sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 30

Khi Lêa ngủ dậy thì bầu trời Pari u ám.

Trên chiếc giường cạnh giường nàng, Saclơ nằm ngủ, gương mặt xinh đẹp trông gầy gò nhưng dịu dàng. "Nó giống Cami quá" nàng nghĩ bụng trong lúc vuốt lên mái tóc mịn màng màu hung của thằng bé. Nàng khoác một chiếc áo choàng bằng sợi bông màu xanh và đi xuống bếp. May sao, bếp có ga. Nàng hâm một ít sữa trong lúc uống hết bát "cà phê" còn nóng của Exten. Có tiếng máy thu thanh xè xè phát ra từ buồng bà Lida. Gương mặt trẻ thơ còn ngái ngủ của Saclơ hiện ra trong khung cửa.

- Cháu có đi ngủ không? Cháu còn ốm, cháu sẽ bị cảm lạnh đấy.

- Không, cháu hết ốm rồi. Cháu đói bụng.

- Cháu ngồi xuống đây. Cô sẽ cho cháu ít sữa và bánh ngọt.

- Sau đó cô cháu ta đi dạo phố chứ?

- Không đâu cháu ạ, còn sớm quá và ngoài ấy người ta đánh nhau đấy.

- Cháu muốn ra ngoài ấy giết chết bọn Đức bẩn thỉu đã làm má cháu đau.

Lêa thở dài nhìn thằng bé có vẻ kiên quyết nói chuyện chém giết trong lúc điềm nhiên ngồi uống sữa.

- Người lớn mới nói chuyện chiến tranh chứ?

- Thế tại sao chúng bắn vào trẻ em?

Lêa không giải đáp được ý nghĩ đó của đứa bé lên bốn.

- Cô ơi ba cháu "làm" chiến tranh phải không?

- Phải, cùng với tướng đờ Gôn.

- Bao giờ ba cháu trở về?

- Rất nhanh thôi.

- Lâu quá rồi cô ạ!

Nó nói đúng, lâu thật? Bốn năm đã trôi qua? Bốn năm người ta làm như thể vẫn sống để khỏi tuyệt vọng hoàn toàn. Biết bao người chết! Biết bao khổ đau trong bốn năm ấy.

- Chắc ba cháu buồn lắm khi biết tin má chết.

- Thì ra nó biết!... Từ hai tháng nay, nó giả vờ làm như thể nó tin những lời giải thích lúng túng của nàng!

- Đúng... ba cháu sẽ rất buồn, nhưng chúng ta sẽ an ủi ba. Cháu phải yêu ba cháu thật nhiều.

- Nhưng cả cô nữa, cô cũng phải yêu ba cháu cơ... Cô nói đi... Cô yêu ba chứ?

Lêa như thể nghe Cami nói: "chị hứa với tôi là sẽ chăm sóc cho Saclơ nếu có việc gì xảy ra đối với tôi... và chăm sóc cả Lôrăng nữa...". Lôrăng mà nàng yêu thương tha thiết như một người anh trai, như một người bạn rất thân thiết, nhưng không còn như một người tình nữa. Cho đến lúc này, nàng vẫn ngạc nhiên về sự tiêu tan của mối tình mà nàng những tưởng là bất tử này! Tình yêu có bao giờ chết trước khi người yêu chết không? Raphaen Man đã nói như vậy trong lúc viện dẫn Satôbriăng (Nhà văn Pháp (TK. 18-19) và phản bác những lời nói hy vọng của người tình của Giuyliet Rêcamiê (Tức là Satôbriăng (Giuyliet Rêcamiê là bạn gái thân thiết của nhà văn): "Có khi trong một tâm hồn cương nghị một tình yêu có thể biến thành một tình bạn say đắm, trở nên một nghĩa vụ, và mang những đặc tính của đạo lý, lúc đó nó thoát khỏi những lầm lẫn cố hữu và sống sức sống của những nguyên lý bất tử".

"Nếu đúng như vậy nhỉ?" Lêa thầm nghĩ.

- Cô nói đi, cô yêu ba chứ?

Trời mưa, Lêa buộc lên đầu chiếc phula cũ kỹ và đi về phía Cầu Mới.

Nàng gọi điện mãi tới khách sạn Rêgina vẫn không được trả lời. Nàng quyết định tới đấy mà không nói cho hai bà cô biết.

Đường phố vắng vẻ và yên tĩnh, chốc chốc mới rộ lên một loạt đạn. Bọn lính gác trẻ người Đức cho nàng qua cầu. Vườn hoa điện Tuylơri chỉ còn là một bãi đất hoang lầy lội gập ghềnh, cây cối đổ ngổn ngang. Xa xa, ngọn tháp và Khải hoàn môn làm thành một cái giá chữ thập sừng sững trên bầu trời u ám. Nàng không thể vượt qua cây chắn đường trên phố Rivôli. Nhưng một viên hạ sĩ nhận lời đi hỏi ở khách sạn Rêgina; mặt trước khách sạn này vươn lên trên tượng đài Gian Đa. Viên hạ sĩ quan trở lại: tất cả phụ nữ đều đã rời khỏi khách sạn từ sáng sớm, người ta không biết họ đi đâu. Lêa cảm ơn và thất vọng ra về.

Trên đường Vônte và đường Côngti, nàng gặp xe Chữ thập đỏ và hai chiếc xe con chở đầy những người F.F.I: họ hát vang bài hát những người Du kích. Gần đường Ghênêgô, hai chàng trai tay mang băng tam tài giữ tay lái xe đạp nàng lại:

- Đi đâu?

Câu nói trống không làm Lêa khó chịu.

- Đi đâu không việc gì tới anh.

Một cái tát giáng vào đầu.

- Phải trả lời lễ phép khi người ta hỏi, biết không?

- Bỏ tôi ra.

Cô gái xinh đẹp này, hãy cẩn thận, đừng để bọn này phát cáu. - Chàng trai thứ hai lên tiếng - Ở đây nếu không nói đúng khẩu lệnh thì không được đi qua đâu. Vì có mặt những thủ lĩnh quan trọng nên phải đề phòng bọn gián điệp. Cô hãy nói cho tử tế nào: cô đi đâu?

Lêa hiểu là cứng đầu cứng cổ lúc này chẳng ích lợi gì.

- Tôi tới gặp bà bạn trên quảng trường Xanh Misen.

- Ở ụ chướng ngại trên phố La Huyset phải không?

- Phải, trong ngôi nhà trên đó.

- Lêa, cô làm gì ở đây?

- Pierô, anh bảo họ để cho em đi chứ?

- Cậu cho cô ấy đi, em họ tôi đấy.

- Đồng ý! Chúng tôi chỉ thi hành mệnh lệnh thôi.

- Cô tới đây, tôi giới thiệu cô với anh bạn trông coi ụ chướng ngại.

Hai người lách qua một lối đi hẹp. Những viên đạn bắn ra từ một ngôi nhà ở trung tâm thành phố.

- Cẩn thận! Cô nằm hẳn xuống!

Lêa và Pierô nấp vào dưới gậm cầu, nơi có hai người đàn ông ngồi bó gối. Lêa nhận ra chàng trai cận thị ở quán cà phê Phlorơ và mỉm cười. Anh ta cũng nhận ra nàng và cũng nở một nụ cười.

- Họ bắn từ trên mái nhà tòa Thị chính. - Pierô vừa nói vừa lấy tay chỉ.

- Từ sáng đến giờ vẫn bắn thế. - Pierô bảo - Nhưng hình như chỉ có một người. Chắc hẳn là một thằng cha vệ binh. Cô nhìn xem, có các đồng chí ta trên mái nhà kia kìa.

Thật vậy, bóng những người F.F.I. có vũ trang in lên bầu trời vẫn u ám.

- Nhà cậu ở quảng trường Đôphin phải không? -Người chỉ huy ụ chướng ngại hỏi anh bạn đeo kính.

- Phải.

- Tên cậu là gì nhỉ?

- Hăngri Ben.

- Thế còn cậu?

- Clôđơ Môriac.

"Có lẽ là con trai ông hàng xóm nhà mình ở Môngtiac" Lêa nghĩ bụng. Nàng không kịp hỏi vì người chỉ huy đã ra hiệu mọi người có thể đi qua và nói to về hướng những người F. F. I.

- Đừng bắn!...

Hai chàng trai chạy về phía quảng trường Đôphin, còn hai anh em Pierô thì đi qua phía sau ụ chướng ngại.

Pierô vẫn dắt xe đạp.

- Cô không nên đi như thế này, dễ bị đạn lạc lắm... Trông kìa!

Trên bến cảng Grăng-Ôguyxtanh, một người đàn bà vừa ngã xuống. Bị thương, chị ta lết tới nấp sau một thân cây. Từ phố Grăng-Ôguyxtanh xuất hiện hai chàng trại mặc blu trắng khiêng theo một cái cáng và một cô gái cũng trang phục màu trắng huơ lên lá có Chữ thập đỏ. Không chú ý tới đạn bắn, họ bế người bị thương lên và chạy về bệnh xá tạm thời của bác sĩ Đôbrê.

- Chúng ta đi theo đường nhỏ cho bớt nguy hiểm.

Ở đường Xavoa, không khí hoàn toàn yên tĩnh. Những người F.F.I. đứng gác trước một tòa biệt thự cũ thế kỷ 18.

- Đấy là sở chỉ huy của một thủ lĩnh kháng chiến. - Pierô lên tiếng, vẻ quan trọng của những người nắm được tình hình.

- Anh phải giúp em tìm cho được Phrăngxoadơ.

- Cái đồ đĩ ấy à!

Lêa đứng lại, sửng sốt vì lời chửi thề ấy.

- Cô có biết cô yêu cầu điều gì không? - Pierô nói tiếp - Giúp cho việc cứu thoát một kẻ hợp tác với địch một tên phản bội đất nước...

- Đủ rồi! Phrăngxoadơ không phải là một kẻ hợp tác với địch, cũng không phải là một con đĩ. Chị ấy chỉ là một cô gái tội nghiệp đã dại dột yêu say mê một người Đức trong lúc hai nước Pháp - Đức đang có chiến tranh. Như thế không đáng bị bắn đâu!

- Bị bắn thì có lẽ không, nhưng bị cạo trọc đầu và bỏ tù thì có đấy.

- Cạo trọc đầu! Anh điên ấy à? Em thà chết còn hơn bị cạo trọc đầu.

- Tóc sẽ mọc lại thôi? - Pierô cười khẩy.

Anh ta khéo léo tránh cái tát của Lêa.

Từ phố Xanh-Ăngđrê-đê-Da vọng lại tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng kêu la. Đám đông xô đẩy một người đàn ông trạc năm mươi, đầu cạo trọc, bị người ta lột mất quần. Trông ông ta thật thảm hại và lố bịch với đôi tất có nịt, một chiếc bị thủng lỗ, tay ôm quần và giày. Sau lưng ông ta, một cô gái ục ịch, đầu cũng cạo trắng hếu với một hình chữ thập ngoặc, vừa đi vừa khóc sướt mướt. Lêa xấu hổ hết chỗ nói. Còn Pierô thì cúi đầu. Cả hai đứng im lặng một lúc lâu. Pierô nắm vai cô em họ.

- Đi chúng ta đi tìm cô ấy. Chúng ta sẽ đến sở chỉ huy của đại tá Rôn.

Nhưng không bao giờ họ đi được tới đấy. Mới đến gần ụ chướng ngại ở ngã tư lộ Xanh Misen và đại lộ Xanh Giecmanh, mệnh danh là "ngã tư tử thần", một quả lựu đạn từ mái nhà ném xuống nổ vang trước mặt họ. Lêa, đi ở phía sau một ít, cảm thấy bị xước ở đầu. Như trong một bộ phim quay chậm, nàng thấy Pierô bay lên rồi ngã xuống một cách mềm mại; những người mặc quần áo trắng quay tít xung quanh họ; bầu trời u ám chao đảo và cây cối hai bên đường nhảy nhót quanh người nàng.

- Xong rồi chẳng sao hết. Cô có thể ra về.

Lêa ngồi dậy, hơi choáng váng. Người thầy thuốc trẻ giúp nàng bước xuống khỏi bàn cấp cứu. Nét mặt ông ta căng thẳng và mệt mỏi.

- Người tiếp theo?

Một người đàn ông bị thương ở bụng được đặt nằm lên bàn.

- Ông anh họ tôi đâu?

- Tôi không rõ. - Người thầy thuốc đáp - Cô hỏi ở phòng ngoài.

Mãi tới chiều tối, trong chiếc áo dài vấy máu và cái băng to tướng trên đầu, Lêa thơ thẩn trong các hành lang bệnh viện để tìm Pierô. Không ai cho nàng biết anh ra thế nào rồi. Không tìm thấy đâu những người y tá trước đây chở anh đi.

- Mai cô hãy trở lại: - Đâu đâu người ta cũng bảo nàng như vậy.

Nàng đành đau đớn rời khỏi bệnh viện. Thương hại nỗi rầu rĩ của nàng, một viên cảnh sát đeo băng tay F.F.I. dẫn Lêa đi qua các dãy hầm chữ chi trong sàn nhà thờ Đức Bà tới đường Xanh Giăc, chỗ rẽ qua phố La Huyset. Một người F.F.I. khác đưa nàng tới tận ngôi nhà trên đại lộ Xanh Misen.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx