sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 13

Trong thư, bà Ruyt báo cho Lêa biết tin bác sĩ Blăngsa tự sát. Cũng như ông bà Đơbray, ông không ngần ngại tự kết liễu cuộc sống để khỏi khai báo. Giăng và Raun Lơphevrơ bị giam trong thành phố, bị tra tấn.

Ngồi trong xe đi Boócđô, Phrăngxoa Tavecniê kể cho Lêa nghe những điều anh ta biết về số phận bác sĩ Blăngsa và hai anh em Lơphevrơ. Họ bị đưa về số nhà 197 trên đường Mêđôc và bị thẩm vấn ngày càng tàn nhẫn, kể cả đối với Giăng dù anh mang vết thương ở ngực. Vì không chịu khai báo, họ bị ném vào hầm tối và bị đánh đập tàn nhẫn. Bọn đao phủ phải ngừng tay vì sợ họ chết. Chúng cho phép bác sĩ Blăngsa chăm sóc Giăng. Ông lấy ra được viên đạn và hình như nó chưa gây ra những tổn thất nghiêm trọng. Trong đêm ông tự tử bằng một viên Cianuya và mấy hôm sau Tavecniê mới biết tin.

Không bao giờ Lôrơ còn nhắc tới Môrix Phiô nữa.

Về đến nhà trên đường phố Đại Học, Lêa bỏ cuốn sách vừa mua lên cái kệ ở cửa, bên cạnh chiếc mũ. Hai bà cô đang tiếp khách.

- Cháu đã về! ông Tavecniê chờ cháu đến cả tiếng đồng hồ.

Nàng kìm mình lại để khỏi chạy ào tới sà vào vòng tay người yêu.

- Chào ông, tôi tưởng ông chết rồi.

- Lêa!

- Cụ cứ mặc cô ấy, cô ấy đùa đấy mà. Đùa như thế, cô ấy càng thêm xinh đẹp.

- Thưa ông Tavecniê, ông thật rộng lượng với con bé này.

- Bà Lida, cháu đâu còn bé bỏng nữa và cháu... cóc cần lòng độ lượng của ông Tavecniê.

- Tính nết đến là kỳ! Không khí Pari không thích hợp với cô hả?

- Không, tôi chán lắm.

- Tôi rất lo điều đó. Tôi xin đưa cô đi một vòng về vùng quê.

- Vào giờ này, gần năm giờ rồi!

- Không xa đâu... đi hết mười lăm phút thôi.

- Anh gọi thế là vùng quê à?... Chỉ cách đây có mười lăm phút!

- Cô sẽ thấy, đấy là một chốn hoang dã và diệu kỳ rất ít người biết tới.

Xe lăn bánh trên những con đường vắng vẻ ngoại ô. Đàn ông đánh cầu, đàn bà ngồi đan trên ngưỡng cửa, trẻ nhỏ đuổi nhau kêu í ới. Không khí bốc mùi bồ hóng, mùi xúp và mùi cỏ khô. Từ ô cửa của các quán rượu vẳng ra tiếng cười nói. Liền theo sau là một điệu hát giọng nam. Quần áo phơi trong các thửa vườn, chó nằm ngủ giữa đường: chiến tranh làm chúng không còn biết đến xe cộ nữa. Đến phút cuối cùng, chúng mới nhổm dậy, ánh mắt có vẻ khinh khỉnh. Buổi chiều, không còn gì hoạt động nữa, ai nấy mơ màng ngồi ngắm bầu trời. Dần dà, lều trại nhường chỗ cho các ngôi nhà xây, tiệm cà phê mỗi lúc một nhiều hơn. Âm nhạc vẳng ra từ các máy thu thanh qua bức tường khác. Những chàng trai đạp xe đạp qua trước mặt họ. Giờ đây, cái yên tĩnh hầu như thôn dã không còn nữa khi họ về gần tới thành phố. Đến cửa ô Ooclêăng, những tấm panô trắng to tướng trên viết chữ gôtich màu đen gợi lên một cách tàn bạo sự có mặt của quân Đức.

- Em muốn chúng ta đi ăn tối ở đâu? - Phrăngxoa dịu dàng hỏi.

Anh ta đón nhận ánh mắt bàng hoàng của Lêa như một cái tát. Anh ta dừng xe lại bên hè phố và ôm nàng vào lòng.

- Em yêu, anh biết em nghĩ tới điều gì rồi. Em hãy tạm quên tất cả cái đó đi. Nỗi lo sợ cũng như nước mắt của em không thể làm sống lại người chết... Em hãy xua khỏi đầu óc những ý nghĩ phục thù, cơ hội chưa tới đâu... Cô bạn bé bỏng, em cứ khóc đi... anh thích những giọt nước mắt của em hơn là nỗi đau âm thầm mà anh không biết làm thế nào để làm dịu bớt đi cả. Em không biết anh sẵn sàng làm gì để cho em được vui tươi và vô tư lự... để cuối cùng em có hạnh phúc. Lêa, em mạnh, em dũng cảm, em đừng chịu bó tay. Em hãy chiến đấu, em đủ sức chống chọi tất cả cái đó.

Lêa thả mình theo giọng nói sôi nổi, đầy sức thuyết phục ấy. Cũng chẳng sao nếu anh ta nhầm, nếu nàng không mạnh và cũng chẳng dũng cảm, mà chỉ là một cô gái yếu đuối rơi vào một cảnh biến động, bị cuốn xa những giấc mơ của mình và mặt đối mặt với một thế giới mà mình không hiểu và trong đó những bản năng hết sức dữ dội được giải thoát để quét sạch mọi sự yếu kém. Từ sau vụ ném bom Ooclêăng, Lêa hiểu sức sống trong người mình và nàng biết mình sẽ còn giết nếu cần. Nhưng giờ đây, ngồi khóc trong vòng tay người đàn ông này, nàng chỉ muốn là cô gái bé bỏng được vỗ về.

- Em đã nghe dễ chịu hơn chưa?... Khăn đây, em hỉ mũi đi.

Lêa khẽ hỉ mũi.

- Làm sao mà với đôi mắt đỏ ngầu và cái bộ điệu như bị ai đánh, em lại càng xinh càng đẹp thế?

Nàng hé nở một nụ cười và thở dài sườn sượt.

- Em đói.

Phrăngxoa Tavecniê bật cười.

- Chừng nào em còn biết đói thì anh chưa lo. Chúng ta phải nhanh lên nếu muốn về nhà trước giờ giới nghiêm. Em có muốn chúng ta đi ăn tối ở tiệm nhảy của người bạn anh ở đường Xanh-giăc không?

- Ồ! Có... Em yêu Mactơ cũng như các món ăn của bà ấy.

Ở đường Xanh-Giăc, tiệm ăn đông nghịt người, nhưng phòng ngủ dùng làm buồng ăn cho bè bạn thì vẫn rảnh. Vừa trông thấy hai người, Mactơ và cô con dâu kêu lên mừng rỡ.

- Ông Phrăngxoa, cô Lêa được gặp lại ông và cô, vui vẻ quá.

- Bà có tin tức gì của cậu ấy không?

Mactơ nhìn quanh như thể sợ có kẻ nấp sau những chiếc xương sáng loáng treo trên tường, và thầm thì:

- Nó ở trong khu du kích Đoocđônhơ. Hình như vất vả lắm, nhưng còn hơn là phải lao động ở Đức.

Như thường lệ, tuy bị hạn chế về tiếp tế, bữa ăn vẫn rất tuyệt.

- Họ gửi món thịt hộp đến cho tôi theo kiểu nhỏ giọt.

Uống hơi quá chén, Lêa vừa cười vừa hình dung những cái đùi ngỗng, những cái cánh vịt "chảy" từng cái một từ một chiếc ống đếm giọt. Để nghe tiếng cười của nàng, Tavecniê sẵn sàng làm những trò hề lố bịch nhất, tìm ra những trò chơi khôi hài nhất. Trước mặt nàng, anh ta cảm thấy mình trở thành một thằng nhóc nghịch ngợm và bắt đầu kể những câu chuyện tào lao được lan truyền gần đây nhất, những lời hài hước mà người ta cho là của Xasa Ghitry, bậc thầy của lối châm biếm Pháp mà quân chiếm đóng rất ưa thích. Và Lêa cười, cười rũ rượi...

- Lòng vô tư của tuổi trẻ, quý thật - Mactơ Ăngđriơ nhận xét khi đưa món tráng miệng vào.

Ôm ngang người nhau, họ là những người từ giã cuối cùng tiệm ăn bí mật. Đường phố Xanh Giắc hoang vắng tối om. Một thoáng thơm hoa hồng từ điện Lucxămbua... Lêa ngả đầu ra sau và lim dim mắt để tận hưởng mùi hoa. Cử chỉ của nàng buông thả khiến bàn tay Tavecniê luồng xuống áo lót, xuống váy nàng. Nàng để yên, thái độ tin cậy, hai mắt nhắm lại.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx