sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 29

Đường phố Đại Học vắng tanh. Trước trường Y khoa ở đường Xanh Pie, xác một chiếc camiông cháy đen thui. Đường phố Giacôp cũng im ắng không kém. Lêa định đi theo con đường sông Xen để ra phố Ghênêgo qua bến cảng thì bỗng nhớ lại vụ Xara Muynxtanh bị bắt... Từ cái đêm khủng khiếp ấy, nàng không qua lại đây. Nàng đi tiếp tới đường đờ Buyxi, trước cửa hiệu bánh mì, một dãy dài các bà nội trợ đứng xếp hàng từ sáng sớm tinh mơ. Lêa nghĩ bụng tuy mệt mỏi và việc tiếp tế khó khăn, một không khí vui vẻ - đã không được biết tới từ bao năm nay - giờ đây tỏa ra trong đám người này, như thể bầu không khí Pari trở nên nhẹ nhõm hơn. Trên đường Đôphin, một chàng trai mặc áo nịt, vai mang súng, cặp dưới nách một chồng báo, vừa đạp xe vừa rao:

- Báo Nhân đạo đây?... Thưa cô, cô mua báo không? - Anh ta hỏi khi dừng xe lại trước mặt cô gái.

- Báo ra lại rồi?

- Vâng, từ thứ hai, báo dây... Hai phrăng... Cảm ơn cô... Cô chớ đi về phía Cầu Mới, bọn Đức đang bắn vào các chướng ngại vật. Lúc nãy, bọn khốn nạn ngồi trong một chiếc xe hơi có chữ F.F.I. bắn vào những người yêu nước, hai người bị chết. Bọn Đức đã chạy trốn theo đường Crisctin. Tạm biệt cô!

Lêa mất gần một tiếng mới vượt qua quảng trường Xanh Misen. Những người có súng nấp trên mái nhà bắn vào những người đi qua. Hai người bị bắn chết.

Ngôi nhà Phrănk như bị một cơn lốc tàn phá. Mười lăm người F.F.I. ở trong đó. Đám thanh niên vui vẻ lúc trước đã ra về cả, chỉ còn lại Lôrơ, Muyrien và chàng trai chủ nhà. Họ vui vẻ đón tiếp nàng.

- Em có gọi điện được cho Phrăngxoadơ không?

- Chưa, chúng em gọi đến hai chục khách sạn mà vẫn không có kết quả.

- Phải tiếp tục thôi. Trên đường chị gặp Pierô.

- Pierô?

- Phải, ông anh họ chúng ta ấy mà.

- Con trai bác Luych?

- Phải.

- Tuyệt diệu? Anh ấy làm gì ở đây?

- Anh ấy đeo băng ở tay và có một khẩu súng sáu to tướng.

Trong gian bếp, hai chàng trai pha chế hai cái chai phóng hỏa theo công thức của Phrêđêric Giôliô-Quyri; một chai không thôi cũng đủ, người ta đổ vào trong đó ba phần tư xăng và một phần tư axit Sunfuaric, nút chai lại và dán lên trên một cái nhãn phết chlôrat pôtax. Khi chai vỡ, chlôrat pôtax tiếp xúc với dung dịch trong chai bốc cháy dữ dội. Một vũ khí đáng sợ đối với xe bọc thép.

Một tiếng nổ kinh hoàng bỗng vang dậy. Mọi người ùa lại cửa sổ. Những người bảo vệ con đường La Huyser trèo lên ụ chướng ngại để xem việc gì xảy ra. Bà chủ hiệu bánh mì la hét:

- Bọn Đức nổ bom đánh sập Pari đấy.

Như một tia chớp, tin ấy lan đi trong khu phố, bước đầu gây hoang mang. Từ phía vườn hoa Elidê, xông lên một cột khói dày đặc. Ai nấy co rúm lại, chờ đợi những tiếng nổ khác. Nhưng tất cả đều im ắng, ngoài vài tiếng súng rời rạc và phía điện Lucxămbua.

Dần dà, các chiến sĩ và những kẻ tò mò trở lại thói quen những ngày qua, họ chào một đoàn khoảng mười lăm tù binh Đức đi qua, quần áo xộc xệch, hai tay chắp trên đầu, dưới sự điều khiển của ba người F.F.I. tay cầm súng đi về hướng sở Cảnh sát. Bỗng một chiếc mô tô chạy hết tốc độ từ phố Grăng-Ôguyxtanh đâm nhào vào họ. Người ngồi trên xe nhả một tràng đạn giết chết một người F.F.I. Tiếng la hét vang lên từ sau ụ chướng ngại. Một chàng trai leo lên ném một chai phóng hóa về phía hai tên Đức. Anh ta không biết kết quả hành vi anh hùng của mình: một loạt đạn kết liễu cuộc sống anh ngay trên ụ chướng ngại, một ngọn lửa đỏ rực phát ra từ chiếc xe. Trong phút chốc, hai gã đàn ông bốc cháy, hai ngọn lửa nhiều màu sắc chập chờn, loạng choạng trên đường phố trước khi đổ nhào vào lan can cạnh một hiệu sách...

Bấu chặt bậu cửa sổ, Lêa hồi tưởng nỗi đau đớn của bà cô Busactô. Cũng cùng trong một sự bất lực nghiệt ngã, bà cô trước đây và người lính Đức hiện nay, trong lúc chết, đều có những cử chỉ cầu cứu giống nhau. Phải chăng cái chết bị thiêu trong lửa đưa xác người ta về với Thượng đế.

Rồi tất cả xảy ra rất nhanh: từ phía sau ụ chướng ngại trên quảng trường Xanh-Angđrê-đê-Da và từ những đường phố lân cận, một đám đông la hét xông vào đám tù binh. Họ vừa đứng ngây người chứng kiến cái chết của đồng bào mình. Hai người F.F.I. sống sót tìm cách can thiệp họ bị làn sóng người quét đi. Một người chạy về sở Cảnh sát cầu viện. Khi anh ta trở lại cùng với ba nhân viên cảnh sát thì ba tên Đức đã bị giết chết. Một bị móc mắt; một bị xẻo mũi; và tên thứ ba không còn mặt nữa. Bọn còn lại bị thương khá nặng co quắp người lại; những con người dũng cảm này mà số đông đã chiến đấu trên mặt trận Nga, giờ đây khóc như trẻ nhỏ. Sự có mặt của cảnh sát, trong đó một số mặc quân phục, dập tan cơn phẫn nộ của quần chúng. Những con người, chắc hẳn nhân hậu ấy ra về, loạng choạng vì cơn say chém giết, và số đông loại nó ra khỏi ký ức. Trái lại, những người chứng kiến, bất lực vì sự tàn sát thì không bao giờ có thể quên.

Cả buổi chiều hôm ấy, Lêa và Lôrơ gọi điện hỏi các khách sạn ở Pari. Không có kết quả: "Không thấy có bà Đenmax với đứa bé, và ở đây cũng không có bà nào do các ngài ấy gửi trọ cả". Hai chị em đã gần như tuyệt vọng.

- Em thử gọi khách sạn Rêgina, số điện thoại 74-02. - Lêa bảo.

Lôrơ nghe theo.

- Alô, khách sạn Rêgina...

- Sau đó, em gọi điện cho bà Anbectin để hỏi xem bà có tìm thấy gì không.

-... Alô... vâng... Đúng thế... Cô gọi chị ấy giùm tôi... Sao không được à?... Tôi có lệnh...

Lêa giật máy điện thoại khỏi tay Lôrơ.

- Cho tôi xin bà Đenmax - Tôi cóc cần mệnh lệnh của cô, cô cho tôi gặp bà ấy... Alô... alô... Ai cầm máy đấy? Ông trung úy, sao?... Ông trung úy, ông cho tôi gặp bà Đenmax... Tôi là em gái bà ấy... Bà ấy sẽ gọi tôi à?... Chắc chắn chứ?... Chúng tôi rất lo lắng... Cảm ơn ông.

- Ơn Chúa, chúng ta đã tìm ra chị ấy.

- Đúng, nhưng chưa nói chuyện được với Phrăngxoadơ. Chị hy vọng tay người Đức ấy không nói dối và sẽ chuyển lời chúng ta cho chị ấy. Chị về nhà đây. Em có về với chị không?

- Không, em thích ở đây. Có tin gì cho em biết với.

Được một chàng trai F.F.l. tiễn đưa, Lêa tới bên kia quảng trường Xanh-Misen. Đến trước hiệu sách Clavrơi, hai người chia tay.

Sau những tiếng kêu la, những tràng đạn ở khu phố La Tinh, thì đường Giacôp và đường phố Đại Học là một ốc đảo yên tĩnh. Saclơ đã ngủ một lúc lâu từ sáng, giờ đây âu yếm đón Lêa và nàng đáp lại với những cử chỉ yêu thương nhưng ra chiều mệt mỏi.

Nàng mang từ nhà Phrănk về nửa li sữa, mấy miếng đường, bánh mì và thịt. Exten vớ lấy như vớ cả một kho vàng. Lêa ngồi chờ trước điện thoại.

Cuối cùng vào khoảng mười giờ tối, chuông điện thoại vang lên. Trước đó Lêa và hai bà cô vui mừng được tin qua đài Luân Đôn là Pari được giải phóng!... Cùng với chuông điện thoại, một tràng tiểu liên phá tan sự im lặng của khu phố yên tĩnh. Anbectin đờ Môngplâynet đưa bàn tay lên vuốt trán và nói với thứ giọng không sao bắt chước nổi:

- Các ngài ở Luân Đôn nhận được tin sai rồi.

- Nhưng họ đã nói là đúng thôi. - Bà Lida ngây thơ cãi lại, bà vốn tin như đinh đóng cột những lời phát ra từ đài truyền thanh...

Chuông điện thoại không để cho Lêa có thì giờ cãi lại.

- Alô... Chị đấy à, Phrăngxoadơ?... Mọi việc yên ổn cả chứ? Sao chị không tới đây?... Alô, alô, xin đừng cắt... Chị còn nghe em nói không?... Mai chị gọi lại à?... Em cũng hôn chị... Vâng, mai, chúc chị ngủ ngon.

Lêa đặt máy xuống, trong lòng lo âu. Phrăngxoadơ không nên ở lại đấy. Bất kỳ lúc nào, khách sạn Rêgina cũng có thể bị tấn công. Từ mai, nàng sẽ đi tìm chị gái.

Tuy kinh hãi, nàng vẫn ngủ một giấc sâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx