac.

- Kìa, cuối cùng anh chị đã tới. - Bà Becnađet lên tiếng, giọng cố làm ra vẻ điềm tĩnh - Chúng tôi đã tưởng chỉ có mấy người chúng tôi chạm cốc với nhau.

- Ông Phrăngxoa, cho phép tôi giới thiệu một người bạn của Lôrơ, ông Phiô... Môrix, anh cho phép tôi gọi tên riêng anh chứ?... Tôi giới thiệu với anh ông Tavecniê, một người bạn lâu đời ở Pari, ông ấy có nhã ý tới thăm chúng tôi nhân dịp một chuyến đi Boócđô.

- Chào ông. Chiếc xe hơi màu đen mà tôi thấy lúc nãy là của ông phải không?

- Vâng. Nói như vậy cũng được... một ông khách hàng ở Boócđô cho tôi mượn để đi về đây.

- Ông kinh doanh rượu nho à, thưa ông?

- Tất cả những gì có thể bán được, tôi đều kinh doanh, từ rượu nho đến kim loại, kể cả vải bông và thực phẩm.

- Thế ông tìm mua những thứ đó không gặp nhiều khó khăn sao?

- Không, tôi có một vài mối quan hệ với các giới trong chính phủ. Ở Visy, khi tôi ăn trưa với Pie Lavan và ở Pari... theo một vài sự dàn xếp... Ông rõ là tôi muốn nói gì chứ?... Chúng tôi có thể làm những áp phe rất tốt.

Môrix Phiô vẻ trầm ngâm uống cạn cốc.

Phrăngxoa ra vẻ nghịch ngợm nhận xét rượu nho Môngtiac ở Môngtiac ngon hơn nhiều ở Pari.

- Xin mời vào tiệc. - Lôrơ vui vẻ lên tiếng - Món bánh phồng của tôi sẽ ỉu mất thôi.

Chưa bao giờ Lêa, tuy háu ăn, lại thấy bữa ăn trưa ấy kéo dài đến thế. Nàng ăn mãi vẫn không sao hết món thịt gà, đành bỏ lại một miếng to tướng trong đĩa. Tóm lại nàng uống nhiều, Môrix Phiô cũng vậy.

Tavecniê khéo léo lái cho hắn nói về hắn, về công việc hắn làm. Lúc đầu hắn nói thận trọng, nhưng về sau, rượu vào, hắn không giấu giếm công việc ở quận.

- Tôi kiểm tra xem địa chỉ bọn Do Thời phải bắt giữ có chính xác không... số người trong gia đình chúng có đầy đủ không. Đấy là một công việc tin cẩn vì có một vài thám tử được giao nhiệm vụ ấy đã để một số ít chuồn mất. - Hắn nói, vẻ tự phụ.

Lêa suýt kêu lên khi thấy một bàn chân chạm vào chân mình: bàn chân của Phrăngxoa, trong lúc anh ta vừa cười vừa nói:

- Lương tâm nghề nghiệp ấy mang lại vinh quang cho ông. A! Giá tất cả thanh niên đều như ông... thì với sự giúp đỡ của nước Đức, Pháp sẽ trở lại là một nước lớn như xưa.

- Không cần đông. Chỉ cần một nhóm người thật kiên quyết là đủ để loại trừ bọn Do Thái cặn bã.

- Ông có biết người ta đưa họ đi đâu không? - Lôrơ dịu dàng hỏi.

- Hình như đưa đi Đrăngxy, và từ đó đưa đến các trại lao động ở Đức, nhưng dù người ta có đưa chúng về âm ty đi nữa thì đối với tất cả những cái đó tôi cũng hoàn toàn dửng dưng.

- Thế trẻ em cũng lao động ở đấy à? - Cami hỏi nhỏ.

- Thưa bà, không, vì nhân đạo, người ta không tách trẻ em ra khỏi các bà mẹ.

Khi hắn nói tới "bọn Do Thái cặn bã", Lêa nhớ lại khuôn mặt bị đốt cháy, cơ thể bị tra tấn của Xara, nghe lại giọng nói yếu ớt của chị: "Bọn Đức quốc xã muốn giết hết chúng ta... kể cả đàn bà và trẻ em".

Khi thấy hắn đứng dậy, nàng cảm thấy nhẹ nhõm biết chừng nào.

- Xin lỗi, tôi phải ra về, người ta đang chờ tôi... Vì công việc. - Hắn nói thêm với một tiếng cười khẩy.

Hắn nồng nhiệt chào từ biệt mọi người. Lôrơ tiễn hắn ra tận xe hơi. Không ai nói nửa lời cho tới khi cô gái quay vào sà vào vòng tay bà Ruyt, khóc nức nở.

- Cháu không muốn gặp lại hắn nữa... Cháu không muốn gặp lại hắn nữa. - Cô ta vừa nói vừa nức nở.

Cami, Lêa và Phrăngxoa chậm rãi bước xuống mái hiên hy vọng bầu không khí ẩm ướt và thơm ngát tháng Tư xua đi những ý nghĩ buồn bã.

Buổi chiều, bác sĩ Blăngsa đến đưa tin về Luyxiêng. Chàng trai sức khỏe rất tốt. Ông kéo riêng Lêa ra một chỗ.

- Raun và Giăng Lơphevrơ nhờ bác chuyển thư này cho cháu.

Gương mặt xinh đẹp của cô gái rạng rỡ.

- Raun và Giăng à?... Bác có gặp họ?

- Sức khỏe họ thế nào?

- Rất tốt. Nếu muốn gặp họ, mai cháu đến nhà bác trong giờ khám bệnh.

Lêa bóc thư và đọc:

"Hỡi bà hoàng của trái tim chúng tôi, ý nghĩ về cô giúp chúng tôi trong cuộc sống. Biết cô ở cạnh mình, chúng tôi sướng đến phát điên lên được và không sao cưỡng nổi ý muốn ngắm nhìn cô. Cô đến nhanh lên, chúng tôi chờ đón cô trong tâm trạng vừa nôn nóng vừa kinh hãi. Những kẻ nô lệ tận tụy của cô: G. và R."

Nàng mỉm cười.

- Tin vui à? - Phrăngxoa Tavecniê hỏi.

Anh có còn nhớ chàng trai trước đây đứng chờ tôi trước nhà thờ Xanh-Orasơ với tờ Dòng sông Girông ở tay không?

- Giăng Lơphevrơ phải không?

- Phải, đây là thư của hai anh em cậu ấy. Tôi mừng lắm!... Tôi sợ Raun bị giết hay bị thương trong lúc bỏ trốn quá.

- Cô có biết chắc là chữ viết cậu ấy?

- Chẳng những là chữ viết cậu ấy, mà bác sĩ Blăngsa còn bảo tôi hiện họ đang ở tại nhà ông và mai tôi có thể đến gặp.

- Cô chớ đi!

- Vì sao?

- Tôi không rõ. Trong tất cả việc này, có một cái gì đó không ổn.

- Họ muốn gặp tôi là chuyện bình thường... Vì giao du mãi với những kẻ như bọn bạn anh ở Pari, đâu đâu anh cũng thấy mặt bọn phản bội và đểu cáng.

- Có lẽ cô nói có lý. Chúng ta hãy đi một vòng đến khu vực cây thánh giá, nơi cô vẫn chơi đùa thuở nhỏ.

Lêa đỏ mặt nghĩ tới cái trò mà nàng đã chơi với Michiax ở đấy.

Phrăngxoa nhận thấy thái độ nàng.

- Nào cô bé bất trị, cô nói cho tôi biết có chơi trò gì khác ngoài trò ú tim nữa không?

- Chúng ta đi theo khu trồng bách, để tránh Benlơvuy.

Đến dưới tán cây vắng vẻ, hai người ôm ngang lưng nhau, chậm rãi bước xuống con đường Thánh giá, và đến trước khu nghĩa trang. Cửa mở, họ bước vào. Lêa ân hận đã rất lâu không đến thăm mộ bố mẹ. Nhưng mộ vẫn không hoang vắng. Trên mộ vẫn cắm những bông hoa anh thảo trắng tươi tắn mà mẹ nàng vốn ưa thích. Chỉ có bà Ruyt mới trân trọng tình nghĩa đến thế.

Xa vắng lâu ngày, nàng cúi xuống mặt đất, bối rối chưa tìm ra lời cầu nguyện.

Bỗng tiếng súng vang lên.

- Súng bắn từ quảng trường đấy! - Lêa thảng thốt kêu lên và đứng vụt dậy.

Nàng băng qua các ngôi mộ, trượt ngã trên những lối đi dốc, lởm chởm. Phrăngxoa bị bất ngờ.

- Lêa... Chờ tôi với.

Không quay đầu lại, nàng tiếp tục chạy, vượt qua cổng, băng qua các bậc đá dẫn về phía nhà thờ Vecđơle. Nàng đứng lại. Im lặng, quá im lặng. Quảng trường vắng tanh, thật sự khác thường vào giờ này trong ngày.

Khi Tavecniê đuổi kịp và cầm lấy cánh tay nàng thì một tiếng nổ thứ hai vang lên.

- Bọn Giextapô. - Anh ta thì thầm và giơ tay chỉ hai chiếc xe hơi màu đen đỗ trước cửa hiệu tạp hóa.

Bỗng nghe tiếng chân ngựa chạy nước kiệu và tiếng xe ngựa lăn bánh. Phrăngxoa đẩy Lêa áp sát vào tường.

- Xe ngựa của bác sĩ Blăngsa.

- Cô có chắc không?

- Mọi người ở đây đều nhận ra cỗ xe có mui của ông bác sĩ.

- Mẹ kiếp!...

Đúng vào lúc Phrăngxoa nhổm dậy thì cỗ xe chạy vụt qua.

- Bác sĩ!... Ông bác sĩ!...

Xe tiếp tục chạy, quành ở góc quảng trường và đến đỗ trước ngôi nhà cạnh hiệu tạp hóa. Cùng lúc ấy, cả bốn cánh cửa một chiếc xe hơi mở ra. Ba gã đàn ông mặc comlê nhảy vụt ra, súng máy trên tay. Một sĩ quan Đức đến lượt hắn cũng bước ra và không vội vã tiến về phía bác sĩ Blăngsa vừa bình tĩnh buộc xong ngựa vào cây đoạn quen thuộc.

Chậm rãi, Phrăngxoa kéo Lêa lùi lại... Hai người bước lên các bậc đá dẫn tới đài chiến sĩ trận vong, rồi nằm áp sát bụng xuống mặt đất. Từ đó, họ bao quát cả quảng trường và cảnh tượng mà họ chứng kiến một cách bất lực; tán lá mới nhú của hàng cây đoạn chưa đủ che khuất phía trước mặt các ngôi nhà.

Thời gian như ngưng đọng trên cái gút dây cương bằng da quanh thân cây... Kiểm tra thấy gút buộc chặt, ông bác sĩ già quay mình lại.

Những tiếng la hét của viên sĩ quan vẳng đến tai họ, mơ hồ. Bác sĩ Blăngsa làm những cử chỉ như thể muốn nói rằng ông không biết gì hết. Chắc hẳn ông không trả lời như chúng mong muốn vì thấy hai gã đàn ông nhảy xổ vào dùng báng súng đánh ông tới tấp.

Lêa muốn vùng dậy. Phrăngxoa giữ chặt nàng lại.

Mọi việc xảy ra nhanh như chớp. Tiếng súng vang lên từ nhà ông thầy thuốc. Từ trong nhà một chàng trai bước ra, hai tay co quắp trên ngực, đi được mấy bước và ngã vật xuống bên cạnh người bạn của cha Ađriêng, mái tóc bạc trắng giờ đây nhuộm đỏ máu.

- Giăng!... - Lêa cất tiếng rên rỉ.

Một giọng nói phụ nữ vang lên: chị người hầu của bác sĩ chạy ra khi thấy chủ bị thương. Một người đàn ông chạy theo chị, mặt cũng bị thương.

Raun...

Hai gã mặc thường phục cố đẩy lùi chị người hầu. Chị vừa la hét vừa bám chặt lấy người mà chị từng quí mến và phục vụ suốt đời. Một cú đá dữ dội buộc chị phải buông tay ra... Nhưng chỉ không chịu lùi bước. Một tiếng súng vang lên từ phía sau. Chị ngã xuống. Kẻ bắn súng là một tên đội mũ.

- Không!...

Tiếng kêu thét của Lêa nghẹn lại trong cổ họng.

Nhưng tiếng kêu của bác sĩ Blăngsa thì vẳng đến bên tai họ, dữ dội.

- Mari!...

Ông lao tới cứu chị. Một cú nện vào gáy làm ông ngã qụy. Hắn, gã đàn ông mặc thường phục lôi ông dậy đẩy vào xe hơi. Và cả Giăng nữa. Raun bị đẩy vào chiếc xe thứ hai. Cửa xe đóng sập lại, xe nổ máy, bụi bốc mù mịt, và chạy về hướng Xanh Mexăng. Một camiông chở đầy lính Đức xuất hiện và chạy theo sau. Bụi đường tung lên trên xác chị hầu gái. Con ngựa của ông thầy thuốc vẫn không nhúc nhích.

Vẫn nằm dài trên lớp cát đài chiến sĩ trận vong, Tavecniê nâng Lêa dậy. Nàng nôn thốc nôn tháo. Người bán huy hiệu ở cửa hàng đối diện, chạy tới, mắt ngơ ngác.

- Ông thấy chưa?... Ông thấy chưa?...

Dân làng bắt đầu ùa ra.

- Cô gái có bị thương không?

- Không. ông có thể cho tôi xin chút nước lã không?

- Có chứ...

Người bán huy hiệu quay trở lại với một xô nước.

Ngồi tựa gốc cây, Lêa, hết nôn, mặt lấm láp đất cát và đầm đìa nước mắt.

- Ông thấy chưa?... Ông thấy chưa?... - ông ta hỏi lại một lần nữa trong lúc đặt xô nước xuống.

Rồi chạy về phía nhà bác sĩ Blăngsa.

Phrăngxoa đúng mùi soa vào xô nước và lau khuôn mặt tội nghiệp cho Lêa.

- Em khát lắm.

Anh ta chụm hai tay lại vốc nước và nàng uống ừng ực đến ba ngụm.

- Vì sao anh không làm gì hết?... Chúng ta để chúng bắt bớ và giết chóc ngay trước mắt mình...

- Chúng ta không làm gì được... Em hãy bình tĩnh.

- Tôi không muốn bình tĩnh, trái lại, tôi chỉ muốn la hét..., muốn đấm đá, muốn chiến đấu.

- Lúc này, cách chiến đấu tốt nhất là lấy lại bình tĩnh.

- Giá chúng ta có vũ khí.

- Chúng ta không có vũ khí và chúng ta chỉ có hai người chống lại mười, có thể hai mươi. Dù có vũ khí hay không, chúng ta cũng không sao cứu thoát họ được và chỉ có thể gây ra một sự giết chóc và bị chúng tóm cổ.

Đầm đìa nước mắt, Lêa đập đầu vào thân cây, mỗi lúc một thêm dữ dội.

- Có thể như thế... nhưng dẫu sao chúng ta cũng có thể làm một cái gì đó.

- Thôi đủ rồi! Cô sẽ bị ốm đấy. Nên nghĩ tới việc báo cho những người có thể bị bắt thì hơn. Hai anh bạn của cô có thể khai báo. Quy tắc số một trong hoạt động bí mật là chuyển chỗ khi có người trong mạng lưới bị bắt...

Như bị ong đốt. Lêa đứng vụt dậy.

- À! Có Luyxiêng! Nhanh lên anh.

Không nhìn ngó về phía quảng trường giờ đã đông nghịt người, nàng chạy về phía đường Cây Thánh giá, Phrăngxoa chạy theo sau.

- Giúp tôi một tay! Anh nâng viên gạch vỡ lên.

Phrăngxoa làm theo. Dưới viên gạch vỡ là chỗ cất giấu súng trường, súng ngắn, tiểu liên, một khẩu liên thanh, lựu đạn và đạn dược gói trong một tấm vải bạt.

- Cả một kho súng đạn! - Anh ta thốt lên, vẻ ca ngợi và cầm lấy một khẩu tiểu liên - Đây là những khẩu Xten, rất tốt trong khi giáp lá cà nhưng cực kỳ nguy hiểm trong tay những người vụng về. Cô định làm gì?

- Anh thấy rõ đấy, tôi mang súng đi.

- Cô bỏ lại! Cô không có ý mang tất cả súng đạn này về Môngtiac giữa thanh thiên bạch nhật chỗ

- Nhưng...

- Không có "nhưng" gì hết. Cô bỏ vào mỗi túi áo một quả lựu đạn, tôi mang hai súng ngắn và ba gói đạn. Nếu cần thì đêm nay tôi sẽ đến lấy hết chỗ còn lại... Chúng ta để viên gạch lại như cũ...

Đậy điệm kỹ lưỡng, hai người lấy cành cây xóa hết dấu vết. Phrăngxoa ôm hôn Lêa.

- Bỏ tôi ra, không phải lúc.

- Cô im đi, hình như tôi nghe có tiếng động.

Đứng ở phía trước nhà thờ, họ có thể trở thành một mục tiêu nguy hiểm.

- Thôi chúng ta về... chắc tôi nhầm.

Xung quanh họ, ngọn đồi có vẻ hoang vắng. Nhưng biết thế nào được?... Đâu đây, một kẻ nào đó có thể ẩn nấp và theo dõi họ.

Hai người bước tới dưới chân ba cây thánh giá khổng lồ bao quát cả không gian. Nhìn hai tên trộm, Phrăngxoa lên tiếng, như thể tự nói với mình:

- Tôi luôn luôn băn khoăn không biết nên để mình bị đóng đinh vào giá chữ thập hay bị treo cổ...

Bực bội, Lêa buông cánh tay anh ta ra.

- Anh không thể chờ lúc khác hẵng có những loại suy nghĩ đó hay sao?

Rời khỏi khu rừng Giá chữ thập, họ thấy hiện ra trước mắt trang trại Môngtiac. Bất giác, họ đứng lại.

- Mọi cái có vẻ bình thường... Anh thấy thế nào? - Lêa hỏi.

- Làm sao biết được?... Có thể chúng chờ chúng ta ở nhà. Để tôi đi trước.

- Không! Tôi không muốn thế!... Đi thôi nào.

- Nàng nói và tiếp tục bước đi - Tôi sẽ đến Benlơvuy. Nếu có gì khác thường, Xiđôni sẽ biết.

- Xiđôni à? Luyxiêng, anh họ của cô ẩn náu ở nhà bà ấy phải không?

- Ai bảo anh thế?

- Bà đờ Acgila.

Benlơ, con chó cái nhà cụ Xiđôni, chạy ra sủa và ve vẩy. Khi bước vào nhà, họ thấy bà cụ đặt lên bàn một khẩu súng săn.

Nghe thấy con Benlơ sủa, bà biết là cháu đến, nhưng trong tiếng nó sủa, bà cảm thấy cháu không đến một mình hay sao ấy.

- Một anh bạn cháu. Bà có thấy gì đặc biệt về phía Môngtiac không?

- Không, không thấy gì cả, ngoài ông khách đến ăn trưa ở nhà cháu. Ông ấy đây à?

- Không, ông ta đến từ đêm qua trong lúc cháu đang ở đây.

- Lạ thật, bà không nghe thấy gì hết... Cháu cho bà biết vì sao cháu khóc nào.

- Ôi! Bà Xiđôni. - Lêa thốt len và sà vào ngực bà già.

- Cô gái bé bỏng của bà... có việc gì thế?

- Chúng nó đã.., giết Mari... và bắt mất bác sĩ Blăngsa...

- Lạy Chúa!

- Và cả Raun... lẫn Giăng nữa...

- Thưa cụ, phải hết sức khẩn trương thôi, Luyxiêng phải rời khỏi nhà cụ, ở đây không còn an toàn nữa.

Xiđôni khẽ ẩy Lêa ra và ngồi phịch xuống ghế, mũi khịt khịt, hơi thở hổn hển, một tay áp lên ngực, tay kia, bà cụ chỉ tủ buyp phê. Phrăngxoa hiểu, anh ta mở tủ, thấy trên một tấm ván một cái lọ với dòng chữ: mười giọt khi thấy khó thở.

- Cô lấy nước cho tôi.

Lêa cầm lấy một cái bình đất nung trên bể rửa bát và rót nước vào cái cốc Phrăngxoa cầm trên tay.

- Cụ uống đi? - Anh ta bảo và ấn cốc vào miệng bà cụ..

Ngoài sân, con Benlơ cào cửa và rên rỉ.

- Bà cụ không chết chứ?

- Không, cô nhìn xem... cụ đã đỡ tức ngực rồi. Có tiếng gì thế nhỉ?

Phía trên đầu họ, một cái nắp hầm giữa hai dãy xà nhà.

- Luyxiêng! - Lêa thảng thốt kêu lên.

- Em đi lấy cho anh cái thang ở ngoài sân ấy.

- Cô để đấy - Phrăngxoa Tavecniê lên tiếng - Để tôi đi lấy.

Anh ta trở lại ngay và tựa thang vào cái lỗ trên trần nhà. Không phải dùng đến tay, Luyxiêng bước xuống.

- Tôi nghe hết cả rồi. Ông là bạn bác Ađriêng của tôi có phải không?

- Phải, cụ đỡ rồi phải không cụ? Cụ phải nằm nghỉ đi.

Phrăngxoa dìu bà cụ và thận trọng đặt cụ lên giường.

- Cảm ơn ông... Rất cảm ơn ông... Bây giờ ông hãy chăm sóc chàng trai này.

Luyxiêng bước tới hôn lên trán bà cụ.

- Bà Xiđôni, cháu sẽ không quên. Cảm ơn bà về tất cả mọi việc.

- Thôi, thôi... Cháu đi đi.

- Không phải ngay bây giờ, mà phải chờ đến đêm. Cùng với Lêa, chúng tôi sẽ đi Môngtiac kiếm xe ngựa và mời bác sĩ.

- Nếu là cho tôi thì không cần đến... Chỉ cần hỏi bà Ruyt xem bà có muốn nghỉ lại một đêm ở đây không.

- Tùy cụ, thưa cụ.

- Ông cố trở về nhanh cho. Tôi có cảm giác ở trong một cái bẫy mà không có một cách tự vệ nào cả. - Luyxiêng vừa nói vừa giơ hai cánh tay bị băng bó Lêa.

Đã mười phút rồi, xe lăn bánh trong lúc họ không nói với nhau nửa lời, chăm chú theo dõi con đường không đủ chiếu sáng bởi hai ngọn đèn pha bôi xanh.

- Anh đưa tôi đi đâu?

- Đến những người bạn ở Xanh-Pie-đơ-Rriac - Lêa đáp...

- Họ thuộc phái kháng chiến phải không?

- Phải.

- Họ là ai vậy?

- Một cựu thủy thủ và người em trai... Chúng ta ở đâu thế này? Tôi chẳng thấy gì hết... Hình như ở Gaya hay sao ấy... Đúng rồi. Chúng ta sắp tới nơi.

Họ ra khỏi làng, xe lăn bánh một lúc trên cánh đồng. Nhà cửa lại xuất hiện.

- Chúng ta hẵng đỗ xe trên quảng trường nhỏ phía sau nhà thờ. Tiệm cà phê Laphuôccađơ ở phía bên kia đường, trước mặt đài chiến sĩ trận vong. Anh chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay.

Mấy phút sau, nàng trở lại.

- Nhanh lên, họ đang chờ chúng ta.

Họ đi qua đường và bước lên hai bậc tam cấp của tiệm cà phê ở cuối một con đường hẻm. Trong căn phòng tù mù, họ nhận ra những cái bàn gỗ và ghế tựa. Một người đàn bà tuổi khoảng năm mươi, mặc đồ đen, bước về phía họ:

- Các con vào đi, chúc các con gặp may. Ồ! Cậu bé tội nghiệp... cậu ấy làm sao vậy?

- Trong lúc sử dụng chất nổ, cháu bị toác bàn tay.

- Khổ quá! Cháu ngồi xuống đây. Giannô, cho cái gì uống đi con!

Trong cốc thủy tinh dày, rượu vang đỏ và chát để mãi dư vị trên môi.

Hai anh em ruột: Giannô và Macxim hau háu nhìn cô gái xinh đẹp ngồi ở góc bàn nhấm nháp rượu nho của ông bố họ.

Phrăngxoa Tavecniê kể tình hình xảy ra ở Vecđơle.

- Chúng tôi biết tình hình ấy qua một cậu bé ở đấy. Cậu ta làm nghề đưa thư. Tôi nghĩ là cô quen biết những người bị nạn ấy chứ?

Lêa cúi đầu, không sao ngăn được nước mắt.

- Vâng... Tôi biết họ từ lâu... Bác sĩ Blăngsa là người đỡ tôi khi tôi chào đời... Raun và Giăng là những người bạn tốt nhất của tôi trước chiến tranh... Tôi không hiểu...

- Họ bị phản bội. Bác sĩ Blăngsa vừa đi thăm người bệnh thì một chiếc xe hơi đi tới, trong đó có một sĩ quan Đức và ba người mặc thường phục. Một chiếc camiông chở đầy lính đỗ khuất ở bên dưới... tất nhiên ai nấy đều trong cửa im ỉm. Sau đó một chiếc xe hơi thứ hai đến, do mội gã trẻ tuổi lái. Hắn bấm chuông nhà ông bác sĩ. Có người ra mở cửa và sau đó không biết chuyện gì đã xảy ra. Người ta nghe hai phát súng nổ.

- Chúng tôi cũng có nghe.

- Tình hình xảy ra sau đó thì cô đã rõ.

- Chúng đưa họ đi đâu? - Lêa hỏi.

Macxim ngoảnh đầu đi, cậu anh là Giannô đáp:

- Đưa đến Buxca, trụ sở Giextapô.

- Cả ba người?

- Phải.

- Nhưng họ đã bị thương kia mà!

- Bọn khốn nạn ấy bất chấp... Người bị thương, chúng để chết trong một xó.

- Không thể làm gì được hay sao?

- Lúc này thì không.

- Ồ!..

- Ecduypêrăngx, cô đừng nản chí. - Macxim bảo - Sẽ có ngày chúng phải trả giá tất cả những cái đó. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi sẽ cất giấu, chăm sóc người bị thương của cô và tổ chức đưa qua Bắc Phi.

- Sẽ phải tốn kém nhiều đấy. - Tavecniê lên tiếng -Anh cầm lấy số tiền này.

- Thưa ông. - Người mẹ nói - Chúng tôi không làm công việc này vì tiền đâu.

- Thưa bà LaPhuôccađơ, tôi biết. Việc làm của bà là vô giá, nhưng xe lửa và thầy thuốc thì phải có giá. Ecduypêrăngx, chúng ta không nên ở lại lâu.

- Ông nói phải, cô nên về trước khi giới nghiêm.

Phrăngxoa nghiêng mình trước bà LaPhuôccađơ.

- Thưa bà, bà có cho tôi niềm vinh dự được hôn bà không?

- Tất cả vinh dự, tôi là người được hưởng chứ. - Bà vừa đáp vừa cười và đặt lên má anh ta những cái hôn rất kêu.

- Xin bà chăm sóc anh ấy. - Lêa nói trong lúc ôm hôn bà chủ.

- Cô đừng lo lắng gì hết... cậu ấy sẽ được trông nom chu đáo.

Giannô ra xem tình hình bên ngoài và tiễn chân họ tới tận xe.

Ép sát người vào Phrăngxoa, Lêa không sao ngủ được. Cảnh máu me ban chiều luôn luôn ám ảnh nàng. Nàng ân hận đã không nghĩ tới vũ khí. Có người phản bội họ... Kẻ nào biết được hai anh em Lơphevrơ có mặt ở nhà bác sĩ Blăngsa?... Bản thân nàng cũng chỉ biết một tiếng trước khi xảy ra tấn thảm kịch. Môrix Phiô đã nói gì?... "Người ta chờ tôi vì có việc". Nàng tin chắc chính hắn đã hạ sát Mari và bắn Giăng bị thương vào bụng dù chiếc mũ che khuất mặt hắn. Thì ra "cái việc, mà hắn nói tới với vẻ tự đắc là thế đấy". Một kẻ sát nhân - như Ađriêng đã nói - Một kẻ sát nhân đã từng muốn ve vãn em gái nàng... Nhất thiết phải đưa Lôrơ đi khỏi Môngtiac. Lêa đoán biết tình cảm của cô gái: tuy đã được nói cho biết Môrix Phiô là kẻ như thế nào, cô ta vẫn bị hắn mê hoặc. Sau anh chàng rể người Đức, lại đến lượt một tên tay sai Giextapô!... Ba nàng chắc không thể yên lòng dưới mồ. Cuối cùng nàng ngủ thiếp đi.

- Lêa... Lêa..., đừng sợ gì hết... Có anh đây. Vẫn là ác mộng phải không?

- Phải... Chúng vẫn đeo đuổi em trong Ooclêăng rực lửa... Em gọi... nhưng không một ai tới... Bọn muốn giết em mỗi lúc một thêm đông và lần này... có cả Môrix Phiô... Đúng là hắn... có phải không?

- Phải, có lẽ hắn.

- Làm sao chúng có thể giết người một cách lạnh lùng đến thế? Anh không thấy kỳ lạ hay sao?

- Kỳ lạ à?... Không, ở Tây Ban Nha trước đây và bây giờ ở Pháp, anh gặp nhiều kẻ có thể làm như thế.

- Và cả bản thân anh nữa, anh cũng có thể làm?

- Nếu cần.

Nét cau có thoáng hiện trên mặt người yêu không lọt khỏi mắt Lêa.

- Đã, trong trường hợp cần thiết.

- Và cũng với thái độ lạnh lùng ấy?

- Lạnh lùng à?... Không, kiên quyết thì có. Ngay cả em cũng vậy, khi...

- Tình hình có khác chứ!... Lúc nó sắp giết chúng tôi... Tôi không có cách nào khác!

- Tôi đồng ý với cô, nhưng nếu phải làm lại, thì cô lại sẽ làm thôi vì giờ đây cô biết rằng trong một số trường hợp và đối với một số người, giết là chuyện rất dễ thôi.

- Điều anh nói thật khủng khiếp... anh so sánh tôi với kẻ sát nhân kia.

- Cô hãy thừa nhận là nếu hôm nay, cô có thể hạ sát hắn thì cô đã hạ sát.

Lêa suy nghĩ.

- Đúng.

- Và cô tuân theo một ý nghĩ trả thù trong lúc Phiô hành động hết sức lạnh lùng.

- Phi lý?

- Tôi đồng ý với cô. Vào giờ này trong đêm khuya, tôi sẵn sàng nói bất cứ điều gì vì tôi buồn ngủ quá.

- Vui thật nhỉ! Anh chỉ nghĩ tới ngủ.

- Anh sẽ cho em thấy có phải anh chỉ nghĩ đến ngủ không!

Đã ba lần Cami dậy cho Saclơ uống nước: Nó bị sốt đã hai hôm nay.

"Cảm lạnh nặng", theo lời chẩn đoán tối hôm trước của bác sĩ Blăngsa. Giờ đây nó nằm ngủ. nàng không ngớt nhìn con, thấy nó thật bé bỏng. Lúc nhỏ, chắc hẳn Lôrăng cũng có cái lối bĩu môi ấy, mái tóc vàng rực ấy, dáng vẻ yếu ớt ấy. Bao giờ chị gặp lại anh? Trong thời kỳ đau ốm, mỗi lúc tỉnh giấc là Cami lại hy vọng nhìn thấy anh ở đầu giường.

Chị đi lui đi tới, cố xua đuổi nỗi kinh hoàng, cố nghĩ tới một điều gì khác... Mai, chị sẽ báo cho Becnađet Busactô biết con trai bà sẽ ra đi. Chị dự đoán những tiếng kêu la, những giọt nước mắt, và chị sợ những cái đó. Chị muốn tránh nỗi đau lòng ấy cho người đàn bà có phần ngờ nghệch. Lêa yêu cầu chị điều đó, với Lêa, Cami không thể chối từ bất cứ điều gì.. "Mình yêu mến chị ấy chẳng khác nào Saclơ", đôi khi chị nghĩ như vậy. Là người phụ nữ hay suy nghĩ chị không hiểu thật rõ vì sao lại có sự gắn bó mãnh liệt ấy. "Mình thích nhìn chị ấy sống, niềm vui thích ấy cũng mãnh liệt hơn bản thân cuộc sống của mình. Mình rất sợ cho chị ấy, sợ hơn cả sợ cho Lôrăng, có lẽ vì đó là một người đàn bà và vì mình dễ thấu hiểu hơn nỗi đau và người ta có thể gây ra cho phụ nữ, nhất là sau những ngày mình bị giam cầm trong tù ngục của bọn Giextapô và trong xà lim ở Hà. Hễ chị ấy không ở Môngtiac, là mình lại sợ gấp bội. Phrăngxoa Tavecniê cũng giống mình, anh ta sợ mất chị ấy!"

Một viên sỏi ném vào cánh cửa sổ chị đang đứng tì trán vào đó làm đứt mạch suy nghĩ của Cami. Chị tắt đèn ngủ để cạnh giường con, quay trở lại cửa sổ, mở hé cửa. Phía dưới... trong sân... bóng một người đàn ông.

- Cami. - Người lạ mặt nói trong hơi thở.

Giọng nói ấy?... Chị choáng váng ngả người ra sau, tim đập như trống trận. Chị dùng hết sức lực, hai tay bíu chặt lấy gờ cửa sổ.

- Cami. - Người lạ mặt nhắc lại.

Không còn gì nghi ngờ gì nữa... đúng là anh ấy? Tất cả mệt mỏi tan biến, chị chạy bổ ra cửa, nhảy xuống các bậc thang, chạy qua phòng ăn tối như bưng, mở cửa lần nữa và đẩy mạnh tấm màn gió. Lôrăng nhào vào vòng tay chị.

Lần đầu tiên sau gần ba năm, Lôrăng đờ Acgila và Phrăngxoa Tavecniê lại gặp mặt nhau. Buổi gặp gỡ làm xao động Lêa nhiều hơn, chứ không phải chỉ như nàng hình dung. Bỗng nhiên nàng gặp cả hai người đàn ông vào cùng một lúc, nó chướng thế nào ấy. Với râu tóc dài quá cỡ và quần áo nhàu nát, Lôrăng tựa một gã du đãng bên cạnh Phrăngxoa, quá thanh lịch trong bộ trang phục của hiện may bậc thầy. Giờ đây chính Lôrăng có dáng dấp một kẻ giang hồ. "Thật là hết chỗ nói" nàng nghĩ bụng.

Hai người đàn ông thấp giọng nói chuyện trong một góc buồng trẻ em mà Lêa đã khóa cửa lại. Cami và Lêa cùng nhau quyết định không cho Becnađet và Lôrơ biết Lôrăng có mặt ở Môngtiac.

Thời tiết âm u, lạnh lẽo.

- Cháu Saclơ đâu? - Lêa hỏi.

- Cháu chơi với Lôrơ. - Cami đáp - Giá chị thấy bộ điệu cháu khi bố nó bế nó vào lòng! Lần này thì nó đã nhận ra anh.

Hai người đàn ông trở ra.

- Tavecniê và tôi đã bàn tính với nhau. Tôi hoàn toàn đồng ý với anh ấy: các cô phải rời khỏi Môngtiac một thời gian và mang cả Lôrơ cùng đi.

- Thế còn Saclơ? - Cami kêu lên.

- Dĩ nhiên cả Saclơ cùng đi.

- Tôi đã đồng ý với các anh, nhưng đi đâu?

- Đi Pari.

- Phải, Pari vẫn là chỗ ít nguy hiểm nhất cho các cô một mặt vì có Phrăngxoadơ, mặt khác vì có Tavecniê: anh ấy có thể tổ chức một thứ canh phòng xung quanh các cô.

- Còn anh, Lôrăng, anh đi đâu?- Lêa hỏi.

- Đêm nay tôi đi. Máy bay sẽ đưa tôi đi Luân Đôn và sau đó sang Bắc Phi.

Cami choáng váng.

- Anh sẽ bị giết mất. - Chị nức nở.

- Ở lại đây anh cũng có nguy cơ bị giết như thế.Thậm chí ra đi, anh còn có nhiều hy vọng sống hơn.

- Vậy... anh đi.

Lêa ngồi giữa đống chăn gối, mày nhíu lại.

- Cô bạn, cô nở một nụ cười nào. - Phrăngxoa thì thầm - Nếu không tôi lại nghĩ là cô vẫn say mê người anh hùng lãng mạn ấy.

- Anh cút đi.

- Cô đừng giận dỗi như thế nữa, người ta sẽ nhận thấy đấy.

- Tôi không cần.

- Đừng làm trò trẻ con nữa, không phải lúc đâu. Cô nghe tôi chứ?... Được. Cô hãy gọi điện cho hai chị em Môngplâynet đi...

- Để yêu cầu các bà ấy nhận các cô trong ít lâu...

- Cả ba chúng tôi! Lại thêm thằng bé nữa?

- Phải. Ngay ngày mai, nếu Giextapô chưa tới bắt hết mọi người thì tất cả chúng ta sẽ đi Boócđô, từ Boócđô, tôi sẽ đáp xe lửa đi Pari.

- Nhưng có lẽ Lôrơ không muốn đi.

- Phải thuyết phục cô ấy. Cô ấy là người chủ yếu phải rời khỏi Môngtiac. Cô ấy không được gặp lại Phiô nữa.

- Tôi hiểu... Tôi sẽ gọi diện.

- Cô báo cho hai bà cô là Cami phải đi khám một chuyên gia vì sức khỏe chị ấy, cô phải đi theo.

- Thế nói thế nào về Lôrơ?

- Cô bảo là cô ấy buồn, và nói như thế không phải là dối trá.

- Ở Pari, chúng ta sẽ gặp nhau chứ?

- Sẽ cố gắng hết sức để gặp nhau, em yêu ạ.

- Tốt, em đi gọi điện. Anh đi theo em chứ?

- Không, anh còn đôi điều phải nói Lô răng trước khi đi Boócđô.

- Anh đi Boócđô ngay bây giờ?

- Phải. Anh sẽ cố gắng hỏi được tin tức về các bạn em và lo vé tàu.

Suốt ngày hôm ấy, Lêa phải trông nom Lôrơ. Cô gái ngồi co quắp trong ghế bành ở phòng khách khóc sướt mướt.

- Nhưng vì sao em khóc cơ chứ?

Câu hỏi càng làm cô gái khóc nhiều hơn. Cô vẫn ngồi im lặng.

Phrăngxoa Tavecniê gọi điện báo tin sáng sớm hôm sau mới trở về và bảo mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng ra đi. Được báo trước, bà Ruyt tán thành việc ra đi và thuyết phục Lôrơ.

- Cô đừng lo lắng gì hết. - Bà bảo Lêa - Tôi sẽ trông nom hết mọi việc... Cụ Xiđôni sẽ tới ở đây trong thời gian cụ điều dưỡng. Cô hãy hứa với tôi là sẽ luôn viết thư và cho tôi biết mọi tình hình.

Còn bà Becnađet Busactô lo lắng một lần nữa mất con, thì không nói năng gì hết.

Đến mười giờ, Lôrăng chia tay với Cami và sau khi đặt nụ hôn cuối cùng lên trán đứa con trai đang ngủ, anh ra đi trong đêm khuya, mang theo túi quần áo sạch. Lêa tiễn anh ra tận đường cái qua con đường nhỏ ở phía dưới để tránh không đi qua nhà Phaya. Từ dưới rãnh bên đường bỗng xuất hiện một bóng người chĩa thẳng luồng ánh sáng đèn vào giữa mặt họ.

- Đúng cậu đấy à! - Người đó nói và tắt đèn - Khẩn trương lên, máy bay không chờ đâu.

Ông ta dắt hai chiếc xe đạp từ lùm cây ra.

Lôrăng hôn lên vầng trán Lêa.

- Em giữ gìn kỹ lưỡng sức khỏe cho em và cho cả mọi người. - Anh vừa nói vừa gỡ cánh tay không muốn buông của Lêa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx