sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 34

Tháng Chín 1944 sẽ là tháng quyết định đối với Lêa. Thực tế, mọi việc bắt từ buổi tối ngày 30 tháng Tám.

Tám giờ tối hôm ấy, chuông điện thoại vang lên. Anbectin cầm máy.

- Alô... vâng, cháu gái tôi có ở đây, ai hỏi nó thế?... Sao? Tôi chưa hiểu... ông Tavecniê... Phrăngxoa Tavecniê à. Chào ông... Ông ở đâu đấy? Ờ Pari! Thế ông đến từ bao giờ? Cùng với tướng đờ Gôn hả? Nghe tiếng ông nói, tôi vui mừng quá, thưa ông... Vâng, Lêa mạnh khỏe... Bà đờ Acgila à? Than ôi! Bà ấy mất rồi, thưa ông... Vâng, khủng khiếp lắm. Cháu bé, con trai bà ấy có ở đây. Cách đây mấy hôm, chúng tôi có gặp bố cháu, ông ấy đang chiến đấu ở phía bắc Pari... Ông đừng rời máy, để tôi gọi Lêa!... Lêa!... Điện thoại!

Lêa bước tới trong bộ áo tắm, tóc ướt đẫm.

- Ai đấy?...

- Ông Tavecniê.

- Phrăng...

- Đúng, có việc gì thế em?.. Em không được khỏe à?

Tim đập mạnh, Lêa cảm thấy khắp mình đau đớn.

- Không... ổn thôi. - Nàng đáp, giọng yếu ớt và ngồi xuống trước khi cầm lại máy.

Anbectin đờ Môngplâynet nhìn nàng, vừa âu yếm vừa lo âu: Bà sẵn sàng hy sinh tất cả những gì bà có để rốt cuộc nhìn thấy đứa con gái của cô cháu Idaben thân thiết được hạnh phúc.

- Bà ơi... cháu muốn ở đây một mình.

- Đúng thế, cháu thân yêu, bà xin lỗi.

Lêa không dám áp tai vào ống nghe mặc dù những tiếng alô, alô mỗi lúc một thêm khẩn thiết.

- Alô... Phrăngxoa đấy à?... Có... Có... Không.. em không khóc đâu... Không, em cam đoan với anh... Ở đâu? Ở bộ chiến tranh à? Cơ quan bộ ở đâu?... 14, đường Đôminic à?... Em đến bây giờ... chờ cho tóc em khô đã... Phrăngxoa... Đồng ý, đồng ý, em không chậm trễ đâu...

Lêa bỏ máy xuống, sung sướng đến muốn phát điên, vừa cười vừa khóc và muốn quỳ sụp xuống cảm ơn Chúa. Anh ấy còn sống...

Sau khi Cami mất, nàng cố quên Phrăngxoa, không muốn phải đau nỗi đau mất thêm một người thân. Gặp lại Lôrăng và cảm thấy hạnh phúc, nàng ngỡ đã quên được, nhưng giờ đây, chỉ nghe giọng nói của anh, toàn thân nàng đã run rẩy như thể được vuốt ve. Nàng muốn nhanh chóng nằm gọn trong cánh tay anh, quên đi mọi nỗi khiếp hãi, không còn nghĩ tới chiến tranh, mà chỉ nghĩ tới khoái lạc... Ồ! Tóc nàng chưa khô, coi bộ nàng có thể xấu xí lắm đấy.

Nàng nhảy bổ vào buồng, hai tay ra sức vò tóc cho chóng khô, lục tủ kiếm tấm áo dài nào đẹp nhất. Chiếc áo dài màu xanh rất hợp với nàng đâu rồi?... Không thấy đâu hết, chắc đang trong chậu giặt.

- Lôrơ, Lôrơ...

- Có em, chị cần gì nào? Chị đừng la hét như thế.

- Có thể cho chị mượn chiếc áo dài xanh đỏ được không?

- Áo mới của em cơ mà?

- Thì chính vì thế. Ồ! Em ngoan nào, cho chị mượn đi. Chị hứa với em sẽ giữ gìn hết sức cẩn thận.

- Đồng ý. Chị đi đâu?

- Chị hẹn gặp Phrăngxoa Tavecniê.

- Sao! Anh ấy đã trở về à?

- Đã.

- Chị may mắn quá! Chị đi nhanh lên? Đừng để anh ấy chờ... Để em đi tìm áo cho chị.

Khi Lôrơ quay lại thì Lêa đã bỏ hết váy áo và đang xoa phấn vào người.

- Chị đẹp quá?

- Không đẹp hơn em đâu.

- Ồ, đẹp hơn chứ! Tất cả bọn bạn trai em đều bảo thế. Đây, chị mặc áo vào... chị cẩn thận nhé, vải mỏng lắm.

Lôrơ giúp nàng xỏ tay vào chiếc áo dài mỏng tanh bằng nhiễu Mutxơlin khoét rộng cổ, tay áo ngắn và rộng, thân áo thắt hẹp khiến chiếc váy ngắn màu sẫm càng thêm rộng.

- Này, em ghê thật. May áo ở tiệm Giăc Phat kia đấy!

- Em đổi năm ký bơ và năm lít dầu rán lấy áo mà.

- Thế không đắt đâu.

- Chị nghĩ thế à? Bơ khó kiếm hơn những tấm áo dài của những hiệu may lớn, và sau Giải phóng, người ta sẽ bán như cho không những chiếc áo dài của những người đẹp trước đây trong giới thượng lưu Đức.

- Em kỳ cục thật! Thật không ai nghĩ là cô gái Boócđô bé bỏng, say mê ngài thống chế Pêtanh, lại buôn bán chợ đen?

- Thế thì đã sao? Ai cũng có thể nhầm chứ, em đã nhầm về Pêtanh, còn chị, chị có thể nhầm về Đờ Gôn chứ. Còn chợ đen thì đã sao! Không có nó thì làm gì ngày nào chị cũng có ăn.

- Đúng thế, chị sẵn sàng thừa nhận điều đó. Chị chỉ thán phục cái ý thức thương mại của em thôi. Còn Đờ Gôn thì may sao ông ấy đã trở về...

- Để rồi xem, ông ta cũng là một quân nhân như Pêtanh thôi.

Lêa nhún vai, không đáp mà chỉ hỏi:

- Vẫn không có tin gì về Phrăngxoadơ hết à?

- Không, Phrăng vẫn tìm kiếm. Chị nói chuyện đó với Phrăngxoa Tavecniê, chắc hẳn anh ấy có ý kiến đấy.

- Thế còn đối với Pierô thì làm thế nào?

- Chị không biết, em bàn với bà Anbectin xem sao.

- Mấy giờ chị về?

- Chị không rõ. Em báo với hai bà là chị đi phố và em nhớ chăm sóc Saclơ.

- Lại công việc khổ sai rồi. - Lôrơ đáp, giọng giả đò giận dữ - Nhưng chị cứ vui chơi cho thỏa thích. Giữ áo em cẩn thận đấy nhé!

- Chị sẽ giữ gìn nó như con ngươi của mắt mình. Vì làm sao tìm được năm ký bơ và năm lít dầu rán để đền cho em được.

- Chị tính sai rồi, bây giờ thì đã là mười ký và mười lít cơ.

- Em cứ tiếp tục đi và sẽ thành triệu phú đấy.

- Em muốn thế lắm. Thôi chị chuồn đi, em nghe tiếng bà Lida đấy; nếu bà thấy chị đi thì chị phải giảng giải cả một tiếng cho mà xem: Cháu đi đâu? Đi với ai? Anh ta có tử tế không? v.v...

- Chị đi đây. Cảm ơn em...

Lêa bước vội xuống cầu thang, đến bậc cuối cùng thì hụt chân và ngã sóng soài trên sàn tiền sảnh. Cổ tay nàng bị trẹo đau đớn.

- C...!

- Cái từ xấu quá trong cái miệng xinh đẹp thế!

- Bình thường thôi!... Phrănk.... Cậu đấy à?... Điện bị cắt khốn khổ thế này, chẳng thấy gì hết.

- Vâng, tôi đây.

- Cậu giúp tôi đứng dậy nào.

Nàng kêu lên một tiếng trong khi gượng dậy.

- Chị bị đau à?

- Không sao. Cậu mang nặng nhỉ? Những gì thế?

- Tiếp tế cho Lôrơ. Tôi biết chị gái chị ở đâu rồi.

- Sao bây giờ cậu mới nói?

- Thì chị có để cho tôi kịp nói đâu.

- Vậy ở đâu?

- Ở trường đua xe đạp mùa đông. F.F.I. tập hợp những người hợp tác với địch tại đấy.

- Vào có dễ không?

- Dễ, nếu chị cạo trọc đầu.

- Cậu không đùa đấy chứ!

- Tôi xin lỗi. Không, vào đấy không dễ đâu, cả một lũ điên rồ túc trực trước cửa chửi rủa, đánh đập và nhổ vào mặt những người bị dẫn tới đấy. Đến mấy ông luật sư có người có trách nhiệm trong F.F.I. đi kèm, cũng bị nhục mạ như những người khác.

- Cậu hỏi hộ nhé. Tôi hẹn gặp một anh bạn, quân của tướng Đờ Gôn, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.

- Chị phải yêu cầu anh ấy tận dụng uy tín của mình để giải thoát chị ấy, điều kiện giam giữ ở đấy hình như nghiệt ngã lắm. Chị đi dạo một mình buổi tối như thế là không nên đâu; chị có muốn tôi đưa chị đi không?

- Không, cảm ơn. Tôi đến đường Xanh-Đôminic, gần đây thôi. Cảm ơn cậu về chuyện Phrăngxoadơ. Mai tôi sẽ gọi điện báo cho cậu biết tình hình.

- Hẹn ngày mai. Chào chị.

Lêa không nghe tiếng Phrănk, nàng đã bước ra đường.

Đến trụ sở bộ chiến tranh, Lêa vừa xưng tên, người tùy phái vội đưa nàng lên tầng hai. Nàng bước vào một phòng khách lớn còn dấu vết của những người ở cũ: chân dung Hít le bị tháo xuống vứt trong xó, cờ và giấy tờ có dấu chữ thập ngoặc la liệt trên mặt đất, thùng chật đầy hồ sơ, tài liệu vung vãi, tất cả chứng tỏ một sự ra đi vội vã.

- Tôi đã báo cho ông thiếu tá, ông xin bà chờ cho mấy phút, ông đang làm việc với ngài Đại tướng. Có báo đây mời bà xem.

Hàng chục tờ báo của mọi miền nước Pháp bày trên mặt bàn, trong đó có cả tờ Dòng sông Girông. Boócđô đã được giải phóng. F.F.I. vào thành phố lúc khoảng 6 giờ 30 sáng. Dòng sông Girông đăng trên trang nhất nhật lệnh số 1 của ủy ban giải phóng vùng Tây Nam gửi F.F.I, và ký tên Rôgie Lăngđơ (Arixtit). Arixtit!... Ông ấy còn sống! Chắc bác Ađriêng cùng ở một chỗ với ông. "Boócđô đã tổ chức ăn mừng ngày giải phóng" là tiêu đề một tờ báo lạ. Kỳ lạ thật, báo cùng một địa chỉ với tờ Dòng sông Girông ngày 28 tháng Tám và vẫn là in hình con gà trống đang gáy nhưng đề ngày 29 và mang tên: Tây Nam...

Trầm ngâm, nàng không nghe bước chân Phrăngxoa và đã nằm gọn trong tay người yêu trước khi nhìn thấy anh.

- Bỏ em ra... Phrăngxoa?

- Em... em...

Như có một đợt sóng nâng họ lên, buông họ ra, quay tròn, xô đẩy, nghiền nát họ, làm họ tan biến. Ôm ngang người nhau, họ lảo đảo trong căn phòng, môi dính chặt môi, đụng vào đồ đạc, say sưa tới mức không biết là không phải chỉ có hai người họ trong phòng.

- Nào Tavecniê, cái đó gọi là buổi hẹn gặp cực kỳ quan trọng đấy à?

- Xin lỗi đại tướng. Ngài thấy đấy, nó cực kỳ quan trọng mà.

- Tôi thấy. Tiểu thư xinh đẹp quá. Sau buổi hội ngộ, cứ cho là một tiếng đi, ông đến gặp tôi nhé.

- Rõ, thưa đại tướng. Cảm ơn đại tướng.

Sững sờ, Lêa nhìn theo bóng người cao lớn trở vào phòng làm việc.

- Đúng ông ấy đấy à? - Nàng ấp úng.

- Đúng.

- Em xấu hổ quá!

- Việc gì em phải xấu hổ, ông ấy là một con người...

- Chính vì thế.

- Chúng ta có cả một tiếng đồng hồ và sự gia ân của ông ấy.

- Anh bảo sao?

- Đúng thế...

Lêa đỏ bừng mặt. Phrăngxoa bật cười.

- Anh đừng cười, không có gì vui đâu. Ông ấy sẽ cho em là người thế nào?

- Em yên tâm, ông ấy không còn nhớ nữa đâu. Đến với anh đi; anh muốn em rồi.

Không còn thẹn thùng, Lêa để Phrăngxoa dẫn lên tầng ba.

- Đây là buồng giấy của đại tướng. - Anh thầm thì khi đi qua trước một ô cửa có một người lính trẻ đứng gác.

Đến cuối hành lang, sau khi đẩy nhiều cánh cửa, Phrăngxoa tìm tới chỗ anh cần tới: một căn buồng nhỏ, ánh sáng rọi vào qua một ô cửa nhỏ trên mái, thảm trải nhà được cuộn lại và trướng treo tường gập cẩn thận. Buồng nóng ngột ngạt, sực mùi bụi và mùi naptalin. Tavecniê ẩy nàng xuống một chồng trướng và nằm lên người nàng.

- Hẵng khoan, anh hôn em đi đã.

- Rồi hẵng hôn sau; nghĩ tới em, tới tấm thân đẹp đẽ của em, anh căng quá rồi, không chờ được nữa.

Run rẩy, anh cố sức cởi bỏ xiêm áo nàng.

- Sao thế này, vải trước chiến tranh kia à! - Anh vừa nói vừa lôi áo dữ dội.

- Thôi nào, anh làm áo dài em rách đấy.

- Anh sẽ mua cho em một chục chiếc cơ. A!...

Cử chỉ ân ái cuồng nhiệt của anh làm nàng bật lên một tiếng kêu đau đớn và giận dỗi.

- Anh làm em đau... bỏ em ra...

- Thà chết còn hơn!

Nàng chống chọi, cố thoát ra khỏi cơn đau đớn.

- Khốn kiếp!

- Lại vẫn cái từ đầu tiên anh nghe ở cửa miệng em!

- Khốn kiếp?... Khốn kiếp... khốn...

Tình dục của Phrăngxoa lan sang nàng, và họ tựa hai con thú gầm gừ, cắn xé, thưởng thức lẫn nhau, vội vã không cần tinh tế gì hết.

Niềm khoái lạc đột ngột vẫn không thỏa mãn họ. Vẫn không rời khỏi nhau, họ lại làm tình, cảm nhận trong toàn cơ thể một niềm khoái lạc chưa từng biết tới bao giờ. Rã rời và mãn nguyện, họ ngả xuống đống trướng đỏ sẫm, trướng như thể muốn cuộn tròn họ lại.

Họ nằm im một lúc lâu, không nói nửa lời, và vẫn cảm thấy trong cơ thể tiếng vang vọng của khoái lạc, Phrăngxoa nhổm dậy, ngắm nhìn nàng. Ít khi anh thấy một sự phó mặc đến thế trong ái ân. Mỗi khi bị chiếm đoạt là nàng phục tùng mọi ham muốn của anh, không một chút thẹn thùng. Anh lướt nhẹ lên đôi môi phụng phịu. Một tia sáng mong manh thoáng qua mi mắt nàng gây cho anh một cảm xúc dữ dội.

- Em nhìn anh xem.

Cặp mắt đẹp từ từ mở ra, mờ mờ hơi nước, trông đến não lòng.

- Em giận anh hả?

Nàng lắc mái tóc xổ tung, và những giọt nước mắt to tướng rơi xuống tấm trướng màu đỏ sẫm.

- Anh yêu em, em bé bỏng ạ, em đừng khóc.

- Em sợ lắm... - Cuối cùng nàng mới nói thành tiếng.

- Thôi hết sợ rồi, có anh đây mà.

Giận dữ, nàng đứng bật dậy, ẩy anh ra.

- Không, chưa hết đâu. Đâu đâu cũng có những kẻ giết người, sỉ nhục người ta...

- Anh biết. Em bình tâm lại. Sau này em hẵng bảo anh... Anh biết về chuyện Cami rồi.

- Anh biết về Cami hả?... Thế anh có biết về Pierô?... về Raun... về Phrăngxoadơ không?..

- Về Phrăngxoadơ hả?

- Chị ấy bị F.F.I. bắt và cạo trọc đầu.

- Sao em biết là F.F.I?

- Họ mang băng tay.

- Nhiều kẻ chẳng hay ho gì đã len lỏi vào lực lượng Pháp nội địa, ông đại tướng đã biết. Mọi việc sẽ được tiến hành để lập lại trật tự công cộng và trừng phạt những kẻ phạm pháp.

- Em không biết là có phải những kẻ chẳng hay ho gì, như anh nói, đã len lỏi vào hàng ngũ những người giải phóng hay không, nhưng có thể bảo đảm với anh là tất cả những người chứng kiến việc cạo đầu chị gái em và những cô gái khác đều rất lấy làm thích thú và cho rằng trừng phạt họ theo cách đó là chuyện bình thường.

- Thái độ giận dữ bao giờ cũng hợp với em, em yêu ạ...

- À!

- Em tha lỗi cho anh. Sau đó việc gì đã xảy ra với chị ấy?

- Họ đưa chị ấy tới trường đua xe đạp mùa đông.

- Chị ấy ở đấy có thể vui bạn vui bè đấy, có cả một xã hội thượng lưu mà: Xasa Ghitry, Mari Mackê... Em đừng lo nữa, chúng ta sẽ đưa chị ấy ra thôi. Thôi, anh phải chia tay em rồi, đại tướng chắc hẳn đang chờ anh.

- Sáng mai, anh sẽ gọi điện cho em. Từ nay tới đó, em thận trọng nhé?

Phrăngxoa vừa đi ra vừa cài khuy quần.

- Phrăngxoa?

- Gì thế em? - Anh quay lại hỏi.

- Em sung sướng được gặp lại anh.

Anh bế bổng và ôm chặt nàng vào lòng, hôn nàng với thái độ ấu yếm luôn luôn làm nàng kinh ngạc.

Trầm ngâm, nàng lắng nghe xa dần bước chân của người đàn ông mà những lúc ở bên cạnh anh, nàng cảm thấy khi thì hết sức an toàn, khi lại cực kỳ nguy hiểm. Ít quen phân tích sự việc, giờ đây, ngồi trong căn phòng xép của trụ sở Bộ chiến tranh, nàng tìm cách lý giải nguyên nhân những tình cảm trái ngược của mình. "Anh ấy làm mình sợ. Mình ngốc thật, vì sao mình lại sợ cơ chứ? Anh ấy không hề làm gì khiến mình phải sợ cả... Phải chăng mình sợ anh không yêu mình nữa? Anh bỏ rơi mình?... Đúng, quả là mình sợ điều đó, nhưng mình cảm thấy không phải như thế... Hầu như là một nỗi sợ hãi vật chất hay sao ấy... Mình rùng mình sợ hãi khi anh bảo mình "thiên thần của anh"... mặc dù sức quyến rũ đối với mình mạnh mẽ tới mức mình sẵn sàng đi theo anh đến tận cùng trời cuối đất... Nhưng còn anh?... Anh bảo anh yêu mình, nhưng mỗi lần gặp nhau là anh nhảy bổ lên người mình mà không buồn nói gì khác với mình ngoài mấy tiếng: "em tới đây... anh thèn muốn em...". Mình phải thừa nhận là cái đó kích động mình, nhưng mình đâu có khinh thường lời lẽ vốn là những "sự vuốt ve tâm hồn" như Raphaen Man và Bandăc từng nói... Lạ thật, không hiểu sao anh lại có cái tài làm cho mình nổi giận?... Lúc nãy, về chuyện Pierô và Phrăngxoadơ... như thể ngột cách vô ý thức mình buộc anh chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra đối với họ. Mình không hiểu... có lẽ bởi vì đó là một con người có thái độ, lời lẽ, quan hệ không rõ ràng và vì mình ngờ loại người như thế chịu trách nhiệm về chiến tranh... Mình biết như vậy là phi lý... Cami thì chắc chắn là biết... Cô ấy thiếu vắng đối với mình quá!... Hầu như cũng một cảm giác cô đơn, xa vắng như sau khi má mình mất... Khi mình nghĩ tới việc mình phản bội cô ấy... mình muốn cướp chồng cô ấy!... Cami, cô tha lỗi cho tôi... Có biết bao điều tôi không nói với cô... Và cô cũng không nói với tôi... giờ đây thì hết rồi... Hết rồi... Ồ! Đã quá nhiều nước mắt rồi đấy..., chẳng để làm gì cả... chẳng có lợi ích gì cả".

Như điên như dại, Lêa cố làm cho chiếc áo dài hết nhàu nát mà không được. "A! Cái loại vải trong chiến tranh!" Nàng sẽ thật đẹp mặt khi đi qua trước anh chàng tùy phái trong bộ xiêm áo này! Nhưng rồi cũng phải ra về thôi. Nàng hé cửa, liếc nhìn bên trái, bên phải rồi yên tâm, lách ra tận cầu thang và bước xuống, vẻ hết sức đường hoàng. Tiền sảnh chật ních những chàng trai quân nhân có, F.F.I. có; họ nhìn cô gái xinh đẹp áo dài nhàu nát, tóc tai lòa xòa đi qua, trong lòng có chút ganh tị với kẻ gây ra cho nàng tình cảnh này. Nàng đi qua, đầu ngẩng cao, như thể không chú ý tới những tiếng xuýt xoa thán phục xung quanh; nhưng ra tới đường, nàng bỏ chạy, xấu hổ và điên khùng.

Nàng về tới nhà trên đường phố Đại Học. Saclơ chạy ra đón với những tiếng kêu la ầm ĩ.

- Sao? Cháu chưa đi ngủ kia à?

- Ba đã về, ba đã về!

Thằng bé muốn kéo nàng vào phòng khách.

- Hẵng khoan, để cô đi thay quần áo cái đã.

- Không, cô tới đây.

- Lát nữa, cháu ơi!

- Ba ơi! Ba? cô Lêa đây, cô không chịu vào.

Bóng người cao và mảnh dẻ của Lôrăng hiện lên trong khung cửa.

Nàng hôn anh. Anh có vẻ mệt mỏi rã rời.

- Chờ em, em đi thay quần áo.

Nhưng muộn quá rồi, Lôrơ đã xuất hiện.

- A! Bây giờ chị mới về! Chiếc áo của em!... Làm sao đến nông nỗi như thế?

- Chị xin lỗi, chị bị ngã.

- Bị ngã?...

Thẹn thùng, Lêa chạy nấp vào buồng. Thật khó giải thích với cô em gái.

Khi Lêa bước vào phòng khách, bà Anbectin nhìn nàng, vẻ nghiêm khắc.

- Cháu biết là bà không muốn cháu đi chơi buổi tối mà không báo trước cho hai bà.

- Cháu xin lỗi. Cháu đi gặp Phrăngxoa Tavecniê về việc Phrăngxoadơ. Anh ấy sẽ lo. Cháu có gặp tướng Đờ Gôn. - Nàng nói thêm để lái câu chuyện sang hướng khác.

- Ông ấy thế nào?

Lêa kể lại buổi gặp mặt ngắn ngủi nhưng không nói rõ những chi tiết cụ thể...

Mệt mỏi vì tất cả những sự kiện ấy, hai chị em bà đờ Môngplâynet bước ra ngoài.

- Ông đờ Acgila, phòng ông đã dọn xong.

- Cảm ơn bà, cảm ơn về tất cả mọi thứ.

- Có gì đâu. Chào tất cả.

Lôrơ bước tới cạnh chị gái và thầm thì vào tai nàng.

- Em mong bõ công chị, nếu không thì em không tha thứ cho chị cái tội làm nát áo em đâu.

Thay vì cho câu trả lời, Lêa đỏ ửng mặt.

- Thôi em đi nằm đây. Làm cái trò vú em, mệt bã cả người. Chào Lôrăng, chúc anh ngủ ngon. Đến đây, Saclơ, đến giờ ngủ rồi.

- Không, cháu muốn ở lại với ba cơ.

Lôrăng bế bổng thằng bé lên và nó ôm chặt lấy người anh.

- Ba ơi! Ba giữ con lại.

- Ba sẽ giữ con suốt đời, nhưng bây giờ muộn rồi, con phải đi ngủ đi. Ba sẽ vào chúc con ngủ ngon.

- Cả cô Lêa nữa.

- Dĩ nhiên, cả cô Lêa nữa.

- Thôi, đi ngủ cả đi, cái nhóm rắc rối này.

- Cảm ơn Lôrơ, chúc cô ngủ ngon.

- Chúc anh ngủ ngon.

Còn lại hai người. Lôrăng và Lêa ngồi im lặng một lúc lâu hút thuốc lá Mỹ. Lôrăng đứng dậy, bước tới ô cửa sổ để mở, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Không quay đầu lại anh bảo:

- Cô kể cho tôi nghe Cami đã chết như thế nào?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx