sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 324: Ma Huyệt.

Bầu trời mờ mịt đen kịt không có lấy một tia sáng, cả thế giới tựa hồ như biến thành một vùng hắc ám hỗn độn.

Đây chính là khu vực trung tâm của ma khí, một ma huyệt khổng lồ.

Giữa trung tâm của dãy núi Hung Lang cao vút tĩnh mịch không biết vì sao sụp xuống, tạo thành một cái hố khổng lồ. Ở ngoại vi cái hố này là sơn địa lồi lõm không bằng phẳng, mà ở trung tâm của cái hố chính là một động huyệt to lớn sâu không thể lường.

Từ phía trên động huyệt nhìn xuống, trừ một mảng đen xì ra thì không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Xung quanh, ma khí đậm đặc ẩn chứa sát ý không gì sánh bằng.

Ở xung quanh ma huyệt này, sát ý trong ma khí đã rất trần trụi, không còn bất kỳ sự giấu diếm nào. Từng cỗ khí tức đặm đặc từ bên trong ma huyệt bốc lên, mà chính những khí tức khác lạ này mới khiến cho ma khí ở nơi này biến thành cổ quái và đáng sợ như vậy.

Trong hoàn cảnh ác liệt như thế này, cho dù là tu luyện giả thập giai đỉnh phong cũng tuyệt đối không dám nán lại lâu.

Bởi vì lực lượng phòng hộ có cường đại đến cỡ nào cũng không thể chống đỡ được khí tức túc sát ùn ùn không ngừng truyền tới, một khi hơi bất cẩn một chút, lập tức sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, chỉ biết có giết chóc.

Song, ở phía trên ma huyệt khủng bố này lại có hai nhân loại đang bồng bềnh đứng ở đó.

Quanh người họ hào quang chói lòa, chiếu sáng vùng trời của ma huyệt sáng như ban ngày.

Từ phía dưới ma huyệt âm u sâu không thể lường không ngừng có một số ma vật bò ra, trong những ma vật này có thiên ma cường đại, cũng có các loại địa ma lạ lùng cổ quái, bọn chúng một khi hiện thân, sẽ phun khí tức đen như mực về phía hai người đang đứng trên không trung, trong những khí tức này ẩn chứa lực lượng hủ thực cực kỳ cường đại cho dù là chiến giáp của võ giả luyện yêu cũng có thể tan chảy.

Nhưng, khi những khí tức này tới trước mặt họ ba trượng, lại giống như là gặp phải khắc tinh, nháy mắt đã tiêu tán không còn giấy vết, hóa thành những tia ma khí tinh túy này rồi làn tràn ra.

Mà lúc này, trong không trung lại đột hiên sáng lên từng đóa kiếm quang hoặc là một đạo tinh mang chém xuống, chém sát những ma tộc này ngay tại đương trường.

Số lượng và thời gian ma tộc xuất hiện từ trong ma huyệt không cố định có lúc thì mấy tiếng trời không có lấy một tên ma tộc xuất hiện, mà có lúc thì hàng ngàn hàng vạn ma tộc ùa ra.

Nhưng, bất kể đội ngũ ma tộc to lớn cỡ nào, hai người họ thủy chung vẫn giống như là một tòa núi cao không thể trèo qua, trảm sát toàn bộ những ma tộc từ trong ma huyệt chui ra.

Đột nhiên, từ đăng xa vang lên một tiếng hú dài lăng lệ, sau đó trong không trung nổi cuồng phong, những hắc vụ bị thổi cho cuồn cuộn không ngừng.

Lâm Đình yêu hóa biển thân thành đại bằng điểm giống như là điện xẹt xuất hiện ở trước mặt hai người họ.

"Hắc, Lâm Đình, ngươi càn quét thế nào rồi?" Dư Uy Hoa tay cần Phiên giang đảo hải côn, một côn của hắn đập xuống, từ trong côn tỏa ra một đạo quang mang màu hoàng kim hung hăng đập lên người một tên địa ma cường đại, trực tiếp ép cho thân thể của hắn thành một đống thịt nát.

Lâm Đình ngạo nghễ cười nói: "Ta làm việc chẳng lẽ ngươi còn không yên tâm, ma tộc trong sơn mạch Hùng Lang trên cơ bản đã bị ta quét sạch rồi." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có lẽ có một ít cá lọt lưới, nhưng không thể gây lên được sóng gió gì nữa đâu."

Dư Uy Hoa cất tiếng cười dài, nói: "Bớt đi sự quấy rối của đám nhãi ranh ma tộc này, tốc độ khuếch tán của ma khí cũng chậm lại, nguyện vọng của đi ra của tên đại ma vương đó chỉ sợ là tan thành mây khói rồi."

Ánh mắt của Lâm Đình quét xuống dưới, trầm giọng nói: "Chỗ các ngươi sao rồi."

Dư Uy Hoa cảm khái vạn phần, nói: "Đọ sức với đám ma tộc nhãi nhép này, Vạn Kiếm quyết vẫn là hữu dụng nhất, trăm ức kiếm quang mà Cừu sư muội thao khống giết được nhiều ma tộc hơn ta nhiều."

Cừu Hinh Dư dịu dàng cười nói: "Dư sư huynh quá khen rồi, kiếm quang của tiểu muội tuy nhiều, nhưng thực lực đơn thể thì lại không ra làm sao cả, những cường gia chân chính trong ma tộc xuất hiện, đều là sư huynh tự tay xuất thủ giải quyết mà.”

Sau khi ba người tiến vào nơi này, dưới sự cảm ứng chỉ điểm của Trang Mạt Mạt, rất nhanh liền tìm được nơi của ma huyệt.

Dư Uy Hoa và Cừu Hinh Dư thì đóng giữ ở ngoài ma huyệt, trảm sát hết những ma tộc từ bên trong tràn ra Hùng Lang sơn. Còn Lâm Đình thì hóa thân thành đại bằng điểu, liệp sát những ma tộc đã tiến vào tiểu linh giới ở trong khu vực này.

Những ma tộc này khá là cổ quái, bất kể là yếu hay mạnh, phạm vi hoạt động đều ở trong sự bao phủ của ma khí. Hơn nữa, càng là khu vực trung tâm của ma khí dày đặc thì số lượng của những ma tộc này càng nhiều. Có điều ma tộc ở trong vùng ma khí này bất kể là xuất thân từ chủng tộc nào cũng không hề chém giết lẫn nhau, giống như là giữa chúng có tồn tại một loại ký kết ngầm nào đó.

Sau khi Lâm Đình hóa thân thành đại bằng điểu, phát huy ưu thế tốc độ của bản thân tới cực hạn, đánh một đòn rồi lại đổi chỗ khác, không ngừng quấy rối tập kích. Sau khi liên tục càng quét, qua thực đã trảm sát đại bộ phận ma tộc.

Có điều, lúc này sắc mặt của hắn lại không hề nhẹ nhõm, nói: "Dư Uy Hoa, Cừu sư muội, ta phát hiện ma tộc ở nơi này rất khác với những gì ghi chép trong cổ thư. Con quái thú rõ ràng là thủ lĩnh, có thể hấp thu lực lượng của đồng bạn để hóa thành ma vương đó chỉ có một con, hơn nữa những ma tộc này tựa hồ như không có trí tuệ gì cả, bọn cúng trên cơ bản đều án chiếu theo bản năng mà hành sự, nếu không thì ta chưa chắc có thể dễ dàng chém chết được nhiều ma đầu như vậy."

Dư Uy Hoa và Cừu Hinh Dư nhìn nhau, bọn họ chậm rãi gật đầu, Cừu Hinh Dư nói: "Lâm sư huynh nói đúng, tiểu muội cũng phát hiện ra điểm này. Ma tộc ở nơi này tuy có lực lượng cường đại, nhưng hành động của chúng ngốc trệ, giống như là một đống xác không hồn vậy, không hề có nổi một chút năng lực biến báo nào. Nếu không thì bằng vào sức của hai chúng ta, tuyệt đối không thể thủ được ma huyệt."

Lâm Đình nhíu mày, nói: "Thế thì đi rồi."

Dư Uy Hoa ngây ra, nói: "Cái gì đi rồi?"

Lâm Đình tức giận trợn mắt lườm hắn, nói: "Trong những ma tộc này có địa ma và thiên ma chủng tộc khác nhau, theo lý mà nói, chúng nên trước tiên phân cao thấp sinh tử. Nhưng trên thực tế chúng lại chung sống hòa bình. Ta trước đây một mực không hiểu, nhưng hiện tại biết được duyên cớ ở đâu rồi."

Dư Uy Hoa vỗ đầu, nói: "Không sai, chính là đạo lý này, nhưng vì sao bọn chúng lại mất đi trí tuệ, biến thành bộ dạng như thế này?"

Lâm Đình cười khổ một tiếng, nói: "Đáp án này, chỉ sợ là chỉ có đại ma vương mới có thể giải đáp cho ngươi thôi."

"Gừ!"

Đột nhiên, từ trong ma huyệt sâu không thấy đáy vang lên một tiếng gầm to.

Sắc mặt của ba người đều biến đổi.

Thời gian bọn họ ở đây không ngắn, cũng từng nghe thấy nhiều tiếng hét và rống giận, nhưng nếu như so với tiếng gầm lúc này vậy thì như trẻ con với người lớn, không đáng để nhắc tới."

"Đại ma vương, y cuối cùng cũng muốn ra rồi." Lâm Đình hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Ba người nhìn nhau, đề nhìn thấy một tia kiên quyết ở trong mắt của nhau.

Bất kể là như thế nào, bọn họ cũng không cho phép ma vương từ trong ma huyệt đi ra, hơn nữa đưa ma khí tràn ngập khắp cả tiểu linh giới.

"Cũng không biết bọn Hà sư huynh sao rồi." Lâm Đình lẩm bẩm: "Hi vọng bọn họ không xảy ra chuyện gì bất trắc."

Chỉ là, cho dù ngay cả tên ngốc nghếch như Dư Uy Hoa cũng biết, bọn Hà Sa khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu không thì các thái thượng trưởng lão trong tông môn lúc này sớm đã xuất hiện ở trước mắt họ, nào còn cần mấy tên tiểu bối bọn họ trấn thủ ở trước ma huyệt đầy nguy hiểm này.

Một cỗ sương đen đậm đặc, tràn đầy khí tức hung lệ từ trong ma huyệt ùa ra.

Nơi này vốn chính là thế giới của hắc ám, nhưng hắc khí từ trong ma huyệt cuồn cuộn ùa ra thực sự là quá dày đặc và cường đại, cho nên mới lộ ra vẻ khác biệt như vậy.

Từ trong vùng hắc khí này từ từ thò ra một bàn tay.

Đây là một cánh tay khô quắt, giống như là xác khô vậy. Cánh tay này từng chút từng chút vén sương đen ra, dần dần để lộ ra một cái đầu.

Ba người Dư Uy Hoa tim đập như sấm, tuy họ biết ở đối diện mình rốt cuộc là một quái vật đáng sợ, nhưng sau khi thấy cái đầu này, lại vẫn không nhịn được mà rạnh run.

Đây không ngờ là một cái đầu lâu to đùng, hơn nữa còn là một đầu lâu màu vàng.

Cái đầu của y ở trong sương đen không ngừng giãy dụa, mà cánh tay khô đét đã thò ra đó thì ra sức ấn xuống dưới, giống như là muốn chui ra khỏi mảng sương đen này vậy.

Lâm Đình run bắn người, hắn lập tức quát: "Đại ma vương này bị một loại lực lượng nào đó cầm cố rồi, không thể để y thoát ra được, nếu không chúng ta chỉ có đường chết."

Ba người họ đều là tu luyện giả thập giai, hơn nữa còn là hạng xuất sắc trong thập giai.

Một khi ba người họ liên thủ, cho dù là đối diện với cường giả linh thể bình thường cũng có dũng khí và thực lực để phóng tay đánh một trận. Nhưng kẻ đang từ trong ma huyệt muốn giãy dụa thoát ra lại không phải là một cường giả linh thể bình thường, mà là một đại ma vương còn cường đại hơn nhiều.

Bọn họ cho dù là tự tin đến mấy cũng không dám nói rằng có thể đối kháng được với loại tồn tại này.

Cừu Hinh Dư không nói câu nào, nàng ta vung tay, trăm ức kiếm quang lập tức được phóng thích ra, tràn xuống phía dưới.

Có điều, những đạo kiếm quang này không hề oanh kích lên người đại ma vương đang giãy dụa bò lên, mà chỉ làm ngăn cách ma lực ba động ở gần đó.

Dư Uy Hoa giơ cao Phiền giang đảo hải côn trong tay, hắn gầm lên một tiếng, chân khí toàn thân ồ ạt ùa ra, kim quang trên côn lấp lánh, trong nháy mắt đã ngưng tụ như thực chất.

Phàm là nơi mà kim quang đi qua, kiếm hải vô cùng đó lập tức né tránh, lưu lại một con đường thông thoáng cho đạo kim quang này.

Từ đó có thể thấy, trong sự phối hợp mấy ngày nay, giữa hai người bọn họ đã hình thành sự ăn ý hoàn mỹ.

Cái đầu lâu tựa hồ như có cảm ứng, y vội vàng ngẩng dầu lên, vừa hay nhìn thấy kiếm hải tách ra hai bên, còn một đạo kim quang thô tô thì ầm ầm bổ xuống, không ngờ lại không lưu lại cho y một chút thời gian để phản ứng.

"Rầm!"

Đạo kim quang này nặng nề oanh kích lên trên đầu lâu.

Ba người Dư Uy Hoa không ai là không vui mừng quá đỗi, bọn họ thế nào cũng không ngờ rằng, một kích liên thủ của hai người lại kỳ diệu tới mức này.

Có điều, trong lòng họ đều nổi lên một tia nghi vấn.

Đại ma vương uy danh hiểu hách, hơn xa ma vương bình thường. Nhưng biểu hiện của cái dầu lâu này cũng quá kém cỏi đi.

Song, ý nghĩ này chỉ lướt qua một thoáng, sau đó sắc mặt của họ lại lập tức biến thành cực kỳ khó coi.

Một kích tận hết toàn lực, không chút bảo lưu này của Dư Uy Hoa chuẩn xác đập lên cái đầu lâu, nhưng đầu lâu lại không hề vì thế mà nứt ra, chỉ bắn lên một chút xương vụn, sau đó thì không có dị dạng gì.

Một kích hung mãnh như vậy, không ngờ chỉ có thể làm bắn ra một chút xương vụn.

Cái đầu lâu này rốt cuộc là cứng tới mức nào?

Nhất thời, ba người họ đều cảm thấy da đầu ngứa ran, mình ruốt cuộc là gặp phải dạng quái vật gì vậy?

Quyển 5: Vô Đề


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx