sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 14

Mối thiện cảm gắn bó Phrăngxoa Tavecniê và Cami đờ Acgila biến thành một thứ đồng mưu mà Lêa khó chịu nổi. Không phải nàng ghen với Cami vì thấy chị rất ít hấp dẫn nên không thể là một tình địch, nhưng nàng không chịu được cái cảnh bị tách ra khỏi một vài buổi chuyện trò của hai người hễ thấy bóng nàng là họ ngừng câu chuyện. Những cái trò giấu giấu giếm giếm ấy là thế nào? Lêa tưởng tìm thấy lời giải đáp hôm bế bé Saclơ ra khỏi chiếc xe đẩy sau khi đi dạo về, nàng thấy nó nắm chặt trong tay một mẩu giấy, Lêa nhẹ nhàng cầm lấy và mở ra: một mẩu báo Giải phóng, tờ báo bí mật của phái Đờ Gôn. Sao mẩu báo này lại ở trong tay thằng nhỏ?

Muốn đứng xuống, bé Saclơ giãy giụa trên tay nàng. Nàng định bỏ nó xuống thì hình như nghe có tiếng gì kỳ lạ trong quần nó. Nhanh chóng, nàng cởi khuy chiếc quần liền áo của thằng bé...

Vội vã nàng nhặt hết mấy tờ báo và chộp lấy cánh tay Saclơ, lôi nó vào trong phòng. Thở hổn hển như vừa chạy đâu về, Lêa ngồi phịch xuống giương; thằng bé leo lên cạnh và vuốt ve mái tóc nàng.

- Mẹ cháu điên, hoàn toàn điên rồi! Nếu cô Phrăngxoadơ vớ được tờ báo này! Cháu biết không!... Mọi người, và cả cháu nữa, sẽ sớm bị lưu đày thôi. - Nàng vừa nói vừa ôm hôn nó.

- A! Saclơ ở đây với chị. - Cami bước vào và lên tiếng - Vui quá nhỉ, hai cô cháu đùa nghịch với nhau đấy hả?

- Quả là đùa nghịch!... Cô đóng cửa lại. Sao cô dám để cho cháu dính dáng vào những cái này!

- Tôi không hiểu, chị muốn nói cái gì?

- Cô không hiểu à? Cô cho rằng dùng những thứ ngày làm tã lót cho một thằng bé là chuyện bình thường hay sao? - Nàng vừa nói vừa huơ cuộn báo lên.

- Sao chị tìm thấy thế? Một chỗ cất giấu thật kín, có phải không nào?

- Táo tợn thật. Không bao giờ Lêa có thể nghĩ Cami lại táo tợn như vậy.

- Chỗ cất giấu thật kín?... Nhưng cô có thể giết chết nó.

Người mẹ xanh mặt.

- Nhưng... nó có can dự gì vào.

- Chắc chắn thế à? Và sao nữa!

Bỗng Cami hoảng sợ. Đến lượt chị ngồi lên giường và ôm chặt con vào lòng.

- Dẫu sao thì cô cũng cho tôi biết chứ. Thì ra phu nhân muốn chơi trò anh hùng riêng rẽ. Cô có nghĩ Lôrăng sẽ lo sợ ra sao khi biết cô phân phát báo chí bí mật không?

- Anh ấy biết.

- Sao! Anh ấy biết à?

- Chính qua anh mà tôi tiếp xúc với mạng lưới.

Lêa nhìn chị, không tin.

- Tôi không tin lời cô.

- Thế nhưng đó là sự thật. Anh ấy cần một người chắc chắn. Và rất tự nhiên anh ấy nghĩ tới tôi.

- Ngốc thật, cô, cô có con nhỏ. Nhẽ ra anh ấy phải bảo tôi.

- Có lẽ anh ấy nghĩ chị đã có đủ việc để làm về phần chị rồi.

- Từ khi tới đây, tôi không có chút liên lạc nào với những người phía đó cả và tôi thấy như thế rất thoải mái. Tôi không muốn bị bắt như Raun và Giăng, hoặc phải chết như bác sĩ Blăngsa hay phải ra trước một phân đội hành quyết. Tôi van cô, cô đừng mang báo chí bí mật về đây. Trong căn buồng này có rất nhiều người qua lại.

- Chỉ có hôm nay thôi. Thông thường, tôi trao tay ngay.

- Sao hôm nay cô không làm thế!

- Người liên lạc không đến chỗ hẹn. Tôi không dám cho báo vào giỏ.

- Thế còn Phrăngxoa...

- Sao, Phrăngxoa...

Cami nói dối không khéo. Câu trả lời của chị rõ ràng không thật, nhưng Lêa giả vờ như tin lời chị. Nàng sẽ ăn tối với Tavecniê và đinh ninh sẽ tìm cho ra sự thật. Giờ đây điều quan trọng nhất là chiếc áo dài nàng sẽ bận tối nay.

Nàng say sưa đến cuồng nhiệt, Lêa muốn vui chơi, chứ không còn muốn nghĩ tới bạn bè đã chết hay mất tích, tới những người đang chiến đấu hay những kẻ hợp tác với quân chiếm đóng. Không một sự kiện đặc biệt nào ảnh hưởng tới quyết định của nàng, mà chỉ là một sự mệt mỏi, một ham muốn sống, ham muốn nhởn nhơ.

Phrăngxoa có phần ngạc nhiên về sự đổi thay ấy, và trong thâm tâm anh ta thấy nhẹ nhõm. Từ khỉ biết nàng, anh ta luôn luôn phấp phỏng. Khi thấy nàng dính líu sâu vào phong trào kháng chiến của tỉnh, và trước tình hình trang trại Môngtiac bị theo dõi, trước thái độ của Machiax, cuộc viếng thăm của Raphaen Man và việc bắt bớ bạn bè nàng, anh ta lo sợ. Chính vì thế anh ta giục giã họ đi Pari. Sau đó anh ta miễn cường phải đi xa cả một tháng. Giờ đây, trở về và ở lại nhiều ngày, anh ta có thể chăm sóc nàng. Tavecniê hết sức sung sướng nhìn nàng hưởng thụ cuộc sống. Từ sau buổi gặp gỡ đầu tiên, tính cách của nàng được khẳng định, nhan sắc nàng được củng cố. "Cô ta thuộc loại đàn bà người ta phải trốn tránh ngay lập tức nếu sợ những sự rắc rối". Anh ta nghĩ bụng. Phrăngxoa tưởng như mình không sợ những sự rắc rối ấy vì chính anh ta là người gây ra.

Ngay như hôm nay, rốt cuộc anh ta đồng ý đưa nàng đến ăn tối ở tiệm Macxim sau khi đã khước từ, với một lý lẽ duy nhất:

- Món ăn không ngon và tiệm chật ních người Đức.

- Chẳng sao. - Nàng đáp - Em muốn đến một nơi người ta có vẻ vui chơi.

Không làm sao thay đổi được ý kiến của nàng. Đấy là lý do vì sao Lêa không còn quan tâm đến mấy tờ báo bí mật của Cami nữa và soạn sửa đi ăn tối. Nhờ Lôrơ, nàng đã mua được một chiếc áo dài tuyệt vời bằng Muxơlin màu huyết dụ. Nàng khoác một tấm khăn choàng dài màu đen và đi dép vũ hội.

- Chị lộng lẫy quá! - Cami kêu lên trong khi giúp nàng trang phục - Đám đàn ông rồi chỉ chăm chăm chú chú đến chị thôi.

Lêa cầm lấy một tờ báo bí mật.

- Để làm gì thế - Cami hỏi.

- Để đùa vui. Cho tờ Giải phóng vào giữa đống báo Buổi sáng, Pari-chiều, Sự nghiệp, Pháo hoa, Cầy hương và Thời mới. Tôi muốn nhìn xem bộ mặt các vị ấy khi họ bắt gặp tất cả cái đó.

Cami mỉm cười.

- Chị điên mất rồi?

- Tôi xin cô, cần làm cho chúng cảm thấy bị uy hiếp ngay ở nơi chốn chúng tin là an toàn nhất. Và tiệm Macxim là một trong những nơi chốn ấy.

- Tôi không hiểu nổi chị. Tôi tưởng chị không muốn nghe nói về bất cứ cái gì nữa hết kia mà.

- Thế thì sao? Tôi có thể thay đổi ý kiến chứ...

Lêa vừa cho tờ báo vào chiếc ví nhỏ bằng da hoẵng màu đen thì Tavecniê bước tới, ăn bận rất lịch sự và có vẻ lo lắng.

- Cô thật sự thiết tha tới ăn tối ở tiệm Macxim à?

- Thiết tha hơn bất cứ việc gì khác.

- Vậy thì chúng ta đi. - Anh ta đáp trong tiếng thở dài.

- Sao anh lại có bộ mặt đưa ma như vậy? Chúng ta đâu có đi tới chỗ chết kia chứ?

Anh ta nhìn nàng, vẻ ngạc nhiên, thích thú một cách mơ hồ.

- Cái chết nằm ở đây cũng như ở nơi khác nhưng để chết thì không có chỗ nào xấu xa hơn ở đây.

- Anh vẫn chứng nào tật ấy.

- Tôi đâu có tìm cách tỏ ra khác thường... cô có tấm áo dài đẹp quá. Không nên để cho nó vấy máu.

- Phrăngxoa, anh đừng nói nữa, anh làm mất niềm vui của chị ấy đấy.

- Cami, cô mặc anh ấy, muốn làm mất niềm vui của tôi thì không phải chỉ cần tâm trạng âu sầu của anh ấy đâu.

- Tạm biệt! Chị đừng băn khoăn. Tôi tin chúng tôi sẽ sống một buổi tối tuyệt diệu. Chúc chị ngủ ngon, chị Cami. Chị hôn giùm bé Saclơ cho tôi.

Lêa có cảm giác bị cầm tù trong cái thành phố ngột ngạt về mùa hè này. Phrăngxoa Tavecniê một lần nữa phải xa Pari. Càng ngày càng ít chịu đựng nổi sự vắng mặt của anh ta.

Mỗi tuần hai, ba lần, hoặc một mình hoặc cùng với Cami, nàng mang truyền đơn, báo chí bí mật hay giấy tờ giả đến các địa chỉ mà hiếm khi lần sau trùng với địa chỉ lần trước. Để tránh mọi nguy cơ bị theo dõi nàng tỏ ra thật xuất sắc trong việc lẫn vào đám đông ở một cửa hiệu lớn trên một chuyến tàu điện ngầm, vận dụng phương tiện này, ngồi ở toa đầu hay toa cuối sao cho có thể nhìn suốt dòng người xem có bị theo dõi không, và trong trường hợp nghi ngờ thì nhảy xuống tàu vào phút cuối cùng. Tuy vậy nàng vẫn thích dùng xe đạp hơn, mặc dù có nguy cơ bị những chàng trai muốn tán tỉnh quấy nhiễu.

Một hôm, ở ga Ôpêra, nàng bị một chàng trai xô đẩy ngay sau đó cửa tàu đóng lại. Phía ngoài cửa kính, hai gã đàn ông chạy theo, giơ nắm đấm lên dứ dứ. Tàu chạy nhanh, hành khách không nhìn thấy chúng đâu nữa. Trong toa tàu, ai nấy đều làm như thể không hề có gì xảy ra. Lêa nhìn chàng trai và vận dụng hết tất cả nghị lực để khỏi kêu thét lên. Đứng sát người nàng, xám mét, hổn hển, sợ hãi, và nồng nặc mồ hôi, Pierô, người anh họ Pierô của nàng, run lẩy bẩy. Tàu đã chạy chậm lại và sắp vào ga Sôtxê-Đăngtanh. Phải xuống tàu ở đây. Khi tàu dừng bánh, nàng cầm lấy tay người anh họ và kéo đi. Kinh ngạc, chàng trai cưỡng lại nhưng rồi nhận ra cô em.

- Em đấy à?

- Anh đừng chạy, khoác cánh tay em đây, chúng ta cùng đến khu triển lãm Laphayet. Bọn chúng đuổi theo anh từ bao lâu rồi?

- Anh cũng không biết nữa. Chúng định bắt anh từ chỗ nhà giam Satơlê kia.

- Thế là anh đã hai lần thoát khỏi tay chúng. Đối với một người không am hiểu tàu điện, thì thế là không xoàng đâu. Anh ở Pari từ bao lâu?

- Từ tối qua, anh tìm cách đến chỗ hai bà cô em.

- Thế mà em cứ nghĩ anh đang ở trong một trường giáo lý.

- Anh ở đấy nhưng đã bỏ trốn. Anh không muốn chiến tranh chấm dứt mà không làm gì cả...

- Cẩn thận, anh nói bé chứ! Chắc bác sẽ giận điên lên thôi.

- Anh cóc cần. Bố anh và ông anh trai anh làm anh chán ngấy. Họ cúc cung tận tụy với lão già Pêtanh và cam chịu sống dưới gót giày bọn Đức xâm lược.

- Anh định làm gì?

- Anh cũng không biết nữa. Vì trường giáo lý ở gần Pari nên anh nghĩ tới em. Những lời bóng gió của bố anh cho anh biết em có quan hệ với phe kháng chiến...

- Anh nói quá đấy. Về việc này, anh nên gặp bác Ađriêng thì hơn.

- Anh cũng đã nghĩ tới việc đó, nhưng không ai biết hoặc không muốn nói cho anh biết bác ở đâu.

- Phải làm gì bây giờ nhỉ?... Em nảy ra một ý thế này.

Hai người bước ra khỏi khu triển lãm Laphayet và đi về phía ga tàu điện Havrơ Cômactanh. Trời nóng như thiêu như đốt, họ nhẹ nhõm trong lòng khi bước tới khải hoàn môn và đi bộ dọc vườn hoa Elidê.

- May sao anh ăn mặc đứng đắn.

- Bố anh có chủ ý may quần áo mới cho anh đấy.

- Một cơ hội tốt. Anh có thể là người đáng mặt trong số bè bạn của Lôrơ.

Trong buổi chiều hè đẹp trời này, dân Pari và đội quân chiếm đóng dạo chơi ngoài mái hiên các tiệm cà phê, làm như thể không biết đến nhau. Pierô và Lêa bước vào tiệm Pam Pam. Ở tầng trệt tiệm nhảy, hai chục trai gái, ánh mắt mơ màng, lấy tay hay dùng chân đánh nhịp, vây quanh người chơi dương cầm. Hai người kiên nhẫn chờ bản nhạc kết thúc. Lêa bước tới nhóm nam nữ thanh niên.

- Cô ở đây à! Vui quá nhỉ. - Một chàng trai vừa hết tuổi thiếu niên lên tiếng và ôm hôn nàng.

- Chào Rôgiê. Khỏe chứ? Cậu có thấy Lôrơ không?

- Chị cần gì? - Một tiếng nói cất lên từ chỗ tranh tối tranh sáng đặt chiếc ghế dài mà bọn trai gái gọi là cái "góc của những người yêu".

Lôrơ đứng bật dậy, son phấn lòe loẹt.

- Em lau bớt son môi đi. - Lêa bảo và đưa mùi soa cho cô ta.

- Cảm ơn chị.

- Em xem ai đi với chị đây.

- Pierô! - Cô gái kêu lên và chạy bổ tới ông anh họ.

Chàng trai nhìn cô với vẻ mặt sững sờ tới mức tất cả đám thanh niên đều vui nhộn lên.

- Lôrơ đấy à...

- Đúng em đây.

- Anh khó nhận được ra em. - Pierô vừa bảo vừa ôm hôn cô.

Lêa kéo riêng em gái ra và giảng giải tình hình.

- Bác Luych chắc hẳn phải nổi trận lôi đình. - Cô gái vừa đáp vừa cười.

- Em đã hiểu rõ em phải làm gì: tất cả bọn em, vào khoảng tám giờ, phải tới đường phố Đại Học ca hát, vui đùa như thường ngày. Nếu chúng có theo dõi ngôi nhà thì cũng không chú ý tới bọn em. Bây giờ chị phải về báo trước cho bà Anbectin và xem xem mọi việc có yên ổn không. Nếu tình hình không ổn, chị sẽ mở rộng cửa sổ phòng khách và bọn em sẽ: quay gót 1800.

- Và em thì sẽ đến nhà Rôgiê. Em hiểu rồi.

Mọi việc xảy ra êm thấm. Pierô kiếm được giấy tờ giả mạo mang tên Philip Đôriơ, sinh viên, sinh quán ở Libuôcnơ. Anh phải tới Poachiê, ở đó, một mạng lưới trong vùng sẽ chịu trách nhiệm về anh. Nơi hẹn là trước cổng nhà thờ Đức Bà, ngày phiên chợ và khẩu lệnh là: "Anh có biết nhà thờ Xanhtơ Rađơgêngđơ không?". Và câu trả lời phải là: "Không, nhưng tôi biết Xanh Hilarơ".

Đây là lần thứ tư trong một tuần lễ, Pari bị đánh thức dậy vì còi báo động và dân chúng phải xuống hầm trú ẩn hay đường tàu điện ngầm. Chán nản, Lêa không chịu rời khỏi phòng ngủ, mặc dù báo và đài nhắc đi nhắc lại những lời cảnh giác. Hằng ngày, hàng chục người bị chết vì không chịu xuống hầm.

Thời tiết rất nặng nề, cơn giông có cơ đổ xuống suốt cả ngày đã tránh được. Lêa ngồi trước cửa sổ, ánh mắt hững hờ nhìn theo những tia sáng chọc thủng bầu trời đi lùng những chiếc máy bay mà người ta nghe tiếng ì ầm. Bỗng nàng căm giận những ngôi nhà cao tầng che khuất bầu trời, không phải vì chúng không cho nàng thấy một cảnh tượng nào đó có khả năng xảy ra, mà chính vì chúng giới hạn không gian của nàng tựa những bức tường nhà tù.

"Mình đến chết ngạt". - Nàng thì thầm.

Và thế là hiện ra trước mắt nàng những không gian rộng lớn bao quanh Môngtiac, mặt biển ở phía bên kia đường chân trời, bầu không khí ban đêm vừa tĩnh mịch vừa sống động, mùi đất nồng nàn bị đất cháy và sau vài hạt mưa, đất phả ra từng làn hương thơm. Lêa khoái trá lim dim mắt.

Ba ngày sau, nàng đáp tàu đi Boócđô. Và sau đấy một tuần đến lượt hai mẹ con Cami.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx